Cự Long Thức Tỉnh
Chương 46: 46: Hai Vị Bán Bộ Tông Sư


“Thế này e rằng đã là tông sư rồi nhỉ?”
Có người giật mình kinh hãi nói vậy.

Tông sư ở tuổi hai mươi, thế thì đáng sợ quá rồi.

“Chắc là chưa phải đâu, nhưng cũng có thể coi là bán bộ tông sư rồi”.

Một người lớn tuổi, thần thái nghiêm túc, nhìn cảnh tượng quyết chiến trên mặt hồ và nhận xét.

Đòn đánh của Hoàng Chân đã vượt qua mức độ đối quyết giữa các võ giả bình thường, thậm chí có vài phần “đạo” của riêng hắn ta.

Có được “đạo” của riêng mình là biểu trưng của một tông sư chân chính.

Mà sở dĩ tông sư được gọi là sự tồn tại vô địch cũng vì điểm này, họ không cần dùng chiêu thức võ công để đối phó với địch thủ nữa.

Vận dụng “đạo” của riêng mình, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể tổn hại đến tính mạng kẻ địch.

Tuy rằng Hoàng Chân có được “đạo” của riêng mình, nhưng đó là vì hắn ta đã ngồi lặng ở đây suốt ba ngày ba đêm để bản thân và nước hồ hòa hợp thành một thể mới làm được.

Nếu so với tông sư thật sự, hắn ta còn kém xa lắm.

“Tuy hắn ta vẫn chưa phải một tông sư thực thụ, nhưng đối thủ của hắn ta rất khó có cơ may thoát nạn”.


Người kia thở dài.

Có được “đạo” của mình thì võ giả bình thường không bao giờ là đối thủ của hắn ta, đối diện với đòn công kích kiểu này, căn bản không thể đối phó nổi.

Tất cả mọi người quan sát trận đấu, ngoài việc kinh ngạc vì Hoàng Chân, họ cũng cảm thấy tiếc cho đối thủ của hắn ta.

Gặp phải một cao thủ bán bộ tông sư thì thất bại cũng là chuyện thường thôi.

Trong mắt họ, trận chiến này kết thúc rồi, kết cục cũng đã được định đoạt.

Chẳng trách nhà họ Hoàng không tiếc sức mình thúc tiến lần đối đầu này để ai ai cũng biết, hóa ra là vì Hoàng Chân thực sự mạnh đến vậy.

Chỉ e sau lần này, cả Hoa Hạ, ngoài vài gia tộc siêu cấp từng xuất hiện tông sư ra, không ai dám coi thường nhà họ Hoàng nữa.

Mà họ Hoàng qua một lần đối đầu đã tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất, có tiềm năng trở thành gia tộc siêu cấp.

Lúc này đây, Phù Đồ ở một nơi hẻo lánh, nhìn thấy cảnh này, chớp mắt rồi nói với ba người khác.

“Chuẩn bị đi, xem ra, anh Lục sắp bại trận rồi”.

Nói xong, Phù Đồ lấy từ dưới đất ra một rương gỗ dài, lấy Đại Đường Trảm từ bên trong, mà ba người khác cũng tự lấy vũ khí của mình.

Lúc này đây, nhìn thấy uy thế của Hoàng Chân, ai cũng tưởng rằng Lục Hi sẽ thua, khỏi cần nghi ngờ.

Thế nhưng, khi hàng trăm mũi tên nước bắn ra và ai cũng tưởng rằng Lục Hi sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, trên cơ thể Lục Hi lại xuất hiện một lớp bảo vệ trong suốt, bao vây anh ở bên trong.

Những mũi tên bằng nước kia bắn vào lớp bảo hộ, vang ra một hồi leng keng như kim loại va vào nhau, bắn ra bọt nước li ti rồi rơi xuống mặt nước.

“Ồ...”
Đám đông bật ra một tiếng hô kinh ngạc, họ không ngờ rằng Lục Hi có thể đỡ được chiêu này.

Lúc này đây, một con giao long dài mười mấy mét, thân mình to như vại nước điên cuồng nhào tới, há miệng định cắn hộ tráo trên cơ thể Lục Hi.

“Vị này cũng là cao thủ đỉnh cao tiên thiên nhỉ, biết dùng cả chân khí hộ tráo, cách vận dụng chân khí với độ khó cao như vậy, tiếc rằng hộ tráo vẫn không thể ngăn được con giao long kia đâu”.

Lão già kia nhìn khung cảnh trận đấu mà đứng bên cạnh giải thích với vẻ tự đắc, dường như rất hiểu biết về võ đạo.

Quả nhiên lớp hộ tráo của Lục Hi lập tức vỡ nát ngay khi bị giao long cắn xé.

Giao long lặng lẽ gầm gào một tiếng, há miệng định cắn Lục Hi.

Nếu bị con giao long này cắn trúng, e là cơ thể chẳng còn nổi một nửa.


Nhìn thời khắc này, đám đông không khỏi hô lên, có mấy cô gái nhát gan đã bịt luôn hai mắt vào.

Thế nhưng, Lục Hi nhìn thấy giao long há miệng cắn miệng nhưng chỉ hô lên một tiếng, hai tay tóm lấy hàm trên và hàm dưới của nó, bóp mạnh một cái.

“Phụt!”
Con giao long mà Hoàng Chân dùng chân khí và nước hồ hình thành bị Lục Hi bóp một cái là biến thành cột nước rồi rơi xuống.

“Không thể nào, người họ Lục kia cũng đỉnh đến thế sao?”
“Không phải chứ, thế mà không sao?”
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại là một bán bộ tông sư?”
Nhìn Lục Hi dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Hoàng Chân, đám đông kinh ngạc đến sững sờ.

Một bán bộ tông sư mới hai mươi tuổi đã kinh khủng lắm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một thanh niên không phân cao thấp với hắn ta, bảo người ta không chấn động sao được.

Phải biết rằng trước trận đấu này, cả hai người rất im lìm, không ai biết được sự tồn tại của họ.

Lúc này đây, họ đã không đơn thuần đến mức nghĩ rằng Hoàng Chân sẽ giành chiến thắng một cách tuyệt đối nữa, bởi vì anh Lục kia cũng thể hiện được thực lực không hề thua kém gì hắn ta.

Lúc này đây, đám đông mong chờ một trận đối đầu ngang sức ngang tài, như thế mới đặc sắc.

Con giao long của Hoàng Chân bị phá nhưng hắn ta cũng không hề tỏ ra hoảng hốt một chút nào, chỉ liếc mắt nhìn Lục Hi rồi chắp hai tay lại.

Bỗng chốc, bốn phía Đông Tây Nam Bắc xung quanh Lục Hi chầm chậm dâng lên bốn người khổng lồ bằng nước.

Những người khổng lồ hình thành từ nước hồ này cao tới mười trượng, vừa xuất hiện đã sải bước về phía Lục Hi, đồng loạt giơ nắm đấm to hơn cối xay định nện vào đầu Lục Hi.

“Mẹ kiếp, không hổ là bán bộ tông sư, thiếu gì chứ không thiếu thủ đoạn”.

“Nơi này là sân nhà của Hoàng Chân luôn rồi, chỉ cần không rời khỏi mặt hồ này thì dù anh Lục kia có mạnh cũng không thể giành chiến thắng được”.


“Chí lý!”, đám đông đồng loạt tán đồng.

Thủ đoạn của Hoàng Chân lại lần nữa khiến đám đông kinh ngạc hô lên.

Mà lúc này đây, Lục Hi đã hết sạch hứng thú, đối với anh thì thủ đoạn của Hoàng Chân cũng chỉ đến thế, anh không muốn vờn qua vờn lại nữa rồi.

Lục Hi ngửa đầu gầm lên một tiếng, một tiếng rồng ngân hồn hậu và vang dội thoát ra từ miệng anh.

Lúc này đây, đám đông có mặt ở đó như được thấy một con rồng khổng lồ cuộn tròn trên mặt nước.

Sau tiếng rồng ngân, bốn người khổng lồ bằng nước lập tức vỡ vụn.

“Chuyện gì thế này?”
Trong tiếng hô đầy bất ngờ của đám đông, Lục Hi quơ tay vào không khí tóm lấy Hoàng Chân, quát lên: “Xuống đây cho tôi!”
Một lực hút khủng khiếp khiến Hoàng Chân khó lòng đứng vững trên cột nước, hắn ta nhẹ nhàng bay xuống.

“Anh cũng hứng một chiêu của tôi đi”.

Lục Hi lạnh mặt, lao thẳng băng một đường tới chỗ Hoàng Chân, vung nắm đấm về phía hắn ta.

Ngay khoảnh khắc nắm đấm vung ra, trên tay phải của Lục Hi được phủ thêm một lớp vảy vàng, đợi khi sắp tới trước mặt Lục Hi, cả cánh tay anh đã biến thành màu vàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương