Củ Cải Tinh Lật Đổ Tiểu Bạch Thỏ
-
Chương 12
Bạch Quảng Hàn trở lại thành phố, tiếp tục kinh doanh cửa hàng nhỏ của y, bất quá cửa hàng bán hoa đã biến thành quầy bán rau dưa, hàng trên kệ sắp xếp từng lớp chen chúc, rau xanh cà chua ớt đầy đủ, ngoại trừ một thứ, cây củ cải.
Thương tâm khó vượt qua, y vốn nghĩ rằng thời gian ba năm có khả năng làm biến mất tất cả thống khổ, nhưng mà thế nào cũng không làm được, mỗi khi nhớ tới chén canh củ cải kia, y lại không thể kiềm được nước mắt.
Hạnh phúc tới đột ngột, rời đi lại càng nhanh.
Làm sao chấp nhận được…
Ngày hôm nay cũng vẫn buồn chán a, Bạch Quảng Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang vào cuối thu, nắng xuyên qua tán cây bạch quả bên đường rơi đầy đất, chạng vạng tối ánh nắng chiều cũng rất rực rỡ, nhuộm toàn bộ chân trời một màu ửng hồng, y nghĩ cây củ cải kia có lẽ sẽ thích cảnh trí thế này.
Ngay lúc y không hề phát giác, một bóng người cao gầy đẩy cửa bước vào.
Bạch Quảng Hàn nhìn hắn, nở nụ cười chuyên nghiệp bán hàng: “Ngài đây muốn mua gì?”
Người nọ ăn mặc áo khoác nỉ màu nâu vương bụi đường, tóc nâu hơi quăn, da rất trắng, ngũ quan nhìn như người lai, hắn như là rất gấp, cúi đầu liên tục xoa xoa tay.
“Tiên sinh?”
Tam Thiên ngẩng đầu nhìn y, trên mặt phiếm hồng, ở trong núi sâu ba năm nay hắn suy nghĩ rất nhiều, mơ mộng qua cảnh thỏ thỏ gặp lại chính mình cũng rất nhiều, nhưng khi thực sự gặp lại, hắn cứ chùn chân, không biết nên nói cái gì cho phải.
Bạch Quảng Hàn thay đổi rất nhiều, tính cách nóng nảy nay đã tốt hơn, tiếp tục hỏi: “Có gì cần giúp sao?”
Tam Thiên trước mắt mơ hồ, hắn tiến lên hai bước kéo Bạch Quảng Hàn vào trong lòng, hắn hiện tại đã cao hơn thỏ thỏ rất nhiều, vai cũng rộng hơn dày hơn để thỏ thỏ có thể tựa được.
Hắn nháy mắt một cái, nước mắt đã chảy xuống: “Thỏ thỏ, tôi đã trở về.”
Bạch Quảng Hàn rúc ở cổ của hắn, đem mặt chôn thật sâu vào lòng hắn.
“Trở về là tốt rồi.”
Hoàn
Thương tâm khó vượt qua, y vốn nghĩ rằng thời gian ba năm có khả năng làm biến mất tất cả thống khổ, nhưng mà thế nào cũng không làm được, mỗi khi nhớ tới chén canh củ cải kia, y lại không thể kiềm được nước mắt.
Hạnh phúc tới đột ngột, rời đi lại càng nhanh.
Làm sao chấp nhận được…
Ngày hôm nay cũng vẫn buồn chán a, Bạch Quảng Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đang vào cuối thu, nắng xuyên qua tán cây bạch quả bên đường rơi đầy đất, chạng vạng tối ánh nắng chiều cũng rất rực rỡ, nhuộm toàn bộ chân trời một màu ửng hồng, y nghĩ cây củ cải kia có lẽ sẽ thích cảnh trí thế này.
Ngay lúc y không hề phát giác, một bóng người cao gầy đẩy cửa bước vào.
Bạch Quảng Hàn nhìn hắn, nở nụ cười chuyên nghiệp bán hàng: “Ngài đây muốn mua gì?”
Người nọ ăn mặc áo khoác nỉ màu nâu vương bụi đường, tóc nâu hơi quăn, da rất trắng, ngũ quan nhìn như người lai, hắn như là rất gấp, cúi đầu liên tục xoa xoa tay.
“Tiên sinh?”
Tam Thiên ngẩng đầu nhìn y, trên mặt phiếm hồng, ở trong núi sâu ba năm nay hắn suy nghĩ rất nhiều, mơ mộng qua cảnh thỏ thỏ gặp lại chính mình cũng rất nhiều, nhưng khi thực sự gặp lại, hắn cứ chùn chân, không biết nên nói cái gì cho phải.
Bạch Quảng Hàn thay đổi rất nhiều, tính cách nóng nảy nay đã tốt hơn, tiếp tục hỏi: “Có gì cần giúp sao?”
Tam Thiên trước mắt mơ hồ, hắn tiến lên hai bước kéo Bạch Quảng Hàn vào trong lòng, hắn hiện tại đã cao hơn thỏ thỏ rất nhiều, vai cũng rộng hơn dày hơn để thỏ thỏ có thể tựa được.
Hắn nháy mắt một cái, nước mắt đã chảy xuống: “Thỏ thỏ, tôi đã trở về.”
Bạch Quảng Hàn rúc ở cổ của hắn, đem mặt chôn thật sâu vào lòng hắn.
“Trở về là tốt rồi.”
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook