Tự Ngọc lục soát trong thôn một vòng cũng không nhìn thấy đóa tiểu bạch hoa kia, nhất thời cũng chỉ có thể trở về cánh rừng trước, biến trở về hình người cầm chén đũa trở về, lại không ngờ vừa đi ra tới đã nhìn thấy Phương quả phụ từ nơi xa đi tới.

Trên mặt Tự Ngọc mang theo ý cười như có như không, cầm chén đũa trong tay đi thẳng về hướng ả ta.

Phương quả phụ bụm cổ tay lại bước nhanh hướng tới chỗ này trên gương mặt trắng nõn tràn đầy âm trầm tức giận, nhìn thấy Tự Ngọc, trên mặt thế nhưng không có chút chột dạ nào, trong mắt ẩn chứa khinh thường đi qua bên cạnh nàng.

Tự Ngọc duỗi tay kéo ả ta qua: “Tỷ tỷ đi đâu vậy, để muội muội tìm vất vả lắm đấy?”

Phương quả phụ lại cũng chẳng phải hạng người dễ đối phó, hôm qua như thế sao Tự Ngọc còn mặt mũi ở lại trong thôn, mặc dù nàng muốn ở lại, tức phụ Giả gia kia há lại dễ đối phó, không thể thiếu chịu đánh chửi giáo huấn, sao có thể để nàng sống thuận buồm xuôi gió tại đây.

Nếu ả ta đã dám làm như thế, cũng không có gì phải sợ, dù sao nàng cũng không bắt được thóp của ả ta, ả ta nghe vậy lập tức hất tay nàng ra, trên mặt trắng nõn mang theo một tia cười vui sướng khi người gặp họa: “Muội muội tìm ta làm gì, nếu muốn tìm cũng nên tìm gian phu hôm qua cùng sung sướng phong lưu với ngươi chứ, sao lại tìm tới trên đầu ta làm gì?”

Đôi mắt Tự Ngọc chậm rãi hóa thú, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, vừa nhìn đã thấy là một nữ tử mang ý đồ xấu xa: “Ta đương nhiên muốn tìm ngươi, dáng vẻ ngươi đẹp như vậy, ta còn chưa ngắm đủ đâu…”

Phương quả phụ thấy biểu cảm nàng khác lạ, đôi mắt trông cực kỳ quỷ dị, ban ngày ban mặt thế nhưng lại nảy sinh một chút cảm giác cổ quái.

Sắc mặt ả ta khẽ biến đổi, không tự giác lui về phía sau một bước, chờ nàng không chú ý vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng lại bị cái gì đó cuốn lấy eo kéo về phía sau, ả ta còn chưa thấy rõ đó là thứ gì, Tự Ngọc đã đánh một quyền tới.

“A!” Trước mắt Phương quả phụ tối sầm lại, lập tức bị đánh ngã xuống đất, cơn đau truyền đến chỉ cảm thấy một con mắt như muốn bỏ đi rồi, ả ta che đôi mắt lại rê.n rỉ trên mặt đất.

Tự Ngọc thu hồi cái đuôi lại, đập mạnh cái chén trong tay trên mặt đất: “Lạch cạch” một tiếng chén vỡ thành mấy mảnh, có lẽ mảnh nhỏ bay trúng người quả phụ, khiến ả ta lại kêu lên một tiếng sợ hãi: “A…!”

Tự Ngọc cúi người cầm lấy một mảnh chén vỡ cực kỳ sắc bén, ngồi xổm người xuống duỗi tay bóp chặt cổ ả ta, đặt một góc mảnh nhỏ sắc nhọn trên khuôn mặt tinh tế trắng ngần của ả ta, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, biểu tình không có chút ý cười nào, nhìn rất đáng sợ: “Đáng tiếc cho tấm da này của ngươi, dáng vẻ hợp ý ta như vậy, bên trong lại không khiến ta ưa thích…”

Phương quả phụ vừa khe khẽ động, trên mặt đã bị cắt một vế thương tê rần, máu đỏ tươi thuận theo miếng chén vỡ chảy xuống, ả ta sợ tới mức không dám cử động dù chỉ một cử động nhỏ, cả người phát run nhìn Tự Ngọc, đôi mắt đẹp óng oánh đa tình lập tức chứa đầy nước mắt: “Thạch muội muội, ta sai rồi, đều do tên Giả Trường Quý đó ép ta, ta là một phụ nhân thủ tiết, trong nhà không có nam nhân che chở, bị hắn chiếm đoạt không nói, hắn còn muốn lấy danh tiết uy hiếp ta đi làm những chuyện ác này, ta cũng thật sự không còn cách nào khác…” Ả ta nhất thời khóc như hoa lê dính mưa khiến người ta tan nát cõi lòng: “Ta thật sự không phải cố ý hại ngươi đâu, hắn ta là tên cường hào ác bá trong thôn, nếu ta không đồng ý, hắn ta tất nhiên sẽ đánh chết ta, ta cũng là không còn cách nào khác mới nghe theo hắn ta, muội muội ngươi tạm tha cho ta đi, nẻ mặt ta đáng mà tha cho ta đi…”

Tự Ngọc phảng phất như hoàn toàn không nghe lọt tai, trên tay mảnh nhỏ cũng không rời khỏi mặt ả ta, chỉ lẳng lặng nhìn nước mắt trong mắt ả ta, mặt vô cảm nói: “Quả nhiên là loại da mặt này khiến người ta thích hơn, nói cái quỷ gì người khác cũng tin…”

Phương quả phụ thấy nàng không bị lừa, trong lòng ả ta căng thẳng, cả người càng thêm cứng đờ, nước mắt trong mắt lại tiếp tục rơi xuống: “Ta nói những câu này đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt muội muội, nếu có một câu nói dối sẽ lập tức chết ở trước mặt ngươi, mất đi cái mạng này cũng cam tâm!”

Tự Ngọc nghe vậy cười, dường như đã tìm thấy một chút thú vị: “Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, thế muội muội cũng nói thật với ngươi, lời ngươi vừa mới nói ta không tin dù chỉ một câu…

Phàm nhân các ngươi không phải đã nói rồi sao, biết người biết mặt không biết lòng, nhìn người trước tiên phải xem thử trái tim của người đó có phải màu đen không, hay là tỷ tỷ để ta nhìn thử xem thì thế nào?” Nói đoạn mảnh nhỏ trên tay chậm rãi dời về phía ngực ả ta.

Phương quả phụ rùng mình, lập tức duỗi tay đánh úp về phía mặt nàng, móng tay sắc nhọn suýt chút nữa đã móc vào da mặt nàng.

Hai mắt Tự Ngọc cũng không chớp, giơ tay nhẹ nhàng vạch một phát.

“A!” Phương quả phụ lập tức hét thảm một tiếng, cổ tay truyền đến một cơn đâu đớn kịch liệt, bị cắt một vết cực lớn khi đang sống sờ sờ, ả ta vô lực rủ tay xuống, từng giọt máu to như hạt ngọc trào ra ngoài chảy xuống tí ta tí tách, lập tức nhiễm đỏ cả đất đỏ.

Phương quả phụ nằm thẳng cẳng trên mặt vặn vẹo thành một cục, thống khổ kêu thảm thiết.

Tự Ngọc thấy thế như thể có chút tiếc nuối: “Xem ra tim ngươi màu đen, đáng tiếc, bên trong không xứng với tấm da này lắm,chi bằng ta giúp ngươi lột xuống nha.



Phương quả phụ nghe vậy hoảng sợ đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch bò về phía trước, liều mạng kêu to: “Cứu mạng… Có người không, cứu ta…!” Đáng tiếc đôi tay ả ta dùng hết sức bò lên trước nhưng chân đã bị dọa mềm nhũn, căn bản bò không được bao xa, trong lúc nhất thời càng thêm sợ hãi run rẩy cả người, nữ nhân này thật sự muốn mệnh ả ta mà!

Tự Ngọc mặt vô cảm đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh ả ta, tay cầm mảnh chén vỡ dính máu chậm rì rì để lên trên cằm ả ta, như thể đây chỉ là chuyện bình thường.

Phương quả phụ nhìn khuôn mặt đáng sợ vô cảm của nàng nhất thời tim mật đều buốt lạnh, mảnh nhỏ sắc nhọn kia đâm rách da ả ta, như thể tiến vào trong tim trong thịt, ngay sau đó đã xé da mặt ả ta xuống.

Phương quả phụ cảm thấy một tia đau đớn khiến ả ta sợ tới mức hồn phi phách tán, một tiếng thét chói tai còn chưa thoát ra khỏi miệng hai mắt đã trợn lên hôn mê bất tỉnh.

Tự Ngọc nào biết ả ta dễ dàng bị chọc ghẹo như thế, dáng vẻ không thú vị bằng những yêu quái lạnh lùng khi chúng gặp phải cuồng phong vũ bão, nàng lập tức mất hết hứng thú ném những mảnh vỡ trên tay đi: " Quả thật dễ bị dọa, mới một chút đã vô dụng rồi, hoa cỏ còn thú vị hơn phàm nhân nhiều! "

Nàng đứng lên lại mặc kệ ả ta, xoay người đi về nhà, lại không ngờ đến trước của nhà mình lại chỉ thấy Lưu thẩm ngồi một mình ở đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương