Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em
-
Chương 21
Ngô Thế Huân vẫn luôn ngồi trong xe chờ Lộc Hàm ở một nơi gần trường cậu, bởi vì buổi chiều đã hỏi được Lộc Hàm địa điểm cụ thể bọn họ sẽ đến, cho nên xem lại thời gian cũng sắp đến lúc tan cuộc bèn lái xe đến chỗ gần đó chờ, dù sao anh cũng không có việc gì. (Best ôn nhu chưa huhu)
Ngô Thế Huân ngồi trong xe, bất giác nhớ đến những lời sáng nay Ngô Hựu Kỳ đã nói với anh. Chị ấy nói không sai, bản thân anh thật sự đã động tâm với Lộc Hàm. Từ lúc trong nhà xuất hiện người ấy, trong lòng anh như có thêm một phần níu giữ. Có thể khi mới bắt đầu là vì vẻ bên ngoài của Lộc Hàm, nhưng tuyệt đối hiện tại anh không chỉ vì bị thu hút bởi vẻ ngoài của cậu đơn giản như thế mà thôi. Đợi Lộc Hàm cùng mình về nhà, trong trái tim liền cảm thấy là một chuyện thật tốt đẹp. Bản thân Ngô Thế Huân lúc này thật giống một cậu thiếu niên trẻ tuổi đang yêu điên cuồng vậy, chỉ tiếc là, thứ tình cảm này, chỉ là lời độc thoại của nội tâm Ngô Thế Huân mà thôi, Lộc Hàm không phải nhân vật chính, cậu ấy cũng chưa chắc muốn trở thành nhân vật chính. Giao dịch mà thôi…
Ngô Thế Huân cứ ngây ngốc nghĩ như thế thì điện thoại cuối cùng cũng kêu lên, trong lòng anh liền nghĩ Lộc Hàm thế mà cũng vẫn nhớ nghe lời, không đi chơi về quá muộn, vừa vặn gọi điện cho mình.
Đang vui vui vẻ vẻ gạt phím nghe điện thoại, lại nghe được những điều kia…
Tiếng Lộc Hàm kêu cứu làm Ngô Thế Huân một chút cũng không dám chần chừ, anh không dám tin những âm thanh hỗn loạn kia là do Lộc Hàm làm ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết được, tóm lại, bản thân anh sắp phát điên rồi…
Lái xe từ nơi cách không xa trường học kia, đồng thời gọi điện cho thư ký…
Lộc Hàm vẫn luôn trốn Nghiêm Tử Minh, hắn ta không bình thường, từ đôi mắt của hắn ta chỉ có thể nhìn thấy oán hận cùng dục vọng. Cả cơ thể run rẩy bị hắn tóm được ném vào tường, Lộc Hàm đau đớn vô cùng, vốn chân cũng không còn lực liền ngã khuỵu xuống ngồi xuống đất.
Tay Nghiêm Tử Minh nắm chặt lấy vai Lộc Hàm, nhấn cậu dán chặt vào tường không cho động đậy.
“Tôi vẫn cho rằng em sẽ không chạy trốn! Thật không ngờ em lại dám!”
“Shh…Bỏ, bỏ tôi ra! Mặt người dạ thú, cậu thật ghê tởm! Đừng có động vào tôi!”
“Đúng không…Đừng động vào em?”
Áo len trên người Lộc Hàm hoàn toàn bị xé xuống, Nghiêm Tử Minh không có không có giống khi nãy còn thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp cởi đi quần của Lộc Hàm. Bởi vì muốn cố định tay Lộc Hàm đang chống cự, dứt khoát tìm tới sợi giây buộc tay cậu lại lần nữa. Sợi giây sần sùi siết thật chặt cổ tay đã sớm sưng, nỗi đau ray rứt chỉ có thể làm Lộc Hàm càng thê thảm. Không bao lâu, miệng cũng bị Nghiêm Tử Minh kia nhét áo sơ mi nhét vào.
Sau đó…
Sau đó thế nào Lộc Hàm cũng không nhớ rõ nữa…
Chỉ nhớ được toàn thân chỗ nào cũng đau, trên người còn bị Nghiêm Tử Minh đè xuống, lúc đó, cậu đang chịu đả kích từ bố mình, gió đêm thổi lạnh bờ vai, còn bị cưỡng hôn mạnh bạo, làm cho người yếu ớt như cậu sớm đã không gắng gượng được, trong lòng sớm đã tan nát, phàm là con người…làm sao chịu nổi nhiều đả kích liên hoàn cùng lúc như thế…
Chính là vào lúc cảm thấy mình sắp trở thành đồ chơi cho người đàn ông thứ hai, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, sau đó truyền đến giọng nói trầm thấp nghiêm túc của một nhóm đàn ông, thân thể cậu được ai đó đỡ lên ôm vào lòng…
Cuối cùng cũng đợi được anh…
Hôn mê mà ngất đi, Lộc Hàm thực mong mình sẽ không tỉnh lại nữa, những lời lẽ như thế, cậu muốn coi tất cả chỉ là một giấc mộng thôi, nhưng mà có một loại cảm xúc nói với cậu, cậu không thể.
Lúc Ngô Thế Huân tìm được Lộc Hàm thật sự bị dọa sợ, cái người ban sáng còn ngồi trong xe của anh được anh hôn kia mà bây giờ lại trở thành dáng vẻ thế này. Đá văng người phía trên Lộc Hàm ra, Ngô Thế Huân liền ôm lấy Lộc Hàm như sắp chết, thật không ngờ Nghiêm Tử Minh dám đứng dậy cho anh một đấm, trên mặt Ngô Thế Huân liền nổi lên vệt máu ứ đọng nhàn nhạt. Nghiêm Tử Minh ngay lập tức bị đám vệ sĩ của Ngô Thế Huân khống chế, nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng của Lộc Hàm khiến Ngô Thế Huân lo sợ, Ngô Thế Huân nhất định ở lại, dạy dỗ hắn thế nào là sống không bằng chết.
Về đến nhà, Ngô Thế Huân liền bế Lộc Hàm lên phòng, bác sĩ đã chờ sẵn trong phòng khách, nhìn thấy Ngô Thế Huân cũng vội vàng lên theo. Xem xét tình hình vết thương của Lộc Hàm xong, thật không thể giải thích nổi sao lại nặng như thế. Vết thương ở cổ tay sưng lên không ra dạng gì, bàn chân cũng bị xước nát mà sưng lên, Lộc Hàm sốt cao cơ thể cũng bắt đầu đỏ dần, vết thương bị nứt ở trên môi và khóe miệng cũng bắt đầu đóng vảy, vốn dĩ da thịt nõn nà mà giờ đây chỗ nào cũng chi chít vết thương.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại bị như vậy, bác sĩ cũng không dám mất thời gian ngồi phỏng đoán, chỉ dám nhẫn nhịn khí tức thâm trầm toát ra từ người Ngô Thế Huân mà đi bôi thuốc cho Lộc Hàm, bôi thuốc xong thì kê đơn thuốc cho cậu uống, dọn dẹp đồ đạc rồi lập tức rời khỏi.
Cho Lộc Hàm uống thuốc, còn bôi thuốc cho cậu xong, mà nhiệt độ cơ thể Lộc Hàm chỉ giảm chút ít đi và vẫn còn rất nóng, chí ít đây là cảm giác của Ngô Thế Huân khi ôm Lộc Hàm trong lòng. Thời khắc này, không đúng, chính là từ lúc nhận được điện thoại cầu cứu của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mới rõ ràng cảm giác của bản thân anh đối với cậu rốt cuộc là gì…Nếu như dùng động tâm để hình dung, có lẽ anh cảm thấy còn chưa đủ, bởi vì chỉ cần nhìn vào miếng vải băng bó trên cổ tay Lộc Hàm, miếng dán vết thương trên mặt cậu ấy và còn có xúc động muốn giết kẻ đầu sỏ kia…Đây không phải là tình yêu thì sẽ là gì đây…không cần nghi ngờ cũng không cần trốn tránh nữa.
Không phải lúc Lộc Hàm gọi điện cho anh, mọi thứ đã rõ ràng rồi sao? Chỗ dựa của cậu ấy là anh, hơn nữa anh cũng nghĩ mình có suy nghĩ như cậu ấy, vì cậu ấy, anh tựa như nổi điên lên mà lao tới.
Lộc Hàm, tôi yêu em mất rồi! Em…cũng thế phải không?
Khi được người khác cho cảm giác an toàn như ánh sáng từ thiên đường chiếu xuống, bao phủ trên cơ thể nhỏ yếu của Lộc Hàm, tất cả bóng đen đều biến mất, tất cả phòng bị cũng trừ đi, tất cả những gì không lành lặn cũng được lấp đầy. Trong lòng Lộc Hàm giống như một cái giếng khô, nghênh đón ôn tình đầy trời.
Cái thế giới phức tạp này giống như là đèn nê ông chiếu xuống lớp thạch nhũ, mang theo sắc thái diêm dúa mê ly. Cuộc sống trong tưởng tượng ngọt ngào là thế, mà ở thực tại lại thật nhiều đả kích ngày càng trở nên hư ảo trở nên buồn cười, yên lặng cùng lãnh đạm dần xuống. Cho đến khi cùng Ngô Thế Huân xa lạ tình cờ gặp nhau, mới dần dần có chút lệ thuộc, cuộc sống của cậu không còn phải lủi thủi độc hành, từ đây cùng cô độc đôi ngả chia xa…
Có lẽ, mỗi một kiếp nạn sẽ đi cùng một hạnh phúc…Và đây mới là cuộc sống, đây mới là…tình yêu.
Ngô Thế Huân ngồi trong xe, bất giác nhớ đến những lời sáng nay Ngô Hựu Kỳ đã nói với anh. Chị ấy nói không sai, bản thân anh thật sự đã động tâm với Lộc Hàm. Từ lúc trong nhà xuất hiện người ấy, trong lòng anh như có thêm một phần níu giữ. Có thể khi mới bắt đầu là vì vẻ bên ngoài của Lộc Hàm, nhưng tuyệt đối hiện tại anh không chỉ vì bị thu hút bởi vẻ ngoài của cậu đơn giản như thế mà thôi. Đợi Lộc Hàm cùng mình về nhà, trong trái tim liền cảm thấy là một chuyện thật tốt đẹp. Bản thân Ngô Thế Huân lúc này thật giống một cậu thiếu niên trẻ tuổi đang yêu điên cuồng vậy, chỉ tiếc là, thứ tình cảm này, chỉ là lời độc thoại của nội tâm Ngô Thế Huân mà thôi, Lộc Hàm không phải nhân vật chính, cậu ấy cũng chưa chắc muốn trở thành nhân vật chính. Giao dịch mà thôi…
Ngô Thế Huân cứ ngây ngốc nghĩ như thế thì điện thoại cuối cùng cũng kêu lên, trong lòng anh liền nghĩ Lộc Hàm thế mà cũng vẫn nhớ nghe lời, không đi chơi về quá muộn, vừa vặn gọi điện cho mình.
Đang vui vui vẻ vẻ gạt phím nghe điện thoại, lại nghe được những điều kia…
Tiếng Lộc Hàm kêu cứu làm Ngô Thế Huân một chút cũng không dám chần chừ, anh không dám tin những âm thanh hỗn loạn kia là do Lộc Hàm làm ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết được, tóm lại, bản thân anh sắp phát điên rồi…
Lái xe từ nơi cách không xa trường học kia, đồng thời gọi điện cho thư ký…
Lộc Hàm vẫn luôn trốn Nghiêm Tử Minh, hắn ta không bình thường, từ đôi mắt của hắn ta chỉ có thể nhìn thấy oán hận cùng dục vọng. Cả cơ thể run rẩy bị hắn tóm được ném vào tường, Lộc Hàm đau đớn vô cùng, vốn chân cũng không còn lực liền ngã khuỵu xuống ngồi xuống đất.
Tay Nghiêm Tử Minh nắm chặt lấy vai Lộc Hàm, nhấn cậu dán chặt vào tường không cho động đậy.
“Tôi vẫn cho rằng em sẽ không chạy trốn! Thật không ngờ em lại dám!”
“Shh…Bỏ, bỏ tôi ra! Mặt người dạ thú, cậu thật ghê tởm! Đừng có động vào tôi!”
“Đúng không…Đừng động vào em?”
Áo len trên người Lộc Hàm hoàn toàn bị xé xuống, Nghiêm Tử Minh không có không có giống khi nãy còn thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp cởi đi quần của Lộc Hàm. Bởi vì muốn cố định tay Lộc Hàm đang chống cự, dứt khoát tìm tới sợi giây buộc tay cậu lại lần nữa. Sợi giây sần sùi siết thật chặt cổ tay đã sớm sưng, nỗi đau ray rứt chỉ có thể làm Lộc Hàm càng thê thảm. Không bao lâu, miệng cũng bị Nghiêm Tử Minh kia nhét áo sơ mi nhét vào.
Sau đó…
Sau đó thế nào Lộc Hàm cũng không nhớ rõ nữa…
Chỉ nhớ được toàn thân chỗ nào cũng đau, trên người còn bị Nghiêm Tử Minh đè xuống, lúc đó, cậu đang chịu đả kích từ bố mình, gió đêm thổi lạnh bờ vai, còn bị cưỡng hôn mạnh bạo, làm cho người yếu ớt như cậu sớm đã không gắng gượng được, trong lòng sớm đã tan nát, phàm là con người…làm sao chịu nổi nhiều đả kích liên hoàn cùng lúc như thế…
Chính là vào lúc cảm thấy mình sắp trở thành đồ chơi cho người đàn ông thứ hai, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, sau đó truyền đến giọng nói trầm thấp nghiêm túc của một nhóm đàn ông, thân thể cậu được ai đó đỡ lên ôm vào lòng…
Cuối cùng cũng đợi được anh…
Hôn mê mà ngất đi, Lộc Hàm thực mong mình sẽ không tỉnh lại nữa, những lời lẽ như thế, cậu muốn coi tất cả chỉ là một giấc mộng thôi, nhưng mà có một loại cảm xúc nói với cậu, cậu không thể.
Lúc Ngô Thế Huân tìm được Lộc Hàm thật sự bị dọa sợ, cái người ban sáng còn ngồi trong xe của anh được anh hôn kia mà bây giờ lại trở thành dáng vẻ thế này. Đá văng người phía trên Lộc Hàm ra, Ngô Thế Huân liền ôm lấy Lộc Hàm như sắp chết, thật không ngờ Nghiêm Tử Minh dám đứng dậy cho anh một đấm, trên mặt Ngô Thế Huân liền nổi lên vệt máu ứ đọng nhàn nhạt. Nghiêm Tử Minh ngay lập tức bị đám vệ sĩ của Ngô Thế Huân khống chế, nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng của Lộc Hàm khiến Ngô Thế Huân lo sợ, Ngô Thế Huân nhất định ở lại, dạy dỗ hắn thế nào là sống không bằng chết.
Về đến nhà, Ngô Thế Huân liền bế Lộc Hàm lên phòng, bác sĩ đã chờ sẵn trong phòng khách, nhìn thấy Ngô Thế Huân cũng vội vàng lên theo. Xem xét tình hình vết thương của Lộc Hàm xong, thật không thể giải thích nổi sao lại nặng như thế. Vết thương ở cổ tay sưng lên không ra dạng gì, bàn chân cũng bị xước nát mà sưng lên, Lộc Hàm sốt cao cơ thể cũng bắt đầu đỏ dần, vết thương bị nứt ở trên môi và khóe miệng cũng bắt đầu đóng vảy, vốn dĩ da thịt nõn nà mà giờ đây chỗ nào cũng chi chít vết thương.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại bị như vậy, bác sĩ cũng không dám mất thời gian ngồi phỏng đoán, chỉ dám nhẫn nhịn khí tức thâm trầm toát ra từ người Ngô Thế Huân mà đi bôi thuốc cho Lộc Hàm, bôi thuốc xong thì kê đơn thuốc cho cậu uống, dọn dẹp đồ đạc rồi lập tức rời khỏi.
Cho Lộc Hàm uống thuốc, còn bôi thuốc cho cậu xong, mà nhiệt độ cơ thể Lộc Hàm chỉ giảm chút ít đi và vẫn còn rất nóng, chí ít đây là cảm giác của Ngô Thế Huân khi ôm Lộc Hàm trong lòng. Thời khắc này, không đúng, chính là từ lúc nhận được điện thoại cầu cứu của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân mới rõ ràng cảm giác của bản thân anh đối với cậu rốt cuộc là gì…Nếu như dùng động tâm để hình dung, có lẽ anh cảm thấy còn chưa đủ, bởi vì chỉ cần nhìn vào miếng vải băng bó trên cổ tay Lộc Hàm, miếng dán vết thương trên mặt cậu ấy và còn có xúc động muốn giết kẻ đầu sỏ kia…Đây không phải là tình yêu thì sẽ là gì đây…không cần nghi ngờ cũng không cần trốn tránh nữa.
Không phải lúc Lộc Hàm gọi điện cho anh, mọi thứ đã rõ ràng rồi sao? Chỗ dựa của cậu ấy là anh, hơn nữa anh cũng nghĩ mình có suy nghĩ như cậu ấy, vì cậu ấy, anh tựa như nổi điên lên mà lao tới.
Lộc Hàm, tôi yêu em mất rồi! Em…cũng thế phải không?
Khi được người khác cho cảm giác an toàn như ánh sáng từ thiên đường chiếu xuống, bao phủ trên cơ thể nhỏ yếu của Lộc Hàm, tất cả bóng đen đều biến mất, tất cả phòng bị cũng trừ đi, tất cả những gì không lành lặn cũng được lấp đầy. Trong lòng Lộc Hàm giống như một cái giếng khô, nghênh đón ôn tình đầy trời.
Cái thế giới phức tạp này giống như là đèn nê ông chiếu xuống lớp thạch nhũ, mang theo sắc thái diêm dúa mê ly. Cuộc sống trong tưởng tượng ngọt ngào là thế, mà ở thực tại lại thật nhiều đả kích ngày càng trở nên hư ảo trở nên buồn cười, yên lặng cùng lãnh đạm dần xuống. Cho đến khi cùng Ngô Thế Huân xa lạ tình cờ gặp nhau, mới dần dần có chút lệ thuộc, cuộc sống của cậu không còn phải lủi thủi độc hành, từ đây cùng cô độc đôi ngả chia xa…
Có lẽ, mỗi một kiếp nạn sẽ đi cùng một hạnh phúc…Và đây mới là cuộc sống, đây mới là…tình yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook