Công Ty
Chương 26

Kỳ 39. HOÀNG ANH - MẶT TRONG CỦA GIÓĐó là một lời cầu hôn.

Quãng im lặng giữa những câu nói. Không một âm thanh lẩn quất, dù chỉ là hơi thở. Peter Yeo ngước nhìn tôi, chờ đợi. Cuối cùng thì câu nói mà một cô gái trẻ vẫn mong chờ cũng đã đến. Chỉ cần một cái gật đầu, tôi sẽ sở hữu người đàn ông thành đạt, thiết tha với mình. Một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi bất kỳ ai cũng ước ao. Chỉ cần một cái gật đầu, tương lai phía trước sẽ không còn bấp bênh. Tôi sẽ không còn ám ảnh bởi sự thiếu thốn, lo lắng từng đồng xu cắc bạc, bữa ăn hôm nay phải nghĩ đến ngày mai. Tôi sẽ có điều kiện phụ giúp gia đình đang ở quê xa. Tôi sẽ không còn phải mang mặc cảm là dân tỉnh lẻ, luôn thua sút mọi bề so với những kẻ tầm thường nhưng chỉ có lợi thế hơn tôi là dân thành phố. Và quan trọng hơn nữa, với ảnh hưởng của Peter, áp lực ở công ty sẽ trở nên nhẹ nhàng, tôi sẽ có một quyền lực nào đó... Các viễn ảnh dễ chịu như những sợi tơ nhện vô hình, nối tiếp bủa vây, khiến tôi khoan khoái đến tê liệt. Tuy nhiên, thói quen va đập thực tế khắc nghiệt ném tôi trở lại mặt đất. Tôi đặt bàn tay lên vai Peter, trầm giọng:

- Khi nào chúng ta làm đám cưới?

Peter Yeo thoáng giật mình. Ông ta ngước lên, đôi mắt hơi cau lại hiện ra vẻ khó chịu bề trên quen thuộc.

- Không phải là bây giờ. Vợ tôi vừa mới mất, em biết thừa rồi đấy.

- Đứa bé trong bụng em sẽ ra đời dưới danh phận gì? - Tôi hỏi bình thản.

- Nó là con của em! - Rõ ràng, Peter đang tính toán điều gì đó.

- Điều đó chắc chắn và rõ ràng là thế, cả trên thực tế và trong giấy tờ sau này. Nhưng em muốn biết, suốt thời gian em có thai, và khi em sinh đứa bé, em có thể nói với mọi người nó là con của ai không?

- Nó sẽ là con hợp pháp của tôi, một khi nó là con trai. Còn nếu là con gái, thì tôi vẫn lo cho em và con đầy đủ.

Bàn tay tôi đặt trên vai Peter bỗng tuột xuống. Như một phiến đá nhỏ lăn khỏi dốc đá cheo leo và hiểm trở. Vậy đấy, ngay cả đến đứa con biết chắc là của mình, cỗ máy tính toán trong Peter Yeo vẫn không ngừng hoạt động. Cổ họng tôi khô khốc, đắng ngắt. Bất giác, tôi hiểu mình thật ngây thơ. Cái phần mơ mộng của một cô gái trẻ vẫn luôn là cái ngàm sắt khốn kiếp, khiến tôi có thể sập bẫy bất kể lúc nào. Suy cho cùng, ngay cả trong tình yêu, thứ tình cảm được coi là đẹp đẽ nhất, Peter vẫn chỉ xem tôi như một công cụ. Thứ công cụ có thể xếp vào bảng biểu, để có thể đưa ra lựa chọn một, lựa chọn hai. Mỉa mai và cay đắng làm sao!

Peter Yeo bước ra khỏi tấm thảm, đi tới tủ lạnh lấy ra chai rượu trái cây. Ông ta rót một ly chân cao, rồi thêm một ly nữa. Chợt, ông ta dừng tay, cất chai rượu và lấy ra quả táo, ngoảnh lại mỉm cười:

- Tôi quên mất, phụ nữ có thai không uống được rượu! Ăn trái cây sẽ tốt hơn.

- Em muốn uống rượu! - Tôi lẩm bẩm, nhìn thẳng vào mắt Peter.

- Ngoan nào, cô bé xinh đẹp của tôi! - Peter cúi xuống, đặt vào tay tôi quả táo lạnh cóng, giọng âu yếm một cách khó chịu.

Ông ta làm sao nhận ra suy nghĩ chua chát của tôi. Ông ta tưởng rằng, tôi đang lâng lâng bay bổng trên chín tầng mây ư? Càng nghĩ, lòng tôi càng nặng trĩu. Thật ngu xuẩn nếu tôi im lặng, chịu đựng một mình, trông chờ vào số phận phán quyết đứa trẻ trong bụng là trai hay gái. Chi bằng, tôi lật bài ngửa với Peter Yeo. Ngay lúc này.

- Thời gian hiện nay thì chưa sao. Nhưng vài tháng nữa, việc em có thai sẽ không qua mắt được ai - Tôi nói chậm, cố ý run rẩy yếu ớt - Em không muốn trong mắt mọi người, em là một cô gái hư đốn. Có thể ông chưa biết, ở xứ này, một cô gái không có chồng mà có con vẫn được coi là không ra gì!

- Ừm, em nói ra như vậy để làm gì nhỉ? Để tạo một áp lực với tôi, đúng không? - Peter uống cạn cốc rượu, nhún vai, miệng nhếch nụ cười châm biếm.

- Ông phải suy nghĩ cho em. Vì nó là con của ông! - Giọng tôi sắp vỡ ra thành nước mắt, trong tầm kiểm soát của tôi.

- Thôi nào, thôi nào... - Peter chuyển sang ngồi cạnh tôi trên sofa, đưa tay vuốt mái tóc tôi buông xoã - Chẳng người lạ nào có thể soi mói em, Hoàng Anh ạ. Tôi đủ sức và quyền lực để bảo vệ cho em được an toàn.

- Nhưng ba tháng nữa, khi vóc dáng em nặng nề hơn, những người ở Red Sun sẽ biết. Họ sẽ bàn tán. Em không chịu được đâu. Làm sao có thể làm việc trong bầu không khí như thế. Nhân viên phòng Sales sẽ đoán biết ngay ai là cha của đứa bé. Bởi em vẫn nghe mọi người xì xào sau lưng em là tình nhân của ông - Tôi mở to đôi mắt đau đớn, nhìn Peter nửa như van nài, nửa như thách thức.

- Ha ha ha...

Tiếng cười vang lên đột ngột, hoá thành chuỗi âm thanh chói tai, kỳ quái. Peter Yeo dựa hẳn vào lưng ghế sofa, người ông ta rung lên từng chặp. Tôi khựng lại, hơi sợ hãi, lùi xa Peter một khoảng nhỏ. Hình như tôi vừa nói gì đó rất dại dột. Và ông ta chẳng khó khăn gì hoá giải chiêu thức nhỏ nhặt của tôi. Peter ngồi thẳng dậy, tháo kính ra chùi, giọng nghiêm ngắn.

- Hoàng Anh, em nghe rõ nhé. Ngay đầu tuần sau, em phải nộp đơn nghỉ việc ở Red Sun.

- Tại sao? - Tôi hỏi, sau một lúc lặng đi vì thảng thốt.

- Quá dễ hiểu. Điều đó cần thiết cho cả tôi và cả em. Người của Red Sun chỉ nghĩ em chuyển chỗ làm. Họ sẽ quên em ngay. Không ai ngờ vực gì hết. Còn tôi, tôi không muốn vướng chút tai tiếng nào. Và tôi muốn hành động của tôi phải sòng phẳng để bên dưới nể phục. Em còn ở lại thêm ngày nào trong công ty, tôi sẽ khó xử thêm ngày đó. Red Sun là nơi làm ăn. Công tư phân minh.

- Tức là em sẽ trở thành một người thất nghiệp? - Tôi hỏi thẳng, không buồn kiểm soát được những điều nói ra nữa.

- Tôi nói rồi. Em không phải làm gì nữa. Cứ sống ở đây, tôi sẽ chăm lo cho em và đứa trẻ của chúng ta hết sức đầy đủ. Em sẽ có tất cả. Em có biết điều đó có ý nghĩa như thế nào không?

Tôi cụp mắt nhìn xuống, gật nhẹ. Những hoa văn kỷ hà dệt dưới tấm thảm chừng như đang chao đảo dữ dội. Chao đảo như đầu óc chính tôi vào lúc này. Chao ôi, ngay cả lúc tưởng tượng điên rồ nhất, tôi cũng không bao giờ hình dung nổi viễn ảnh mà Peter đang vẽ ra. Một cô gái trẻ học hành tử tế, năng lực cao, đầy ắp tham vọng chinh phục sự nghiệp, thế mà lại gạt ngang tất cả, lủi thủi giam mình trong ngôi nhà sang trọng, sống dựa vào một người đàn ông giàu có. Nếu không có danh phận chính thức thì khác gì một cô gái bao rẻ tiền. Peter đánh giá tôi thấp quá. Tôi liếc nhìn thật nhanh cái đầu quả trứng đang ửng hồng lên vì men rượu của Peter. Lúc này, nhìn ông ta thật vững tin. Mọi thứ xung quanh đều nằm trong tầm kiểm soát của Peter. Cả tôi cũng nằm trong số đó.

Chợt, thật chẳng hề đúng lúc, tôi bỗng nhớ đến lá thư mới nhận hôm qua của thằng em trai mà tôi còn chưa bóc ra. Chắc đó lại là một lá thư xin tiền học. Gia đình. Ôi, tôi đâu thể sống cho bản thân mình. Tôi còn một gia đình ở quê nhìn vào tôi với nhiều kỳ vọng. Tôi còn bao nhiêu lo toan cho ba má, cho em trai. Tôi thừa hiểu, với cách tính toán lạnh lùng sít sao của Peter, nếu trói buộc với ông ta, tôi không thể làm gì cho gia đình mình được nữa.

Tôi đứng dậy, hơi đột ngột. Tôi đi thẳng về phía tủ lạnh, lấy chai rượu, rót ra cốc, uống cạn. Peter nhìn tôi sửng sốt, nhưng không nói gì. Đầu óc tôi nóng lên, thoát khỏi tình trạng tê liệt.

- Em về đây! - Tôi nói rành mạch.

- Sao lại thế? - Peter hơi ngơ ngác. Có lẽ, ông ta tin rằng mọi việc đã được sắp xếp ổn nhất. Và tôi chỉ việc tuân thủ yêu cầu của ông ta mà thôi.

- Em muốn được một mình và suy nghĩ.

- Vậy cũng được. Để tôi đưa em về.

- Không cần đâu. Em sẽ ra ngoài và đón taxi. Ông mệt rồi, nghỉ ngơi đi.

Tôi bước ra khỏi khu vườn và thảm cỏ ướt lạnh nước mưa. Cánh cửa khép lại sau lưng không một tiếng động. Đoạn đường từ khu biệt thự biệt lập ra ngoài đường lớn thật vắng vẻ. Từng đợt gió thổi tung, khiến các tán cây hai bên vỉa hè xào xạc, bay tung toé những hạt nước mát lạnh vương lại trên lá sau cơn mưa. Tôi mỉm cười một mình, chùi nước mắt ứa ra sắp chảy xuống gò má. Tôi đã chờ đợi một cơ hội để đổi đời. Giống như cánh đồng khô hạn thiếu đói trông chờ trận gió lớn sẽ mang mưa rào. Và rồi cơn mưa cũng đến. Nhưng mặt trong của gió, là những điều kiện mà tôi không ngờ tới, khắc nghiệt vô cùng. Một nhân viên mặc đồng phục vệ sĩ, là bảo vệ khu biệt thự, vừa đi ngang qua tôi, hơi nghiêng đầu nhìn, cười khẩy. Tôi gồng người trong giây lát. Anh ta tưởng tôi là hạng gái gọi, làm việc xong rồi ra về đấy mà. Nỗi căm hận trong tôi bùng lên. Tôi quyết định trong chớp mắt. Không, không đời nào tôi đi theo lối hẹp Peter Yeo đã vạch ra. Không đời nào tôi chấp nhận làm cái bóng của một người khác. Nếu tôi không sinh được con trai, nếu tôi không còn xinh đẹp vừa mắt ông ta, tôi sẽ phải chịu cảnh bị vứt bỏ. Như Ms. Bảo đã từng bị vứt bỏ. Hơn hết, tôi biết, chính tôi sẽ phải điều khiển cuộc đời mình. Tôi bước ra đến đường lớn. Tôi đưa tay vẫy nhẹ. Tức khắc, một chiếc taxi vàng cập vào, mở cửa đón tôi.

° ° °

Buổi họp đầu tuần ở Red Sun, tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng, tập trung báo cáo kết quả làm việc vượt trội của phòng Sales. Peter Yeo hài lòng. Ông ta tin rằng tôi là một phụ nữ biết điều và kín miệng. Những tia mắt tôi hướng về CD Nguyên hầu như không được đáp trả. Tôi hoảng sợ. Anh ấy đã biết điều gì rồi ư? Phần cuối của buổi họp, hầu như tôi không hề nghe thấy chung quanh. Mọi ý nghĩ trong tôi tập trung vào CD Nguyên. Kể từ khi từ nhà Peter Yeo ra về, tôi chỉ nghĩ về anh mà thôi. Phải, một người phụ nữ cần được kiêu hãnh. Cần được yêu và trân trọng. Chứ không thể xem như một chỗ bấu víu tầm thường. Nhìn ở mặt khác, CD Nguyên đáng giá hơn Peter nhiều. Tôi sẽ dứt khoát rời bỏ Peter Yeo rồi duy trì và xây đắp tình cảm với CD Nguyên cho vững chắc. Tôi phải làm được điều đó.

Tôi bước ra khỏi phòng họp hơi muộn vì trao đổi thêm vài chi tiết với bên Thiết kế. Tôi đi dọc hành lang, về phòng. Bỗng, tôi khựng lại. CD Nguyên đang nói chuyện với Lim. Cô nhóc đang hoa tay, nói gì đó rất hào hứng. Nụ cười của CD Nguyên hướng về Lim mới trìu mến làm sao. Máu trong tim tôi sôi lên. Tại sao con bé sinh viên ranh con ấy lại chen vào giữa tôi và giám đốc Red Sun?

Đúng khi tôi toan bước đến, cắt đứt câu chuyện rôm rả giữa hai người, bụng tôi bỗng quặn thắt. Tôi lảo đảo rẽ sang toilet. Ruột gan cồn cào. Tôi bắt đầu nôn thốc tháo. Mặt mũi tôi đỏ ửng, ràn rụa nước mắt. Đứa trẻ trong bụng. Ý nghĩ cuồng loạn trong đầu. Khi ruột gan ổn thoả trở lại, tôi vẫn đứng tựa lưng rất lâu vào bức tường đá hoa. Đầu tôi đầy ngập dự đoán hoảng hốt. Không chỉ Lim, mà đứa bé tôi đang mang trong người cũng là rào cản tôi đến với Nguyên. Mình phải làm gì nhỉ? Bất giác, tôi rút điện thoại, bấm số của Kat Trần.

Kỳ 40. KAT TRẦN - NỤ HÔN CẤMCú điện thoại gọi đến từ Hoàng Anh khiến tôi bàng hoàng. Tôi vẫn mong chờ nó. Mong chờ đến mức khi nó xuất hiện, tim tôi nhói lên. Tôi lắng nghe hơi thở của cô ấy vẳng đến từ đầu dây bên kia. Khác với số đông vẫn quen nhớ tôi dưới cái tên Kat, Hoàng Anh gọi tôi là Khanh. Giọng cô ấy gọi tên tôi mới êm dịu làm sao:

- Có việc này quan trọng lắm. Hoàng Anh nghĩ chỉ có Khanh mới giúp được!

- You nói đi, mình sẽ làm ngay!

- Không tiện nói qua điện thoại. Tụi mình gặp nhau có được không?

- Okay, ngay bây giờ?

Một chút lưỡng lự và căng thẳng. Chừng như Hoàng Anh đang gặp một phiền toái nào ghê gớm. Phảng phất trong giọng nói sự van nài tội nghiệp:

- Không, có lẽ cần nhiều thời gian hơn. Khanh có thể dành cho mình buổi chiều hôm nay, được không?

- Đúng 2 giờ, Khanh lái xe qua bên Red Sun, đón Hoàng Anh. Vậy nhé!

Suốt khoảng thời gian hạn hẹp còn lại của buổi sáng thứ hai, tôi lao vào làm như điên, giải quyết hết các công việc trong ngày. Tôi hiện làm việc cho một tổ chức phi chính phủ, theo dõi một vài dự án về quy hoạch đô thị. Thoạt tiên, tôi nghĩ chỉ đi làm cho vui. Nhưng lâu dần, công việc cũng mở ra các giá trị đáng kể. Tiền bạc ở đây trả tương đối, đủ để duy trì mức sống tốt ở Việt Nam. Nhưng với tôi, thật sự, có khối thứ đáng để suy nghĩ hơn tiền bạc nhiều. Chẳng hạn việc quan sát đủ mọi hạng người qua công việc, kiểm tra khả năng của chính mình khi buộc nỗ lực hoàn tất một mục tiêu đặt ra. Đặc biệt và bí mật nhất, công việc đã giúp tôi xao lãng ra khỏi các vấn đề khốn kiếp của bản thân mình. Một vài đồng nghiệp nam từng khởi sự theo đuổi tôi. Tuy nhiên, tôi đã làm cho họ phá sản ý định bằng vẻ lạnh lùng và những lời mỉa mai khôi hài. Ở một khía cạnh nào đó, tôi chẳng có lý do gì để căm ghét hay coi thường đàn ông. Đơn giản là tôi chẳng có cảm xúc gì với họ. Và với tình thế của mình, càng tránh xa các tình huống lố bịch bao nhiêu, càng tốt cho tôi bấy nhiêu.

Các đồng nghiệp cùng thực hiện dự án hơi ngạc nhiên khi thấy tôi bỏ bữa trưa để dịch cho xong bản tài liệu. Lâu nay, tôi được tiếng là người giải quyết công việc khoa học, đúng giờ hơn ai hết. Làm sao họ tin được một kẻ lạnh lùng như tôi đang cuống quýt để lao đến giúp đỡ một ai khác. Làm sao họ hình dung được rằng, tôi thiết tha được gặp Hoàng Anh, được làm chỗ dựa cho cô ấy. Chốc chốc, tôi lại liếc nhìn đồng hồ. Càng gần đến 2 giờ, tôi lại thấy hồi hộp nhiều hơn. Gương mặt đẹp, đầy cương nghị của Hoàng Anh hiện ra sắc nét, hơn cả sự ám ảnh. Ý nghĩ cô ấy lựa chọn tôi, thiết tha tôi hơn bất cứ gã đàn ông nào khác trong lúc ngặt nghèo khiến tôi xúc động mạnh. Trong lúc mọi người còn ngủ trưa, tôi tắt máy tính, nhặt chìa khoá xe và bước đi như chạy ra khỏi toà nhà lớn.

Xe dừng lại sát vỉa hè dưới chân cao ốc. Vừa khi rút điện thoại ra gọi Hoàng Anh, thì đã thấy bóng cô bước ra từ cánh cửa kính lớn. Chưa nhận ra xe tôi, Hoàng Anh đứng im, nhìn quanh. Nắng phản chiếu từ những tấm kim loại xám xanh phủ bên ngoài các toà nhà chọc trời hắt vào cô thứ ánh sáng kỳ lạ. Cái đầu thanh tú nổi bật xoay chuyển khéo léo trên đôi vai gầy nhìn thật quyến rũ. Bộ váy văn phòng xám trắng thanh lịch cũng ánh lên sắc xanh. Nhưng gương mặt cô mới là điểm nhấn ấn tượng nhất. Đôi mắt mở rộng luôn mở to can đảm, khuôn hàm hơi vuông được làm mềm dịu xuống bởi cái cằm tròn nhỏ xinh. Có thể niềm say mê trong tôi đã đẽo gọt Hoàng Anh, biến cô ấy thành một bức tượng hoàn hảo. Nhưng biết làm sao được, dáng vẻ vừa yếu ớt, vừa rắn rỏi của Hoàng Anh đã mê hoặc tôi ngay từ lần giáp mặt đầu tiên. Một trận gió bất thần thổi tung mái tóc dài mượt khiến Hoàng Anh thoáng bối rối. Tôi nhấn một hồi còi ngắn. Hoàng Anh giật mình. Tôi hạ kính xe, thò cổ ra, vẫy nhẹ bàn tay. Hoàng Anh nhướn mày thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, rồi cô rảo nhanh về phía xe hơi.

- Khanh đi xe của ai vậy? - Chưa vội bước vào trong xe, Hoàng Anh đứng ngoài nhìn qua cửa, hỏi, vẻ cẩn trọng khác lạ.

- Tất nhiên là của mình! - Tôi thấy hơi lạ.

- Không phải xe của ông Yeo chứ?

- Lão ta thì dính líu gì ở đây? Mình mới tậu xe tuần trước. Mình bắt đầu sợ nguy hiểm khi đi xe máy - Tôi giải thích, tự nhủ thật quái quỷ làm sao khi Hoàng Anh quan tâm đến chi tiết lặt vặt kiểu này - Vào xe đi nào!

Tôi cho xe chạy hết đại lộ rồi rẽ trái, chạy dọc theo bờ sông. Nhìn gần, Hoàng Anh gầy và nhợt nhạt, khác hẳn những lần tôi gặp trước đây. Đôi mắt dõi thẳng về phía trước, cánh tay buông dọc người thả trên nệm ghế, nổi rõ vài đường gân xanh. Tiếng hơi lạnh phả ra rầm rì. Có lẽ cả tôi lẫn cô ấy đều chờ nhau mở lời trước. Bỗng dưng, cảm giác thương xót đối với Hoàng Anh bỗng trào lên trong tôi.

- Có chuyện gì xảy ra với you vậy? - Tôi hỏi, giữ vẻ mặt thản nhiên.

- Mình tuyệt vọng quá, Khanh ạ. Mình không ngờ, chuyện này lại đến với mình! - Giọng Hoàng Anh thì thào, nhưng chất đầy nỗi tuyệt vọng. Cô như rên lên vì đau đớn - Quá nhanh! Quá khủng khiếp!

- Nói rõ hơn đi! - Tôi quen thói nói như ra lệnh, nhưng trong lòng bỗng lạnh băng vì lo âu

Không có lời đáp. Im lặng. Không có âm thanh nào bất thường. Nhưng tôi biết, cô ấy đang khóc. Nước mắt đang chảy xuống. Tôi những muốn ôm ghì lấy cô ấy, lau khô những giọt nước mắt trong đôi mắt tuyệt vọng vì một chuyện gì ấy mà tôi chưa thể nắm bắt rõ ràng. Tuy nhiên, tôi chỉ biết ngồi yên, tập trung vào tay lái và con đường trước mặt. Mặc dù Hoàng Anh biết rõ bí mật của tôi, vì tôi đã từng bày tỏ, trút sạch nỗi lòng với cô ấy, nhưng Hoàng Anh chưa bao giờ để lộ những suy nghĩ riêng về chuyện của tôi. Đơn giản, cô không hề đả động đến chữ đồng tính hay les. Cô cư xử với tôi tôn trọng, như với tất cả những người bình thường khác. Chỉ có điều làm sao Hoàng Anh biết được càng ngày, cô càng có ý nghĩa lớn hơn đối với tôi. Rất nhiều đêm, trong giấc mơ, tôi ước ao chiếm được tình cảm của cô ấy. Tôi biết, sự khao khát mãnh liệt của tôi có thể làm cô hoảng sợ. Vì thế, tôi phải kiềm chế lòng mình. Tôi đã cất nhẹm bản thân. Tốt hơn hết là che giấu cảm xúc dưới lớp vỏ ngạo mạn, kiêu kỳ...

Nắng vẫn chói chang bên ngoài cửa xe. Hệt như một tôi và Hoàng Anh tự nhốt mình trong một chiếc hộp kim loại đang được nung nóng dần lên. Tôi muốn thoát ra khỏi hơi nóng ngột ngạt của đô thị nên cho xe chạy vào đường cao tốc, chuẩn bị qua cầu ra vùng ngoại ô. Hoàng Anh bỗng đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay tôi:

- Chở mình vào bệnh viện, được không?

- You bị bệnh hả? Bệnh gì vậy?

- Không. Mình muốn vứt bỏ một thứ...

- Thứ gì? You bị làm sao, nói đi chứ!

Hoàng Anh lại mím môi, khóc lặng lẽ như một đứa trẻ sợ hãi. Sự kiên nhẫn trong tôi không còn nữa. Tôi ngoặt xe vào một con đường nhỏ, đạp phanh dừng cấp tốc. Tiếng thắng két vang lên ghê rợn, xé tan cảm giác trì trệ, chờ đợi và phỏng đoán vô vọng. Tôi quát lên:

- Nói đi!

- Cho mình vào bệnh viện, mình muốn vứt bỏ đứa nhỏ trong bụng! - Hoàng Anh nhắm mắt, nói chậm, rành rẽ.

Chắc chắn tôi không nghe lầm. Nhưng hệt như tôi nghe lầm. Tai tôi ù đi. Cánh tay tôi, những thớ thịt dưới lớp da tôi run bắn lên. Hệt như có một bàn tay ma quái luồn vào ngực tôi, bóp chặt. Tôi gục đầu xuống vô-lăng. Mất một hồi lâu, tôi mới ngước lên, lấy lại hơi thở đều đặn. Nước mắt đã khô trên gò má Hoàng Anh. Cô ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chỉ có đôi mắt là trở nên khô lạnh, trống trải như một ngôi nhà hoang vắng. Cô ấy đang mang trong người một đứa trẻ. Và giờ đây cô muốn giết nó đi. Ý nghĩ ấy mới tàn nhẫn và cay đắng làm sao.

- Giữ lại đứa bé, được không? - Tôi không nhận ra cái giọng trầm và khản đặc là của mình nữa - Tội trọng đấy!

Hoàng Anh lắc đầu, tia lạnh lướt qua mắt, khuôn cằm hơi hất về phía trước. Trong giây phút chớp nhoáng đó, tôi chợt nhận ra cô ấy không yếu đuối như tôi tưởng. Rõ ràng, bên trong cô, có cả sự cương quyết đến sắt đá.

- Khanh đưa mình đến bệnh viện! Làm ơn. Đừng trì hoãn được không? Đứa nhỏ mới chỉ hơn một tháng thôi, chưa có hình thù. Mọi việc chắc cũng dễ dàng hơn...

Không nói gì nữa, tôi rồ ga, quay xe đi ngược vào trung tâm thành phố. Tôi cố gắng lảng tránh ký ức tuổi thơ, mình đã thèm khát được yêu thương, thèm khát có được một đứa em nhỏ như thế nào. Tôi đã cô độc, đến mức tôi luôn nghĩ phải yêu thương một ai đó giống hệt mình... Và vì thế, lúc này đây, tôi gắng không nghĩ gì nữa. Thật khủng khiếp nếu nhìn thẳng vào sự thật: Tôi đang giúp giết chết một sinh linh chưa thành hình. Chỉ có ý nghĩ Hoàng Anh cần làm thế. Cô ấy sẽ chết nếu tôi quay lưng là khiến tôi thu gom chút ít can đảm.

Vào đến bệnh viện, tôi xốc lại tinh thần. Gạt qua hết thảy mọi áy náy ngại ngần, tôi đi thẳng vào khu vực đăng ký. Nếu lúc khác, hẳn tôi đã cười rũ vì ý nghĩa ngộ nghĩnh của cụm từ kế hoạch hoá. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy căng thẳng khi phải đối diện với ánh mắt dò hỏi của các nhân viên bệnh viện. Kìm nén giận dữ, tôi khai báo cho Hoàng Anh dưới tên tuổi của tôi. Sau đó, tôi sang quầy đóng tiền. Tôi vừa quay lưng, người phụ nữ trung niên nói ngay với người ngồi bên cạnh: "Trông trí thức hiện đại thế mà cũng mắc vào vụ này!". Người kia dài giọng: "Ôi, càng văn minh, càng chơi bơi thả dàn. Tôi lạ gì mấy cô quý tộc này!". Tôi quay phắt lại, giận run lên. Tôi sẵn sàng lao tới xử lý mấy mụ đàn bà lắm mồm. Nhưng Hoàng Anh đang chờ, tôi không thể để cô ấy một mình lâu hơn...

Mọi việc diễn ra khá nhanh. Bước ra khỏi căn phòng có cánh cửa trắng, Hoàng Anh đã xanh, lại càng xanh hơn. Chỉ là nửa tiếng. Thế mà khoảng thời gian đó như một nhát dao, cắt sâu vào Hoàng Anh, biến cô thành một người hoàn toàn khác biệt. Tôi đưa tay cho cô. Hoàng Anh dựa hẳn vào tôi, lả đi.

Tôi đưa cô ấy về căn hộ chung cư. Cô nằm yên trên tấm nệm xanh quen thuộc. Tôi nấu ăn, rồi ép cô ăn chút ít cho lại sức. Hoàng Anh chợt ngước nhìn tôi, hỏi thẳng:

- Khanh biết ai là cha của đứa bé không?

- Ai?

- Peter Yeo!

- Gã ép buộc you?

Hoàng Anh đưa đôi mắt lơ đãng nhìn quanh căn phòng rộng, gật đầu. Lòng tôi bùng lên nỗi căm hận. Một kẻ như Peter đã dùng quyền lực ép buộc một cô gái thân cô thế cô như Hoàng Anh. Làm sao cô có thể cưỡng chống lại gã? Hoàng Anh - Nạn nhân khốn khổ của Peter Yeo, gã nhân viên trung thành của ba tôi. Đầu tôi như sắp vỡ tung. Hoàng Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đau đớn, tủi nhục. Tôi siết chặt tay bàn tay yêu dấu, Hoàng Anh của tôi. Một cách vô thức, tôi đưa bàn tay gầy guộc đó lên môi, hôn nhè nhẹ. Hoàng Anh ngoảnh đầu, nhìn ra cửa sổ. Nụ hôn bị cấm đoán lan xuống cánh tay, mang theo hơi nóng tha thiết, xót thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương