Crush Của Tôi Bá Đạo
-
Chương 3
Cô bước vào lớp, cảnh tượng đập vào mắt cô là Hoàng Anh Tú ngồi cuối lớp bị con gái xung quanh mấy vòng. Bọn họ người thì lôi kéo hỏi đủ thứ chuyện, người thì lấy cớ hỏi bài để làm quen, nhưng Hoàng Anh Tú đến một cái liếc mắt cũng chẳng cho bọn họ, chỉ chăm chú đọc sách. Cô buồn cười, lại nhìn Lệ Nghi đang đứng ở một bên, mấy lần muốn vào chỗ của mình mà không được. Thấy cô đến liền hướng ánh mắt cầu cứu đến cô. Cô nghĩ nghĩ một lát rồi tiến đến gần bọn họ, lấy hơi hét:
“Cô Dung vào rồi!” Vừa dứt lời đã thấy bọn họ ai nấy đều đã ngồi vào chỗ của mình ngay ngắn. Chô không nhịn được bật cười thành tiếng. Lúc này bọn họ mới hiểu ra là đã ị cô lừa, quay ra nhìn cô bằng ánh mắt hậm hực. Cô không để ý tới bọn họ, bình thản ngồi vào chỗ của mình. Cô vừa ngồi xuống thì tiếng trống cũng vang lên, cô Dung rất đúng giờ xuất hiện. Như mọi ngày, việc đầu tiên khi tiến vào lớp là cô nhìn một vòng xung quanh lớp kiểm tra sĩ số lớp, sau đó bắt đầu dặn dò một đống những chuyện mà ai ai cũng đã thuộc lòng. Cuối cùng cô thông báo:
“Hôm nay thầy Hùng có việc đột xuất nên tiết đầu tiên các em ngồi trong lớp tự học. Ban cán sự quản lớp, đừng để tôi nghe thầy cô khác phản ánh, biết chưa?” Cả lớp đồng thanh đáp rõ to:
“Vâng ạ.” Có thể quang minh chính đại nghỉ học như vậy, có ai mà không thích chứ. Lớp trưởng Triệu Hưng đứng dậy nói:
“Em sẽ quản lớp ạ.” Cô Dung hài lòng gật đầu, đi ra khỏi lớp, Cô Dung còn chưa đi xa mà đã có những tiếng hoan hô nho nhỏ rồi to dần. Trước khi lớp tạo thành tiếng ồn quá lớn, Triệu Hưng nhanh đứng trước lớp vừa ra hiệu giữ trật tự vừa nói:
“Các cậu, nói nhỏ thôi nha, không là chết cả lũ đó!” Nghe vậy, mọi người đều hạ giọng xuống hết cỡ, bắt đầu tụm năm tụm bảy nói chuyện. Cô lấy trong cặp ra một quyển bài tập toán bắt đầu làm, cô không giỏi toán thậm chí là có phần yếu môn này nhưng cô đã học 12 rồi chẳng bao lâu nữa sẽ đến kì thì tốt nghiệp rồi thi đại học, nên cho dù không muốn vẫn phải ép mình phải làm những đề toán khó nhằn ấy. Lệ Nghi nhìn thấy thế thì nói:
“Cả ngày ôm cái đề toán khô khan đó, cậu không thấy chán à?”
“Chán chứ, nhưng biết sao giờ.” Lệ Nghi nói thế thì không nói gì nữa, lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc. Cô và Lệ Nghi giống nhau, chẳng mấy khi tụ tập bàn tán giống người khác, hầu hết thời gian rảnh đều mỗi người ôm một quyển sách đọc. Ngồi loay hoay một lúc lâu mà vẫn chưa giải được bài nào, cô chán nản gục đầu xuống bàn, cùng lúc thoáng nghe thấy có tiếng bàn tán:
“Cậu có thấy cô gái đi cùng anh Lâm chưa?” Cô vừa nghe có người nhắc đến tên Dương Tử Lâm liền dỏng tai lên nghe.
“Mình thấy rồi, cậu ấy xinh thật đấy, có phải là bạn gái anh Lâm không nhỉ.”
“Có thể lắm,mình thấy bọn họ rất thân thiết.”
“Cũng rất đẹp đôi nữa.” Nghe đến đây thì cô không nghe tiếp nữa, cô quen cậu ấy lâu như vậy nhưng chưa từng nghe Dương Tử Lâm nói thích ai, cũng chưa từng thấy cô gái nào khác đi bên anh ngoài cô, làm sao mới đó mà đã có bạn gái được, chắc là bọn họ nói lung tung thôi. Cô nghĩ vậy rồi cúi đầu tiếp tục làm bài nhưng mà một chữ cũng không đọc vô. Lỡ như... cậu ấy thực sự có bạn gái thì sao? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, không đúng hơn là không giám nghĩ.
Cả mấy tiết học sau, cô không thể nào tập trung được, trong đầu cô chỉ có một dấu hỏi to đùng là “nếu Dương Tử Lâm có bạn gái thì sao?” mà thôi.
Giờ ra chơi, một mình cô đứng ở hành lang thở dài thườn thượt. Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Dương Tử Lâm, khi đó hai người mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi...
Trước một căn nhà, có một bé gái xinh xắn ủ rũ ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ trước nhà. Lúc này có một cậu bé đi ngang qua nhìn thấy cô ngồi một mình thì đến gần cô hỏi:
“Sao cậu không qua bên đó chơi cùng các bạn?” Cô cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Bọn họ không cho mình chơi cùng, bọn họ nói mình xấu xí.”
“Đâu có, bạn rất dễ thương mà.” Cô nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên hỏi lại:
“Thật sao?” Cậu gật đầu khẳng định:
“Ừ, thật đấy, cậu chơi với mình nha.” Cô gật đầu thật mạnh:
“Ừ, mà sao trước giờ mình không thấy cậu nhỉ?” Cậu cười:
“Nhà mình mới chuyển tới đây, từ giờ mình là hàng xóm của cậu, nhà mình chỉ cách nhà cậu có một nhà thôi.” Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại hỏi:
“Vậy cậu tên là gì?”
“Mình là Dương Tử Lâm.”
Kể từ ngày đó, cô không còn một mình nữa, mỗi ngày đều chơi cùng với cậu rất vui vẻ, dần dần hai người đã trở nên thân thiết, đi học hay đi chơi cũng đều có nhau. Bất tri bất giác, cô đã thích cậu ấy từ khi nào, đến bản thân cô cũng không biết.
-----------------------------------
Chương này cũng không có gì để ' Tám ' với mấy nàng cả
Đọc truyện vui vẻ nhóe ~_~
“Cô Dung vào rồi!” Vừa dứt lời đã thấy bọn họ ai nấy đều đã ngồi vào chỗ của mình ngay ngắn. Chô không nhịn được bật cười thành tiếng. Lúc này bọn họ mới hiểu ra là đã ị cô lừa, quay ra nhìn cô bằng ánh mắt hậm hực. Cô không để ý tới bọn họ, bình thản ngồi vào chỗ của mình. Cô vừa ngồi xuống thì tiếng trống cũng vang lên, cô Dung rất đúng giờ xuất hiện. Như mọi ngày, việc đầu tiên khi tiến vào lớp là cô nhìn một vòng xung quanh lớp kiểm tra sĩ số lớp, sau đó bắt đầu dặn dò một đống những chuyện mà ai ai cũng đã thuộc lòng. Cuối cùng cô thông báo:
“Hôm nay thầy Hùng có việc đột xuất nên tiết đầu tiên các em ngồi trong lớp tự học. Ban cán sự quản lớp, đừng để tôi nghe thầy cô khác phản ánh, biết chưa?” Cả lớp đồng thanh đáp rõ to:
“Vâng ạ.” Có thể quang minh chính đại nghỉ học như vậy, có ai mà không thích chứ. Lớp trưởng Triệu Hưng đứng dậy nói:
“Em sẽ quản lớp ạ.” Cô Dung hài lòng gật đầu, đi ra khỏi lớp, Cô Dung còn chưa đi xa mà đã có những tiếng hoan hô nho nhỏ rồi to dần. Trước khi lớp tạo thành tiếng ồn quá lớn, Triệu Hưng nhanh đứng trước lớp vừa ra hiệu giữ trật tự vừa nói:
“Các cậu, nói nhỏ thôi nha, không là chết cả lũ đó!” Nghe vậy, mọi người đều hạ giọng xuống hết cỡ, bắt đầu tụm năm tụm bảy nói chuyện. Cô lấy trong cặp ra một quyển bài tập toán bắt đầu làm, cô không giỏi toán thậm chí là có phần yếu môn này nhưng cô đã học 12 rồi chẳng bao lâu nữa sẽ đến kì thì tốt nghiệp rồi thi đại học, nên cho dù không muốn vẫn phải ép mình phải làm những đề toán khó nhằn ấy. Lệ Nghi nhìn thấy thế thì nói:
“Cả ngày ôm cái đề toán khô khan đó, cậu không thấy chán à?”
“Chán chứ, nhưng biết sao giờ.” Lệ Nghi nói thế thì không nói gì nữa, lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc. Cô và Lệ Nghi giống nhau, chẳng mấy khi tụ tập bàn tán giống người khác, hầu hết thời gian rảnh đều mỗi người ôm một quyển sách đọc. Ngồi loay hoay một lúc lâu mà vẫn chưa giải được bài nào, cô chán nản gục đầu xuống bàn, cùng lúc thoáng nghe thấy có tiếng bàn tán:
“Cậu có thấy cô gái đi cùng anh Lâm chưa?” Cô vừa nghe có người nhắc đến tên Dương Tử Lâm liền dỏng tai lên nghe.
“Mình thấy rồi, cậu ấy xinh thật đấy, có phải là bạn gái anh Lâm không nhỉ.”
“Có thể lắm,mình thấy bọn họ rất thân thiết.”
“Cũng rất đẹp đôi nữa.” Nghe đến đây thì cô không nghe tiếp nữa, cô quen cậu ấy lâu như vậy nhưng chưa từng nghe Dương Tử Lâm nói thích ai, cũng chưa từng thấy cô gái nào khác đi bên anh ngoài cô, làm sao mới đó mà đã có bạn gái được, chắc là bọn họ nói lung tung thôi. Cô nghĩ vậy rồi cúi đầu tiếp tục làm bài nhưng mà một chữ cũng không đọc vô. Lỡ như... cậu ấy thực sự có bạn gái thì sao? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, không đúng hơn là không giám nghĩ.
Cả mấy tiết học sau, cô không thể nào tập trung được, trong đầu cô chỉ có một dấu hỏi to đùng là “nếu Dương Tử Lâm có bạn gái thì sao?” mà thôi.
Giờ ra chơi, một mình cô đứng ở hành lang thở dài thườn thượt. Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Dương Tử Lâm, khi đó hai người mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi...
Trước một căn nhà, có một bé gái xinh xắn ủ rũ ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ trước nhà. Lúc này có một cậu bé đi ngang qua nhìn thấy cô ngồi một mình thì đến gần cô hỏi:
“Sao cậu không qua bên đó chơi cùng các bạn?” Cô cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Bọn họ không cho mình chơi cùng, bọn họ nói mình xấu xí.”
“Đâu có, bạn rất dễ thương mà.” Cô nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên hỏi lại:
“Thật sao?” Cậu gật đầu khẳng định:
“Ừ, thật đấy, cậu chơi với mình nha.” Cô gật đầu thật mạnh:
“Ừ, mà sao trước giờ mình không thấy cậu nhỉ?” Cậu cười:
“Nhà mình mới chuyển tới đây, từ giờ mình là hàng xóm của cậu, nhà mình chỉ cách nhà cậu có một nhà thôi.” Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại hỏi:
“Vậy cậu tên là gì?”
“Mình là Dương Tử Lâm.”
Kể từ ngày đó, cô không còn một mình nữa, mỗi ngày đều chơi cùng với cậu rất vui vẻ, dần dần hai người đã trở nên thân thiết, đi học hay đi chơi cũng đều có nhau. Bất tri bất giác, cô đã thích cậu ấy từ khi nào, đến bản thân cô cũng không biết.
-----------------------------------
Chương này cũng không có gì để ' Tám ' với mấy nàng cả
Đọc truyện vui vẻ nhóe ~_~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook