Công Viên Nhỏ FULL
-
90: “chỉ Còn 364 Ngày Nữa Là Đến Kỳ Thi Đại Học Năm 2016”
Edit: Bồng Bềnh
Cậu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng véo má cô, Lý Quỳ Nhất khẽ lắc đầu thoát khỏi tay cậu.
Cô nhịn cảm giác ngượng ngùng trên mặt, sau đó đặt balo xuống, rồi mở ra, tiếp đến là lấy hộp tẩy sakura lớn ra, nhét vào lòng cậu.
Lý Quỳ Nhất vẫn không nhìn cậu, nhỏ giọng mà nghiêm túc nói: “Lúc đi qua cửa hàng văn phòng phẩm, thấy nó đang giảm giá, nên mình tiện tay mua luôn.”
Hạ Du Nguyên cúi đầu nhìn.
Cậu đã để ý thấy Lý Quỳ Nhất ôm thứ gì đó, nhưng cô ôm chặt quá, thêm vào đó cậu đang buồn nên cũng không nhìn rõ là gì.
Sau đó cô đi vào cửa hàng tiện lợi rồi trở về với cây kem sữa và khẩu trang, đâm ra cậu cũng không để ý lắm.
Hóa ra là mua tẩy cho cậu.
Sao mà cô ngốc thế nhỉ? Cậu chỉ nói đùa một câu là tẩy của cậu sắp bị sàn nhà phòng vẽ ăn mà thôi, vậy mà cô đã đi mua cho cậu cả một hộp lớn như thế, cô không nghĩ xem, một học sinh mỹ thuật như cậu liệu có để mình thiếu tẩy không? Thứ này đâu có rẻ, mua nhiều như thế chắc cũng phải đến trăm nghìn.
Hạ Du Nguyên ngước mắt lên nhìn cô một lúc lâu: “Sao mình không biết tẩy cũng có giảm giá nhỉ?”
Lý Quỳ Nhất cảm thấy người này đúng là quá nghiêm túc, rõ ràng có những chuyện hai người hiểu là được rồi, vậy cậu cứ thích giả vờ không hiểu, truy hỏi đến cùng.
Cô biết, cậu chỉ muốn nghe cô nói cô thích cậu.
Cô nhún vai: “Chắc là cậu không may mắn, chưa gặp lúc tẩy giảm giá thôi.”
Trong mắt Hạ Du Nguyên phản chiếu dáng vẻ thản nhiên mà lại mạnh miệng của cô, đúng là cực kỳ đáng yêu.
Trái tim cậu bỗng chốc mềm nhừ đi.
Hạ Du Nguyên không ép cô nữa, thế là đứng dậy từ trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi nhích lại từng chút một.
Cánh tay cậu chạm vào cánh tay cô, quần đồng phục của cậu cũng chạm vào quần đồng phục của cô.
Nhưng cậu vẫn chưa dừng lại, cứ cố tình chen vào bên cạnh cô.
Lý Quỳ Nhất bị cậu chen đến mức nửa người trên hơi nghiêng, không biết cậu lại bị làm sao nữa: “Cậu mà chen nữa… Thì sẽ ngồi lên đùi mình đấy.”
Mặc dù Lý Quỳ Nhất nghĩ rằng mình chỉ đang miêu tả khách quan, nhưng sau khi nói ra, cô lại cảm thấy không ổn, mặt bắt đầu nóng lên.
Cuối cùng Hạ Du Nguyên cũng không chen nữa, nhưng cũng không rời đi mà vẫn dính chặt vào cô, cơ thể liên tục truyền độ ấm sang.
Cơ thể Lý Quỳ Nhất bị cậu làm nóng lên, nhạc trên quảng trường trước mặt đã được đổi sang bài sôi động vui tươi, nhịp tim của cô không tự chủ được mà đập theo nhịp điệu, thình thịch.
Cô định quay đầu nói với cậu “Đừng dính gần quá”, nhưng vừa quay mặt lại, đầu Hạ Du Nguyên đã áp sát, đôi mắt ướt át mà sáng ngời nhìn thẳng vào cô.
Sau đó, cậu nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, giọng điệu như thỏa hiệp.
“Lý Quỳ Nhất, lần này mình sẽ không tính toán với cậu nữa.”
Mái tóc mềm mại bồng bềnh của cậu cọ vào má cô, giọng nói mang hơi thở tuổi trẻ gần ngay bên tai, hơi thở phả vào cổ và vành tai cô.
Lý Quỳ Nhất bất giác mở to mắt, cơ thể cũng cứng đờ.
Đối diện với hơi thở lạ lẫm từ người khác phái xâm nhập, cô không biết phải làm sao, nhưng kỳ lạ là, cô không có ý nghĩ muốn đẩy cậu ra quá mãnh liệt.
May mắn thay, cậu chỉ chống cằm lên vai cô một lát rồi rời đi, cơ thể cũng cách xa cô hơn, cậu dựa lưng vào ghế.
Hạ Du Nguyên giơ mu bàn tay lên chạm vào má trái của mình, rồi bỗng nhiên hỏi: “Giờ mình còn đẹp trai không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô tiến gần lại để nhìn, mượn ánh sáng từ đèn đường cách đó không xa, cô phát hiện má trái của cậu hơi sưng đỏ.
Lý Quỳ Nhất không để ý đến việc vết sưng đó có ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu hay không, mà cô muốn lập tức hỏi cậu có cần đi mua thuốc mỡ ở tiệm thuốc gần đó để bôi không.
Chưa kịp hỏi, nhạc của điệu nhảy quảng trường đã dừng, các bác trai bác gái cũng giải tán.
Cặp bác trai bác gái nhảy khiêu vũ luôn giẫm chân nhau đi ngang qua họ, có lẽ thấy họ còn mặc đồng phục học sinh nên hai ông bà nhìn thêm vài lần.
Cụ ông nhíu mày, lẩm bẩm: “Bọn trẻ bây giờ thật là hư! Nhỏ xíu đã học đòi người lớn yêu đương, nếu là con gái tôi, tôi sẽ đánh gãy chân thằng nhóc đó.”
Cụ bà cười khẩy: “Vì hồi trẻ tôi không yêu nhiều lần nên mới mù mắt mà lấy ông.
Nhìn thằng nhóc đó đẹp trai thế kia, sao mà giống ông được?”
Hạ Du Nguyên dõi mắt theo họ rời đi, vẻ mặt hài lòng, tự mãn: “Xem ra vẫn đẹp trai.”
Lý Quỳ Nhất cố gắng phớt lờ sự tự luyến của cậu, sau đó dẫn cậu đến tiệm thuốc gần đó mua một tuýp thuốc mỡ có thể giảm đau và làm tan máu bầm, và một gói bông gạc.
Cô giúp cậu bôi thuốc mỡ lên chỗ bị thương trên mặt, bôi được một lúc, tay cô chợt ngừng lại, lo lắng hỏi: “Về nhà cậu sẽ nói với gia đình thế nào?”
Cậu thản nhiên đáp: “Cứ nói thật thôi.”
Lý Quỳ Nhất ngẩn ra, rồi mới phản ứng lại, đúng rồi, cậu không giống cô, cậu có thể trực tiếp nói với gia đình rằng mình bị thương.
Lúc này cô mới nhận ra, có những việc đã in sâu trong lòng cô hơn cô tưởng.
Bôi xong, Lý Quỳ Nhất nhét thuốc mỡ và bông gạc vào tay Hạ Du Nguyên, dặn dò cậu nhớ bôi thuốc hàng ngày.
Cậu nghịch ngợm món đồ trong tay, bỗng ngẩng lên cười: “Mình về nhà nói với bà ngoại và dì nhỏ rằng bố mình đánh mình, cậu có tin không, họ chắc chắn sẽ chửi bố mình một trận rồi cho mình nhiều tiền tiêu vặt.
Mình lại gọi điện cho mẹ, than thở chút, mẹ mình cũng sẽ cho mình nhiều tiền.
Cậu nói xem, đây có tính là mình đang kiếm tiền bằng nhan sắc không?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cậu luôn cho cô cảm giác rằng lo lắng cho cậu là thừa thãi.
Cuối tuần ở nhà dưỡng thương một ngày, khi quay lại trường, mặt Hạ Du Nguyên cũng không còn dấu vết gì.
Học kỳ này vốn đã ngắn, qua giữa kỳ, ngày tháng như bị nhấn nút tua nhanh vậy, từng chồng bài thi chất lên rồi hạ xuống, cảnh bình minh ngoài cửa sổ đã đổi thành màn đêm.
Tháng Sáu, trời nóng, ít mưa, một kỳ thi đại học mà với họ chẳng mấy quan trọng lại đến nữa.
Tuy nhiên, dù sao họ cũng là học sinh lớp 11, tâm trạng hiện tại của họ đã khác xa so với năm ngoái.
Ngày 3 tháng 6, học sinh lớp 12 rời trường, cuối cùng đến lượt họ hát bài tiễn biệt.
Tối hôm đó, học sinh lớp 12 học xong buổi tự học cuối cùng tại trường, sau đó mang theo một chồng sách cao dày đi dọc theo con đường đã đi qua ba năm, xuyên qua biển ánh sáng do các đàn em vẫy lên.
Từng bước, từng bước, rời khỏi khoảng thời gian thanh xuân đầy rực rỡ mà nặng nề, nồng nhiệt và gắn bó ấy.
“Học sinh trường Liễu Nguyên số 1, đánh đâu thắng đó! Đạp gió rẽ sóng, đề tên bảng vàng!”
Các học sinh lớp 11 cố gắng hét lên khẩu hiệu đồng đều, ai ai cũng chất chứa cảm xúc phấn khích mà bồn chồn như thể chính mình cũng đang trải qua.
Chỉ một năm nữa thôi, một năm nữa, sẽ đến lượt họ bước trên con đường này.
Khung cảnh này giống như một buổi diễn tập hoành tráng cho tương lai.
Loa của trường phát đi phát lại các bài hát tốt nghiệp, không quan trọng bạn có biết hát hay không, mọi người đều vô tư hát theo.
Có những bài hát mà Lý Quỳ Nhất không biết, cô chỉ đung đưa theo nhịp điệu cùng mọi người.
Có lẽ cảnh tượng sôi động này quá dễ làm cảm xúc người ta thay đổi, nghe vài câu chữ chạm đến trái tim mà đáy mắt cô hơi ươn ướt.
“Trong mười năm qua, những việc bạn đã làm có khiến bạn không hối tiếc và tự hào không?
Điều bạn tin tưởng khi đó, đến giờ vẫn không thay đổi chứ?”
Vừa hít mũi vài cái, đã có người trong bóng tối phía sau nhéo lòng bàn tay cô rồi nhét vào tay một chiếc khăn giấy, kèm theo là mùi hương phong linh quen thuộc.
Tuy nhiên, khi đài phát bài “Tình bạn mãi mãi” thì cô vẫn không thể kìm nén được, nước mắt nước mũi giàn giụa mà chạy sang lớp bên tìm Phương Tri Hiểu.
Phương Tri Hiểu cũng nhạy cảm không kém, khóc sướt mướt lấy từ túi đồng phục ra một bông hoa diên vĩ, nói rằng hôm nay trực nhật nhặt được ở khu vực vệ sinh của lớp nên tặng cho Lý Quỳ Nhất.
Lý Quỳ Nhất vừa khóc vừa hỏi, rốt cuộc là cậu nhặt được hay cậu hái, Phương Tri Hiểu nức nở nói là mình hái, cậu đừng nói với ai nhé.
Khóc một trận, lúc đó vừa thỏa mãn vừa cảm động, nhưng ngày hôm sau đến trường thì lại thấy ngượng ngùng.
Trời ơi, khóc gì chứ? Có phải mình tốt nghiệp đâu.
Ngày thi đại học, Lý Quỳ Nhất dậy rất sớm, nằm trên giường liên tục nhìn đồng hồ.
Mới bảy giờ mười lăm, cách giờ thi còn lâu lắm, ăn sáng rồi kiểm tra lại chứng minh thư, thẻ dự thi các thứ; tám giờ, còn có thể đứng ngoài phòng thi ôn lại vài bài cổ văn; chín giờ, ồ, phát đề thi rồi nhỉ…
Cô đột nhiên kích động.
Sau đó cầm điện thoại lên nhắn tin với Phương Tri Hiểu, Phương Tri Hiểu cũng nói cô nàng cũng thế, cô nàng rất nhạy cảm với thời gian, cảm giác như đang cùng thi với các thí sinh.
Hai ngày sau, trở lại trường, Tưởng Kiến Tân lại treo lên gương mặt thần bí khó lường, nhẹ nhàng nói: “Lần này, đến lượt các em rồi.” Nói xong, thầy cầm phấn viết lên góc phải của bảng đen mấy chữ ngay ngắn mà nổi bật…
“Chỉ còn 364 ngày nữa là đến kỳ thi đại học năm 2016.”
Học sinh phía dưới căng thẳng nuốt nước bọt.
Tưởng Kiến Tân rèn sắt khi còn nóng, phát ngay đề thi đại học sốt dẻo mới ra lò của năm nay để mọi người thử sức.
Có lẽ vì đây là năm cuối cùng tỉnh tự ra đề nên đề thi Toán khối Văn cực kỳ dễ, đưa cho các học sinh lớp 11 chưa trải qua nhiều vòng ôn luyện làm mà một lớp cũng có đến bảy tám người đạt điểm tối đa.
Mọi người đều cảm thán sinh không gặp thời, nếu sinh sớm một năm, chẳng phải nhẹ nhàng đạt trên 600 điểm?
Đạt 600 điểm có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, Lý Quỳ Nhất nghĩ, năm nay điểm chuẩn đỗ đại học chắc chắn không thấp, có thể lên đến 600 điểm cũng không chừng.
Quả nhiên, mười mấy ngày sau, điểm chuẩn đỗ đại học được công bố.
Điểm chuẩn là 597 điểm.
Mọi người lại thở dài, trách trời trách đất.
Đến đây, cú sốc từ kỳ thi đại học đối với các học sinh lớp 11 cũng kết thúc.
Điều chờ đón họ là kỳ thi đánh giá năng lực học tập1, nhưng loại thi này rất dễ, mọi người cũng không sợ.
Theo lời của một số học sinh lớp thực nghiệm, kỳ thi này nhắm mắt cũng đạt điểm A toàn diện.
Kỳ thi đánh giá năng lực học tập vừa kết thúc, bên kia Hạ Du Nguyên đã thu dọn hành lý, chuẩn bị đi Bắc Kinh tham gia khóa huấn luyện mỹ thuật.
Lý Quỳ Nhất vốn tưởng rằng cô sẽ bình thản chấp nhận chuyện này, vì cô không phải kiểu người thích dính lấy người yêu, hơn nữa cô cho rằng, chia xa cũng có lợi, ít nhất sẽ không để tình cảm làm mờ đầu óc, có lợi cho việc học.
Nhưng ngày mai Hạ Du Nguyên phải đi, cô mới chợt nhận ra một cảm giác mất mát như tấm lưới nhẹ nhàng bao phủ lấy bề mặt trái tim.
Gần nửa năm qua, cậu luôn ở bên cạnh cô, cô đã quen với điều đó.
Từ bỏ thói quen này chắc chắn là việc rất khó chịu.
Ngày 28 tháng 6, sau khi tan lớp tự học tối, cậu đưa cô về nhà lần cuối.
Cả hai không hẹn mà cùng im lặng, đi qua vỉa hè bên đường, đi qua cầu vòm bắc qua con sông, đi qua những biển hiệu đầy màu sắc, đi qua một đoạn tường cũ kỹ của khu dân cư.
Bóng cây vồ lấy, cắn nát ánh trăng vàng nhạt thành từng mảng rải rác khắp nơi.
Đúng dưới bức tường khu dân cư loang lổ bong từng mảnh, Lý Quỳ Nhất cố nén cảm giác hoang mang chợt kéo tới ấy, mở balo mà như túi ma thuật, lôi rất nhiều thứ từ trong đó ra: vài hộp cao dán, đai bảo vệ cổ và lưng, một con mèo nhồi bông.
Cô nhét tất cả vào tay Hạ Du Nguyên, rồi lí nhí nói: “Mình nghe nói các cậu phải ngồi lâu, còn phải giơ tay lên vẽ, lưng, cổ và vai thường bị đau… Mình không biết mấy thứ này có tác dụng không, có lẽ sẽ có tác dụng chút chút.
Con mèo nhồi bông này, ừm… Là để chơi cùng cậu, nếu hành lý của cậu không đủ chỗ, thì không cần mang theo cũng được…”
Hạ Du Nguyên liên tục vuốt ve móng vuốt của con mèo nhồi bông, nói: “Mang theo chứ, cậu tặng mình cái gì thì mình đều mang theo.”
Trên cổ con mèo nhồi bông có treo một tấm thẻ, Hạ Du Nguyên vốn tưởng cô quên không gỡ, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện đó là thẻ id của con mèo, trên đó ghi tên và số chứng minh thư của nó.
“Lý Áo Diệu…” Cậu đọc lên, bất ngờ cười: “Nó chỉ là một con mèo, sao lại có tên và họ chứ?”
“Con mèo này là mình tự làm ở cửa hàng đồ chơi mà, mình chọn da cho nó, mình cũng là người nhồi bông cho nó, nên nó mang họ Lý của mình.
‘Áo Diệu’ là tiếng kêu của nó…” Cô nhỏ giọng giải thích, nói xong lại cảm thấy mặt mình đỏ lên, vì cô nghĩ làm việc này có vẻ ngớ ngẩn.
“Được rồi, Lý Áo Diệu.” Cậu ôm con mèo nhồi bông vào lòng.
Lý Quỳ Nhất không muốn nhìn cậu nữa.
“Mình cũng có thứ muốn tặng cậu.” Hạ Du Nguyên nói.
Cậu cầm bàn tay đang buông thõng ở bên hông của Lý Quỳ Nhất lên, sau đó đặt vào lòng bàn tay cô một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa xe đạp địa hình của mình, sau này cậu cứ lấy xe của mình mà đi học tan học, mình không yên tâm cậu đi bộ một mình ban đêm.
Mình đã điều chỉnh độ cao của yên xe, chắc là phù hợp với cậu.”
Nói xong, cậu lại lấy từ túi ra một cái hộp rồi mở nó ra ngay trước mặt cô.
Lý Quỳ Nhất sững sờ.
Đây là… Một chiếc Apple Watch?
Hạ Du Nguyên lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, định đeo vào cổ tay cô.
Lý Quỳ Nhất vội vàng rút tay lại, nhưng bị cậu giữ chặt.
Cậu không giải thích gì mà cứ thế giúp cô đeo vào.
“Trường học không cho mang điện thoại, cậu đeo cái này nhé.
Mình đã cài đặt hết rồi, cậu xem, đây là chức năng ‘gọi khẩn cấp’, còn có thể phát ra tiếng báo động.” Hạ Du Nguyên thao tác trên màn hình cho cô xem, rồi nhắc lại: “Cậu đeo vào đi, nếu không mình không yên tâm để cậu đi một mình vào ban đêm.”
Lý Quỳ Nhất hiểu ý tốt của cậu, nhưng món quà này thật sự quá quý giá.
Cô cố gắng thuyết phục cậu: “Trước khi cậu đưa mình về nhà, mình vẫn luôn đi một mình mà, không có gì không an toàn cả, toàn là đường lớn, lại có đèn đường…”
“Không được.” Cậu ngắt lời cô: “Cậu phải đeo, cậu muốn mình ở Bắc Kinh ngày ngày lo lắng à?”
Lý Quỳ Nhất suy nghĩ một lúc, quyết định lùi một bước: “Vậy… Vậy mình sẽ đeo tạm, đợi cậu tập huấn về rồi trả lại cho cậu, được không?”
Hạ Du Nguyên không nói rõ đồng ý hay không: “Để sau tính đi.”
Lý Quỳ Nhất cúi đầu, nhìn hai chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, một đen một trắng, cảm giác rất lạ.
Đang mải suy nghĩ, cô bỗng nhận ra tay mình vẫn còn nằm trong tay của Hạ Du Nguyên.
Lý Quỳ Nhất nhanh chóng liếc nhìn cậu, sau đó định lặng lẽ rút tay ra, nhưng vừa nhúc nhích thì cậu đã nắm chặt lấy tay cô.
Hạ Du Nguyên cứng đờ người, nhìn về phía bóng đêm như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Cho mình nắm tay thêm một lúc nữa.”
Lý Quỳ Nhất muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, mai cậu đã phải đi rồi, thế nên cô không lên tiếng mà chỉ mím môi đứng yên, để mặc cậu nắm tay mình.
Một lát sau, cậu bất ngờ đan mười ngón tay vào tay cô.
Chàng trai mười bảy tuổi, bồng bột và vụng về, nắm tay chỉ là nắm tay, chẳng suy nghĩ gì khác.
Nhưng Hạ Du Nguyên nắm chặt quá, Lý Quỳ Nhất bắt đầu thấy tay đau.
“Hạ Du Nguyên, nhẹ tay thôi.”
“Ừm.” Cậu vội vàng thả lỏng, nhưng vẫn nắm lấy, hơn nữa còn nhẹ nhàng xoa ngón tay cô.
Lòng bàn tay của hai người bắt đầu toát mồ hôi, ẩm ướt.
Lý Quỳ Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, thử dò hỏi: “Hay là… Chúng ta đi bộ một lát nha?”
Đứng yên mà nắm tay thế này cũng kỳ lạ quá phải không?
“À, được thôi.”
Hạ Du Nguyên bước vài bước về phía trước, chân tay lúng túng, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào tay.
Hai người đi được một đoạn ngắn, không ai nói câu nào, chỉ có gió đêm thoảng qua làm lá cây trên đầu xào xạc.
Bỗng nhiên, hai tiếng “tít tít” vang lên, phá vỡ sự im lặng kéo dài.
Cả hai giật cùng mình, như thể vừa bị giáo viên bắt quả tang.
Hai người vội vàng thả tay nhau ra, cuống cuồng tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh ấy.
Kết quả là thấy màn hình đồng hồ trên cổ tay Lý Quỳ Nhất sáng lên, hiện ra vài dòng chữ:
“Có vẻ như bạn đang trong trạng thái không hoạt động mạnh, nhưng nhịp tim của bạn đã liên tục cao hơn 120 lần/phút trong 10 phút kể từ 10:47 tối.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Tên trời đánh Hạ Du Nguyên, cậu rảnh rỗi bật cái chức năng đo nhịp tim trên đồng hồ làm gì chứ?!
******
Chú thích:学业水平考试: là một kỳ thi tiêu chuẩn ở Trung Quốc, thường dành cho học sinh trung học, nhằm đánh giá kiến thức và năng lực học tập trong các môn học chính.
Kỳ thi này được sử dụng để đảm bảo rằng học sinh đạt được trình độ nhất định trong các môn học trước khi tốt nghiệp hoặc trước khi thi vào các trường đại học..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook