Crush Có Chút Bất Lương
-
Chương 5
Hạ Bối ngồi trên bàn học bài, bộ đề test tiếng anh này hôm nay lại không mấy làm cô hứng thú.
Dạo này đầu óc cô cứ lơ lửng ở phương nào, lúc nào cũng nhung nhớ về người kia.
Mặc dù đã chắc chắn rõ ràng người kia chính là người trong lòng nhưng sao cô lại thấy nó vẫn còn khá mờ mịt.
Mỗi lần gặp anh, trái tim Hạ Bối không ngừng đập mạnh, khuôn mặt thì lúc nào cũng đỏ ửng.
Cô sợ nếu cứ duy trì như vậy thì không sớm cũng muộn anh ấy sẽ nghe thấy rõ tiếng nhịp tim của bản thân.
Hạ Bối chán nản nằm ườn ra bàn, vô tri vô giác nhớ đến cái xoa đầu khi ấy.
Khuôn mặt cô bắt đầu nóng bừng, trong lòng lại rộn ràng hẳn lên.
“Mình bị sao vậy nè… Không lẽ đây là biểu hiện bình thường của con gái mới lớn khi say nắng người ta sao?”
Suy nghĩ một hồi cuối cùng Hạ Bối quyết định đi xuống nhà uống nước.
Thủy thì hạ hỏa, mong sao uống nước vào trong lòng sẽ bình ổn trở lại.
Mộ Triết đứng ở ban công hút thuốc, khuôn mặt anh lạnh tanh nhìn đám khói thuốc mờ dần rồi biến mất.
Bên tai nghe thấy tiếng mở của liền quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Hạ Bối?” Cô nhóc này sao đến tận giờ vẫn chưa chịu đi ngủ?
Nghe tiếng nói, cả người Hạ Bối giật nảy lên, cô đưa mắt nhìn anh: “Anh vẫn chưa ngủ sao?” Khoan đã, mùi thuốc lá? Cô nhìn xuống bàn tay anh, quả nhiên…
“Anh biết hút thuốc sao?” Cô hỏi.
Mộ Triết nhìn điếu thuốc trên tay mình khẽ cười lạnh, anh vùi điếu thuốc lên lan can ban công.
Anh không muốn cô nhóc nhìn thấy những hình ảnh khiếm nhã này.
“Em ghét thuốc lá sao?” Anh cười trừ.
Hạ Bối lắc đầu: “Không hẳn.
Dù sao ba em cũng hay hút thuốc, Hạ Sáng Dương cũng hút.
Chỉ là…” Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ dần: “Chỉ là không nghĩ anh cũng sẽ hút thuốc.”
“…” Mộ Triết im lặng vài giây, cô nhóc này…
“Tiểu Hạ Bối, làm em phải thất vọng rồi.
Anh không phải người tốt như em nghĩ đâu.”
“… Chỉ cần anh tốt với mình em là được.” Hạ Bối mỉm cười.
Không phải ai cũng là người hoàn hảo cả.
Có lẽ cô hơi ích kỉ nhưng cô không muốn anh ấy đối xử tốt với ai ngoài cô cả.
“…” Nhìn nụ cười tươi tắn của Hạ Bối, tâm trạng buồn bực trong lòng đột nhiên tan biến.
Khuôn miệng của anh bất giác cười theo nụ cười của Hạ Bối: “Được.
Sau này chỉ đối tốt với mỗi em.”
“… Em đi ngủ đây.
Chúc anh ngủ ngon!”
“Ừm.
Tiểu Hạ Bối ngủ ngon!”
Hạ Bối trở về phòng của mình.
Trái tim lúc này lại rộn ràng nhảy nhót, anh ấy, anh ấy nói như vậy là có ý gì?
–
Rõ ràng là trời đã sáng, nhưng hai mắt của Hạ Bối lại không thể nào nhắm vào được.
Chỉ vì một câu nói mà khiến cô cả đêm không ngủ được.
Hạ Bối đứng trước tấm gương lớn, đúng là hậu quả của việc thức khuya, hai mắt của cô bây giờ hệt như gấu trúc lại còn lờ đờ mệt mỏi nữa chứ.
“Chào buổi sáng…”
Mẹ Hạ nhìn sắc mặt con gái xanh xao liền có chút lo lắng: “Bối Bối, con không khỏe sao?”
“À không sao đâu mẹ.
Hôm qua thức khuya giải đề cương nên hôm nay hơi mệt thôi.”
“Sau này đừng cố gắng học như vậy nữa.
Con đã đủ giỏi rồi.” Mẹ Hạ đau lòng.
Hạ Bối gật đầu đáp trả.
Hạ Bối từ nhỏ đã may mắn có được chút thông minh nên cô luôn tận dụng nó tối đa trong việc học hành.
Hạ Bối ngồi vào bàn ăn, ánh mắt vô ý nhìn về hướng người đó, trái tim lại bắt đầu rộn ràng.
Anh ấy cũng đang nhìn về cô…
“Tiểu Hạ Bối hôm nay đi xe buýt hả?” Anh hỏi.
Hạ Bối gật đầu.
Mộ Triết vui vẻ: “Vừa hay hôm nay anh cũng định đi xe buýt.
Chúng ta đi chung ha?”
“…”
Hạ Sáng Dương nhìn vào mức độ thân thiết của hai người này liền có chút bực bội: “Bối Bối, hôm nay anh đưa mày đi học.”
“Không cần.
Em tự đi được.” Hạ Bối lập tức bác bỏ.
“…” Cái con nhỏ này!
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người trong nhà đều tạm biệt nhau.
Hạ Bối cùng Mộ Triết đi bộ đến trạm xe buýt, dáng người của anh ấy rất cao có khi cao hơn 1 mét 80 cũng chừng.
“À phải rồi, anh Mộ Triết bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Anh? Anh 25 tuổi rồi.”
C- Cái gì? 25 tuổi? Còn lớn hơn Hạ Sáng Dương tận 3 tuổi? Nói vậy thì anh ấy hơn cô tận 10 tuổi?
“Có chuyện gì sao?”
“À… Dạ không có gì đâu.” Lớn tuổi như vậy thì sao có thể…
Ngồi lên xe buýt, Hạ Bối không hỏi gì thêm nữa.
Cô im lặng suy nghĩ, suy nghĩ đến mấy vẫn không có được kết quả tốt.
Trái tim bé nhỏ của Hạ Bối khẽ đau nhói.
Mộ Triết tạm biệt Hạ Bối ở cổng trường.
Anh không hiểu vì sao mà cô nhóc này lại buồn bã.
Trẻ con hay vui buồn thất thường sao?
Hạ Bối đi vào lớp học, hình như sáng nay có giờ thể dục.
“Hạ Bối? Cậu bị làm sao vậy?” Lạc Anh nhìn sắc mặt của cô bạn liền hỏi han.
Hạ Bối cười trừ: “À, hôm qua học bài đến sáng nên có chút không khoẻ.”
“Đúng là quái vật mà.
Mình học đến 23 giờ đã không còn sức học nữa rồi.”
“Nghe nói thể dục bây giờ học bóng rổ, bóng chuyền phải không?”
Lạc Anh gật đầu đáp trả.
Lạc Anh ra tới cửa nhưng vẫn không thấy Hạ Bối có phản ứng gì nên quay đầu lại hỏi: “Cậu không định đi thay đồng phục sao?”
“À, đi ngay đây!”
Hạ Bối đứng nhìn mọi người vui vẻ học thể dục, vì hậu di chứng sau đợt gãy xương vai nên Hạ Bối được nhà trường miễn học thể chất.
Dù có hơi buồn nhưng cũng không biết làm gì hơn.
“Ê, COI CHỪNG…”
“Bốp…” Quả bóng rổ đập vào đầu Hạ Bối, lực quá mạnh khiến cả đầu cô choáng váng, người Hạ Bối vô thức ngã ra sau.
“A…” Cô ngã xuống sàn, tay không may bị kim loại rạch trúng.
“Cậu không sao chứ?” Lạc Anh lo lắng chạy về phía Hạ Bối.
Đôi mắt cả kinh nhìn vào vết thương trên tay của cậu ấy: “Máu chảy nhiều quá…”
“Không sao đâu.
Đừng lo.” Hạ Bối giữ bình tĩnh để trấn an Lạc Anh.
Cô ôm cách tay đi lại chỗ thầy giáo: “Cho em xin phép đi đến phòng y tế.”
Thầy giáo liền gật đầu đồng ý.
Hạ Bối một mình đi đến phòng y tế, Lạc Anh đòi theo cô nhưng cô lại một mực không chịu.
Có được một người bạn tốt như Lạc Anh quả thật là may mắn của Hạ Bối.
“Cô y tế ơi…” Hạ Bối nhẹ giọng gọi.
Hình như bên trong không có ai thì phải.
Cô lục trong tủ y tế lấy ra bông gạc cùng thuốc sát trùng.
Hạ Bối chần chừ hồi lâu cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô mở chai thuốc khử trùng, không chút khoang nhượng mà đổ thẳng lên tay.
Vết thương đau nhức nay thêm thuốc khử trùng càng làm đau nhức hơn.
Đôi mắt Hạ Bối đỏ ửng, cuối cùng cũng không chịu đựng được mà khóc nấc.
“Ồn ào quá! Ai khóc vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook