Lúc Bentley chậm rãi đỗ vào biệt thự, Dương gia đèn vẫn sáng trưng.
Vừa vào cửa, Địch Lệ Nhiệt Ba liền cảm nhận được trong không khí một cỗ khẩn trương mà ngưng trệ.
Trần quản gia và mấy người hầu câm như hến, trầm mặc không nói một câu.
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Dương liếc nhau, đều thấy được đối phương đáy mắt mờ mịt.
Đây là xảy ra chuyện gì đây?
Dương lão tiên sinh ngồi trên ghế sa lon phòng khách, Dương phu nhân ngồi bên cạnh biểu cảm đồng dạng nghiêm trọng.
“Lão tiên sinh, thiếu gia và thiếu phu nhân cùng nhau trở về.” Trần quản gia ở hai chữ “Cùng nhau” kia nhấn mạnh.
“Ông, mẹ, bọn con về rồi.”
Dương lão tiên sinh không để ý tới hắn, mà là đối với Trần quản gia bàn giao nói: “Lão Trần, các người về nghỉ trước đi.”
Đây ý là muốn đơn độc nói chuyện.
Người ngoài đều rời đi, lão tiên sinh lúc này mới nhìn về phía Dương Dương và Địch Lệ Nhiệt Ba, trên mặt không có chút ý cười nào.
Có kỳ quặc.
Từ lúc Nhiệt Ba gả vào Dương gia, liền chưa thấy qua Dương lão tiên sinh biểu lộ nghiêm trọng như thế. Ngay cả lúc trước Dương lão tiên sinh phát bệnh phải vào bệnh viện, trước giường bệnh vẫn là một mặt hiền lành nhìn qua cô, hỏi cô có thích ứng được Dương gia hay không, hỏi cô Dương Dương đối với cô tốt hay không.
Cô không dám tùy tiện mở miệng.
Vẫn là Dương Dương đánh vỡ cái bầu không khí nặng nề này, hắn hỏi: “Có việc gì ạ?”
“Việc gì?” Dương phu nhân đem tờ báo bên người mở ra, đặt ở trên mặt bàn trà.
“Anh xem một chút, đây là có chuyện gì?”
Dương Dương cầm lấy tờ báo Nhiệt Ba đưa tới.
Là Trái Dung động thủ.
Không tìm được tòa báo giải trí thì tìm chủ blog trên mạng để lộ ra ánh sáng việc này.
Trải qua mấy cái quảng bá của chủ blog, việc này đã trở nên xôn xao, ở trên mạng độ hot vẫn không giảm.
Mấy bức ảnh chụp trải qua chỉnh sửa có chút mơ hồ, nhưng vẫn rõ ràng có thể phân biệt được mặt của Dương Dương và Trái Dung.
Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương liếc nhau.
Dương lão tiên sinh trên mặt đất hung hăng đập gậy hai lần, nói: “Dương Dương, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Người trên tấm ảnh này có phải cháu hay không? Còn nữ nhân kia, cháu cùng cô ta đến cùng có quan hệ hay không? Cháu bây giờ ở ngay trước mặt ông, ngay trước mặt mẹ cháu, còn trước mặt Nhiệt Ba, nói cho rõ ràng!”
Của cháu, về phần cô ta mượn áo của ai, cháu không biết. Cháu cũng không biết nữ nhân kia là ai.”
Nói xong, Dương Dương nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, “Ông yên tâm, cháu sẽ không làm việc có lỗi với Nhiệt Ba.”
Dương lão tiên sinh nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
Dương Dương không kiêu ngạo không tự ti, “Vâng.”
Lần này nghe Dương Dương giải thích, Dương lão tiên sinh nhìn như hết giận hơn phân nửa, hắng giọng một cái, “Cái kia... Cháu và nữ nhân kia không có quan hệ thì tốt, ông vẫn tin tưởng cháu,” Ông mắt nhìn Dương phu nhân, “Đúng không?”
Dương phu nhân dở khóc dở cười.
Trước khi Dương Dương và Địch Lệ Nhiệt Ba trở về, ông còn nổi giận đùng đùng, nói nghe hay lắm sẽ hung hăng giáo huấn thằng cháu hỗn láo kia.
“Vâng, Dương Dương là cha nhìn nó lớn lên, tính cách của nó cha rõ ràng nhất.”
Nhiệt Ba cũng cười nói: “Đúng vậy a ông. Dương Dương nói, về sau sẽ đối tốt với cháu, sẽ không làm bất cứ việc gì có lỗi với cháu.”
“Nhiệt Ba, nhắc mới nhớ, ông cũng có chuyện muốn hỏi cháu.” Lão tiên sinh biểu lộ nghiêm túc.
Nhiệt Ba ngây người, cô chỉ thay Dương Dương nói một câu mà thôi, cái việc này làm sao lại đến trên người cô rồi?
“Nhiệt Ba, không phải ông muốn mắng cháu cháu. Chúng ta đều là người thân của cháu, dù cho phát sinh việc gì phiền lòng, cháu muốn uống rượu cũng được, muốn đi ra ngoài giải sầu cũng được, đều được, nhưng cháu đêm hôm khuya khoắt, một nữ nhân, sao có thể một mình đi đến cái nơi hỗn tạp như quán bar kia để uống rượu?”
“A?”
Dương lão tiên sinh chỉ vào tờ báo, “Cúi xuống lật.”
Dương Dương Cúi xuống lật, là bức ảnh Địch Lệ Nhiệt Ba ở quán bar uống say, cũng không biết là lúc nào bị chụp hình lại.
“Cái này... Ông, kỳ thật cũng không chỉ có một mình cháu, vẫn còn bạn của cháu đi chung.”
“Có bạn đi cùng cũng không được, đêm hôm khuya khoắt, muốn uống rượu chỗ nào không thể uống? Mọi thứ đều có thể, lỡ như...?”
Nhiệt Ba cúi đầu, “Cháu... Ông, là cháu sai, cháu có lỗi. Cháu chỉ là...” Cô linh cơ khẽ động, nức nở nói: “Cháu cũng chỉ là hiểu lầm Dương Dương nɠɵạı ŧìиɦ, cho nên tâm tình không tốt mới đi uống rượu. Cháu về sau sẽ không đi nữa!”
Dương Dương quay đầu nhìn cô, lấy ánh mắt hỏi thăm cô, xin lỗi thì xin lỗi, lôi tôi vào làm gì?
Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ tránh đi, nào dám cùng hắn đối mặt.
“Nhìn nhìn! Nhìn cái gì! Còn nhìn! Vặn đầu anh xuống giờ!”
“Một đại nam nhân, nhận một lỗi thì sao? Mà đây cũng vốn chính là lỗi của anh! Hẹp hòi.”
“Là vậy sao?” Dương lão tiên sinh trừng Dương Dương một chút, lại nói với Nhiệt Ba: “Cháu đã sớm biết việc này, tại sao không nói cho ông? Lại tự mình ủy khuất suy nghĩ lung tung.”
“Ông vừa trở về, cháu cũng không muốn quấy rầy ông.”
“Đứa nhỏ này, lần sau không cho phép như thế nữa. Nếu Dương Dương lại làm chuyện thương tâm gì khiến cháu hiểu lầm, cháu ngay lập tức nói cho ông, ông thay cháu làm chủ! Còn Dương Dương nữa, lần sau lại có loại việc như này, cháu ngay lập tức giải quyết, không cần lại để cho ông nhìn thấy chuyện xấu của cháu, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, ông, cháu nhớ kỹ.”
Việc này tính bỏ qua.
Dương lão tiên sinh lại trở hồi bộ dáng hiền lành, xụ mặt, “Lấy ra.”
“...” Dương Dương lấy ra.
Là một cái video.
Tôi trên mặt đất vung gạo, so với con gà như cô đều diễn tốt hơn! Từ trong video truyền đến tiếng chanh chua.
Video Địch Lệ Nhiệt Ba ở đoàn làm phim trào phúng Trái Dung, vậy mà cũng bị Dương lão tiên sinh thấy được.
“Ông, kỹ năng diễn xuất của cô ta không tốt, mà cô ta lại còn muốn câu dẫn Dương Dương, cho nên cháu tức giận, liền nói hai câu như vậy.”
“Vậy cháu cũng không thể ở trước mặt mọi người nói như thế! Lời gì không thể âm thầm nói?” Dương lão tiên sinh thở dài, “Ông biết, cha mẹ cháu qua đời sớm. Cháu là được ông cháu nuôi dưỡng lớn lên, ông ấy một mực yêu chiều cháu. Tính tình cháu hơi tùy ý chút, thế nhưng là cũng không thể khi dễ người như thế. Cháu xem ở đoàn làm phim đem cô gái kia khi dễ thành như thế, hiện tại để video truyền đến trên mạng đi, cuối cùng người bị mắng còn không phải là cháu? Cháu nhìn xem những cái người mắng cháu, trong lòng không khó chịu?”
Địch Lệ Nhiệt Ba mắt nhìn Dương Dương, lặng lẽ giật giật ống tay áo của hắn, khẩn cầu viện trợ.
Nhưng Dương Dương chỉ cùng cô liếc nhau một cái, tay vắt chéo sau lưng, quay đầu qua, một bộ dáng việc không liên quan đến mình, phảng phất đang nói “Tự làm tự chịu”.
... Trứng thối!
“Trước kia ông vẫn muốn tìm cháu nói chuyện, nhưng cháu cũng biết thân thể ông không tốt không có cơ hội. Bây giờ trở về rồi, ông thành thật nói cho cháu, ông không thích cái bộ dáng kia của cháu, từ hôm nay trở đi cháu liền phải đổi. Ở bên ngoài nói chuyện không cho phép ngông
Cuồng như vậy, càng không được không có lễ phép, nhớ kỹ chưa?”
Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ngước đầu, liếc mắt nhìn sang, cô nhìn thấy Dương Dương khóe miệng có chút giương lên.
Cẩu nam nhân này vậy mà lại cười!
Cười?!
Cười nhạo tôi?
Được, tốt!
Tính cách này của Địch Lệ Nhiệt Ba nhịn không được.
Vợ chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Anh bất nhân vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa!
Địch Lệ Nhiệt Ba ủy khuất cúi đầu, nói: “Thế nhưng là Dương Dương cũng là tốt với cháu, không muốn cháu chịu ủy khuất.”
Dương lão tiên sinh cùng Dương phu nhân đều cảm thấy kì quặc, “Vì muốn tốt cho cháu? Chuyện gì xảy ra?”
Dương Dương trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm bất thường.
“Cái này... Đây là Dương Dương dạy cháu. Anh ấy nói, một cái tiểu minh tinh mà thôi, chửi liền chửi. Về sau vẫn còn người khi dễ cháu, liền để cháu đánh lại. Nếu như trên mạng có người mắng cháu, anh ấy liền thay cháu xử bọn họ. Chỉ cần cháu vui vẻ là được rồi, “ trong ánh mắt dần dần cắn răng nghiến lợi của Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt Ba quyết định chắc chắn, nói: “Anh ấy còn nói, hai ngày nữa muốn thay cháu phong sát cái tiểu minh tinh kia!”
“Phong sát?” Dương lão tiên sinh nhìn về phía Dương Dương, ánh mắt kia hoàn toàn không tin những lời này sẽ là do cháu trai ông nhìn mà lớn lên nói ra, “Dương Dương, cháu nói vậy sao?”
Liền ngay cả Dương phu nhân ở bên cũng khó tránh khỏi chấn kinh, “Dương
Dương, đứa nhỏ này, con sao có thể...”
Dương Dương dù là ở trên bàn đàm phán không chút phí sức, bây giờ bị Địch Lệ Nhiệt Ba phen này nhìn như có lý, kì thực đổi trắng thay đen tạm ngừng, nửa ngày không có thể nói ra nửa lời.
Lời này đúng là hắn nói không sai, nhưng là...
“Ông, mẹ, con...”
Nhiệt Ba vượt lên trước khóc kể lể: “Ông, mẹ, cháu không dám ở trước mặt mọi người nói láo. Lời này mặc dù đích thật là Dương Dương nói, thế nhưng là mọi người cũng đừng trách anh ấy, trách cháu, cháu...
Cháu biết sai rồi, cháu ở bên ngoài không nên kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, về sau cháu cũng không dám nữa.”
“Địch Lệ Nhiệt Ba!”
“Cháu rống Nhiệt Ba làm gì?” Dương lão tiên sinh cầm gậy chỉ vào Dương Dương, “Cháu nói, những lời này có phải hay không là cháu nói? Có phải hay không là cháu dạy Nhiệt Ba?”
“Ông, lời này đúng là cháu nói không sai, nhưng là...”
“Nhưng là cái gì?” Dương lão tiên sinh đau lòng nhức óc, “Cháu sao có thể nói lời như vậy? Ông có hay không dạy qua cháu, muốn cháu lấy lý phục người, lấy lễ đãi người. Làm người thì làm việc phải không kiêu ngạo không tự ti, muốn quang minh lỗi lạc, sao có thể bởi vì chính mình trên tay có quyền lực thì biến thành cái dạng này?”
“Ông, không trách anh ấy, thật không trách anh ấy. Dương Dương cũng là tốt với cháu, sợ cháu ở bên ngoài bị người khi dễ mới nói như vậy. Ông, cháu cam đoan với ông, về sau cháu sẽ không như vậy nữa, ông đừng nóng giận.”
Dương lão tiên sinh được Dương phu nhân đỡ ngồi ở trên ghế sa lon thở dài lắc đầu.
Dương Dương nghìn tính vạn tính lại không có tính tới Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ đem cho hắn chiêu này, trừng Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, thấp giọng nói xin lỗi,
“Ông, thật xin lỗi, về sau cháu sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không tiếp tục nói lời như vậy.”
Địch Lệ Nhiệt Ba đi theo tỏ thái độ, “Ông, cháu cũng sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm!”
Đều nói giàu lâu lắm cũng chỉ ba đời, nhưng Dương gia bây giờ dòng nước xiết chảy mạnh, chính là dựa vào cố gắng của ba đời người, cũng là do kết quả dạy bảo của Dương lão tiên sinh.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm, các cháu có thể ghi nhớ ở trong lòng mới tốt!”
Đêm đó, Dương Dương lại bị Dương lão tiên sinh gọi đến thư phòng dạy dỗ suốt một giờ mới để hắn đi.
Vừa vào cửa, Nhiệt Ba lập tức tiến lên đón, “Lão công, ông có làm gì anh không?”
Dương Dương trầm mặc không nói một lời, cởϊ áσ khoác, tháo cà vạt.
“Ai, xem anh bị ông khiển trách thật là thoải mái, cười sao? Lại cười tôi đi? Bây giờ tại sao không cười? Vừa rồi không phải cười nhạo tôi sao?”
“Dương Dương có thể hay không cảm thấy mình là một nữ nhân có tâm kế? Đổi trắng thay đen, châm ngòi ly gián, sau đó từ giờ khắc này bắt đầu cảm thấy mình phiền, chán ghét mình. Sau đó chậm rãi, muốn cùng mình ly hôn!”
Dương Dương tháo một nửa cà vạt treo ở trên cổ, quay đầu nhìn Nhiệt Ba, nói: “Địch Lệ Nhiệt Ba, ông nói, để anh giám sát em.”
“Giám sát em cái gì?”
“Em không phải nói muốn thận trọng từ lời nói đến việc làm sao? Ông để anh giám sát em xem về sau em vẫn sẽ hay không ở bên ngoài tiếp tục ngang ngược càn rỡ.”
“Kí chủ, gần đây cô không đủ ác độc.”
Địch Lệ Nhiệt Ba: “......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook