Crush... Mày Thích Tao Không?
-
Chương 39
Trước ngày cậu với tôi dừng hoạt động Showbiz, chúng tôi từng được danh là "đôi bạn thân" trong giới với cặp vợ chồng son kia làm quản lí.
Chạy Show mệt, giải lao mười lăm hai mươi phút chỉ ước được chăm sóc tử tế, được ăn uống no nê, nhưng là ăn đồ ăn con người có thể ăn chứ không phải là "cơm chó" của hai con người quản lí kia.
Tôi với cậu mỗi lần kêu ca như thế, ông Thiên sẽ xéo xắt đáp lại, "cơm chó cũng là thứ con người có thể ăn mà?"
Hồi xưa tôi thấy ông Thiên cũng hiền lành, cũng thương tôi lắm, mỗi lần đều bị tôi cho á khẩu nhưng từ khi kết hôn với bà quản lí nhà tôi, bà ấy cho ăn cái giống gì mà từng câu từ của tôi ông ấy đều có thể bật.
Tôi cùng cậu đi hát, cùng tham gia nhiều chương trình từ TaklShow đến GameShow.
Có những chương trình là tôi dẫn, còn cậu tham dự với vai trò khách mời.
Trên mỗi màn ảnh nhỏ, khán giả họ đều thấy bảy bảy bốn chín lần cậu che chở tôi, cậu chiều tôi từ a đến z.
Sau đó thói quen của tôi ngày xưa kia vốn đã bay biến từ lâu giờ lại quay về.
Nhiều người đồn tôi với cậu yêu nhau lắm, nhưng rốt cuộc cũng đều phủ nhận tất cả tin đồn đấy vì chỉ có tôi yêu cậu, còn cậu lại chỉ xem tôi là bạn thân vậy thôi.
Chúng tôi ở cạnh nhau mỗi ngày, cho nhau thêm nhiều kí ức đẹp rồi biến nhau thành thói quen của nhau, nhưng cũng chẳng đi chung đường với nhau.
Cho đến một ngày, chương trình TalkShow tôi dẫn và cậu là khách mời tham gia.
Chương trình cuối cùng chúng tôi tham gia.
Tôi mới biết, cậu ấy cũng yêu tôi.
Nói sao nhỉ, cảm giác tuyệt vời ấy!
Khoảnh khắc tôi hỏi cậu về người cậu yêu cậu đều kể mọi thứ về tôi, tôi chỉ nghĩ một cô gái nào đó giống mình và cô ấy thật may mắn vì được cậu ấy yêu.
Rồi tôi lại hỏi "cô gái bạn yêu ấy bây giờ như thế nào rồi?"
Cậu ấy cười cười bảo "cô ấy đang ngồi trước mặt tôi."
Cảm xúc vỡ òa, trường quay ồ lên thật lớn. Mất nhiều giây tôi mới định hình được cậu ấy nói gì.
Cậu ấy còn khoe mọi người trong đoàn hình nền điện thoại là ảnh tôi với cậu chụp chung.
Cậu ấy đưa ví ra chỉ mọi người cô gái cậu để ảnh trong ngăn đầu là tôi đấy.
Rồi mật khẩu điện thoại là sinh nhật tôi nè, mật khẩu thẻ tín dụng cũng là sinh nhật tôi,... mọi thứ của cậu đều liên quan đến tôi.
Tôi vui, nhảy nhót nguyên ngày hôm đấy, chân mỏi nhừ để cậu cõng trên lưng vẫn chưa hết vui.
Cậu nói cậu thích tôi từ năm lớp Sáu, lần đầu tiên nhìn thấy tôi là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cái mồm oang oang, chuyện trong lớp không phải của nó thì nó lơ, chẳng thèm để tâm...
Rồi cậu kể một loạt tôi cứ tưởng mình đang nghe chuyện ngôn tình.
Tôi còn đang không tin ngôn tình cũng xảy ra với mình.
Lại nhiều lần tôi ước, tôi ước lúc đó mình nói luôn với cậu là mình cũng yêu cậu.
Biết đâu chúng tôi lại thành đôi?
Nhưng không, thay vì nói cậu nghe những lời tận đáy tim tôi thì tôi lại giữ cho riêng mình, rồi theo quy luật cuộc sống chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi!
Ngày tôi với cậu đi họp lớp cấp Hai, tất cả mọi người đều đến đầy đủ, tôi bận việc gia đình nên rời đi trước, bỏ lại niềm vui của mọi người sau nhiều năm gặp lại.
Mười giờ đêm cậu gọi tôi đến đón cậu, tôi ừ ờ bảo cậu chờ chút, lúc đến nơi lại chẳng thấy cậu đâu.
Lấy điện thoại gọi cậu thì không nghe máy, chỉ nhận được tin nhắn bảo cậu về nhà rồi.
Tôi thấy lạ, bình thường cậu say chỉ có tôi chở thì cậu mới chịu về, hôm nay lại ngoan ngoãn tự bắt xe về à.
Nhưng rồi cũng kệ, vì nghĩ con người ta say được lúc nào bình thường đâu.
Mấy ngày sau đó cậu bám dính lấy tôi vì lý do nào đó, tôi nhiều lần hỏi cậu đều lơ đi.
Nghĩ anh trai với chị dâu biết liền đi hỏi hai người họ, đúng là hai người biết nhưng dấu nhẹm đi, không muốn cho tôi biết.
Cậu chở tôi đi uống trà sữa, chở tôi đi Shopping, chở tôi đi ăn rồi đi chơi nữa.
Mỗi khi ngồi sau lưng cậu, không cần tôi nói, không cần tôi vòng tay qua ôm cậu cũng tự động hát cho tôi nghe.
Tôi không chịu nổi sự chiều chuộng này của cậu nữa, mới nói tiếng lòng mình ra.
- Dương tao bảo?
- Nói đi tao nghe.
- Tao yêu mày!
- Tiếc quá nhỉ, hai hai âm lịch tao cưới vợ, mời mày qua chung vui.
Một câu mở lời của tôi cứu cả hai đứa.
Cả hai đều chờ thời điểm thích hợp để nói ra, cuối cùng cậu lại thật khéo để từ chối tôi.
Tôi hỏi cậu lấy ai vậy cậu nói tên bạn gái hồi cấp Hai tôi không chút nào ưa.
Cậu còn nói thêm, "biết mày không thích cô ấy, nhưng đành nhờ mày chấp nhận cô ấy một chút rồi."
Tôi muốn biết cậu thích bạn gái kia ở điểm nào, cậu liền nhẹ nhàng nói ra câu, "tao chưa bao giờ hết yêu mày, là cô ta "đê tiện" đến lũ biến thái còn phải gọi là thầy!"
Lờ mờ tôi hiểu chuyện gì xảy ra, việc dơ bẩn đấy khiến bạn gái kia trở nên "đê tiện" nhưng lại có thể khiến cậu là của bạn ấy.
Chứng tỏ bạn gái kia cũng hiểu rõ cậu lắm. Biết cậu là đàn ông có trách nhiệm với việc mình làm ra nên mới dám làm vậy, còn không chắc chả dám vì sợ "mình lỗ cậu lời" mà thôi.
Bạn gái ấy một bước liền có thể đưa cậu đi khỏi vòng tay tôi.
Để rồi tôi cất cái giọng nói trầm nhưng dễ nghe, lại có phần "Suger Daddy" ấy vào một góc trong trái tim.
Để tôi ghim cái mùi bạc hà quen thuộc, cái đuôi mắt cong cong mỗi khi cười, mấy hộp milo vào buổi sáng vào góc khác trong trái tim.
Nhưng trái tim con người nó bé lắm, không rộng bằng khoảng cách từ đây qua Mỹ đâu. Chưa cất hết mọi thứ về cậu đã chật kín mọi chỗ trong tim rồi.
Tôi với cậu đi với nhau quãng đường dài như thế, cuối cùng vẫn không chung con đường.
Đều là thói quen của nhau nhưng rồi cũng không thành đôi như hai anh chị quản lí.
Khi đã nói nhau nghe tiếng lòng mình rồi, nhưng người khác hớt tay trên dễ dàng đưa cậu ấy rời khỏi tôi.
Thanh xuân tôi chờ cậu ngót nghét Mười hai năm, cậu lại để hơn tôi một năm.
Tôi hỏi, thanh xuân mỗi người được mấy lần Mười hai và cả Mười ba năm?
Thanh xuân của chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở con số Mười hai và Mười ba năm đó.
Chỉ trễ đúng một giây thôi, cũng lạc nhau suốt đời con lại rồi.
Ngày cậu cưới, cậu nói tôi ngồi ở bàn gia đình rồi véo má tôi trước mặt ba mẹ cậu.
- "Con dâu hụt" của nhà tôi, chuột sau này phải hạnh phúc nhé!
Ngày đó tôi và cậu cùng nói, "thanh xuân của tôi, tạm biệt!"
- Hết -
Chạy Show mệt, giải lao mười lăm hai mươi phút chỉ ước được chăm sóc tử tế, được ăn uống no nê, nhưng là ăn đồ ăn con người có thể ăn chứ không phải là "cơm chó" của hai con người quản lí kia.
Tôi với cậu mỗi lần kêu ca như thế, ông Thiên sẽ xéo xắt đáp lại, "cơm chó cũng là thứ con người có thể ăn mà?"
Hồi xưa tôi thấy ông Thiên cũng hiền lành, cũng thương tôi lắm, mỗi lần đều bị tôi cho á khẩu nhưng từ khi kết hôn với bà quản lí nhà tôi, bà ấy cho ăn cái giống gì mà từng câu từ của tôi ông ấy đều có thể bật.
Tôi cùng cậu đi hát, cùng tham gia nhiều chương trình từ TaklShow đến GameShow.
Có những chương trình là tôi dẫn, còn cậu tham dự với vai trò khách mời.
Trên mỗi màn ảnh nhỏ, khán giả họ đều thấy bảy bảy bốn chín lần cậu che chở tôi, cậu chiều tôi từ a đến z.
Sau đó thói quen của tôi ngày xưa kia vốn đã bay biến từ lâu giờ lại quay về.
Nhiều người đồn tôi với cậu yêu nhau lắm, nhưng rốt cuộc cũng đều phủ nhận tất cả tin đồn đấy vì chỉ có tôi yêu cậu, còn cậu lại chỉ xem tôi là bạn thân vậy thôi.
Chúng tôi ở cạnh nhau mỗi ngày, cho nhau thêm nhiều kí ức đẹp rồi biến nhau thành thói quen của nhau, nhưng cũng chẳng đi chung đường với nhau.
Cho đến một ngày, chương trình TalkShow tôi dẫn và cậu là khách mời tham gia.
Chương trình cuối cùng chúng tôi tham gia.
Tôi mới biết, cậu ấy cũng yêu tôi.
Nói sao nhỉ, cảm giác tuyệt vời ấy!
Khoảnh khắc tôi hỏi cậu về người cậu yêu cậu đều kể mọi thứ về tôi, tôi chỉ nghĩ một cô gái nào đó giống mình và cô ấy thật may mắn vì được cậu ấy yêu.
Rồi tôi lại hỏi "cô gái bạn yêu ấy bây giờ như thế nào rồi?"
Cậu ấy cười cười bảo "cô ấy đang ngồi trước mặt tôi."
Cảm xúc vỡ òa, trường quay ồ lên thật lớn. Mất nhiều giây tôi mới định hình được cậu ấy nói gì.
Cậu ấy còn khoe mọi người trong đoàn hình nền điện thoại là ảnh tôi với cậu chụp chung.
Cậu ấy đưa ví ra chỉ mọi người cô gái cậu để ảnh trong ngăn đầu là tôi đấy.
Rồi mật khẩu điện thoại là sinh nhật tôi nè, mật khẩu thẻ tín dụng cũng là sinh nhật tôi,... mọi thứ của cậu đều liên quan đến tôi.
Tôi vui, nhảy nhót nguyên ngày hôm đấy, chân mỏi nhừ để cậu cõng trên lưng vẫn chưa hết vui.
Cậu nói cậu thích tôi từ năm lớp Sáu, lần đầu tiên nhìn thấy tôi là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cái mồm oang oang, chuyện trong lớp không phải của nó thì nó lơ, chẳng thèm để tâm...
Rồi cậu kể một loạt tôi cứ tưởng mình đang nghe chuyện ngôn tình.
Tôi còn đang không tin ngôn tình cũng xảy ra với mình.
Lại nhiều lần tôi ước, tôi ước lúc đó mình nói luôn với cậu là mình cũng yêu cậu.
Biết đâu chúng tôi lại thành đôi?
Nhưng không, thay vì nói cậu nghe những lời tận đáy tim tôi thì tôi lại giữ cho riêng mình, rồi theo quy luật cuộc sống chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi!
Ngày tôi với cậu đi họp lớp cấp Hai, tất cả mọi người đều đến đầy đủ, tôi bận việc gia đình nên rời đi trước, bỏ lại niềm vui của mọi người sau nhiều năm gặp lại.
Mười giờ đêm cậu gọi tôi đến đón cậu, tôi ừ ờ bảo cậu chờ chút, lúc đến nơi lại chẳng thấy cậu đâu.
Lấy điện thoại gọi cậu thì không nghe máy, chỉ nhận được tin nhắn bảo cậu về nhà rồi.
Tôi thấy lạ, bình thường cậu say chỉ có tôi chở thì cậu mới chịu về, hôm nay lại ngoan ngoãn tự bắt xe về à.
Nhưng rồi cũng kệ, vì nghĩ con người ta say được lúc nào bình thường đâu.
Mấy ngày sau đó cậu bám dính lấy tôi vì lý do nào đó, tôi nhiều lần hỏi cậu đều lơ đi.
Nghĩ anh trai với chị dâu biết liền đi hỏi hai người họ, đúng là hai người biết nhưng dấu nhẹm đi, không muốn cho tôi biết.
Cậu chở tôi đi uống trà sữa, chở tôi đi Shopping, chở tôi đi ăn rồi đi chơi nữa.
Mỗi khi ngồi sau lưng cậu, không cần tôi nói, không cần tôi vòng tay qua ôm cậu cũng tự động hát cho tôi nghe.
Tôi không chịu nổi sự chiều chuộng này của cậu nữa, mới nói tiếng lòng mình ra.
- Dương tao bảo?
- Nói đi tao nghe.
- Tao yêu mày!
- Tiếc quá nhỉ, hai hai âm lịch tao cưới vợ, mời mày qua chung vui.
Một câu mở lời của tôi cứu cả hai đứa.
Cả hai đều chờ thời điểm thích hợp để nói ra, cuối cùng cậu lại thật khéo để từ chối tôi.
Tôi hỏi cậu lấy ai vậy cậu nói tên bạn gái hồi cấp Hai tôi không chút nào ưa.
Cậu còn nói thêm, "biết mày không thích cô ấy, nhưng đành nhờ mày chấp nhận cô ấy một chút rồi."
Tôi muốn biết cậu thích bạn gái kia ở điểm nào, cậu liền nhẹ nhàng nói ra câu, "tao chưa bao giờ hết yêu mày, là cô ta "đê tiện" đến lũ biến thái còn phải gọi là thầy!"
Lờ mờ tôi hiểu chuyện gì xảy ra, việc dơ bẩn đấy khiến bạn gái kia trở nên "đê tiện" nhưng lại có thể khiến cậu là của bạn ấy.
Chứng tỏ bạn gái kia cũng hiểu rõ cậu lắm. Biết cậu là đàn ông có trách nhiệm với việc mình làm ra nên mới dám làm vậy, còn không chắc chả dám vì sợ "mình lỗ cậu lời" mà thôi.
Bạn gái ấy một bước liền có thể đưa cậu đi khỏi vòng tay tôi.
Để rồi tôi cất cái giọng nói trầm nhưng dễ nghe, lại có phần "Suger Daddy" ấy vào một góc trong trái tim.
Để tôi ghim cái mùi bạc hà quen thuộc, cái đuôi mắt cong cong mỗi khi cười, mấy hộp milo vào buổi sáng vào góc khác trong trái tim.
Nhưng trái tim con người nó bé lắm, không rộng bằng khoảng cách từ đây qua Mỹ đâu. Chưa cất hết mọi thứ về cậu đã chật kín mọi chỗ trong tim rồi.
Tôi với cậu đi với nhau quãng đường dài như thế, cuối cùng vẫn không chung con đường.
Đều là thói quen của nhau nhưng rồi cũng không thành đôi như hai anh chị quản lí.
Khi đã nói nhau nghe tiếng lòng mình rồi, nhưng người khác hớt tay trên dễ dàng đưa cậu ấy rời khỏi tôi.
Thanh xuân tôi chờ cậu ngót nghét Mười hai năm, cậu lại để hơn tôi một năm.
Tôi hỏi, thanh xuân mỗi người được mấy lần Mười hai và cả Mười ba năm?
Thanh xuân của chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở con số Mười hai và Mười ba năm đó.
Chỉ trễ đúng một giây thôi, cũng lạc nhau suốt đời con lại rồi.
Ngày cậu cưới, cậu nói tôi ngồi ở bàn gia đình rồi véo má tôi trước mặt ba mẹ cậu.
- "Con dâu hụt" của nhà tôi, chuột sau này phải hạnh phúc nhé!
Ngày đó tôi và cậu cùng nói, "thanh xuân của tôi, tạm biệt!"
- Hết -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook