Một trận chiến khốc liệt đang diễn ra tại một bến cảng neo đậu rối ren và phức tạp ở vùng biển Caribe.

Ninh Tuấn Thần được trang bị áo giáp chống đạn, dẫn cấp dưới của mình né những làn đạn như tên bắn ở nhiều chướng ngại vật khác nhau. Vừa nhanh chóng chạy vừa né tránh khiến anh ta trông có vẻ không biết phải làm sao.

Biển Caribe trải dài khắp các quốc gia, tình hình hỗn loạn, cướp biển hoành hành. Lần này, anh ta chấp nhận rủi ro chỉ muốn đột phá toàn bộ đại lục Châu Mỹ trong một lần, muốn lấy đạo của người trả lại cho người.

Một viên đạn xẹt qua cánh tay của anh ta, Ninh Tuấn Thần loạng choạng né tránh, những đàn em ở bên cạnh anh ta vội vàng chạy lên trước bảo vệ anh ta: “Cậu chủ Ninh, người của chúng ta đang ở ngã tư đường!”

Ninh Tuấn Thần giơ khẩu súng lục trên tay của mình lên phản kích bắn lại, có tiếng động từ một vật rơi xuống đất cùng với âm thanh nghẹt thở như bị bắn vào da thịt.

Một phát súng giải quyết được một tên quân địch, Ninh Tuấn Thần phun ra một ngụm nước bọt, giống như một con sói hung ác, mang theo một ít những người còn lại điên cuồng lao về phía đường phố: “Đi!”

Kể từ khi Ninh Tuấn Thần rời khỏi đất nước, anh ta đã hoàn toàn chuyển sang kinh doanh ngầm. Vụ ly hôn trong nước của Ninh Quang Phủ có dính dáng đến một loạt các vấn đề nghiêm trọng hơn, một loạt giao dịch ban đầu buộc phải cắt bỏ. Băng nhóm người nước ngoài hợp tác ai nấy cũng đều rất xảo quyệt. Lần này, anh ta hoàn toàn đang liều mình, nhưng anh ta không muốn đợi thêm nữa, anh ta đang lờ mờ có cảm giác rằng có một thứ gì đó quan trọng đang rời khỏi mình.

Anh ta cảm thấy lo lắng và sốt ruột. Nó như thể bị tước mất thứ gì từ sâu thẳm tâm hồn.

Linh tính mách bảo anh ta rằng anh ta tuyệt đối không thể đánh mất nó! không thể!

Tình hình hiện tại của anh ta rất không tốt, lần này đã thâm hụt và tổn thương rất nhiều nguyên khí, hoàn toàn không thể về nước được. Hơn nữa điều anh ta quan tâm nhất là, trong hai tháng qua, luôn có một nhóm người đuổi theo sau lưng anh ta để truy sát.

Giống như bây giờ vậy!

Chỉ cách chiếc xe jeep ở ngã tư một bước nữa thôi, những viên đạn bay về phía anh ta với tốc độ ánh sáng mang theo mùi thuốc súng đang cháy. hai mắt Ninh Tuấn Thần mở to, oán hận trong mắt dường như đã biến thành hiện thực, đạn vây quanh, trong lòng dấy lên ngàn vạn lần không cam lòng.

Không thể nào! Anh ta không thể nào chết như vậy được. Trong trí nhớ vừa mới thức tỉnh của anh ta, rõ ràng tương lai thuộc về anh ta, cả thế giới đều thuộc về anh ta!

Anh ta không thể chết được!

Tuyệt đối! Không thể nào!

Không gian dường như bị bóp méo trong tích tắc, tốc độ của viên đạn dần chậm lại khi chỉ còn cách mi tâm của anh ta vài tấc, trong luồng không khí kéo theo chuyển động tròn hiện lên những gợn sóng trong mắt anh ta.

Khao khát sống sót khiến anh ta ngay lập tức né đầu sang ngang, những viên đạn xẹt qua thái dương, mái tóc hỗn loạn tung bay, mang theo cảm giác đau rát.

Trong lúc khói lửa mịt mù, không có ai chú ý đến một khoảnh khắc bất thường này. Tốc độ dưới đôi chân Ninh Tuấn Thần vẫn không hề suy giảm, anh ta “phóc” một tiếng đã lao vào xe.


“A?”

Chỉ có tên đánh lén ở đằng xa là mở to mắt ngạc nhiên, nhắm chuẩn xác hết lần này đến lần khác. Trong lòng hoang mang khó hiểu, làm sao anh có thể né được?

“Đi, đi, đi thôi!” Người cuối cùng phóng lên xe, giọng nói còn chưa hạ xuống, chiếc xe jeep lao ra ngoài đường như một mũi tên rời khỏi dây cung.

Ninh Tuấn Thần thở gấp, trong mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ. Anh ta run rẩy lắc đầu, chạm nhẹ vào giữa hai hàng lông mày, ở đó trơn nhẵn, bình ổn, không một vết thương.

Hóa ra vừa rồi... anh ta thật sự đã né được sao?

Vết bỏng dưới huyệt thái dương bên phải đang âm ỉ đau, anh ta dùng ngón trỏ cào vào thái dương khiến ngón tay dính đầy máu tưới. Anh ta ghé mũi lại gần hít mạnh.

Vết thương bị cháy xém bởi sức đốt của viên đạn, cộng với mùi khét đặc biệt của lông khi bị cháy.

Vẻ mặt của anh ta như thể vừa ngửi thấy mùi máu tươi thơm ngon nhất, cùng với vết máu trên khóe mắt đỏ tươi, vô cùng kinh hãi.

Đó không phải là ảo giác, chính là anh ta đã làm chậm thời gian và né được đòn tấn công chí mạng. đó

Đàn em lên được xe đã kiệt sức vì con đường chạy trốn để giữ lấy mạng. Ninh Tuấn Thần lướt mắt nhìn qua cảnh đường phố đang qua lại bên ngoài chiếc xe, tìm kiếm điều khiển quen thuộc một lần nữa.

Cạch!

Thế giới dường như đã được nhấn nút tạm dừng, tất cả những người trong xe lúc này vẻ mặt, động tác đều được cố định ở một khoảnh khắc nào đó, bên ngoài xe bụi bay tung tóe, một tờ rơi bay lơ lửng giữa không trung.

Mọi thứ đều dừng lại, ngoại trừ anh ta.

Ninh Tuấn Thần đưa mắt nhìn xung quanh, giơ ngón tay vẫn linh hoạt như thường của mình lên, trong mắt lóe lên tia sáng điên cuồng!

Cạch. Tất cả mọi thứ khôi phục trở lại như bình thường.

Chiếc xe vun vút lao về phía trước, đàn em thở hổn hển, mưa bom bão đạn ở sau lưng đang xa dần. Ninh Tuấn Thần đặt hai tay lên đầu gối, ụp đầu xuống, bật cười lớn không kiềm chế được.

Sức mạnh này...

Anh ta đã nói rằng cả thế giới này đều là của anh ta mà!


Không, không chỉ thế giới này, mà cả vũ trụ rộng lớn hơn đang chờ đợi anh ta!

Chỉ cần anh ta có thể có được bí mật này.

Ninh Tuấn Thần nhếch môi cười, lúc này, anh ta đang phòng trên đường phố bằng chiếc Mercedes-Benz và lấy điện thoại di động ra, vô cùng hứng thú gửi một tin nhắn đến một số điện thoại.

[Tôi sắp tóm được cô rồi.]

——

Thành phố H, đêm khuya yên tĩnh, vắng lặng, chỉ có vầng trăng là luôn ở đó suốt đêm.

Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của người phụ nữ nhỏ đang ngủ say bên cạnh, ánh mắt thâm tình như biển, như thể dù cho có nhìn thế nào cũng không thể nhìn đủ được.

Nghĩ đến hành động táo bạo và non nớt vừa rồi của cô, Kinh Hoằng Hiên không khỏi cười thầm.

Có vẻ như cả tháng này cô thực sự đã học hỏi được không ít từ nhóm chị em của mình, suýt chút nữa đã đè được cả anh rồi.

“Không ngoan đâu nhé, học lén sau lưng anh.”

Giọng của Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng đến nỗi nếu không nghe kỹ thì dường như sẽ khó mà nắm bắt được, còn người đang ngủ say trong vòng tay anh thì không còn biết gì nữa, thậm chí còn cạ cạ má anh.

Anh cười như vầng trăng khuyết trong đêm đen, không kìm được mà chạm vào mái tóc mượt mà của cô một lần nữa.

Thời gian đã chỉ đến 2 giờ đêm, Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng đứng dậy, đi ra ban công ngoài trời lấy điện thoại ra.

“Mọi việc đã làm được thế nào rồi?”

“Ông chủ, Ninh Tuấn Thần đã chạy rồi. Anh ta có hơi kỳ quái, đến súng còn không bắn trúng anh ta.” Người bắn tỉa ở phía đối diện vẫn còn đang khó hiểu, lời nói của anh ta đầy sự không thể hiểu nổi. Kinh Hoằng Hiên ở đầu dây bên này nghe vậy sắc mặt liền nghiêm lại.

“Chuyện gì đã xảy ra? Nói rõ hơn đi.”

Tay bắn tỉa đã kể lại tình hình lúc đó cho Kinh Hoằng Hiên biết, anh ta đã nhắm chuẩn xác vào lông mày của Ninh Tuấn Thần, nhưng Ninh Tuấn Thần đã trốn thoát ngay trước mắt anh ta.


Anh ta không hề nhìn thấy Ninh Tuấn Thần đã trốn thoát bằng cách nào, nhưng đối với một viên đạn được che giấu và mức sát thương lớn đến như vậy, có thể thoát thân là chuyện không thể nào tin được. Tay bắn tắn tỉa còn sắp nghi ngờ về năng lực chuyên môn của mình nữa rồi! Nói đến phía sau, anh ta đã bắt đầu suy ngẫm lại, chẳng lẽ ngay từ lúc đầu anh ta đã nhằm sai rồi sao?

Kinh Hoằng Hiên càng nghe càng cau mày lại chặt hơn.

“Theo dõi hành tung của Ninh Tuấn Thần, báo cáo theo thời gian thực.”

Kinh Hoằng Hiên chỉ ra lệnh một câu rồi cúp điện thoại. Không khí ban đêm bị hút vào phổi như là một ngụm sương băng tràn vào phổi, anh đi vào phòng khách để xua tan không khí lạnh rồi mới trở về phòng ngủ.

Mễ Mị vẫn nằm trên giường y nguyên tư thế mà lúc anh rời đi. Kinh Hoằng Hiên đè nén sự nặng nề trong trái tim lại, ngay sau đó đã có người xuất hiện trong không gian hệ thống.

“Oa, đã lâu không gặp rồi A à! Bảo tôi kéo anh vào làm gì vậy ~~” Tam Vĩ dùng đôi mắt to dễ thương để chào hỏi anh, trước đây A luôn đeo mặt nạ, không ai biết anh trông như thế nào. Bây giờ anh đã xác nhận khuôn mặt của Kinh Hoằng Hiên rồi, nhất thời khiến Tam Vĩ tò mò nhìn lên và nhìn xuống vài lần.

“Ông chủ còn về không?”

“(⊙o⊙)... Không.”

“Tam Vĩ, toio nghi ngờ bản chất linh hồn của nhân vật nam chính trong Vị Diện này đã dung hợp quy tắc của ị Diện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ ị Diện sẽ bị phá hủy.”

Sự tồn tại bây giờ của Ninh Tuấn Thần giống như một loại virus trung tâm. Anh ta là nam chính trong Vị Diện này, Quy tắc của Vị Diện chỉ đơn giản là vòng tuần hoàn sinh tồn.

Theo mô tả của tay bắn tỉa, Ninh Tuấn Thần có khả năng rất lớn là đã lợi dụng các quy tắc để tiến hành xoay chuyện thời gian. Sau đó sẽ xuất hiện khả năng tạm dừng thời gian, chia nhỏ thời gian.

Khi đó, anh ta có thể sử dụng bản chất của linh hồn để điều khiển bản thân quay trở lại bất kỳ khoảng thời gian nào trong quá khứ hoặc thậm chí là cả tương lai. Lúc đầu chỉ là một linh hồn, cuối cùng nó thậm chí có thể thực hiện bước nhảy cả cơ thể. Ở giai đoạn này, Vị Diện này về cơ bản đã bị thiệt hại nặng nề rồi, không còn khả năng duy trì được nữa.

Các quy tắc của Vị Diện bị xáo trộn, kết quả cuối cùng của anh ta là tiêu diệt tất cả các sinh vật trên Vị Diện này.

Diêu San Vĩ hiển nhiên cũng nghĩ đến kết quả tất yếu này, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương trở nên nghiêm túc: “Thông thường trong trường hợp này, người ta sẽ trực tiếp xóa sổ nam chính, để Vị Diện được bình yên.”

“Tam Vĩ, tôi muốn giữ lại thế giới này.” Anh không thể đánh mất nơi này, đây là nhà của anh và Mễ Mị.

“Có muốn sắp xếp cho những giám sát viên khác vào và ngăn chặn không?”

“Không được, bây giờ là vấn đề về quy tắc của Vị Diện. Nếu người khác đi vào, nếu không thể tiêu diệt được linh hồn của anh ta, anh ta sẽ không chết đâu.” Một khi Ninh Tuấn Thần bị giết vào lúc này, anh ta có thể nhảy tới một thời điểm vẫn còn sống khác. Cơ thể chết đi, nhưng linh hồn sẽ không tiêu tan ngay lập tức, Ninh Tuấn Thần có thể sử dụng thời gian chênh lệch để không ngừng thực hiện bước nảy.

Sau một vài lần, linh hồn của chính mình không thể chịu đựng được, cả thế giới đã bị hiệu ứng cánh bướm của anh ta xáo trộn thành một đống hỗn độn.

Trong không khí im lặng một lát, Tam Vĩ nhìn về phía A trước mặt, cũng chính là Kinh Hoằng Hiên, nghiêm mặt nói: “Hiện tại không liên lạc được với sư phụ, người có thể lấy ra quy tắc bản chất linh hồn chỉ có một mình anh thôi.”

Ngài A huyền thoại là quan sát viên duy nhất của Cục thẩm tra có thể dung với các quy tắc của Vị Diện. Nói cách khác, chỉ có anh mới có thể lấy ra hoàn toàn quy tắc của bản thể linh hồn.


Kinh Hoằng Hiên không có hệ thống cũng tương đương với một chiến binh có võ công cao cường nhưng không có vũ khí vậy. Ninh Tuấn Thần sở hữu thiết bị gcó thể làm bừa với các quy tắc của Vị Diện này. Ngay cả khi anh ta không giết được Kinh Hoằng Hiên, thì Kinh Hoằng Hiên cũng sẽ khó bắt được anh ta!

“Tuy nhiên, bây giờ Mễ Mị cũng không thể thiếu hệ thống. Một khi cô ấy rời khỏi hệ thống, cô sẽ bị bài xích.” Đây là phần khó nhất, Tam Vĩ tin rằng anh nhất định sẽ không thu lại hệ thống.

Quả nhiên, giây tiếp theo Kinh Hoằng Hiên đã nói thẳng: “Ninh Tuấn Thần cứ giao cho tôi. Bây giờ hệ thống không nằm trên người tôi, Mễ Mị không có khả năng kiểm soát nó. Đến lúc đó tôi cần anh giúp tôi một chút.”

“Anh muốn làm gì?”

Kinh Hoằng Hiên nhìn Diêu Tam Vĩ và nói không chút do dự: “Thực hiện cú nhảy xác định thời điểm.”

Lông mao trên người Tam Vĩ nổ tung! “Anh điên rồi à?!”

cú nhảy xác định thời điểm hoặc thời điểm là một trò của người quan sát như cậu ta, đó là sử dụng hệ thống để xác định đến một nút thời gian nhất định trong quá khứ, sau đó người quan sát sử dụng sức mạnh linh hồn mạnh mẽ để xuyên không về quá khứ để hoàn thành nhiệm vụ tương ứng.

Ở đây có một điểm quan trọng là tốc độ chuyển động con thoi đối với linh hồn mà nói sẽ có tổn hại cực kỳ lớn, hệ thống khó tránh khỏi việc linh hồn sẽ phòng ngự. Nếu Kinh Hoằng Hiên không có hệ thống, cú nhảy xác định địa điểm của anh chắc chắn sẽ gây ra tổn thương lớn cho linh hồn.

“Đúng lúc anh lại muốn tìm chết à? Linh thạch có thể bồi dưỡng lại nhưng không phải là có thể hoàn toàn khôi phục. Hiện tại anh vẫn còn đang bị thương mà không phải sao?”

“Nhất định phải làm như vậy.” Kinh Hoằng Hiên nhìn Tam Vĩ đang sốt ruột nhảy loạn xạ, không khỏi nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ cần không phải đi xuyên qua vũ trụ, linh hồn của tôi có thể chịu được.”

“Tôi muốn nắm bắt bản chất linh hồn vận chuyển.”

“Anh hoàn toàn có thể trực tiếp giết anh ta!”

“Không. Được Nam chính mà chết sẽ gây ra ảnh hưởng cánh bướm rất lớn. Tôi không muốn đánh mất quá khứ của mình với Mễ Mị.” Không hề muốn một chút nào. Tam Vĩ im lặng ôm đầu. Mẹ nó, như vậy cũng khó quá, chả trách không muốn để cho người khác làm!!!

“Vậy anh định nhảy đến đâu?” Tam Vĩ quyết định không đấu tranh nữa, người anh em này đã quyết tâm muốn chơi đùa với mạng sống của mình rồi.

“Có lẽ là tôi có thể đoán được anh ta sẽ tìm ai.” Sắc mặt Kinh Hoằng Hiên trông rất khó coi, hít một hơi dài: “Tam Vĩ, tôi sẽ gửi thời gian tọa độ cho anh. Cảm ơn.”

Khung cảnh thay đổi, ngay sau đó, Kinh Hoằng Hiên quay trở lại thế giới thực. Một giây đã trôi qua, Mễ Mị vẫn đang ngủ ngon lành.

Anh nhìn cô gái đang say ngủ rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, trong lòng anh bùng cháy một ngọn lửa lớn.

Ninh Tuấn Thần đã phát hiện ra sự kỳ lạ của Mễ Mị, nếu có thứ gì trên đời này mà anh ta nhất định phải có được thì đó chính là bí mật xoay quanh Mễ Mị.

Anh nhìn thấy tin nhắn mà Ninh Tuấn Thần đã gửi đến điện thoại của Mễ Mị, không chút thương tiếc xóa nó đi. Anh xoay người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại.

Bây giờ mọi thứ sắp đã kết thúc rồi.

- -----oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương