Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!
-
Chương 8: Cuộc gặp mặt của con bạn với thằng thụ :v
Đang yên đang lành. Êm đềm trên ghế sofa. Ngồi vảnh đít xem TV cũng cậu ta thì em đây lại nhận được tin nhắn từ người mẹ yêu vấu gửi qua. Ngồi một cách thật quý sờ tộc... Chân bắt chéo, ưỡn ra sau ngồi xem cho giống tiểu thư chút. Rồi lại ngồi xem tin nhắn, còn cậu ta thì đang xem phim cực kì gây cấn. Xem mà cũng đẹp trai phết.
Mở tin nhắn kia ra xem.
- " Thái Bình, chút nữa mẹ về... Con muốn mua gì ăn không? Mẹ mua luôn..."
Ô, đó là tin nhắn của người mẹ yêu vấu của tao đó. Mẹ bảo chút nữa mẹ về. Thì làm sao mà tao có thể tiễn cái vong này đi đây?. Nó còn ngồi lỳ ở nhà một đống xem phim mà nó ghiền đây này. Với lại, mới tới nhà tao chưa đầy 20p nó đã phải bị đuổi về, xách mông đi. Chắc nó bực tao lắm, cái tính khó khăn của cậu ta sao mà tao lại có thể để cậu ta ở nhà?. Với lại, mẹ về mà thấy cậu ta đang ngồi ở đây. Ăn bánh xem phim tỉnh bơ. Lại tưởng đi nhầm nhà nữa =)))))
Mẹ tao mà biết dẫn trai về nhà rồi thả thính thì sao ta? Ăn đòn nát ass luôn chứ chẳng đùa. Lại còn bị một bài giáo huấn ở buổi sáng tuyệt vời này và mở ra một cái nhìn khác về mẹ tao. Mẹ tao sẽ nghĩ tao là đứa con gái hư và hám zai:v
Thì làm sao mà tao sống nổi đây?... Nghĩ đến đó đã nhức cmn đầu... Thôi, cho nó ăn xong bánh rồi dụ nó ra khỏi nhà vậy. Phải tìm cách cho mẹ về nhà trễ hơn dự định mới được. Cho hai người không thể gặp nhau luôn.
Và thế là tao nhắn lại.
- " Vậy mẹ mua cho con món bánh rán ở tiệm bác Chân nhé "
Quán đó tao nhớ là rất xa. Cỡ nhà tao là mỗi khi tao thèm bánh lại phải lết xác cỡ chừng tầm mấy tiếng mới đến được cái tiệm yêu quý của tao. Điều đó làm tao cũng hơi chán vì phải nê cái thân già này mà đi mua bánh xa đến như vậy. Nhưng mà bánh này lại ngon bá cháy bồ chét luôn. Không ăn uổng một đời người. Và tất nhiên, mẹ yêu quý tạo vì thương tao nên đã đồng ý. Thương mẹ tao quá =))).
Và đây là thời cơ chính mùi của tao. Tao phải biết trân trọng. Thấy cậu ta ăn hết bánh rồi nhìn sang tao.
Tao mới nói.
- Này cậu... Tụi mình ra ngoài chơi đi... Ở đây chán lắm!
- Ra ngoài hả??
Hình như cậu ta suy nghĩ vẩn vơ rồi tỏ vẻ không thích cho lắm.
- Làm biếng quá. Tôi không muốn đi... Ở đây coi phim cũng được..._Cậu ta dán màn hình điện thoại
Đệt! =_=. Chưa có đứa nào dám cãi lệnh bố, mày là đứa đầu tiên đó Thụ à:v. Dám cãi lệnh là đừng có đòi mong mà bố cho mày ăn món bánh bông lan ngon kia đâu nhé. Về nhanh cho bố. Bố còn phải làm con ngoan nữa kìa. Mày ở đây thì cản công việc làm ăn của tao quá rồi.
Thế rồi tao lườm nó một phát, và nó cũng chẳng quan tâm gì đến.
Tao dụ dỗ nó tiếp.
- Ra ngoài chơi đi... Có chỗ này vui lắm nè...
Cậu ta nhíu mày.
- Thôi, tôi không thích...
- " Đệt mày "_Tôi nhíu mày nghĩ thầm.
Và rồi...
* Tít tít *
Tiếng chuông cửa thần thánh vang lên. Tao đang uống nước trong chai coca thì...
* Phụt *
Nước tràn tung tóe bay tung lên =)))). Làm cho cậu ta nhìn tao một cái nhẹ. Tao run rẩy tưởng đó là mẹ, không biết làm thế nào đây. Sao đời tao như đống phưn vậy trời?. Và tao cũng hít sâu bước ra. Chân tao đi mà run cầm cập, sợ mẹ thấy lúc tao dẫn trai về nhà mà mẹ không có nhà. Sau đó sẽ được cái cây roi thần thánh đánh ngay mông. Trước mặt cậu ta thì tao có mà nhục nhã. Không biết phải nói sao với mẹ đây. Một tình huống thật là ư ** đỉ mẹ mà =)))))).
Tao bước ra cổng mà không dám nhìn người ở bên ngoài dù chỉ một lần. Mặt vô cảm mà không biết nói gì.
Tự dưng có câu nói quen thuộc cất lên.
- Ơ cái con này, sao mày không nhìn mặt tao? Bộ mày đang chọc quê khuôn mặt đẹp chuẩn tomboy của tao à?
Ý, đó không phải là mẹ mà lại là con bạn chó của tôi. Tôi vui mừng như trúng số khi đó không phải là người mẹ yêu dấu của tao. Người mẹ mà tao sợ hơn cả sư tử. Bây giờ mặt tao mới sung sướng hạnh phúc. Cười nhe răng. Quên mở cửa cho nó mà chỉ nhìn nó cười. Nó nhíu mày chửi tao.
- Con này, mày bị dở hơi á? Sao không mở cổng cho bố mày vào?
Tôi nhìn nó âu yếm. Vội nói một câu khiến nó im cmn lặng đứng hình.
- Hôm nay tao vui lắm... MÀY ĐI VỀ ĐI!
- Đệt... cái con này...
Nó nhìn tao hoang mang. Tao không muốn rước một hiểm họa, đó chính là nó vào căn nhà này. Vì có nó, nó sẽ méc mẹ tao vì tội tao dẫn trai vào nhà. Và lúc đó còn bị đánh nặng hơn nữa. Miệng nó mà, ai lại cản được. Nhớ có lần, có đứa con gái tỏ tình nhưng nó không chấp nhận, rồi người con gái đó xấu hổ đến mức căm ghét và hận nó đến nổi phải đi nói xấu nó. Muốn tẩy chay nó. Nhưng sao cô gái đó có thể?... Với sức nổi tiếng và fan hâm mộ còn nhiều hơn cả ca sĩ của nó. Với một cô gái được gọi là anti thì chẳng có một chiến thắng nào thuộc về cô ta cả. Không dùng tới lời nói của nó mà cô ta lại bị ngược lại. Đó là bị tẩy chay, cả trường và nữ đều ghét cô ta, khiến cô ta không đi học được mà phải chuyển qua ngôi trường khác.
Nó mà. Một người như thế, chẳng ai có thể đánh lại nổi. Không đụng được một cọng tóc của nó là bị đám fan nó đập tơi tả rồi... Tuy tao là bạn thân của nó nhưng cũng bị ganh ghét luôn. Vì nó cứ lẽo đẽo theo tao suốt. Mấy con fan của nó cũng hăm đánh tao vài lần nhưng tao chẳng quan tâm. Đằng này lại kiếm cớ đánh nhau, chả biết sợ là gì cả...
Tao nhìn nó rồi suy nghĩ như trời trồng một hồi. Chẳng chịu mở cửa cho nó, nó bực lên quát một trận.
- Bây giờ mày chịu mở cửa cho bố chưa? Hay là mày muốn tao nghỉ chơi với mày??_Nó hăm dọa.
Gì đây? Hăm dọa nữa nè. Thì tao chỉ có nó là bạn thân, ngoài ra cả trường chẳng ai thèm chơi với tao cả. Vì tụi nó rất ghét đứa như tao. Tao cũng không biết mình làm gì nên tội mà chúng lại ghét tao như ghét mấy đứa anti vậy. Chắc vì tội tao chơi với nó đây mà.
Tao nhíu mày nói, đành phải mở cổng. Không con này nó giận là mấy tháng nó mới chịu làm lành cho mà coi. Tới lúc đó đi theo năn nỉ, còn gì là bản mặt tao nữa?... Thôi thì bất chấp. Nó mà thấy cậu ta thì lại mở miệng ra nói cho coi. Mấy lời nói khiến tao chỉ muốn tát cho vỡ mồm. Nó mà bếp xếp thì tao chôn sống nó luôn.
- Được..._Tao mở cổng.
Nó hiên ngang bước vào. Kéo lỗ tai tao như là má tao làm hồi trước để trị cái tật không nghe lời. Đau thấy mẹ nên tao la làng lên. Khiến cậu ta nghe thấy tiếng la nên chạy xem sao. Lúc đó là một thời khắc vô cùng nhục nhã của tao. Bị một con bạn kéo muốn giãn mẹ cái lỗ tai tao ra. Tao chỉ biết câm nín trong đau đớn...
Cậu ta nhìn tôi thì cười mỉm.
Tao xấu hổ mà nói.
- Á, đau đau... Mày buông lỗ tai tao ra... Đau quá...
- Đây là hình phạt không cho tao vào nhà đó...
Sau đó nó nhìn cậu ta một cái. Liếc sang nhìn tao. Cũng vội thốt lên một câu rất ư là quen thuộc mà lúc tao mới vừa gặp cậu ta.
- Đệt, ở đâu ra một tiểu mỹ thụ xinh đẹp thế hả Thái Bình??
Nghe đến câu tiểu mỹ thụ thì cậu ta lại nhíu mày như không thích. Trề môi nhìn nó.
- Tôi không phải là thụ? Sao lại kêu tôi là Tiểu Mỹ Thụ hoài thế??_Cậu ta bực mình.
- Thế mày là đứa nào? Bạn trai của Thái Bình à?..._Nó liếc nhìn tao.
- Không phải..._Tao nhún vai.
Đồng thời thoát ra khỏi cái bàn tay quỷ quái của nó làm tai tao đau muốn chết. Hỏi như chưa từng được hỏi. Mà sao mỗi lần ai gặp cậu ta lại bảo cậu ta là thụ thế không biết. Thì cậu ta nhìn giống thụ vê lờ.
Nó kết luận làm tao trúng tim đen.
- À, thì ra nó là nguyên nhân khiến cho mày đuổi tao về chứ gì... Thì ra bấy lâu nay... Mày trọng sắc khinh bạn, đồ mê trai, đồ bay bướm...
Nó chửi tao làm tao im lặng chả biết phản ứng hay nói gì. Cậu ta nhíu mày nhìn nó nãy giờ, vội nói trong sự tức giận.
- Cậu là ai thế? Sao lại chửi Tiểu Bình như đúng rồi thế?
- Ơ ơ, tao là bạn thân nó, chửi nó vì cái tật mê trai không được à?
Rồi sau đó là cuộc chiến cãi lý với hai con người này làm tao y là nhứt đầu. Tán cho mỗi đứa một cái vào mấy cái mỏ kia. Như hôm nay mấy đứa này mở cửa khẩu hay sao á. Cãi như chưa từng được cãi. Hôm nay là ngày gì mà miệng tụi nó " bào " dữ thế không biết. Thấy tao tán cậu ta thì cậu ta ôm mỏ nhìn tao.
Tao nghiến răng nói mạnh tiếng.
- Làm ơn, im dùm tôi có được không? Hai cái người này... Mẹ tôi về mà thấy cảnh này chắc tôi bị la mất quá!
Tao nói ra.
Cậu ta bảo với tôi.
- Xin phép về trước...
Thế rồi, hình như là giận tôi thì phải. Mà tán không đúng sao mà giận. Quay sang con bạn.
- Đồ trọng sắc khinh bạn, mai mốt đừng nhìn mặt tao nữa... Tao méc mày dẫn trai vào nhà nè... Xem mẹ mày sẽ xử mày ra sao... Hơ...
Nó nói xong rồi đi mất tiêu luôn. Bỏ tao bơ vơ một mình ở trước sân nhà. Đm, đây là ngày gì thế?... Sao lại xui vê lờ ra?... Bực mình...
- Hết chương 8 -
Mở tin nhắn kia ra xem.
- " Thái Bình, chút nữa mẹ về... Con muốn mua gì ăn không? Mẹ mua luôn..."
Ô, đó là tin nhắn của người mẹ yêu vấu của tao đó. Mẹ bảo chút nữa mẹ về. Thì làm sao mà tao có thể tiễn cái vong này đi đây?. Nó còn ngồi lỳ ở nhà một đống xem phim mà nó ghiền đây này. Với lại, mới tới nhà tao chưa đầy 20p nó đã phải bị đuổi về, xách mông đi. Chắc nó bực tao lắm, cái tính khó khăn của cậu ta sao mà tao lại có thể để cậu ta ở nhà?. Với lại, mẹ về mà thấy cậu ta đang ngồi ở đây. Ăn bánh xem phim tỉnh bơ. Lại tưởng đi nhầm nhà nữa =)))))
Mẹ tao mà biết dẫn trai về nhà rồi thả thính thì sao ta? Ăn đòn nát ass luôn chứ chẳng đùa. Lại còn bị một bài giáo huấn ở buổi sáng tuyệt vời này và mở ra một cái nhìn khác về mẹ tao. Mẹ tao sẽ nghĩ tao là đứa con gái hư và hám zai:v
Thì làm sao mà tao sống nổi đây?... Nghĩ đến đó đã nhức cmn đầu... Thôi, cho nó ăn xong bánh rồi dụ nó ra khỏi nhà vậy. Phải tìm cách cho mẹ về nhà trễ hơn dự định mới được. Cho hai người không thể gặp nhau luôn.
Và thế là tao nhắn lại.
- " Vậy mẹ mua cho con món bánh rán ở tiệm bác Chân nhé "
Quán đó tao nhớ là rất xa. Cỡ nhà tao là mỗi khi tao thèm bánh lại phải lết xác cỡ chừng tầm mấy tiếng mới đến được cái tiệm yêu quý của tao. Điều đó làm tao cũng hơi chán vì phải nê cái thân già này mà đi mua bánh xa đến như vậy. Nhưng mà bánh này lại ngon bá cháy bồ chét luôn. Không ăn uổng một đời người. Và tất nhiên, mẹ yêu quý tạo vì thương tao nên đã đồng ý. Thương mẹ tao quá =))).
Và đây là thời cơ chính mùi của tao. Tao phải biết trân trọng. Thấy cậu ta ăn hết bánh rồi nhìn sang tao.
Tao mới nói.
- Này cậu... Tụi mình ra ngoài chơi đi... Ở đây chán lắm!
- Ra ngoài hả??
Hình như cậu ta suy nghĩ vẩn vơ rồi tỏ vẻ không thích cho lắm.
- Làm biếng quá. Tôi không muốn đi... Ở đây coi phim cũng được..._Cậu ta dán màn hình điện thoại
Đệt! =_=. Chưa có đứa nào dám cãi lệnh bố, mày là đứa đầu tiên đó Thụ à:v. Dám cãi lệnh là đừng có đòi mong mà bố cho mày ăn món bánh bông lan ngon kia đâu nhé. Về nhanh cho bố. Bố còn phải làm con ngoan nữa kìa. Mày ở đây thì cản công việc làm ăn của tao quá rồi.
Thế rồi tao lườm nó một phát, và nó cũng chẳng quan tâm gì đến.
Tao dụ dỗ nó tiếp.
- Ra ngoài chơi đi... Có chỗ này vui lắm nè...
Cậu ta nhíu mày.
- Thôi, tôi không thích...
- " Đệt mày "_Tôi nhíu mày nghĩ thầm.
Và rồi...
* Tít tít *
Tiếng chuông cửa thần thánh vang lên. Tao đang uống nước trong chai coca thì...
* Phụt *
Nước tràn tung tóe bay tung lên =)))). Làm cho cậu ta nhìn tao một cái nhẹ. Tao run rẩy tưởng đó là mẹ, không biết làm thế nào đây. Sao đời tao như đống phưn vậy trời?. Và tao cũng hít sâu bước ra. Chân tao đi mà run cầm cập, sợ mẹ thấy lúc tao dẫn trai về nhà mà mẹ không có nhà. Sau đó sẽ được cái cây roi thần thánh đánh ngay mông. Trước mặt cậu ta thì tao có mà nhục nhã. Không biết phải nói sao với mẹ đây. Một tình huống thật là ư ** đỉ mẹ mà =)))))).
Tao bước ra cổng mà không dám nhìn người ở bên ngoài dù chỉ một lần. Mặt vô cảm mà không biết nói gì.
Tự dưng có câu nói quen thuộc cất lên.
- Ơ cái con này, sao mày không nhìn mặt tao? Bộ mày đang chọc quê khuôn mặt đẹp chuẩn tomboy của tao à?
Ý, đó không phải là mẹ mà lại là con bạn chó của tôi. Tôi vui mừng như trúng số khi đó không phải là người mẹ yêu dấu của tao. Người mẹ mà tao sợ hơn cả sư tử. Bây giờ mặt tao mới sung sướng hạnh phúc. Cười nhe răng. Quên mở cửa cho nó mà chỉ nhìn nó cười. Nó nhíu mày chửi tao.
- Con này, mày bị dở hơi á? Sao không mở cổng cho bố mày vào?
Tôi nhìn nó âu yếm. Vội nói một câu khiến nó im cmn lặng đứng hình.
- Hôm nay tao vui lắm... MÀY ĐI VỀ ĐI!
- Đệt... cái con này...
Nó nhìn tao hoang mang. Tao không muốn rước một hiểm họa, đó chính là nó vào căn nhà này. Vì có nó, nó sẽ méc mẹ tao vì tội tao dẫn trai vào nhà. Và lúc đó còn bị đánh nặng hơn nữa. Miệng nó mà, ai lại cản được. Nhớ có lần, có đứa con gái tỏ tình nhưng nó không chấp nhận, rồi người con gái đó xấu hổ đến mức căm ghét và hận nó đến nổi phải đi nói xấu nó. Muốn tẩy chay nó. Nhưng sao cô gái đó có thể?... Với sức nổi tiếng và fan hâm mộ còn nhiều hơn cả ca sĩ của nó. Với một cô gái được gọi là anti thì chẳng có một chiến thắng nào thuộc về cô ta cả. Không dùng tới lời nói của nó mà cô ta lại bị ngược lại. Đó là bị tẩy chay, cả trường và nữ đều ghét cô ta, khiến cô ta không đi học được mà phải chuyển qua ngôi trường khác.
Nó mà. Một người như thế, chẳng ai có thể đánh lại nổi. Không đụng được một cọng tóc của nó là bị đám fan nó đập tơi tả rồi... Tuy tao là bạn thân của nó nhưng cũng bị ganh ghét luôn. Vì nó cứ lẽo đẽo theo tao suốt. Mấy con fan của nó cũng hăm đánh tao vài lần nhưng tao chẳng quan tâm. Đằng này lại kiếm cớ đánh nhau, chả biết sợ là gì cả...
Tao nhìn nó rồi suy nghĩ như trời trồng một hồi. Chẳng chịu mở cửa cho nó, nó bực lên quát một trận.
- Bây giờ mày chịu mở cửa cho bố chưa? Hay là mày muốn tao nghỉ chơi với mày??_Nó hăm dọa.
Gì đây? Hăm dọa nữa nè. Thì tao chỉ có nó là bạn thân, ngoài ra cả trường chẳng ai thèm chơi với tao cả. Vì tụi nó rất ghét đứa như tao. Tao cũng không biết mình làm gì nên tội mà chúng lại ghét tao như ghét mấy đứa anti vậy. Chắc vì tội tao chơi với nó đây mà.
Tao nhíu mày nói, đành phải mở cổng. Không con này nó giận là mấy tháng nó mới chịu làm lành cho mà coi. Tới lúc đó đi theo năn nỉ, còn gì là bản mặt tao nữa?... Thôi thì bất chấp. Nó mà thấy cậu ta thì lại mở miệng ra nói cho coi. Mấy lời nói khiến tao chỉ muốn tát cho vỡ mồm. Nó mà bếp xếp thì tao chôn sống nó luôn.
- Được..._Tao mở cổng.
Nó hiên ngang bước vào. Kéo lỗ tai tao như là má tao làm hồi trước để trị cái tật không nghe lời. Đau thấy mẹ nên tao la làng lên. Khiến cậu ta nghe thấy tiếng la nên chạy xem sao. Lúc đó là một thời khắc vô cùng nhục nhã của tao. Bị một con bạn kéo muốn giãn mẹ cái lỗ tai tao ra. Tao chỉ biết câm nín trong đau đớn...
Cậu ta nhìn tôi thì cười mỉm.
Tao xấu hổ mà nói.
- Á, đau đau... Mày buông lỗ tai tao ra... Đau quá...
- Đây là hình phạt không cho tao vào nhà đó...
Sau đó nó nhìn cậu ta một cái. Liếc sang nhìn tao. Cũng vội thốt lên một câu rất ư là quen thuộc mà lúc tao mới vừa gặp cậu ta.
- Đệt, ở đâu ra một tiểu mỹ thụ xinh đẹp thế hả Thái Bình??
Nghe đến câu tiểu mỹ thụ thì cậu ta lại nhíu mày như không thích. Trề môi nhìn nó.
- Tôi không phải là thụ? Sao lại kêu tôi là Tiểu Mỹ Thụ hoài thế??_Cậu ta bực mình.
- Thế mày là đứa nào? Bạn trai của Thái Bình à?..._Nó liếc nhìn tao.
- Không phải..._Tao nhún vai.
Đồng thời thoát ra khỏi cái bàn tay quỷ quái của nó làm tai tao đau muốn chết. Hỏi như chưa từng được hỏi. Mà sao mỗi lần ai gặp cậu ta lại bảo cậu ta là thụ thế không biết. Thì cậu ta nhìn giống thụ vê lờ.
Nó kết luận làm tao trúng tim đen.
- À, thì ra nó là nguyên nhân khiến cho mày đuổi tao về chứ gì... Thì ra bấy lâu nay... Mày trọng sắc khinh bạn, đồ mê trai, đồ bay bướm...
Nó chửi tao làm tao im lặng chả biết phản ứng hay nói gì. Cậu ta nhíu mày nhìn nó nãy giờ, vội nói trong sự tức giận.
- Cậu là ai thế? Sao lại chửi Tiểu Bình như đúng rồi thế?
- Ơ ơ, tao là bạn thân nó, chửi nó vì cái tật mê trai không được à?
Rồi sau đó là cuộc chiến cãi lý với hai con người này làm tao y là nhứt đầu. Tán cho mỗi đứa một cái vào mấy cái mỏ kia. Như hôm nay mấy đứa này mở cửa khẩu hay sao á. Cãi như chưa từng được cãi. Hôm nay là ngày gì mà miệng tụi nó " bào " dữ thế không biết. Thấy tao tán cậu ta thì cậu ta ôm mỏ nhìn tao.
Tao nghiến răng nói mạnh tiếng.
- Làm ơn, im dùm tôi có được không? Hai cái người này... Mẹ tôi về mà thấy cảnh này chắc tôi bị la mất quá!
Tao nói ra.
Cậu ta bảo với tôi.
- Xin phép về trước...
Thế rồi, hình như là giận tôi thì phải. Mà tán không đúng sao mà giận. Quay sang con bạn.
- Đồ trọng sắc khinh bạn, mai mốt đừng nhìn mặt tao nữa... Tao méc mày dẫn trai vào nhà nè... Xem mẹ mày sẽ xử mày ra sao... Hơ...
Nó nói xong rồi đi mất tiêu luôn. Bỏ tao bơ vơ một mình ở trước sân nhà. Đm, đây là ngày gì thế?... Sao lại xui vê lờ ra?... Bực mình...
- Hết chương 8 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook