Crush Có Chút Bất Lương
-
Chương 20
Sau bữa cơm chiều, Hạ Bối rời khỏi nhà để đi chơi với Lạc Anh.
Cô muốn ở nhà với Mộ Triết nhưng đã lỡ hứa với Lạc Anh rồi.
“Nghe nói cậu định chọn trường đại học ở Đông Bắc hả?” Lạc Anh nhìn Hạ Bối hỏi.
“Ừ, mình tính học ngành ngôn ngữ.”
“Vậy sao? Mình tưởng cậu thích ngành truyền thông chứ?”
“Mình thích nhiều ngành lắm.” Hạ Bối cười trừ.
Đúng là cô rất thích học truyền thông nhưng ở Đông Bắc lại không có trường chuyên về ngành này.
Nếu như Hạ Bối chọn bừa một trường không có tiếng thì ba mẹ sẽ không chịu cho cô đến đó học.
Hạ Bối chỉ muốn đến đó để gặp anh ấy thôi.
Vì chỉ khi đến đó thì cô mới có thể đỡ phần nào việc nhớ nhung anh ấy…
Hạ Bối cùng Lạc Anh ngồi trong quán cà phê nói chuyện rất lâu, lâu đến nỗi xém chút nữa làm Hạ Bối trễ giờ xe buýt.
Hạ Bối chia tay Lạc Anh, nhanh chân chạy đến trạm để đón lượt xe buýt cuối cùng.
Cô có nên về nhà và thổ lộ tình cảm của mình không?
–
Hạ Bối trở về nhà, bầu không khí trong nhà có chút phức tạp.
Bộ có chuyện gì sao?
Ba Hạ thấy Hạ Bối liền mở miệng cười: “Bối Bối trở về nhà rồi à?”
“Dạ… Hạ Sáng Dương đâu rồi ạ?” Hạ Bối lén nhìn mặt Mộ Triết, trông anh ấy có vẻ đang không vui.
“Sáng Dương đi mua ít đồ vặt rồi.
Con lên lầu đi.”
“Dạ…”
Hạ Bối nghe lời đi lên phòng nhưng còn chưa kịp đi vài bước liền nghe tiếng mẹ hỏi anh ấy.
“Mộ Triết, cô gái đó là người như thế nào?”
“Là một người rất ấm áp ạ.” Anh không mặn không nhạt trả lời: “Cô ấy làm cùng công ty với cháu.
Tay nghề nấu nướng của cô ấy rất khéo.
Bọn cháu cũng vừa mới quen nhau thôi.”
Hạ Bối sững người, anh ấy nói vậy là có ý gì?
Hạ Bối quay trở lại phòng khách, khuôn miệng gượng gạo nhìn Mộ Triết: “Anh… Anh có bạn gái rồi ạ?”
Ba Hạ nhìn bộ dạng của con gái liền nhíu mày: “Trẻ con đừng quan tâm đến chuyện này.”
“Mình à, Hạ Bối cũng đâu còn trẻ nhỏ nữa.” Mẹ Hạ nhìn Hạ Bối, cười nói: “Vừa rồi ba con cùng Mộ Triết có nói chuyện riêng với nhau.
Đến lúc mẹ đến hỏi chuyện thì cậu ấy bảo cậu ấy có người yêu rồi.”
“…” Hạ Bối cố gắng kiềm nén lại nước mắt.
Ở trước mặt ba mẹ, cô không thể nào khóc được.
Hạ Bối nhìn anh, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: “Anh có bạn gái rồi ạ?”
Mộ Triết nhìn Hạ Bối, trong lòng nặng nề gật đầu: “Ừ, anh có người yêu rồi!”
“…” Hạ Bối hít thở sâu, cuốn họng ứ nghẹn đến khó thở.
Hạ Bối u sầu nhìn anh, khuôn miệng yếu ớt cười: “Vậy, vậy sao? Tốt quá… Chúc mừng anh nhé… Chúc anh hạnh phúc…”
Hạ Bối nhanh chân chạy lên phòng.
Cô tựa người vào cửa, cơ thể không còn chút sức lực, từ từ trượt xuống đất.
Khuôn mặt bất lực nhìn về khoảng không vô định, nước mắt tự động rơi xuống.
Anh ấy có người yêu rồi… Anh ấy thật sự đã có người yêu rồi…
Trái tim bé nhỏ của Hạ Bối mạnh mẽ co rút lại, đau nhức đến độ tưởng chừng như đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Hạ Bối cong người lại, tay đưa lên phần ngực trái.
Nơi này đau quá, thật sự rất đau…
–
Hạ Bối mệt mỏi mở mắt, đôi mắt sưng đau làm cô khó chịu.
Hôm qua đã lỡ khóc quá nhiều nên mắt Hạ Bối không thể mở nổi nữa.
Hạ Bối rời khỏi phỏng ngủ, định xuống nhà luộc trứng gà chườm lên cho mắt đỡ sưng hơn.
Cũng may là hôm nay trên trường có đại hội đại biểu nên được cho nghỉ học.
Chứ nếu đi học thì đã bị bạn bè cười vào mặt rồi.
“Tiểu Hạ Bối? Mắt em…”
Cả người Hạ Bối cứng đờ, cơn đau ở tim lại bắt đầu bộc phát.
“Em không sao đâu.
Cơ mà sao giờ anh còn chưa chịu ra sân bay vậy?”
“9 giờ anh bay.” Mộ Triết đau lòng nhìn Hạ Bối: “Tiểu Hạ Bối…”
“Anh cứ mặc em đi.”
“Sao anh mặc em được?”
Hạ Bối hét lớn: “Không được cũng buộc phải được.” Giọng nói của Hạ Bối dần trở nên run rẩy: “Xin anh… Đừng để em hiểu lầm thêm nữa…”
“Hạ Bối…” Mộ Triết cầm lấy cánh tay Hạ Bối, nhìn cô như vậy… Lòng anh thật sự rất khó chịu!
“Chỉ vì em kém quá nhiều tuổi sao?”
“…”
Hạ Bối quay đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ hoe: “Chỉ vì em còn nhỏ sao? Anh không thể chờ em đến lớn sao?”
“Anh…”
“Em… Em có thể lớn mà? Tại sao không chờ em thêm chút nữa?” Hạ Bối ngừng lại, chỉnh đốn lại cảm xúc: “Anh thích kiểu người biết nấu ăn phải không? Em cũng có thể học.
Em học rất là nhanh.
Chỉ cần anh cho em thêm chút thời gian…”
Mộ Triết cầm lòng không được, kéo Hạ Bối vào lòng: “Hạ Bối… Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi?” Hạ Bối nổi giận, hung dữ đẩy anh ra: “Em không cần lời xin lỗi của anh!” Âm thầm đơn phương anh mấy năm, tưởng chừng chỉ còn một chút nữa sẽ thành…
“… Hạ Bối, em như vậy là thích anh sao?”
Tâm ý của cô rõ rành rành như vậy tại sao anh lại không nhìn nhận ra?
Khóe miệng Hạ Bối cong lên, đôi mắt sưng húp cũng cong lên hình lưỡi liềm: “Em thích anh… Thích anh làm anh trai của em.
Sau này và mãi mãi, chỉ mong anh cũng luôn xem em là cô em gái nhỏ.”
Hạ Bối nói dứt lời, đôi chân nhanh chóng đi về phòng cửa mình, khoá trái cửa lại.
Là do cô ngộ nhận, ngộ nhận việc anh cũng có tình cảm với mình.
Không, anh rõ ràng là có tình cảm với Hạ Bối, nhưng thứ tình cảm đơn giản chỉ là tình cảm anh em.
Sao cô lại ngốc nghếch đến vậy nhỉ? Rõ ràng là biết trước cả hai sẽ không có được kết quả tốt vậy mà vẫn cứ cố chấp theo đuổi.
Bây giờ thì hay rồi, vừa thất bại thảm hại vừa khó chịu đau lòng.
Sợ rằng mối quan hệ giữa cô và anh sẽ không thể nào trở về như lúc xưa nữa rồi.
“…” Mộ Triết đứng trước cửa phòng Hạ Bối, cảm xúc phức tạp cứ xâm chiếm lấy tâm trí anh.
Hạ Bối chỉ đơn giản xem anh là anh trai, cô nhóc chỉ đang buồn bực khi nghe biết tin anh có người yêu thôi.
Chỉ đơn giản như vậy, sao anh lại đi trông chờ một kết quả khác chứ? Anh hi vọng cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook