Trên vải dệt trong tay Thẩm Tu Chỉ còn mang theo độ ấm còn sót lại, vừa nhớ tới thứ này lấy ra từ đâu hắn như bị bỏng, lập tức buông lỏng tay quăng ra, nỗi lòng vững vàng trước kia đã rối loạn đến rối tinh rối mù.

“Thẩm tướng công.

” Phương quả phụ đứng ở ngoài phòng, trên tay còn đặc biệt mang theo rượu thuốc đến.

Hôm qua ban đêm không ả ta không thể gặp được Thẩm Tu Chỉ, đợi ả ta đến lần nữa chỉ còn lại hỗn độn cùng vết máu đầy đất, lúc này ả ta mới biết được tên Giả Trường Quý kia đã bị Thẩm gia tướng công này đánh đến không còn hình người ngay tại chỗ, ả ta bèn cố ý đợi cả đêm, đợi cho người bớt giận đôi chút, đợi đến lúc lòng tràn đầy thất vọng mới lại đến an ủi, nhất định không cần ra tay cũng tóm được người.

Phương quả phụ đi vào phòng không nhìn thấy Tự Ngọc, nhất thời trong lòng rất đắc ý, thấy Thẩm Tu Chỉ xoay người nhìn về phía ả ta, lập tức nhếch môi cười, yểu điệu thướt tha đến gần hắn: “Chuyện hôm qua ta đã nghe nói rồi, ngươi cũng không cần tức giận quá mức, vì những người này tức hỏng thân mình sẽ không đáng, huống chi sớm nhìn rõ người dù sao cũng tốt hơn bị lừa cả đời.

Lúc trước ta đã sớm nhìn ra nàng không phải nữ nhân dễ giữ, mới đầu đã nói với người khác nói ngươi không tốt, trong lời nói còn ghét bỏ ngươi là kẻ liệt, chậm trễ ngày tháng tốt đẹp của nàng, nhìn bộ dáng kia như thể hận không thể đến trấn trên mua thạch tín độc chết một người đang sống sờ sờ là ngươi, ta nhìn còn cảm thấy đáng sợ.

” Ả ta đánh giá trên dưới một phen, thấy vết thương trên tay hắn bèn lập tức mở nắp rượu thuốc ra, vô cùng quen thuộc ngồi xuống cạnh bàn: “Thẩm tướng công, miệng vết thương này của ngươi quá nghiêm trọng, ngươi ngồi xuống đi, ta bôi miệng vết thương cho ngươi, thuốc này của ta là tổ truyền, chẳng đến mấy ngày sẽ tốt lên thôi.



Lần này đến sao Thẩm Tu Chỉ lại không biết tâm tư của ả ta thế nào, hắn cũng không nói nhiều đi đến bên cạnh cửa nhìn ả ta nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Ra ngoài.



Phương quả phụ lão làng trên tình trường, dạng nam nhân gì mà ả ta chưa từng gặp qua, thích mà tỏ vẻ từ chối có, mặt ngoài đứng đắn cũng có, nhưng cho tới bây giờ cũng không có một nam nhân cự tuyệt được ả ta, ra ngoài hỏi thử xem, những đại lão gia kia sẽ chê nhiều nữ nhân sao?

Tam thê tứ thiếp cũng không chê nhiều, sao có thể đã dâng tới cửa còn đẩy ra chứ?

Ả ta đứng lên đi đến phía cửa, duỗi tay đóng lại một cánh môn, một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên chậm rãi tháo đai lưng trên người ra: “Thẩm tướng công, sao lại không hiểu phong tình như vậy, ta này cũng chỉ muốn giúp ngươi giải nỗi sầu trong lòng thôi, để tránh cho bởi vì chuyện hôm qua tích tụ trong lòng, khiến cho có thể không sảng khoái…”

Thẩm Tu Chỉ cất bước đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn về phía ả ta, giọng điệu nặng nề thêm vài phần, nghe vào trong tai càng có vẻ nghiêm khắc: “Lập tức đi ra.



Phương quả phụ nghe vậy hoàn toàn ngơ ngẩn, chưa từng có người không nể mặt ả ta như vậy, huống chi người đó còn là công tử đoan chính nhường này, tuy rằng ả ta cũng chưa yêu thích bao nhiêu, nhưng trong lòng khó tránh khỏi cũng có phần nhớ thương, nếu có thể được người như vậy ái mộ, vậy đi một chuyến này cũng không uổng công, lại không ngờ lại bị hắn coi thường đến thế.

Phương quả phụ bị đâm vào mặt đến mức mặt nóng lên, duỗi tay nhanh chóng thắt lại đai lưng trầm mặt đi ra ngoài, trong lòng biết ở đây sẽ không có kết quả, ngoài miệng lại càng thêm khắc nghiệt: “Còn cho rằng là cái gì ghê gớm lắm, lại không ngờ có lòng gian mà không có gan, người cũng đã dâng đến trước mặt mà còn sợ đông sợ tây như tên bất lực, nam nhân không dùng được như người ta còn coi thường đó!

Tám chín phần mười là còn kém hơn so với tên du côn Giả Trường Quý kia, dối trá làm vẻ ta đây cũng chỉ xứng với tiện nhận bị vạn người cưỡi kia thôi, xứng đáng cả đời bị đội nón xanh lắm.



Hai mày Thẩm Tu Chỉ cau lại, trước kia hắn chưa bao giờ để ý đến người nói những lời này, bây giờ cũng không biết hắn nghe không lọt tai câu nào, lập tức duỗi tay bắt lấy cổ tay của ả ta vặn lại, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm, “Thu hồi lời ngươi nói lại.



“Oái oái oái!” Phương quả phụ chưa từng hứng chịu trận thế như vậy, ả ta đương nhiên là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi người mạnh, hiện giờ xương tay bị vặn đến mức muốn đứt rời, lập tức mở miệng xin tha: “Thẩm công tử… Xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên… Không nên không lựa lời mà nói ngài như vậy…”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy không nói gì, biểu cảm trong mắt càng thêm âm trầm, sức lực trên tay lại tăng thêm vài phần.

Phương quả phụ từ trước đến nay là người biết quan sát sắc mặt, lập tức sửa lời: “Ta… Ta mới là thứ hạ tiện kia, cầu xin ngài mau buông tay ra đi mà, ta cũng chỉ thích ngài mà thôi, vì cảm thấy không công bằng thấy ngài mới nói ra loại lời này, cái miệng tiện này của ta, ngàn vạn lần không nên nói người nơi đầu quả tim kia của ngài, Thẩm công tử, cầu xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta lần này đi!”

Thẩm Tu Chỉ nghe vậy biểu tình khẽ ngẩn ngơ, trên tay dừng lại, mới cảm thấy bản thân thất thố, buông lỏng tay ả ta ra.

Phương quả phụ thấy hắn buông lỏng tay, không dám ở lại dù chỉ một khắc, ả ta vội vàng che tay lại rời khỏi chỗ này như chạy trốn.

Thẩm Tu Chỉ đứng hồi lâu, bỗng nhiên một trận gió thổi khiến cánh cửa hết khép rồi lại mở, hắn mới xoay người đẩy cửa vào phòng, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy túi gấm vừa mới ném xuống, hơi ấm còn sót lại phía trên đã nhạt đi không còn phỏng tay như thế nữa.

Hắn đứng im lặng hồi lâu, thần sắc trong mắt không rõ, nhìn không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.

Trong viện truyền đến tiếng Lưu thẩm dẫn theo người đi tới phía này: “Thẩm tướng công, có người tới tìm ngươi này.



Thi Tử Tất tiến vào đầu tiên, thấy hắn bình yên vô sự đứng l trong phòng, trên mặt rốt cuộc cũng không giấu được vui mừng, mỹ nhân mỉm cười như hoa khẽ nở, khiến lòng người si mê: “Sư huynh.



Vưu Li theo sau, Tử Hàn phía sau thấy Thẩm Tu Chỉ, trong lòng lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm:“Sư huynh, thật sự là huynh rồi, thật tốt quá, huynh không có việc gì thật sự tốt quá!”

Thẩm Tu Chỉ quay đầu lại thấy bọn họ, biểu cảm có chút hoảng hốt.

Trong lúc nhất thời những năm tháng thanh tu trong núi toàn bộ hiện lên trước mắt, ăn sâu bén rễ trong đầu hắn, ngược lại khiến cho cảnh tượng hiện tại như giả dối.

Câu chuyện rẽ ngang hai hướng, mỗi hướng mỗi khác.

Tự Ngọc cầm chén đũa lập tức đi vào trong núi, đợi đến khi đến chỗ không người, người nàng đột nhiên không còn bóng dáng, trong bụi cỏ bỗng có một con sư tử nhỏ cỡ bằng bàn tay xông ra, ánh mắt cực kỳ hung ác, lông trên đầu bung ra như con nhím.

Nàng tìm kiếm từng nhà từng nhà một, chẳng bao lâu đã thăm dò được vị trí, nơi đầu tiên nàng đến chính là Giả gia, vốn dĩ nàng muốn đánh cho Giả Trường Quý cùng tức phụ của hắn thành bộ dạng cha cũng không nhận ra, đáng tiếc bọn họ đều đã đi đến nha môn, chẳng qua hòa thượng chạy nhưng miếu vẫn ngay đó.

Lưu thẩm nếu nói gia sản của bọn họ nhiều, quen dùng cách xài bạc để đả thông người, vậy đơn giản khiến cho của cải của bọn họ ít đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương