Crush Đáng Yêu
-
Chương 9: Quá khứ trong mắt Thế Khang
Hôm nay là sinh nhật thằng cháu trời đánh của tôi. Nói ko phải khen chớ thằng nhóc đó quậy số 2 thì ếu có thằng nào dám xưng thứ 1. Lần nào gặp nó cũng có họa, giả dụ như bữa nay trên bàn tiệc:
Cu Bin (thằng cháu trời đánh) oang oang cái mồm công suất cực đại lên, bởi nó là cháu đích tôn nên ngưòi lớn nhà tôi cưng nó lắm, chả trách mắng gì. Cứ thế mà nó cứ được nước làm tới:
-Con mún điện thoại của Chú út!!! Chú út cho con đi!!!
Đcm, kiếp trước chú ăn hết cơm nhà mày à! Tới cái smartphone lỗi thời mày cũng vòi cho được!!,:
-Không! Con muốn thì kêu ba con (anh trai tôi) mua iphone X mà xài! Chú xài quen tay rồi, ko đổi được!
Tôi dùng di động này từ hồi lớp 5 tiểu học, vì một số lí do khó nói mà dù có hỏng tới đầu rơi máu chảy tôi cũng quyết ko bỏ!
Thằng Bin thấy ko vừa ý nó, thế là òa lên khóc nháo:
-Hông chịu! Hông chịu đâu!!! Con mún của Chú út!!! Huhuhu!!!!
Chị dâu tôi vừa mới ra ngoài, ko có cách nào dỗ cho nó nín, mọi người đều thấy tội nghiệp đau lòng nó, thế là đầu mâu chỉ ngay vào tôi. Điển hình là ông bố cưng vợ đáng kính của tôi:
-Có cái di động nát cũng chọc thằng nhỏ khóc! Đưa cho nó mau!!!
Bố, con tôn trọng bố không có nghĩa là con ngoan ngoãn như crush đâu nhá! Tôi vẫn im lặng ăn cơm.
Mẹ tôi thì ôn hòa hơn:
-Thôi con, đưa cho cháu đi. Rồi mẹ mua cái mới cho, nha?
Xin lỗi mẹ thân yêu nhưng con ko bỏ được! Tôi vẫn im thin thít.
Thấy ai cũng nói ko được tôi, thằng Bin càng rống to hơn. Tay cầm đũa của tôi đã ẩn ẩn lên gân xanh, lửa giận bạo phát đến cực đỉnh:
-HUỲNH THẾ NGUYÊN! MÀY IM NGAY CHO CHÚ!!! CHÚ BỎ TIỀN RA MUA CHỤC CÁI CHO MÀY! NHƯNG CỦA CHÚ THÌ CẤM MÀY ĐỘNG TỚI!! HIỂU CHƯA!!!??
Tôi khá là lãnh cảm, rất ít tức giận. Nên khi bạo phát, cả nhà chỉ có thể trố mắt lên nhìn, há hốc mồm ko nói được lời nào. Tôi cũng chẳng còn hứng ăn cơm, xồng xộc bỏ về phòng.
Chiếc smartphone kiểu dáng cũ kĩ của 5, 6 năm về trước nhưng được giữ gìn rất chu đáo, sạch sẽ. Đã được 5 năm rồi, kể từ khi nó cùng tôi âm thầm quan sát Ngọc Kha.
Di động tôi chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ bộ nhớ max khủng bố. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? À, là mùa thu năm lớp 6 đó!
Mẹ lúc nào cũng vo ve bên tai bảo tôi:
-Đừng có làm kiêu, đừng có làm chảnh, phải hòa đồng với bạn bè!
Ai làm chảnh chớ! Bắt tôi ở cùng đám con nít ranh đó chẳng phải hạ nhục IQ siêu phàm của tôi sao?
Nhưng khi bọn nó rủ chơi đuổi bắt, tôi cũng ậm ự chơi cùng, lỡ về nhà mẫu hậu hỏi còn có cái để nói.
Chơi với đám trẻ con đúng là cực hình, tôi ko biết luật nên lúc nào cũng phải đi bắt tụi nó.
Thế rồi trong lúc mệt mỏi đầu óc hơi choáng, tôi đâm sầm vào một cô bé đang ôm chồng vở cao ngất ngưởng đang đi trên hành lang. Cô bé đó cảm thấy sao thì tôi ko biết, bởi tôi có là nhỏ đâu! Nhưng cảm giác của tôi khi đè sml lên người nhỏ chỉ có mấy chữ thôi: "Mềm", "Thơm", "Ấm". Nói chung là......"Thoải mái". Nghe quá......biến thái rồi!
Mặc dù suy nghĩ ông cụ non, nhưng chung quy thì trẻ con vẫn là trẻ con. Tôi ko biết Nam nữ thụ thụ bất tương thân là gì. Chỉ chống tay nâng người dậy mà không đứng lên ngay, đã vậy còn chằm chằm vào người ta nữa.
Làn da trắng như sữa bò, óng ánh mềm mịn như nước, môi hồng nhỏ nhắn ươn ướt hơi cong cong lại. Trên người còn có một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu nữa, tôi ko biết là mùi gì, chỉ biết là rất thơm, rất dịu dàng, làm cho đầu óc mệt mỏi dần nhẹ nhàng bớt đi.
Cô bé nhíu nhíu chân mày, hơi chớp chớp mi mắt rồi mở to ra nhìn tôi. Cái vẻ ngu ngơ mờ mịt này khiến cả người tôi run run kích động. Tôi rất thích đôi mắt lúc đó, phản chiếu bên trong đều là hình ảnh của tôi, cứ như cả thế giới của nhỏ chỉ có tôi vậy. Tôi mê say nhìn, chả biết gò má mình đã đỏ lên từ lúc nào, miệng vô thức thốt ra:
-Dễ thương quá!
Đó là ngoài miệng. Còn trong lòng tôi đã gào thét vô vàn từ ngữ rồi: "Thánh thần thiên địa ơi! Sao trên đời này lại có cô bé cute thế này!!!??? Muốn ôm quá! Muốn thơm mấy cái quá!!! Dừng lại!! Bình tĩnh ko được manh động!! Sẽ dọa người ta mất!!! Phải sang choảnh! Phải quí"s tộc! Mịa! Dễ thương hết phần thiên hạ rồi!!!!"
E hèm, đó là lần đầu Huỳnh Thế Khang tôi cũng crush Lâm Ngọc Kha gặp mặt. Một cuộc gặp gỡ khiến tôi đau đầu nhức óc vì đấu tranh tư tưởng. Dù sao thì cũng cảm ơn đám nhóc con kia, vì đã giúp tôi có cơ hội gặp được một nửa quí giá của cuộc đời mình!
Cu Bin (thằng cháu trời đánh) oang oang cái mồm công suất cực đại lên, bởi nó là cháu đích tôn nên ngưòi lớn nhà tôi cưng nó lắm, chả trách mắng gì. Cứ thế mà nó cứ được nước làm tới:
-Con mún điện thoại của Chú út!!! Chú út cho con đi!!!
Đcm, kiếp trước chú ăn hết cơm nhà mày à! Tới cái smartphone lỗi thời mày cũng vòi cho được!!,:
-Không! Con muốn thì kêu ba con (anh trai tôi) mua iphone X mà xài! Chú xài quen tay rồi, ko đổi được!
Tôi dùng di động này từ hồi lớp 5 tiểu học, vì một số lí do khó nói mà dù có hỏng tới đầu rơi máu chảy tôi cũng quyết ko bỏ!
Thằng Bin thấy ko vừa ý nó, thế là òa lên khóc nháo:
-Hông chịu! Hông chịu đâu!!! Con mún của Chú út!!! Huhuhu!!!!
Chị dâu tôi vừa mới ra ngoài, ko có cách nào dỗ cho nó nín, mọi người đều thấy tội nghiệp đau lòng nó, thế là đầu mâu chỉ ngay vào tôi. Điển hình là ông bố cưng vợ đáng kính của tôi:
-Có cái di động nát cũng chọc thằng nhỏ khóc! Đưa cho nó mau!!!
Bố, con tôn trọng bố không có nghĩa là con ngoan ngoãn như crush đâu nhá! Tôi vẫn im lặng ăn cơm.
Mẹ tôi thì ôn hòa hơn:
-Thôi con, đưa cho cháu đi. Rồi mẹ mua cái mới cho, nha?
Xin lỗi mẹ thân yêu nhưng con ko bỏ được! Tôi vẫn im thin thít.
Thấy ai cũng nói ko được tôi, thằng Bin càng rống to hơn. Tay cầm đũa của tôi đã ẩn ẩn lên gân xanh, lửa giận bạo phát đến cực đỉnh:
-HUỲNH THẾ NGUYÊN! MÀY IM NGAY CHO CHÚ!!! CHÚ BỎ TIỀN RA MUA CHỤC CÁI CHO MÀY! NHƯNG CỦA CHÚ THÌ CẤM MÀY ĐỘNG TỚI!! HIỂU CHƯA!!!??
Tôi khá là lãnh cảm, rất ít tức giận. Nên khi bạo phát, cả nhà chỉ có thể trố mắt lên nhìn, há hốc mồm ko nói được lời nào. Tôi cũng chẳng còn hứng ăn cơm, xồng xộc bỏ về phòng.
Chiếc smartphone kiểu dáng cũ kĩ của 5, 6 năm về trước nhưng được giữ gìn rất chu đáo, sạch sẽ. Đã được 5 năm rồi, kể từ khi nó cùng tôi âm thầm quan sát Ngọc Kha.
Di động tôi chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ bộ nhớ max khủng bố. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? À, là mùa thu năm lớp 6 đó!
Mẹ lúc nào cũng vo ve bên tai bảo tôi:
-Đừng có làm kiêu, đừng có làm chảnh, phải hòa đồng với bạn bè!
Ai làm chảnh chớ! Bắt tôi ở cùng đám con nít ranh đó chẳng phải hạ nhục IQ siêu phàm của tôi sao?
Nhưng khi bọn nó rủ chơi đuổi bắt, tôi cũng ậm ự chơi cùng, lỡ về nhà mẫu hậu hỏi còn có cái để nói.
Chơi với đám trẻ con đúng là cực hình, tôi ko biết luật nên lúc nào cũng phải đi bắt tụi nó.
Thế rồi trong lúc mệt mỏi đầu óc hơi choáng, tôi đâm sầm vào một cô bé đang ôm chồng vở cao ngất ngưởng đang đi trên hành lang. Cô bé đó cảm thấy sao thì tôi ko biết, bởi tôi có là nhỏ đâu! Nhưng cảm giác của tôi khi đè sml lên người nhỏ chỉ có mấy chữ thôi: "Mềm", "Thơm", "Ấm". Nói chung là......"Thoải mái". Nghe quá......biến thái rồi!
Mặc dù suy nghĩ ông cụ non, nhưng chung quy thì trẻ con vẫn là trẻ con. Tôi ko biết Nam nữ thụ thụ bất tương thân là gì. Chỉ chống tay nâng người dậy mà không đứng lên ngay, đã vậy còn chằm chằm vào người ta nữa.
Làn da trắng như sữa bò, óng ánh mềm mịn như nước, môi hồng nhỏ nhắn ươn ướt hơi cong cong lại. Trên người còn có một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu nữa, tôi ko biết là mùi gì, chỉ biết là rất thơm, rất dịu dàng, làm cho đầu óc mệt mỏi dần nhẹ nhàng bớt đi.
Cô bé nhíu nhíu chân mày, hơi chớp chớp mi mắt rồi mở to ra nhìn tôi. Cái vẻ ngu ngơ mờ mịt này khiến cả người tôi run run kích động. Tôi rất thích đôi mắt lúc đó, phản chiếu bên trong đều là hình ảnh của tôi, cứ như cả thế giới của nhỏ chỉ có tôi vậy. Tôi mê say nhìn, chả biết gò má mình đã đỏ lên từ lúc nào, miệng vô thức thốt ra:
-Dễ thương quá!
Đó là ngoài miệng. Còn trong lòng tôi đã gào thét vô vàn từ ngữ rồi: "Thánh thần thiên địa ơi! Sao trên đời này lại có cô bé cute thế này!!!??? Muốn ôm quá! Muốn thơm mấy cái quá!!! Dừng lại!! Bình tĩnh ko được manh động!! Sẽ dọa người ta mất!!! Phải sang choảnh! Phải quí"s tộc! Mịa! Dễ thương hết phần thiên hạ rồi!!!!"
E hèm, đó là lần đầu Huỳnh Thế Khang tôi cũng crush Lâm Ngọc Kha gặp mặt. Một cuộc gặp gỡ khiến tôi đau đầu nhức óc vì đấu tranh tư tưởng. Dù sao thì cũng cảm ơn đám nhóc con kia, vì đã giúp tôi có cơ hội gặp được một nửa quí giá của cuộc đời mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook