Công Viên Nhỏ FULL
-
93: Tôi Muốn Làm Người Chơi “mở Mắt” Của Thế Giới
Edit: Mol
Một tuần sau, Chu Phương Hoa nhận ra giữa Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu có vấn đề.
Ngày hôm đó trời mưa nhỏ, sau khi ăn trưa ở căn tin xong, cô nàng và Lý Quỳ Nhất chen nhau đi dưới một chiếc ô be bé để chuẩn bị đi đến tiệm tạp hóa mua vài cái ruột bút mực gel.
Đi được nửa đường thì bất ngờ gặp Phương Tri Hiểu.
Chu Phương Hoa nở nụ cười, giơ tay định chào nhưng không ngờ Phương Tri Hiểu lại lảng tránh, quay mặt đi.
Khi nhìn sang Lý Quỳ Nhất ở bên cạnh thì Lý Quỳ Nhất cũng cúi đầu như thể không thấy người đối diện.
Hai chiếc ô lặng lẽ lướt qua nhau.
Thực ra, Chu Phương Hoa đã cảm nhận được gần đây tâm trạng của Lý Quỳ Nhất không tốt lắm.
Khi đang ăn, Lý Quỳ Nhất thường xuyên thất thần, có miếng rau xanh gắp mấy lần cũng không gắp được, nhai miếng cơm thôi cũng máy móc nhai một lúc, hệt như bị sa vào tình cảnh khốn đốn nào đó khó nói.
Mặc dù Lý Quỳ Nhất tuy ít nói nhưng cô không hề bó mình.
Cô sẽ phàn nàn về giáo viên chủ nhiệm và những cậu bạn xấu tính trong lớp với Chu Phương Hoa.
Khi Chu Phương Hoa tò mò về mối quan hệ của cô với Hạ Du Nguyên, cô cũng đỏ mặt mà tiết lộ vài điều… Vì vậy, khi Lý Quỳ Nhất không chủ động nói rõ nguyên nhân tâm trạng không tốt thì Chu Phương Hoa cũng không hỏi thêm, vì cô nàng biết rằng cô không muốn nói.
Thảo nào Lý Quỳ Nhất không muốn nói, hóa ra là vì cãi nhau với Phương Tri Hiểu.
Tình bạn tốt như vậy cũng sẽ tồn tại những vấn đề không thể giải quyết được sao? Nói thật thì, Chu Phương Hoa cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì trong lòng cô nàng, mặc dù đôi bạn thân này có tính cách không hoàn toàn giống nhau, nhưng họ đều thể hiện sự bao dung cực lớn cho đối phương… Chu Phương Hoa nghĩ rằng, họ sẽ luôn luôn bao dung cho tất cả mọi thứ của nhau.
Chu Phương Hoa lại lén nhìn Lý Quỳ Nhất, thấy Lý Quỳ Nhất vẫn bướng bỉnh cụp mắt xuống thì Chu Phương Hoa không nhịn được mà nắm lấy một ngón tay của cô, sau đó khẽ hỏi: “Các cậu… Sao vậy?”
Hỏi xong, Chu Phương Hoa lại cảm thấy hối hận vì cô biết mình hỏi câu này không chỉ vì sự quan tâm mà còn vì một phần tò mò nhỏ bé u ám không thể diễn tả được về người khác.
Đặc biệt là, cô nàng từng ước ao tình bạn giữa Lý Quỳ Nhất và Phương Tri Hiểu, bây giờ thấy tình bạn này có vết nứt, cảm giác trong lòng cô nàng lại càng mơ hồ hơn.
Lý Quỳ Nhất không che giấu: “Cãi nhau rồi.”
“Hả? Tại sao vậy?”
“Mình cũng không biết.” Lý Quỳ Nhất lắc đầu: “Hình như chỉ vì một chuyện nhỏ thôi.”
Cuộc cãi nhau rất ngắn, ngắn đến mức Lý Quỳ Nhất không biết nó bắt đầu như thế nào, cô chỉ biết rằng khi Phương Tri Hiểu nói câu “Sự chiếm hữu của cậu có thể đừng mạnh mẽ thế không” thì cô cảm thấy trong tim hơi trống rỗng.
Lòng tự trọng nhạy cảm của thiếu nữ không cho phép cô tiếp tục tranh cãi, cho nên cô cố tỏ ra như không quan tâm, nói “Được” rồi vội vàng hoảng hốt rời đi.
Những ngày qua, cô luôn chờ đợi Phương Tri Hiểu gửi tin nhắn qua QQ hoặc viết thư cho cô, nói với cô rằng đó là những lời sai lầm khi nóng vội, cô nàng không cảm thấy sự chiếm hữu của cô quá mạnh mẽ.
Lý Quỳ Nhất nghĩ, nếu Phương Tri Hiểu nói như vậy thì cô chắc chắn sẽ sẵn sàng tha thứ, vì họ là những người bạn tốt nhất mà.
Nhưng cô không đợi được tin nhắn đó.
Giao diện trò chuyện QQ của cô và Phương Tri Hiểu vẫn im ắng như mặt nước lặng, dòng ghi chú hiện ở trên cùng vẫn là biệt danh mà cô đã sửa cho Phương Tri Hiểu mấy ngày trước: Phương Tri Hiểu (bản tuyệt giao)… Bây giờ nhìn lại, có vẻ như nó mang một sự kỳ lạ, buồn cười, một câu nói đùa biến thành hiện thực.
Họ thường xuyên nói hai chữ “tuyệt giao” này với nhau, từng giương nanh múa vuốt nói vô số lần.
Nhưng không ngờ rằng thời điểm tình bạn thực sự đứt gãy lại là khi không nói ra hai chữ này.
Chu Phương Hoa không hỏi thêm nữa vì cô nàng không biết rõ tình hình, hơn nữa cô nàng cũng không thể đưa ra bất kỳ đề xuất mang tính thực tế nào.
Chu Phương Hoa chỉ thở dài, sau đó nắm chặt tay Lý Quỳ Nhất, lặng lẽ lên tiếng an ủi: “Đừng buồn mà, chắc các cậu vẫn cần một chút thời gian.”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất cũng nắm lại tay Chu Phương Hoa.
Lúc này, trong lòng Chu Phương Hoa chợt dâng lên một cảm giác khó hiểu, giống như cảm giác đã chiếm giữ được người bạn tốt này.
Cô nàng biết điều đó là không nên, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng vì điều đó.
Mưa nhỏ rơi tí tách xuống mặt đất.
Sau hai ngày không thấy mặt trời, nhiệt độ của thành phố Liễu Nguyên cuối cùng cũng giảm xuống một chút.
Sau cơn mưa, ánh nắng mặt trời dễ chịu, không quá gắt mạnh hay chói mắt.
Trong giờ học, Tưởng Kiến Tân yêu cầu các học sinh ngồi gần cửa sổ mở cửa để ánh sáng mặt trời chiếu vào, thầy nói làm thế để làm phòng học bay bớt khí ẩm.
Tuy nhiên, thầy nhanh chóng nhận thấy ánh sáng mặt trời rọi vào khuôn mặt của cô gái ngồi ở vị trí trung tâm lớp học, tạo nên những mảng sáng rực rỡ.
Mãi lâu cô vẫn không cử động.
Ánh sáng mặt trời khiến màu mắt của cô cũng có vẻ nhạt đi, trông như cô đang không tập trung.
Lý Quỳ Nhất mà lại phân tâm trong giờ học? Đây thực sự là một hiện tượng hiếm thấy, Tưởng Kiến Tân thầm thở dài.
Nói vậy, sau giờ học, thầy đã gọi Lý Quỳ Nhất ra ngoài để nói chuyện.
Thầy nghĩ Lý Quỳ Nhất như thế đơn giản là vì bà nội cô mới qua đời, tạm thời cô chưa chấp nhận được.
Vì vậy thầy không trách mắng mà chỉ nói vài điều đại loại như người đã mất thì đã mất, còn những người sống phải sống tốt.
Lý Quỳ Nhất gật đầu, Tưởng Kiến Tân thấy cô cũng coi như ngoan ngoãn nên cho phép cô quay lại lớp.
Tại sao lại phân tâm trong giờ học thì Lý Quỳ Nhất cũng khó mà nói rõ được.
Cô chỉ cảm thấy những chuyện mà cô đã trải qua trong mấy ngày qua quá đỗi kỳ quái, như thể muốn phá vỡ thế giới tinh thần mà cô đã xây dựng trong suốt mười bảy năm rồi tái tạo lại từ đầu.
Đến bây giờ, Lý Quỳ Nhất mới nhận ra rằng trước đây mình đã quá lý tưởng hóa rồi… Cô cho rằng thế giới này nên hoạt động theo một số chân lý nhất định, dù có những chỗ không như ý, nhưng tổng thể mà nói thì đây là một thế giới rất tốt đẹp.
Nhưng thực tế thì mọi người chỉ sống theo cách của riêng mình.
Họ có thể phản bội, lừa dối, bỏ rơi, xúc phạm, làm tổn thương nhau rất dễ dàng.
Trước đây, cô không phải không thấy những điều này, chỉ là để tránh bị tổn thương mà cô đã quá tin tưởng vào thế giới “mình thấy nó đúng” mà bản thân tạo ra, mà hình thái ý thức của thế giới đó là tự do, bình đẳng, cá tính, đạo đức và tình yêu.
Hóa ra không phải ai cũng tuân theo cách chơi ấy, hoặc nói cách khác, phần lớn những người cô nhìn thấy chưa từng giờ tuân theo, chỉ là cô không nhận ra mà thôi.
Lý Quỳ Nhất rất muốn viết một bức thư dài gửi cho Lưu Tâm Chiếu, kể cho cô giáo tất cả những khó khăn và nghi ngờ của mình, nhưng sau khi viết được vài dòng mở đầu, cô lại xé giấy đi.
Sau nhiều lần như vậy, cô không còn sức để cầm bút nữa.
Cô chỉ có thể đắm mình vào việc học, liên tục học thuộc, giải bài tập và làm tổng kết.
So với những câu hỏi lớn của cuộc đời thì những vấn đề nhỏ trong bài thi rõ là dễ dàng hơn rất nhiều, vì không bị vướng mắc nên cô đắm chìm luôn trong đó.
Cô còn tận dụng những khoảng thời gian rảnh để làm một kế hoạch ôn tập cho Hạ Du Nguyên, hướng dẫn cậu mua sách tài liệu gì, cách sử dụng các sách tài liệu đó và đánh giá nó như thế nào.
Sau khi làm xong việc, cô hài lòng ngồi dựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật, con người không thể nghĩ nhiều, dù sao vẫn phải trở về thực tại.
Lại một ngày thứ Bảy nữa.
Hoàng hôn buông xuống, Lý Quỳ Nhất đi ra cổng trường để bắt xe buýt.
Ánh nắng hoàng hôn gay gắt đến mức tưởng chừng như đang thiêu đốt phía chân trời.
Những lưỡi lửa cuộn tròn liên tục, bao phủ cả một nửa bầu trời.
Lý Quỳ Nhất chen lên xe buýt.
Trên xe không còn chỗ ngồi nên cô đứng ở vị trí cửa sau, tay bám vào thanh vịn.
Khi Lý Quỳ Nhất lấy tai nghe ra chuẩn bị đeo vào tai, cô đột nhiên nhận ra người ngồi ở ghế trước mặt cô là một bóng lưng quen thuộc.
Người đó cúi đầu chơi điện thoại, bóng lưng gầy hơi cong xuống.
Ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua cửa kính xe buýt rồi chiếu lên đỉnh đầu cậu khiến mái tóc trông vàng rực, mềm mại và bồng bềnh.
Lúc đó, tim Lý Quỳ Nhất đập như đánh trống.
Cô gần như đã muốn vươn tay ra vỗ vai cậu, nhưng lý trí lại mách bảo cô rằng Hạ Du Nguyên sẽ không xuất hiện ở đây.
Lúc này, chắc cậu vẫn đang trong phòng vẽ tại Bắc Kinh, tham gia lớp học phác thảo.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào gáy của người đó, hy vọng người đó sẽ tự động quay lại.
Có lẽ ánh mắt của cô quá tha thiết nên một lúc sau, quả nhiên người đó ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, tay sờ lên gáy, xoay cổ một vòng rồi nhìn xung quanh.
Khi cậu ta quay mặt sang, Lý Quỳ Nhất đột nhiên thất vọng.
Ồ, không phải cậu ấy.
Sao lại có thể là cậu ấy chứ? Vốn dĩ không nên là cậu ấy.
Cô tự giễu mỉm cười, sau đó lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Du Nguyên một tin nhắn.
Lý Quỳ Nhất: Hôm nay lúc mình tan học về, có gặp một người ở trên xe buýt.
Lý Quỳ Nhất: Trông rất giống cậu.
Ngay khi tin nhắn được gửi đi thì xe buýt bị rung lắc, cô vội nắm chặt tay vịn rồi nhét điện thoại vào túi.
Đến khi xuống xe thì cô mới lấy điện thoại ra xem.
Đúng như dự đoán, Hạ Du Nguyên đã trả lời tin nhắn của cô.
Hạ Du Nguyên: Mình vừa tan học.
Hạ Du Nguyên: Cậu nhớ mình bao nhiêu thế?
Nhớ cái đầu cậu ấy!
Lý Quỳ Nhất vừa định mắng cậu sao lại tự luyến như vậy thì ánh mắt cô lướt qua, nhìn thấy tin nhắn mình gửi cho cậu là: Rất nhớ cậu. 1
Một câu trần thuật khách quan bỗng chốc trở thành lời nói sến súa.
Lý Quỳ Nhất xấu hổ, nhanh chóng gõ chữ: “À… Cậu có nhìn ra là mình gõ nhầm chữ không?”
Hạ Du Nguyên: Không nhìn ra.
Hạ Du Nguyên: Gõ nhầm chữ nào vậy?
Lý Quỳ Nhất biết cậu cố tình, nhưng cô vẫn giải thích rõ ràng: “Mình muốn nói là mình gặp một người trên xe buýt, bóng lưng trông rất giống cậu.”
Hạ Du Nguyên: Vậy thì vẫn là nhớ mình mà?
Lý Quỳ Nhất cạn lời, chỉ gửi lại một chuỗi dấu ba chấm rồi tắt điện thoại, không thèm trả lời cậu nữa.
Đêm đó, thành phố Liễu Nguyên lại có mưa to, ban ngày trời đã ngớt mưa một lúc nhưng vẫn âm u.
Tối đến thì mưa lại bắt đầu mưa như trút nước, nhiệt độ giảm mạnh, cho học sinh đều khoác thêm áo khoác đồng phục.
Tiết tự học buổi tối đã tan học rồi mà mưa vẫn chưa ngớt.
Lý Quỳ Nhất vừa cẩn thận giữ chặt ô, chầm chậm bước đi ra khỏi trường cùng đám đông, vừa phải cúi đầu nhìn dưới chân để tránh bước vào những vũng nước.
Vì trời mưa nên nhiều phụ huynh đứng ở đầu cầu đá vòm để đưa ô cho con cái, khiến con đường dẫn ra cổng trường bị tắc nghẽn hoàn toàn.
Lý Quỳ Nhất từ từ đi về phía trước, nhưng khi đang đi thì cô bị người bên cạnh hấp tấp dẫm lên chân, để lại một vết đen trên đôi giày thể thao trắng.
Cô rên lên một tiếng rồi nhìn xuống mũi giày mình, thầm nghĩ đã tránh bao nhiêu rồi thế mà vẫn không tránh được.
Đúng lúc đó có một nữ sinh ở bên cạnh kinh ngạc khẽ thốt lên, hình như nữ sinh đó muốn lấy tay vỗ vào bạn mình nhưng lại không chú ý nên đã vỗ vào người Lý Quỳ Nhất: “Nhìn kìa, trên cầu có trai đẹp!”
Lý Quỳ Nhất bị vỗ như vậy nên cũng ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Tại điểm cao nhất của cầu đá, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, trời mưa như trút nước, có một chàng trai cầm ô đứng đó.
Một đoạn cổ tay trắng lạnh hơi gầy lộ ra dưới lớp áo khoác đen, loáng thoáng thấy cả những đường gân xanh.
Cách màn mưa, ánh mắt cậu lướt qua nhiều người, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười về phía cô.
Lý Quỳ Nhất nhìn chằm chằm vào cậu, cơ thể vô thức bị dòng người cuốn đi.
Dù rõ ràng đã thấy gương mặt cậu, nhưng cô vẫn không dám tin đó là cậu.
Cậu không nên xuất hiện ở đây, đúng không?
Nhưng trái tim Lý Quỳ Nhất vẫn đập loạn xạ, nó dọa cô sợ đến mức phải nhanh chóng nghiêng đầu kẹp cán ô, sau đó tháo chiếc đồng hồ Apple ra khỏi cổ tay rồi nhét vào túi.
Khi làm xong mọi việc, Lý Quỳ Nhất mới dám ngước mắt lên nhìn lần nữa, cô nhìn về phía đám đông, thấy cậu cũng đang theo dòng người tiến về phía trước.
Cậu cao ráo nên đứng giữa đám đông cũng nổi bật hơn một chút.
Cô dễ dàng tìm ra cậu, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn cô.
Lý Quỳ Nhất không biết cậu làm thế nào để tìm thấy cô giữa dòng người đông đúc như vậy.
Chen ra khỏi cổng trường thì đám đông tản ra nên không khí xung quanh dần trở nên thoáng đãng hơn.
Lý Quỳ Nhất hít một hơi khí lạnh thật sâu, sau đó chăm chú đi thẳng về phía trước.
Cô băng qua đường rồi đi qua khu chung cư Phủ Trạng Nguyên, rồi lại qua một đèn giao thông nữa.
Đến khi xung quanh đã gần như không còn ai, cô mới quay đầu lại nhìn.
Không ngoài dự đoán, cô lại chạm phải ánh mắt cậu.
Màn trời mờ tối không có tiếng động gì, chỉ có tiếng mưa rơi trên ô lộp bộp.
Cô nắm chặt cán ô, định hỏi cậu sao đột nhiên lại trở về, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cậu đã bước tới trước mặt cô, đứng nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói: “Cậu nói cậu nhớ mình.”
“Vậy còn việc đi học ở phòng vẽ của cậu thì sao?” Lý Quỳ Nhất nghe thấy giọng mình hơi run.
“Mình xin nghỉ nửa ngày, sáng mai sẽ trở lại.”
Cô trừng mắt nhìn cậu: “Sao cậu phải làm khổ bản thân vậy hả?”
Hạ Du Nguyên mỉm cười, đưa tay nhéo má cô: “Chắc cậu không quên ngày mai là sinh nhật của cậu đấy chứ?”
“Mình không quên, nhưng cậu cũng không cần phải…” Cô lẩm bẩm.
Chưa kịp lẩm bẩm xong, Hạ Du Nguyên đã giơ ô của mình lên cho cô, đồng thời nhận lấy ô của cô, vừa gập lại vừa nói: “Cần chứ.”
Sau khi vẩy khô nước trên ô của Lý Quỳ Nhất, Hạ Du Nguyên lại đưa ô cho cô.
Đúng lúc cô nhận lấy thì cậu cúi người nắm lấy tay còn lại của cô rồi nắm vào tay mình.
Dù đây không phải là lần đầu tiên họ nắm tay nhau, nhưng đã một tháng rưỡi rồi hai người không gặp nhau rồi, nên khi lại cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của đối phương, trái tim vẫn cuộn lên cảm giác lạ lùng.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy cảm giác này thật phiền phức nên cô không muốn nắm tay, cố xoay tay muốn rút ra.
Cậu nghiêng mặt nhìn cô, bực mình nói: “Ngay cả nắm tay mà cậu cũng không cho?”
“Tại sao phải nắm tay cơ chứ?”
“Mình muốn nắm tay cũng không được sao?” Giọng điệu cậu cực kỳ ấm ức, bàn tay càng nắm chặt hơn.
Lý Quỳ Nhất không lay chuyển được Hạ Du Nguyên, nên đành để cậu nắm tay, song vẫn nói: “Cậu thật đáng ghét.”
Hạ Du Nguyên lập tức vui vẻ, cúi đầu nhìn cô: “Lại ghét mình rồi sao?”
Lý Quỳ Nhất biết cậu ấy lại nghĩ lung tung, cô tức giận, hung hăng nói: “Lần này mình thật sự ghét cậu đấy.”
“Vậy lần nào không phải?” Cậu mỉm cười, nhìn vào mắt cô rồi hỏi.
“…”
Lý Quỳ Nhất cạn lời.
Đi qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Hạ Du Nguyên kéo tay cô vào trong.
So với bên ngoài đang mưa thì trong cửa hàng tiện lợi ấm áp khô ráo hơn, lại còn vắng vẻ, chỉ có một nhân viên cúi đầu chơi điện thoại, không khí rất yên tĩnh.
“Mình chưa ăn tối nên thấy hơi đói rồi.” Hạ Du Nguyên nói rồi đi về khu vực bán cơm của cửa hàng tiện lợi.
Cậu chọn hai hộp rồi cầm giơ về phía cô: “Cậu ăn cùng mình nhé?”
Dù Lý Quỳ Nhất không cảm thấy đói, nhưng cô nghĩ ăn bữa khuya cũng được: “Được.”
Sau khi hâm nóng đồ ăn xong, hai người lấy thêm nước uống rồi đi lên tầng hai cho tiện nói chuyện.
Hạ Du Nguyên mở nắp hộp cơm rồi đẩy về phía Lý Quỳ Nhất, sau đó lột bao đũa dùng một lần đưa cho cô.
Lý Quỳ Nhất nhận lấy, nói: “Thực ra cậu không cần phải làm những việc này đâu.”
“Những việc nào?” Hạ Du Nguyên ăn một miếng cơm lớn, nhìn cô rồi hỏi.
“Như là việc mở nắp hộp cho mình với cả lột bao bì đũa cho mình.”
“À.” Cậu nghiêng đầu, mỉm cười: “Tại sao mình không làm được chứ?”
Lý Quỳ Nhất nghĩ một lát, đột nhiên cô cảm thấy có phải bản thân đang làm mất hứng không.
Cậu muốn làm thì cứ làm thôi.
Nhưng cô vẫn nghiêm túc giải thích: “Mình không phải là không cho phép cậu làm, ý mình là, mình sẽ không vì cậu không làm những việc này mà cảm thấy không vui, như vậy cậu có thể thoải mái hơn.”
Theo như những gì Lý Quỳ Nhất đọc trong tiểu thuyết tình yêu và xem trong phim truyền hình tình yêu, cô biết con trai cũng có những quy tắc riêng trong tình yêu, chẳng hạn như khi đi trên đường phải để bạn gái đi bên trong; khi đưa nước cho bạn gái phải mở nắp giúp cô ấy; khi đi xe phải thắt dây an toàn cho bạn gái… Nói chung là, họ tự nguyện đảm nhận vai trò chăm sóc.
Lý Quỳ Nhất chỉ cảm thấy chăm sóc kiểu trẻ con như vậy sẽ làm mờ bản chất của tình yêu, cô muốn được trân trọng và tôn trọng thật sự.
“Ừm…” Hạ Du Nguyên nhìn cô, nói: “Mình hiểu ý cậu, nhưng nếu cậu không nói, mình cũng không nhận ra là mình làm những việc đó.
Dù là ăn với dì nhỏ, bà ngoại hay ông ngoại thì mình cũng sẽ làm những việc này, chỉ là… Tiện tay làm thôi.”
À, được thôi.
Lý Quỳ Nhất cúi đầu, im lặng ăn, đó là một phần mì xào bò tiêu đen.
“Gần đây cậu có vui không?” Hạ Du Nguyên đột nhiên hỏi.
Trong lòng Lý Quỳ Nhất run lên, hốc mắt cô bỗng nhiên hơi nóng.
Cô bắt đầu trách cậu, ăn cơm thì ăn, trò chuyện thì trò chuyện, sao lại cứ đâm vào lòng cô làm gì?
Việc bà nội cô qua đời, cô đã nói với Hạ Du Nguyên, nhưng những rắc rối trong gia đình và chuyện mâu thuẫn với Phương Tri Hiểu thì cô chưa nói với cậu.
Cậu có đủ sự mạnh mẽ để nói với cô về việc bố mẹ cậu ly hôn, bố cậu ngoại tình, nhưng cô thì không.
Cô không có cách nào thể hiện vết thương của mình ra ngoài, có lẽ phải đến khi nào đó cô thật sự không quan tâm gì nữa thì mới có thể nói ra được.
“Sao cậu lại hỏi như vậy?” Lý Quỳ Nhất cuốn một đũa mì, giả vờ bình tĩnh hỏi lại.
Hạ Du Nguyên lấy một tờ giấy ăn lau miệng: “Chuyện này là Châu Sách nói với mình.”
Tim Lý Quỳ Nhất chợt thắt lại, nhưng cô không ngước mắt lên, nhưng đôi đũa trong tay đã dừng lại.
Thì ra cậu đã biết, Châu Sách cũng biết, vậy nghĩa là Phương Tri Hiểu đã kể chuyện cãi nhau của họ cho Châu Sách.
Chuyện này sao có thể kể cho Châu Sách được? Hai người cãi nhau chẳng phải vì cậu ta sao!
“Không phải Phương Tri Hiểu nói với Châu Sách, mà là Châu Sách tự phát hiện ra.” Hạ Du Nguyên bổ sung: “Châu Sách hỏi mình có biết chuyện này không, có lẽ nó muốn cùng mình nghĩ cách giải quyết vì gần đây Phương Tri Hiểu cũng rất buồn.”
Thì ra là vậy.
Xem ra cô lại không tin tưởng người bạn thân nhất của mình.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy sống mũi cay cay.
Nước mắt cô rơi xuống, rơi vào hộp cơm.
“Cơm hộp nhạt quá nên lấy nước mắt trộn à?” Hạ Du Nguyên thở dài, rút ra một tờ giấy đưa cho cô.
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, trừng cậu.
Cô nhận lấy giấy ăn rồi lau nước mắt, hỏi: “Vì vậy nên cậu mới quay về hả? Cậu muốn giúp mình giải quyết chuyện này à?”
“Học sinh giỏi nhất khối còn không giải quyết được vấn đề thì mình có thể giải quyết được gì?” Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng cười: “Cậu đừng đánh giá mình quá cao, mình chỉ về vì cậu nói cậu nhớ mình, mình muốn gặp cậu để giảm bớt nỗi nhớ, rồi cũng tiện mừng sinh nhật cậu thôi.”
Miệng lưỡi dẻo thật đấy.
Lý Quỳ Nhất không quan tâm cậu nữa, chỉ tìm một miếng thịt thăn bò trong mì xào, cho vào miệng rồi nhai ngấu nghiến.
Nhưng sau đó cô lại nghe thấy Hạ Du Nguyên nói: “Mình không giống như Châu Sách, nó cứ ôm tư tưởng bản thân có thể giải cứu thế giới, muốn làm hòa mối quan hệ của các cậu, sau đó nó còn bị mình trào phúng một trận.”
Cô biết cậu đang cố tình dẫn lời của mình, nên đã chuyển chủ đề, hỏi: “Cậu đã trào phúng cậu ấy như thế nào?”
“Mình nói, người ta là bạn thân, tất nhiên là sẽ hiểu đối phương hơn bất kỳ ai, còn người ngoài như mày thì đừng chen vào làm gì, đúng không?”
Đúng là cậu là người rất có chừng mực, Lý Quỳ Nhất giả vờ hừ nhẹ một tiếng: “Xem như cậu cũng biết điều.”
Cảm giác chừng mực này khiến cô bất chợt muốn chia sẻ với cậu, cô dừng lại một chút rồi nói: “Thật ra mình cũng không biết lỗi trong chuyện này là của mình hay của Phương Tri Hiểu, cũng có thể là của cả hai chúng mình.
Nhưng dù có là Phương Tri Hiểu xin lỗi mình hay mình xin lỗi thì mình cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, vì hình như Phương Tri Hiểu không xem mình là bạn thân nhất nữa, còn mình thì rất quan tâm đến điều đó.
Nếu mình không để ý đến vậy thì chúng mình vẫn có thể tiếp tục là bạn tốt, nhưng mình lại quá để tâm đến, hình như mình không chịu nổi khi tình cảm có vết nứt.”
Nói đến đây, Lý Quỳ Nhất lại bắt đầu sụt sịt, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô không muốn khóc trước mặt Hạ Du Nguyên, nhưng khi nói đến chuyện này thì cô không thể kìm nén được.
Hạ Du Nguyên lấy tờ giấy ăn, vươn người đến gần giúp cô lau nước mắt.
Sau một lúc im lặng, cậu mở lời, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng: “Dựa vào những kinh nghiệm làm con trai, cháu trai, thì mình thấy rằng tình cảm thân thiết nào cũng có vết nứt.”
Hình như cậu đang hồi tưởng lại gì đó, chậm rãi nói: “Lấy mẹ mình làm ví dụ đi, mình biết mẹ rất yêu mình, dù bà không ở bên mình, nhưng cứ có thời gian rảnh là bà lại về thăm mình, còn cho mình rất nhiều tiền tiêu vặt, ủng hộ sở thích của mình.
Nhưng mình cũng biết, khi mẹ mình ly hôn với bố, bà đã từng nghĩ đến việc từ bỏ quyền nuôi mình, vì lúc đó công việc của bà đang trên đà phát triển, bà không có thời gian chăm sóc mình, mà giao cho bảo mẫu thì bà không yên tâm.
Cuối cùng, bà ngoại mình nói một câu: ‘nhất định phải lấy con, mang về đây mẹ nuôi giúp con’.
Thế mẹ mình mới quyết tâm tranh giành quyền nuôi mình.
Thỉnh thoảng mình nghĩ về điều này cũng cảm thấy buồn, nhưng mình vẫn cảm nhận được tình yêu của mẹ, nên mình quyết định không để ý đến vết nứt đó.
Còn bà ngoại và dì nhỏ của mình nữa, họ cũng rất yêu mình, nhưng cũng đã nhiều lần muốn đánh mình.
Bà ngoại, dì nhỏ chăm sóc mình giúp mẹ, mẹ mình cũng không thể chỉ dựa vào tình cảm mà yên lòng, mỗi năm bà đều chủ động trả tiền nuôi dưỡng cho họ, đặc biệt là dì nhỏ còn trẻ mà giúp mẹ mình nuôi con, nên mẹ mình đã ra sức đập tiền lên người dì nhỏ, mua xe, túi xách, đồng hồ cho dì nhỏ khiến dì vui vẻ cam tâm tình nguyện.
Vậy nên, dù là tình cảm tốt đẹp đến đâu, thì cũng cần một chút vật chất để duy trì.
Mình không biết đây có tính là vết nứt không, nhưng nhìn từ đây thì dường như tình cảm không phải là thứ gì đó vô điều kiện, hoàn hảo và không tì vết.”
Hạ Du Nguyên nói một hơi nhiều như vậy, vừa nói vừa cảm thấy lạ lùng, vì cậu thấy Lý Quỳ Nhất là người rất thông minh, không chỉ trong học tập mà cả về những việc đời thì cô cũng có khả năng nhìn rõ.
Tại sao cô lại để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh này chứ?
Cậu nhìn Lý Quỳ Nhất, thấy cô đang lắng nghe cậu nói, nghe đến mức hơi ngơ ngác.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Du Nguyên bỗng nhận ra rất nhiều điều.
Cậu chợt hiểu vì sao sau khi tan học về nhà, cô lại muốn một mình đi trên con đường tối tăm… Dù cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng có đèn đường, không tối, nhưng thực sự không tối sao? Mấy cái đèn đường đó cao như thế, ánh sáng chiếu xuống lại yếu, nhưng cô không chịu mở miệng bảo bố mẹ đón; Trước cửa sở thú, cô cũng thất thần nhìn bóng dáng gia đình ba người hạnh phúc; khi cậu bị bố tát, cô vô thức hỏi về việc giải thích với gia đình; khi bà nội cô qua đời, cậu sợ mình nói sai điều gì làm tổn thương cô nên đã cẩn thận an ủi, nhưng cô lại nói một câu “Mình không sao”, như thể nỗi sợ hãi cái chết của cô lớn hơn cả sự đau buồn…
Có phải cô chưa thực sự được yêu bao giờ nên mới không hiểu tình yêu thật sự là như thế nào không?
Cô chỉ có thể tưởng tượng tình yêu phải như thế nào.
Vì vậy mà trong sự miêu tả của tâm trí của cô thì tình yêu có xu thế là lý tưởng.
Hạ Du Nguyên không biết sự suy đoán của mình có chính xác không, nhưng khi cậu nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của cô, cậu lại lập tức cảm thấy đau lòng.
Nếu đúng là thật thì cậu không thể tưởng tượng nổi cô đã trưởng thành trong hoàn cảnh đó như thế nào để trở thành người hiện tại… Dũng cảm như thế, thông minh như thế, và tự do như thế.
Cậu chỉ nhìn cô, mắt cũng dần dần ướt.
Cậu đứng dậy, ôm đầu cô vào lòng, bao lấy cô bằng chiếc áo khoác của mình, sau đó tuỳ ý xoa đầu cô, tay còn lại thì âm thầm nâng lên rồi nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Lý Quỳ Nhất chỉ lặng lẽ khóc, làm ướt một mảng trên áo phông trắng của cậu.
Mưa đã ngừng, nhưng không khí và đường phố vẫn còn ẩm ướt, nước từ ống dẫn thoát nước của một số tòa nhà vẫn chảy rào rào, lá cây được rửa sạch, trông nó rực rỡ hẳn lên, xanh non bóng mượt bóng trong đêm.
Hai người rời khỏi cửa hàng tiện lợi rồi lại nắm tay nhau.
Hạ Du Nguyên nắm tay cô, cậu thả lỏng rồi lại nắm chặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu có muốn đi vào khách sạn cùng mình không?”
“Gì cơ?” Lý Quỳ Nhất không dám tin vào tai mình.
“Không phải ngủ chung đâu.” Hạ Du Nguyên lập tức đỏ mặt rồi vội vàng giải thích: “Có hai phòng riêng, mình chỉ muốn cùng cậu đón sinh nhật, sau khi qua 12 giờ thì chúng ta sẽ cắt bánh, nói chuyện một chút rồi ai về phòng người nấy ngủ, được không?”
Trong lòng Lý Quỳ Nhất hơi rối rắm, không biết có nên đồng ý hay không.
Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Không được.”
Lý Quỳ Nhất ngước mắt lên thấy vẻ thất vọng trên gương mặt Hạ Du Nguyên, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sẽ buồn chứ?”
“Mình không buồn đâu, cậu không muốn đi thì không đi, mình không sao.” Hạ Du Nguyên nhìn vào mắt cô, rồi ấp úng: “Thực ra mình biết nỗi lo lắng của cậu, đề nghị của mình thật sự không ổn lắm.”
Cậu giơ ba ngón tay lên thề: “Mình thật sự chỉ muốn cùng cậu đón sinh nhật chứ không có ý định làm gì khác, mình là người biết chừng mực mà nên mình không muốn làm những chuyện đó vào lúc này…”
Mặc dù cậu đang thanh minh, nhưng mặt và tai Lý Quỳ Nhất lại đỏ bừng.
“Mình biết mà.” Cô nói nhỏ.
Hạ Du Nguyên nắm tay cô, nói: “Cậu đừng giận nhé.”
“Mình không giận.”
“Mình đã đặt một chiếc bánh ở khách sạn rồi, khách sạn đó không xa lắm.
Chúng ta đi lấy bánh, sau khi ăn xong, mình sẽ đưa cậu về nhà, được không?”
“Được.”
Hạ Du Nguyên lại nắm tay cô, hai người cùng nhau lững thững đi về phía khách sạn.
Ban đêm sau cơn mưa, không khí trong lành mát mẻ, rất dễ chịu.
Hai người nắm tay nhau, tâm trạng cũng dần dần thả lỏng, những vũng nước nhỏ trên đường phản chiếu bóng hình của họ.
“Nếu mình nói mình không vui thì cậu có đi cùng mình đến khách sạn không?” Hạ Du Nguyên nghiêng đầu hỏi cô.
Lý Quỳ Nhất ngẩng cao đầu, lắc nhẹ: “Không đâu.”
Hạ Du Nguyên cười như hiểu rõ: “Mình biết mà.”
Cậu biết cô sẽ không thay đổi nguyên tắc vì cậu, nhưng cậu lại thích sự kiên định của cô.
Khi đến khách sạn, Lý Quỳ Nhất ngồi chờ trên ghế sofa cạnh sảnh lớn, còn Hạ Du Nguyên lên lầu lấy bánh.
Một lúc sau, cậu quay trở lại với một hộp bánh và một hộp quà.
Cậu mở ra, bên trong là một chiếc bánh kem lạnh vani.
Chưa đến 12 giờ, Hạ Du Nguyên đã thắp nến sinh nhật mười bảy tuổi.
Chiếc bánh kem lạnh vani cực kỳ ngon nên hai người ăn thêm vài miếng.
Không biết từ lúc nào mà đồng hồ đã lặng lẽ chuyển sang ngày mới.
“Sinh nhật vui vẻ” Cậu nói.
“Cảm ơn cậu.”
Có lẽ vì vừa mới lục lọi được chút về quá khứ của cô nên cậu không nhịn được nói thêm một câu: “Mình thích cậu.”
Lý Quỳ Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, xảo trá nói: “Cậu vừa mới nói rằng, tình cảm không có sự đơn thuần và hoàn mỹ.”
Nghĩa là, vậy tình cảm của cậu thì sao?
Hạ Du Nguyên mỉm cười rồi tựa lưng vào ghế sofa, lười biếng nhưng chân thành: “Người khác có thể dành cho mình tình cảm như thế nào là việc của họ, mình dành cho cậu tình cảm như thế nào là việc của mình.”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy đó chính là chủ nghĩa lý tưởng của cậu.
Tia lửa lý tưởng có thể kéo dài được bao lâu, Lý Quỳ Nhất không biết, nhưng cô thấy không quan trọng lắm.
Giờ khắc này, cô sẵn lòng tin vào những lời hứa của tuổi trẻ.
Thực ra, việc tin vào điều gì đó có sao đâu?
Sáng hôm sau, khi Lý Quỳ Nhất trở lại trường, Hạ Du Nguyên đã rời đi.
Lý Quỳ Nhất nghĩ về những giờ phút ngắn ngủi ở bên cạnh cậu, cô lại cảm thấy như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.
Trong lòng cô nảy sinh một khao khát không rõ, cô hy vọng kỳ thi đại Học sẽ đến nhanh hơn chút.
Đầu tháng Chín, trường tổ chức một kỳ thi thử cho học sinh lớp 12.
Sau khi thi xong, trường hào phóng cho học sinh nghỉ một ngày trọn vẹn.
Lên lớp sau kỳ nghỉ Hè, Lý Quỳ Nhất cảm thấy mệt mỏi nên chỉ muốn nằm nghỉ hết ngày, nhưng không ngờ, Hạ Lạc Di lại mời cô tham dự buổi tiệc chia tay của mình.
Hạ Lạc Di nói, cô nàng đã quyết định đi du học.
Lý Quỳ Nhất không cảm thấy mình và Hạ Lạc Di có mối quan hệ quá thân thiết, nhưng vì cô bạn đã mời mà cô cũng không muốn từ chối, nên đồng ý.
Cô chọn một món quà nhỏ để tặng cho Hạ Lạc DI.
Buổi tiệc được tổ chức trong một phòng riêng của khách sạn, Hạ Lạc di mời toàn bộ bạn bè trong lớp, vì vậy Lý Quỳ Nhất cũng đều biết họ chứ không phải người xa lạ gì.
Nhưng khi thấy Kỳ Ngọc qua thời gian dài chưa gặp, cô hơi ngạc nhiên.
Cậu ta gầy đi nhiều, mặt lấm tấm râu, dáng vẻ không biết là trưởng thành hay là thăng trầm.
Dù là buổi tiệc chia tay nhưng không khí vẫn rất sôi động.
Trên bàn ăn, mọi người chơi trò “Ma sói”.
Ban đầu Lý Quỳ Nhất không biết chơi, nhưng sau khi nghe được quy tắc trò chơi, cô cũng tham gia khá tốt.
Trong vòng đầu tiên, Lý Quỳ Nhất đã rút được một vai trò quan trọng – Nhà tiên tri.
Quản trò nói: “Mời nhà tiên tri mở mắt.”
Để tránh việc lộ bất kỳ thông tin nào bên ngoài cuộc chơi, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lý Quỳ Nhất yên lặng mở mắt, nhìn các bạn đang cúi đầu nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy, cảm giác mở mắt thật tuyệt vời.
Trong quy tắc thế giới của trò chơi “Ma sói”, mỗi người có cách chơi riêng, việc cô cần làm là tuân theo cách của mình, ví dụ như bây giờ, cô phải thực hiện vai trò của mình là đi kiểm tra danh tính của mọi người.
******
Chú thích:Tin nhắn Lý Quỳ Nhất đang viết là “很像你”, nhưng lúc ấy xe buýt hơi rung nên Lý Quỳ Nhất đã gõ thành “很想你”.
Hai chữ 像 và 想 ở đây cùng cách gõ chữ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook