Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh
-
Chương 79
CHƯƠNG 79
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Phong lúc trời còn chưa sáng đã ly khai.
Lạc Khâu Bạch không hỏi y đi làm gì, càng không đề cập tới chuyện”Vị hôn thê chính xác” mà truyền thông đang xôn xao, coi như không có chuyện này, buổi sáng như cũ đi tới Studio quay quảng cáo.
Trải qua mấy bộ điện ảnh cùng phim truyền hình đại hồng đại tử, duyên của Lạc Khâu Bạch với người xem càng ngày càng tốt, đại ngôn quảng cáo phẩm bài cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này đây là một quảng cáo đại ngôn quốc tế về trang phục cho nam, chủ đề là ánh mặt trời mùa hè, Lạc Khâu Bạch mặc quần ngắn màu chanh, phối hợp vớiáo T-shirt trắng, đeo kính râm lớn, chạy dưới nắng hè chói chang trên bờ biển.
Âm thanh “Răng rắc” không ngừng vang lên, photographer không ngừng chụp hình.
Đạo diễn đều không yêu cầu Lạc Khâu Bạch có động tác đặc biệt nào, muốn hắn tự nhiên biểu lộ, cho nên từ lúc bắt đầu, hết thảy động tác đều là Lạc Khâu Bạch tự do phát huy, cuối cùng hắn mãnh liệt từ trên bờ cát nhảy dựng lên, đem mũ ném lên không trung, cười vô tư tới vô tâm, ánh mắt photographersáng lên.
“Rất tốt! Cứ như bây giờ, giữ vững! Bất quá không cần cười lớn tiếng như vậy, lộ ra răng nanh thì tốt rồi.”
Đại bộ phận siêu sao đều không nguyện ý không make-up trước màn ảnh, không để ý hình tượng, cho nên cười rộ lên cũng mang theo một cỗ tượng khí, nhưng Lạc Khâu Bạch trước mặtlại thập phần vô tư, hoàn toàn không xem nơi này làm nơi quay phim, tát hoan chạy tới chạy lui trên bờ biển, lộ ra hàm răng trắng, cách vài bước có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.
Nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
Trong đó một người nhịn cười nói, “Khâu Bạch thật sự vừa nhị lại manh, ha ha ha…”
“Manh thì được gì, cuối cùng còn không phải bị nữ nhân đánh bại sao, ngẫm lại cũng thật đáng thương .”
Mộtngười bên cạnh đang cầm di động nhìn tin tức chuẩn tôn tức của Kỳ gia nhịn không được thấu lại đây, “Nhưngcậu ấy thoạt nhìn tuyệt không thương tâm a, nếu không sao còn có thể cười thành như vậy?”
Hai người đồng thời quay đầu lại, lắc đầu thở dài: “Cô biết cái gì? Có một loại chân ái gọi là miễn cưỡng cười vui. Tôi thấy nữ nhân kia một khi thượng vị, người thứ nhất cô ta thu thập là cậu ấy, đến lúc đó ngày lành cũng không còn.”
Đang lúc một đám người thảo luận khí thế ngất trời, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng “Khụ khụ”.
Mãnh liệt quay đầu lại, phát hiện Lạc Khâu Bạch không biết lúc nào đã chụp xong, đứng ở sau lưng họ.
Yết hầu mọi người nháy mắt như bị kháp trụ, Lạc Khâu Bạch buồn cười trong lòng, xuyên qua bọn họ lấy quần áo đặt trên ghế, “Ngại quá, tôi lấy một chút đồ, các vị tiếp tục đi, tôi không quấy rầy.”
Nói xong hắn cầm lấy quần áo, thoải mái rời đi, lưu lại một đống người ngây ra như phỗng.
Trịnh Hoài Giang thấyvậy cười hỏi hắn, “Nhân gia đều nói cậu cũng bị Kỳ Phong đạp, sao còn bình tĩnh như vậy?”
Lạc Khâu Bạch cũng cười, không trả lời ngược lại hỏi anh ta, “Anh cảm thấy scandal của Kỳ Phong cùng nữ nhân này có thể nhảy nhót bao lâu?”
Trịnh Hoài Giang nhướng mày nhìn hắn, ý vị sâu sa nói, “Nhân gia đều có Kỳ lão gia hộ giá hộ tống, thực lực không thể khinh thường, tôi đoán không chính xác.”
Lạc Khâu Bạch cười cong lên một ngón tay, “Nhiều nhất nửa ngày, muốn đánh đố không?”
Trịnh Hoài Giang vẻ mặt không tin liếc nhìn hắn một cái không nói chuyện, cuộc đánh cuộc này đến buổi chiều thật sự phân thắng bại, bởi vì giữa trưa 12 giờ, Kỳ Phong liền mời họp báo.
Đi với y còn có một cổ đông trong công ty giải trí Lưu Bạch, trước màn ảnh, nam nhân như trước anh tuấn thân thể cường tráng, đeo kính râm, trực tiếp để trợ lý giúp y mở miệng:
Này chính là một hồi sao tác giả dối hư ảo, Kỳ tiên sinh cùng S tiểu thư chỉ gặp nhau hai lần, mà hai lần này đều chỉ hẹn gặpbạn bèmà thôi, không phải lén lút gặp mặt, nhưng lại bị người ác ý sao tác, cố ý quay phim ái muội, hủy hoại thanh danh công ty, đối với việc này, công ty sẽ tiếp tục truy cứu trách nhiệm với người đưa tin không thật.
Phóng viên vừa nghe, điều này sao có thể…
“Nếu là hẹn gặp bạn bèvì sao không có những người khác?”
“Nhà gái xuất hiện tại Kỳ gia anh giải thích thế nào?”
Liên hoàn pháo đập vào mặt, trợ lý bình tĩnh chỉ tay vào cổ đôngbên cạnh, “Lúc đó có vị Vương tiên sinh này, anh ấy cùng với S tiểu thư mới là quan hệ tình nhân, bởi vì Kỳ tiên sinh là bạn tốt, cho nên mời hai người bọn họlàm khách Kỳ gia, lúc này mới có những ảnh chụp đó.”
“Kia Kỳ lão tiên sinh nói những nhà gái tán thành là có ý gì?”
“Kỳ tiên sinh có thể tự mình nói một chút không?”
…
Lúc này Kỳ Phong mặt không đổi sắc nhìn mọi người, tháo xuống kính râm ném lên trên bàn, trầm giọng mở miệng, “Ngày hôm đó trời mưa, S tiểu thư tới trước Vương tiên sinh, lúc này mới khiến cho lão nhân gia hiểu lầm, chỉ đơn giản như vậy.”
“Về cảm tình của tôi, tôi tin không ai có quyền lên tiếng, cho dù là gia nhân cũng lầm, cho nên về sau chỉ cần không phải tôi nói ra, đều không thể tin, nếu các vị lại một lần nữa đưa tin lung tung, tôi cam đoan nhất định sẽ áp dụng pháp luật.”
Nói xong lời này y không nhiều lời, lại một lần đưa tay đeo lên kính râm.
Lúc này cổ đông bên cạnh nhanh chóng phối hợp mở miệng, “Không sai không sai, tôi cùng với Nhung Nhung mới là người yêu, lúc này đây… Mang đến cho Kỳ Phong phiền toái lớn như vậy, lại để Kỳ lão tiên sinh hiểu lầm, chúng tôi cảm thấy thập phần có lỗi, vì thế Nhung Nhung vẫn luôn thương tâm mà tránh ở trong nhà không chịu ra ngoài, cũng hy vọng nếu mọi người có chuyện gì hãy tới tìm tôi, không nên quấy rầy cô ấy cùng người nhà của cô ấy.”
Họp báo chấm dứt, Kỳ Phong đứng dậy rời đi phòng họp, trợ lý đi theo sau mở miệng:
“Kỳ tiên sinh, đã dựa theo phân phó của ngài đem tiền gởi toàn bộ cho chủ tịch họ Tô kia, lập tức gửi vàitriệu, họ Tô bên kia đã loạn thành một đoàn, người của chúng ta cũng cho nữ nhân Tô Nhung kia một chút giáo huấn, chủ tịch Tô không ngừng gọi điện thoại giải thích cho ngài, nói đã đem nữ nhi khóa ở trong nhà, về sau tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến ngài, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Kỳ tiên sinh, một chiêu này của ngài đã đủ cao, công ty chúng ta Vương cổ đông đã có 40 phần, chính là lần trước bị nữ nhân kia câu dẫn mấy lần, ở trong lòng đều nhớ thương thật lâu, lúc này bị truyền thông nói vậy, toàn thế giới cũng biết hai người bọn họ có quan hệ ái muội, anh ta lúc này đều mừng rỡ, chính là nữ nhân kia về sau không thể gả ra ngoài, phỏng chừng sẽ tức chết, ha ha.”
Kỳ Phong nhíu lông mày, mặt không đổi sắc tiếp tục đi, “Cô ta sai vìcô ta không nên cùng lão gia tính kế tôi, lại càng không nên chọc tới Khâu Bạch, cô ta không phải thích tiền sao, hiện tại kết quả như vậycũng thích hợp với cô ta.”
Nghe được hai chữ “Lão gia “, trợ lý có chút lo lắng, “Kỳ tiên sinh… Ngài làm như vậy Kỳ lão tiên sinh bên kia sẽ không giở trò sao? Dù sao, những ảnh chụp đó đều là thật, huống chi nữ nhân kia đích thật là bị lão gia mang vào cửa Kỳ gia, này nếu tuôn ra, trận này sẽ thất bại.”
“Ông ta sẽ không.” Kỳ Phong cười nhạo một tiếng, chỉ lược hạ bốn chữ kia liền lập tức rời đi.
Lão gia có bản lĩnh ngất trời, không có y phối hợp, cũng không thể nói giả thành thật, đêm hôm đó nếu đã xé rách da mặt, chuyện gì cũng làm được, lão gia cũng không phải ngốc tử, đương nhiên hiểu được nếu vì một nữ nhân mà nóng nảy, công khai xuất quỹ kết quảmặt mũi lót bên trong áo hay chăn đều mất hết, việc ngốc vậy ông sẽ làm sao?
Lần này lấy nữ nhân kia khai đao, chính là trước mặt mọi người cho ông giáo huấn, muốn lợi dụng truyền thông trợ giúp, cũng phải nhìn Kỳ Phong y có đồng ý hay không.
Đến buổi chiều, truyền thông cơ hồ đều đưa tin, cái gọi là “Chuẩn tôn tức” cũng thành giả dối hư ảo.
Tin tức cơ hồtruyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, chờ đến khi Lạc Khâu Bạch kết thúc công việc, tới đoàn phim《 Manh âm 》, chuyện này đã ồn ào huyên náo trên mạng, mà thái độ của nhân viên công tác với hắn cũng thay đổi.
Buổi sáng còn một bộ hắn phải ăn không ngồi không chờ bị nữ nhân tương lai của Kỳ gia giở trò, xem trò cười, đáng thương linh tinh, toàn bộ đều biến thành cười tủm tỉm nhiệt tình, phàm là nhìn thấy hắn đều sẽ chào hỏi, thậm chí bình luận của fan trên Weibo đều từ”Khâu Bạch không khóc mắng” biến thành “Kỳ thiếu giận dữ vi lam nhan”, làm Lạc Khâu Bạch phun hết cả nước.
Khép lại di động, hắn sờ sờ cằm, trong lòng kỳ thật có chút tò mò, đại điểu quái nói dối rõ ràng như vậy không sợ bị người khác phát hiện sao? Còn có, y rốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể làm cho nữ nhân kia ngậm miệng, đến hiện tại đều không có giơ chân?
Bất quá hiện tại không phải điều này, bởi vì trước mắt hắn còn một cảnh cuối cùng phải đóng.
“Chết? Chết như thế nào?” Trầm Xuyên từ trên giường tiếp điện thoại, nhu nhu thái dương ngồi dậy, thuận tay đeo lên kính vàng, tại góc độ này hắn hơi hơi cúi thấp đầu, ánh sáng dưới thấu kính chợt lóe che khuất một nửa ánh mắt, ánh mắt bén nhọn giống tia X quang.
“Xin lỗi Trầm tiến sĩ, tôi không biết.” Diễn viên sắm vai cảnh sát ngồi ở một chỗ khác, hai máy quayquay ở góc độ khác nhau.
“Không biết?”Đồng tử Trầm Xuyên co rụt lại, trong vài giây đồng hồánh mắt hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, “Không có ngoại thương hoặc là dấu vết giãy dụa? Hoặc là trước khi chết từng có tinh thần dị thường?”
Cảnh sát suy sụp lại nóng nảy hung hăng đạp bàn một chút, “Không, cái gì cũng không có! Tôi thao mẹ nó! Đã có mấy người chết, mỗi lần hiện trường đều sạch sẽ cũng giống như cho tới bây giờ không cóai đến, pháp y cũng không thấy ngoại thương hoặc là bệnh sử, trời biết sao anh talại khóa trái phòng ngủ rồi chết!”
Mày Trầm Xuyên càng nhăn càng chặt, gắt gao nắm tay, vì chuyện hung thủ tàn bạo giết chóc mà phẫn nộ, cũng vì người chết mà đau lòng.
Trải qua cuộc nói chuyện vẫn không có kết quả, tắt điện thoại, hắn lăn lộn trong phòng, tìm tư liệu đọc, hy vọng từ góc độ tâm lý học sẽ phân tích được động cơ sát thủ gây án, nhưng thẳng đến khi hắn mỏi mệt buồn ngủ ghé vào trên bàn, vẫn không thu hoạch được gì.
Kim phút kim giây tích táp tiêu sái, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc cắn nuốt một chút ánh sáng cuối cùng trong phòng.
Lúc này cửa sổ đột nhiên bị thổi khai, trên bàn trang sách hoa hoa tác hưởng, lúc này hắn như là đã tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu mở mắt, tháo xuống thấu kính, cặp mắt xếch nguyên bản thanh minh bây giờ đã tràn ngập điên cuồng cùng dữ tợn, giống như ác quỷ!
Hắn lười biếng đứng lên, gạt những tư liệu ban ngày hắn hết sức quý trọng xuống đất, mở máy tính đánh vài cái, dùng tư liệu nội bộ của công an thấy được ảnh chụp mới nhất của người chết, nhẹ nhàng hôn xuống, cơ hồ thành kính nói, “Địa ngục chơi thật khá sao bảo bối, tôi cho em chết em sẽ chết, thật sự là bé ngoan nghe lời.”
Nói xong lời này, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm vi ách thấp giọng quanh quẩn trong phòng tĩnh mịch, giống như mỗi một âm phù đều tiến vào lỗ chân lông, tà ác làm linh hồn đều run rẩy lên…
“Cắt!”
“Rất tốt, xong cảnh này, hôm nay kết thúc công việc.”
Thanh âm của Hàn Chiêu truyền đến, đánh gãy toàn bộ hiện trường tĩnh mịch, lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần lại, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, cả người đều trầm tĩnh lại, nhịn không được cười mở miệng, “Diễn vai biến thái thật sự là không dễ dàng a, nhiều lần đều thiếu chút nữa phụt cười.”
Một câu làm mọi người đều nở nụ cười, không ít nhân viên công tác một bên xoa cánh tay một bên mở miệng, “Chúng tôi nhìn biến thái cũng không dễ dàng a, bị cậu dọa nổi hết da gà.”
“Cũng không phải, tôi mới vừa rồi còn run rẩy, nếu cậunói bóng gió, buổi tối hôm nay buổi tối có thể đang ngủ sẽ chết không?”
Hiện trường lại là một trận cười to, Lạc Khâu Bạch cũng nhịn không được, cùng bọn họ cười cợt vài câu rồi ngồi vào ghế chơi game, thuận tiện xem tin tức của Kỳ Phong.
“Nhị điện hạ, em thật có sĩ diện, tôigửi tin nhắn cho emsao em không trả lời?”
Thanh âm của Hàn Chiêu vang lên từ đỉnh đầu, Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp nghĩ đến anh ta nói đếntin nhắn gì, lúc này cười cười, “Hàn đại đạo diễn, ngài ban đêm làm cú mèo cũng không phải tôi, lúc ngài gửi tin nhắn là rạng sáng, khi đó tôi đã ngủ, buổi sáng hôm nay vội vã đi quay liền chưa kịp trả lời, xin lỗi, thất lễ.”
Nói xong hắn làm bộ làm tịch đứng lên vái.
Trên thực tế hắn cố ý không trả lời tin nhắn, đêm qua ở Kỳ gia náo loạn như vậy, hơn nữa lại có có nữ nhân tới làm rối, hắn thật sự có không tinh lực ứng phó, huống chi hắn cũng không nguyện ý cùng Hàn Chiêu quá thân cận, vì nam nhân này làm hắn cảm thấy nguy hiểm, đặc biệt lúc trước hắn đã đáp ứng đại điểu quái cách xa anh ta một chút, cho nên càng không có lý do gì cùng anh ta lén lút đi ăn cơm.
Hàn Chiêu cười cười, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của hắn, mặt trên vừa lúc là tin tức Kỳ Phong hôm nay tổ chức họp báo, “Tôi cũng không phải cố ý gửi tin nhắn cho em trễ như thế, thật sự là tôi lo lắng cho em vì tin tức hôm nay, cả trường quaysẽ không đến, tôi đương nhiên muốn hỏi em trước, cho nên vừa qua 12 giờ liền nhắn tin cho em, phải hẹn trước sao?”
“Tin tức bát quái”này rốt cuộc chỉ vào cái gì liền không cần nhiều lời, Lạc Khâu Bạch thấp khụ vài tiếng đem di động nhét vào túi, giả ngu nói, “Phim của Hàn đạo tôi sao dám kiêu ngạo, đây không phải là ngoan ngoãn quayxong sao.”
Vừa thấy hắn nói sang chuyện khác, Hàn Chiêu cười như không cười trực tiếp mở miệng, “Tin nhắn kiathì sao? Đại minh tinh, phái đoàn cũng thật lớn, tôi chỉ muốn đi ăn một bữa cơm thôi, em cũng không hãnh diện? Nếu không phải bởi vì hộp thuốc cảm mạo kia, tôicũng lười tiêu tiền.”
Mắt thấy không tránh khỏi đề tài này, Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ cười cười, “Bất quá chỉ là thứ không đáng tiền, không cần mời tôi ăn cơm, kỳ thật tôichỉ muốn thân thể anh khỏe một chút, như vậy đoàn phim cũng có thể sớm một chút hơ khô thẻ tre, anh cũng đừng cảm thấy tôi vui vẻ khi giúp người.”
Hàn Chiêu nở nụ cười, gật gật đầu, “Được rồi, tôi biết.”
Nói xong anh ta xoay người đi, không dài dòng dây dưa, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, may mắn Hàn Chiêu tính tình đủ quái, nếu không phải nể mặt, hắn còn thật không biết mở miệng cự tuyệt làm sao.
Đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tiến độ hoàn thành vượt mức, tôi mời mọi ngườiđi ăn cơm tối, ai cũng không đượctừ chối.”
Cả trường quay náo nhiệt lên, ở đây có không ít “Lão nhân”làm việc phía sau Hàn Chiêu, đây là lần đầu tiên Hàn Chiêu chủ động kéo bè kéo cánh tổ chức tụ hội.
Trước kia cho dù là hơ khô thẻ tre, người đạo diễn này cũng chỉ thanh toán tiền cho mọi người, chưa bao giờ tự mình tham dự, hôm nay là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
“Ngao ngao ngao! Hàn đạo, chúng tôi có thể ăn cơm sao? Tôi muốn hai phần vây cá hải sâm tổ yến! Ăn một phần đảo một phần!”
“Khó có cơ hội Hàn đạo hào phóng như vậy, tôicó bồi bà xã cũng phải tham gia!”
“Ăn cơm nhiều không có ý nghĩa, vẫn là đi KTV đi, Khâu Bạch có tham gia thi hát đúng không, vậy phải hát một bài!”
Hiện trường nổ tung, tất cả đều là thanh âm thảo luận, Hàn Chiêu lúc này quay đầu, cười như không cười mở miệng, “Khâu Bạch, em đi hay không đi?”
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không kịp phản ứng, không nghĩ tới Hàn Chiêu lạixài một chiêu này, lúc này da đầu đều đã tê rần.
“Hôm nay tôilàm việc cả một ngày, có chút mệt mỏi, mọi người hảo hảo chơi đi.”
Nghe xong lời này, hiện trường lại tạc oa, “Nam chính đều không đi, chúng ta còn đi làm gì?”
“Khâu Bạch phải đi, nếu không ai ca hát với chúng tôi?”
“Cậu mỗi ngày đúng giờ trở về làm gì, chẳng lẽ là thật sự Kim ốc tàng kiều (nạp thiếp), có bà xã cùng hài tử quản, cho nên không thể chơi?”
Hiện trường càng lúc càng ồn ào, Lạc Khâu Bạch bị không trâu bắt chó đi cày (bất đắc dĩ), lúc này nếu tái kiên trì, sẽ bị nói là đùa giỡn đại bài, không hợp bầy đàn.
Cuối cùng hắn không có biện pháp chỉ có thể gật đầu, toàn trường cao hứng hoan hô, Hàn Chiêu hướng hắn nhíu mày, Lạc Khâu Bạch dịch tầm mắt.
Gọi điện thoại cho Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch liền đi theo đoàn phim chậm rãi đi tới một hội sở tư nhân.
Rượu quá ba tuần, trên bàn cơm đã sớm no nê, lúc này mọi người đang uống hăng say trên bàn rượu, Lạc Khâu Bạch không thích uống rượu, hơn nữa lại là nam chính, tránh không được cũng bị nốc rượu, hắn thật vất vả lấy cớ đi vệ sinh chạy ra, cũng không muốn trở về.
Một người nhàm chán đi dạo trong hội sở, tác dụng của rượu chậm đi lên, hắn xoay người đi vào trong phòng rửa tay rửa mặt.
Vòi nước mở ào ào, một gian trong nhà vệ sinh lại đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Con đã nói, con chưa từng nghĩ sẽ trở về, vừa nghĩ tới cái chữ kia con đã ghê tởm muốn ói.”
“Nếu chú nói chính là cái nhà ở Mỹ kia, cái này con hiểu được, ngoài cănnhàđó ra con không có nhà!”
“Thân thể?” Hàn Chiêu ho khan một tiếng, “Yên tâm, không chết được, nhiều năm như vậy đều sống được, liền tính muốn chết cũng phải lấy được thứ con muốn, nếu không con trở về làm gì?”
Vừa nghe là thanh âm củaHàn Chiêu, Lạc Khâu Bạch có chút kinh ngạc, bởi vì hắn chưa từng nghe qua nam nhân cổ quái nàylại lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, nhưng hắn đã vô ý nghe chuyện của người khác, cho nên rất nhanh rửa tay xong xoay người đi ra ngoài, cũng không khéo chính là cửa phía sau vừa lúc mở ra.
Hàn Chiêu dừng một chút, tiếp cười như không cười mở miệng, “Nha, Nhị điện hạ trùng hợp như thế a, em còn có thói quen nghe lén người khác nói chuyện điện thoại sao?”
Lạc Khâu Bạch đưa tay gãi gãi đầu, cười nói, “Hàn đạo nếu không muốn người khác nghe thấy, nếu không muốn có người rảnh rỗi nghe lén, đem hai lỗ tai băm xuống đây đi, nếu không tôicũng không thể đi vệ sinh đâu?”
Hàn Chiêu trầm mặc liếc hắn một cái, giương lông mày, ánh mắt lại biến thành ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Cũng không đến nỗi băm xuống dưới, tôi cũng không phải Trầm Xuyên tàn phế, bất quá em nghe lén điện thoại của người khác, có phải nên bồi tội không.”
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng xem thường, đây là nhà vệ sinh công công, tôi lại không phải cố ý rình coi anh, anh còn trả đũa.
Gặp phải loại người cổ quái lại không sợ chết này, hắn cũng hiểu được mình rất xui xẻo, nhịn không được nói, “Hàn đạo diễn, trước chính là anh nói muốn cảm tạ thuốc của tôi, hiện tại hai cái này coi như huề đi?”
“Em vừa rồi chưa ăn cơm tôi mời? Không uống nước tôi bao? Tôi đã sớm hồi báo thuốc của em, cho nên bây giờ là em thiếu tôi.”
Hàn Chiêu bán híp mắt, hoàn toàn không biết là mình già mồm át lẽ phải, Lạc Khâu Bạch không có lời gì để nói, nhưng nghĩ lại những lời anh ta nói trong điện thoại, tựa hồ trong nhà có chuyện, một đại đạo diễn bị người khác nghe chuyện riêng tư, hình như là có chút mất mặt.
Dù sao về sau đều không nghĩ cùng anh ta có quan hệ gì ngoài công việc, có thể không thiếu nợ nhau là tốt nhất, “Kia Hàn đạo diễn muốn tôi bồi cái gì? Nếu không tôi mời lại anh?”
Nói xong lời này, Hàn Chiêu nở nụ cười một chút, lược tiếp theo câu “Đi theo tôi”, lập tức đi ra toilet.
Lạc Khâu Bạch một đường đi theo anh tađến một sân bóng rổ.
Buổi tối chạy đến nơi đây làm gì? Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhíu mày.
Bởi vì là hội sở tổng hợp, cho nên nơi này có đầy đủ dụng cụ, Hàn Chiêu chọn một trái bóng rổ trên mặt đất vỗ vài cái nói, “Năm phút đồng hồ, một đối một, hai ta đánh một trận.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp nhịn không được nở nụ cười một tiếng, “Cái này kêu là bồi tội? Anh xác định?”
Hắn cho rằng với loại tính tình cổ quái cùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hàn Chiêu, chắc cũng phải kêu hắn làm chuyện rất khác thường chứ, kết quả lại là chơi bóng rổ, này cùng học sinh trung học đấu có cái gì khác nhau.
Hơn nữa Hàn Chiêu chọn cái gì không chọn, cố tình chọn bóng rổ.
Lúc trước hắn học trung học, làm hậu vệ số một số hai trong đội bóng rổ, nhiều năm như vậy không chơi, cũng tuyệt đối không sợ.
Hàn Chiêu gật đầu, Lạc Khâu Bạch hít một hơi, “Được, vậy đến lúc đó anh thua cũng đừng hối hận. Trận này xong, về sau chúng ta đường ai nấy đi, ngoài thời gian công tác không có liên lụy gì.”
Lúc này đây nếu Hàn Chiêu không đùa giỡn, dùng một đám người buộc hắn đi ăn cơm, hắn tình nguyện ở nhà cùng Kỳ Phong và Đoàn Đoàn xem TV, cũng không nguyện ý chạyloạn vào buổi tối.
Vừa rồi gọi điện thoại cho đại điểu quái, y vừa nghe mình cùng đoàn phim đi ra ngoài ăn cơm, lúc này không vui cúp điện thoại, tiếp lại lập tức gọi lại nói, “Không cho cùng người khác câu kết làm bậy, lại càng không được cùng nam nhân khác nói lung tung, quản tốtcái miệng.”
Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười lên tiếng, tuy rằng hắn thích nhìn Kỳ Phong nổi trận lôi đình lại biệt nữu cổ quái, nhưng đại hình khuyển cũng cầnthuận mao sờ, hắn cũng không muốn vì một ít chuyện loạn thất bát tao mà gia tăng phiền toái giữa bọn họ, đối phương không có ý tứ, hắn cũng muốn nhổ cỏ tận gốc.
Hàn Chiêu bởi vì lời Lạc Khâu Bạch nói nhíu lông mày, ánh mắt hẹp dài mị mị, sắc mặt bị bóng đêm bao phủ thấy không rõ lắm.
Nửa ngày sau anh ta nở nụ cười một chút, “Lời này hẳn là chờ em thắng rồi nói.”
Nói xong, anh ta mãnh liệt vỗ bóngtiến công sau lưng Lạc Khâu Bạch, Lạc Khâu Bạch sửng sốt một giây đồng hồ, tiếp linh hoạt phòng thủ.
Hai người anh tới tôi đi, chém giết kịch liệt trong sân bóng rổ, Hàn Chiêu mãnh liệt làm Lạc Khâu Bạch phân tâm, nhảy lên ném rổ, lại bị Lạc Khâu Bạch mãnh liệt nhảy dựng lên trên không trung chặn giết, xoay người bắt lấy bóngtiến công về phía đối diện.
Hàn Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị Lạc Khâu Bạch tha đi qua, kịp phản ứng, Lạc Khâu Bạch ghi 3 điểm.
Hai chân hắn rơi xuống đất, dựng thẳng một ngón tay, “Hàn đạo diễn, một.”
Hầu kết Hàn Chiêu lăn lộn, nhìn Lạc Khâu Bạch, tiếp như sét đánh không kịp bưng tai, bước xa đoạt lấy bóng, nhảy lên ba bước ném rổ, một tay khấu rổ, còn treo ngược trên khung nửa giây.
“Đại minh tinh, còn sớm lắm.”
Năm phút đồng hồ qua nhanh, còn vài giây cuối cùng, Hàn Chiêu ghi nhiều điểm hơn, giương mi, “Lạc Khâu Bạch em thua.”
Ai biết Lạc Khâu Bạch đột nhiên nhướng mày mỉm cười, chặn đứng rổ, xinh đẹp trở lại, cách rổ đối diện rất xa, đột nhiên nhảy lên.
Trong một giây cuối cùng, bóng của Lạc Khâu Bạch dọc theo một đường cong vào giữa rổ, hai người bằng điểm!
“Không đến một giây cuối cùng tôi đều sẽ không buông bỏ.”
Lời nói này rơi xuống đất, hai người đều thở hồng hộc, trầm mặc một hồi đều nở nụ cười.
Hai người mệt đầu đầy mồ hôi, Lạc Khâu Bạch ngồi dưới đất uống mấy ngụm nước, Hàn Chiêu ngồi ở bên cạnh hắn “Bóng đã chơi xong, tội cũng bồi xong, nếu bằng điểm cũng không có gì, thời gian quá muộn, Hàn đạo, tôi phải đi rồi.”
Hàn Chiêu nhìn hắn một cái, uống một hơi nước, đột nhiên mở miệng nói, “Tôi là cô nhi.”
Lạc Khâu Bạch không nghĩ tới anh ta sẽ nói cái này, sửng sốt một chút tiếp thấp giọng mở miệng, “Hàn đạo, anh… Vì sao nói cái này với tôi?”
“Dù sao em cũng nghe thấy được, nát vụn ở trong lòng cũng là nát vụn, nói cho ai cũng vậy.” Hàn Chiêu nhún vai, “Em ít nhất hãy nghe tôi nói xong đi? Nếu không emcũng cảm thấy nghe không được đầy đủ.”
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ, nhìn thấybiểu tình cô đơn của anh ta lại không thể quay đầu bước đi, suy nghĩ trong chốc lát vẫn ngồi xuống.
“Tôi nghe nói… Gia thế của anh là diễn nghệ, sao lại là… Cô nhi?”
Hàn Chiêu có thể nổi danh ở quốc tế như vậy hắn còn cho rằng kỳ thật còn có một nguyên nhân là gia thế của anh ta. Nghe nói nhà anh ta nhiều thế hệ đều là nhân tài kiệt xuất trong giới giải trí, cho nên còn trẻ như vậy cũng đã là đại đạo diễn.
Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, “Cái gì thế gia diễn nghệ, tôi chỉ có người chú nuôi tôi lớn thành người, gọi Hàn Đức, ông ấygiúp tôi rất nhiều trong giới giải trí, bất quá ôngấy hiện tại đã về hưu.”
Hàn Đức? Lạc Khâu Bạch kinh ngạc.
Nếu như là Hàn Đứcthì hắn biết, trong giới giải trí ông ta là giáo phụ tiếng tăm lừng lẫy trong nhiều năm trước, không nghĩ tới ông ta lại là chú của Hàn Chiêu.
“Kia… Ông ấy với anh có quan hệ huyết thống sao? Người nhà của anh đâu?”
Hàn Chiêu lắc đầu, “Mẹ của tôi chếtlúc tôi mới sáu bảy tuổi, bị đưa đến cô nhi viện, vừa lúc gặp được chú Hàn Đức, là ông ấy thu dưỡng tôi, sau đó đem tôi tiến vào vòng luẩn quẩn.”
“Về phần ba tôi? Là một kẻ có tiền, bất quá tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua.”
Anh ta cười lạnh một tiếng, thần tình chán ghét, “Nghe nói ông ta đã sớm chết, kia thật đúng là đại khoái nhân tâm (hả lòng hả dạ), làm bụng mẹ tôi lớn, lúc tôi sinh ra cũng không xuất hiện, chết sớm như vậy tất cả đều là báo ứng.”
Lạc Khâu Bạch có chút không rõ anh ta vì sao lại đem chuyện tư mật nói với mình một ngoại nhân, thân phận của anh ta, tùy tiện nói cho người khác biết, không sợ bị nói ra sao?
Nhìn khuôn mặt nghiêng lãnh ngạnh, Lạc Khâu Bạch trầm mặc, hắn không biết mở miệng như thế nào, lúc này nói lời an ủi cũng vô dụng.
Hàn Chiêu quay đầu lại, nhìn Lạc Khâu Bạch nói, “Khi còn bé tất cả mọi người đều hỏi tôi, người nhà của con đâu, tôi nói tôi chỉ có mẹ và chú, những người khác đều chết hết. Sau đó người khác còn hỏi tôi, vậy con không có huynh đệ tỷ muội sao, tôi liền nói, đều chết hết sao lại có, em nói đúng không?”
Nói xong anh ta tự an ủi nở nụ cười, tiếp kịch liệt ho khan, tựa như lần trước Lạc Khâu Bạch gặp được anh ta, ho khan phi thường lợi hại, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, ánh mắt lãnh băng xót xa.
Lạc Khâu Bạch nhếch môi, đưa nước cho anh ta, “Uống nước đi, bệnh của anh còn chưa khỏi sao? Đừng kích động như vậy, nếu không vui liền không cần nhớ tới.”
Hàn Chiêu thấp giọng mỉm cười, bưng ngực ho rất lợi hại.
Lạc Khâu Bạch nhìn có chút khó chịu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh ta, thấp giọng nói, “Phụ mẫu tôi cũng đều mất, tôi vẫn luôn là người cô đơn, bất quá hiện tại tôi có nhi tử còn có… Tóm lại, anh có thể tìm người khác, để người đó biến thành người nhà của anh, như vậy không phải có nhà rồi sao.”
Hàn Chiêu không nói chuyện, uống một hơi nước, đột nhiên nắm chắc tay Lạc Khâu Bạch, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp biểu tình thay đổi, muốn lấy tay ra, nhưng nói cái gì Hàn Chiêu cũng không buông tay.
“Buông tay.”
Nói ra hai chữ này, thanh âm Lạc Khâu Bạch đều lạnh xuống dưới, nếu lúc này nhắnkhông nhìn thấu ánh mắtcủa Hàn Chiêu là có ý gì, quả thực thành ngốc tử.
Giãy dụa, Hàn Chiêu đột nhiên buông ra, ho khan một tiếng nói, “Còn chưa phân thắng bại, đánh một trận nữa đi.”
“Tôi không muốn đánh, Hàn đạo diễn vừa rồi tôi đã bồi tội xong.”
Lạc Khâu Bạch mặt không đổi sắc mở miệng, ai biết Hàn Chiêu đột nhiên đem bóng ném sang mặt hắn, Lạc Khâu Bạch theo bản năng tiếp được, Hàn Chiêu nói, “Em không phải nói muốn thắng tôi sao, kia còn thất thần làm gì?”
Nhấp môi, Lạc Khâu Bạch vỗ bóng mãnh liệt khởi xướng tiến công, Hàn Chiêu phân tâm chạy ra phía saurổ bóng, Hàn Chiêu lập tức đi lên, khí lực lớn giống như là muốn đem Lạc Khâu Bạch đánh ngã, tiếp đoạt lấy bóng.
Lạc Khâu Bạch bị đụng bả vai đau, mắng một tiếng mẹ kiếp, tiếp vây truy chặn đường Hàn Chiêu.
Lúc này Hàn Chiêu đột nhiên nhảy dựng lên, lúc Lạc Khâu Bạch nhảy lên, đột nhiên thay đổi phương hướng hướng về phía trước, Lạc Khâu Bạch nhất thời không chống đỡ, bị anh ta lập tức đánh ngã trên mặt đất, phía sau lưng một trận đau, tiếp Hàn Chiêu áp đi lên!
Ánh mắt của hai người va chạm trên không trung, tiên khởi một tầng hoả tinh.
“Con mẹ nó anh buông ra!” Lạc Khâu Bạch nổi giận, lúc này cũng mặc kệ anh ta là cô nhi hay bệnh hoạn, nhấc chân đá.
Hàn Chiêu gắt gao ngăn chặn hắn, khuôn mặt đều áp xuống, hô hấp phun lên, đưa tay sờ mặt Lạc Khâu Bạch, “Lạc Khâu Bạch.”
Lạc Khâu Bạch giận không kềm được, toàn thân đều phát run, tuy rằng hắn biết Hàn Chiêu tính tình cổ quái, nhưng không nghĩ tới anh ta lại làm ra loại sự tình này, lúc này đưa tay đánh anh ta, “Buông tay! Thao, buông!”
Hàn Chiêu không ngừng ho khan, ngay lúc hai người đánh nhau, chuông điện thoại di động bén nhọn đột nhiên vang lên.
Đây là tiếng chuông Lạc Khâu Bạch đặt cho Kỳ Phong!
Vừa nghe tiếng chuông, sắc mặt Lạc Khâu Bạch càng tái nhợt, lỗ tai ong ong vang, tiếng chuông liên tục không ngừng, như là không tiếp sẽ không bỏ qua.
Mà lúc này, Hàn Chiêu đột nhiên buông ra Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch đứng lên, gắt gao cau mày nhìn thoáng qua Hàn Chiêu, anh ta ho khan một tiếng, cười nhấc tay đầu hàng, “… Thực xin lỗi đại minh tinh, tối nay uống nhiều quá, ngại ngùng, tôitưởng em là cô em nóng bỏng trên giường kia.”
Lạc Khâu Bạch gắt gao nắm chặt tay, ngực kịch liệt phập phồng, một câu cũng không nói, tiếp khởi điện thoại, xoay người bước đi.
“… Uy?”
“Sao chậm vậy?”Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Kỳ Phong vang lên, Lạc Khâu Bạch cuối cùng cảm thấy được cứu trợ.
Dùng sức cười cười, dường như không có việc gì nói, “Trên bàn rượu loạn, em không nghe thấy, đây không phải là tiếp sao.”
“… Lần sau 10 giây đồng hồ phải nghe điện thoại.”
“Ai nha biết biết, đại điểu quái anh thật dong dài.”
…
Thanh âm của Lạc Khâu Bạch từ từ biến mất trong sân bóng rổ, Hàn Chiêu uống nước xong ngồi trong chốc lát, toàn bộ sân bóng đều an tĩnh lại mới tự an ủi bản thân cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta không về phòng, cũng không tới chỗ nhân viên công tác, lập tức đi ra hội sở.
Gió đêm vèo vèo, lúc này xa xa có một chiếc xe màu đen đi tới, đi theo Hàn Chiêu, chờ đến khi anh ta quay đầu, cửa sổ xe hạ xuống, “Hàn tiên sinh phải không?”
Lời của editor: Có khi Hàn Chiêu là anhem của Kỳ Phong không?
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Phong lúc trời còn chưa sáng đã ly khai.
Lạc Khâu Bạch không hỏi y đi làm gì, càng không đề cập tới chuyện”Vị hôn thê chính xác” mà truyền thông đang xôn xao, coi như không có chuyện này, buổi sáng như cũ đi tới Studio quay quảng cáo.
Trải qua mấy bộ điện ảnh cùng phim truyền hình đại hồng đại tử, duyên của Lạc Khâu Bạch với người xem càng ngày càng tốt, đại ngôn quảng cáo phẩm bài cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc này đây là một quảng cáo đại ngôn quốc tế về trang phục cho nam, chủ đề là ánh mặt trời mùa hè, Lạc Khâu Bạch mặc quần ngắn màu chanh, phối hợp vớiáo T-shirt trắng, đeo kính râm lớn, chạy dưới nắng hè chói chang trên bờ biển.
Âm thanh “Răng rắc” không ngừng vang lên, photographer không ngừng chụp hình.
Đạo diễn đều không yêu cầu Lạc Khâu Bạch có động tác đặc biệt nào, muốn hắn tự nhiên biểu lộ, cho nên từ lúc bắt đầu, hết thảy động tác đều là Lạc Khâu Bạch tự do phát huy, cuối cùng hắn mãnh liệt từ trên bờ cát nhảy dựng lên, đem mũ ném lên không trung, cười vô tư tới vô tâm, ánh mắt photographersáng lên.
“Rất tốt! Cứ như bây giờ, giữ vững! Bất quá không cần cười lớn tiếng như vậy, lộ ra răng nanh thì tốt rồi.”
Đại bộ phận siêu sao đều không nguyện ý không make-up trước màn ảnh, không để ý hình tượng, cho nên cười rộ lên cũng mang theo một cỗ tượng khí, nhưng Lạc Khâu Bạch trước mặtlại thập phần vô tư, hoàn toàn không xem nơi này làm nơi quay phim, tát hoan chạy tới chạy lui trên bờ biển, lộ ra hàm răng trắng, cách vài bước có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.
Nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
Trong đó một người nhịn cười nói, “Khâu Bạch thật sự vừa nhị lại manh, ha ha ha…”
“Manh thì được gì, cuối cùng còn không phải bị nữ nhân đánh bại sao, ngẫm lại cũng thật đáng thương .”
Mộtngười bên cạnh đang cầm di động nhìn tin tức chuẩn tôn tức của Kỳ gia nhịn không được thấu lại đây, “Nhưngcậu ấy thoạt nhìn tuyệt không thương tâm a, nếu không sao còn có thể cười thành như vậy?”
Hai người đồng thời quay đầu lại, lắc đầu thở dài: “Cô biết cái gì? Có một loại chân ái gọi là miễn cưỡng cười vui. Tôi thấy nữ nhân kia một khi thượng vị, người thứ nhất cô ta thu thập là cậu ấy, đến lúc đó ngày lành cũng không còn.”
Đang lúc một đám người thảo luận khí thế ngất trời, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng “Khụ khụ”.
Mãnh liệt quay đầu lại, phát hiện Lạc Khâu Bạch không biết lúc nào đã chụp xong, đứng ở sau lưng họ.
Yết hầu mọi người nháy mắt như bị kháp trụ, Lạc Khâu Bạch buồn cười trong lòng, xuyên qua bọn họ lấy quần áo đặt trên ghế, “Ngại quá, tôi lấy một chút đồ, các vị tiếp tục đi, tôi không quấy rầy.”
Nói xong hắn cầm lấy quần áo, thoải mái rời đi, lưu lại một đống người ngây ra như phỗng.
Trịnh Hoài Giang thấyvậy cười hỏi hắn, “Nhân gia đều nói cậu cũng bị Kỳ Phong đạp, sao còn bình tĩnh như vậy?”
Lạc Khâu Bạch cũng cười, không trả lời ngược lại hỏi anh ta, “Anh cảm thấy scandal của Kỳ Phong cùng nữ nhân này có thể nhảy nhót bao lâu?”
Trịnh Hoài Giang nhướng mày nhìn hắn, ý vị sâu sa nói, “Nhân gia đều có Kỳ lão gia hộ giá hộ tống, thực lực không thể khinh thường, tôi đoán không chính xác.”
Lạc Khâu Bạch cười cong lên một ngón tay, “Nhiều nhất nửa ngày, muốn đánh đố không?”
Trịnh Hoài Giang vẻ mặt không tin liếc nhìn hắn một cái không nói chuyện, cuộc đánh cuộc này đến buổi chiều thật sự phân thắng bại, bởi vì giữa trưa 12 giờ, Kỳ Phong liền mời họp báo.
Đi với y còn có một cổ đông trong công ty giải trí Lưu Bạch, trước màn ảnh, nam nhân như trước anh tuấn thân thể cường tráng, đeo kính râm, trực tiếp để trợ lý giúp y mở miệng:
Này chính là một hồi sao tác giả dối hư ảo, Kỳ tiên sinh cùng S tiểu thư chỉ gặp nhau hai lần, mà hai lần này đều chỉ hẹn gặpbạn bèmà thôi, không phải lén lút gặp mặt, nhưng lại bị người ác ý sao tác, cố ý quay phim ái muội, hủy hoại thanh danh công ty, đối với việc này, công ty sẽ tiếp tục truy cứu trách nhiệm với người đưa tin không thật.
Phóng viên vừa nghe, điều này sao có thể…
“Nếu là hẹn gặp bạn bèvì sao không có những người khác?”
“Nhà gái xuất hiện tại Kỳ gia anh giải thích thế nào?”
Liên hoàn pháo đập vào mặt, trợ lý bình tĩnh chỉ tay vào cổ đôngbên cạnh, “Lúc đó có vị Vương tiên sinh này, anh ấy cùng với S tiểu thư mới là quan hệ tình nhân, bởi vì Kỳ tiên sinh là bạn tốt, cho nên mời hai người bọn họlàm khách Kỳ gia, lúc này mới có những ảnh chụp đó.”
“Kia Kỳ lão tiên sinh nói những nhà gái tán thành là có ý gì?”
“Kỳ tiên sinh có thể tự mình nói một chút không?”
…
Lúc này Kỳ Phong mặt không đổi sắc nhìn mọi người, tháo xuống kính râm ném lên trên bàn, trầm giọng mở miệng, “Ngày hôm đó trời mưa, S tiểu thư tới trước Vương tiên sinh, lúc này mới khiến cho lão nhân gia hiểu lầm, chỉ đơn giản như vậy.”
“Về cảm tình của tôi, tôi tin không ai có quyền lên tiếng, cho dù là gia nhân cũng lầm, cho nên về sau chỉ cần không phải tôi nói ra, đều không thể tin, nếu các vị lại một lần nữa đưa tin lung tung, tôi cam đoan nhất định sẽ áp dụng pháp luật.”
Nói xong lời này y không nhiều lời, lại một lần đưa tay đeo lên kính râm.
Lúc này cổ đông bên cạnh nhanh chóng phối hợp mở miệng, “Không sai không sai, tôi cùng với Nhung Nhung mới là người yêu, lúc này đây… Mang đến cho Kỳ Phong phiền toái lớn như vậy, lại để Kỳ lão tiên sinh hiểu lầm, chúng tôi cảm thấy thập phần có lỗi, vì thế Nhung Nhung vẫn luôn thương tâm mà tránh ở trong nhà không chịu ra ngoài, cũng hy vọng nếu mọi người có chuyện gì hãy tới tìm tôi, không nên quấy rầy cô ấy cùng người nhà của cô ấy.”
Họp báo chấm dứt, Kỳ Phong đứng dậy rời đi phòng họp, trợ lý đi theo sau mở miệng:
“Kỳ tiên sinh, đã dựa theo phân phó của ngài đem tiền gởi toàn bộ cho chủ tịch họ Tô kia, lập tức gửi vàitriệu, họ Tô bên kia đã loạn thành một đoàn, người của chúng ta cũng cho nữ nhân Tô Nhung kia một chút giáo huấn, chủ tịch Tô không ngừng gọi điện thoại giải thích cho ngài, nói đã đem nữ nhi khóa ở trong nhà, về sau tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến ngài, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Kỳ tiên sinh, một chiêu này của ngài đã đủ cao, công ty chúng ta Vương cổ đông đã có 40 phần, chính là lần trước bị nữ nhân kia câu dẫn mấy lần, ở trong lòng đều nhớ thương thật lâu, lúc này bị truyền thông nói vậy, toàn thế giới cũng biết hai người bọn họ có quan hệ ái muội, anh ta lúc này đều mừng rỡ, chính là nữ nhân kia về sau không thể gả ra ngoài, phỏng chừng sẽ tức chết, ha ha.”
Kỳ Phong nhíu lông mày, mặt không đổi sắc tiếp tục đi, “Cô ta sai vìcô ta không nên cùng lão gia tính kế tôi, lại càng không nên chọc tới Khâu Bạch, cô ta không phải thích tiền sao, hiện tại kết quả như vậycũng thích hợp với cô ta.”
Nghe được hai chữ “Lão gia “, trợ lý có chút lo lắng, “Kỳ tiên sinh… Ngài làm như vậy Kỳ lão tiên sinh bên kia sẽ không giở trò sao? Dù sao, những ảnh chụp đó đều là thật, huống chi nữ nhân kia đích thật là bị lão gia mang vào cửa Kỳ gia, này nếu tuôn ra, trận này sẽ thất bại.”
“Ông ta sẽ không.” Kỳ Phong cười nhạo một tiếng, chỉ lược hạ bốn chữ kia liền lập tức rời đi.
Lão gia có bản lĩnh ngất trời, không có y phối hợp, cũng không thể nói giả thành thật, đêm hôm đó nếu đã xé rách da mặt, chuyện gì cũng làm được, lão gia cũng không phải ngốc tử, đương nhiên hiểu được nếu vì một nữ nhân mà nóng nảy, công khai xuất quỹ kết quảmặt mũi lót bên trong áo hay chăn đều mất hết, việc ngốc vậy ông sẽ làm sao?
Lần này lấy nữ nhân kia khai đao, chính là trước mặt mọi người cho ông giáo huấn, muốn lợi dụng truyền thông trợ giúp, cũng phải nhìn Kỳ Phong y có đồng ý hay không.
Đến buổi chiều, truyền thông cơ hồ đều đưa tin, cái gọi là “Chuẩn tôn tức” cũng thành giả dối hư ảo.
Tin tức cơ hồtruyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, chờ đến khi Lạc Khâu Bạch kết thúc công việc, tới đoàn phim《 Manh âm 》, chuyện này đã ồn ào huyên náo trên mạng, mà thái độ của nhân viên công tác với hắn cũng thay đổi.
Buổi sáng còn một bộ hắn phải ăn không ngồi không chờ bị nữ nhân tương lai của Kỳ gia giở trò, xem trò cười, đáng thương linh tinh, toàn bộ đều biến thành cười tủm tỉm nhiệt tình, phàm là nhìn thấy hắn đều sẽ chào hỏi, thậm chí bình luận của fan trên Weibo đều từ”Khâu Bạch không khóc mắng” biến thành “Kỳ thiếu giận dữ vi lam nhan”, làm Lạc Khâu Bạch phun hết cả nước.
Khép lại di động, hắn sờ sờ cằm, trong lòng kỳ thật có chút tò mò, đại điểu quái nói dối rõ ràng như vậy không sợ bị người khác phát hiện sao? Còn có, y rốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể làm cho nữ nhân kia ngậm miệng, đến hiện tại đều không có giơ chân?
Bất quá hiện tại không phải điều này, bởi vì trước mắt hắn còn một cảnh cuối cùng phải đóng.
“Chết? Chết như thế nào?” Trầm Xuyên từ trên giường tiếp điện thoại, nhu nhu thái dương ngồi dậy, thuận tay đeo lên kính vàng, tại góc độ này hắn hơi hơi cúi thấp đầu, ánh sáng dưới thấu kính chợt lóe che khuất một nửa ánh mắt, ánh mắt bén nhọn giống tia X quang.
“Xin lỗi Trầm tiến sĩ, tôi không biết.” Diễn viên sắm vai cảnh sát ngồi ở một chỗ khác, hai máy quayquay ở góc độ khác nhau.
“Không biết?”Đồng tử Trầm Xuyên co rụt lại, trong vài giây đồng hồánh mắt hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, “Không có ngoại thương hoặc là dấu vết giãy dụa? Hoặc là trước khi chết từng có tinh thần dị thường?”
Cảnh sát suy sụp lại nóng nảy hung hăng đạp bàn một chút, “Không, cái gì cũng không có! Tôi thao mẹ nó! Đã có mấy người chết, mỗi lần hiện trường đều sạch sẽ cũng giống như cho tới bây giờ không cóai đến, pháp y cũng không thấy ngoại thương hoặc là bệnh sử, trời biết sao anh talại khóa trái phòng ngủ rồi chết!”
Mày Trầm Xuyên càng nhăn càng chặt, gắt gao nắm tay, vì chuyện hung thủ tàn bạo giết chóc mà phẫn nộ, cũng vì người chết mà đau lòng.
Trải qua cuộc nói chuyện vẫn không có kết quả, tắt điện thoại, hắn lăn lộn trong phòng, tìm tư liệu đọc, hy vọng từ góc độ tâm lý học sẽ phân tích được động cơ sát thủ gây án, nhưng thẳng đến khi hắn mỏi mệt buồn ngủ ghé vào trên bàn, vẫn không thu hoạch được gì.
Kim phút kim giây tích táp tiêu sái, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc cắn nuốt một chút ánh sáng cuối cùng trong phòng.
Lúc này cửa sổ đột nhiên bị thổi khai, trên bàn trang sách hoa hoa tác hưởng, lúc này hắn như là đã tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu mở mắt, tháo xuống thấu kính, cặp mắt xếch nguyên bản thanh minh bây giờ đã tràn ngập điên cuồng cùng dữ tợn, giống như ác quỷ!
Hắn lười biếng đứng lên, gạt những tư liệu ban ngày hắn hết sức quý trọng xuống đất, mở máy tính đánh vài cái, dùng tư liệu nội bộ của công an thấy được ảnh chụp mới nhất của người chết, nhẹ nhàng hôn xuống, cơ hồ thành kính nói, “Địa ngục chơi thật khá sao bảo bối, tôi cho em chết em sẽ chết, thật sự là bé ngoan nghe lời.”
Nói xong lời này, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm vi ách thấp giọng quanh quẩn trong phòng tĩnh mịch, giống như mỗi một âm phù đều tiến vào lỗ chân lông, tà ác làm linh hồn đều run rẩy lên…
“Cắt!”
“Rất tốt, xong cảnh này, hôm nay kết thúc công việc.”
Thanh âm của Hàn Chiêu truyền đến, đánh gãy toàn bộ hiện trường tĩnh mịch, lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần lại, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, cả người đều trầm tĩnh lại, nhịn không được cười mở miệng, “Diễn vai biến thái thật sự là không dễ dàng a, nhiều lần đều thiếu chút nữa phụt cười.”
Một câu làm mọi người đều nở nụ cười, không ít nhân viên công tác một bên xoa cánh tay một bên mở miệng, “Chúng tôi nhìn biến thái cũng không dễ dàng a, bị cậu dọa nổi hết da gà.”
“Cũng không phải, tôi mới vừa rồi còn run rẩy, nếu cậunói bóng gió, buổi tối hôm nay buổi tối có thể đang ngủ sẽ chết không?”
Hiện trường lại là một trận cười to, Lạc Khâu Bạch cũng nhịn không được, cùng bọn họ cười cợt vài câu rồi ngồi vào ghế chơi game, thuận tiện xem tin tức của Kỳ Phong.
“Nhị điện hạ, em thật có sĩ diện, tôigửi tin nhắn cho emsao em không trả lời?”
Thanh âm của Hàn Chiêu vang lên từ đỉnh đầu, Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp nghĩ đến anh ta nói đếntin nhắn gì, lúc này cười cười, “Hàn đại đạo diễn, ngài ban đêm làm cú mèo cũng không phải tôi, lúc ngài gửi tin nhắn là rạng sáng, khi đó tôi đã ngủ, buổi sáng hôm nay vội vã đi quay liền chưa kịp trả lời, xin lỗi, thất lễ.”
Nói xong hắn làm bộ làm tịch đứng lên vái.
Trên thực tế hắn cố ý không trả lời tin nhắn, đêm qua ở Kỳ gia náo loạn như vậy, hơn nữa lại có có nữ nhân tới làm rối, hắn thật sự có không tinh lực ứng phó, huống chi hắn cũng không nguyện ý cùng Hàn Chiêu quá thân cận, vì nam nhân này làm hắn cảm thấy nguy hiểm, đặc biệt lúc trước hắn đã đáp ứng đại điểu quái cách xa anh ta một chút, cho nên càng không có lý do gì cùng anh ta lén lút đi ăn cơm.
Hàn Chiêu cười cười, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của hắn, mặt trên vừa lúc là tin tức Kỳ Phong hôm nay tổ chức họp báo, “Tôi cũng không phải cố ý gửi tin nhắn cho em trễ như thế, thật sự là tôi lo lắng cho em vì tin tức hôm nay, cả trường quaysẽ không đến, tôi đương nhiên muốn hỏi em trước, cho nên vừa qua 12 giờ liền nhắn tin cho em, phải hẹn trước sao?”
“Tin tức bát quái”này rốt cuộc chỉ vào cái gì liền không cần nhiều lời, Lạc Khâu Bạch thấp khụ vài tiếng đem di động nhét vào túi, giả ngu nói, “Phim của Hàn đạo tôi sao dám kiêu ngạo, đây không phải là ngoan ngoãn quayxong sao.”
Vừa thấy hắn nói sang chuyện khác, Hàn Chiêu cười như không cười trực tiếp mở miệng, “Tin nhắn kiathì sao? Đại minh tinh, phái đoàn cũng thật lớn, tôi chỉ muốn đi ăn một bữa cơm thôi, em cũng không hãnh diện? Nếu không phải bởi vì hộp thuốc cảm mạo kia, tôicũng lười tiêu tiền.”
Mắt thấy không tránh khỏi đề tài này, Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ cười cười, “Bất quá chỉ là thứ không đáng tiền, không cần mời tôi ăn cơm, kỳ thật tôichỉ muốn thân thể anh khỏe một chút, như vậy đoàn phim cũng có thể sớm một chút hơ khô thẻ tre, anh cũng đừng cảm thấy tôi vui vẻ khi giúp người.”
Hàn Chiêu nở nụ cười, gật gật đầu, “Được rồi, tôi biết.”
Nói xong anh ta xoay người đi, không dài dòng dây dưa, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, may mắn Hàn Chiêu tính tình đủ quái, nếu không phải nể mặt, hắn còn thật không biết mở miệng cự tuyệt làm sao.
Đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tiến độ hoàn thành vượt mức, tôi mời mọi ngườiđi ăn cơm tối, ai cũng không đượctừ chối.”
Cả trường quay náo nhiệt lên, ở đây có không ít “Lão nhân”làm việc phía sau Hàn Chiêu, đây là lần đầu tiên Hàn Chiêu chủ động kéo bè kéo cánh tổ chức tụ hội.
Trước kia cho dù là hơ khô thẻ tre, người đạo diễn này cũng chỉ thanh toán tiền cho mọi người, chưa bao giờ tự mình tham dự, hôm nay là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
“Ngao ngao ngao! Hàn đạo, chúng tôi có thể ăn cơm sao? Tôi muốn hai phần vây cá hải sâm tổ yến! Ăn một phần đảo một phần!”
“Khó có cơ hội Hàn đạo hào phóng như vậy, tôicó bồi bà xã cũng phải tham gia!”
“Ăn cơm nhiều không có ý nghĩa, vẫn là đi KTV đi, Khâu Bạch có tham gia thi hát đúng không, vậy phải hát một bài!”
Hiện trường nổ tung, tất cả đều là thanh âm thảo luận, Hàn Chiêu lúc này quay đầu, cười như không cười mở miệng, “Khâu Bạch, em đi hay không đi?”
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không kịp phản ứng, không nghĩ tới Hàn Chiêu lạixài một chiêu này, lúc này da đầu đều đã tê rần.
“Hôm nay tôilàm việc cả một ngày, có chút mệt mỏi, mọi người hảo hảo chơi đi.”
Nghe xong lời này, hiện trường lại tạc oa, “Nam chính đều không đi, chúng ta còn đi làm gì?”
“Khâu Bạch phải đi, nếu không ai ca hát với chúng tôi?”
“Cậu mỗi ngày đúng giờ trở về làm gì, chẳng lẽ là thật sự Kim ốc tàng kiều (nạp thiếp), có bà xã cùng hài tử quản, cho nên không thể chơi?”
Hiện trường càng lúc càng ồn ào, Lạc Khâu Bạch bị không trâu bắt chó đi cày (bất đắc dĩ), lúc này nếu tái kiên trì, sẽ bị nói là đùa giỡn đại bài, không hợp bầy đàn.
Cuối cùng hắn không có biện pháp chỉ có thể gật đầu, toàn trường cao hứng hoan hô, Hàn Chiêu hướng hắn nhíu mày, Lạc Khâu Bạch dịch tầm mắt.
Gọi điện thoại cho Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch liền đi theo đoàn phim chậm rãi đi tới một hội sở tư nhân.
Rượu quá ba tuần, trên bàn cơm đã sớm no nê, lúc này mọi người đang uống hăng say trên bàn rượu, Lạc Khâu Bạch không thích uống rượu, hơn nữa lại là nam chính, tránh không được cũng bị nốc rượu, hắn thật vất vả lấy cớ đi vệ sinh chạy ra, cũng không muốn trở về.
Một người nhàm chán đi dạo trong hội sở, tác dụng của rượu chậm đi lên, hắn xoay người đi vào trong phòng rửa tay rửa mặt.
Vòi nước mở ào ào, một gian trong nhà vệ sinh lại đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Con đã nói, con chưa từng nghĩ sẽ trở về, vừa nghĩ tới cái chữ kia con đã ghê tởm muốn ói.”
“Nếu chú nói chính là cái nhà ở Mỹ kia, cái này con hiểu được, ngoài cănnhàđó ra con không có nhà!”
“Thân thể?” Hàn Chiêu ho khan một tiếng, “Yên tâm, không chết được, nhiều năm như vậy đều sống được, liền tính muốn chết cũng phải lấy được thứ con muốn, nếu không con trở về làm gì?”
Vừa nghe là thanh âm củaHàn Chiêu, Lạc Khâu Bạch có chút kinh ngạc, bởi vì hắn chưa từng nghe qua nam nhân cổ quái nàylại lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, nhưng hắn đã vô ý nghe chuyện của người khác, cho nên rất nhanh rửa tay xong xoay người đi ra ngoài, cũng không khéo chính là cửa phía sau vừa lúc mở ra.
Hàn Chiêu dừng một chút, tiếp cười như không cười mở miệng, “Nha, Nhị điện hạ trùng hợp như thế a, em còn có thói quen nghe lén người khác nói chuyện điện thoại sao?”
Lạc Khâu Bạch đưa tay gãi gãi đầu, cười nói, “Hàn đạo nếu không muốn người khác nghe thấy, nếu không muốn có người rảnh rỗi nghe lén, đem hai lỗ tai băm xuống đây đi, nếu không tôicũng không thể đi vệ sinh đâu?”
Hàn Chiêu trầm mặc liếc hắn một cái, giương lông mày, ánh mắt lại biến thành ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Cũng không đến nỗi băm xuống dưới, tôi cũng không phải Trầm Xuyên tàn phế, bất quá em nghe lén điện thoại của người khác, có phải nên bồi tội không.”
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng xem thường, đây là nhà vệ sinh công công, tôi lại không phải cố ý rình coi anh, anh còn trả đũa.
Gặp phải loại người cổ quái lại không sợ chết này, hắn cũng hiểu được mình rất xui xẻo, nhịn không được nói, “Hàn đạo diễn, trước chính là anh nói muốn cảm tạ thuốc của tôi, hiện tại hai cái này coi như huề đi?”
“Em vừa rồi chưa ăn cơm tôi mời? Không uống nước tôi bao? Tôi đã sớm hồi báo thuốc của em, cho nên bây giờ là em thiếu tôi.”
Hàn Chiêu bán híp mắt, hoàn toàn không biết là mình già mồm át lẽ phải, Lạc Khâu Bạch không có lời gì để nói, nhưng nghĩ lại những lời anh ta nói trong điện thoại, tựa hồ trong nhà có chuyện, một đại đạo diễn bị người khác nghe chuyện riêng tư, hình như là có chút mất mặt.
Dù sao về sau đều không nghĩ cùng anh ta có quan hệ gì ngoài công việc, có thể không thiếu nợ nhau là tốt nhất, “Kia Hàn đạo diễn muốn tôi bồi cái gì? Nếu không tôi mời lại anh?”
Nói xong lời này, Hàn Chiêu nở nụ cười một chút, lược tiếp theo câu “Đi theo tôi”, lập tức đi ra toilet.
Lạc Khâu Bạch một đường đi theo anh tađến một sân bóng rổ.
Buổi tối chạy đến nơi đây làm gì? Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhíu mày.
Bởi vì là hội sở tổng hợp, cho nên nơi này có đầy đủ dụng cụ, Hàn Chiêu chọn một trái bóng rổ trên mặt đất vỗ vài cái nói, “Năm phút đồng hồ, một đối một, hai ta đánh một trận.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp nhịn không được nở nụ cười một tiếng, “Cái này kêu là bồi tội? Anh xác định?”
Hắn cho rằng với loại tính tình cổ quái cùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hàn Chiêu, chắc cũng phải kêu hắn làm chuyện rất khác thường chứ, kết quả lại là chơi bóng rổ, này cùng học sinh trung học đấu có cái gì khác nhau.
Hơn nữa Hàn Chiêu chọn cái gì không chọn, cố tình chọn bóng rổ.
Lúc trước hắn học trung học, làm hậu vệ số một số hai trong đội bóng rổ, nhiều năm như vậy không chơi, cũng tuyệt đối không sợ.
Hàn Chiêu gật đầu, Lạc Khâu Bạch hít một hơi, “Được, vậy đến lúc đó anh thua cũng đừng hối hận. Trận này xong, về sau chúng ta đường ai nấy đi, ngoài thời gian công tác không có liên lụy gì.”
Lúc này đây nếu Hàn Chiêu không đùa giỡn, dùng một đám người buộc hắn đi ăn cơm, hắn tình nguyện ở nhà cùng Kỳ Phong và Đoàn Đoàn xem TV, cũng không nguyện ý chạyloạn vào buổi tối.
Vừa rồi gọi điện thoại cho đại điểu quái, y vừa nghe mình cùng đoàn phim đi ra ngoài ăn cơm, lúc này không vui cúp điện thoại, tiếp lại lập tức gọi lại nói, “Không cho cùng người khác câu kết làm bậy, lại càng không được cùng nam nhân khác nói lung tung, quản tốtcái miệng.”
Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười lên tiếng, tuy rằng hắn thích nhìn Kỳ Phong nổi trận lôi đình lại biệt nữu cổ quái, nhưng đại hình khuyển cũng cầnthuận mao sờ, hắn cũng không muốn vì một ít chuyện loạn thất bát tao mà gia tăng phiền toái giữa bọn họ, đối phương không có ý tứ, hắn cũng muốn nhổ cỏ tận gốc.
Hàn Chiêu bởi vì lời Lạc Khâu Bạch nói nhíu lông mày, ánh mắt hẹp dài mị mị, sắc mặt bị bóng đêm bao phủ thấy không rõ lắm.
Nửa ngày sau anh ta nở nụ cười một chút, “Lời này hẳn là chờ em thắng rồi nói.”
Nói xong, anh ta mãnh liệt vỗ bóngtiến công sau lưng Lạc Khâu Bạch, Lạc Khâu Bạch sửng sốt một giây đồng hồ, tiếp linh hoạt phòng thủ.
Hai người anh tới tôi đi, chém giết kịch liệt trong sân bóng rổ, Hàn Chiêu mãnh liệt làm Lạc Khâu Bạch phân tâm, nhảy lên ném rổ, lại bị Lạc Khâu Bạch mãnh liệt nhảy dựng lên trên không trung chặn giết, xoay người bắt lấy bóngtiến công về phía đối diện.
Hàn Chiêu bất ngờ không kịp đề phòng, lại bị Lạc Khâu Bạch tha đi qua, kịp phản ứng, Lạc Khâu Bạch ghi 3 điểm.
Hai chân hắn rơi xuống đất, dựng thẳng một ngón tay, “Hàn đạo diễn, một.”
Hầu kết Hàn Chiêu lăn lộn, nhìn Lạc Khâu Bạch, tiếp như sét đánh không kịp bưng tai, bước xa đoạt lấy bóng, nhảy lên ba bước ném rổ, một tay khấu rổ, còn treo ngược trên khung nửa giây.
“Đại minh tinh, còn sớm lắm.”
Năm phút đồng hồ qua nhanh, còn vài giây cuối cùng, Hàn Chiêu ghi nhiều điểm hơn, giương mi, “Lạc Khâu Bạch em thua.”
Ai biết Lạc Khâu Bạch đột nhiên nhướng mày mỉm cười, chặn đứng rổ, xinh đẹp trở lại, cách rổ đối diện rất xa, đột nhiên nhảy lên.
Trong một giây cuối cùng, bóng của Lạc Khâu Bạch dọc theo một đường cong vào giữa rổ, hai người bằng điểm!
“Không đến một giây cuối cùng tôi đều sẽ không buông bỏ.”
Lời nói này rơi xuống đất, hai người đều thở hồng hộc, trầm mặc một hồi đều nở nụ cười.
Hai người mệt đầu đầy mồ hôi, Lạc Khâu Bạch ngồi dưới đất uống mấy ngụm nước, Hàn Chiêu ngồi ở bên cạnh hắn “Bóng đã chơi xong, tội cũng bồi xong, nếu bằng điểm cũng không có gì, thời gian quá muộn, Hàn đạo, tôi phải đi rồi.”
Hàn Chiêu nhìn hắn một cái, uống một hơi nước, đột nhiên mở miệng nói, “Tôi là cô nhi.”
Lạc Khâu Bạch không nghĩ tới anh ta sẽ nói cái này, sửng sốt một chút tiếp thấp giọng mở miệng, “Hàn đạo, anh… Vì sao nói cái này với tôi?”
“Dù sao em cũng nghe thấy được, nát vụn ở trong lòng cũng là nát vụn, nói cho ai cũng vậy.” Hàn Chiêu nhún vai, “Em ít nhất hãy nghe tôi nói xong đi? Nếu không emcũng cảm thấy nghe không được đầy đủ.”
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ, nhìn thấybiểu tình cô đơn của anh ta lại không thể quay đầu bước đi, suy nghĩ trong chốc lát vẫn ngồi xuống.
“Tôi nghe nói… Gia thế của anh là diễn nghệ, sao lại là… Cô nhi?”
Hàn Chiêu có thể nổi danh ở quốc tế như vậy hắn còn cho rằng kỳ thật còn có một nguyên nhân là gia thế của anh ta. Nghe nói nhà anh ta nhiều thế hệ đều là nhân tài kiệt xuất trong giới giải trí, cho nên còn trẻ như vậy cũng đã là đại đạo diễn.
Hàn Chiêu cười nhạo một tiếng, “Cái gì thế gia diễn nghệ, tôi chỉ có người chú nuôi tôi lớn thành người, gọi Hàn Đức, ông ấygiúp tôi rất nhiều trong giới giải trí, bất quá ôngấy hiện tại đã về hưu.”
Hàn Đức? Lạc Khâu Bạch kinh ngạc.
Nếu như là Hàn Đứcthì hắn biết, trong giới giải trí ông ta là giáo phụ tiếng tăm lừng lẫy trong nhiều năm trước, không nghĩ tới ông ta lại là chú của Hàn Chiêu.
“Kia… Ông ấy với anh có quan hệ huyết thống sao? Người nhà của anh đâu?”
Hàn Chiêu lắc đầu, “Mẹ của tôi chếtlúc tôi mới sáu bảy tuổi, bị đưa đến cô nhi viện, vừa lúc gặp được chú Hàn Đức, là ông ấy thu dưỡng tôi, sau đó đem tôi tiến vào vòng luẩn quẩn.”
“Về phần ba tôi? Là một kẻ có tiền, bất quá tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua.”
Anh ta cười lạnh một tiếng, thần tình chán ghét, “Nghe nói ông ta đã sớm chết, kia thật đúng là đại khoái nhân tâm (hả lòng hả dạ), làm bụng mẹ tôi lớn, lúc tôi sinh ra cũng không xuất hiện, chết sớm như vậy tất cả đều là báo ứng.”
Lạc Khâu Bạch có chút không rõ anh ta vì sao lại đem chuyện tư mật nói với mình một ngoại nhân, thân phận của anh ta, tùy tiện nói cho người khác biết, không sợ bị nói ra sao?
Nhìn khuôn mặt nghiêng lãnh ngạnh, Lạc Khâu Bạch trầm mặc, hắn không biết mở miệng như thế nào, lúc này nói lời an ủi cũng vô dụng.
Hàn Chiêu quay đầu lại, nhìn Lạc Khâu Bạch nói, “Khi còn bé tất cả mọi người đều hỏi tôi, người nhà của con đâu, tôi nói tôi chỉ có mẹ và chú, những người khác đều chết hết. Sau đó người khác còn hỏi tôi, vậy con không có huynh đệ tỷ muội sao, tôi liền nói, đều chết hết sao lại có, em nói đúng không?”
Nói xong anh ta tự an ủi nở nụ cười, tiếp kịch liệt ho khan, tựa như lần trước Lạc Khâu Bạch gặp được anh ta, ho khan phi thường lợi hại, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, ánh mắt lãnh băng xót xa.
Lạc Khâu Bạch nhếch môi, đưa nước cho anh ta, “Uống nước đi, bệnh của anh còn chưa khỏi sao? Đừng kích động như vậy, nếu không vui liền không cần nhớ tới.”
Hàn Chiêu thấp giọng mỉm cười, bưng ngực ho rất lợi hại.
Lạc Khâu Bạch nhìn có chút khó chịu, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh ta, thấp giọng nói, “Phụ mẫu tôi cũng đều mất, tôi vẫn luôn là người cô đơn, bất quá hiện tại tôi có nhi tử còn có… Tóm lại, anh có thể tìm người khác, để người đó biến thành người nhà của anh, như vậy không phải có nhà rồi sao.”
Hàn Chiêu không nói chuyện, uống một hơi nước, đột nhiên nắm chắc tay Lạc Khâu Bạch, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp biểu tình thay đổi, muốn lấy tay ra, nhưng nói cái gì Hàn Chiêu cũng không buông tay.
“Buông tay.”
Nói ra hai chữ này, thanh âm Lạc Khâu Bạch đều lạnh xuống dưới, nếu lúc này nhắnkhông nhìn thấu ánh mắtcủa Hàn Chiêu là có ý gì, quả thực thành ngốc tử.
Giãy dụa, Hàn Chiêu đột nhiên buông ra, ho khan một tiếng nói, “Còn chưa phân thắng bại, đánh một trận nữa đi.”
“Tôi không muốn đánh, Hàn đạo diễn vừa rồi tôi đã bồi tội xong.”
Lạc Khâu Bạch mặt không đổi sắc mở miệng, ai biết Hàn Chiêu đột nhiên đem bóng ném sang mặt hắn, Lạc Khâu Bạch theo bản năng tiếp được, Hàn Chiêu nói, “Em không phải nói muốn thắng tôi sao, kia còn thất thần làm gì?”
Nhấp môi, Lạc Khâu Bạch vỗ bóng mãnh liệt khởi xướng tiến công, Hàn Chiêu phân tâm chạy ra phía saurổ bóng, Hàn Chiêu lập tức đi lên, khí lực lớn giống như là muốn đem Lạc Khâu Bạch đánh ngã, tiếp đoạt lấy bóng.
Lạc Khâu Bạch bị đụng bả vai đau, mắng một tiếng mẹ kiếp, tiếp vây truy chặn đường Hàn Chiêu.
Lúc này Hàn Chiêu đột nhiên nhảy dựng lên, lúc Lạc Khâu Bạch nhảy lên, đột nhiên thay đổi phương hướng hướng về phía trước, Lạc Khâu Bạch nhất thời không chống đỡ, bị anh ta lập tức đánh ngã trên mặt đất, phía sau lưng một trận đau, tiếp Hàn Chiêu áp đi lên!
Ánh mắt của hai người va chạm trên không trung, tiên khởi một tầng hoả tinh.
“Con mẹ nó anh buông ra!” Lạc Khâu Bạch nổi giận, lúc này cũng mặc kệ anh ta là cô nhi hay bệnh hoạn, nhấc chân đá.
Hàn Chiêu gắt gao ngăn chặn hắn, khuôn mặt đều áp xuống, hô hấp phun lên, đưa tay sờ mặt Lạc Khâu Bạch, “Lạc Khâu Bạch.”
Lạc Khâu Bạch giận không kềm được, toàn thân đều phát run, tuy rằng hắn biết Hàn Chiêu tính tình cổ quái, nhưng không nghĩ tới anh ta lại làm ra loại sự tình này, lúc này đưa tay đánh anh ta, “Buông tay! Thao, buông!”
Hàn Chiêu không ngừng ho khan, ngay lúc hai người đánh nhau, chuông điện thoại di động bén nhọn đột nhiên vang lên.
Đây là tiếng chuông Lạc Khâu Bạch đặt cho Kỳ Phong!
Vừa nghe tiếng chuông, sắc mặt Lạc Khâu Bạch càng tái nhợt, lỗ tai ong ong vang, tiếng chuông liên tục không ngừng, như là không tiếp sẽ không bỏ qua.
Mà lúc này, Hàn Chiêu đột nhiên buông ra Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch đứng lên, gắt gao cau mày nhìn thoáng qua Hàn Chiêu, anh ta ho khan một tiếng, cười nhấc tay đầu hàng, “… Thực xin lỗi đại minh tinh, tối nay uống nhiều quá, ngại ngùng, tôitưởng em là cô em nóng bỏng trên giường kia.”
Lạc Khâu Bạch gắt gao nắm chặt tay, ngực kịch liệt phập phồng, một câu cũng không nói, tiếp khởi điện thoại, xoay người bước đi.
“… Uy?”
“Sao chậm vậy?”Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Kỳ Phong vang lên, Lạc Khâu Bạch cuối cùng cảm thấy được cứu trợ.
Dùng sức cười cười, dường như không có việc gì nói, “Trên bàn rượu loạn, em không nghe thấy, đây không phải là tiếp sao.”
“… Lần sau 10 giây đồng hồ phải nghe điện thoại.”
“Ai nha biết biết, đại điểu quái anh thật dong dài.”
…
Thanh âm của Lạc Khâu Bạch từ từ biến mất trong sân bóng rổ, Hàn Chiêu uống nước xong ngồi trong chốc lát, toàn bộ sân bóng đều an tĩnh lại mới tự an ủi bản thân cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh ta không về phòng, cũng không tới chỗ nhân viên công tác, lập tức đi ra hội sở.
Gió đêm vèo vèo, lúc này xa xa có một chiếc xe màu đen đi tới, đi theo Hàn Chiêu, chờ đến khi anh ta quay đầu, cửa sổ xe hạ xuống, “Hàn tiên sinh phải không?”
Lời của editor: Có khi Hàn Chiêu là anhem của Kỳ Phong không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook