Cứ Vậy Mà Yêu Em
-
Chương 14: “Cô cũng phải nhớ kỹ, tên tôi là Lục Dã.”
Lục Dã không ở đây, Dã Tử nói anh có thể dùng xe chở cô về nhà. Nam Vận không khách sáo, thậm chí có chút háo hức muốn thử, vì cô chưa bao giờ ngồi trên một chiếc Bugatti Veyron. Sau khi chào tạm biệt lớp trưởng, cô theo Dã Tử rời đi.
Đây là lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe sang trọng đẳng cấp quốc tế, Nam Vận có chút phấn khích, nhưng cô cũng không quên nhắc nhở bạn trai mình: “Anh lái xe cẩn thận một chút, đừng đụng trúng xe khác.”
Nếu dám làm xe bị trầy xát, có khi bán hai người bọn họ cũng không đền nổi.
Lâm Du Dã nhịn cười: “Được.”
Trước khi về nhà, cả hai cùng đi siêu thị. Trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn, vì vậy phải đi mua thêm.
Về đến nhà đã gần 7 giờ.
Lâm Du Dã vào bếp nấu ăn, nhân tiện luộc trứng trà, chính là dùng Vu Di Sơn Đại Hồng 3500 tệ một lượng mà Triệu Béo tặng hôm nay.
Còn Nam Vận thì đi tắm, tắm xong cô vào bếp xem Dã Tử.
Đồ ăn vẫn chưa xong, Lâm Du Dã đang thái rau. Anh mặc chiếc áo thun màu xám, trước người còn đeo tạp dề ca rô màu xanh, lúc nấu ăn trông vô cùng ôn hòa, chuyên chú, nhìn sao cũng thấy hiền lương thục đức.
Nam Vận cũng mặc chiếc áo xám, là đồ đôi với chiếc áo của anh. Cô bước nhanh đến bên cạnh anh, hỏi: “Anh cần em giúp gì không?”
Lâm Du Dã quay sang nhìn cô, anh nhướng mày: “Em muốn giúp hay muốn thêm loạn?” Kỹ năng cắt thái của anh phải nói là cực kỳ điêu luyện, lúc nói chuyện mà động tác vẫn không ngừng, cho dù không nhìn vào thớt nhưng vẫn có thể dựa vào cảm giác của tay mà thái ra từng lát cà rốt hình bầu dục dày đều tăm tắp.
Nam Vận không phục “xùy” một tiếng, không cam lòng yếu thế trả lời: “Thật ra em chỉ nói cho có vậy thôi nhé.” Dã Tử chưa bao giờ để cô vào bếp, cho nên tới giờ ngay cả chiên trứng cô cũng không biết làm. Đúng chuẩn mười ngón tay chưa bao giờ dính dương xuân thuỷ, vì vậy cô cũng tự biết – mình mà giúp đỡ thì cái bếp sẽ thành bãi chiến trường.
Lâm Du Dã bị chọc cười, nhẹ nhàng nói: “Chờ anh làm xong món này thì chúng mình ăn cơm được rồi.”
“Okay.” Nam Vận không nói nữa, sau đó lựa lời mở miệng: “Ngày mai em phải về nhà một chuyến, anh không cần đi cùng em đâu, em tự đi là được.”
Cô muốn về nhà để thảo luận với ba về việc mua chiếc nhẫn của mẹ cô, nhưng chuyện này cô không thể nói với Dã Tử, vì Dã Tử luôn đồng ý tất cả yêu cầu của cô, nhưng chuyện này cần quá nhiều tiền, mà anh không thể bỏ ra nhiều như thế. Cô lo anh sẽ vì không giúp được cô mà thấy khó chịu
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Dã Tử hỏi cô sao ngày mai phải về nhà, cô sẽ nói là vì ba bị ốm, về nhà thăm ba. Nếu anh không hỏi thì càng tốt, cô cũng không cần phải nói dối – nhưng xác suất này rất không lớn.
Lâm Du Dã bình tĩnh trả lời: “Được thôi.” Thật ra buổi trưa anh cũng đã nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Lang, anh biết chuyện đấu giá của chiếc nhẫn, anh cũng hiểu cô gái nhỏ đang nghĩ gì, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, mà nói: “Sau khi xong việc nhớ về sớm.”
Nam Vận không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vâng.” Sau đó cô lại hỏi: “Ngày mai anh phải tăng ca à?”
Lâm Du Dã: “Ừ, mấy ngày nay anh sẽ rất bận.” Chiều mai, anh sẽ đi bàn bạc hợp tác dự án với chủ tịch của một công ty.
Nam Vận không khỏi than thở: “Nhân viên bận rộn như vậy mà Lục Dã còn có tâm tư muốn gặp nữ minh tinh?”
“…”
Sao cái vụ nữ minh tinh này vẫn chưa hết nữa vậy?
Lâm Du Dã ngừng cắt rau, nghiêm túc nhìn Nam Vận, nhắc lại lần nữa: “Lục Dã chưa bao giờ gặp riêng nữ minh tinh, anh ta có người mình thích.”
Nam Vận nói sách có mắt mách có chứng, cô hỏi lại: “Làm sao anh dám chắc người anh ta thích không phải là nữ minh tinh? Nếu không phải thì có nghĩa là đồng nghiệp của anh đang nói dối em. Sao anh ta phải lừa em? Anh ta cũng đâu có quen biết em.”
Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, không dễ lừa gạt nữa. Anh thở dài một tiếng, Lâm Du Dã bất lực nói: “Chuyện này chúng ta tạm thời bỏ qua, sau này em sẽ biết.”
Nam Vận khinh thường: “Em không thèm quan tâm tới chuyện của tên than đen tinh Lục Dã kia đâu.”
Lâm Du Dã nhìn cô, trong lời nói có ẩn ý: “Em không quan tâm đến tương lai của anh ta, vậy em quan tâm đến tương lai của ai?”
Nam Vận: “Đương nhiên là tương lai của hai chúng ta.”
Lâm Du Dã hỏi: “Đã quyết định được sau này sẽ sinh bao nhiêu đứa?”
Nam Vận đỏ mặt: “Không có!”
Lâm Du Dã làm như không nghe thấy, nghiêm mặt nói: “Anh nghĩ kỹ rồi. Nếu đứa đầu tiên là con gái thì không cần sinh nữa. Nếu là con trai thì sinh thêm đứa con gái.”
Nam Vận bị chọc tức đến bật cười: “Anh cứ phải có con gái mới được?”
Lâm Du Dã đúng lý hợp tình: “Đàn ông ai cũng muốn có con gái.”
Nam Vận cố tình trêu chọc: “Nếu như em liên tiếp sinh hai con trai thì sao? Anh sẽ bắt em sinh thêm đứa thứ ba ư?”
Lâm Du Dã không nghĩ đến khả năng này, dứt khoát nói, “Không có khả năng!”
Nam Vận nở nụ cười: “Anh tự tin đến vậy sao?”
Lâm Du Dã tự tin trả lời: “Sinh con trai hay con gái đều là do người đàn ông. Tất nhiên anh rất tự tin vào bản thân”.
Nam Vận tức giận: “Lưu manh!”
Lâm Du Dã cười hỏi: “Sao lại là lưu manh?”
Nam Vận mặc kệ anh, kiêu ngạo nói: “Anh lo mà nấu cơm nghiêm túc, nếu không ngon em sẽ sa thải anh!”
Lâm Du Dã cố ý kéo dài giọng điệu: “Tuân lệnh, bà xã.”
Nam Vận hài lòng cong khóe môi.
Món cuối cùng là cải bó xôi xào cà rốt, rất nhanh đã sắp ra lò.
Trưa nay đã ăn thịt nướng, buổi tối Nam Vận muốn ăn món gì thanh đạm hơn, nên Lâm Du Dã làm cho cô canh bí đao sườn non.
Nước canh tươi ngon, giải ngấy rất tốt, sườn mềm tan trong miệng. Nam Vận nhanh chóng uống một bát canh, cô còn muốn uống thêm một bát nữa, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức hỏi: “Trứng luộc lá trà khi nào mới xong?”
Lâm Du Dã ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ tròn treo trên tường: “Ước chừng còn phải đợi thêm hai tiếng nữa.”
Bước quan trọng trong luộc trứng trà không phải là luộc mà là ngâm, phải ngâm ít nhất hai tiếng trong nồi mới có thể ngon được.
Còn chưa đến tám giờ, phải đợi đến mười giờ mới được ăn.
Nam Vận: “Sao lâu quá vậy?”
Lâm Du Dã nhẹ nhàng mở miệng, nghiêm túc nói: “Có thể làm cái khác giết thời gian.”
“Anh muốn làm gì?” Nam Vận đột nhiên nghĩ đến khi còn học cấp ba, lúc đó ở ký túc xá trường, một tuần chỉ về nhà hai lần, vì vậy mỗi tối thứ bảy anh đều kiểm tra việc học tập của cô trong tuần qua, nghĩ lại cô không khỏi giật mình: “Anh sẽ không bắt em làm bài tập đấy chứ? Bài tập chuyên ngành em làm xong lâu rồi!”
“…”
Sau một lúc im lặng, Lâm Du Dã hỏi: “Trước đây anh nghiêm khắc với em lắm à?”
“Anh nói xem?” Nam Vận không nhịn được nữa bắt đầu phàn nàn. “Người ta lên cấp ba yêu sớm thì chủ yếu là hẹn hò, còn em yêu sớm thì suốt ngày học học học! Bình thường ở trường thi còn chưa xong, cuối tuần về nhà anh còn cho em thêm đề thi. Nếu em không chịu làm, anh sẽ không cho em hôn! Đây là chuyện con người sẽ làm hả? “
Lâm Du Dã lập tức trả lời: “Vậy bây giờ anh bù cho em luôn” Thực ra lúc đó anh lo anh và cô yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học nên mới nghiêm khắc với cô. Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ lại có nhiều bất mãn với anh như vậy.
Nam Vận kiêu ngạo: “Em không thèm hôn anh nữa. Lúc đầu anh không cho, bây giờ em sẽ làm cho anh trèo cao không nổi!”
Lâm Du Dã làm ngơ, thúc giục: “Đừng nghịch nữa, mau ăn đi.”
Nam Vận lại càng tức giận: “Từ nay về sau, em sẽ khiến anh trèo cao không nổi. Tối nay anh cứ ngủ ở sô pha đi!” Nói xong, cô ăn hết phần cơm còn lại trong bát, đặt bát đũa xuống, sau đó đi vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại, thể hiện rõ cho Lâm Du Dã thấy: Anh nhất định phải ngủ sô pha!
Đối mặt với cửa phòng ngủ đóng chặt, Lâm Du Dã bất lực cười một tiếng, sau bữa tối một mình dọn dẹp bát đĩa, lau bàn rửa bát.
Làm xong việc nhà, anh vào phòng ngủ.
Nam Vận nằm ở trên giường nghịch điện thoại di động, cô không ngẩng đầu lên, coi như không thấy một người khác vừa đi vào phòng.
Lâm Du Dã ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay bóp má cô: “Em còn tức giận sao?”
Nam Vận hất tay anh ra: “Đừng chạm vào em.” Cô ngước mắt lạnh lùng nhìn anh, “Anh đã từng đối xử với em như thế.”
Lâm Du Dã không khỏi bật cười, “Anh không phải nói sẽ bù đắp cho em sao?”
Nam Vận: “Em không cần!”
Lâm Du Dã lời ít ý nhiều: “Em cần.” Không đợi cô gái nhỏ phản bác, anh đã cắn môi cô.
Anh hôn không nhanh không chậm, không bá bạo cũng không mạnh bạo mà lại vô cùng lưu luyến, dịu dàng.
Nam Vận không muốn hợp tác với anh, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân. Khi kết thúc nụ hôn, hai má cô ửng hồng, thở gấp: “Đáng ghét!”
Lâm Du Dã không đứng dậy, tay thò xuống dưới gối lấy ra một cái “bao”, ngữ điệu nóng bỏng, khàn khàn giọng nói: “Làm chút việc khác.”
“Bây giờ mới mấy giờ?” Nam Vận vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Lâm Du Dã: “Không phải em muốn chờ trứng trà mà lại không có việc gì làm sao?”
Nam Vận: “…” Còn chẳng thà là bắt mình đi học!
Cô tức giận: “Anh bắt nạt em!”
Lâm Du Dã nhẹ nhéo vành tai ửng đỏ của cô: “Anh mà bắt nạt người khác như thế, em có đồng ý không?”
Nam Vận trừng mắt nhìn anh: “Anh dám! Nếu anh dám làm chuyện này với người phụ nữ khác, em sẽ chia tay anh!”
Lâm Du Dã nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ: “Anh chỉ cần em. Ngoài em ra, ai anh cũng không cần.”
Nam Vận vươn tay ôm cổ anh: “Vậy còn được.”
Lâm Du Dã cúi đầu, cắn môi cô lần nữa.
…
Sau mười giờ, đúng ra là có thể ăn trứng trà, nhưng Nam Vận quá mệt mỏi, cô thật sự không còn sức để ăn nữa, cô vào phòng tắm rửa đơn giản, sau đó nằm dài lên giường ngủ một mạch.
Khi mở mắt ra thì đã hơn 8h sáng hôm sau.
Bên cạnh không có ai, việc đầu tiên Nam Vận làm là hô lên: “Dã Tử, anh còn ở nhà không?”
Không một ai trả lời, nên cô đoán chắc Dã Tử đã đi làm.
Trước khi đi làm anh đã chuẩn bị cho cô bữa sáng. Trứng trà ngâm cả đêm, rất ngon, Nam Vận ăn một hơi hết hai quả.
Ăn xong cô chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi đang thay giày ở cửa, cô đột nhiên nhìn thấy thẻ nhân viên của Dã Tử – sợi dây màu xanh lam, khung bạc và thẻ trắng được đặt trên giá giày.
Lúc Lâm Du Dã mới đi làm được một năm, Nam Vận chưa bao giờ nhìn thấy thẻ nhân viên của anh, lúc đầu cô không để ý đến những thứ nhỏ nhặt này, nhưng sau đó có một lần xem được một bộ phim công sở, cô mới nhớ ra nên đã hỏi anh: “Sao em chưa bao giờ thấy anh đeo thẻ đi làm? Công ty anh không cần mang thẻ hả?”
Khi đó, câu trả lời của Lâm Du Dã là: “Ở văn phòng rồi, ngày mai anh sẽ đưa cho em xem.”
Ngày hôm sau đi làm về, anh đưa cô xem thẻ của anh, nhưng nó trông mới tinh, như thể vừa mới làm xong, trông không hề giống như nó đã được sử dụng gần một năm.
Nam Vận trêu chọc anh: “Anh giữ gìn cũng tốt quá nha.”
Lâm Du Dã trả lời: “Công ty vừa mới đổi chất liệu, ban đầu là bọc nhựa”.
Kể từ đó, anh luôn mang thẻ nhân viên của mình về, đến sáng lại mang đi làm.
Không lẽ hôm nay anh quên mang?
Không mang thẻ liệu có bị cấp trên mắng không? Có khi nào bị trừ lương luôn không?
Nghĩ vậy Nam Vận lập tức gọi cho Dã Tử, nhưng anh không bắt máy.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định đến công ty đưa thẻ nhân viên cho anh, sau đó mới về nhà.
Công ty anh làm là Trí Vũ, ở khu phát triển phía Đông, hơi xa nhà của bọn họ, Nam Vận đi xe điện nửa tiếng mới tới nơi.
Khu phát triển phía Đông có diện tích rộng, dân cư thưa thớt, trên đường ít ô tô, chỉ có Nam Vận đi xe đạp điện trên đường nên cô không cầm lòng được mà tăng tốc, tận hưởng niềm vui khi thỏa thích phóng xe trên đường.
Sắp tới cửa của công ty Trí Vũ, bỗng nhiên con đường nhỏ cạnh công ty có chiếc xe ô tô đen chạy ra.
Xe chạy không nhanh, nhưng xe đạp điện của cô lại nhanh.
Nam Vận sửng sốt, lập tức bóp phanh, nhưng đã chậm mất rồi, xe điện đã va vào cửa sau của chiếc xe, làm móp cửa xe.
Đó là một chiếc Maybach thương vụ màu đen.
Sau khi nhìn thấy logo xe, sắc mặt Nam Vận tái mét, cô lập tức hóa đá tại chỗ, cảm giác mình đang gặp phải một tai họa khủng khiếp.
Chủ nhân chiếc xe chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho cô.
Nhưng chủ xe lại không xuống xe, ngay cả cửa cũng không mở, chỉ có cửa sổ phía sau hạ xuống một khe hở bằng hai ngón tay.
Cửa sổ bên ghế lái vẫn chưa hạ xuống, chứng tỏ là có tài xế lái xe, còn chủ xe ngồi phía sau.
Trên cửa sổ dán màng che nắng, Nam Vận không nhìn thấy chủ xe, cũng không dám thò lại gần, cô lùi xe điện về sau một chút, sau đó xuống xe, cúi đầu, tay chân luống cuống đứng cạnh cửa xe, cô thấp thỏm lo âu chờ chủ chiếc xe nổi đóa.
Chủ xe vẫn chưa tức giận, không, hẳn là anh ta không nổi giận vì chiếc xe quý hóa của mình bị đụng trúng, mà câu đầu tiên nói với Nam Vận là: “Ai cho cô đi xe nhanh như vậy?”
Nghe giọng nói, có thể đoán được chủ nhân là một người đàn ông trẻ, nhưng giọng điệu rất lạ, quá trầm, như đang cố ý đè thấp giọng.
Nam Vận cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ để nhớ xem mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu, bởi vì cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận trong giọng điệu của người đàn ông.
Cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi xin lỗi!”
Sự tức giận của người đàn ông vẫn không giảm bớt, giọng nói vẫn lạnh lùng cứng rắn, nghiêm nghị khiển trách: “Cô thấy mạng cô cứng hay xe trên đường cứng?”
Nam Vận có cảm giác như bị Dã Tử chỉ trích sau khi phạm lỗi, cô càng hoảng sợ hơn, xin lỗi một lần nữa: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không dám nữa!”
Người đàn ông không tiếp tục khiển trách cô nữa, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Cô tên gì?”
Cô chỉ có thể thành thật trả lời: “Nam Vận.”
“Cô Nam, tôi sẽ nhớ kỹ cô.” Người đàn ông chậm rãi mở miệng, từng từ từng chữ ngạo mạn: “Cô cũng phải nhớ kỹ, tên tôi là Lục Dã.”
Đây là lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe sang trọng đẳng cấp quốc tế, Nam Vận có chút phấn khích, nhưng cô cũng không quên nhắc nhở bạn trai mình: “Anh lái xe cẩn thận một chút, đừng đụng trúng xe khác.”
Nếu dám làm xe bị trầy xát, có khi bán hai người bọn họ cũng không đền nổi.
Lâm Du Dã nhịn cười: “Được.”
Trước khi về nhà, cả hai cùng đi siêu thị. Trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn, vì vậy phải đi mua thêm.
Về đến nhà đã gần 7 giờ.
Lâm Du Dã vào bếp nấu ăn, nhân tiện luộc trứng trà, chính là dùng Vu Di Sơn Đại Hồng 3500 tệ một lượng mà Triệu Béo tặng hôm nay.
Còn Nam Vận thì đi tắm, tắm xong cô vào bếp xem Dã Tử.
Đồ ăn vẫn chưa xong, Lâm Du Dã đang thái rau. Anh mặc chiếc áo thun màu xám, trước người còn đeo tạp dề ca rô màu xanh, lúc nấu ăn trông vô cùng ôn hòa, chuyên chú, nhìn sao cũng thấy hiền lương thục đức.
Nam Vận cũng mặc chiếc áo xám, là đồ đôi với chiếc áo của anh. Cô bước nhanh đến bên cạnh anh, hỏi: “Anh cần em giúp gì không?”
Lâm Du Dã quay sang nhìn cô, anh nhướng mày: “Em muốn giúp hay muốn thêm loạn?” Kỹ năng cắt thái của anh phải nói là cực kỳ điêu luyện, lúc nói chuyện mà động tác vẫn không ngừng, cho dù không nhìn vào thớt nhưng vẫn có thể dựa vào cảm giác của tay mà thái ra từng lát cà rốt hình bầu dục dày đều tăm tắp.
Nam Vận không phục “xùy” một tiếng, không cam lòng yếu thế trả lời: “Thật ra em chỉ nói cho có vậy thôi nhé.” Dã Tử chưa bao giờ để cô vào bếp, cho nên tới giờ ngay cả chiên trứng cô cũng không biết làm. Đúng chuẩn mười ngón tay chưa bao giờ dính dương xuân thuỷ, vì vậy cô cũng tự biết – mình mà giúp đỡ thì cái bếp sẽ thành bãi chiến trường.
Lâm Du Dã bị chọc cười, nhẹ nhàng nói: “Chờ anh làm xong món này thì chúng mình ăn cơm được rồi.”
“Okay.” Nam Vận không nói nữa, sau đó lựa lời mở miệng: “Ngày mai em phải về nhà một chuyến, anh không cần đi cùng em đâu, em tự đi là được.”
Cô muốn về nhà để thảo luận với ba về việc mua chiếc nhẫn của mẹ cô, nhưng chuyện này cô không thể nói với Dã Tử, vì Dã Tử luôn đồng ý tất cả yêu cầu của cô, nhưng chuyện này cần quá nhiều tiền, mà anh không thể bỏ ra nhiều như thế. Cô lo anh sẽ vì không giúp được cô mà thấy khó chịu
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Dã Tử hỏi cô sao ngày mai phải về nhà, cô sẽ nói là vì ba bị ốm, về nhà thăm ba. Nếu anh không hỏi thì càng tốt, cô cũng không cần phải nói dối – nhưng xác suất này rất không lớn.
Lâm Du Dã bình tĩnh trả lời: “Được thôi.” Thật ra buổi trưa anh cũng đã nhận được tin nhắn WeChat của Lâm Lang, anh biết chuyện đấu giá của chiếc nhẫn, anh cũng hiểu cô gái nhỏ đang nghĩ gì, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, mà nói: “Sau khi xong việc nhớ về sớm.”
Nam Vận không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vâng.” Sau đó cô lại hỏi: “Ngày mai anh phải tăng ca à?”
Lâm Du Dã: “Ừ, mấy ngày nay anh sẽ rất bận.” Chiều mai, anh sẽ đi bàn bạc hợp tác dự án với chủ tịch của một công ty.
Nam Vận không khỏi than thở: “Nhân viên bận rộn như vậy mà Lục Dã còn có tâm tư muốn gặp nữ minh tinh?”
“…”
Sao cái vụ nữ minh tinh này vẫn chưa hết nữa vậy?
Lâm Du Dã ngừng cắt rau, nghiêm túc nhìn Nam Vận, nhắc lại lần nữa: “Lục Dã chưa bao giờ gặp riêng nữ minh tinh, anh ta có người mình thích.”
Nam Vận nói sách có mắt mách có chứng, cô hỏi lại: “Làm sao anh dám chắc người anh ta thích không phải là nữ minh tinh? Nếu không phải thì có nghĩa là đồng nghiệp của anh đang nói dối em. Sao anh ta phải lừa em? Anh ta cũng đâu có quen biết em.”
Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, không dễ lừa gạt nữa. Anh thở dài một tiếng, Lâm Du Dã bất lực nói: “Chuyện này chúng ta tạm thời bỏ qua, sau này em sẽ biết.”
Nam Vận khinh thường: “Em không thèm quan tâm tới chuyện của tên than đen tinh Lục Dã kia đâu.”
Lâm Du Dã nhìn cô, trong lời nói có ẩn ý: “Em không quan tâm đến tương lai của anh ta, vậy em quan tâm đến tương lai của ai?”
Nam Vận: “Đương nhiên là tương lai của hai chúng ta.”
Lâm Du Dã hỏi: “Đã quyết định được sau này sẽ sinh bao nhiêu đứa?”
Nam Vận đỏ mặt: “Không có!”
Lâm Du Dã làm như không nghe thấy, nghiêm mặt nói: “Anh nghĩ kỹ rồi. Nếu đứa đầu tiên là con gái thì không cần sinh nữa. Nếu là con trai thì sinh thêm đứa con gái.”
Nam Vận bị chọc tức đến bật cười: “Anh cứ phải có con gái mới được?”
Lâm Du Dã đúng lý hợp tình: “Đàn ông ai cũng muốn có con gái.”
Nam Vận cố tình trêu chọc: “Nếu như em liên tiếp sinh hai con trai thì sao? Anh sẽ bắt em sinh thêm đứa thứ ba ư?”
Lâm Du Dã không nghĩ đến khả năng này, dứt khoát nói, “Không có khả năng!”
Nam Vận nở nụ cười: “Anh tự tin đến vậy sao?”
Lâm Du Dã tự tin trả lời: “Sinh con trai hay con gái đều là do người đàn ông. Tất nhiên anh rất tự tin vào bản thân”.
Nam Vận tức giận: “Lưu manh!”
Lâm Du Dã cười hỏi: “Sao lại là lưu manh?”
Nam Vận mặc kệ anh, kiêu ngạo nói: “Anh lo mà nấu cơm nghiêm túc, nếu không ngon em sẽ sa thải anh!”
Lâm Du Dã cố ý kéo dài giọng điệu: “Tuân lệnh, bà xã.”
Nam Vận hài lòng cong khóe môi.
Món cuối cùng là cải bó xôi xào cà rốt, rất nhanh đã sắp ra lò.
Trưa nay đã ăn thịt nướng, buổi tối Nam Vận muốn ăn món gì thanh đạm hơn, nên Lâm Du Dã làm cho cô canh bí đao sườn non.
Nước canh tươi ngon, giải ngấy rất tốt, sườn mềm tan trong miệng. Nam Vận nhanh chóng uống một bát canh, cô còn muốn uống thêm một bát nữa, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức hỏi: “Trứng luộc lá trà khi nào mới xong?”
Lâm Du Dã ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ tròn treo trên tường: “Ước chừng còn phải đợi thêm hai tiếng nữa.”
Bước quan trọng trong luộc trứng trà không phải là luộc mà là ngâm, phải ngâm ít nhất hai tiếng trong nồi mới có thể ngon được.
Còn chưa đến tám giờ, phải đợi đến mười giờ mới được ăn.
Nam Vận: “Sao lâu quá vậy?”
Lâm Du Dã nhẹ nhàng mở miệng, nghiêm túc nói: “Có thể làm cái khác giết thời gian.”
“Anh muốn làm gì?” Nam Vận đột nhiên nghĩ đến khi còn học cấp ba, lúc đó ở ký túc xá trường, một tuần chỉ về nhà hai lần, vì vậy mỗi tối thứ bảy anh đều kiểm tra việc học tập của cô trong tuần qua, nghĩ lại cô không khỏi giật mình: “Anh sẽ không bắt em làm bài tập đấy chứ? Bài tập chuyên ngành em làm xong lâu rồi!”
“…”
Sau một lúc im lặng, Lâm Du Dã hỏi: “Trước đây anh nghiêm khắc với em lắm à?”
“Anh nói xem?” Nam Vận không nhịn được nữa bắt đầu phàn nàn. “Người ta lên cấp ba yêu sớm thì chủ yếu là hẹn hò, còn em yêu sớm thì suốt ngày học học học! Bình thường ở trường thi còn chưa xong, cuối tuần về nhà anh còn cho em thêm đề thi. Nếu em không chịu làm, anh sẽ không cho em hôn! Đây là chuyện con người sẽ làm hả? “
Lâm Du Dã lập tức trả lời: “Vậy bây giờ anh bù cho em luôn” Thực ra lúc đó anh lo anh và cô yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học nên mới nghiêm khắc với cô. Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ lại có nhiều bất mãn với anh như vậy.
Nam Vận kiêu ngạo: “Em không thèm hôn anh nữa. Lúc đầu anh không cho, bây giờ em sẽ làm cho anh trèo cao không nổi!”
Lâm Du Dã làm ngơ, thúc giục: “Đừng nghịch nữa, mau ăn đi.”
Nam Vận lại càng tức giận: “Từ nay về sau, em sẽ khiến anh trèo cao không nổi. Tối nay anh cứ ngủ ở sô pha đi!” Nói xong, cô ăn hết phần cơm còn lại trong bát, đặt bát đũa xuống, sau đó đi vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại, thể hiện rõ cho Lâm Du Dã thấy: Anh nhất định phải ngủ sô pha!
Đối mặt với cửa phòng ngủ đóng chặt, Lâm Du Dã bất lực cười một tiếng, sau bữa tối một mình dọn dẹp bát đĩa, lau bàn rửa bát.
Làm xong việc nhà, anh vào phòng ngủ.
Nam Vận nằm ở trên giường nghịch điện thoại di động, cô không ngẩng đầu lên, coi như không thấy một người khác vừa đi vào phòng.
Lâm Du Dã ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay bóp má cô: “Em còn tức giận sao?”
Nam Vận hất tay anh ra: “Đừng chạm vào em.” Cô ngước mắt lạnh lùng nhìn anh, “Anh đã từng đối xử với em như thế.”
Lâm Du Dã không khỏi bật cười, “Anh không phải nói sẽ bù đắp cho em sao?”
Nam Vận: “Em không cần!”
Lâm Du Dã lời ít ý nhiều: “Em cần.” Không đợi cô gái nhỏ phản bác, anh đã cắn môi cô.
Anh hôn không nhanh không chậm, không bá bạo cũng không mạnh bạo mà lại vô cùng lưu luyến, dịu dàng.
Nam Vận không muốn hợp tác với anh, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân. Khi kết thúc nụ hôn, hai má cô ửng hồng, thở gấp: “Đáng ghét!”
Lâm Du Dã không đứng dậy, tay thò xuống dưới gối lấy ra một cái “bao”, ngữ điệu nóng bỏng, khàn khàn giọng nói: “Làm chút việc khác.”
“Bây giờ mới mấy giờ?” Nam Vận vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Lâm Du Dã: “Không phải em muốn chờ trứng trà mà lại không có việc gì làm sao?”
Nam Vận: “…” Còn chẳng thà là bắt mình đi học!
Cô tức giận: “Anh bắt nạt em!”
Lâm Du Dã nhẹ nhéo vành tai ửng đỏ của cô: “Anh mà bắt nạt người khác như thế, em có đồng ý không?”
Nam Vận trừng mắt nhìn anh: “Anh dám! Nếu anh dám làm chuyện này với người phụ nữ khác, em sẽ chia tay anh!”
Lâm Du Dã nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ: “Anh chỉ cần em. Ngoài em ra, ai anh cũng không cần.”
Nam Vận vươn tay ôm cổ anh: “Vậy còn được.”
Lâm Du Dã cúi đầu, cắn môi cô lần nữa.
…
Sau mười giờ, đúng ra là có thể ăn trứng trà, nhưng Nam Vận quá mệt mỏi, cô thật sự không còn sức để ăn nữa, cô vào phòng tắm rửa đơn giản, sau đó nằm dài lên giường ngủ một mạch.
Khi mở mắt ra thì đã hơn 8h sáng hôm sau.
Bên cạnh không có ai, việc đầu tiên Nam Vận làm là hô lên: “Dã Tử, anh còn ở nhà không?”
Không một ai trả lời, nên cô đoán chắc Dã Tử đã đi làm.
Trước khi đi làm anh đã chuẩn bị cho cô bữa sáng. Trứng trà ngâm cả đêm, rất ngon, Nam Vận ăn một hơi hết hai quả.
Ăn xong cô chuẩn bị ra ngoài, nhưng khi đang thay giày ở cửa, cô đột nhiên nhìn thấy thẻ nhân viên của Dã Tử – sợi dây màu xanh lam, khung bạc và thẻ trắng được đặt trên giá giày.
Lúc Lâm Du Dã mới đi làm được một năm, Nam Vận chưa bao giờ nhìn thấy thẻ nhân viên của anh, lúc đầu cô không để ý đến những thứ nhỏ nhặt này, nhưng sau đó có một lần xem được một bộ phim công sở, cô mới nhớ ra nên đã hỏi anh: “Sao em chưa bao giờ thấy anh đeo thẻ đi làm? Công ty anh không cần mang thẻ hả?”
Khi đó, câu trả lời của Lâm Du Dã là: “Ở văn phòng rồi, ngày mai anh sẽ đưa cho em xem.”
Ngày hôm sau đi làm về, anh đưa cô xem thẻ của anh, nhưng nó trông mới tinh, như thể vừa mới làm xong, trông không hề giống như nó đã được sử dụng gần một năm.
Nam Vận trêu chọc anh: “Anh giữ gìn cũng tốt quá nha.”
Lâm Du Dã trả lời: “Công ty vừa mới đổi chất liệu, ban đầu là bọc nhựa”.
Kể từ đó, anh luôn mang thẻ nhân viên của mình về, đến sáng lại mang đi làm.
Không lẽ hôm nay anh quên mang?
Không mang thẻ liệu có bị cấp trên mắng không? Có khi nào bị trừ lương luôn không?
Nghĩ vậy Nam Vận lập tức gọi cho Dã Tử, nhưng anh không bắt máy.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định đến công ty đưa thẻ nhân viên cho anh, sau đó mới về nhà.
Công ty anh làm là Trí Vũ, ở khu phát triển phía Đông, hơi xa nhà của bọn họ, Nam Vận đi xe điện nửa tiếng mới tới nơi.
Khu phát triển phía Đông có diện tích rộng, dân cư thưa thớt, trên đường ít ô tô, chỉ có Nam Vận đi xe đạp điện trên đường nên cô không cầm lòng được mà tăng tốc, tận hưởng niềm vui khi thỏa thích phóng xe trên đường.
Sắp tới cửa của công ty Trí Vũ, bỗng nhiên con đường nhỏ cạnh công ty có chiếc xe ô tô đen chạy ra.
Xe chạy không nhanh, nhưng xe đạp điện của cô lại nhanh.
Nam Vận sửng sốt, lập tức bóp phanh, nhưng đã chậm mất rồi, xe điện đã va vào cửa sau của chiếc xe, làm móp cửa xe.
Đó là một chiếc Maybach thương vụ màu đen.
Sau khi nhìn thấy logo xe, sắc mặt Nam Vận tái mét, cô lập tức hóa đá tại chỗ, cảm giác mình đang gặp phải một tai họa khủng khiếp.
Chủ nhân chiếc xe chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho cô.
Nhưng chủ xe lại không xuống xe, ngay cả cửa cũng không mở, chỉ có cửa sổ phía sau hạ xuống một khe hở bằng hai ngón tay.
Cửa sổ bên ghế lái vẫn chưa hạ xuống, chứng tỏ là có tài xế lái xe, còn chủ xe ngồi phía sau.
Trên cửa sổ dán màng che nắng, Nam Vận không nhìn thấy chủ xe, cũng không dám thò lại gần, cô lùi xe điện về sau một chút, sau đó xuống xe, cúi đầu, tay chân luống cuống đứng cạnh cửa xe, cô thấp thỏm lo âu chờ chủ chiếc xe nổi đóa.
Chủ xe vẫn chưa tức giận, không, hẳn là anh ta không nổi giận vì chiếc xe quý hóa của mình bị đụng trúng, mà câu đầu tiên nói với Nam Vận là: “Ai cho cô đi xe nhanh như vậy?”
Nghe giọng nói, có thể đoán được chủ nhân là một người đàn ông trẻ, nhưng giọng điệu rất lạ, quá trầm, như đang cố ý đè thấp giọng.
Nam Vận cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ để nhớ xem mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu, bởi vì cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận trong giọng điệu của người đàn ông.
Cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý! Tôi xin lỗi!”
Sự tức giận của người đàn ông vẫn không giảm bớt, giọng nói vẫn lạnh lùng cứng rắn, nghiêm nghị khiển trách: “Cô thấy mạng cô cứng hay xe trên đường cứng?”
Nam Vận có cảm giác như bị Dã Tử chỉ trích sau khi phạm lỗi, cô càng hoảng sợ hơn, xin lỗi một lần nữa: “Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không dám nữa!”
Người đàn ông không tiếp tục khiển trách cô nữa, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Cô tên gì?”
Cô chỉ có thể thành thật trả lời: “Nam Vận.”
“Cô Nam, tôi sẽ nhớ kỹ cô.” Người đàn ông chậm rãi mở miệng, từng từ từng chữ ngạo mạn: “Cô cũng phải nhớ kỹ, tên tôi là Lục Dã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook