CHƯƠNG 4

Đo nhiệt độ cơ thể xong, uống thuốc trấn định cơ thể, tình trạng của Kỳ Phong rốt cục ổn định, mặc dù vẫn sốt nhẹ,dục vọng cuối cùng cũng chấm dứt.

Y nằm ở trên giường, đắp khan trên đầu, sắc mặt tái nhợt.

Bên cạnh người hầu giúp yđắp chăn, bác sĩ tư nhân tháo xuống ống nghe thở dài, “Thiếu gia, cậu lại không nghe lời tôi dặn phải mang theo thuốc bên người phải không?”

Kỳ Phong lãnh đạm nhướng mày, mặt không đổi sắc lắc đầu, “Tôi không cần loại thuốc này.”

“Không cần? Cậu mỗi tháng đều phải kiểm tra mấy lần, mỗi một lần đều nghiêm trọng hơn, cậu mới hai mươi tám tuổi, trái tim đã yếu hơnrất nhiều, phải mang thuốc theo bên người, vạn nhất ngày nào đó tái phát bệnh, tim ngừng đập, cả cái mạng của cậu cũng không giữ được đâu.”

“Bác sĩ Trương, tôi đã nói rồi, tôi không có bệnh tim, chỉ là cảm mạo nhẹ, không cần lo lắng như vậy.”

Kỳ Phong giống như đang nói chuyện của người khác, thần sắc thản nhiên , liên ngữ khí đều không có phập phồng, hoàn toàn không đem bệnh tình của mình để vào mắt.

Bác sĩ dừng một chút, thần sắc trở nên hổ thẹn mà nôn nóng, “Xin lỗi thiếu gia… Là tôi y thuật không tốt, nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng tìm ra nguyên nhân bệnh của ngài, chỉ có thể giảm bớt bệnh trạng lại không có cách nào trị tận gốc, tôi… Tôi thực hổ thẹn.”

Kỳ Phong khoát tay áo, “Đây không phải là lỗi của ông, bệnh di truyền không thể dễ dàng chữa khỏi, từ lúc ông nội tôi đã như vậy rồi.”

“Bác sĩ Trương, tôihơi mệt, hôm nay vất vả cho ông rồi.”

Y chán ghét nhu nhu mày, thoạt nhìn phi thường mỏi mệt, sau khi bác sĩ ra về, một ông lão râu tóc bạc trông vẫn còn khỏe chống gậy đi đến, bên cạnh còn có một người mặc đồ đen đi theo, không có biểu cảm gì.

“Ông nội.” Kỳ Phong muốn xuống giường hành lễ, lại bị ông lão lập tức ngăn lại, “Đừng lộn xộn, con bây giờ còn bệnh, để Tôn đạo trưởng nhìn xem.”

Chuyện như vậy đã trải qua rất nhiều lần, từ lúc Kỳ Phong mới mười mấy tuổi đến khi bắt đầu trưởng thành, Tôn đạo trưởng này vẫn luôn là khách quen của gia đình y.

Nghe nói lão nhân này rất có tài, năm đó Minh Đại Bạch Vân Trọng Dương là truyền nhân chính thống, đã từng giúp Chu Nguyên Chương luyện tiên đan, tinh thông Thái Cực âm dương lưỡng nghi, nay tryền cho Tôn đạo trưởng này, cũng được trên trăm năm.

Năm đó Kỳ lão gia cũng bị bệnh, chính là vị đạo trưởng này hỗ trợ bảo vệ được tính mạng, có thể nói là đại ân nhân của Kỳ gia.

Tôn đạo trưởng bắt mạch, không nói gì, Kỳ Phong nhìn bộ dáng ông ta, không cần đoán cũng biết lão nhân này sẽ nói cái gì.

“Kỳ thiếu gia, lần này phát bệnh có phải còn khó chịu chỗ nào không?”

Kỳ Phong kỳ thật căn bản không tin mấy thứ mê tín cổ hủ này, nhưng ngại mặt mũi ông nội Vu, chỉ có thể không chút để ý mà mở miệng nói, “Không, vẫn giống như trước, giống như trúng xuân dược, toàn thân khô nóng, dục vọng tăng vọt, nhưng là thư giải không được, trong thân thể rất nóng, sôi trào tới cực điểm mà bắt đầu tim đập mạnh, tứ chi như nhũn ra, có đôi khi còn ngất xỉu.”

Tôn đạo trưởng vuốt râu, chau mày, bên cạnh Kỳ lão gia khiếp vía, “Đạo trưởng, Tiểu Phong hiện tại rốt cuộc như thế nào, còn có thể kiên trì bao lâu?”

“30 tuổi, nhiều nhất là 30 tuổi.” Tôn đạo trưởng thở dài một hơi, vươn ra ba ngón tay.

“Căn bệnh này của thiếu gia với lão gia năm đó không giống nhau, ngài khi đó thân thể khỏe mạnh, sau khi lấy phu nhân đãchữa khỏi, nhưng là Tiểu Phong từ nhỏđã lãnh cảm, dục vọng rất lớn, bình thường bảoy động tình đã thực khó, huống chi đến lúc phát bệnh, kinh mạch tắc nghẽn, dương khí không thể tiết ra ngoài, dần dà, không đến 30 tuổi khẳng định sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

Vừa nghe xong lão gia sắc mặt thập phần ngưng trọng, nhìn thoáng qua Kỳ Phong bên cạnh thần sắc như thường, mặt co mày cáu, “Đạo trưởng, có thể có phương pháp giải quyết không? Nó là bảo bối tôn tử của dòng họ, đạo trưởng vô luận như thế nào đều phải tìm cách cứu nó, con tôi đã chết, tôi không muốn trải qua viễn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa.”

Tôn đạo trưởng không biết làm thế nào nhún vai, “Chỉ có thể mau chóng tìm được ‘lô đỉnh’ thích hợp, đây là phương pháp duy nhất, đáng tiếc…”

“Tìm ‘lô đỉnh’ kia rất dễ dàng , nhanh chóng kết hôn là được đúng không?”

“Này không giống.”

Tôn đạo trưởng sờ sờ râu mép ra vẻ bí mật, “‘Lô đỉnh’ đầu tiên phải là người sinh ra trong ngày rằm, điểm này đã rất khó rồi, hơn nữa bệnh của Tiểu Phong so với ngài năm đó phức tạp hơn nhiều, cho dù có tìm được người như vậy chỉ sợ cũng thực khó làm cho y động tình, cho nên ‘lô đỉnh’ này còn phải cam đoan có thể làm cho Tiểu Phong phát ra dục vọng.”

“Lẽ ra, kí chủ nếu gặp được ‘lô đỉnh’ thích hợp thân thể sẽ có phản ứng, bất quá thể chất Tiểu Phong như bây giờ sẽ rất khó gặp… Chỉ sợ cũng thực khó động tình, việc này khó a…”

“Đạo trưởng, ông vừa mới nói nếu gặp được ‘lô đỉnh’ thích hợp sẽ có phản ứng, kia nếu có người có thể làm cho tôi ngạnh đứng lên, sẽ như thế nào?” Kỳ Phong đột nhiên ngắt lời ông ta, ánh mắt thâm thúy, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng nghiền ngẫm, trong óc đột nhiên hiện ra Lạc Khâu Bạch kia.

Tôn đạo trưởng sửng sốt một chút, ánh mắt đều sáng, “Lời này là thật?”

“Này cũng không được, thiếu gia ngài gặp phải người như vậy, cô ấy tám phần là ‘lô đỉnh’ định mệnh, ngài có ngày sinh tháng đẻ của cô ấy không, nhanh lên đemra đây cho tôi xem.”

‘Lô đỉnh’ định mênh… ? Chỉ bằng diện mạo bình thường của tên kia?

Kỳ Phong nhăn lại mày, vẫn có chút không dám tin, trầm ngâm sau một lát y lắc đầu, “Tôi chỉ là nói nếu, cũng không có gặp được người như vậy.”

Kỳ lão gia cùng Tôn đạo trưởng vừa nghe lời này đều có chút nhụt chí, nhìn Kỳ Phong bộ dáng không hề gì, trong lòng lo lắng suông cũng không dám tái kích thích y.

“Thiếu gia, cậu cũng đừng lo quá, hiện tại khoa học phát triển như vậy, có lẽ cũng không cần phương pháp tuần hoàn âm dương, bệnh của cậu cũng có thể khỏi hẳn. Tôi trở về xem xét một chút mấy quyển sách chép tay của lão tổ tông lưu lại, có lẽ có thể tìm thấy giải pháp thư giải dương khí.”

Tôn đạo trưởng buông xuống đạo bào (áo đạo sĩ), phủi phủi tay áo, nói vài câu trấn an lão gia, xoay người rời đi.

Lúc này, Kỳ Phong đột nhiên quay đầu, thấp giọng gọi ông ta lại, “Đạo trưởng, trên đời này có một loại người hoặc là loại thuốc nào, có thể thông qua thanh âm gợi lên dục vọng của người khác, thậm chí lãnh cảm như tôi đều có thể dễ dàng động tình không?”

“Tiểu Phong, con nói ngốc gì vậy, ôngthấy con bệnh hồ đồ rồi, nếu có loại thuốc như vậy, ông nội đã sớm tìm ra cho con rồi, sao còn chờ đến hiện tại?” Kỳ lão gia nhịn không được thở dài, lại nhìn vào ánh mắt như nói giỡn của Kỳ Phong.

Tôn đạo trưởng chần chờ một chút, sờ sờ râu mép, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng, “Kỳ thật cũng không phải không có, chẳng qua người bình thường không tin thôi.”

“Có nghĩa là sao?” Kỳ Phong mím môi.

“Không biết thiếu gia có nghe nói qua một câu chuyện cười từ thời cổ lưu truyền tới nay, nghe nói từ khi Xuân thu Chiến quốc bắt đầu, trên phố đang lưu hành một quyển phong nguyệt phổ, bên trong ghi lại tất cả những người mang danh khí tuyệt sắc, mọi người đều nói đó là tứ đại mỹ nữ cùng tứ đại mỹ nam thời cổ, kỳ thật đều có mang danh khí trên người. Quyển phong nguyệt này có ghi chép lại một loại danh khí, cùng tình huống thiếu gia nói loại giống nhau, bất quá nđây chỉ là truyền thuyết, thế kỷ hai mươi mốt rốt cuộc còn có hay không, tôi cũng không rõ.”

“Có ý gì? Người này khí còn có thể thông qua thanh âm dẫn đến tâm hồn?” Kỳ Phong vẻ mặt hoài nghi nhìn ông ta, cảm thấy mình đang nghe được truyền thuyết.

Hắn từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục chính thống, vẫn là tốt nghiệp đại học hạng nhất, nên không cách nào tin tưởng chuyện phản khoa học như thế.



Tôn đạo trưởng vuốt râu mép ha ha mỉm cười, “Trên phố đồn đãi là như thế này, nghe nói thời cổ có một loại danh khí gọi là phù dung câu, thanh âm như tiếng hát, ngọc thạch bát tranh, uyển chuyển nhịp nhàng, người nào nghe được thanh âm này đều sẽ chìm đắm, thậm chí sẽ động tình. Bất quá, hiện tại loại huyết mạch này phỏng chừng đã sớm bị đồng hóa, cũng chỉ có thể tìm thấy trong tiểu thuyết mà thôi.”

“Lại nói tiếp, nếu bây giờ phù dung câu hiện thế, tôi đảo tình nguyện để cô ấy vội động phòng với thiếu gia, đến lúc đó nếu ngài lập tức khỏi bệnh thì tốt rồi.”

Tôn đạo trưởng vui đùa, lắc lắc đạo bào bước ra cửa phòng, Kỳ lão gia đứng dậy tiễn khách, trong phòng nhất thời chỉ còn lại có một mình Kỳ Phong.

“Lô đỉnh… Phù dung câu?”Y thì thào một tiếng, nhớ tới thanh âm của Lạc Khâu Bạch, thân thể tựa hồ vẫn còn sót lại tư vị dục vọng bành trướng kia.

“Đông đông” hai tiếng, là tiếng gõ cửa, quản gia cầm một tập văn kiện đẩy cửa vào.

“Thiếu gia, chuyện ngài kêu tôi điều tra đã có kết quả.”

“Hắn tên là Lạc Khâu Bạch, là một cái diễn viên hạng ba nhỏ, bây giờ là diễn viên của công ty giải trí Khải Đức, chỉ trông chờ vào mấy vai phụ, chụp hình quảng cáo để kiếm cơm.”

Kỳ Phong một bên nghe một bên lật văn kiện, tư liệu ghi lại vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, từ khi sinh ra đến giờ, từ bối cảnh gia đình đến lúc làm diễn viên đều có đủ, khiy nhìn đến Lạc Khâu Bạch đã từng mấy lần thiếu chút nữa bị công ty an bài lên giường với đại gia, mày không tự giác nhíu lại.

Quản gia nhìn y vẻ mặt không đối, thấp giọng hỏi, “Thiếu gia, có cần cho người giết hắn không?”

Kỳ Phong nhướng mày liếc anh ta một cái không nói gì, nhìn chằm chằm ngày sinh của Lạc Khâu Bạch, mười lăm tháng bảy âm lịch, Tết Trung Nguyên, không phải là ngàyrằm sao.

Chẳng lẽ đây gọi là thiên ý?

Hắn xốc lên chăn xuống giường, lộ ra bờ ngực tinh tráng rắn chắc, tùy tay cầm lấy áo sơmi mặc ở trên người, “Chuẩn bị xe, tôi phải đi ra ngoài một lát, thuận tiện đi đến công ty giải trí Khải Đức, chuyện Lạc Khâu Bạch tôi đã quyết định rồi.”

Từ lúc ra khỏi phòng tắm, Lạc Khâu Bạch khoác khan tắm màu trắng, trên tóc còn dính bọt nước.

Studio –ngọn đèn có chút chói mắt, nhân viên công tác đều bận rộn, phông nền, thu âm, máy quay… Tất cả đều chuẩn bị vào chỗ.

Đạo diễn hướng về phía Lạc Khâu Bạch vẫy vẫy tay, “Đến lượt cậu lên sân khấu , nhanh chóng ném khăn tắm đi.”

Lạc Khâu Bạch hắt hơi một cái, nhu nhu chóp mũi đo đỏ, phi thường không cam nguyện ném đi khăn tắm, trên người chỉ mặc một cái quần lót phấn hồng bó sát người.

Chung quanh có không ít tiểu cô nương nhất thời đỏ mặt, vài người lớn mật còn cười hì hì trêu ghẹo, “Khâu Bạch, cậu mặc cái này thật đáng yêu, tôi muốn đẩy ngã cậu xuống a.”

Lạc Khâu Bạch thân sĩ mỉm cười, “Không cần dùng cái từ đáng yêu này để hình dung suất khí của tôi đâu.”

Chung quanh một đám người nhịn không được nở nụ cười, toàn bộ tổ quảng cáo đều thực thích hắn tiểu diễn viên chuyên nghiệp lại đồng ý chịu khổ này.

Ngoài miệng cùng người khác chuyện trò vui vẻ, trên thực tế Lạc Khâu Bạch tuyệt không cao hứng.

Đây là quảng cáo quần lót nổi tiếng quốc tế, chủ ý để đánh vào thị trường tình thú, cho nên thiết kế đều là màu hồng, dùng Lạc Khâu Bạch, khối vải dệt nhỏ như vậy, lại bó sát người lại siết chặt, mông đằng sau còn sưu sưu tiếng gió lạnh, thật không nhìn ra tình thú chỗ nào.

Nhưng là Lý Kim Hâm không cho là như vậy, thật vất vả mới được quảng cáo như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, hợp đồng với công ty dài mười năm, dùng hiệp ước buộc hắn đến chụp quảng cáo loại này, kết quả chính thức khichụp ảnh-quay phim, người này không biết lại chạy đi nơi nào.

Lạc Khâu Bạch cô đơn một mình, cũng không có trợ thủ, thân thể có chút run run, nằm trên thảm tuyết trắng, ngọn đèn chiếu xuống, bên cạnh đạo diễn ngoại quốc hưng phấn bắt đầu bô bô nói.

Đại khái ý là khen thân thể hắn tốt, làn da không cần tân trang gì cả BLABLABLA…

Lạc Khâu Bạch ở trong lòng cười nhạo một tiếng, cũng không cảm thấy đây lời hay gì.

Một diễn viên, chụp quảng cáo hoàn toàn không cần lộ diện thì thôi, còn muốn lộ thân thể để kiếm sống, nói như thế nào cũng không phải việc quang minh chính đại gì.

Bất quá hắn đối với bất cứ chuyện gì đều thực nghiêm túc, nếu đáp ứng chụp, thì cho dù không tình nguyện cũng không đủa giỡn, nghiêm túc chuyên nghiệp phối hợp với mỗi động tác của đạo diễn.

Lúc này không biết từ nơi nàoxuất hiện một con mèo nhỏ thuần trắng, mập mạp giống cái quả cầu ngã vào trong ngực Lạc Khâu Bạch, bộ lông đâm vào hắn có chút ngứa.

Hắn nhanh chóng bắt lấy tiểu tử kia, giơ hai chân hồng nhạt lên trước, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tiểu miêu kêu một tiếng “Miêu “, vươn ra đầu lưỡi mềm mại liếm liếm ngón tay của hắn, cái đuôi nhỏ vung đến bụng hắn.

Toàn thân ngứa ngáy, hắn khống chế không được ngã tại trên thảm, bật cười, một chân tự nhiên mà cuộn tròn, cái mông rất tròn cong cong.

Hắn mỉm cười, cả người thực tự nhiên toát ra phong tình.

Mà lúc này ai cũng không chú ý tới, cửa trường quay không biết lúc nào bị đẩy ra, Kỳ Phong bỏ áo vào túi, trùng hợp đem một màn này vào trong mắt.

Lời của editor: Anh thấy thích em rồi nha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương