Cứ Quyết Định Vậy Nhé
-
Chương 20: Khâu Thiên nghe thấy, cười buông cô ra, “Xem ra là rất vui rồi.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vui không?” Khâu Thiên đứng thẳng dậy, hai tay cầm cơ vòng quanh người Kim Đa Bảo, thấp giọng hỏi.
“Ực”, Kim Đa Bảo không có tiền đồ nuốt nước miếng.
Khâu Thiên nghe thấy, cười buông cô ra, “Xem ra là rất vui rồi.”
Túi quần bỗng rung “ong ong”, anh móc hai chiếc điện thoại ra, trả cái kia cho Kim Đa Bảo, sau đó nhận điện thoại của mình, “Alô?… Không đi, đang ở cùng bạn gái.”
Kim Đa Bảo nghe thấy chuyện có liên quan đến mình, liền nâng mắt nhìn anh, thấy anh bỗng nhíu mày.
Anh dời điện thoại ra xa, hỏi Kim Đa Bảo, “Đội bóng gọi anh tới uống, em muốn đi không?”
Kim Đa Bảo lắc đầu theo bản năng, Khâu Thiên cầm điện thoại lên, “Cô ấy bị bệnh, không đi.”
Dường như đối phương vẫn cố thuyết phục, Khâu Thiên chỉ nghe nhưng không trả lời, cuối cùng vẫn kiên định đáp không đi, sau đó cúp điện thoại. Kim Đa Bảo bước lại gần anh, “Hay là anh đi chơi đi, em về ngủ một chút.”
“Không cần đâu, bọn họ ồn ào lắm, anh cũng muốn ngủ.” Anh cầm áo khoác cô lên, mở áo giúp cô mặc vào, cười bỉ ổi, “Chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”
Kim Đa Bảo vói một tay vào, sau đó tự cầm áo mặc nốt tay bên kia. Cô chỉnh cổ áo, rút tóc ra ngoài, vô cùng chân thành hỏi Khâu Thiên, “Qua nhà anh hay qua nhà em?”
… Hiếm khi tai Khâu Thiên lại đỏ như vậy.
Cuối cùng ai ngủ ở nhà nấy, sau khi ăn cơm tối ở nhà, bố mẹ Khâu ra ngoài tản bộ, còn Khâu Thiên gọi điện hỏi Kim Đa Bảo có muốn ra ngoài chơi không.
Nhìn gió Tây Bắc đập mạnh ngoài cửa sổ, Kim Đa Bảo lười biếng, nói chỉ muốn nằm.
Khâu Thiên: “Do cả ngày em chui rúc trong nhà nên thể lực mới kém như vậy, em xem anh này, mấy năm rồi mà chưa bị bệnh.”
“Mau “phi phi phi” đi, không được nói như vậy.” Kim Đa Bảo mê tín chỉ trích anh.
“Có gì mà không được, luyện tập nhiều thì không dễ sinh bệnh thôi.” Khâu Thiên cũng không quan tâm, “Ngày mai chưng gà cho em ăn, bảo đảm ăn xong sẽ khỏe liền.”
Nghe thế, trong lòng Kim Đa Bảo thấy rất ấm áp, ngoài anh ra, chưa có người đàn ông nào nấu cho cô ăn cả. Cô khẽ nói, “Ừm, sáng mai em đi mua nguyên liệu nấu ăn với anh nhé?”
“Vậy em ráng dậy sớm một chút, hình như tám giờ rưỡi là chợ sáng đóng rồi.” Khâu Thiên cũng nằm trên giường, thò chân xuống sàn đung đưa.
Hai người trò chuyện không đầu không đuôi, nội dung nhỏ nhặt linh tinh, nhưng lại nói đến hơn nửa tiếng, mãi đến khi Kim Đa Bảo che miệng ngáp mới dừng lại.
Để đến kịp chợ sáng, người có thói quen ngủ nướng vào ngày cuối tuần như Kim Đa Bảo lại dậy rất sớm, cô xuống căn tin trường ăn sáng, sau đó mới gọi Khâu Thiên ra ngoài. Tối hôm qua xem sách dạy nấu ăn, rau thịt cần mua đều được Kim Đa Bảo ghi vào sổ, dựa vào đó chọn từng món một.
Khâu Thiên tò mò nhìn quyển sổ nhỏ xinh kia, “Lưu trực tiếp vào điện thoại không được sao?”
“Nhìn thế này ấm cúng hơn.” Kim Đa Bảo giơ tay nâng nâng má, cười híp mắt trả lời.
Tuy cảm thấy câu trả lời không liên quan gì đến câu hỏi của mình, nhưng Khâu Thiên vẫn bị nụ cười đáng yêu của Kim Đa Bảo hấp dẫn, anh giơ tay, chọt chọt lớp thịt trên gò má của cô, “Đồ dễ thương.”
“Hạt dẻ có cần không nhỉ? Chín được không?” Kim Đa Bảo chỉ sạp bán hạt dẻ, hỏi Khâu Thiên.
“Được, em muốn ăn chung với gì thì cứ mua.” Anh móc ví tiền, vừa hỏi mua vừa cầm một hạt chưa tách vỏ, huơ huơ hạt dẻ tẩm nước đường óng ánh trước mặt Kim Đa Bảo, “Nghe giòn lắm, ăn thử đi.”
“Giòn thật!” Kim Đa Bao đồng ý, há miệng ăn.
Trước mắt, chuyện mua nguyên liệu đều đã khá suông sẻ, chuyện cuối cùng là mua gà thì có chút khó khăn, bọn họ tới gần cuối chợ mới thấy có quầy bán gà, mâm trên bàn bày vài con đã nhổ lông. Gà xếp thành hàng, trong lồng gà bên cạnh còn có vài con đang đập cánh. Chủ tiệm nhiệt tình chào hàng với bọn họ, “Đều là gà đất, thả nuôi, không bơm chất kích thích, mấy con này mới giết hồi sáng sớm, nếu cô cậu muốn giết tại chỗ cũng được.”
Kim Đa Bảo trốn phía sau Khâu Thiên, chỉ lộ một con mắt nhìn bầy gà bên kia, kéo tay áo Khâu Thiên, “Mua gà giết rồi ấy.”
Khâu Thiên cười nhạo cô, “Nhát gan quá đi, sau này ăn chay cho vừa.”
Kim Đa Bảo lén đánh anh một cái, trên đường về đều cách xa anh chàng đang cầm gà kia.
Sáng sớm ra ngoài Khâu Thiên chỉ nói là đi chơi, cũng không nói là chừng nào về, bây giờ anh lại theo Kim Đa Bảo về nhà, dáng vẻ hoàn toàn lộ liễu nghênh ngang, chẳng mảy may lo sợ, nếu ba mẹ bỗng mở cửa thấy anh sẽ có thái độ thế nào.
Ngược lại với anh, Kim Đa Bảo lại thậm thụt như tên trộm, rón rén mở khóa cửa, chỉ huy Khâu Thiên mau chóng vào nhà, sau đó cố gắng nhẹ nhàng hết mức đóng cửa lại.
Cô đã sớm nói với Tiểu Vân là Khâu Thiên sẽ qua đây, cũng nói chuyện chưng canh gà cho cô nàng. Được hứa chia cho một phần canh gà, nên Tiểu Vân rất hiểu chuyện, chỉ trốn trong phòng chơi game, nếu không gọi cô nàng đi ăn sẽ nhất quyết không ra ngoài.
Kim Đa Bảo vò sạch gạo để sang một bên, nhìn Khâu Thiên rửa nguyên liệu nấu ăn, yên lặng ra sa lon phòng khách tách hạt dẻ, tách một chén nhỏ để chưng gà là đủ. Cô ăn một hạt, sau đó tách hạt khác chạy vào đút cho Khâu Thiên. Anh quá cao, cô đứng phía sau phải nhón chân mới với tới miệng anh, nhìn anh ăn xong lại chạy về phòng khách tách hạt khác.
Cứ chạy đi chạy lại, đút hết hạt này đến hạt khác, Khâu Thiên vừa nhét nguyên liệu vào bụng gà vừa ngăn cản cô, “Em tự ăn đi.”
“Anh không thích hả?” Kim Đa Bảo mút lớp đường dính trên ngón cái, “Ngon lắm mà.”
Bụng gà được nhét đầy, Khâu Thiên dùng que tăm ghim lại cho chặt, gọi Kim Đa Bảo đang đứng dựa tường bên kia, “Em qua đây đứng nói chuyện với anh đi.”
Thật sự món ăn này có vẻ không phức tạp lắm, Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên bỏ gà và hương liệu vào nồi điện, bật nút xong việc, “Để chưng một lúc là được.”
Anh rửa tay, cô đứng bên cạnh nặn dung dịch rửa tay cho anh, khen ngợi thật lòng, “Anh lợi hại thật.”
Khâu Thiên ngáp một cái, “Sáng dậy sớm quá, anh muốn ngủ một chút.”
“Anh vào phòng em ngủ đi, em đứng canh cho.”
Khâu Thiên nhìn bọng mắt của cô, kéo cổ tay dắt cô vào phòng.
Tuy là phòng ngủ của mình, nhưng lần đầu tiên Kim Đa Bảo nghĩ cánh cửa này lại hẹp như vậy. Cô đứng nhìn Khâu Thiên không khách khí cởi giày nhảy lên giường mình, do dự nói, “Hôm qua em ngủ nhiều rồi, không mệt lắm.”
“Không mệt thì nằm chơi điện thoại.” Khâu Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Qua đây ngủ với anh một chút.”
Qua hay không qua đây….
Kim Đa Bảo bối rối chậm rãi bước đến giường, hôm qua cô mới tiếp thu chuyện hai người “bắt đầu” hẹn hò, hôm nay đã ngủ chung một giường? Tốc độ này còn hơn là ngồi tên lửa… Lúc cô còn đang do dự kéo dài thời gian, Khâu Thiên đã nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt thật.
Cô chưa bao giờ mặc quần áo ngoài để ngủ… Có nên gọi Khâu Thiên dậy cởi quần ra ngủ cho thoải mái không nhỉ… Chậc, như vậy còn quái dị hơn…
Chờ con rùa đen Kim Đa Bảo bò lên được giường, nằm nghiêng ở mép giường không dám thở mạnh, Khâu Thiên đã thiếp đi, ngay cả hô hấp cũng rất ổn định.
Thật sự ngủ nhanh như vậy sao? Hay là giả vờ?
Cô giơ tay huơ huơ trước mặt anh, anh không phản ứng gì.
Không dám kề sát mặt nhìn anh gần như vậy nữa, Kim Đa Bảo nhẹ nhàng trở mình, đưa lưng về phía Khâu Thiên, nhắm mắt lại cố gắng nghỉ ngơi một lát. Có lẽ do di chứng của đợt sốt trước quá mạnh, cô vốn chỉ muốn nằm một lát, không ngờ lại thật sự mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ thấy hơi lạnh, sau đó lại thấy ấm hơn, không biết đã ngủ được một tiếng chưa, trên đùi được đắp hờ chăn, còn trên người… anh ôm cô từ lúc nào thế?!
Nhìn bàn tay đàn ông có khớp xương rõ ràng đặt trên eo mình, Kim Đa Bảo không dám thở mạnh, nhìn vị trí trước mặt, hình như không phải là anh chạy tới ôm cô, mà là cô tự dựa sát vào người anh…
Nghĩ đến chuyện mình chủ động “đưa đầu vào ngực” người ta, mặt Kim Đa Bảo không khỏi nóng lên, cô khẽ nâng cánh tay Khâu Thiên, muốn xuống giường đi ra ngoài, mới nâng được một nửa đã làm Khâu Thiên tỉnh giấc, anh hơi cáu kỉnh, hỏi: “Sao thế?”
“Em đi xem nồi kêu chưa.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Chưa đâu.” Khâu Thiên trực tiếp choàng tay lên vai cô, đè xuống, “Đừng ồn nữa.”
Kim Đa Bảo ôm hai tay đặt ngang bụng, chỗ bị cánh tay Khâu Thiên chạm vào nóng bừng, như thanh sắt bị nung đỏ.
Ừm… Tuy ngực em rất phẳng… nhưng anh đè nặng như vậy, thật sự không có chút cảm giác nào sao…
À thì… cho dù anh không có cảm giác, nhưng em cũng có cảm giác đấy… mất hết thể diện…
Cô gào thét trong lòng nửa ngày, nghiêng đầu nhìn Khâu Thiên ngủ không biết gì, lông mi của anh rất dài, lúc nhắm mắt mới thấy rõ, mở mắt ra thì bị ẩn dưới mí.
Kim Đa Bảo không biết nên vui hay buồn, cô đang hẹn hò với người nằm bên cạnh, nhưng trong vô số bản thảo cô đã duyệt, sau khi hẹn hò, nam chính nào cũng sẽ hôn người yêu rất cuồng nhiệt, nhưng tại sao mỗi lần gặp nhau, Khâu Thiên chỉ trêu chọc cô, gặp nhau… mà không hôn cô?
Cô liếm môi, ngơ ngác nhìn Khâu Thiên, lúc nhích người ra sau một chút, anh vẫn không có phản ứng.
Cô lại nâng tay anh lên, ngồi bên mép giường, mang dép lê rồi nhón chân ra ngoài, quay đầu nhìn Khâu Thiên đang ngủ say một chút, lại rón rén trở về, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái, sau đó bước ra nhà bếp xem canh gà.
Mới ra khỏi cửa phòng đã nghe mùi canh thơm phức, vào nhà bếp thì thấy Tiểu Vân đang ngậm muôi, mở to mắt nhìn vào nồi điện trông chờ.
“Nồi điện mới kêu đó, tớ đổ nước chưng thêm hai mươi phút, nhưng bây giờ chắc cũng ăn được rồi.”
Kim Đa Bảo lấy miếng dắt nồi mở nắp, múc một muỗng nếm thử, gật gật đầu, “Chà, ngon lắm ngon lắm!”
“Khâu Thiên đâu?” Tiểu Vân không thể đợi được nữa, muốn dùng bữa trưa ngay.
“Còn đang ngủ.” Kim Đa Bảo lấy tô, định múc canh ra, nhưng bỗng nhớ là chưa nấu cơm, “Tiểu Vân, cậu xuống căn tin mua cơm nhé.”
Tiểu Vân nhìn cô nghi ngờ, “Hôm nay trong phòng có muỗi à?”
“Hả?” Kim Đa Bảo lắc đầu, “Sao thế được.”
Tiểu Vân giơ tay sờ sờ cổ cô, “Đâu có sưng, đỏ đỏ, cậu ngứa không?”
“Không có cảm giác.” Kim Đa Bảo cũng giơ tay lên sờ cổ, “Chắc là mặc áo len nên nổi dị ứng, để chút nữa tớ thay bộ khác.”
“Ừ.” Tiểu Vân mang giày, mặc áo khoác ra ngoài mua cơm, trên đường gió thổi lạnh buốt, cô bỗng nhớ tới một điểm quan trọng.
Kim Đa Bảo nói, Khâu Thiên “còn đang ngủ”? Ngủ trong phòng cô nàng? Bọn họ ngủ với nhau?
Chậc chậc, cô thật muốn biết cái vết hồng hồng đó là gì…
“Vui không?” Khâu Thiên đứng thẳng dậy, hai tay cầm cơ vòng quanh người Kim Đa Bảo, thấp giọng hỏi.
“Ực”, Kim Đa Bảo không có tiền đồ nuốt nước miếng.
Khâu Thiên nghe thấy, cười buông cô ra, “Xem ra là rất vui rồi.”
Túi quần bỗng rung “ong ong”, anh móc hai chiếc điện thoại ra, trả cái kia cho Kim Đa Bảo, sau đó nhận điện thoại của mình, “Alô?… Không đi, đang ở cùng bạn gái.”
Kim Đa Bảo nghe thấy chuyện có liên quan đến mình, liền nâng mắt nhìn anh, thấy anh bỗng nhíu mày.
Anh dời điện thoại ra xa, hỏi Kim Đa Bảo, “Đội bóng gọi anh tới uống, em muốn đi không?”
Kim Đa Bảo lắc đầu theo bản năng, Khâu Thiên cầm điện thoại lên, “Cô ấy bị bệnh, không đi.”
Dường như đối phương vẫn cố thuyết phục, Khâu Thiên chỉ nghe nhưng không trả lời, cuối cùng vẫn kiên định đáp không đi, sau đó cúp điện thoại. Kim Đa Bảo bước lại gần anh, “Hay là anh đi chơi đi, em về ngủ một chút.”
“Không cần đâu, bọn họ ồn ào lắm, anh cũng muốn ngủ.” Anh cầm áo khoác cô lên, mở áo giúp cô mặc vào, cười bỉ ổi, “Chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”
Kim Đa Bảo vói một tay vào, sau đó tự cầm áo mặc nốt tay bên kia. Cô chỉnh cổ áo, rút tóc ra ngoài, vô cùng chân thành hỏi Khâu Thiên, “Qua nhà anh hay qua nhà em?”
… Hiếm khi tai Khâu Thiên lại đỏ như vậy.
Cuối cùng ai ngủ ở nhà nấy, sau khi ăn cơm tối ở nhà, bố mẹ Khâu ra ngoài tản bộ, còn Khâu Thiên gọi điện hỏi Kim Đa Bảo có muốn ra ngoài chơi không.
Nhìn gió Tây Bắc đập mạnh ngoài cửa sổ, Kim Đa Bảo lười biếng, nói chỉ muốn nằm.
Khâu Thiên: “Do cả ngày em chui rúc trong nhà nên thể lực mới kém như vậy, em xem anh này, mấy năm rồi mà chưa bị bệnh.”
“Mau “phi phi phi” đi, không được nói như vậy.” Kim Đa Bảo mê tín chỉ trích anh.
“Có gì mà không được, luyện tập nhiều thì không dễ sinh bệnh thôi.” Khâu Thiên cũng không quan tâm, “Ngày mai chưng gà cho em ăn, bảo đảm ăn xong sẽ khỏe liền.”
Nghe thế, trong lòng Kim Đa Bảo thấy rất ấm áp, ngoài anh ra, chưa có người đàn ông nào nấu cho cô ăn cả. Cô khẽ nói, “Ừm, sáng mai em đi mua nguyên liệu nấu ăn với anh nhé?”
“Vậy em ráng dậy sớm một chút, hình như tám giờ rưỡi là chợ sáng đóng rồi.” Khâu Thiên cũng nằm trên giường, thò chân xuống sàn đung đưa.
Hai người trò chuyện không đầu không đuôi, nội dung nhỏ nhặt linh tinh, nhưng lại nói đến hơn nửa tiếng, mãi đến khi Kim Đa Bảo che miệng ngáp mới dừng lại.
Để đến kịp chợ sáng, người có thói quen ngủ nướng vào ngày cuối tuần như Kim Đa Bảo lại dậy rất sớm, cô xuống căn tin trường ăn sáng, sau đó mới gọi Khâu Thiên ra ngoài. Tối hôm qua xem sách dạy nấu ăn, rau thịt cần mua đều được Kim Đa Bảo ghi vào sổ, dựa vào đó chọn từng món một.
Khâu Thiên tò mò nhìn quyển sổ nhỏ xinh kia, “Lưu trực tiếp vào điện thoại không được sao?”
“Nhìn thế này ấm cúng hơn.” Kim Đa Bảo giơ tay nâng nâng má, cười híp mắt trả lời.
Tuy cảm thấy câu trả lời không liên quan gì đến câu hỏi của mình, nhưng Khâu Thiên vẫn bị nụ cười đáng yêu của Kim Đa Bảo hấp dẫn, anh giơ tay, chọt chọt lớp thịt trên gò má của cô, “Đồ dễ thương.”
“Hạt dẻ có cần không nhỉ? Chín được không?” Kim Đa Bảo chỉ sạp bán hạt dẻ, hỏi Khâu Thiên.
“Được, em muốn ăn chung với gì thì cứ mua.” Anh móc ví tiền, vừa hỏi mua vừa cầm một hạt chưa tách vỏ, huơ huơ hạt dẻ tẩm nước đường óng ánh trước mặt Kim Đa Bảo, “Nghe giòn lắm, ăn thử đi.”
“Giòn thật!” Kim Đa Bao đồng ý, há miệng ăn.
Trước mắt, chuyện mua nguyên liệu đều đã khá suông sẻ, chuyện cuối cùng là mua gà thì có chút khó khăn, bọn họ tới gần cuối chợ mới thấy có quầy bán gà, mâm trên bàn bày vài con đã nhổ lông. Gà xếp thành hàng, trong lồng gà bên cạnh còn có vài con đang đập cánh. Chủ tiệm nhiệt tình chào hàng với bọn họ, “Đều là gà đất, thả nuôi, không bơm chất kích thích, mấy con này mới giết hồi sáng sớm, nếu cô cậu muốn giết tại chỗ cũng được.”
Kim Đa Bảo trốn phía sau Khâu Thiên, chỉ lộ một con mắt nhìn bầy gà bên kia, kéo tay áo Khâu Thiên, “Mua gà giết rồi ấy.”
Khâu Thiên cười nhạo cô, “Nhát gan quá đi, sau này ăn chay cho vừa.”
Kim Đa Bảo lén đánh anh một cái, trên đường về đều cách xa anh chàng đang cầm gà kia.
Sáng sớm ra ngoài Khâu Thiên chỉ nói là đi chơi, cũng không nói là chừng nào về, bây giờ anh lại theo Kim Đa Bảo về nhà, dáng vẻ hoàn toàn lộ liễu nghênh ngang, chẳng mảy may lo sợ, nếu ba mẹ bỗng mở cửa thấy anh sẽ có thái độ thế nào.
Ngược lại với anh, Kim Đa Bảo lại thậm thụt như tên trộm, rón rén mở khóa cửa, chỉ huy Khâu Thiên mau chóng vào nhà, sau đó cố gắng nhẹ nhàng hết mức đóng cửa lại.
Cô đã sớm nói với Tiểu Vân là Khâu Thiên sẽ qua đây, cũng nói chuyện chưng canh gà cho cô nàng. Được hứa chia cho một phần canh gà, nên Tiểu Vân rất hiểu chuyện, chỉ trốn trong phòng chơi game, nếu không gọi cô nàng đi ăn sẽ nhất quyết không ra ngoài.
Kim Đa Bảo vò sạch gạo để sang một bên, nhìn Khâu Thiên rửa nguyên liệu nấu ăn, yên lặng ra sa lon phòng khách tách hạt dẻ, tách một chén nhỏ để chưng gà là đủ. Cô ăn một hạt, sau đó tách hạt khác chạy vào đút cho Khâu Thiên. Anh quá cao, cô đứng phía sau phải nhón chân mới với tới miệng anh, nhìn anh ăn xong lại chạy về phòng khách tách hạt khác.
Cứ chạy đi chạy lại, đút hết hạt này đến hạt khác, Khâu Thiên vừa nhét nguyên liệu vào bụng gà vừa ngăn cản cô, “Em tự ăn đi.”
“Anh không thích hả?” Kim Đa Bảo mút lớp đường dính trên ngón cái, “Ngon lắm mà.”
Bụng gà được nhét đầy, Khâu Thiên dùng que tăm ghim lại cho chặt, gọi Kim Đa Bảo đang đứng dựa tường bên kia, “Em qua đây đứng nói chuyện với anh đi.”
Thật sự món ăn này có vẻ không phức tạp lắm, Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên bỏ gà và hương liệu vào nồi điện, bật nút xong việc, “Để chưng một lúc là được.”
Anh rửa tay, cô đứng bên cạnh nặn dung dịch rửa tay cho anh, khen ngợi thật lòng, “Anh lợi hại thật.”
Khâu Thiên ngáp một cái, “Sáng dậy sớm quá, anh muốn ngủ một chút.”
“Anh vào phòng em ngủ đi, em đứng canh cho.”
Khâu Thiên nhìn bọng mắt của cô, kéo cổ tay dắt cô vào phòng.
Tuy là phòng ngủ của mình, nhưng lần đầu tiên Kim Đa Bảo nghĩ cánh cửa này lại hẹp như vậy. Cô đứng nhìn Khâu Thiên không khách khí cởi giày nhảy lên giường mình, do dự nói, “Hôm qua em ngủ nhiều rồi, không mệt lắm.”
“Không mệt thì nằm chơi điện thoại.” Khâu Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Qua đây ngủ với anh một chút.”
Qua hay không qua đây….
Kim Đa Bảo bối rối chậm rãi bước đến giường, hôm qua cô mới tiếp thu chuyện hai người “bắt đầu” hẹn hò, hôm nay đã ngủ chung một giường? Tốc độ này còn hơn là ngồi tên lửa… Lúc cô còn đang do dự kéo dài thời gian, Khâu Thiên đã nhắm mắt lại, trông có vẻ mệt thật.
Cô chưa bao giờ mặc quần áo ngoài để ngủ… Có nên gọi Khâu Thiên dậy cởi quần ra ngủ cho thoải mái không nhỉ… Chậc, như vậy còn quái dị hơn…
Chờ con rùa đen Kim Đa Bảo bò lên được giường, nằm nghiêng ở mép giường không dám thở mạnh, Khâu Thiên đã thiếp đi, ngay cả hô hấp cũng rất ổn định.
Thật sự ngủ nhanh như vậy sao? Hay là giả vờ?
Cô giơ tay huơ huơ trước mặt anh, anh không phản ứng gì.
Không dám kề sát mặt nhìn anh gần như vậy nữa, Kim Đa Bảo nhẹ nhàng trở mình, đưa lưng về phía Khâu Thiên, nhắm mắt lại cố gắng nghỉ ngơi một lát. Có lẽ do di chứng của đợt sốt trước quá mạnh, cô vốn chỉ muốn nằm một lát, không ngờ lại thật sự mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc ngủ thấy hơi lạnh, sau đó lại thấy ấm hơn, không biết đã ngủ được một tiếng chưa, trên đùi được đắp hờ chăn, còn trên người… anh ôm cô từ lúc nào thế?!
Nhìn bàn tay đàn ông có khớp xương rõ ràng đặt trên eo mình, Kim Đa Bảo không dám thở mạnh, nhìn vị trí trước mặt, hình như không phải là anh chạy tới ôm cô, mà là cô tự dựa sát vào người anh…
Nghĩ đến chuyện mình chủ động “đưa đầu vào ngực” người ta, mặt Kim Đa Bảo không khỏi nóng lên, cô khẽ nâng cánh tay Khâu Thiên, muốn xuống giường đi ra ngoài, mới nâng được một nửa đã làm Khâu Thiên tỉnh giấc, anh hơi cáu kỉnh, hỏi: “Sao thế?”
“Em đi xem nồi kêu chưa.” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Chưa đâu.” Khâu Thiên trực tiếp choàng tay lên vai cô, đè xuống, “Đừng ồn nữa.”
Kim Đa Bảo ôm hai tay đặt ngang bụng, chỗ bị cánh tay Khâu Thiên chạm vào nóng bừng, như thanh sắt bị nung đỏ.
Ừm… Tuy ngực em rất phẳng… nhưng anh đè nặng như vậy, thật sự không có chút cảm giác nào sao…
À thì… cho dù anh không có cảm giác, nhưng em cũng có cảm giác đấy… mất hết thể diện…
Cô gào thét trong lòng nửa ngày, nghiêng đầu nhìn Khâu Thiên ngủ không biết gì, lông mi của anh rất dài, lúc nhắm mắt mới thấy rõ, mở mắt ra thì bị ẩn dưới mí.
Kim Đa Bảo không biết nên vui hay buồn, cô đang hẹn hò với người nằm bên cạnh, nhưng trong vô số bản thảo cô đã duyệt, sau khi hẹn hò, nam chính nào cũng sẽ hôn người yêu rất cuồng nhiệt, nhưng tại sao mỗi lần gặp nhau, Khâu Thiên chỉ trêu chọc cô, gặp nhau… mà không hôn cô?
Cô liếm môi, ngơ ngác nhìn Khâu Thiên, lúc nhích người ra sau một chút, anh vẫn không có phản ứng.
Cô lại nâng tay anh lên, ngồi bên mép giường, mang dép lê rồi nhón chân ra ngoài, quay đầu nhìn Khâu Thiên đang ngủ say một chút, lại rón rén trở về, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái, sau đó bước ra nhà bếp xem canh gà.
Mới ra khỏi cửa phòng đã nghe mùi canh thơm phức, vào nhà bếp thì thấy Tiểu Vân đang ngậm muôi, mở to mắt nhìn vào nồi điện trông chờ.
“Nồi điện mới kêu đó, tớ đổ nước chưng thêm hai mươi phút, nhưng bây giờ chắc cũng ăn được rồi.”
Kim Đa Bảo lấy miếng dắt nồi mở nắp, múc một muỗng nếm thử, gật gật đầu, “Chà, ngon lắm ngon lắm!”
“Khâu Thiên đâu?” Tiểu Vân không thể đợi được nữa, muốn dùng bữa trưa ngay.
“Còn đang ngủ.” Kim Đa Bảo lấy tô, định múc canh ra, nhưng bỗng nhớ là chưa nấu cơm, “Tiểu Vân, cậu xuống căn tin mua cơm nhé.”
Tiểu Vân nhìn cô nghi ngờ, “Hôm nay trong phòng có muỗi à?”
“Hả?” Kim Đa Bảo lắc đầu, “Sao thế được.”
Tiểu Vân giơ tay sờ sờ cổ cô, “Đâu có sưng, đỏ đỏ, cậu ngứa không?”
“Không có cảm giác.” Kim Đa Bảo cũng giơ tay lên sờ cổ, “Chắc là mặc áo len nên nổi dị ứng, để chút nữa tớ thay bộ khác.”
“Ừ.” Tiểu Vân mang giày, mặc áo khoác ra ngoài mua cơm, trên đường gió thổi lạnh buốt, cô bỗng nhớ tới một điểm quan trọng.
Kim Đa Bảo nói, Khâu Thiên “còn đang ngủ”? Ngủ trong phòng cô nàng? Bọn họ ngủ với nhau?
Chậc chậc, cô thật muốn biết cái vết hồng hồng đó là gì…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook