Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!
-
Chương 15: Khi crush bắt đầu ghen với mày!
Đình An nó câm mồm khi nhìn thấy mẹ tao. Không ngờ mẹ lại về ngay lúc này. Nó chỉ biết cười ngượng nhìn mẹ tao rồi cuối chào.
- À, con tới giờ học bài, con chào cô!!
Mẹ tôi không vui rồi gật đầu như đồng ý, nó phắng ngay sau đó. Tao ở đó cũng chỉ biết gượng cười trừ khi mẹ tao vừa về kịp lúc.
...................................................
Mấy ngày sau, cả lớp mời phụ huynh lại. Tao nghe đứa nào cũng bảo là đít chúng nó nở cao hơn hoa. Riêng tao thì bị ăn chiếc dép lào thần chưởng của má vào bản mặt đẹp gái của tao.:). Ngoài ra, cô chủ nhiệm nói về vấn đề học tập của chúng tao như thế nào.. Thế là mỗi đứa bị ba mẹ chửi muốn lên bờ xuống ruộng. Thế mà chúng nó nỡ lòng nào mấy ngày sao cả hội đồng rượt tao chạy muốn sút quần. Tụi nó kiếm tao để đập cho tao một trận vì cái tội ban hành điều luật nhảm nhí là tuột quần bạn bè:)). Và tao bị lớp cho ăn combo đánh đập và hành hạ cả ngày. Hôm đó là ngày tao te tua nhất, và lại bất ngờ hơn khi hình ảnh bầm dập của tao crush đã chứng kiến hết. Lúc đó tao chỉ muốn chui mẹ xuống đất mẹ cho đỡ nhục mà thôi.
Sau một hồi bị đánh no say thì tao đã được thả ra. Mặt tao thì chúng nó vẽ tùm lum, quần áo sộc sệt, nhìn tao tàn tạ nhất đám. May là chúng nó chưa xé quần áo tao ấy. Xé rồi không biết làm sao nữa, lớp tao dữ lắm nhưng hôm nay đối với tao là hiền rồi. Nó mà dữ hơn chắc tao đi đem " liệm " luôn quá.
Chỉnh nhẹ quần áo vào lớp. Thấy tiểu mĩ thụ đang ngồi đó mà xem truyện tranh. Thấy tao thì nó mỉm cười thân thiện, ùi ui coi cái bản mặt kia kìa. Giả tạo quá đáng, thấy tao như vậy nó khoái lắm mà. Bày đặt cười trừ đồ. Muốn vả vô mỏ loz nó ghê. Còn cái con quỷ Đình An thấy bạn bè gặp nạn mà không giúp ngồi đó mà nhìn rồi cười ha hả.
Chân Châu từ đằng xa bước lại bên tao.
- Có sao không An Bình???
- Nè nè, tôi tên là Thái Bình not phải An Bình! Tôi vẫn ổn, chưa chết!
- Xin lỗi, tại mình mới vào...
Tôi cảm thấy mình thật đáng thương rồi nằm gục xuống bàn. Con bạn thân thấy tao với bộ dạng đó thì chỉ vô nhẹ lên vai tôi trấn an. Thật sự không an tâm với lớp chút nào. Có khi nó chưa tha đâu. Sau đó, Mĩ Thụ nó đưa cho tôi lá thư. Mở ra là một lá thư đầy thính.
" Chào bạn Thái Bình.
Mình là Nguoivodanh học lớp kế bên cậu. Cậu có biết không, một ngày nọ như bao ngày khác, phải nói là mình vừa đi vừa hái hoa bắt bướm thì đập vào bản mặt mình là một người con gái vô cùng biến thái à không, đối với mình rất ư là dễ thương. Cô ấy đang đùa giỡn với top con gái kể cả con trai với cái trò " tụt quần liên hoàn kế ". Phải nói cô ấy rất hay, tụt một cái chúng nó ví cô ấy chạy sml, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười thân thiện rồi vừa chạy vừa kêu la " Đm, tụi mày tuổi loz với tao nha " Câu nói ấy thâm thúy lắm. Và sau mấy ngày tớ tìm được danh tính của cô ấy. Đó chính là bạn Thái Bình dễ thương damdang. Nói đến đây lòng mình sung sướng. Kimochi~~~~~
Mình chỉ muốn nói với bạn là, MÌNH YÊU BẠN, làm bạn gái mình nha! <3 Yêu bạn, hẹn gặp bạn ở quán Toco Toco nhaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~"
....
Đọc xong lá thư đó. Tao bỗng thốt lên một câu.
- Đm, tỏ tình kiểu éo gì vậy???
- Gì vậy Bình??_Đình An hỏi.
- À thì lũ trẻ trâu nó thích tao ấy mà, mà viết thư tình kiểu gì không biết...
- Thế mày có hồi âm không??
- Tao sẽ hồi âm nếu là cờ rút tao:3
- Chờ 10 thập niên đi nha:)
Tao tát nó sml rồi quay sang hỏi nhẹ nhàng cậu ta vì không biết cái người gửi thư đó là ai?. Muốn biết mặt xem sao.
- Người gửi là ai vậy?
- Không biết!
- Vậy sao lại có lá thư vậy má??
- Ừ thì... không thể nói được...
- Không sao, tôi đã quen với những thứ như thế này rồi!
* Vèo *
Lá thư bay vào sọt rác. Hắn ngạc nhiên nhìn.
- Sao không trả lời mà lại quăng đi?
- Nếu là đẹp thì có thể được, còn xấu thì...Dẹp mẹ đi!
Tôi gắt lên với hắn. Hắn im bật không nói gì cả. Vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó vẩn vơ. Tôi không quan tâm mà nói chuyện tiếp với con bạn thân.
...........................................................
Đang ăn ở căn tin ngon lành. Không biết trời trăng mây gió gì. Có người bước lại gần tôi vừa đi vừa nói.
- Chào bạn! Bạn tên là Thái Bình đúng không??
- Ừm, thì sao???
Tôi ngước lên nhìn. Tròn mắt nhìn chăm chăm, người đó cũng khá đẹp. Thoạt nhìn khuôn mặt có vẻ đang rất nghiêm túc muốn nói gì với tôi. Cậu ta cất giọng trầm lên nói.
- Tôi muốn làm quen với cậu!
Theo thói quen, tao bất giác chửi thề vì có kẻ làm phiền khi tôi đang ăn, nhưng giờ thì khác vì cậu ta khá đẹp nên có thể phá bỏ luật. Tao mỉm cười nói.
- À ừ! Cậu...
Chưa nói xong. Crush từ đâu bay ra rồi đứng đó chống tay lên tới nách, chân nhịp nhịp, đôi mắt khinh bỉ nhìn tao như oán hận từ kiếp nào. Nó chửi.
- Con phò kia! Sao đi ăn không rủ tao??
- Ồ, anh yêu em nào dám?_Tao cười râm
- Thôi bỏ đi, thằng này là khứa nào??_Ánh mắt dò xét nhìn thằng đang đứng.
- Ừ là bạn mới đấy!
Hắn lắc đầu ngán ngẩm, ánh mắt bất lực ing... Tao ngồi đó ăn tiếp. Hắn bất giác nói to làm cho cả căn tin im bật.
- Có chồng có con rồi mà còn lơ đãng với trai!
- ...!
- À, con tới giờ học bài, con chào cô!!
Mẹ tôi không vui rồi gật đầu như đồng ý, nó phắng ngay sau đó. Tao ở đó cũng chỉ biết gượng cười trừ khi mẹ tao vừa về kịp lúc.
...................................................
Mấy ngày sau, cả lớp mời phụ huynh lại. Tao nghe đứa nào cũng bảo là đít chúng nó nở cao hơn hoa. Riêng tao thì bị ăn chiếc dép lào thần chưởng của má vào bản mặt đẹp gái của tao.:). Ngoài ra, cô chủ nhiệm nói về vấn đề học tập của chúng tao như thế nào.. Thế là mỗi đứa bị ba mẹ chửi muốn lên bờ xuống ruộng. Thế mà chúng nó nỡ lòng nào mấy ngày sao cả hội đồng rượt tao chạy muốn sút quần. Tụi nó kiếm tao để đập cho tao một trận vì cái tội ban hành điều luật nhảm nhí là tuột quần bạn bè:)). Và tao bị lớp cho ăn combo đánh đập và hành hạ cả ngày. Hôm đó là ngày tao te tua nhất, và lại bất ngờ hơn khi hình ảnh bầm dập của tao crush đã chứng kiến hết. Lúc đó tao chỉ muốn chui mẹ xuống đất mẹ cho đỡ nhục mà thôi.
Sau một hồi bị đánh no say thì tao đã được thả ra. Mặt tao thì chúng nó vẽ tùm lum, quần áo sộc sệt, nhìn tao tàn tạ nhất đám. May là chúng nó chưa xé quần áo tao ấy. Xé rồi không biết làm sao nữa, lớp tao dữ lắm nhưng hôm nay đối với tao là hiền rồi. Nó mà dữ hơn chắc tao đi đem " liệm " luôn quá.
Chỉnh nhẹ quần áo vào lớp. Thấy tiểu mĩ thụ đang ngồi đó mà xem truyện tranh. Thấy tao thì nó mỉm cười thân thiện, ùi ui coi cái bản mặt kia kìa. Giả tạo quá đáng, thấy tao như vậy nó khoái lắm mà. Bày đặt cười trừ đồ. Muốn vả vô mỏ loz nó ghê. Còn cái con quỷ Đình An thấy bạn bè gặp nạn mà không giúp ngồi đó mà nhìn rồi cười ha hả.
Chân Châu từ đằng xa bước lại bên tao.
- Có sao không An Bình???
- Nè nè, tôi tên là Thái Bình not phải An Bình! Tôi vẫn ổn, chưa chết!
- Xin lỗi, tại mình mới vào...
Tôi cảm thấy mình thật đáng thương rồi nằm gục xuống bàn. Con bạn thân thấy tao với bộ dạng đó thì chỉ vô nhẹ lên vai tôi trấn an. Thật sự không an tâm với lớp chút nào. Có khi nó chưa tha đâu. Sau đó, Mĩ Thụ nó đưa cho tôi lá thư. Mở ra là một lá thư đầy thính.
" Chào bạn Thái Bình.
Mình là Nguoivodanh học lớp kế bên cậu. Cậu có biết không, một ngày nọ như bao ngày khác, phải nói là mình vừa đi vừa hái hoa bắt bướm thì đập vào bản mặt mình là một người con gái vô cùng biến thái à không, đối với mình rất ư là dễ thương. Cô ấy đang đùa giỡn với top con gái kể cả con trai với cái trò " tụt quần liên hoàn kế ". Phải nói cô ấy rất hay, tụt một cái chúng nó ví cô ấy chạy sml, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười thân thiện rồi vừa chạy vừa kêu la " Đm, tụi mày tuổi loz với tao nha " Câu nói ấy thâm thúy lắm. Và sau mấy ngày tớ tìm được danh tính của cô ấy. Đó chính là bạn Thái Bình dễ thương damdang. Nói đến đây lòng mình sung sướng. Kimochi~~~~~
Mình chỉ muốn nói với bạn là, MÌNH YÊU BẠN, làm bạn gái mình nha! <3 Yêu bạn, hẹn gặp bạn ở quán Toco Toco nhaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~"
....
Đọc xong lá thư đó. Tao bỗng thốt lên một câu.
- Đm, tỏ tình kiểu éo gì vậy???
- Gì vậy Bình??_Đình An hỏi.
- À thì lũ trẻ trâu nó thích tao ấy mà, mà viết thư tình kiểu gì không biết...
- Thế mày có hồi âm không??
- Tao sẽ hồi âm nếu là cờ rút tao:3
- Chờ 10 thập niên đi nha:)
Tao tát nó sml rồi quay sang hỏi nhẹ nhàng cậu ta vì không biết cái người gửi thư đó là ai?. Muốn biết mặt xem sao.
- Người gửi là ai vậy?
- Không biết!
- Vậy sao lại có lá thư vậy má??
- Ừ thì... không thể nói được...
- Không sao, tôi đã quen với những thứ như thế này rồi!
* Vèo *
Lá thư bay vào sọt rác. Hắn ngạc nhiên nhìn.
- Sao không trả lời mà lại quăng đi?
- Nếu là đẹp thì có thể được, còn xấu thì...Dẹp mẹ đi!
Tôi gắt lên với hắn. Hắn im bật không nói gì cả. Vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó vẩn vơ. Tôi không quan tâm mà nói chuyện tiếp với con bạn thân.
...........................................................
Đang ăn ở căn tin ngon lành. Không biết trời trăng mây gió gì. Có người bước lại gần tôi vừa đi vừa nói.
- Chào bạn! Bạn tên là Thái Bình đúng không??
- Ừm, thì sao???
Tôi ngước lên nhìn. Tròn mắt nhìn chăm chăm, người đó cũng khá đẹp. Thoạt nhìn khuôn mặt có vẻ đang rất nghiêm túc muốn nói gì với tôi. Cậu ta cất giọng trầm lên nói.
- Tôi muốn làm quen với cậu!
Theo thói quen, tao bất giác chửi thề vì có kẻ làm phiền khi tôi đang ăn, nhưng giờ thì khác vì cậu ta khá đẹp nên có thể phá bỏ luật. Tao mỉm cười nói.
- À ừ! Cậu...
Chưa nói xong. Crush từ đâu bay ra rồi đứng đó chống tay lên tới nách, chân nhịp nhịp, đôi mắt khinh bỉ nhìn tao như oán hận từ kiếp nào. Nó chửi.
- Con phò kia! Sao đi ăn không rủ tao??
- Ồ, anh yêu em nào dám?_Tao cười râm
- Thôi bỏ đi, thằng này là khứa nào??_Ánh mắt dò xét nhìn thằng đang đứng.
- Ừ là bạn mới đấy!
Hắn lắc đầu ngán ngẩm, ánh mắt bất lực ing... Tao ngồi đó ăn tiếp. Hắn bất giác nói to làm cho cả căn tin im bật.
- Có chồng có con rồi mà còn lơ đãng với trai!
- ...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook