Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
-
Chương 88
CHƯƠNG 88
Một ngày như bình thường, lại ẩn sâu biến đổi liên tục, trong phòng tĩnh mịch một mảnh.
Kỳ Phong bán híp mắt, mặt không đổi sắc, lúc y xuống xe vệ sĩ hắc y cònđang đứng, giờ phút này cúi thấp đầu một câu cũng không dám nói.
Lúc này cửa phòng mở ra, một cấp dưới vội vã đi tới, “Thiếu gia, đã lục soát, nơi lão gia có thể đi cũng đã kiểm tra một lần, lão gia ông ấy… Xác định là mất tích.”
Không khí càng ngưng trệ tới cực điểm, Kỳ Phong hung hăng nhíu lại mày, nhìn vệ sĩ đối diện, “A Cường, cậu nhớ rõ chức trách của mình là gì không? Một lão nhân sinh bệnh cậuquản không nổi? Cậu tới nói cho tôi biết một người sống như thế nào cậu không thấy?”
Vệ sĩ tên là A cường thân thể run lên, tự biết khó thoát, “Thực xin lỗi thiếu gia, là tôi sơ sót, thỉnh ngài trách phạt.”
Kỳ Phong hiện tại không có tâm tình quản này đó, mệt mỏi khoát tay áo, lạnh lùng nói, “Tôi hiện tại không muốn nghe, cậu nói cho tôi biết ngày đó đến tột cùng chuyện gì xảy ra, tôi muốn chi tiết.”
Vệ sĩ do dự một chút, tự trách mở miệng, “Lúc đó lão gia vẫn luôn không chịu ăn cái gì, bệnh tình cũng chuyển biến xấu, ngày đó ông ấy đột nhiên ho khan thờ không nổi, thiếu gia ngài bảo tôi hảo hảo trông ông ấy, tôi nào dám để lão gia gặp chuyện không may, cho nên lúc ấy cũng không nghĩ nhiều trực tiếp đi tìm bác sĩ, kết quả… Trở về lão gia đã không thấy tăm hơi.”
Kỳ Phong nhu nhu thái dương, hừ lạnh một tiếng.
Lão gia thật sự là càng già càng hồ đồ, không ngoan ngoãn ở trong viện dưỡng lão, còn dùng chiêu giả bộ bệnh tránh đi vệ sĩ, kết quả mình lại bị người tính kế, hiện tại thân ảnh cũng mất!
Lúc này có người đưa qua tư liệu, “Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra qua, lão gia tại bệnh viện tránh đi A Cường sau đó lên xe taxi, nơi cuối cùng ông ấy xuất hiện là một ngân hàng, sau không thấy người đâu. Nhân viên công tác trongngân hàng nói, lão gia lúc ấy lấy nhiều tiền trong tài khoản, không biết là để làm gì.”
“Ngân hàng?”Kỳ Phong nhìn chằm chằm thân ảnh còng lưng của lão gia trong video, nhíu mày thật sâu.
Có người nhịn không được hoài nghi, “Thiếu gia… Ngài nói chuyện này có thể là lão gia tự biên tự đạo kim thiền thoát xác không?”
“Sẽ không.”
Kỳ Phong ngay từ đầu cũng có ý nghĩ này, nhưng thực nhanh liền phủ định , bởi vì lão gia tuy rằng lão hồ đồ, nhưng tuyệt đối không ngốc như vậy.
Hiện tại Côn Luân không ở trên tay ông, bên người trừ một Tôn đạo trưởng, căn bản không có ai, nếu ông thật là không thể chịu đựng được mình đoạt đi vị trí người cầm quyền Kỳ gia cho nên mới lựa chọn rời đi, khẳng định sẽ tránh đi nhãn tuyến của mình, nhưvậy có ý nghĩa ông có nhà không thể về, có tiền không thể xài, thậm chí ngày nào đó bệnh dậy có khả năng không có ai chăm sóc.
Ông ngoan cố như vậy, đến nay còn không chịucúi đầu với tôn tử, cũng không ôm chắt trai, làm sao có thể biện pháp ngốc như vậy?
Ông phí nhiều tâm sức tránh đi vệ sĩ mình an bài, rời đi bệnh viện tới ngân hàng rốt cuộc là vì cái gì? Sau ông lại gặp gỡ cái gì mới mất tích?
Nghĩ vậy, sắc mặt Kỳ Phong càng thêm tồi tệ, “Phong tỏa tin tức, không được đem chuyện lão gia mất tích tiết lộ ra ngoài.”
“Tăng số người tiếp tục lục soát, đem người có thể thuyên chuyển đều dùng tới, nhất định trước khi cảnh sát chú ý tới phải tìm được người.”
“Vâng.” Cấp dưới cùng kêu lên đáp ứng.
Kỳ Phong gắt gao mím môi, y muốn nhìn người phía sau màn độc thủ rốt cuộc là ai!
Sau hai ngày, yên lặng bình thản, Kỳ Phong mỗi ngày đều truy nơi lão gia tới, lại vẫn một ngày ba bữa đi bệnh viện thăm Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch đã khá hơn nhiều, chống nạng có thể xuống giường, nhưng Kỳ Phong lại không cho phép hắn xuất viện, nhưng lại an bài mấy chục vệ sĩ bên cạnh hắn, 24 giờ thay phiên trông coi, trận trượng giống như không cẩn thận hắn liền sẽ lại bị xe đụng một lần.
Hôm nay hai người đang ăn cơm, Kỳ Phong đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về sắc mặt liền trở nên phi thường tồi tệ.
Y tựa hồ mệt chết đi, cổ áo sơmi rộng mở, cằm còn toát ra mồ hôi.
Lạc Khâu Bạch cảm giác thấy bất thường, trầm mặc một chút mới mở miệng hỏi, “Kỳ lão gia… Có phải không ổn không? Đến bây giờ còn chưa tìm ra sao?”
Kỳ Phong lãnh mặt lắc lắc đầu, “Không, cái gì cũng không có. Toàn bộ S thị đều được anh lục soát, vẫn tìm không thấy người.”
Biểu tình Lạc Khâu Bạch cũng trầm xuống dưới, nắm đũa nói, “Không được liền báo nguy đi, 24 giờ có thể lập án, huống chi hiện tại đều hai ngày.”
Kỳ Phong biến đổi sắc mặt, thật lâu không nói gì, một lát sau mới mặt không đổi sắc nheo lại ánh mắt, “Cái này không thể báo.”
Y nheo lại ánh mắt, ngón tay vô ý thức gõ trên bàn, đây là động tác lơ đãng khi ysuy nghĩ việc gì đó.”Đến hiện tại đối phương đều không có lộ diện, ai cũng không biết điểm mấu chốt rốt cuộc là cái gì, nếu cảnh sát tiến vào, ai có thể cam đoan anh ta không giết con tin? Chỉ cần đối phương một ngày không đề cập điều kiện, sống chết của lão gia còn có giá trị lợi dụng, cho nên án binh bất động là biện pháp tốt nhất, tối trọng yếu là…”
“Anh cảm thấy đây không phải đơn giản chỉ là bắt cóc, anh lo lắng là có người tỉ mỉ bày ra cái gì, báo nguy tương đương đem sự tình truyền đi ra ngoài, đây với chúng ta lại càng không lợi.”
Lạc Khâu Bạch nhíu lông mày, tiếp hắn kịp phản ứng, lập tức nheo lại ánh mắt, “Kỳ gia mới vừa thay đổi chủ nhân, tất cả mọi người biết anh cùng lão gia hiện tại như nước với lửa, thời gian này nếu lão gia gặp chuyện không may, người bị hoài nghi chính là anh, không chỉ như thế, những người ủng hộ anh có khả năng cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ, nếu lòng tham không đủ, muốn triệt để nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, cứ như vậy toàn bộ Kỳ gia còn có Côn Luân đều có khả năng bị ảnh hưởng.”
Lạc Khâu Bạch lập tức nói đến tử huyệt, trong mắt Kỳ Phong hiện lên ý cười, trên mặt lại nhìn không ra manh mối, “Không sai, cho nên anh đã phong tỏa tin tức, chuyện lão gia hiện tại không thể nháo đại, nếu không sẽ trúng kế. Tuy rằng không bảo chứng đó là sự trùng hợp, nhưng cũng không thể không phòng.”
Lạc Khâu Bạch gật gật đầu, cân nhắc một chút nói, “Cũng có thể là trùng hợp, bất quá em cảm thấy việc này không giống như là chỉ cần tiền.”
“Vì cái gì?”Kỳ Phong nhìn hắn, tựa hồ chờ hắn nói tiếp.
Lạc Khâu Bạch xoay thân mình, xê dịchchân bị thương, “Anh xem, nếu vì tiền, anh ta thật vất vả mới bắt được con tin, khẳng định không thể chờ đợi được muốn nói điều kiện với anh, nhưng hiện tại người này cũng không có động tĩnh. Nếu thật là vì tiền, dùng một chiêu này cũng ngốc quá, lão gia tuyệt đối không phải đối tượng bắt cóc tốt nhất.”
Nói xong hắn gặm quả táo, bẹp bẹp, dẫn tới Kỳ Phong nở nụ cười một chút, “Không sai, tất cả mọi người biết anh cùng lão gia nháo phiên, nếu anh ta uy hiếp anh, sao có thể có mười phần nắm chắc cho rằng anh sẽ đi cứu người, trong mắt người khác, lão gia chết anh được lợi nhiều nhất, cũng không phải như vậy, trong lòng đối phương cũng sẽ suy nghĩ một chút, cho nên bắt cóc ông ấy mới là hạ sách.”
Lạc Khâu Bạch cười hắc hắc, “Vậy người nào là thượngsách?”
Kỳ Phong dừng một chút, nghiêng đầu,, “Dù sao không phải em.”
“Em lại chưa nói là em anh gấp cái gì?”Lạc Khâu Bạch bật cười, hắn căn bản không hướng đến phương hướng này.
“Đó là bởi vì anh sẽ không vì em mà đào một phân tiền, em tỉnh đi, đừng tự mình đa tình.”
Vừa nghe lời này, Lạc Khâu Bạch cười như không cười nhíu mày, “Phải không? Nếu em ngay cả một phân tiền đều không đáng giá, anh ở cửa an bài nhiều vệ sĩ như vậy làm gì? Kỳ lão bản, anh còn thật keo kiệt, người không đáng giá một phân tiền sẽchết như vậy.”
Một câu làm lo lắng của Kỳ Phong lập tức biến mất một nửa, trong nháy mắt bị nghẹn, lỗ tai phiếm hồng, tiếp không kiên nhẫn mở miệng, “Anh nguyện ý, em quản sao?”
Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm thấu đi lên, phù dung câu vọng bên tai Kỳ Phong, “Sao không xen vào, anh không phải là ông xã sao?”
Hai chữ sát chiêu, nháy mắt làm cả người Kỳ Phong đều cứng lại, biểu tình cổ quái khó có thể hình dung, vô sự xum xoe phi gian tức đạo, phù dung câu chết tiệt, quả thực ti bỉ!
“… Em lại muốn làm gì?”
Nửa ngày y mới cứng rắn mở miệng, Lạc Khâu Bạch nhún vai, thu hồi biểu tình vui đùa, nghiêm túc nói, “Kỳ Phong, chuyện này nếu không thể báo nguy, cũng chỉ có thể trông cậy vào chúng ta tự tìm, em hiện tại đã không có việc gì, anh kêu vệ sĩ giữ cửa, mỗi ngày đặt bên cạnh em, anh không biết là lãng phí thời gian sao?”
“Không được. Liền tính chuyện này không phải hướng về phía em, em mới vừa bị thương cũng cần người trông nom.”Kỳ Phong từ chối, lão gia nhất định phải tìm, nhưng an toàn của thê tử cũng không thể không để ý, cái này đúng mực y hiểu.
Lạc Khâu Bạch sớm biết y sẽ như vậy, “Kia lưu vài người là được, không tất yếu mỗi ngày mấy chục người, Kỳ Phong, em chỉ là gãy một chân, cũng không phải tê liệt, anh để em như một đại lão gia mỗi ngày bị nhiều người chiếu cố như vậy, trong lòng có thể thoải mái sao?”
“Huống chi, trong bệnh viện người đến người đi, tuy rằng anh phong tỏa tin tức, nhưng tóm lại sẽ có người nhận raem, em mỗi ngày nằm phòng hạng nhất, như thái thượng hoàng bên người có nhiều vệ sĩ như vậy, nếu như bị thống đến trên mạng, anh cảm thấy nhân gia sẽ nghĩ như thế nào?’Lạc Khâu Bạch tổng cộng mới xoay người được vài ngày, mà bắt đầu đùa giỡn đại bài, hắn không phải mới bồi mấy ngàn vạn sao, chỗ nào có nhiều tiền nằm phòng bệnh quý như vậy, mướn được nhiều vệ sĩ như vậy, hay là được bao nuôi?”
Lạc Khâu Bạch đem những lời nói bén nhọn cay nghiệt học từ thợ săn ảnh nói ra, lập tức làm Kỳ Phong buộc chặt khóe miệng một chút, thiếu chút nữa trước mặt thê tử đoan không trụ hình tượng uy nghiêm.
Lạc Khâu Bạch vừa thấy y nở nụ cười, còn không quên gian nan giơ lên chân bị thương, “Còn có, anh nhìn một cái, em hiện tại vui vẻ hăng hái, bác sĩ đều nói em không cần nằm viện. Bệnh việntoàn mùi thuốc tiêu độc, thật sự nghẹn khuất, em muốn về nhà ở, hơn nữa em nhớ Đoàn Đoàn, tiểu gia hỏa kia đến có một hai lần, nghe dì Trương nói mỗi ngày nó ở nhà gọi ba ba, anh cái này ‘Mẹ kế ‘ nhẫn tâm chia lìa chúng em sao?”
Kỳ Phong đè lại chân hắn, lãnh mặt trừng hắn liếc mắt một cái, Lạc Khâu Bạch vừa thấy y buông lỏng, nhéo nhéo mũi y, “Còn có, anh nhìn anh suy sút thành lão nam nhân trung niên, em chỗ nào còn bỏ anh mà chạy được.”
Lời này mới thật là đại sát khí, lập tức trạc đến tâm oa Kỳ Phong, y băng khóe miệng, qua một hồi lâu mới cứng rắn mở miệng, “… Tùy em, nhưng vệ sĩ không thể không có.”
Lạc Khâu Bạch vừa nghe muốn xuất viện, ánh mắt đều sáng, “Thành giao.”
Kỳ Phong không nhẹ không nặng hừ một tiếng, đem đầu xoay sang một bên, y mới không phải nhìn thê tử hiền lành mới đồng ý, hoàn toàn là chức trách cho phép bao dung của người chồng.
*****
Chuyện tìm lão gia vẫn còn tiếp tục, đối phương tựa hồ phi thường trầm tĩnh, hơn nữa phi thường giảo hoạt, không để lại dấu vết nào, càng tìm không thấy nơi khả nghi.
Kỳ lão gia tựa như bốc hơi, sinh không thấy người chết không thấy xác.
Kỳ Phong ngồi không yên, tăng thêmlực lượng lục soát, tìm người lành nghề, lại liên lạcvài cục trưởng giỏi dựa vào quan hệ cá nhân trong cảnh cục, kêu bọn họ âm thầm tìm tòi, đồng thời kêu người chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của Hàn Chiêu.
Nhưng đã nhiều ngày, Hàn Chiêu vẫn luôn theo khuôn phép cũ, trừ tuyên truyền điện ảnh chính là ở nhà, cơ hồ rất ít ra ngoài, thoạt nhìnkhông có gì bất thường, nhưng Kỳ Phong cũng không dám phớt lờ.
Kỳ Phong vội phân thân, cũng rất ít nhắc tới mấy chuyện này với Lạc Khâu Bạch, y không muốn hắn lo lắng. Thường xuyên qua lại, Lạc Khâu Bạch cũng không hỏi, hắn tuy rằng có hiềm khích với lão gia, nhưng vẫn hy vọng ông có thể bình an.
Từ khi về nhà, công tác chồng chất như núi, nhà quảng cáo, nhà sản xuất đều đến thúc giục, Lạc Khâu Bạch đi đứng chuyển biến tốt đẹp một ít, bất đắc dĩ lại bắt đầu công tác.
Bởi vì có uqan hệ rất tốt với Trịnh Hoài Giang, hắn rời đi Tinh Huy, cự tuyệt người đại diện Lưu Bạch, cùng Trịnh Hoài Giang ký vài hợp đồng, ngày hôm nay, hắn nhận điện thoại của Trịnh diêm vương, nói đại đạo diễn quốc tế Riddle hữu ý mời hắn gia nhập liên minh phim mới《 Công phu chi hồn 》đi thử vai.
Riddle đại danh như sấm bên tai, năm đó bộ phim anh ta xuất đạo đã lấy được giải Oscar đạo diễn xuất sắc nhất, trở thành đạo diễn tiêu kim nhân trẻ tuổi nhất nổi danh, đây là vinh quang trước nay chưa có, đến nay không ai có thể đánh vỡ, có thể nói là nhân vật ảnh đàn quốc tế.
Lạc Khâu Bạch ngay từ đầu còn chưa tin mình có hảo vận như vậy, nhưng chờ đến khi nhận được lời mời của Riddle mới biết được đây đều là thật.
Trịnh Hoài Giang tới đón hắn, bốn vệ sĩ lái xe theo một tấc cũng không rời, Trịnh Hoài Giang nhịn không được mở miệng, “Khâu Bạch, cậu chẳng lẽ muốn dẫn vệ sĩ đi gặp Riddle?”
Mặc kệ Lạc Khâu Bạch hiện giờ tại giới giải trí có địa vị như thế nào, hắn cũng chỉ là hậu bối, nếu là có cầu với người khác, nên xuất ra thái độ khiêm tốn, đây là tố chất của một nghệ sĩ, nếu mang theo vệ sĩ tiền hô hậu ủng, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy đùa giỡn đại bài.
Bất quá, Lạc Khâu Bạch cũng hiểu được hiện tại người hạ độc thủ Kỳ gia còn không có tìm được, nếu vệ sĩ không đi theo, Kỳ Phong khẳng định sẽ lo lắng, càng huống hồ chỉ có 4 người, mang theo cũng không khoa trương.
Nghĩ như vậy, hắn cười nói, “Vẫn là mang theo đi, nhiều nhất khi vàokêu bọn họ canh giữ ở bên ngoài là được. Riddle nhìn tôibị thương chân, phỏng chừng cũng sẽ không nói thêm cái gì.”
Lời này đổi lại Trịnh Hoài Giang mỉm cười bỡn cợt, như vậy tựa hồ đang chê cười hắn đối với Kỳ Phong nói gì nghe nấy, “Cậu bị tai nạn xe cộ ngược lại lá gan nhỏ đi.”
Lạc Khâu Bạch cười cười không nói chuyện, kỳ thật nếu không bởi vì Riddle sáng mai đi Los Angeles, bỏ lỡ lúc này cũng không có cơ hội, hắn cũng không nguyện ý tha chân còn đau ra ngoài.
Trước tiên đến địa điểm đã ước định, Riddle đã đến sớm, điều này làm Lạc Khâu Bạch phi thường hổ thẹn, Riddle lại không câu nệ tiểu tiết, cũng không thèm để ý này đó, ngược lại cùng hắn nhiệt tình hàn huyên.
Riddle là nam nhân trung niên phi thườngnói nhiều, người Mỹ đặc biệt hài hước sáng sủa, nhìn anh ta mặc áo T-shirt quần bò, thực khó đem hắn cùng đạo diễn nổi danh quốc tế như cùng một người.
Lần này kịch bản cũng rất thú vị, là một câu chuyện về một thiếu niên đông phương dùng công phu cùng tiên thuật cứu vớt mạt thế, đầu tư cao thì thôi, màn đội chế tác phía sau cũng đứng đầu quốc tế. Hiện tại người ngoài nghề nhìn miếng bánh ngọt Trung Quốc này, đã hứng thú với câu chuyện công phu đông phương cùng thần thoại, cho nên phim này vừa lấy lòng khán giả Trung Quốc, lại thỏa mãn thị trường phương Tây, có thể nói mười phần khó được, phàm là người tinh mắt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra phim này quả thực là đem một diễn viên đẩy sang quốc tế.
Lạc Khâu Bạch thụ sủng nhược kinh, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi anh tavì saochọn mình, Riddle ha ha mỉm cười, chỉ chỉ cổ họng của hắn dùng tiếng Trung sứt sẹo nói, “Tiếng nói, voice.”
Ý anh ta nói, anh ta yêu cầu một nam nhân có đủ mị lực đông phương, không cần anh tuấn cao đại, nhưng công phu phải xuất sắc, phải giống thần tiên Trung Quốc, có ảnh hưởng nhân hòa làm lòng người thần phục.
Mà Lạc Khâu Bạch lại có mắt xếch phi thường phù hợp thẩm mỹ đông phương, vô luận tại 《 Tà dương ca 》hay tại 《 Manh âm 》đều cóthanh âm ảnh hưởng, đều phù hợp với yêu cầu của anh ta, quan trọng là…
Nói tới đây Riddle cười khẽ trừng mắt nhìn, “Trộm nói cho cậu biết, kỳ thật tôi với cậu là đồng học, tôi đã từng tốt nghiệp trong học viện thanh nhạc.”
Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, loại bánh có nhân trên trời rớt xuống này là chuyện tốt, hắn căn bản tìm không thấy lý do cự tuyệt.
Một phen nói chuyện với nhau, song phương đều thực khoái trá, đại khái chi tiết cũng toàn bộtrao đổi xong, đây là bộ phim quốc tế thứ hai sau khi Lạc Khâu Bạch đóng《 Chiến tranh sử thi 》xong, bất quá một lần là khách mời, mà lúc này đây là nam chính.
“Khâu Bạch, chúc mừng cậu, tôi chờ cậu một ngày nào đó trên trường quốc tế, đến lúc đó tôi hẳn nên gọi cậu’Bạch quốc tế ‘?”Trịnh Hoài Giang mở miệng.
Lạc Khâu Bạch cười đấmanh ta một quyền, “Cái gì ‘Bạch quốc tế ‘, nghe như quốc tế ngu ngốc, khó nghe chết.”
Trịnh Hoài Giang nhìn đồng hồ, “Cậu có vệ sĩ ở đây, tôi cũng không tiễn cậu trở về, tôi đi tìm Riddle tái thương lượng một chút hợp đồng, tái liên lạc.”
Lạc Khâu Bạch gật đầu, tạm biệt anh ta, lập tức đi vào toilet, 4 vệ sĩ tận trung với công tác canh giữ ở cửa.
Chờ hắn giải quyết xong, cửa đột nhiên mở ra, lập tức vài người đi tới, không có một tiếng tiếp đón trực tiếp phác đi lên, mà 4 vệ sĩ lúc này té xỉu trên đất.
Lạc Khâu Bạch lăng một chút, lập tức ý thức được mình đang bị theo dõi, không chút do dự đập 1 tên, hắn đi đứng tuy rằng không quá linh hoạt, nhưng thân thủ không tồi, bắt lấy cơ hội nhảy lên cửa sổ liền muốn nhảy ra, lúc này một người đột nhiên thoát ra, bọn họ như là đã dự đoán được Lạc Khâu Bạch có không ít vệ sĩ, cho nên rõ ràng trực tiếp dùng vải dệt che miệng hắn, tiếp một tiêm thuốc vào cổ hắn.
Thuốc mê cường hiệu, hiệu quả thực nhanh, Lạc Khâu Bạch một khắc liền mất đi ý thức.
Một chậu nước “Rầm “Một tiếng bát lên trên người, ông kịch liệt ho khan một tiếng, thân thể bởi vì lạnh nên hung hăng sợ run.
Ông vừa mở mắt, liền thấy được người kia khiến ông nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu run run, “Hạ lưu!”
Một bạt tai đột nhiên đập vào, miệng lập tức mạo huyết.
“Lão già kia vừa tỉnh đã nhiều lời như vậy! Ông không ngại mệnh quá dài sao!”
“Ai cho mày động thủ đánh lão nhân gia? Nếu đánh chết thì sao đây.”Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, tráng hán đang động thủ sửng sốt thu tay về.
Vài người bên cạnh châm biếm, nam nhân phất phất tay kêu bọn họ đi ra ngoài, tiếp đi từ từ đến bên cạnh ông, cúi đầu nói, “Lão gia, ngài mắng tôi chẳng khác nào mắng chính ngài sao? Dù sao chúng ta cũng có quan hệ huyết thống.”
Kỳ lão gia mãnh liệt ho khan, trong ngực như được tưới than lửa cháy đau đớn lợi hại, “Khụ khụ… Con là thứ rắn độc lòng tham không đủ, Hàn Chiêu, ta cho con nhiều tiền như vậy, con còn không biết đủ!? Lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tại lại cònnhận con vào cửa Kỳ gia!”
Hàn Chiêu vừa nghe lời này, khuôn mặt tái nhợt gợi lên một tia cười lạnh, “Tiền? Đúng vậy, tôi muốn đa tạ ngài cấp tiền cho tôi, nếu ngài không vội vàng đưa tiền cho tôi, tôi còn thật phát sầu làm sao bắt ngài.”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Kỳ lão gia một mảnh thanh bạch, mãnh liệt ho ra một búng máu, cơ hồ muốn phát hỏa, hốc mắt bắt đầu xích hồng oán hận còn có… Hối hận.
Ngày đó ông ở viện dưỡng lão bị Tôn đạo trưởng đánh thức, mới ý thức tới mình quả thực đã phạm vào một sai lầm lớn, nếu Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch đã hình thành chìa khoá chi khế chỉ có thể thông qua tử vong mà chấm dứt, nếu chuyện này lộ ra, Kỳ Phong thực có khả năng bị nguy hiểm tính mạng, mà có khả năng nhất cùng động cơ xuống tay nhất chính là Hàn Chiêu.
Nghĩ đến lúc trước mình có ý đồ ngu xuẩn giúp đỡ Hàn Chiêu đạt mục đíchbắt Kỳ Phong cúi đầu, kết quả mình chỉcòn hai bàn tay trắng, chúng bạn xa lánh, hô hấp giống như bị bài trừ, ông thống khổ vô pháp phát ra một âm.
Ông cho rằng chỉ cần cho Hàn Chiêu cổ phần công ty, để anh ta nhận tổ quy tông, lại dùng Lạc Khâu Bạch làm mồi có thể khiên chế, để anh ta nghe lời của mình, thậm chí từ đầu đến cuối ông đều cho rằng thứ này không xứng họ Kỳ, để anh ta trở về đã là thiên đại ban ân.
Nhưng sự tình hiện giờ đã thoát ly chưởng khống, khi đó ông không suy xét đến chìa khoá chi khế, ngây thơ cho rằng chỉ cần Kỳ Phong hết bệnh, Lạc Khâu Bạch rời đi y, y vẫn có thể cùng nữ nhân, nhưng khi ông ý thức được mình căn bản không thể tách hai người kia ra, mà Hàn Chiêu quả bom tùy thời nổ mạnh ẩn hình này lại bị ông tự tay mang về nhà, mỗi ngày ác mộng quấn thân, không yên giấc.
Một khi Hàn Chiêu biết Kỳ Phong chết, Lạc Khâu Bạch có thể bị anh ta mạnh mẽ biến thành lô đỉnh cứu mạng, kia vì bảo mệnh, còn có chuyện gì làm không được!?
Loại cảm giác sợ hãi này làm ông rốt cuộc chịu không nổi, ngày đó cố ý vứt bỏ vệ sĩ Kỳ Phong an bài, tới ngân hàng rút hơn phân nửa dố tiền, chuẩn bị khi Hàn Chiêu còn không có biết chân tướng, lừa gạt anh ta rời đi.
Nhưng Hàn Chiêu lại nhân cơ hội bắt cóc ông!
Nghĩ vậy, toàn thân Kỳ lão gia run run, càng thêm già nua, một thân khoan bào đã bẩn, vài ngày đều ăn món ăn lạnh làm dạ dày ông chịu không nổi, lúc này máu loãng không ngừng bốc lên phiếm mùi.
“Ông nội, ông nghe một chút.”Hàn Chiêu mở ra một cái thùng, bên trong tất cả đều là tiền mặt, đúng là “Phân phát phí”lão gia đưa cho anh ta.
“Ông cũng thấy đấy, Kỳ gia hiện tại không do tôi định đoạt, Kỳ Phong cũng không nhận tôi vào nhà, tại cái nhà này tôi cũng không giúp được ông, cho nên ông mang theo số tiền này đi. Tôi ở Anh quốc giúp ông làm tốt thủ tục, nếu ông nguyện ý về Mỹ cũng có thể được, tôi có thể giúp ông đầu tư một công ty giải trí, số tiền này đầy đủ cho ông ăn không phải trả tiền.”
“Hàn Chiêu, Kỳ gia hết lòng quan tâm giúp đỡ con, Kỳ gia biến thiên, ta cũng lực bất tòng tâm, làm người phải hiểu được tiếc phúc.”
Hàn Chiêu học được khẩu khí của Kỳ lão gia, bày ra tư thái cao cao tại thượng, nói xong vài chữ cuối cùng, anh ta hận tới cực điểm, mãnh liệt ném tiền vào mặt lão gia, một tập tiền mới tinh hung hăng trừu trên mặt, phát ra tiếng vang thanh thúy. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Nhìn bộ dáng giả nhân giả nghĩa, tôi muốn phun! Ông từ đầu tới đuôi chỉxem tôinhư công cụ lợi dụng thôi, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông tính toán điều gì. Ông bất quá chỉ lấy tôi đi kích thích bảo bối đại tôn tử của ông, trông cậy vào y quỳ gối trước mặt nói một tiếng ‘Con sai, con cũng không dám cãi lời ý của ngài ‘Thôi, ông luôn luôn chờ y, mà tôi chỉ là một quân cờ, ông chừng nào thì xem tôi như người Kỳ gia, còn hết lòng quan tâm giúp đỡ? Ông phải yết khí, tích chút âm đức đi.”
“Con — Con –!”Kỳ lão gia cơ hồ muốn tắt thở, run run rẩy rẩy vươn tay, lại bị Hàn Chiêu cầm tiền tạp xuống.
“Ông đối với tôivà mẹ tôi làm cái gì, tôiđều nhất thanh nhị sở, năm đó đuổi chúng tôi đi không ngừng là Kỳ Thiếu Trạch, còn có ngài! Nếu không phải ngài nói cái gì dã loại vào không được cửa, dù sao đều phải chết, nuôi30 năm cũng lãng phí lương thực, còn nháo đến gia đình không yên, Kỳ Thiếu Trạch sẽ quyết tuyệt như vậy sao? Mẹ tôi sẽ chết thảm như vậy?”
“Bà bị bệnh, không có tiền uống thuốc, tôi mượn chung quanh cũng không ai nguyện ý cho tôi mượn, khi đó tôi còn không đến 6 tuổi! Sau tôi mới biết được nguyên lai tôi không chỉ có mẹ, còn có ông nội cha và anh trai, các người sống uy phong như vậy, thiên chi kiêu tử, nhưng các người có cho tôi một phân tiền sao? Lúc ông có bảo bối Kỳ Phong, có nghĩ tới còn có một tôn tử đang chết đói, ông còn có một con dâu đã thành bạch cốt!”
“Đó là do cô ta… Phạm tiện khụ khụ…! Câu dẫn người có gia đình!”Kỳ lão gia kịch liệt ho khan, mặt Hàn Chiêu đột nhiên âm trầm xuống , bộ dáng cười như không cười đã không thấy, thay thế chính là oán hận thật sâu.
Anh ta cho tới bây giờ không chiếm được những gì của mình, mà ngay cả Lạc Khâu Bạch cũng vậy.
Anh ta đột nhiên nở nụ cười một tiếng nói, “Lại nói tiếp tôi còn muốn cám ơn ngài, tôi vốn là tuyệt vọng, là ngài tự mình cho tôi hy vọng, làm cho tôi đi một bước này, ngài là ân nhân.”
Kỳ lão gia như cũ sống lưng thẳng tắp, đề phòng nhìn Hàn Chiêu.
“Tôi là thực lòng muốn mang Lạc Khâu Bạch đi, Kỳ gia các người không xứng với em ấy, nhưng tôi cũng biết em ấy thích bảo bối tôn tử của ngài, cho nên tôi luôn luôn cố gắng, hy vọng em ấy có thể nhìn tôi một lần, đừng qua lại với loại người ghê tởm này. Nhưng vô luận tôi làm như thế nào, em ấy đều không phản ứng, may mắn ngài nhắc nhở tôi.”
“Chìa khoá chi khế đúng hay không?”Hàn Chiêu đột nhiên gợi lên khóe miệng, “Ngày đó ông cùng lão đạo sĩ kia nói gì tôi đều nghe thấy được, Kỳ Phong thật đúng là hảo mệnh, tìm được lô đỉnh nhận chủ.”
Kỳ lão gia tử ngạnh sinh sinh phun ra một búng máu, đôi mắt điên cuồng co rút lại, thần tình đều là hối ý cùng thống khổ.
Ông ngàn lần phòng bị vạn lần phòng bị, nhưng vẫn bị nghe được!
“Con làm cái gì với chúng!?”
Nhắc tới cái này đồng tử Hàn Chiêu hoảng động nhất hạ, tiếp nắm chặt tay, như là nghĩ tới điều gì không cam lòng.
Anh ta vốn không muốn đi đến một bước này, đêm mưa ngày đó anh ta thừa dịp uống rượu, cùng Lạc Khâu Bạch nói điều trong lòng, anh ta khi đó thực thanh tỉnh, cũng biết mình đang làm cái gì, anh ta không cam lòng để Lạc Khâu Bạch rời đi, đó là cơ hội cuối cùng anh ta cho Kỳ Phong cùng Kỳ gia, chỉ cần Lạc Khâu Bạch nguyện ý đi với anh ta, anh ta sẽ quên hết thù hận, dẫn hắn đi Mỹ, nhưng…
Lạc Khâu Bạch lại hung hăng cho anh ta một cái bạt tai.
Xe của Kỳ Phong anh ta đã sớm động thủ, nhưng anh ta không muốn Lạc Khâu Bạch cũng ngồi vào, cho nên lúc hắn xoay người rời đi, anh ta gần như khẩn cầu hắn lưu lại, chính là sợ hắn lên xe Kỳ Phong, hắn tình nguyện vì Kỳ Phong đi tìm chết, cũng không muốn trở về với anh ta…
Áp chế trong ***g ngực bị đè nén, anh ta hút một hơi thậtt sâu, nhún vai nói, “Kỳ thật cũng không có gì, động thủ với phanh thôi, ai nghĩ đến Kỳ Phong mệnh cứng như vậy, đều không chết được, còn có Lạc Khâu Bạch vì y chịu chết, y thật sự là thiên chi kiêu tử… Cái gì tốt nhất cũng là của y.”
Nghe xong lời này, toàn thân Kỳ lão gia đột nhiên lạnh như băng, máu không thể lưu thông.
Cũng bởi vì ông nhất thời sai lầm, thiếu chút nữa Kỳ Phong sẽ chết, thậm chí còn hại mình đến tình trạng này… Nếu không phải Lạc Khâu Bạch, nếu không phải Lạc Khâu Bạch cứu Kỳ Phong…
Ông nức nở một tiếng, cuộc đời này chưa bao giờ bi phẫn, hối hận cơ hồ giây tiếp theo sẽ chết đi như thế này, lúc này ông cũng không biết có khí lực từ đâu, bị trói còn có thể nhảy lên, hung hăng đi tới phía Hàn Chiêu.
Lúc này đèn pin vung lên, điện lưu đột nhiên xông tới, ông lập tức ngã xuống đất, giống một bộ xương không sinh khí.
Hàn Chiêu thu hồi điện côn, nhìn lão nhân, nhẹ nhàng nói, “Ông nội, trò chơi này chúng ta chậm rãi chơi, tôi luyến tiếc ông chết lắm.”
Lời của editor: Hàn Chiêu chết dẫm mà!
Một ngày như bình thường, lại ẩn sâu biến đổi liên tục, trong phòng tĩnh mịch một mảnh.
Kỳ Phong bán híp mắt, mặt không đổi sắc, lúc y xuống xe vệ sĩ hắc y cònđang đứng, giờ phút này cúi thấp đầu một câu cũng không dám nói.
Lúc này cửa phòng mở ra, một cấp dưới vội vã đi tới, “Thiếu gia, đã lục soát, nơi lão gia có thể đi cũng đã kiểm tra một lần, lão gia ông ấy… Xác định là mất tích.”
Không khí càng ngưng trệ tới cực điểm, Kỳ Phong hung hăng nhíu lại mày, nhìn vệ sĩ đối diện, “A Cường, cậu nhớ rõ chức trách của mình là gì không? Một lão nhân sinh bệnh cậuquản không nổi? Cậu tới nói cho tôi biết một người sống như thế nào cậu không thấy?”
Vệ sĩ tên là A cường thân thể run lên, tự biết khó thoát, “Thực xin lỗi thiếu gia, là tôi sơ sót, thỉnh ngài trách phạt.”
Kỳ Phong hiện tại không có tâm tình quản này đó, mệt mỏi khoát tay áo, lạnh lùng nói, “Tôi hiện tại không muốn nghe, cậu nói cho tôi biết ngày đó đến tột cùng chuyện gì xảy ra, tôi muốn chi tiết.”
Vệ sĩ do dự một chút, tự trách mở miệng, “Lúc đó lão gia vẫn luôn không chịu ăn cái gì, bệnh tình cũng chuyển biến xấu, ngày đó ông ấy đột nhiên ho khan thờ không nổi, thiếu gia ngài bảo tôi hảo hảo trông ông ấy, tôi nào dám để lão gia gặp chuyện không may, cho nên lúc ấy cũng không nghĩ nhiều trực tiếp đi tìm bác sĩ, kết quả… Trở về lão gia đã không thấy tăm hơi.”
Kỳ Phong nhu nhu thái dương, hừ lạnh một tiếng.
Lão gia thật sự là càng già càng hồ đồ, không ngoan ngoãn ở trong viện dưỡng lão, còn dùng chiêu giả bộ bệnh tránh đi vệ sĩ, kết quả mình lại bị người tính kế, hiện tại thân ảnh cũng mất!
Lúc này có người đưa qua tư liệu, “Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra qua, lão gia tại bệnh viện tránh đi A Cường sau đó lên xe taxi, nơi cuối cùng ông ấy xuất hiện là một ngân hàng, sau không thấy người đâu. Nhân viên công tác trongngân hàng nói, lão gia lúc ấy lấy nhiều tiền trong tài khoản, không biết là để làm gì.”
“Ngân hàng?”Kỳ Phong nhìn chằm chằm thân ảnh còng lưng của lão gia trong video, nhíu mày thật sâu.
Có người nhịn không được hoài nghi, “Thiếu gia… Ngài nói chuyện này có thể là lão gia tự biên tự đạo kim thiền thoát xác không?”
“Sẽ không.”
Kỳ Phong ngay từ đầu cũng có ý nghĩ này, nhưng thực nhanh liền phủ định , bởi vì lão gia tuy rằng lão hồ đồ, nhưng tuyệt đối không ngốc như vậy.
Hiện tại Côn Luân không ở trên tay ông, bên người trừ một Tôn đạo trưởng, căn bản không có ai, nếu ông thật là không thể chịu đựng được mình đoạt đi vị trí người cầm quyền Kỳ gia cho nên mới lựa chọn rời đi, khẳng định sẽ tránh đi nhãn tuyến của mình, nhưvậy có ý nghĩa ông có nhà không thể về, có tiền không thể xài, thậm chí ngày nào đó bệnh dậy có khả năng không có ai chăm sóc.
Ông ngoan cố như vậy, đến nay còn không chịucúi đầu với tôn tử, cũng không ôm chắt trai, làm sao có thể biện pháp ngốc như vậy?
Ông phí nhiều tâm sức tránh đi vệ sĩ mình an bài, rời đi bệnh viện tới ngân hàng rốt cuộc là vì cái gì? Sau ông lại gặp gỡ cái gì mới mất tích?
Nghĩ vậy, sắc mặt Kỳ Phong càng thêm tồi tệ, “Phong tỏa tin tức, không được đem chuyện lão gia mất tích tiết lộ ra ngoài.”
“Tăng số người tiếp tục lục soát, đem người có thể thuyên chuyển đều dùng tới, nhất định trước khi cảnh sát chú ý tới phải tìm được người.”
“Vâng.” Cấp dưới cùng kêu lên đáp ứng.
Kỳ Phong gắt gao mím môi, y muốn nhìn người phía sau màn độc thủ rốt cuộc là ai!
Sau hai ngày, yên lặng bình thản, Kỳ Phong mỗi ngày đều truy nơi lão gia tới, lại vẫn một ngày ba bữa đi bệnh viện thăm Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch đã khá hơn nhiều, chống nạng có thể xuống giường, nhưng Kỳ Phong lại không cho phép hắn xuất viện, nhưng lại an bài mấy chục vệ sĩ bên cạnh hắn, 24 giờ thay phiên trông coi, trận trượng giống như không cẩn thận hắn liền sẽ lại bị xe đụng một lần.
Hôm nay hai người đang ăn cơm, Kỳ Phong đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về sắc mặt liền trở nên phi thường tồi tệ.
Y tựa hồ mệt chết đi, cổ áo sơmi rộng mở, cằm còn toát ra mồ hôi.
Lạc Khâu Bạch cảm giác thấy bất thường, trầm mặc một chút mới mở miệng hỏi, “Kỳ lão gia… Có phải không ổn không? Đến bây giờ còn chưa tìm ra sao?”
Kỳ Phong lãnh mặt lắc lắc đầu, “Không, cái gì cũng không có. Toàn bộ S thị đều được anh lục soát, vẫn tìm không thấy người.”
Biểu tình Lạc Khâu Bạch cũng trầm xuống dưới, nắm đũa nói, “Không được liền báo nguy đi, 24 giờ có thể lập án, huống chi hiện tại đều hai ngày.”
Kỳ Phong biến đổi sắc mặt, thật lâu không nói gì, một lát sau mới mặt không đổi sắc nheo lại ánh mắt, “Cái này không thể báo.”
Y nheo lại ánh mắt, ngón tay vô ý thức gõ trên bàn, đây là động tác lơ đãng khi ysuy nghĩ việc gì đó.”Đến hiện tại đối phương đều không có lộ diện, ai cũng không biết điểm mấu chốt rốt cuộc là cái gì, nếu cảnh sát tiến vào, ai có thể cam đoan anh ta không giết con tin? Chỉ cần đối phương một ngày không đề cập điều kiện, sống chết của lão gia còn có giá trị lợi dụng, cho nên án binh bất động là biện pháp tốt nhất, tối trọng yếu là…”
“Anh cảm thấy đây không phải đơn giản chỉ là bắt cóc, anh lo lắng là có người tỉ mỉ bày ra cái gì, báo nguy tương đương đem sự tình truyền đi ra ngoài, đây với chúng ta lại càng không lợi.”
Lạc Khâu Bạch nhíu lông mày, tiếp hắn kịp phản ứng, lập tức nheo lại ánh mắt, “Kỳ gia mới vừa thay đổi chủ nhân, tất cả mọi người biết anh cùng lão gia hiện tại như nước với lửa, thời gian này nếu lão gia gặp chuyện không may, người bị hoài nghi chính là anh, không chỉ như thế, những người ủng hộ anh có khả năng cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ, nếu lòng tham không đủ, muốn triệt để nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, cứ như vậy toàn bộ Kỳ gia còn có Côn Luân đều có khả năng bị ảnh hưởng.”
Lạc Khâu Bạch lập tức nói đến tử huyệt, trong mắt Kỳ Phong hiện lên ý cười, trên mặt lại nhìn không ra manh mối, “Không sai, cho nên anh đã phong tỏa tin tức, chuyện lão gia hiện tại không thể nháo đại, nếu không sẽ trúng kế. Tuy rằng không bảo chứng đó là sự trùng hợp, nhưng cũng không thể không phòng.”
Lạc Khâu Bạch gật gật đầu, cân nhắc một chút nói, “Cũng có thể là trùng hợp, bất quá em cảm thấy việc này không giống như là chỉ cần tiền.”
“Vì cái gì?”Kỳ Phong nhìn hắn, tựa hồ chờ hắn nói tiếp.
Lạc Khâu Bạch xoay thân mình, xê dịchchân bị thương, “Anh xem, nếu vì tiền, anh ta thật vất vả mới bắt được con tin, khẳng định không thể chờ đợi được muốn nói điều kiện với anh, nhưng hiện tại người này cũng không có động tĩnh. Nếu thật là vì tiền, dùng một chiêu này cũng ngốc quá, lão gia tuyệt đối không phải đối tượng bắt cóc tốt nhất.”
Nói xong hắn gặm quả táo, bẹp bẹp, dẫn tới Kỳ Phong nở nụ cười một chút, “Không sai, tất cả mọi người biết anh cùng lão gia nháo phiên, nếu anh ta uy hiếp anh, sao có thể có mười phần nắm chắc cho rằng anh sẽ đi cứu người, trong mắt người khác, lão gia chết anh được lợi nhiều nhất, cũng không phải như vậy, trong lòng đối phương cũng sẽ suy nghĩ một chút, cho nên bắt cóc ông ấy mới là hạ sách.”
Lạc Khâu Bạch cười hắc hắc, “Vậy người nào là thượngsách?”
Kỳ Phong dừng một chút, nghiêng đầu,, “Dù sao không phải em.”
“Em lại chưa nói là em anh gấp cái gì?”Lạc Khâu Bạch bật cười, hắn căn bản không hướng đến phương hướng này.
“Đó là bởi vì anh sẽ không vì em mà đào một phân tiền, em tỉnh đi, đừng tự mình đa tình.”
Vừa nghe lời này, Lạc Khâu Bạch cười như không cười nhíu mày, “Phải không? Nếu em ngay cả một phân tiền đều không đáng giá, anh ở cửa an bài nhiều vệ sĩ như vậy làm gì? Kỳ lão bản, anh còn thật keo kiệt, người không đáng giá một phân tiền sẽchết như vậy.”
Một câu làm lo lắng của Kỳ Phong lập tức biến mất một nửa, trong nháy mắt bị nghẹn, lỗ tai phiếm hồng, tiếp không kiên nhẫn mở miệng, “Anh nguyện ý, em quản sao?”
Lạc Khâu Bạch cười tủm tỉm thấu đi lên, phù dung câu vọng bên tai Kỳ Phong, “Sao không xen vào, anh không phải là ông xã sao?”
Hai chữ sát chiêu, nháy mắt làm cả người Kỳ Phong đều cứng lại, biểu tình cổ quái khó có thể hình dung, vô sự xum xoe phi gian tức đạo, phù dung câu chết tiệt, quả thực ti bỉ!
“… Em lại muốn làm gì?”
Nửa ngày y mới cứng rắn mở miệng, Lạc Khâu Bạch nhún vai, thu hồi biểu tình vui đùa, nghiêm túc nói, “Kỳ Phong, chuyện này nếu không thể báo nguy, cũng chỉ có thể trông cậy vào chúng ta tự tìm, em hiện tại đã không có việc gì, anh kêu vệ sĩ giữ cửa, mỗi ngày đặt bên cạnh em, anh không biết là lãng phí thời gian sao?”
“Không được. Liền tính chuyện này không phải hướng về phía em, em mới vừa bị thương cũng cần người trông nom.”Kỳ Phong từ chối, lão gia nhất định phải tìm, nhưng an toàn của thê tử cũng không thể không để ý, cái này đúng mực y hiểu.
Lạc Khâu Bạch sớm biết y sẽ như vậy, “Kia lưu vài người là được, không tất yếu mỗi ngày mấy chục người, Kỳ Phong, em chỉ là gãy một chân, cũng không phải tê liệt, anh để em như một đại lão gia mỗi ngày bị nhiều người chiếu cố như vậy, trong lòng có thể thoải mái sao?”
“Huống chi, trong bệnh viện người đến người đi, tuy rằng anh phong tỏa tin tức, nhưng tóm lại sẽ có người nhận raem, em mỗi ngày nằm phòng hạng nhất, như thái thượng hoàng bên người có nhiều vệ sĩ như vậy, nếu như bị thống đến trên mạng, anh cảm thấy nhân gia sẽ nghĩ như thế nào?’Lạc Khâu Bạch tổng cộng mới xoay người được vài ngày, mà bắt đầu đùa giỡn đại bài, hắn không phải mới bồi mấy ngàn vạn sao, chỗ nào có nhiều tiền nằm phòng bệnh quý như vậy, mướn được nhiều vệ sĩ như vậy, hay là được bao nuôi?”
Lạc Khâu Bạch đem những lời nói bén nhọn cay nghiệt học từ thợ săn ảnh nói ra, lập tức làm Kỳ Phong buộc chặt khóe miệng một chút, thiếu chút nữa trước mặt thê tử đoan không trụ hình tượng uy nghiêm.
Lạc Khâu Bạch vừa thấy y nở nụ cười, còn không quên gian nan giơ lên chân bị thương, “Còn có, anh nhìn một cái, em hiện tại vui vẻ hăng hái, bác sĩ đều nói em không cần nằm viện. Bệnh việntoàn mùi thuốc tiêu độc, thật sự nghẹn khuất, em muốn về nhà ở, hơn nữa em nhớ Đoàn Đoàn, tiểu gia hỏa kia đến có một hai lần, nghe dì Trương nói mỗi ngày nó ở nhà gọi ba ba, anh cái này ‘Mẹ kế ‘ nhẫn tâm chia lìa chúng em sao?”
Kỳ Phong đè lại chân hắn, lãnh mặt trừng hắn liếc mắt một cái, Lạc Khâu Bạch vừa thấy y buông lỏng, nhéo nhéo mũi y, “Còn có, anh nhìn anh suy sút thành lão nam nhân trung niên, em chỗ nào còn bỏ anh mà chạy được.”
Lời này mới thật là đại sát khí, lập tức trạc đến tâm oa Kỳ Phong, y băng khóe miệng, qua một hồi lâu mới cứng rắn mở miệng, “… Tùy em, nhưng vệ sĩ không thể không có.”
Lạc Khâu Bạch vừa nghe muốn xuất viện, ánh mắt đều sáng, “Thành giao.”
Kỳ Phong không nhẹ không nặng hừ một tiếng, đem đầu xoay sang một bên, y mới không phải nhìn thê tử hiền lành mới đồng ý, hoàn toàn là chức trách cho phép bao dung của người chồng.
*****
Chuyện tìm lão gia vẫn còn tiếp tục, đối phương tựa hồ phi thường trầm tĩnh, hơn nữa phi thường giảo hoạt, không để lại dấu vết nào, càng tìm không thấy nơi khả nghi.
Kỳ lão gia tựa như bốc hơi, sinh không thấy người chết không thấy xác.
Kỳ Phong ngồi không yên, tăng thêmlực lượng lục soát, tìm người lành nghề, lại liên lạcvài cục trưởng giỏi dựa vào quan hệ cá nhân trong cảnh cục, kêu bọn họ âm thầm tìm tòi, đồng thời kêu người chặt chẽ chú ý nhất cử nhất động của Hàn Chiêu.
Nhưng đã nhiều ngày, Hàn Chiêu vẫn luôn theo khuôn phép cũ, trừ tuyên truyền điện ảnh chính là ở nhà, cơ hồ rất ít ra ngoài, thoạt nhìnkhông có gì bất thường, nhưng Kỳ Phong cũng không dám phớt lờ.
Kỳ Phong vội phân thân, cũng rất ít nhắc tới mấy chuyện này với Lạc Khâu Bạch, y không muốn hắn lo lắng. Thường xuyên qua lại, Lạc Khâu Bạch cũng không hỏi, hắn tuy rằng có hiềm khích với lão gia, nhưng vẫn hy vọng ông có thể bình an.
Từ khi về nhà, công tác chồng chất như núi, nhà quảng cáo, nhà sản xuất đều đến thúc giục, Lạc Khâu Bạch đi đứng chuyển biến tốt đẹp một ít, bất đắc dĩ lại bắt đầu công tác.
Bởi vì có uqan hệ rất tốt với Trịnh Hoài Giang, hắn rời đi Tinh Huy, cự tuyệt người đại diện Lưu Bạch, cùng Trịnh Hoài Giang ký vài hợp đồng, ngày hôm nay, hắn nhận điện thoại của Trịnh diêm vương, nói đại đạo diễn quốc tế Riddle hữu ý mời hắn gia nhập liên minh phim mới《 Công phu chi hồn 》đi thử vai.
Riddle đại danh như sấm bên tai, năm đó bộ phim anh ta xuất đạo đã lấy được giải Oscar đạo diễn xuất sắc nhất, trở thành đạo diễn tiêu kim nhân trẻ tuổi nhất nổi danh, đây là vinh quang trước nay chưa có, đến nay không ai có thể đánh vỡ, có thể nói là nhân vật ảnh đàn quốc tế.
Lạc Khâu Bạch ngay từ đầu còn chưa tin mình có hảo vận như vậy, nhưng chờ đến khi nhận được lời mời của Riddle mới biết được đây đều là thật.
Trịnh Hoài Giang tới đón hắn, bốn vệ sĩ lái xe theo một tấc cũng không rời, Trịnh Hoài Giang nhịn không được mở miệng, “Khâu Bạch, cậu chẳng lẽ muốn dẫn vệ sĩ đi gặp Riddle?”
Mặc kệ Lạc Khâu Bạch hiện giờ tại giới giải trí có địa vị như thế nào, hắn cũng chỉ là hậu bối, nếu là có cầu với người khác, nên xuất ra thái độ khiêm tốn, đây là tố chất của một nghệ sĩ, nếu mang theo vệ sĩ tiền hô hậu ủng, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy đùa giỡn đại bài.
Bất quá, Lạc Khâu Bạch cũng hiểu được hiện tại người hạ độc thủ Kỳ gia còn không có tìm được, nếu vệ sĩ không đi theo, Kỳ Phong khẳng định sẽ lo lắng, càng huống hồ chỉ có 4 người, mang theo cũng không khoa trương.
Nghĩ như vậy, hắn cười nói, “Vẫn là mang theo đi, nhiều nhất khi vàokêu bọn họ canh giữ ở bên ngoài là được. Riddle nhìn tôibị thương chân, phỏng chừng cũng sẽ không nói thêm cái gì.”
Lời này đổi lại Trịnh Hoài Giang mỉm cười bỡn cợt, như vậy tựa hồ đang chê cười hắn đối với Kỳ Phong nói gì nghe nấy, “Cậu bị tai nạn xe cộ ngược lại lá gan nhỏ đi.”
Lạc Khâu Bạch cười cười không nói chuyện, kỳ thật nếu không bởi vì Riddle sáng mai đi Los Angeles, bỏ lỡ lúc này cũng không có cơ hội, hắn cũng không nguyện ý tha chân còn đau ra ngoài.
Trước tiên đến địa điểm đã ước định, Riddle đã đến sớm, điều này làm Lạc Khâu Bạch phi thường hổ thẹn, Riddle lại không câu nệ tiểu tiết, cũng không thèm để ý này đó, ngược lại cùng hắn nhiệt tình hàn huyên.
Riddle là nam nhân trung niên phi thườngnói nhiều, người Mỹ đặc biệt hài hước sáng sủa, nhìn anh ta mặc áo T-shirt quần bò, thực khó đem hắn cùng đạo diễn nổi danh quốc tế như cùng một người.
Lần này kịch bản cũng rất thú vị, là một câu chuyện về một thiếu niên đông phương dùng công phu cùng tiên thuật cứu vớt mạt thế, đầu tư cao thì thôi, màn đội chế tác phía sau cũng đứng đầu quốc tế. Hiện tại người ngoài nghề nhìn miếng bánh ngọt Trung Quốc này, đã hứng thú với câu chuyện công phu đông phương cùng thần thoại, cho nên phim này vừa lấy lòng khán giả Trung Quốc, lại thỏa mãn thị trường phương Tây, có thể nói mười phần khó được, phàm là người tinh mắt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra phim này quả thực là đem một diễn viên đẩy sang quốc tế.
Lạc Khâu Bạch thụ sủng nhược kinh, dùng tiếng Anh lưu loát hỏi anh tavì saochọn mình, Riddle ha ha mỉm cười, chỉ chỉ cổ họng của hắn dùng tiếng Trung sứt sẹo nói, “Tiếng nói, voice.”
Ý anh ta nói, anh ta yêu cầu một nam nhân có đủ mị lực đông phương, không cần anh tuấn cao đại, nhưng công phu phải xuất sắc, phải giống thần tiên Trung Quốc, có ảnh hưởng nhân hòa làm lòng người thần phục.
Mà Lạc Khâu Bạch lại có mắt xếch phi thường phù hợp thẩm mỹ đông phương, vô luận tại 《 Tà dương ca 》hay tại 《 Manh âm 》đều cóthanh âm ảnh hưởng, đều phù hợp với yêu cầu của anh ta, quan trọng là…
Nói tới đây Riddle cười khẽ trừng mắt nhìn, “Trộm nói cho cậu biết, kỳ thật tôi với cậu là đồng học, tôi đã từng tốt nghiệp trong học viện thanh nhạc.”
Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, loại bánh có nhân trên trời rớt xuống này là chuyện tốt, hắn căn bản tìm không thấy lý do cự tuyệt.
Một phen nói chuyện với nhau, song phương đều thực khoái trá, đại khái chi tiết cũng toàn bộtrao đổi xong, đây là bộ phim quốc tế thứ hai sau khi Lạc Khâu Bạch đóng《 Chiến tranh sử thi 》xong, bất quá một lần là khách mời, mà lúc này đây là nam chính.
“Khâu Bạch, chúc mừng cậu, tôi chờ cậu một ngày nào đó trên trường quốc tế, đến lúc đó tôi hẳn nên gọi cậu’Bạch quốc tế ‘?”Trịnh Hoài Giang mở miệng.
Lạc Khâu Bạch cười đấmanh ta một quyền, “Cái gì ‘Bạch quốc tế ‘, nghe như quốc tế ngu ngốc, khó nghe chết.”
Trịnh Hoài Giang nhìn đồng hồ, “Cậu có vệ sĩ ở đây, tôi cũng không tiễn cậu trở về, tôi đi tìm Riddle tái thương lượng một chút hợp đồng, tái liên lạc.”
Lạc Khâu Bạch gật đầu, tạm biệt anh ta, lập tức đi vào toilet, 4 vệ sĩ tận trung với công tác canh giữ ở cửa.
Chờ hắn giải quyết xong, cửa đột nhiên mở ra, lập tức vài người đi tới, không có một tiếng tiếp đón trực tiếp phác đi lên, mà 4 vệ sĩ lúc này té xỉu trên đất.
Lạc Khâu Bạch lăng một chút, lập tức ý thức được mình đang bị theo dõi, không chút do dự đập 1 tên, hắn đi đứng tuy rằng không quá linh hoạt, nhưng thân thủ không tồi, bắt lấy cơ hội nhảy lên cửa sổ liền muốn nhảy ra, lúc này một người đột nhiên thoát ra, bọn họ như là đã dự đoán được Lạc Khâu Bạch có không ít vệ sĩ, cho nên rõ ràng trực tiếp dùng vải dệt che miệng hắn, tiếp một tiêm thuốc vào cổ hắn.
Thuốc mê cường hiệu, hiệu quả thực nhanh, Lạc Khâu Bạch một khắc liền mất đi ý thức.
Một chậu nước “Rầm “Một tiếng bát lên trên người, ông kịch liệt ho khan một tiếng, thân thể bởi vì lạnh nên hung hăng sợ run.
Ông vừa mở mắt, liền thấy được người kia khiến ông nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu run run, “Hạ lưu!”
Một bạt tai đột nhiên đập vào, miệng lập tức mạo huyết.
“Lão già kia vừa tỉnh đã nhiều lời như vậy! Ông không ngại mệnh quá dài sao!”
“Ai cho mày động thủ đánh lão nhân gia? Nếu đánh chết thì sao đây.”Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, tráng hán đang động thủ sửng sốt thu tay về.
Vài người bên cạnh châm biếm, nam nhân phất phất tay kêu bọn họ đi ra ngoài, tiếp đi từ từ đến bên cạnh ông, cúi đầu nói, “Lão gia, ngài mắng tôi chẳng khác nào mắng chính ngài sao? Dù sao chúng ta cũng có quan hệ huyết thống.”
Kỳ lão gia mãnh liệt ho khan, trong ngực như được tưới than lửa cháy đau đớn lợi hại, “Khụ khụ… Con là thứ rắn độc lòng tham không đủ, Hàn Chiêu, ta cho con nhiều tiền như vậy, con còn không biết đủ!? Lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tại lại cònnhận con vào cửa Kỳ gia!”
Hàn Chiêu vừa nghe lời này, khuôn mặt tái nhợt gợi lên một tia cười lạnh, “Tiền? Đúng vậy, tôi muốn đa tạ ngài cấp tiền cho tôi, nếu ngài không vội vàng đưa tiền cho tôi, tôi còn thật phát sầu làm sao bắt ngài.”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Kỳ lão gia một mảnh thanh bạch, mãnh liệt ho ra một búng máu, cơ hồ muốn phát hỏa, hốc mắt bắt đầu xích hồng oán hận còn có… Hối hận.
Ngày đó ông ở viện dưỡng lão bị Tôn đạo trưởng đánh thức, mới ý thức tới mình quả thực đã phạm vào một sai lầm lớn, nếu Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch đã hình thành chìa khoá chi khế chỉ có thể thông qua tử vong mà chấm dứt, nếu chuyện này lộ ra, Kỳ Phong thực có khả năng bị nguy hiểm tính mạng, mà có khả năng nhất cùng động cơ xuống tay nhất chính là Hàn Chiêu.
Nghĩ đến lúc trước mình có ý đồ ngu xuẩn giúp đỡ Hàn Chiêu đạt mục đíchbắt Kỳ Phong cúi đầu, kết quả mình chỉcòn hai bàn tay trắng, chúng bạn xa lánh, hô hấp giống như bị bài trừ, ông thống khổ vô pháp phát ra một âm.
Ông cho rằng chỉ cần cho Hàn Chiêu cổ phần công ty, để anh ta nhận tổ quy tông, lại dùng Lạc Khâu Bạch làm mồi có thể khiên chế, để anh ta nghe lời của mình, thậm chí từ đầu đến cuối ông đều cho rằng thứ này không xứng họ Kỳ, để anh ta trở về đã là thiên đại ban ân.
Nhưng sự tình hiện giờ đã thoát ly chưởng khống, khi đó ông không suy xét đến chìa khoá chi khế, ngây thơ cho rằng chỉ cần Kỳ Phong hết bệnh, Lạc Khâu Bạch rời đi y, y vẫn có thể cùng nữ nhân, nhưng khi ông ý thức được mình căn bản không thể tách hai người kia ra, mà Hàn Chiêu quả bom tùy thời nổ mạnh ẩn hình này lại bị ông tự tay mang về nhà, mỗi ngày ác mộng quấn thân, không yên giấc.
Một khi Hàn Chiêu biết Kỳ Phong chết, Lạc Khâu Bạch có thể bị anh ta mạnh mẽ biến thành lô đỉnh cứu mạng, kia vì bảo mệnh, còn có chuyện gì làm không được!?
Loại cảm giác sợ hãi này làm ông rốt cuộc chịu không nổi, ngày đó cố ý vứt bỏ vệ sĩ Kỳ Phong an bài, tới ngân hàng rút hơn phân nửa dố tiền, chuẩn bị khi Hàn Chiêu còn không có biết chân tướng, lừa gạt anh ta rời đi.
Nhưng Hàn Chiêu lại nhân cơ hội bắt cóc ông!
Nghĩ vậy, toàn thân Kỳ lão gia run run, càng thêm già nua, một thân khoan bào đã bẩn, vài ngày đều ăn món ăn lạnh làm dạ dày ông chịu không nổi, lúc này máu loãng không ngừng bốc lên phiếm mùi.
“Ông nội, ông nghe một chút.”Hàn Chiêu mở ra một cái thùng, bên trong tất cả đều là tiền mặt, đúng là “Phân phát phí”lão gia đưa cho anh ta.
“Ông cũng thấy đấy, Kỳ gia hiện tại không do tôi định đoạt, Kỳ Phong cũng không nhận tôi vào nhà, tại cái nhà này tôi cũng không giúp được ông, cho nên ông mang theo số tiền này đi. Tôi ở Anh quốc giúp ông làm tốt thủ tục, nếu ông nguyện ý về Mỹ cũng có thể được, tôi có thể giúp ông đầu tư một công ty giải trí, số tiền này đầy đủ cho ông ăn không phải trả tiền.”
“Hàn Chiêu, Kỳ gia hết lòng quan tâm giúp đỡ con, Kỳ gia biến thiên, ta cũng lực bất tòng tâm, làm người phải hiểu được tiếc phúc.”
Hàn Chiêu học được khẩu khí của Kỳ lão gia, bày ra tư thái cao cao tại thượng, nói xong vài chữ cuối cùng, anh ta hận tới cực điểm, mãnh liệt ném tiền vào mặt lão gia, một tập tiền mới tinh hung hăng trừu trên mặt, phát ra tiếng vang thanh thúy. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Nhìn bộ dáng giả nhân giả nghĩa, tôi muốn phun! Ông từ đầu tới đuôi chỉxem tôinhư công cụ lợi dụng thôi, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông tính toán điều gì. Ông bất quá chỉ lấy tôi đi kích thích bảo bối đại tôn tử của ông, trông cậy vào y quỳ gối trước mặt nói một tiếng ‘Con sai, con cũng không dám cãi lời ý của ngài ‘Thôi, ông luôn luôn chờ y, mà tôi chỉ là một quân cờ, ông chừng nào thì xem tôi như người Kỳ gia, còn hết lòng quan tâm giúp đỡ? Ông phải yết khí, tích chút âm đức đi.”
“Con — Con –!”Kỳ lão gia cơ hồ muốn tắt thở, run run rẩy rẩy vươn tay, lại bị Hàn Chiêu cầm tiền tạp xuống.
“Ông đối với tôivà mẹ tôi làm cái gì, tôiđều nhất thanh nhị sở, năm đó đuổi chúng tôi đi không ngừng là Kỳ Thiếu Trạch, còn có ngài! Nếu không phải ngài nói cái gì dã loại vào không được cửa, dù sao đều phải chết, nuôi30 năm cũng lãng phí lương thực, còn nháo đến gia đình không yên, Kỳ Thiếu Trạch sẽ quyết tuyệt như vậy sao? Mẹ tôi sẽ chết thảm như vậy?”
“Bà bị bệnh, không có tiền uống thuốc, tôi mượn chung quanh cũng không ai nguyện ý cho tôi mượn, khi đó tôi còn không đến 6 tuổi! Sau tôi mới biết được nguyên lai tôi không chỉ có mẹ, còn có ông nội cha và anh trai, các người sống uy phong như vậy, thiên chi kiêu tử, nhưng các người có cho tôi một phân tiền sao? Lúc ông có bảo bối Kỳ Phong, có nghĩ tới còn có một tôn tử đang chết đói, ông còn có một con dâu đã thành bạch cốt!”
“Đó là do cô ta… Phạm tiện khụ khụ…! Câu dẫn người có gia đình!”Kỳ lão gia kịch liệt ho khan, mặt Hàn Chiêu đột nhiên âm trầm xuống , bộ dáng cười như không cười đã không thấy, thay thế chính là oán hận thật sâu.
Anh ta cho tới bây giờ không chiếm được những gì của mình, mà ngay cả Lạc Khâu Bạch cũng vậy.
Anh ta đột nhiên nở nụ cười một tiếng nói, “Lại nói tiếp tôi còn muốn cám ơn ngài, tôi vốn là tuyệt vọng, là ngài tự mình cho tôi hy vọng, làm cho tôi đi một bước này, ngài là ân nhân.”
Kỳ lão gia như cũ sống lưng thẳng tắp, đề phòng nhìn Hàn Chiêu.
“Tôi là thực lòng muốn mang Lạc Khâu Bạch đi, Kỳ gia các người không xứng với em ấy, nhưng tôi cũng biết em ấy thích bảo bối tôn tử của ngài, cho nên tôi luôn luôn cố gắng, hy vọng em ấy có thể nhìn tôi một lần, đừng qua lại với loại người ghê tởm này. Nhưng vô luận tôi làm như thế nào, em ấy đều không phản ứng, may mắn ngài nhắc nhở tôi.”
“Chìa khoá chi khế đúng hay không?”Hàn Chiêu đột nhiên gợi lên khóe miệng, “Ngày đó ông cùng lão đạo sĩ kia nói gì tôi đều nghe thấy được, Kỳ Phong thật đúng là hảo mệnh, tìm được lô đỉnh nhận chủ.”
Kỳ lão gia tử ngạnh sinh sinh phun ra một búng máu, đôi mắt điên cuồng co rút lại, thần tình đều là hối ý cùng thống khổ.
Ông ngàn lần phòng bị vạn lần phòng bị, nhưng vẫn bị nghe được!
“Con làm cái gì với chúng!?”
Nhắc tới cái này đồng tử Hàn Chiêu hoảng động nhất hạ, tiếp nắm chặt tay, như là nghĩ tới điều gì không cam lòng.
Anh ta vốn không muốn đi đến một bước này, đêm mưa ngày đó anh ta thừa dịp uống rượu, cùng Lạc Khâu Bạch nói điều trong lòng, anh ta khi đó thực thanh tỉnh, cũng biết mình đang làm cái gì, anh ta không cam lòng để Lạc Khâu Bạch rời đi, đó là cơ hội cuối cùng anh ta cho Kỳ Phong cùng Kỳ gia, chỉ cần Lạc Khâu Bạch nguyện ý đi với anh ta, anh ta sẽ quên hết thù hận, dẫn hắn đi Mỹ, nhưng…
Lạc Khâu Bạch lại hung hăng cho anh ta một cái bạt tai.
Xe của Kỳ Phong anh ta đã sớm động thủ, nhưng anh ta không muốn Lạc Khâu Bạch cũng ngồi vào, cho nên lúc hắn xoay người rời đi, anh ta gần như khẩn cầu hắn lưu lại, chính là sợ hắn lên xe Kỳ Phong, hắn tình nguyện vì Kỳ Phong đi tìm chết, cũng không muốn trở về với anh ta…
Áp chế trong ***g ngực bị đè nén, anh ta hút một hơi thậtt sâu, nhún vai nói, “Kỳ thật cũng không có gì, động thủ với phanh thôi, ai nghĩ đến Kỳ Phong mệnh cứng như vậy, đều không chết được, còn có Lạc Khâu Bạch vì y chịu chết, y thật sự là thiên chi kiêu tử… Cái gì tốt nhất cũng là của y.”
Nghe xong lời này, toàn thân Kỳ lão gia đột nhiên lạnh như băng, máu không thể lưu thông.
Cũng bởi vì ông nhất thời sai lầm, thiếu chút nữa Kỳ Phong sẽ chết, thậm chí còn hại mình đến tình trạng này… Nếu không phải Lạc Khâu Bạch, nếu không phải Lạc Khâu Bạch cứu Kỳ Phong…
Ông nức nở một tiếng, cuộc đời này chưa bao giờ bi phẫn, hối hận cơ hồ giây tiếp theo sẽ chết đi như thế này, lúc này ông cũng không biết có khí lực từ đâu, bị trói còn có thể nhảy lên, hung hăng đi tới phía Hàn Chiêu.
Lúc này đèn pin vung lên, điện lưu đột nhiên xông tới, ông lập tức ngã xuống đất, giống một bộ xương không sinh khí.
Hàn Chiêu thu hồi điện côn, nhìn lão nhân, nhẹ nhàng nói, “Ông nội, trò chơi này chúng ta chậm rãi chơi, tôi luyến tiếc ông chết lắm.”
Lời của editor: Hàn Chiêu chết dẫm mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook