Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Ánh đèn đường biến thành những dải sao băng chiếu lên thân xe ô tô, sắp đi qua một đoạn khúc cua anh giảm tốc độ xuống.

Thời gian gần đây, số lần anh đi đến đây còn nhiều hơn so với mấy năm trước cộng lại.

Anh quay đầu sang nhìn người đang ngồi ở ghế phó lái.
Số lần anh đi đến gặp cô cũng nhiều hơn.
Mễ Mị đang nghịch điện thoại, thi thoảng cô lại bật cười khúc khích.

Khuôn mặt của cô tràn ngập niềm vui, đôi mắt lóe sáng lên.
Buổi tối ngày hôm nay thực sự rất vui.

Thực ra cô chỉ định trêu chọc Kinh Hoằng Hiên một xíu thôi.

Ai ngờ rằng ngày hôm nay cô còn gặp được cả Kinh Hồng Phỉ.
Cô vẫn còn nhớ rõ cảnh Kinh Hồng Phỉ đứng trước bậc cầu thang im lặng nhìn hai người, trong đầu cô cũng tưởng tượng được cảnh đầu cô ta đang bốc khói.

Cô liền không nhịn được cười.
Xe ô tô dừng trước cửa khu biệt thự Mễ gia, Mễ Mị nhìn thấy cánh cổng quen thuộc, bàn tay cô đặt lên tay nắm cửa, cô đang định nói lời chào tạm biệt Kinh Hoằng Hiên, sau đó bước xuống xe trở về nhà.
Cạch.

Cửa xe bị khóa lại.
Mễ Mị hoảng sợ, cô trợn trừng mắt lên nhìn kẻ đầu sỏ, đập vào mặt cô chính là cặp mắt đen láy của Kinh Hoằng Hiên.
Cô cảm thấy có hơi sợ.
"Có chuyện gì vậy?" Mễ Mị lo lắng lên tiếng hỏi, cặp mắt đen nháy kia, dường như đang ẩn chứa một âm mưu gì đó.
Anh định làm gì?
Kinh Hoằng Hiên vẫn im lặng, anh chỉ nhìn Mễ Mị, trên người anh tràn ngập khí chất lạnh lùng.

Dần lan tỏa xâm chiếm bầu không khí trong xe, dọa cho người đối diện không dám cử động.
Mễ Mị bị ánh mắt này của anh dọa cho hoảng sợ, cô lén quay sang nhìn anh, cô nghĩ lại xem ngày hôm nay mình đã làm chuyện gì chọc giận anh.
Chẳng lẽ vì vừa nãy cô đã đùa quá trớn, nên đã khiến anh giận?
Không đợi Mễ Mị tìm được câu trả lời, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên tiến lại gần cô, vượt qua vô lăng, vượt qua các nút điều khiển trên xe, vượt qua chỗ ngăn cách giữa hai chiếc ghế...
Mễ Mị thấy khuôn mặt kia ngày càng tiến lại gần, cô hoảng sợ vội lùi về phía sau, cho đến khi cơ thể của cô dựa sát vào cửa sổ xe, cô đã không còn đường lui nữa rồi.
"Anh! Anh định làm gì vậy hả!"
Ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên vẫn đang quan sát cô, khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ còn cách một giang tay.


Mễ Mị có thể cảm nhận hơi thở của Kinh Hoằng Hiên truyền tới.

Khoảng cách ngày càng nguy hiểm, cô liên tục nháy mắt, bờ lông mi run rẩy thể hiện rõ nỗi bất an trong lòng cô.
Mễ Mị vô thức đặt tay lên bả vai của người kia, cô nhắm chặt mắt lại.
Sau đó, Kinh Hoằng Hiên nắm chặt tay của cô.
Không phải bàn tay mà cô đang đặt trên vai của Kinh Hoằng Hiên, mà chính là bàn tay phải, cô thường dùng nó để mở mật khẩu điện thoại.
Bên tai cô truyền đến một tiếng cười.
Mễ Mị vội mở mắt ra nhìn, cô thấy khuôn mặt Kinh Hoằng Hiên đang ở rất gần, anh cúi đầu xuống bật cười, bàn tay của anh phủ lên bàn tay của cô, anh dùng ngón trỏ của cô mở khóa điện thoại ra, sau đó anh mở Wechat ra xem.
"À, giờ anh đã hiểu lý do tại sao có nhiều người gửi tin nhắn cho anh như vậy.

Hóa ra là em lén đăng ảnh lên mạng." Kinh Hoằng Hiên nói bằng giọng điệu rất ngạc nhiên, sau đó anh ngẩng đầu lên hỏi cô: "Nhưng tại sao anh không nhìn thấy bài viết này?"
Hơi thở ấm áp bao phủ khắp khuôn mặt của cô.
Bởi vì, tôi đã chặn anh!!! Mễ Mị vùng vẫy thoát ra khỏi tay của Kinh Hoằng Hiên, dùng hết sức đẩy anh về lại chỗ ngồi.
"Anh mau mở cửa ra, em muốn về nhà."
Kinh Hoằng Hiên vẫn ngồi im bất động, anh cười như không cười nhìn cô.
Mễ Mị không thể nhẫn nhịn được nữa: "Rốt cuộc, anh đang định giở trò gì?"
"Mau nói cho anh biết, lý do vì sao ngày hôm nay em lại bắt nạt anh?"
"Em không hề bắt nạt anh."
"Nếu em không chịu nói ra, anh sẽ không thả em ra."
"Em sẽ mách anh trai em!"
Kinh Hoằng Hiên ấn chìa khóa xuống, anh chuẩn bị khởi động xe.
Mễ Mị vội vàng giữ chặt lấy tay của anh, giọng nói của cô tràn ngập sự oán giận và lo lắng: "Em không hề bắt nạt anh thật mà.

Anh đừng có cố chấp như vậy!"
"Để anh nhắc lại cho em nhớ, lúc ở thư viện tại sao em lại khiêu khích Kinh Hồng Phỉ?" Kinh Hoằng Hiên nắm chặt tay Mễ Mị, nhìn dáng vẻ của anh, nếu cô vẫn không chịu nói ra thì anh cũng nhất quyết không chịu thả cô ra.
"Anh cũng biết bọn em như nước với lửa.

Ngày nào cô ta cũng tìm đến khiêu chiến với em." Mễ Mị nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhíu mày lại nhất quyết không chịu nói.

Cô không biết nên giải thích như thế nào, chả lẽ lại nói rằng cô đã bị hành động kia chọc giận nên mới làm như vậy.

Dù bây giờ cô còn muốn chối cũng không kịp, vì tất cả bằng chứng đã để bày ra trước mặt cô.
Mễ Mị không chịu trả lời, cô không để ý rằng bàn tay của mình đang bị người kia nắm chặt lấy.

Kinh Hoằng Hiên thấy cô vẫn nhất quyết không chịu nói ra, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của cô.
Anh ấn vào trang cá nhân của Kinh Hồng Phỉ, và anh đã nhìn thấy bài viết kia...
"Ủa? Tại sao anh không nhìn thấy."
Mễ Mị không dám quay sang nhìn anh, cô nhắm chặt mắt lại.


Anh đương nhiên không thể nhìn thấy, bởi vì chỉ có mình tôi có thể nhìn thấy!
Cô nhấn tắt điện thoại, sau đó cho nó vào trong ví, tức giận quay sang trách mắng anh: "Kinh Hoằng Hiên! Tại sao anh lại tự ý đụng vào điện thoại của em! Em không ngờ anh lại là kẻ thích kiểm soát người khác như vậy! Giờ em hiểu được lý do vì sao bây giờ anh vẫn là cẩu độc thân!"
Hả? Mặc dù trong câu nói của cô có mấy từ anh hiểu được nghĩa.

Nhưng thông quả biểu cảm trên khuôn mặt Mễ Mị, anh có thể dễ dàng đoán ra được là cô đang đá xoáy anh.
Kinh Hoằng Hiên quay sang hỏi cô: "Vậy còn em?"
Tôi!...
Kinh Hoằng Hiên rất chịu khó học hỏi, anh lên Baidu tra ý nghĩa của từ đó, anh gật đầu tỏ ý mình đã hiểu: "Không sao, giờ anh đã có em rồi."
Nhìn nụ cười đó, cô nhịn không thể lao vào đánh anh một trận.
Mễ Mị bị câu nói này của anh làm cho cứng họng, cô đành phải vòng qua người anh, ấn mở khóa xe ra.

Không thèm quay đầu lại, cô bước xuống xe đi thẳng vào trong nhà.

Kinh Hoằng Hiên đi theo phía sau, anh nhìn thấy cô đã bước vào nhà.
Mễ Mị hung dữ đóng cánh cổng lại, cô nhìn qua camera giám sát, có lẽ cảm nhận được cô cũng đang nhìn mình, khóe môi anh khẽ nhếch lên, sau đó anh liền rời đi.
Mễ Mị hít thở một hơi thật sâu, bây giờ cô đang cảm thấy rất xấu hổ.

Lúc anh nhìn thấy bài viết của Kinh Hồng Phỉ, chắc chắn anh có thể dễ đoán ra được lý do vì sao cô lại làm như vậy.

Cho dù bây giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không thể rửa sạch nỗi oan khuất này.

Nhìn bộ dạng đắc ý của anh đi! Cô hận không thể đấm cho anh mấy nhát.

"Mị Mị, hôm nay con đi chơi có vui không?" Tần Dĩnh đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy Mễ Mị bước vào nhà bà ấy liền đứng dậy hỏi.

Bà ấy đã nhìn thấy bài viết của con gái trên Wechat, bà ấy cảm thấy rất vui khi hai đứa nhỏ đã có thể sống hòa thuận với nhau.
Mễ Mị bây giờ thực sự rất hối hận, tại sao cô lại đăng bài viết đó lên, cô đúng thực là đang đào hố tự chôn mình, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô vội vã chạy về phòng.
Tất cả mọi người đều nghĩ tôi và tổng tài đang yêu nhau thắm thiết, nhưng chỉ có mình tôi biết, anh ta đối xử với tôi rất tàn nhẫn...
——
Hơi thở ấm áp đó, khuôn mặt của người đó ngày càng tiến lại gần, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo...
"Á!"
Mễ Mị thở hổn hển, cô vội mở mắt ra, và chào đón cô là khung cảnh yên tĩnh của căn phòng, bây giờ vẫn đang là nửa đêm.

Trước khi đi ngủ, cô đã chỉnh điều hòa lên 27 độ, lúc này cô mới để ý tay chân cô đã lạnh ngắt.

Cũng may đó chỉ là giấc mơ...
Nhưng mà, trong giấc mơ cô đã nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên, và cả hai đã...!!!
Khuôn mặt Mễ Mị đỏ bừng lên, cô trùm chăn che kín mít.
Chắc chắn cô đã bị ảnh hưởng bởi những ký ức còn sót lại của nguyên chủ! Hoặc là bệnh "mê trai" của cô lại tái phát! Hoặc có thể là do cô bị chuyện tối nay kích thích! Nhất định là như vậy...!QAQ
Mễ Mị cố gắng tự thuyết phục bản thân mình rằng, mê trai không phải tội, trai đẹp là của chung, trai đẹp là tài sản vô giá của nhân loại.
Mà Kinh Hoằng Hiên nhìn đẹp trai như vậy, lại còn rất thông minh tài giỏi, anh là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.

Mà cô cũng chỉ là một cô gái trẻ xinh đẹp mơ mộng, nên mơ giấc mơ đó cũng rất là bình thường.
Mễ Mị, mày phải nhớ rõ điều này, đây là cuộc đời của riêng mày, mày không phải là "Mễ Mị".
Cho dù đây là thế giới thực, nhưng cô biết mình không phải là người của thế giới này.

Cô nhất định phải giữ vững tâm trí, không thể để bản thân vướng phải điều cấm kỵ kia.
...
Cô cố gắng tự an ủi bản thân.

Một lúc sau, Mễ Mị mới dần bình tĩnh lại.
Đêm khuya yên tĩnh, vừa mới tỉnh dậy nên Mễ Mị không cảm thấy buồn ngủ.

Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, Mễ Mị nhắm mắt lại, cô thử phát tín hiệu gọi hệ thống.
Vẫn trong trạng thái chờ khởi động.

Cô thử đi tìm kiếm xung quanh, nhưng cô không thấy cái nút khởi động nào ở gần đó.
Mễ Mị thở dài, trong lòng cô cảm thấy rất bực.

Cô không biết khi nào hệ thống mới sống lại, mọi thứ bây giờ giống như một bom nổ chậm.

Cô chỉ mong khi nó sống lại, cô không cần nó ban cho cô "bàn tay vàng", mà cô chỉ mong nó nói cho cô biết hết tình tiết của cốt truyện.
Trước khi hệ thống bị dừng hoạt động, cô mới đọc đến tình tiết về cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Ninh Tuấn Thuần và Nghê Nhất Lâm.

Còn những tình tiết về sau, cô hoàn toàn không biết.
Tạm thời không đề cập tới chuyện tình cẩu huyết giữa ba người kia.
Lúc này, chắc hẳn Nghê Nhất Lâm đang cố lôi hết bí quyết ra để quyến rũ Kinh Hoằng Hiên.

Cô ta giống như đang chơi một trò chơi mạo hiểm và đang dần bước gần đến chiến thắng.
Hai mươi chương bị khóa đó, cô đoán chắc chắn giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ cần nghĩ đến đây Mễ Mị liền cảm thấy lo lắng.

Dựa vào suy luận của cô, chắc chắn bây đã đến giai đoạn Nghê Nhất Lâm đi quyến rũ Kinh Hoằng Hiên.

Cả hai bọn họ dần nảy sinh tình cảm, lửa điện phát ra giữa hai người ngày càng lớn.
Cho dù cô đóng vai trò nữ phụ pháo hôi trong truyện hay là cuộc sống ngoài đời thực, cô nhất quyết không thể Kinh Hoằng Hiên nảy sinh tình cảm với Nghê Nhất Lâm.
Nếu bọn họ chính thức ở bên nhau, thì cuộc sống bình yên của cô chính thức chấm dứt.

Hiện tại chỉ có Ninh Tuấn Thần là kẻ duy nhất có thể ngăn cản hai người này bên nhau.

Cô nghĩ trước khi Ninh Tuấn Thần về nước.

Cô nhất định phải quấn chặt lấy Kinh Hoằng Hiên.

Không thể để hai người nảy sinh tình cảm với nhau.
——
"Xin chào, Mễ tiểu thư." Lưu Khải Truyện đứng dậy, dùng thái độ lịch sự và vui vẻ để đón tiếp người trước mặt.

Tất cả những nhân viên trong phòng thư ký cũng đứng dậy chào Mễ Mị.
Mễ Mị khẽ gật đầu chào.

Chỉ sau mấy tháng, Mễ Mị lại đi đến tập đoàn Túng Thế.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô nghĩ cách tốt nhất là cô phải luôn ở bên cạnh Kinh Hoằng Hiên.

Dù sao thì anh cùng với nữ chính ngày nào cũng nhìn thấy mặt nhau.

Mà cô cũng biết hào quang của nữ chính rất mạnh, khó có thể đảm bảo rằng liệu hai người này có sinh tình cảm với nhau không?
Mễ Mị nhìn lướt qua, cô không thấy Nghê Nhất Lâm ngồi ở vị trí giống với lần trước.

Mễ Mị liền quay sang hỏi Lưu Khải Truyện: "Thư ký Lưu, lần trước tôi đến thấy có một thực tập sinh.

Bây giờ cô ấy chuyển đi đâu rồi?"
Lưu Khải Truyện ngay lập tức đoán ra được: "Ngài đang nhắc đến Nghê Nhất Lâm đúng không? Bây giờ cô ấy đã làm nhân viên chính thức.

Và cô ấy đảm nhận vị trí văn thư.

Hiện tại cô ấy đang tham dự cuộc họp về dự án S-Mart."
Mễ Mị nhìn theo hướng Lưu Khải Truyện đang chỉ.

Và cô nhận ra rằng vị trí làm việc của Nghê Nhất Lâm hiện tại rất gần với phòng làm việc của tổng giám đốc.

Chỉ cần Kinh Hoắc Hiên bước ra ngoài, thì người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Nghê Nhất Lâm.
Mễ Mị ngay lập tức đề cao sự cảnh giác.
Cô cứ tưởng rằng, những gì cô đã làm trong suốt khoảng thời gian này, ít nhất cũng đã ngăn cản được hành động của hai người này.

Không ngờ rằng, hai người này vẫn lén lút qua lại với nhau.

Lưu Khải Truyện gọi điện xin phép Kinh Hoằng Hiên, nhận được sự đồng ý của anh, sau đó quay sang nói với cô: "Mễ tiểu thư, Kinh tổng đang ở trong phòng làm việc, ngài có thể đi vào."
"Kinh tổng còn dặn rằng, lần sau ngài đến đây thì ngài cứ đi thẳng lên tầng 36."
Mễ Mị khẽ gật đầu, nhưng thay vì đi lên tầng trên, cô lôi điện thoại ra, nhìn Lưu Khải Truyện, nở nụ cười thân thiện: "Lưu thư ký, chúng ta thêm wechat đi."
Lưu Khải Truyện...???.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương