Công Tử Vô Sỉ
-
Quyển 3 - Chương 9: Sư huynh là yêu nghiệt
“Ngươi có thể đừng đi theo ta nữa được không hả?”
Thẩm Tri Ly bóp trán, ngoái lại, “Ngươi tưởng che tàu lá chuối là ta không nhìn thấy ngươi chắc, với lại thời tiết này, ngươi tìm đâu ra được tấm lá chuối vậy…”.
Tô Trầm Triệt thò một con mắt ra từ trong tàu lá chuối, nheo nheo cười, nụ cười ấm áp hệt như ánh mặt trời mùa đông.
Hắn hơi nhếch miệng nói: “Tri Ly, tha thứ cho ta được không?”.
“Được, ta tha thứ cho ngươi”, Thẩm Tri Ly mỉm cười thân thiện, “Vậy ngươi có thể cuốn xéo đi được chưa?”.
Tô Trầm Triệt: “… Tri Ly, con gái nói bậy không tốt đâu”.
Thẩm Tri Ly day day ấn đường: “Vậy ta nói đàng hoàng với ngươi nhé. Mỗi người có con đường riêng của mình, Thập Nhị Dạ công tử, chúng ta vốn dĩ không cùng đường. Người nhà ngươi chắc hẳn giờ này cũng đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi còn phải đi giúp đỡ võ lâm chính nghĩa, tạo ra thời đại huy hoàng mới cho võ lâm, luôn tiện giải quyết vấn đề hồng nhan tri kỷ khó dứt của ngươi. Bây giờ ngươi có thể đi làm việc đại sự của ngươi rồi, đừng đi theo một nhân vật nhỏ bé như ta nữa được không?”.
Tô Trầm Triệt há miệng.
Thẩm Tri Ly tiếp luôn: “Ngươi đã nhớ ra rồi, nên biết chúng ta không quen nhau! Mà có quen cũng chẳng ích gì!”.
Quay đầu lại đi chưa được một bước, đã nghe thấy giọng điệu tội nghiệp của Tô Trầm Triệt: “Tri Ly, không quen bây giờ cũng có thể bắt đầu quen mà, nàng muốn biết gì ta đều có thể nói cho nàng biết…”.
Thẩm Tri Ly tiếp tục đi.
“Thập Nhị Dạ công tử, hai mươi tư tuổi, nhà ở Minh đô, tướng mạo đường đường, tính tình ôn hòa, sức khỏe tốt, không bệnh tật, xuất thân lương thiện, gia tài vạn quan, ruộng vườn vạn mẫu, kẻ ăn người ở vô số, cha mẹ đều đã qua đời, không thê thiếp con cái, ra ngoài có thể đánh người khoe mẽ, về nhà có thể hàn huyên tâm sự…”, nghĩ một hồi, hắn lại bổ sung tiếp, “Có thể bù tiền…”.
Ai có hứng thú với thứ này chứ!
Thẩm Tri Ly nghiêm nghị ngoái đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn trừng trừng.
Tô Trầm Triệt ngoan ngoãn im miệng, ánh mắt trong veo thuần khiết chớp chớp vô tội.
Thẩm Tri Ly: “Ngươi đừng có ép ta…”.
Tô Trầm Triệt: “Ta không có”.
Thẩm Tri Ly nheo mắt: “Còn để ta nhìn thấy ngươi đi theo ta, ta sẽ bán ngươi luôn”.
Tô Trầm Triệt ngớ người ra, xoa xoa đầu Thẩm Tri Ly, chẳng có vẻ gì bị uy hiếp, mỉm cười nói: “… Tri Ly, nàng thật đáng yêu”.
Đáng yêu cái đầu ngươi!
Ngươi mới đáng yêu! Cả nhà ngươi đều đáng yêu!
Hất mạnh tay Tô Trầm Triệt ra, Thẩm Tri Ly quay ngoắt người không thèm ngó ngàng đến hắn nữa, đi thẳng một mạch vào thành.
Đến ngân trang đổi ngân phiếu, cất tiền rồi đi dạo quanh phố hai vòng, dạo mệt bèn chọn một quán nhỏ mua một bát hoành thánh, nhưng bất luận là nàng đi đâu… đều có thể thấy cặp mắt sáng chớp chớp.
Tiểu cô nương ở tiệm hoành thánh đỏ mặt e thẹn nói: “Công tử, ngài… ngài dùng gì?”.
Để tàu lá chuối sang một bên, Tô Trầm Triệt phẩy vạt áo một cái, mái tóc đen uốn lượn trên bờ vai, mặt nở nụ cười e lệ: “Gì cũng được, tùy cô nương”.
Có cần phải dùng giọng điệu mờ ám thế không!
Đầu tiểu cô nương càng cúi xuống thấp, nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Gì… là cái gì…”.
Không thể nhịn nổi nữa, Thẩm Tri Ly húp hết ngụm canh cuối cùng, vứt đồng cắc xuống bàn, quay người tiến vào sạp bán quần áo kế bên.
Tìm một cô nương có thân hình tương tự mình, Thẩm Tri Ly lôi người ta vào phòng thử đồ, nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ta có thể đổi quần áo với cô không?”.
Lúc nàng bước ra, trời trong gió mát.
Tâm trạng Thẩm Tri Ly cũng tốt lên, buộc tóc lại thành búi như thiếu phụ rồi mới đến một dịch quán hỏi giá tiền thuê xe ngựa về Hồi Xuân cốc.
Thỏa thuận xong, vừa bước ra ngoài thì nàng phát hiện tay mình bị ai đó chụp lấy, thì ra là một cô gái.
Cô gái đó thở phào nói: “Cô nương, cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi!”.
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Dám hỏi cô là ai?”.
Người đó lắc eo một cái, nhướng mày một cái: “Ta vừa mới đổi áo với cô, sao mau quên thế?”.
Thẩm Tri Ly “ồ” một tiếng, nói: “Ngân lượng ta cũng đưa cô rồi, còn có việc gì nữa sao?”.
Lời còn chưa dứt, Thẩm Tri Ly đã thấy từ sau lưng cô gái xuất hiện một vị công tử quần áo lụa là quen thuộc, nét mặt ủ ê.
Vì sao bỗng dưng nàng có dự cảm không tốt thế này!
Không đợi Thẩm Tri Ly phản ứng, cô gái đã đẩy nàng về phía Tô Trầm Triệt.
Không kịp đề phòng, Thẩm Tri Ly loạng choạng, ngã vào lòng Tô Trầm Triệt, lập tức bị ôm siết lấy.
Vùng vẫy thoát ra, Thẩm Tri Ly tức giận: “Ngươi làm gì…”.
Cô gái hai tay khoanh trước ngực, nét mặt rõ ràng còn giận dữ hơn cả Thẩm Tri Ly: “Ta là ta ghét nhất loại phụ nữ ỷ được cưng chiều suốt ngày mè nheo! Phu quân của ngươi như thế, thả ra ngoài không biết có bao nhiêu ngươi giành giựt, ngươi lại không biết quý trọng! Để một nam tử hán chạy theo ngươi đến chân trời góc bể, ngươi có còn chút tự giác làm tròn bổn phận của thê tử không? Có phải ngươi cảm thấy đắc ý, khoái trá lắm đúng không? Ồ, một nam tử hán cả ngày chạy theo ngươi! Hừ! Nếu một ngày nào đó phu quân nhà người bị ngươi làm cho điên tiết, hoặc giả có người phụ nữ khác mà không cần ngươi nữa, ta xem ngươi còn đắc ý được bao lâu! Đúng là có phúc mà không biết hưởng!”.
Thẩm Tri Ly bị rủa xả thậm tệ.
Tiếp theo đó nàng giận tím người: “Ngươi thì biết cái gì!”.
“Ta không biết ư? Ngươi khoan hẵng tức giận, ta hỏi ngươi mấy câu đã”, cô gái giữ vai Thẩm Tri Ly, hất hàm về phía Tô Trầm Triệt nói: “Hắn từng đánh mắng ngươi?”.
Khí thế đối phương quá mạnh, Thẩm Tri Ly đành trả lời: “… Chưa từng”.
… Nàng đánh mắng hắn nhiều lần thì đúng hơn.
Cô gái lại hỏi: “Hắn từng có năm thê bảy thiếp ăn chơi trác táng?”.
Thẩm Trí Ly: “Hình như cũng… chưa từng”.
… Lần ở Minh Nguyệt cung… là Tô Trầm Triệt bị người ta ăn chơi trác táng mới phải…
Cô gái lại hỏi: “Thế hắn từng hiểu lầm ngươi, ngược đãi ngươi, bắt ngươi làm theo ý hắn, bắt ngươi làm những việc ngươi không muốn?”.
Thẩm Tri Ly gằn giọng: “Hắn dám…”.
Tô Trầm Triệt lắc đầu: “Ta không làm chuyện đó đâu!”
Cô gái bỗng đập bàn: “Thế ngươi rốt cuộc làm mình làm mẩy với tướng công ngươi cái gì!”.
Thẩm Tri Ly rít qua kẽ răng: “… Hắn không phải là tướng công của ta!”.
Cô gái chỉ Thẩm Tri Ly, xem chừng lại muốn xổ một tràng, Tô Trầm Triệt đột nhiên thò tay cản trước mặt Thẩm Tri Ly, cười với cô gái: “Đa tạ cô nương có lòng tốt, nương tử không nhận ta cũng không sao… Chỉ cần có lòng thành sắt đá cũng phải mòn thôi, ta tin nương tử sẽ có ngày tha thứ cho ta”.
Thở dài đánh thượt, cô gái nhìn Tô Trầm Triệt bằng ánh mắt cảm kích xen lẫn đồng cảm: “Phu quân tốt như công tử đây có đốt đuốc đi tìm cũng không thấy, thế mà có một số người còn bày đặt chê ỏng chê eo, thật là… Công tử, nghe tiểu nữ một câu, một thê tử ngang ngược thế này không xứng chút nào đâu, chi bằng tìm một giai nhân khác dịu dàng hơn… Haizzz, nhưng tính tình như công tử đây nhất định sẽ không tùy tiện thay lòng đổi dạ, thật khiến người ta cảm động…”.
Nói xong, cô gái mới đủng đỉnh bỏ đi.
Thẩm Tri Ly mặt thộn ra quay lại nhìn Tô Trầm Triệt: “… Rốt cuộc là ngươi đã nói gì với ả?”.
Tô Trầm Triệt chớp mắt cúi đầu: “Cũng… cũng không có gì”.
Thẩm Tri Ly bỗng dưng nhìn hắn một cái thật sâu, thở dài: “Rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm nào, ta sửa là được chứ gì?!”.
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt: “Ta thích nàng vì không thích ta, nàng sửa đi, sửa đi…”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Nhắm mắt lại, Thẩm Tri Ly bóp trán nói: “Tô Trầm Triệt đừng giả vờ nữa… Trước đây ngươi và Diệp Thiển Thiển cũng như thế này đúng không?”, dừng một lúc, “Đánh chết cũng không đi, mặt dày mày dạn, nói toàn những lời đường mật…”.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc, khẽ mấp máy môi.
Mặt trời xuống núi.
Anh nắng hoàng hôn cam nhạt phản chiếu trên nửa bên mặt Tô Trầm Triệt, đến lông mi cũng ánh lên lấp lánh, từng sợi từng sợi rõ ràng.
Cứ thế một lúc, Thẩm Tri Ly đặt tay lên vai Tô Trầm Triệt: “Không cần giải thích với ta, chúng ta thật sự nên từ biệt thôi. Tô Trầm Triệt, ta không thích hợp với ngươi, ngươi sẽ hối hận đấy… Ngày mai ta sẽ quay về Hồi Xuân cốc, ta không hy vọng nhìn thấy ngươi cưỡi ngựa chạy theo ta”.
Nàng quay người bỏ đi, bóng Tô Trầm Triệt kéo rất dài, nhưng hắn không đuổi theo.
***
Sáng hôm sau, Thẩm Tri Ly ôm lò sưởi mới mua thản nhiên ngồi trên xe ngựa.
Xe ngựa chạy được một hồi, người đánh xe ngồi phía trước bỗng nói: “Phu nhân, đằng sau có người đi theo chúng ta thì phải”.
Thẩm Tri Ly vén rèm lên xem, cách không xa cỗ xe ngựa của họ một công tử vận áo trắng cổ choàng khăn lông trắng đang cưỡi…
Đang cưỡi…
Một con lừa!
Chỉ thấy lông lừa mượt mà, óng ả, hai tai lừa dựng đứng đầy vẻ cao ngạo, ngực ưỡn hiên ngang, hệt như ta đây là một con tuấn mã.
Đồng thời hai chiếc móng lừa hướng về phía con ngựa buộc trước xe của họ đạp đạp mấy cái, rồi hí lên một tiếng, đầy vẻ khiêu khích…
Công tử trên lưng lừa nhìn nàng cười rạng rỡ, lấy tay vẫy tai lừa như muốn chào nàng…
Thẩm Tri Ly: “…”
Phu xe: “Phu nhân, có cần đi chậm lại chờ chàng ta không?”.
Thẩm Tri Ly quả quyết buông màn xuống: “Không cần đâu, ta không hề quen biết tên đó”, cắn răng, đau xót đưa thêm nửa lạng bạc, “Có thể đi nhanh hơn được không, nếu cắt đuôi được hắn, ta sẽ tăng tiền xe cho ngươi!”.
Sức mê hoặc của đồng tiền vô cùng lớn, xe ngựa phóng như bay đưa Thẩm Tri Ly về đến trấn trước cửa Hồi Xuân cốc.
Bị xóc lên xóc xuống suốt dọc đường, Thẩm Tri Ly thiếu nước nôn mật xanh mật vàng.
Cưỡi lừa à… chắc chắn là còn lâu mới đuổi kịp!
Xuống xe, lần này Thẩm Tri Ly biết cách rồi, đeo mạng che mặt, mọi cử động đều cố ý làm thật chậm, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới từ từ tiến lên phía trước.
Chưởng quỹ quán rượu thò đầu ra kinh ngạc nhìn nàng: “Cốc… tiền cốc chủ… sao người lại ở đây?”.
Thẩm Tri Ly nghi hoặc nhìn: “Ngươi vẫn nhận ra ta ư?.
Chưởng quỹ: “… Cả con đường đều đang nhìn người đấy, ha ha”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Giựt mạng che mặt xuống, Thẩm Tri Ly ủ rũ: “Thôi, không che nữa, bị bắt thì bị bắt vậy. Đợi đã…”, ngẩng phắt lên, “Vừa nãy ngươi gọi ta là gì!?”.
Chưởng quỹ: “Tiền…”, nuốt nước bọt, “cốc chủ”.
Thẩm Tri Ly lòng đau như cắt: “Các ngươi… các ngươi bị hắn ta mua chuộc nhanh đến thế sao, hắn ta đang ở đâu?”.
Chưởng quỹ chưa kịp đáp thì Thẩm Tri Ly thấy mình đã bị ai đó ôm lấy.
Cảnh tượng này quen quen…
Nàng cứng đờ quay lại: “Sư…”.
Người ôm nàng vùi đầu vào lòng nàng: “Tiểu thư, hu hu hu, Điệp Y nhớ người lắm, còn tưởng người gặp chuyện chẳng lành rồi. Òa òa òa….”.
Nói đoạn, Điệp Y giậm giậm chân nũng nịu, nước mắt nước mũi dính tèm lem trên áo Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly: “…”
Vuốt vuốt lưng Điệp Y, nàng thở dài: “Được rồi, tiểu thư không sao, tiểu thư không sao, muội dẫn ta về cốc đi”.
Có Điệp Y dẫn đường, mọi thứ đều thuận lợi.
Thẩm Tri Ly đi vòng qua viện của mình đến thạch động, dặn dò Điệp Y vài câu, rồi một mình đi vào trong.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Tri Ly mặt trắng bệch vịn tường đi ra, ngồi thần ra một lúc rồi mới đột nhiên thấy kỳ lạ hỏi: “Điệp Y, ngươi dẫn ta vào lâu thế rồi sao sư huynh không phát hiện ra”.
Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt, lúc này không nhìn thấy Hoa Cửu Dạ, lại cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.
… Dĩ nhiên, đây không có nghĩa là nàng đã chuẩn bị nộp mình cho Hoa Cửu Dạ đùa giỡn!
Điệp Y nghe hỏi, mặt tỏ ra rất đau thương: “Hoa công tử bị thương rồi”.
Thẩm Tri Ly: “Sao hả?”.
Điệp Y cắn khăn tay: “Có vẻ bị thương rất nặng, không muốn người khác lại gần chăm sóc, nô tỳ lo lắng đến chết mất thôi”.
Thẩm Tri Ly sững sờ: “… Huynh ấy sắp chết rồi ư?”.
Điệp Y lườm Thẩm Tri Ly một cái: “Còn chưa đâu! Tiểu thư xem ra rất vui mừng thì phải…”.
“Sao có thể thế được! Sư huynh bị thương, ta cũng rất buồn, thật đấy, rất buồn…” Thẩm Tri Ly cố kìm nén cái nhún vai, đưa tay lên miệng, ho vài tiếng: “Thế muội dẫn ta đi thăm huynh ấy nhé”.
Vui trên nỗi đau của người khác, ta không có đâu nhé!
***
Hồi Xuân cốc đối với Thẩm Tri Ly mà nói, có nhắm mắt nàng cũng thông tỏ mọi lối đi.
Đi hết hành lang dài ngoằn ngoèo, Thẩm Tri Ly phát hiện Điệp Y đang dẫn nàng đến gian phòng… của sư phụ.
Thẩm Tri Ly kéo vai Điệp Y lại: “Sao lại ở đây?”.
Điệp Y giải thích: “Phòng của tiểu thư đã bị đánh sập lần đó rồi, Hoa công tử lười sửa lại nên quyết định dời đến phòng của Lão cốc chủ…”.
Sao lại thế được!
Phòng của sư phụ trước đây bản thân nàng cũng ít dám đến, Hoa Cửu Dạ lại cả gan sống ở đó!
Thẩm Tri Ly nắm chặt nắm đấm, tức giận theo Điệp Y đi vào.
Điệp Y đẩy cửa, đưa ngón tay lên môi, khẽ giọng nói: “Tiểu thư đừng làm phiền Hoa công tử nghỉ ngơi, muội đứng ngoài cửa hóng gió, nếu có người đến muội sẽ ho hai tiếng…”.
Thẩm Tri Ly phẩy tay: “Ta biết rồi”.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một thiếu niên tóc đen đang nằm trên chiếc giường mà sinh thời sư phụ thường ngả lưng ở đó.
Thật ra Hoa Cửu Dạ đã qua cái thời thiếu niên từ lâu, chỉ có gương mặt ma mị khó phân biệt nam nữ bất luận lúc nào nhìn cũng không quá mười lăm, mười sáu tuổi.
Hắn nằm nghiêng ôm rắn, lưng hơi còng, người co rúm lại, chiếc áo choàng dài màu đen ôm lấy thân hình hắn, càng làm tăng vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt ma mị đó. Vết thương từ khóe mắt kéo dài đến xương gò má, không nhìn kỹ thì giống như một giọt nước mắt, một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.
Thẩm Tri Ly rút ngân châm, cẩn thận lại gần, rồi nhanh chóng ra tay đâm xuống.
Hoa Cửu Dạ không có phản ứng.
Nàng thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hoa Cửu Dạ, nhìn khắp một lượt căn phòng.
Phòng của sư phụ luôn có người đến quét dọn sạch sẽ tới mức chẳng có lấy một hạt bụi nhỏ, đồ dùng trong phòng cũng không có gì khác biệt so với trước đây.
Bốn bề căn phòng vẫn lan tỏa mùi của sư phụ, vài phần lạnh lùng vài phần hương thuốc.
Tất cả quen thuộc đến nỗi làm cho nàng thậm chí phát sinh vài phần ảo giác, có thể sư phụ sẽ bước vào bất kỳ lúc nào, nhếch miệng mỉm cười với nàng, ánh mặt trời buổi sớm hắt trên nỠgương mặt sư phụ, vẫn đẹp đến say lòng…
Nhưng… Thẩm Tri Ly cụp mắt xuống.
Là chính nàng khâm liệm thi thể của sư phụ, sao điều này lại có thể xảy ra được.
Lấy tay áp lên ngực, Thẩm Tri Ly bỗng có chút buồn bã.
Quay đầu nhìn nửa bên mặt của Hoa Cửu Dạ đang ngủ say, Thẩm Tri Ly bắt mạch cho hắn.
Khẽ nhíu mày, Hoa Cửu Dạ rốt cuộc là bị thương gì?
Đặt con rắn sang một bên, Thẩm Tri Ly lật ngửa Hoa Cửu Dạ, cởi từng nút áo ngoài của y.
Chưa kịp ngắm nghía thân thể Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly đã chú ý đến các vết thương chằng chịt trên người y. Các vết thương đủ loại đủ hình phân bố khắp cơ thể, gần đây nhất hình như là không quá mấy ngày, hơn nữa từ tình hình liền sẹo của thương thế có thể thấy được sự thờ ơ của chủ nhân nó, chắc hẳn đến thuốc cũng lười bôi.
… Mấy năm qua rốt cuộc Hoa Cửu Dạ đã sống thế nào?
Nhẹ nhàng chạm vào các vết thương, Thẩm Tri Ly nhanh chóng lấy thuốc ra bôi cho Hoa Cửu Dạ, động tác thuần thục, giống hệt như lúc còn nhỏ.
Lúc nhỏ Hoa Cửu Dạ rất thích đánh nhau, tính khí nóng nảy lại lười giải thích, về cơ bản bất kể là ai chỉ cần hơi chọc giận y là không thoát khỏi ăn đòn.
Dù Hoa Cửu Dạ không phải lúc nào cũng thắng nhưng thuốc trị thương mà hắn dùng là loại tốt nhất ở Hồi Xuân cốc.
Thiếu niên nằm bẹp trên giường, lưng đầy vết sẹo do đánh nhau.
Thiếu nữ phát một bên vai đang bị thương của hắn, thiếu niên kêu lên oai oái, ngẩng đầu tức giận: “Muội tính giết huynh đấy à!”.
Thiếu nữ không thèm bận tâm trề môi: “Hừ! Biết đau thì đừng đánh nhau nữa!”.
Thiếu niên chống cằm, ra vẻ bất cần: “Không đánh nhau thì còn gọi gì nam tử hán! Hơn nữa muội nên biết lần này sư huynh của muội thắng đó!”. Y phẩy tay, giơ một ngón trỏ lên: “Còn nữa, đây là tôn nghiêm của nam nhân! Sao có thể không đánh?”.
Thiếu nữ không đồng tình: “Thế ngày mai muội đi mách với sư phụ”.
Quay ngoắt lại, thiếu niên rên lên một tiếng, thò tay nắm chặt vạt áo của thiếu nữ: “Sư muội, đừng vậy mà, ta sống chết bảo vệ khuôn mặt rồi, nếu để sư phụ biết được sẽ thành công cốc hết! Không thì sau này đánh nhau dùng thêm chút thuốc độc để đánh nhanh thắng nhanh, ái dà, sư muội ngoan, sư huynh xuống núi mua bánh hoa quế, mua người nặn tượng sáp cho muội nhé… Tóm lại muội muốn gì huynh cũng mua hết, muội coi như không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết nha!”.
Thẩm Tri Ly cúi đầu nghĩ ngợi, lúc đó nàng trả lời thế nào ấy nhỉ.
Hình như là…
Tay Thẩm Tri Ly đẩy hụt, khẽ giọng nói: “Đồ ngốc, huynh bị thương không biết đau à!”.
Thở dài một tiếng, Thẩm Tri Ly thu tay về.
—a đau có liên quan gì đến muội đâu?”
Thẩm Tri Ly buột miệng đáp: “Đương nhiên có, huynh là sư huynh của muội mà!”.
Đáp xong, Thẩm Tri Ly bỗng nhận ra có gì không đúng… Giọng điệu vừa rồi!
***
Hoa Cửu Dạ để trần nửa người trên, đôi đồng tử ánh lên tia nhìn sắc nhọn, bên trong là sự mỉa mai không chút giấu giếm khiến cho người bị nhìn có cảm giác như bị một sinh vật lạnh quần lấy.
Thẩm Tri Ly giật mình lùi mấy bước, tựa vào tường để đứng vững: “Huynh tỉnh lúc nào vậy…”.
Hoa Cửu Dạ liếm liếm môi, chiếc lưỡi đỏ ngầu quét qua hàm răng trắng ớn, hiệu quả thị giác khiến người ta hoảng sợ.
Thẩm Tri Ly bất giác nuốt nước bọt.
Hoa Cửu Dạ nói: “Lại đây”.
Thẩm Tri Ly lắc đầu: “Không, muội đi đây”.
Nói rồi nàng chuẩn bị kéo cửa.
Giọng nói Hoa Cửu Dạ thủng thẳng vang lên: “Nếu hôm nay muội dám bước ra khỏi cánh cửa này, ta không bảo đảm lần sau muội đến, Hồi Xuân cốc có còn tồn tại hay không”.
Thẩm Tri Ly tức giận: “… Hoa Cửu Dạ, huynh dám!”.
Hoa Cửu Dạ cười khẽ: “Muội có thể thử”, rồi tiếp, “Mau ngoan ngoãn lại đây”.
Thẩm Tri Ly nắm chặt nắm đấm, sau đó… tiến đến rồi ngồi xuống.
Không phải nàng yếu đuối, mà là nàng thật sự không dám lấy Hồi Xuân cốc ra đánh cược.
Đó là tâm huyết của sư phụ, cũng là tất cả ký ức tốt đẹp của nàng.
Nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, cổ họng Hoa Cửu Dạ phát ra tiếng cười.
Tiếng cười rất trầm, cũng rất vui tai.
Thẩm Tri Ly lại bất giác rùng mình.
Hoa Cửu Dạ vuốt ve gáy Thẩm Trí Ly: “Sư muội thời gian qua đi đâu thế? Làm sư huynh tìm rất vất vả…”.
Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt, cảm giác lạnh sống lưng, da gà nổi lên: “Không có, chỉ là đi lòng vòng quanh đây, đợi sư huynh bớt giận…”.
Hoa Cửu Dạ: “Nhưng ta cảm thấy ta càng giận hơn thì phải làm thế nào?”.
Ngón tay nhè nhẹ vuốt ve thân rắn đầy yêu thương, Hoa Cửu Dạ chống cằm: “Còn nữa, sư muội thật không ngoan chút nào, trong mộ của Thẩm Thiên Hành ở Hồi Xuân cốc không phải là thi thể của ông ta, sư muội giấu thi thể của Thẩm Thiên Hành ở đâu? Lại dùng cách này để lừa gạt sư huynh”.
“… Ừm, cần phải đi tìm một nơi để trốn thật.”
Thẩm Tri Ly: “…”, có chút chột dạ.
Đoán biết được tên này chắn chắn sẽ đến đào mộ, trước khi mất sư phụ đã dặn nàng không được đặt thi thể của ông dưới mộ trong cốc, mà chôn ở một trấn nhỏ lân cận.
Hoa Cửu Dạ nhào nặn má Thẩm Tri Ly thành vô số hình dạng.
Thẩm Tri Ly cắn răng, im lặng chịu trận.
Hoa Cửu Dạ đùa rất vui vẻ, ngoắc tay gọi Thẩm Tri Ly: “Sư muội, tựa vào đây”.
Thẩm Tri Ly trợn mắt nhìn Hoa Cửu Dạ: “Tựa vào?”.
Hoa Cửu Dạ: “Ừm, tựa vào lòng ta”.
Con mãng xà nằm bên cạnh y lúc này cũng vặn mình trườn vào lòng y, vùi chiếc đầu to tướng vào ngực y như nũng nịu, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng.
Vậy là nàng cũng phải tựa vào con rắn đó!
Thẩm Tri Ly: “Sư huynh, huynh… đừng được voi đòi tiên chứ!”.
Hoa Cửu Dạ thủng thẳng nhướng mày nhìn nàng: “Ta thích được voi đòi tiên, sư muội không thích sao?”.
Thẩm Tri Ly kìm nén nhìn y.
Hoa Cửu Dạ thở dài, đẩy con mãng xà ra, nói: “Muội sợ sư huynh đến thế sao? Ta cũng đâu có hại gì muội. Ta hại muội lúc nào chưa? Từ trước đến giờ ta đều đối xử rất tốt với muội đúng không?”.
Thẩm Tri Ly mềm lòng, trong lúc không đề phòng bị Hoa Cửu Dạ kéo vào lòng.
Nàng giật mình, đang định thoát ra thì nghe bên tai hơi thở âm ấm, giọng lười nhác lại có chút đùa cợt của Hoa Cửu Dạ vang lên: “Đừng vùng vẫy, ta đang bị thương”, nhìn ánh mắt đề phòng của Thẩm Tri Ly, Hoa Cửu Dạ dừng một lúc rồi giễu cợt bổ sung: “Bây giờ không làm gì được đâu, muội yên tâm”.
Thẩm Tri Ly không kinh ngạc vì sao Hoa Cửu Dạ có thể cử động, thuốc của nàng đối với người khác hiệu nghiệm tức thì nhưng đối với người từ nhỏ đã hơn hẳn nàng không chỉ một, hai phần như Hoa Cửu Dạ mà nói thì giải độc còn dễ hơn là hít thở.
Ôm thân hình cứng đờ, lạnh giá như một miếng hàn ngọc của nàng, Hoa Cửu Dạ như cảm thấy chưa đủ, vòng cánh tay còn lại ôm eo nàng.
Thẩm Tri Ly run lên, nhắm mắt trấn tĩnh lại: “Sư huynh, huynh bị thương gì thế? Vì sao muội chưa từng nhìn thấy…”.
Hoa Cửu Dạ vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, liếm liếm hõm cổ của nàng: “Sư muội, muội thơm thật đấy, vừa thơm vừa mềm vừa ấm, làm ta rất muốn ăn muội”.
Thẩm Tri Ly: “… Muội đi đường ba ngày chưa tắm rồi”.
Hoa Cửu Dạ cứng đờ người, nhưng lập tức cười ngay: “Vậy ta tắm cho muội nhé”.
Thẩm Tri Ly nghiến răng, cố nén không đập bàn: “Hoa Cửu Dạ, huynh có thể đàng hoàng trả lời câu hỏi của muội được không? Đừng động tay động chân với muội!”, đưa tay ra khều, “Còn nữa, đừng nhìn muội bằng ánh mắt khiến người ta rợn tóc gáy như thế được không, cảm giác giống như bị thứ gì dơ bẩn nhìn thấy…”.
Hoa Cửu Dạ cười chụp lấy ngón tay nàng, dịu dàng ve vuốt.
Liền sau đó, y nhìn sang hướng khác, thờ ơ nói: “Cũng không có gì, chỉ là lúc ra ngoài gặp phải mấy con chó Nam Cương, bị cắn mấy nhát”.
Nam Cương.
Chẳng trách nàng hoàn toàn không biết, đối với vùng đất trung nguyên, cổ độc ở đó còn là một câu đố, rất nhiều loại thậm chí hoàn toàn không thể giải thích được bằng y thuật.
Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Thế… có nghiêm trọng không?”.
Hoa Cửu Dạ hờ hững: “Dù gì cũng không chết được”.
Tóc mái rủ xuống, đôi mắt dài hẹp của Hoa Cửu Dạ bị che khuất, Thẩm Tri Ly không nhìn thấy tia tuyệt vọng, gần như cam chịu số phận lóe lên trong tích tắc.
Quả thật là không chết được.
Trong người y trúng không dưới mười loại cổ độc, mà bất kỳ loại cổ độc nào trong số đó nếu đưa vào cơ thể người khác cũng đều chí mạng, trộn vào với nhau thì còn đáng sợ thế nào.
Nếu chết thì y đã chết từ lâu rồi.
Chỉ là, dù có thoi thóp y cũng phải sống.
Y sống chính là sự chế nhạo lớn nhất đối với một số người.
Nhếch môi, Hoa Cửu Dạ nói: “Thế cổ độc trên người muội, muội không định giải sao?”.
Thẩm Tri Ly ngẩn ra, Hoa Cửu Dạ kéo tay áo nàng, nàng mới nhìn thấy sợi dây lụa màu hồng nhạt buộc ở cổ tay.
… Đúng rồi, cổ độc lần trước!
Loại cổ độc làm nàng khởi tà niệm với… Tô Trầm Triệt!
Hoa Cửu Dạ nhìn chằm chằm một hồi, bỗng “í” lên: “Sư muội, muội may mắn thật đấy, loại cổ độc này ngủ yên trong cơ thể muội, chắc sau này sẽ không phát tác nữa đâu, nhưng… xem ra hơn một tháng sau nó sẽ tỉnh dậy”.
Thẩm Tri Ly ngây ra: “Tỉnh lại rồi sau đó thì sao?”.
Hoa Cửu Dạ mỉm cười; “Thì tiến hóa chứ sao, sẽ càng khó loại bỏ nó, hơn nữa lúc phát tác hiệu quả sẽ càng cao”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Hoa Cửu Dạ xoa đầu Thẩm Tri Ly: “Loại cổ độc này dù sao cũng chẳng có hại gì cho sức khỏe, muội giữ lại trong người cũng tốt mà”.
Loại cổ độc hễ phát tác là giống hệt như uống phải xuân dược này ai cần chứ!!!
Thẩm Tri Ly bĩu môi, u ám nói: “Rốt cuộc phải làm sao mới giải được!?”.
Hoa Cửu Dạ: “… Không biết, nhưng ta có một cách, bất luận là loại cổ độc nào cũng có thể giải được”.
Thẩm Tri Ly lờ mờ có dự cảm không hay, nhưng vẫn hỏi: “Là cách gì?”.
Hoa Cửu Dạ cười: “Là làm tình với ta, trong cơ thể ta có loại Cổ Hoàng là loại cổ độc chí tôn, được xưng tụng không bao giờ chết của Nam Cương, vạn độc đều có thể khắc chế”.
***
Thẩm Tri Ly đờ người ra.
Tên này sao có thể nói “là tình” trơn tuột thế nhỉ!
Vội vàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Hoa Cửu Dạ, ôm chặt cánh tay, Thẩm Tri Ly quả quyết nói: “Thế thì thôi vậy! Muội bỗng dưng cảm thấy giữ lại cũng rất tốt”.
Hoa Cửu Dạ chồm người về phía trước, áo choàng ngoài không được buộc chặt từ hai bên vai rơi xuống, hờ hững vắt trên cánh tay, cơ thịt trắng ngần chắc nịch đập vào mắt Thẩm Tri Ly, dường như đang tỏa hào quang, mê hoặc chết người.
Một giọt mồ hôi từ hõm cổ lăn xuống ngực nàng và đọng ở đó.
Thẩm Tri Ly khó nhọc di chuyển ánh mắt.
Hoa Cửu Dạ khép hờ mắt, nét mặt cười mà không phải cười nói với Thẩm Tri Ly: “Sư muội không muốn cùng với sư huynh làm…”.
Trước khi chữ “tình” cuối cùng thốt ra, Thẩm Tri Ly đã cắt ngang: “Không muốn!”.
Nụ cười trên môi Hoa Cửu Dạ vẫn không thay đổi, ngữ khí ung dung: “Sư muội quên rồi sao, trước đây muội đã từng đồng ý lấy huynh!”.
Thẩm Tri Ly ngớ ra.
… Là chuyện lúc nào thế nhỉ, sao nàng không nhớ gì hết?
Hoa Cửu Dạ thủng thẳng: “Muội không nhớ cũng không sao, chỉ cần ta nhớ là đủ rồi. Đã như vậy, chúng ta chỉ là thực hiện chuyện phu thê trước thôi, muội có gì mà không muốn”. Hình như nhớ ra điều gì y lại nói, “Trước đây muội không phải đã tính toán cẩn thận gả cho sư phụ đơn giản ít tốn kém sao, gả cho ta cũng thế, chúng ta có thể vun vén hôn lễ chỉ trong năm lượng bạc, chọn ngày lành tháng tốt, muội dọn thẳng đến đây là được rồi”.
Thẩm Tri Ly nổi khùng: “Sư huynh, huynh đùa kiểu gì vậy???”.
Hoa Cửu Dạ nhướng mày, cười nhạt: “Ta giống đang đùa lắm à?”.
Thẩm Tri Ly sững người, liền sau đó dịu giọng “Huynh không phải đã biết sao, vì cái gì…”.
Hoa Cửu Dạ tiện tay nghịch vảy rắn, miệng khẽ nhếch nụ cười có mà như không, khẩu khí vô cùng thản nhiên: “Ta không biết mình còn sống được bao lâu, dĩ nhiên phải mau chóng sinh con nối dõi. Dù sao người con gái ta hiểu nhất là muội, ta chẳng hơi sức đâu lại đi tìm một cô gái ngốc như muội”.
Cái nguyên nhân này…
Quả thật là…
Quá tốt rồi!
Thẩm Tri Ly chân thành đề nghị: “… Thật ra huynh có thể lấy Điệp Y mà, muội cảm thấy nó ngốc hơn muội, cũng dễ lừa gạt hơn muội”.
Hoa Cửu Dạ trừng mắt nhìn Thẩm Tri Ly: “…” ánh mắt như muốn bổ đôi đầu người đối diện ra nhét chữ vào.
Thẩm Tri Ly cúi đầu: “Đừng nhìn muội bằng ánh mắt đó, muội đề nghị nghiêm túc mà”.
Ánh mắt Hoa Cửu Dạ u ám, tiếp tục trừng lên.
Thẩm Tri Ly co rúm người lại, khẽ giọng nói: “Với lại, sư huynh, nếu huynh muốn cưới muội, huynh không có cảm giác loạn luân sao?”.
Hoa Cửu Dạ: “Không có!”.
Thẩm Tri Ly yếu ớt: “… Nhưng muội có”.
Hoa Cửu Dạ: “Vậy thì cứ loạn luân, ta không bận tâm đâu”.
… Sao nói mà như nước đổ lá khoai vậy trời!
Gả cho sư huynh cái gì, nàng căn bản là chưa bao giờ nghĩ đến…
Nàng dự liệu sư huynh sẽ trở về, sẽ báo thù, sẽ tức giận sẽ phẫn nộ, chỉ cần không giết nàng, không phá hủy Hồi Xuân cốc thì không sao hết, nhưng gả cho sư huynh gì đó thì quả là… quá đau tim!
Hoa Cửu Dạ: “Cứ quyết định thế nhé, bây giờ ta…”.
Thẩm Tri Ly nắm lấy một bên vai Hoa Cửu Dạ, lắc lắc, ánh mắt cầu khẩn: “Ấy ấy, đừng vậy mà…”.
Nét mặt Hoa Cửu Dạ bỗng biến đổi, hậm hực hừ một tiếng, mày nhíu lại ôm chặt cánh tay.
Thẩm Tri Ly vội buông tay ra, máu từ mu bàn tay Hoa Cửu Dạ chảy ra, lăn theo các ngón tay rơi xuống đất.
Sao lại lắm vết thương thế này!
Không nói lời nào, Thẩm Tri Ly tiến đến xé rách tay áo Hoa Cừu Dạ.
Vết thương ở phía trên khuỷu tay, có hai vết răng to và sâu, sắc máu đen, chảy loang ra cả nửa cánh tay, rõ ràng là bị trúng độc vẫn chưa giải, hơn nữa còn là nọc rắn.
Thẩm Tri Ly nhìn con mãng xà đang vặn mình bên cạnh Hoa Cửu Dạ bằng ánh mắt u ám.
Mãng xà dường như cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt Thẩm Tri Ly, bèn rúc vào lòng Hoa Cửu Dạ, đầu áp sát vào ngực hắn, thè lưỡi thị uy với Thẩm Tri Ly, như muốn nói “Ngưỡng mộ chưa, ghen tỵ chưa, hận chưa”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Tiếp đó con mãng xà trườn người ta, bỗng nhiên áp sát, thè lưỡi đỏ lòm về hướng Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly giật nảy mình sợ hãi, lùi một bước, ngã ngồi ra đất.
Con mãng xà mới ung dung quay về bên cạnh Hoa Cửu Dạ, dùng lưỡi liếm láp ngón tay của Hoa Cửu Dạ.
Thẩm Tri Ly trào nước mắt, một con rắn còn có thể dọa nàng, nàng thật vô dụng biết chừng nào!
Hoa Cửu Dạ vuốt ve con mãng xà hệt như đối với đứa con nghịch ngợm, ánh mắt dịu dàng, khóe môi bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng dặn dò con mãng xà: “Hù dọa muội ấy được rồi, không được cắn thật đâu đấy. Nếu không muội ấy không cần ta giúp giải độc thì phiền phức to”.
Ngẩng đầu lên, Hoa Cừu Dạ nhìn nàng, giọng bình thản: “Đừng nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt đó, nó sẽ hoảng sợ đấy”.
… Có cần phân biệt đối xử vậy không?
Thẩm Tri Ly hằn học: “Sao huynh không lấy con rắn của huynh cho rồi đi”.
Hoa Cửu Dạ lấy làm lạ nhìn nàng: “Tiểu Hoa là giống đực, hơn nữa Tiểu Hoa lại không thể sinh con”.
Huynh từng nghĩ đến chuyện này rồi đúng không???
Nhìn Hoa Cửu Dạ yêu thương con mãng xà như vậy, cứ cho là nó cắn hắn, cũng chẳng có gì đáng lo ngại.
Thẩm Tri Ly đứng dậy đi tìm thuốc, giúp Hoa Cửu Dạ làm sạch vết thương, dùng dao đã hơ qua lửa rạch vết thương, lấy máu độc ra, tiếp theo nhanh chóng bôi thuốc băng bó lại.
Trong khoảng thời gian đó Hoa Cửu Dạ không nói tiếng nào.
Hình như biết Thẩm Tri Ly đối xử tốt với Hoa Cửu Dạ, con mãng xà nằm im một chỗ.
Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Thẩm Tri Ly tự dưng cảm thấy nhớ hình ảnh sư huynh bộc tuệch tuy thích bắt nạt nàng nhưng nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời hồi đó.
Còn kẻ đang ngồi đây không biết còn giữ được mấy phần hình bóng của sư huynh.
Dù sao cũng chẳng thể quay trở lại.
“Xong rồi.”
Băng bó xong, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên phát hiện Hoa Cửu Dạ đang cắn chặt môi, hai mắt nhắm tịt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra chảy ròng ròng.
Hắn không phải không đau, chỉ là đã học được cách chịu đựng.
Lòng Thẩm tri Ly mềm đi vài phần, nhưng…
Nàng đột ngột ra tay, điểm mấy huyệt lớn trên người Hoa Cửu Dạ, tuy lực không đủ mạnh, Hoa Cửu Dạ có thể nhanh chóng tự giải nhưng nàng cũng chỉ cần một chút thời gian này thôi đã đủ, huống hồ gì trong thuốc bôi lúc nãy nàng cũng đã trộn một ít thuốc mê.
Thẩm Tri Ly khẽ giọng nói: “Xin lỗi, sư huynh, huynh lấy người khác đi vậy. Hồi Xuân cốc muội giao cho huynh, huynh đáng ra là người thừa kế nó, con dấu cốc chủ và các văn thư khác vẫn để ở chỗ cũ, huynh có lẽ đã tìm thấy rồi, chỉ là, sư phụ được chôn ở đâu muội thật sự không thể nói cho huynh biết”.
Hoa Cửu Dạ nhìn nàng trừng trừng.
Thẩm Tri Ly cụp mắt: “Muội đi đây”.
Hoa Cửu Dạ: “Đợi đã”.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng.
Hoa Cửu Dạ khẽ giọng nói: “Ta không lấy muội, muội đừng đi”.
Thẩm Tri Ly thở dài: “Muội không phải là con ngốc, ở lại sẽ xảy ra chuyện gì ai mà biết được”.
Hoa Cửu Dạ hình như cũng biết lời nói của mình không đủ độ tin cậy, mấp máy môi: “Vậy ôm ta một chút có được không?”.
Thẩm Tri Ly nghĩ ngợi, dang hai tay nhanh chóng ôm lấy Hoa Cửu Dạ.
Thế nhưng, khoảnh khắc nàng buông tay ra, đầu Hoa Cửu Dạ động đậy, dùng miệng cắn mạnh vào môi Thẩm Tri Ly.
Tên này chỉ giải huyệt đạo ở đầu!
Thẩm Tri Ly giằng ra, môi đau đớn, rõ ràng đã bị cắn rách, có mùi máu tanh tanh mặn mặn.
Thẩm Tri Ly: “Huynh…”.,
Hoa Cửu Dạ liếm máu vương lên môi, mắt sắc như dao, giọng nói đầy nguy hiểm: “Để coi muội chạy được bao xa. Còn nữa, nhớ lấy, chỗ ta cắn không cho phép người khác đụng vào, nhất là cái tên Thập Nhị Dạ…”.
Không đợi hắn nói hết, Thẩm Tri Ly quệt máu trên môi, tức giận đẩy cửa bước ra ngoài.
***
Trước cửa phòng.
Điệp Y bụm miệng: “Tiểu thư, môi của tiểu thư…”.
Thẩm Tri Ly: “… Nhìn cái gì mà nhìn, tự ta cắn rách đấy.”
“Tiểu thư, tỷ không có năng khiếu lừa người khác đâu”, Điệp Y cắn khăn tay, “Oa oa oa, nguỡng mộ quá ngưỡng mộ quá…”.
Khóe miệng Thẩm Tri Ly giật giật: “Hoa Cửu Dạ hiện ở trong phòng không thể cử động, muội mau đưa ta ra ngoài bằng cửa sau, trở về có lẽ vẫn còn kịp…”,
Mắt Điệp Y bỗng sáng lên, kéo tay Thẩm Tri Ly, chạy mất hút.
Nửa canh giờ sau.
Thẩm Tri Ly ngồi dựa ghế, vừa soi chiếc gương đồng trong xe ngựa coi môi mình thảm hại đến cỡ nào, vừa ngáp dài.
… Tên khốn kiếp Hoa Cửu Dạ! Cắn tàn nhẫn thế này đây!
Thẩm Tri Ly muốn khóc nhưng không thành tiếng, với thể chất của nàng thì ít nhất phải nửa tháng mới khỏi được…
Kiểu này làm sao có thể gặp người khác đây…
Thở dài thườn thượt, Thẩm Tri Ly mò lấy ngân phiếu giấu trong xe ngựa ra, đếm hai lần từ đầu đến cuối, tâm trạng mới tốt lên một chút.
Chiếc xe ngựa này là đặc chế cho nàng, không chỉ dựa theo sở thích của nàng mà cấu tạo bên trong còn có thể giấu được không ít đồ. Mấy lần trước không cần tới, lần này thì hữu dụng rồi, không uổng phí nàng bỏ bao nhiêu tiền ra đặt làm, hơn nữa nàng lại đi lối cửa sau mà ngay đến Hoa Cửu Dạ cũng không biết, nên chắc là y không thể đuổi theo được.
Lại ngáp một cái nữa, Thẩm Tri Ly rúc người vào chăn, chuẩn bị ngủ một giấc, đấu trí với Hoa Cửu Dạ thật là hao tổn tâm sức.
“Phu xe, đi chậm lại, ta ngủ một chút.”
Phu xe bên ngoài khẽ giọng đáp lại.
Thẩm Tri Ly ngủ đến khi trời tối, lúc tỉnh dậy liền buộc lại tóc, sửa sang y phục, định hỏi đến đâu rồi nên kéo rèm cửa ra xem.
Phu xe vận áo trắng thò đầu hỏi: “Tri Ly, tối nay ngủ ở quán trọ này nàng nói có được không?”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Phu xe thấy nàng không đáp, hồ nghi hỏi: “Sao thế, nàng không thích à?”.
Thẩm Tri Ly vội vàng kéo áo lại, ném một bình trà ra: “… Sao lại là ngươi? Sao lại là ngươi?! Sao lúc nào cũng là ngươi? Sao âm hồn ngươi không tan vậy hả?”.
Tô Trầm Triệt buồn buồn tủi tủi chỉ lộ nửa con mắt: “Tri Ly, nàng đi một mình ta không yên tâm”.
Thẩm Tri Ly tức giận: “Phu xe của ta đâu?!”.
Tô Trầm Triệt: “Ta cho ông ta tiền dưỡng lão rồi”.
Thẩm Tri Ly: “… Không thể nào! Ông ta là tâm phúc của ta, sao có thể…”.
Tô Trầm Triệt: “Ta cho ông ấy… hai lượng bạc”.
Thẩm Tri Ly mắt trợn tròn, lại ném một tách trà sang: “Chết tiệt, sao ngươi không cho ta!”.
Tô Trầm Triệt né chiếc tách, cười hiền lành: “Đến ta cũng là của nàng, ngân lượng dĩ nhiên…”, giọng nói đột ngột biến đổi, “Tri Ly, môi nàng bị sao thế?”.
Thẩm Tri Ly: “… Ta tự cắn rách môi mình”.
Tô Trầm Triệt vứt dây cương, chồm đến trước mặt Thẩm Tri Ly, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, xót xa nói: “Tri Ly, rốt cuộc là ai cắn nàng?”.
… Nàng nói dối mà ai cũng không tin là sao?!
Thẩm Tri Ly đẩy Tô Trầm Triệt ra: “Không liên quan gì đến ngươi…”.
Tô Trầm Triệt chăm chú nhìn môi của Thẩm Tri Ly, làm như không hề nghe lời nàng nói: “Tri Ly, ta có thể liếm không, liếm một chút sẽ đỡ hơn đó”.
Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, đầy vẻ chờ đợi nhìn nàng.
Thẩm Tri Ly: “… Cút!!!”.
Thẩm Tri Ly bóp trán, ngoái lại, “Ngươi tưởng che tàu lá chuối là ta không nhìn thấy ngươi chắc, với lại thời tiết này, ngươi tìm đâu ra được tấm lá chuối vậy…”.
Tô Trầm Triệt thò một con mắt ra từ trong tàu lá chuối, nheo nheo cười, nụ cười ấm áp hệt như ánh mặt trời mùa đông.
Hắn hơi nhếch miệng nói: “Tri Ly, tha thứ cho ta được không?”.
“Được, ta tha thứ cho ngươi”, Thẩm Tri Ly mỉm cười thân thiện, “Vậy ngươi có thể cuốn xéo đi được chưa?”.
Tô Trầm Triệt: “… Tri Ly, con gái nói bậy không tốt đâu”.
Thẩm Tri Ly day day ấn đường: “Vậy ta nói đàng hoàng với ngươi nhé. Mỗi người có con đường riêng của mình, Thập Nhị Dạ công tử, chúng ta vốn dĩ không cùng đường. Người nhà ngươi chắc hẳn giờ này cũng đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi còn phải đi giúp đỡ võ lâm chính nghĩa, tạo ra thời đại huy hoàng mới cho võ lâm, luôn tiện giải quyết vấn đề hồng nhan tri kỷ khó dứt của ngươi. Bây giờ ngươi có thể đi làm việc đại sự của ngươi rồi, đừng đi theo một nhân vật nhỏ bé như ta nữa được không?”.
Tô Trầm Triệt há miệng.
Thẩm Tri Ly tiếp luôn: “Ngươi đã nhớ ra rồi, nên biết chúng ta không quen nhau! Mà có quen cũng chẳng ích gì!”.
Quay đầu lại đi chưa được một bước, đã nghe thấy giọng điệu tội nghiệp của Tô Trầm Triệt: “Tri Ly, không quen bây giờ cũng có thể bắt đầu quen mà, nàng muốn biết gì ta đều có thể nói cho nàng biết…”.
Thẩm Tri Ly tiếp tục đi.
“Thập Nhị Dạ công tử, hai mươi tư tuổi, nhà ở Minh đô, tướng mạo đường đường, tính tình ôn hòa, sức khỏe tốt, không bệnh tật, xuất thân lương thiện, gia tài vạn quan, ruộng vườn vạn mẫu, kẻ ăn người ở vô số, cha mẹ đều đã qua đời, không thê thiếp con cái, ra ngoài có thể đánh người khoe mẽ, về nhà có thể hàn huyên tâm sự…”, nghĩ một hồi, hắn lại bổ sung tiếp, “Có thể bù tiền…”.
Ai có hứng thú với thứ này chứ!
Thẩm Tri Ly nghiêm nghị ngoái đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn trừng trừng.
Tô Trầm Triệt ngoan ngoãn im miệng, ánh mắt trong veo thuần khiết chớp chớp vô tội.
Thẩm Tri Ly: “Ngươi đừng có ép ta…”.
Tô Trầm Triệt: “Ta không có”.
Thẩm Tri Ly nheo mắt: “Còn để ta nhìn thấy ngươi đi theo ta, ta sẽ bán ngươi luôn”.
Tô Trầm Triệt ngớ người ra, xoa xoa đầu Thẩm Tri Ly, chẳng có vẻ gì bị uy hiếp, mỉm cười nói: “… Tri Ly, nàng thật đáng yêu”.
Đáng yêu cái đầu ngươi!
Ngươi mới đáng yêu! Cả nhà ngươi đều đáng yêu!
Hất mạnh tay Tô Trầm Triệt ra, Thẩm Tri Ly quay ngoắt người không thèm ngó ngàng đến hắn nữa, đi thẳng một mạch vào thành.
Đến ngân trang đổi ngân phiếu, cất tiền rồi đi dạo quanh phố hai vòng, dạo mệt bèn chọn một quán nhỏ mua một bát hoành thánh, nhưng bất luận là nàng đi đâu… đều có thể thấy cặp mắt sáng chớp chớp.
Tiểu cô nương ở tiệm hoành thánh đỏ mặt e thẹn nói: “Công tử, ngài… ngài dùng gì?”.
Để tàu lá chuối sang một bên, Tô Trầm Triệt phẩy vạt áo một cái, mái tóc đen uốn lượn trên bờ vai, mặt nở nụ cười e lệ: “Gì cũng được, tùy cô nương”.
Có cần phải dùng giọng điệu mờ ám thế không!
Đầu tiểu cô nương càng cúi xuống thấp, nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Gì… là cái gì…”.
Không thể nhịn nổi nữa, Thẩm Tri Ly húp hết ngụm canh cuối cùng, vứt đồng cắc xuống bàn, quay người tiến vào sạp bán quần áo kế bên.
Tìm một cô nương có thân hình tương tự mình, Thẩm Tri Ly lôi người ta vào phòng thử đồ, nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ta có thể đổi quần áo với cô không?”.
Lúc nàng bước ra, trời trong gió mát.
Tâm trạng Thẩm Tri Ly cũng tốt lên, buộc tóc lại thành búi như thiếu phụ rồi mới đến một dịch quán hỏi giá tiền thuê xe ngựa về Hồi Xuân cốc.
Thỏa thuận xong, vừa bước ra ngoài thì nàng phát hiện tay mình bị ai đó chụp lấy, thì ra là một cô gái.
Cô gái đó thở phào nói: “Cô nương, cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi!”.
Thẩm Tri Ly không hiểu: “Dám hỏi cô là ai?”.
Người đó lắc eo một cái, nhướng mày một cái: “Ta vừa mới đổi áo với cô, sao mau quên thế?”.
Thẩm Tri Ly “ồ” một tiếng, nói: “Ngân lượng ta cũng đưa cô rồi, còn có việc gì nữa sao?”.
Lời còn chưa dứt, Thẩm Tri Ly đã thấy từ sau lưng cô gái xuất hiện một vị công tử quần áo lụa là quen thuộc, nét mặt ủ ê.
Vì sao bỗng dưng nàng có dự cảm không tốt thế này!
Không đợi Thẩm Tri Ly phản ứng, cô gái đã đẩy nàng về phía Tô Trầm Triệt.
Không kịp đề phòng, Thẩm Tri Ly loạng choạng, ngã vào lòng Tô Trầm Triệt, lập tức bị ôm siết lấy.
Vùng vẫy thoát ra, Thẩm Tri Ly tức giận: “Ngươi làm gì…”.
Cô gái hai tay khoanh trước ngực, nét mặt rõ ràng còn giận dữ hơn cả Thẩm Tri Ly: “Ta là ta ghét nhất loại phụ nữ ỷ được cưng chiều suốt ngày mè nheo! Phu quân của ngươi như thế, thả ra ngoài không biết có bao nhiêu ngươi giành giựt, ngươi lại không biết quý trọng! Để một nam tử hán chạy theo ngươi đến chân trời góc bể, ngươi có còn chút tự giác làm tròn bổn phận của thê tử không? Có phải ngươi cảm thấy đắc ý, khoái trá lắm đúng không? Ồ, một nam tử hán cả ngày chạy theo ngươi! Hừ! Nếu một ngày nào đó phu quân nhà người bị ngươi làm cho điên tiết, hoặc giả có người phụ nữ khác mà không cần ngươi nữa, ta xem ngươi còn đắc ý được bao lâu! Đúng là có phúc mà không biết hưởng!”.
Thẩm Tri Ly bị rủa xả thậm tệ.
Tiếp theo đó nàng giận tím người: “Ngươi thì biết cái gì!”.
“Ta không biết ư? Ngươi khoan hẵng tức giận, ta hỏi ngươi mấy câu đã”, cô gái giữ vai Thẩm Tri Ly, hất hàm về phía Tô Trầm Triệt nói: “Hắn từng đánh mắng ngươi?”.
Khí thế đối phương quá mạnh, Thẩm Tri Ly đành trả lời: “… Chưa từng”.
… Nàng đánh mắng hắn nhiều lần thì đúng hơn.
Cô gái lại hỏi: “Hắn từng có năm thê bảy thiếp ăn chơi trác táng?”.
Thẩm Trí Ly: “Hình như cũng… chưa từng”.
… Lần ở Minh Nguyệt cung… là Tô Trầm Triệt bị người ta ăn chơi trác táng mới phải…
Cô gái lại hỏi: “Thế hắn từng hiểu lầm ngươi, ngược đãi ngươi, bắt ngươi làm theo ý hắn, bắt ngươi làm những việc ngươi không muốn?”.
Thẩm Tri Ly gằn giọng: “Hắn dám…”.
Tô Trầm Triệt lắc đầu: “Ta không làm chuyện đó đâu!”
Cô gái bỗng đập bàn: “Thế ngươi rốt cuộc làm mình làm mẩy với tướng công ngươi cái gì!”.
Thẩm Tri Ly rít qua kẽ răng: “… Hắn không phải là tướng công của ta!”.
Cô gái chỉ Thẩm Tri Ly, xem chừng lại muốn xổ một tràng, Tô Trầm Triệt đột nhiên thò tay cản trước mặt Thẩm Tri Ly, cười với cô gái: “Đa tạ cô nương có lòng tốt, nương tử không nhận ta cũng không sao… Chỉ cần có lòng thành sắt đá cũng phải mòn thôi, ta tin nương tử sẽ có ngày tha thứ cho ta”.
Thở dài đánh thượt, cô gái nhìn Tô Trầm Triệt bằng ánh mắt cảm kích xen lẫn đồng cảm: “Phu quân tốt như công tử đây có đốt đuốc đi tìm cũng không thấy, thế mà có một số người còn bày đặt chê ỏng chê eo, thật là… Công tử, nghe tiểu nữ một câu, một thê tử ngang ngược thế này không xứng chút nào đâu, chi bằng tìm một giai nhân khác dịu dàng hơn… Haizzz, nhưng tính tình như công tử đây nhất định sẽ không tùy tiện thay lòng đổi dạ, thật khiến người ta cảm động…”.
Nói xong, cô gái mới đủng đỉnh bỏ đi.
Thẩm Tri Ly mặt thộn ra quay lại nhìn Tô Trầm Triệt: “… Rốt cuộc là ngươi đã nói gì với ả?”.
Tô Trầm Triệt chớp mắt cúi đầu: “Cũng… cũng không có gì”.
Thẩm Tri Ly bỗng dưng nhìn hắn một cái thật sâu, thở dài: “Rốt cuộc ngươi thích ta ở điểm nào, ta sửa là được chứ gì?!”.
Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt: “Ta thích nàng vì không thích ta, nàng sửa đi, sửa đi…”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Nhắm mắt lại, Thẩm Tri Ly bóp trán nói: “Tô Trầm Triệt đừng giả vờ nữa… Trước đây ngươi và Diệp Thiển Thiển cũng như thế này đúng không?”, dừng một lúc, “Đánh chết cũng không đi, mặt dày mày dạn, nói toàn những lời đường mật…”.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc, khẽ mấp máy môi.
Mặt trời xuống núi.
Anh nắng hoàng hôn cam nhạt phản chiếu trên nửa bên mặt Tô Trầm Triệt, đến lông mi cũng ánh lên lấp lánh, từng sợi từng sợi rõ ràng.
Cứ thế một lúc, Thẩm Tri Ly đặt tay lên vai Tô Trầm Triệt: “Không cần giải thích với ta, chúng ta thật sự nên từ biệt thôi. Tô Trầm Triệt, ta không thích hợp với ngươi, ngươi sẽ hối hận đấy… Ngày mai ta sẽ quay về Hồi Xuân cốc, ta không hy vọng nhìn thấy ngươi cưỡi ngựa chạy theo ta”.
Nàng quay người bỏ đi, bóng Tô Trầm Triệt kéo rất dài, nhưng hắn không đuổi theo.
***
Sáng hôm sau, Thẩm Tri Ly ôm lò sưởi mới mua thản nhiên ngồi trên xe ngựa.
Xe ngựa chạy được một hồi, người đánh xe ngồi phía trước bỗng nói: “Phu nhân, đằng sau có người đi theo chúng ta thì phải”.
Thẩm Tri Ly vén rèm lên xem, cách không xa cỗ xe ngựa của họ một công tử vận áo trắng cổ choàng khăn lông trắng đang cưỡi…
Đang cưỡi…
Một con lừa!
Chỉ thấy lông lừa mượt mà, óng ả, hai tai lừa dựng đứng đầy vẻ cao ngạo, ngực ưỡn hiên ngang, hệt như ta đây là một con tuấn mã.
Đồng thời hai chiếc móng lừa hướng về phía con ngựa buộc trước xe của họ đạp đạp mấy cái, rồi hí lên một tiếng, đầy vẻ khiêu khích…
Công tử trên lưng lừa nhìn nàng cười rạng rỡ, lấy tay vẫy tai lừa như muốn chào nàng…
Thẩm Tri Ly: “…”
Phu xe: “Phu nhân, có cần đi chậm lại chờ chàng ta không?”.
Thẩm Tri Ly quả quyết buông màn xuống: “Không cần đâu, ta không hề quen biết tên đó”, cắn răng, đau xót đưa thêm nửa lạng bạc, “Có thể đi nhanh hơn được không, nếu cắt đuôi được hắn, ta sẽ tăng tiền xe cho ngươi!”.
Sức mê hoặc của đồng tiền vô cùng lớn, xe ngựa phóng như bay đưa Thẩm Tri Ly về đến trấn trước cửa Hồi Xuân cốc.
Bị xóc lên xóc xuống suốt dọc đường, Thẩm Tri Ly thiếu nước nôn mật xanh mật vàng.
Cưỡi lừa à… chắc chắn là còn lâu mới đuổi kịp!
Xuống xe, lần này Thẩm Tri Ly biết cách rồi, đeo mạng che mặt, mọi cử động đều cố ý làm thật chậm, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới từ từ tiến lên phía trước.
Chưởng quỹ quán rượu thò đầu ra kinh ngạc nhìn nàng: “Cốc… tiền cốc chủ… sao người lại ở đây?”.
Thẩm Tri Ly nghi hoặc nhìn: “Ngươi vẫn nhận ra ta ư?.
Chưởng quỹ: “… Cả con đường đều đang nhìn người đấy, ha ha”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Giựt mạng che mặt xuống, Thẩm Tri Ly ủ rũ: “Thôi, không che nữa, bị bắt thì bị bắt vậy. Đợi đã…”, ngẩng phắt lên, “Vừa nãy ngươi gọi ta là gì!?”.
Chưởng quỹ: “Tiền…”, nuốt nước bọt, “cốc chủ”.
Thẩm Tri Ly lòng đau như cắt: “Các ngươi… các ngươi bị hắn ta mua chuộc nhanh đến thế sao, hắn ta đang ở đâu?”.
Chưởng quỹ chưa kịp đáp thì Thẩm Tri Ly thấy mình đã bị ai đó ôm lấy.
Cảnh tượng này quen quen…
Nàng cứng đờ quay lại: “Sư…”.
Người ôm nàng vùi đầu vào lòng nàng: “Tiểu thư, hu hu hu, Điệp Y nhớ người lắm, còn tưởng người gặp chuyện chẳng lành rồi. Òa òa òa….”.
Nói đoạn, Điệp Y giậm giậm chân nũng nịu, nước mắt nước mũi dính tèm lem trên áo Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly: “…”
Vuốt vuốt lưng Điệp Y, nàng thở dài: “Được rồi, tiểu thư không sao, tiểu thư không sao, muội dẫn ta về cốc đi”.
Có Điệp Y dẫn đường, mọi thứ đều thuận lợi.
Thẩm Tri Ly đi vòng qua viện của mình đến thạch động, dặn dò Điệp Y vài câu, rồi một mình đi vào trong.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Tri Ly mặt trắng bệch vịn tường đi ra, ngồi thần ra một lúc rồi mới đột nhiên thấy kỳ lạ hỏi: “Điệp Y, ngươi dẫn ta vào lâu thế rồi sao sư huynh không phát hiện ra”.
Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị bắt, lúc này không nhìn thấy Hoa Cửu Dạ, lại cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.
… Dĩ nhiên, đây không có nghĩa là nàng đã chuẩn bị nộp mình cho Hoa Cửu Dạ đùa giỡn!
Điệp Y nghe hỏi, mặt tỏ ra rất đau thương: “Hoa công tử bị thương rồi”.
Thẩm Tri Ly: “Sao hả?”.
Điệp Y cắn khăn tay: “Có vẻ bị thương rất nặng, không muốn người khác lại gần chăm sóc, nô tỳ lo lắng đến chết mất thôi”.
Thẩm Tri Ly sững sờ: “… Huynh ấy sắp chết rồi ư?”.
Điệp Y lườm Thẩm Tri Ly một cái: “Còn chưa đâu! Tiểu thư xem ra rất vui mừng thì phải…”.
“Sao có thể thế được! Sư huynh bị thương, ta cũng rất buồn, thật đấy, rất buồn…” Thẩm Tri Ly cố kìm nén cái nhún vai, đưa tay lên miệng, ho vài tiếng: “Thế muội dẫn ta đi thăm huynh ấy nhé”.
Vui trên nỗi đau của người khác, ta không có đâu nhé!
***
Hồi Xuân cốc đối với Thẩm Tri Ly mà nói, có nhắm mắt nàng cũng thông tỏ mọi lối đi.
Đi hết hành lang dài ngoằn ngoèo, Thẩm Tri Ly phát hiện Điệp Y đang dẫn nàng đến gian phòng… của sư phụ.
Thẩm Tri Ly kéo vai Điệp Y lại: “Sao lại ở đây?”.
Điệp Y giải thích: “Phòng của tiểu thư đã bị đánh sập lần đó rồi, Hoa công tử lười sửa lại nên quyết định dời đến phòng của Lão cốc chủ…”.
Sao lại thế được!
Phòng của sư phụ trước đây bản thân nàng cũng ít dám đến, Hoa Cửu Dạ lại cả gan sống ở đó!
Thẩm Tri Ly nắm chặt nắm đấm, tức giận theo Điệp Y đi vào.
Điệp Y đẩy cửa, đưa ngón tay lên môi, khẽ giọng nói: “Tiểu thư đừng làm phiền Hoa công tử nghỉ ngơi, muội đứng ngoài cửa hóng gió, nếu có người đến muội sẽ ho hai tiếng…”.
Thẩm Tri Ly phẩy tay: “Ta biết rồi”.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một thiếu niên tóc đen đang nằm trên chiếc giường mà sinh thời sư phụ thường ngả lưng ở đó.
Thật ra Hoa Cửu Dạ đã qua cái thời thiếu niên từ lâu, chỉ có gương mặt ma mị khó phân biệt nam nữ bất luận lúc nào nhìn cũng không quá mười lăm, mười sáu tuổi.
Hắn nằm nghiêng ôm rắn, lưng hơi còng, người co rúm lại, chiếc áo choàng dài màu đen ôm lấy thân hình hắn, càng làm tăng vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt ma mị đó. Vết thương từ khóe mắt kéo dài đến xương gò má, không nhìn kỹ thì giống như một giọt nước mắt, một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.
Thẩm Tri Ly rút ngân châm, cẩn thận lại gần, rồi nhanh chóng ra tay đâm xuống.
Hoa Cửu Dạ không có phản ứng.
Nàng thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hoa Cửu Dạ, nhìn khắp một lượt căn phòng.
Phòng của sư phụ luôn có người đến quét dọn sạch sẽ tới mức chẳng có lấy một hạt bụi nhỏ, đồ dùng trong phòng cũng không có gì khác biệt so với trước đây.
Bốn bề căn phòng vẫn lan tỏa mùi của sư phụ, vài phần lạnh lùng vài phần hương thuốc.
Tất cả quen thuộc đến nỗi làm cho nàng thậm chí phát sinh vài phần ảo giác, có thể sư phụ sẽ bước vào bất kỳ lúc nào, nhếch miệng mỉm cười với nàng, ánh mặt trời buổi sớm hắt trên nỠgương mặt sư phụ, vẫn đẹp đến say lòng…
Nhưng… Thẩm Tri Ly cụp mắt xuống.
Là chính nàng khâm liệm thi thể của sư phụ, sao điều này lại có thể xảy ra được.
Lấy tay áp lên ngực, Thẩm Tri Ly bỗng có chút buồn bã.
Quay đầu nhìn nửa bên mặt của Hoa Cửu Dạ đang ngủ say, Thẩm Tri Ly bắt mạch cho hắn.
Khẽ nhíu mày, Hoa Cửu Dạ rốt cuộc là bị thương gì?
Đặt con rắn sang một bên, Thẩm Tri Ly lật ngửa Hoa Cửu Dạ, cởi từng nút áo ngoài của y.
Chưa kịp ngắm nghía thân thể Hoa Cửu Dạ, Thẩm Tri Ly đã chú ý đến các vết thương chằng chịt trên người y. Các vết thương đủ loại đủ hình phân bố khắp cơ thể, gần đây nhất hình như là không quá mấy ngày, hơn nữa từ tình hình liền sẹo của thương thế có thể thấy được sự thờ ơ của chủ nhân nó, chắc hẳn đến thuốc cũng lười bôi.
… Mấy năm qua rốt cuộc Hoa Cửu Dạ đã sống thế nào?
Nhẹ nhàng chạm vào các vết thương, Thẩm Tri Ly nhanh chóng lấy thuốc ra bôi cho Hoa Cửu Dạ, động tác thuần thục, giống hệt như lúc còn nhỏ.
Lúc nhỏ Hoa Cửu Dạ rất thích đánh nhau, tính khí nóng nảy lại lười giải thích, về cơ bản bất kể là ai chỉ cần hơi chọc giận y là không thoát khỏi ăn đòn.
Dù Hoa Cửu Dạ không phải lúc nào cũng thắng nhưng thuốc trị thương mà hắn dùng là loại tốt nhất ở Hồi Xuân cốc.
Thiếu niên nằm bẹp trên giường, lưng đầy vết sẹo do đánh nhau.
Thiếu nữ phát một bên vai đang bị thương của hắn, thiếu niên kêu lên oai oái, ngẩng đầu tức giận: “Muội tính giết huynh đấy à!”.
Thiếu nữ không thèm bận tâm trề môi: “Hừ! Biết đau thì đừng đánh nhau nữa!”.
Thiếu niên chống cằm, ra vẻ bất cần: “Không đánh nhau thì còn gọi gì nam tử hán! Hơn nữa muội nên biết lần này sư huynh của muội thắng đó!”. Y phẩy tay, giơ một ngón trỏ lên: “Còn nữa, đây là tôn nghiêm của nam nhân! Sao có thể không đánh?”.
Thiếu nữ không đồng tình: “Thế ngày mai muội đi mách với sư phụ”.
Quay ngoắt lại, thiếu niên rên lên một tiếng, thò tay nắm chặt vạt áo của thiếu nữ: “Sư muội, đừng vậy mà, ta sống chết bảo vệ khuôn mặt rồi, nếu để sư phụ biết được sẽ thành công cốc hết! Không thì sau này đánh nhau dùng thêm chút thuốc độc để đánh nhanh thắng nhanh, ái dà, sư muội ngoan, sư huynh xuống núi mua bánh hoa quế, mua người nặn tượng sáp cho muội nhé… Tóm lại muội muốn gì huynh cũng mua hết, muội coi như không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết nha!”.
Thẩm Tri Ly cúi đầu nghĩ ngợi, lúc đó nàng trả lời thế nào ấy nhỉ.
Hình như là…
Tay Thẩm Tri Ly đẩy hụt, khẽ giọng nói: “Đồ ngốc, huynh bị thương không biết đau à!”.
Thở dài một tiếng, Thẩm Tri Ly thu tay về.
—a đau có liên quan gì đến muội đâu?”
Thẩm Tri Ly buột miệng đáp: “Đương nhiên có, huynh là sư huynh của muội mà!”.
Đáp xong, Thẩm Tri Ly bỗng nhận ra có gì không đúng… Giọng điệu vừa rồi!
***
Hoa Cửu Dạ để trần nửa người trên, đôi đồng tử ánh lên tia nhìn sắc nhọn, bên trong là sự mỉa mai không chút giấu giếm khiến cho người bị nhìn có cảm giác như bị một sinh vật lạnh quần lấy.
Thẩm Tri Ly giật mình lùi mấy bước, tựa vào tường để đứng vững: “Huynh tỉnh lúc nào vậy…”.
Hoa Cửu Dạ liếm liếm môi, chiếc lưỡi đỏ ngầu quét qua hàm răng trắng ớn, hiệu quả thị giác khiến người ta hoảng sợ.
Thẩm Tri Ly bất giác nuốt nước bọt.
Hoa Cửu Dạ nói: “Lại đây”.
Thẩm Tri Ly lắc đầu: “Không, muội đi đây”.
Nói rồi nàng chuẩn bị kéo cửa.
Giọng nói Hoa Cửu Dạ thủng thẳng vang lên: “Nếu hôm nay muội dám bước ra khỏi cánh cửa này, ta không bảo đảm lần sau muội đến, Hồi Xuân cốc có còn tồn tại hay không”.
Thẩm Tri Ly tức giận: “… Hoa Cửu Dạ, huynh dám!”.
Hoa Cửu Dạ cười khẽ: “Muội có thể thử”, rồi tiếp, “Mau ngoan ngoãn lại đây”.
Thẩm Tri Ly nắm chặt nắm đấm, sau đó… tiến đến rồi ngồi xuống.
Không phải nàng yếu đuối, mà là nàng thật sự không dám lấy Hồi Xuân cốc ra đánh cược.
Đó là tâm huyết của sư phụ, cũng là tất cả ký ức tốt đẹp của nàng.
Nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, cổ họng Hoa Cửu Dạ phát ra tiếng cười.
Tiếng cười rất trầm, cũng rất vui tai.
Thẩm Tri Ly lại bất giác rùng mình.
Hoa Cửu Dạ vuốt ve gáy Thẩm Trí Ly: “Sư muội thời gian qua đi đâu thế? Làm sư huynh tìm rất vất vả…”.
Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt, cảm giác lạnh sống lưng, da gà nổi lên: “Không có, chỉ là đi lòng vòng quanh đây, đợi sư huynh bớt giận…”.
Hoa Cửu Dạ: “Nhưng ta cảm thấy ta càng giận hơn thì phải làm thế nào?”.
Ngón tay nhè nhẹ vuốt ve thân rắn đầy yêu thương, Hoa Cửu Dạ chống cằm: “Còn nữa, sư muội thật không ngoan chút nào, trong mộ của Thẩm Thiên Hành ở Hồi Xuân cốc không phải là thi thể của ông ta, sư muội giấu thi thể của Thẩm Thiên Hành ở đâu? Lại dùng cách này để lừa gạt sư huynh”.
“… Ừm, cần phải đi tìm một nơi để trốn thật.”
Thẩm Tri Ly: “…”, có chút chột dạ.
Đoán biết được tên này chắn chắn sẽ đến đào mộ, trước khi mất sư phụ đã dặn nàng không được đặt thi thể của ông dưới mộ trong cốc, mà chôn ở một trấn nhỏ lân cận.
Hoa Cửu Dạ nhào nặn má Thẩm Tri Ly thành vô số hình dạng.
Thẩm Tri Ly cắn răng, im lặng chịu trận.
Hoa Cửu Dạ đùa rất vui vẻ, ngoắc tay gọi Thẩm Tri Ly: “Sư muội, tựa vào đây”.
Thẩm Tri Ly trợn mắt nhìn Hoa Cửu Dạ: “Tựa vào?”.
Hoa Cửu Dạ: “Ừm, tựa vào lòng ta”.
Con mãng xà nằm bên cạnh y lúc này cũng vặn mình trườn vào lòng y, vùi chiếc đầu to tướng vào ngực y như nũng nịu, tư thế uyển chuyển nhẹ nhàng.
Vậy là nàng cũng phải tựa vào con rắn đó!
Thẩm Tri Ly: “Sư huynh, huynh… đừng được voi đòi tiên chứ!”.
Hoa Cửu Dạ thủng thẳng nhướng mày nhìn nàng: “Ta thích được voi đòi tiên, sư muội không thích sao?”.
Thẩm Tri Ly kìm nén nhìn y.
Hoa Cửu Dạ thở dài, đẩy con mãng xà ra, nói: “Muội sợ sư huynh đến thế sao? Ta cũng đâu có hại gì muội. Ta hại muội lúc nào chưa? Từ trước đến giờ ta đều đối xử rất tốt với muội đúng không?”.
Thẩm Tri Ly mềm lòng, trong lúc không đề phòng bị Hoa Cửu Dạ kéo vào lòng.
Nàng giật mình, đang định thoát ra thì nghe bên tai hơi thở âm ấm, giọng lười nhác lại có chút đùa cợt của Hoa Cửu Dạ vang lên: “Đừng vùng vẫy, ta đang bị thương”, nhìn ánh mắt đề phòng của Thẩm Tri Ly, Hoa Cửu Dạ dừng một lúc rồi giễu cợt bổ sung: “Bây giờ không làm gì được đâu, muội yên tâm”.
Thẩm Tri Ly không kinh ngạc vì sao Hoa Cửu Dạ có thể cử động, thuốc của nàng đối với người khác hiệu nghiệm tức thì nhưng đối với người từ nhỏ đã hơn hẳn nàng không chỉ một, hai phần như Hoa Cửu Dạ mà nói thì giải độc còn dễ hơn là hít thở.
Ôm thân hình cứng đờ, lạnh giá như một miếng hàn ngọc của nàng, Hoa Cửu Dạ như cảm thấy chưa đủ, vòng cánh tay còn lại ôm eo nàng.
Thẩm Tri Ly run lên, nhắm mắt trấn tĩnh lại: “Sư huynh, huynh bị thương gì thế? Vì sao muội chưa từng nhìn thấy…”.
Hoa Cửu Dạ vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, liếm liếm hõm cổ của nàng: “Sư muội, muội thơm thật đấy, vừa thơm vừa mềm vừa ấm, làm ta rất muốn ăn muội”.
Thẩm Tri Ly: “… Muội đi đường ba ngày chưa tắm rồi”.
Hoa Cửu Dạ cứng đờ người, nhưng lập tức cười ngay: “Vậy ta tắm cho muội nhé”.
Thẩm Tri Ly nghiến răng, cố nén không đập bàn: “Hoa Cửu Dạ, huynh có thể đàng hoàng trả lời câu hỏi của muội được không? Đừng động tay động chân với muội!”, đưa tay ra khều, “Còn nữa, đừng nhìn muội bằng ánh mắt khiến người ta rợn tóc gáy như thế được không, cảm giác giống như bị thứ gì dơ bẩn nhìn thấy…”.
Hoa Cửu Dạ cười chụp lấy ngón tay nàng, dịu dàng ve vuốt.
Liền sau đó, y nhìn sang hướng khác, thờ ơ nói: “Cũng không có gì, chỉ là lúc ra ngoài gặp phải mấy con chó Nam Cương, bị cắn mấy nhát”.
Nam Cương.
Chẳng trách nàng hoàn toàn không biết, đối với vùng đất trung nguyên, cổ độc ở đó còn là một câu đố, rất nhiều loại thậm chí hoàn toàn không thể giải thích được bằng y thuật.
Thẩm Tri Ly nhíu mày: “Thế… có nghiêm trọng không?”.
Hoa Cửu Dạ hờ hững: “Dù gì cũng không chết được”.
Tóc mái rủ xuống, đôi mắt dài hẹp của Hoa Cửu Dạ bị che khuất, Thẩm Tri Ly không nhìn thấy tia tuyệt vọng, gần như cam chịu số phận lóe lên trong tích tắc.
Quả thật là không chết được.
Trong người y trúng không dưới mười loại cổ độc, mà bất kỳ loại cổ độc nào trong số đó nếu đưa vào cơ thể người khác cũng đều chí mạng, trộn vào với nhau thì còn đáng sợ thế nào.
Nếu chết thì y đã chết từ lâu rồi.
Chỉ là, dù có thoi thóp y cũng phải sống.
Y sống chính là sự chế nhạo lớn nhất đối với một số người.
Nhếch môi, Hoa Cửu Dạ nói: “Thế cổ độc trên người muội, muội không định giải sao?”.
Thẩm Tri Ly ngẩn ra, Hoa Cửu Dạ kéo tay áo nàng, nàng mới nhìn thấy sợi dây lụa màu hồng nhạt buộc ở cổ tay.
… Đúng rồi, cổ độc lần trước!
Loại cổ độc làm nàng khởi tà niệm với… Tô Trầm Triệt!
Hoa Cửu Dạ nhìn chằm chằm một hồi, bỗng “í” lên: “Sư muội, muội may mắn thật đấy, loại cổ độc này ngủ yên trong cơ thể muội, chắc sau này sẽ không phát tác nữa đâu, nhưng… xem ra hơn một tháng sau nó sẽ tỉnh dậy”.
Thẩm Tri Ly ngây ra: “Tỉnh lại rồi sau đó thì sao?”.
Hoa Cửu Dạ mỉm cười; “Thì tiến hóa chứ sao, sẽ càng khó loại bỏ nó, hơn nữa lúc phát tác hiệu quả sẽ càng cao”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Hoa Cửu Dạ xoa đầu Thẩm Tri Ly: “Loại cổ độc này dù sao cũng chẳng có hại gì cho sức khỏe, muội giữ lại trong người cũng tốt mà”.
Loại cổ độc hễ phát tác là giống hệt như uống phải xuân dược này ai cần chứ!!!
Thẩm Tri Ly bĩu môi, u ám nói: “Rốt cuộc phải làm sao mới giải được!?”.
Hoa Cửu Dạ: “… Không biết, nhưng ta có một cách, bất luận là loại cổ độc nào cũng có thể giải được”.
Thẩm Tri Ly lờ mờ có dự cảm không hay, nhưng vẫn hỏi: “Là cách gì?”.
Hoa Cửu Dạ cười: “Là làm tình với ta, trong cơ thể ta có loại Cổ Hoàng là loại cổ độc chí tôn, được xưng tụng không bao giờ chết của Nam Cương, vạn độc đều có thể khắc chế”.
***
Thẩm Tri Ly đờ người ra.
Tên này sao có thể nói “là tình” trơn tuột thế nhỉ!
Vội vàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Hoa Cửu Dạ, ôm chặt cánh tay, Thẩm Tri Ly quả quyết nói: “Thế thì thôi vậy! Muội bỗng dưng cảm thấy giữ lại cũng rất tốt”.
Hoa Cửu Dạ chồm người về phía trước, áo choàng ngoài không được buộc chặt từ hai bên vai rơi xuống, hờ hững vắt trên cánh tay, cơ thịt trắng ngần chắc nịch đập vào mắt Thẩm Tri Ly, dường như đang tỏa hào quang, mê hoặc chết người.
Một giọt mồ hôi từ hõm cổ lăn xuống ngực nàng và đọng ở đó.
Thẩm Tri Ly khó nhọc di chuyển ánh mắt.
Hoa Cửu Dạ khép hờ mắt, nét mặt cười mà không phải cười nói với Thẩm Tri Ly: “Sư muội không muốn cùng với sư huynh làm…”.
Trước khi chữ “tình” cuối cùng thốt ra, Thẩm Tri Ly đã cắt ngang: “Không muốn!”.
Nụ cười trên môi Hoa Cửu Dạ vẫn không thay đổi, ngữ khí ung dung: “Sư muội quên rồi sao, trước đây muội đã từng đồng ý lấy huynh!”.
Thẩm Tri Ly ngớ ra.
… Là chuyện lúc nào thế nhỉ, sao nàng không nhớ gì hết?
Hoa Cửu Dạ thủng thẳng: “Muội không nhớ cũng không sao, chỉ cần ta nhớ là đủ rồi. Đã như vậy, chúng ta chỉ là thực hiện chuyện phu thê trước thôi, muội có gì mà không muốn”. Hình như nhớ ra điều gì y lại nói, “Trước đây muội không phải đã tính toán cẩn thận gả cho sư phụ đơn giản ít tốn kém sao, gả cho ta cũng thế, chúng ta có thể vun vén hôn lễ chỉ trong năm lượng bạc, chọn ngày lành tháng tốt, muội dọn thẳng đến đây là được rồi”.
Thẩm Tri Ly nổi khùng: “Sư huynh, huynh đùa kiểu gì vậy???”.
Hoa Cửu Dạ nhướng mày, cười nhạt: “Ta giống đang đùa lắm à?”.
Thẩm Tri Ly sững người, liền sau đó dịu giọng “Huynh không phải đã biết sao, vì cái gì…”.
Hoa Cửu Dạ tiện tay nghịch vảy rắn, miệng khẽ nhếch nụ cười có mà như không, khẩu khí vô cùng thản nhiên: “Ta không biết mình còn sống được bao lâu, dĩ nhiên phải mau chóng sinh con nối dõi. Dù sao người con gái ta hiểu nhất là muội, ta chẳng hơi sức đâu lại đi tìm một cô gái ngốc như muội”.
Cái nguyên nhân này…
Quả thật là…
Quá tốt rồi!
Thẩm Tri Ly chân thành đề nghị: “… Thật ra huynh có thể lấy Điệp Y mà, muội cảm thấy nó ngốc hơn muội, cũng dễ lừa gạt hơn muội”.
Hoa Cửu Dạ trừng mắt nhìn Thẩm Tri Ly: “…” ánh mắt như muốn bổ đôi đầu người đối diện ra nhét chữ vào.
Thẩm Tri Ly cúi đầu: “Đừng nhìn muội bằng ánh mắt đó, muội đề nghị nghiêm túc mà”.
Ánh mắt Hoa Cửu Dạ u ám, tiếp tục trừng lên.
Thẩm Tri Ly co rúm người lại, khẽ giọng nói: “Với lại, sư huynh, nếu huynh muốn cưới muội, huynh không có cảm giác loạn luân sao?”.
Hoa Cửu Dạ: “Không có!”.
Thẩm Tri Ly yếu ớt: “… Nhưng muội có”.
Hoa Cửu Dạ: “Vậy thì cứ loạn luân, ta không bận tâm đâu”.
… Sao nói mà như nước đổ lá khoai vậy trời!
Gả cho sư huynh cái gì, nàng căn bản là chưa bao giờ nghĩ đến…
Nàng dự liệu sư huynh sẽ trở về, sẽ báo thù, sẽ tức giận sẽ phẫn nộ, chỉ cần không giết nàng, không phá hủy Hồi Xuân cốc thì không sao hết, nhưng gả cho sư huynh gì đó thì quả là… quá đau tim!
Hoa Cửu Dạ: “Cứ quyết định thế nhé, bây giờ ta…”.
Thẩm Tri Ly nắm lấy một bên vai Hoa Cửu Dạ, lắc lắc, ánh mắt cầu khẩn: “Ấy ấy, đừng vậy mà…”.
Nét mặt Hoa Cửu Dạ bỗng biến đổi, hậm hực hừ một tiếng, mày nhíu lại ôm chặt cánh tay.
Thẩm Tri Ly vội buông tay ra, máu từ mu bàn tay Hoa Cửu Dạ chảy ra, lăn theo các ngón tay rơi xuống đất.
Sao lại lắm vết thương thế này!
Không nói lời nào, Thẩm Tri Ly tiến đến xé rách tay áo Hoa Cừu Dạ.
Vết thương ở phía trên khuỷu tay, có hai vết răng to và sâu, sắc máu đen, chảy loang ra cả nửa cánh tay, rõ ràng là bị trúng độc vẫn chưa giải, hơn nữa còn là nọc rắn.
Thẩm Tri Ly nhìn con mãng xà đang vặn mình bên cạnh Hoa Cửu Dạ bằng ánh mắt u ám.
Mãng xà dường như cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt Thẩm Tri Ly, bèn rúc vào lòng Hoa Cửu Dạ, đầu áp sát vào ngực hắn, thè lưỡi thị uy với Thẩm Tri Ly, như muốn nói “Ngưỡng mộ chưa, ghen tỵ chưa, hận chưa”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Tiếp đó con mãng xà trườn người ta, bỗng nhiên áp sát, thè lưỡi đỏ lòm về hướng Thẩm Tri Ly.
Thẩm Tri Ly giật nảy mình sợ hãi, lùi một bước, ngã ngồi ra đất.
Con mãng xà mới ung dung quay về bên cạnh Hoa Cửu Dạ, dùng lưỡi liếm láp ngón tay của Hoa Cửu Dạ.
Thẩm Tri Ly trào nước mắt, một con rắn còn có thể dọa nàng, nàng thật vô dụng biết chừng nào!
Hoa Cửu Dạ vuốt ve con mãng xà hệt như đối với đứa con nghịch ngợm, ánh mắt dịu dàng, khóe môi bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng dặn dò con mãng xà: “Hù dọa muội ấy được rồi, không được cắn thật đâu đấy. Nếu không muội ấy không cần ta giúp giải độc thì phiền phức to”.
Ngẩng đầu lên, Hoa Cừu Dạ nhìn nàng, giọng bình thản: “Đừng nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt đó, nó sẽ hoảng sợ đấy”.
… Có cần phân biệt đối xử vậy không?
Thẩm Tri Ly hằn học: “Sao huynh không lấy con rắn của huynh cho rồi đi”.
Hoa Cửu Dạ lấy làm lạ nhìn nàng: “Tiểu Hoa là giống đực, hơn nữa Tiểu Hoa lại không thể sinh con”.
Huynh từng nghĩ đến chuyện này rồi đúng không???
Nhìn Hoa Cửu Dạ yêu thương con mãng xà như vậy, cứ cho là nó cắn hắn, cũng chẳng có gì đáng lo ngại.
Thẩm Tri Ly đứng dậy đi tìm thuốc, giúp Hoa Cửu Dạ làm sạch vết thương, dùng dao đã hơ qua lửa rạch vết thương, lấy máu độc ra, tiếp theo nhanh chóng bôi thuốc băng bó lại.
Trong khoảng thời gian đó Hoa Cửu Dạ không nói tiếng nào.
Hình như biết Thẩm Tri Ly đối xử tốt với Hoa Cửu Dạ, con mãng xà nằm im một chỗ.
Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Thẩm Tri Ly tự dưng cảm thấy nhớ hình ảnh sư huynh bộc tuệch tuy thích bắt nạt nàng nhưng nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời hồi đó.
Còn kẻ đang ngồi đây không biết còn giữ được mấy phần hình bóng của sư huynh.
Dù sao cũng chẳng thể quay trở lại.
“Xong rồi.”
Băng bó xong, Thẩm Tri Ly ngẩng đầu lên phát hiện Hoa Cửu Dạ đang cắn chặt môi, hai mắt nhắm tịt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra chảy ròng ròng.
Hắn không phải không đau, chỉ là đã học được cách chịu đựng.
Lòng Thẩm tri Ly mềm đi vài phần, nhưng…
Nàng đột ngột ra tay, điểm mấy huyệt lớn trên người Hoa Cửu Dạ, tuy lực không đủ mạnh, Hoa Cửu Dạ có thể nhanh chóng tự giải nhưng nàng cũng chỉ cần một chút thời gian này thôi đã đủ, huống hồ gì trong thuốc bôi lúc nãy nàng cũng đã trộn một ít thuốc mê.
Thẩm Tri Ly khẽ giọng nói: “Xin lỗi, sư huynh, huynh lấy người khác đi vậy. Hồi Xuân cốc muội giao cho huynh, huynh đáng ra là người thừa kế nó, con dấu cốc chủ và các văn thư khác vẫn để ở chỗ cũ, huynh có lẽ đã tìm thấy rồi, chỉ là, sư phụ được chôn ở đâu muội thật sự không thể nói cho huynh biết”.
Hoa Cửu Dạ nhìn nàng trừng trừng.
Thẩm Tri Ly cụp mắt: “Muội đi đây”.
Hoa Cửu Dạ: “Đợi đã”.
Thẩm Tri Ly ngập ngừng.
Hoa Cửu Dạ khẽ giọng nói: “Ta không lấy muội, muội đừng đi”.
Thẩm Tri Ly thở dài: “Muội không phải là con ngốc, ở lại sẽ xảy ra chuyện gì ai mà biết được”.
Hoa Cửu Dạ hình như cũng biết lời nói của mình không đủ độ tin cậy, mấp máy môi: “Vậy ôm ta một chút có được không?”.
Thẩm Tri Ly nghĩ ngợi, dang hai tay nhanh chóng ôm lấy Hoa Cửu Dạ.
Thế nhưng, khoảnh khắc nàng buông tay ra, đầu Hoa Cửu Dạ động đậy, dùng miệng cắn mạnh vào môi Thẩm Tri Ly.
Tên này chỉ giải huyệt đạo ở đầu!
Thẩm Tri Ly giằng ra, môi đau đớn, rõ ràng đã bị cắn rách, có mùi máu tanh tanh mặn mặn.
Thẩm Tri Ly: “Huynh…”.,
Hoa Cửu Dạ liếm máu vương lên môi, mắt sắc như dao, giọng nói đầy nguy hiểm: “Để coi muội chạy được bao xa. Còn nữa, nhớ lấy, chỗ ta cắn không cho phép người khác đụng vào, nhất là cái tên Thập Nhị Dạ…”.
Không đợi hắn nói hết, Thẩm Tri Ly quệt máu trên môi, tức giận đẩy cửa bước ra ngoài.
***
Trước cửa phòng.
Điệp Y bụm miệng: “Tiểu thư, môi của tiểu thư…”.
Thẩm Tri Ly: “… Nhìn cái gì mà nhìn, tự ta cắn rách đấy.”
“Tiểu thư, tỷ không có năng khiếu lừa người khác đâu”, Điệp Y cắn khăn tay, “Oa oa oa, nguỡng mộ quá ngưỡng mộ quá…”.
Khóe miệng Thẩm Tri Ly giật giật: “Hoa Cửu Dạ hiện ở trong phòng không thể cử động, muội mau đưa ta ra ngoài bằng cửa sau, trở về có lẽ vẫn còn kịp…”,
Mắt Điệp Y bỗng sáng lên, kéo tay Thẩm Tri Ly, chạy mất hút.
Nửa canh giờ sau.
Thẩm Tri Ly ngồi dựa ghế, vừa soi chiếc gương đồng trong xe ngựa coi môi mình thảm hại đến cỡ nào, vừa ngáp dài.
… Tên khốn kiếp Hoa Cửu Dạ! Cắn tàn nhẫn thế này đây!
Thẩm Tri Ly muốn khóc nhưng không thành tiếng, với thể chất của nàng thì ít nhất phải nửa tháng mới khỏi được…
Kiểu này làm sao có thể gặp người khác đây…
Thở dài thườn thượt, Thẩm Tri Ly mò lấy ngân phiếu giấu trong xe ngựa ra, đếm hai lần từ đầu đến cuối, tâm trạng mới tốt lên một chút.
Chiếc xe ngựa này là đặc chế cho nàng, không chỉ dựa theo sở thích của nàng mà cấu tạo bên trong còn có thể giấu được không ít đồ. Mấy lần trước không cần tới, lần này thì hữu dụng rồi, không uổng phí nàng bỏ bao nhiêu tiền ra đặt làm, hơn nữa nàng lại đi lối cửa sau mà ngay đến Hoa Cửu Dạ cũng không biết, nên chắc là y không thể đuổi theo được.
Lại ngáp một cái nữa, Thẩm Tri Ly rúc người vào chăn, chuẩn bị ngủ một giấc, đấu trí với Hoa Cửu Dạ thật là hao tổn tâm sức.
“Phu xe, đi chậm lại, ta ngủ một chút.”
Phu xe bên ngoài khẽ giọng đáp lại.
Thẩm Tri Ly ngủ đến khi trời tối, lúc tỉnh dậy liền buộc lại tóc, sửa sang y phục, định hỏi đến đâu rồi nên kéo rèm cửa ra xem.
Phu xe vận áo trắng thò đầu hỏi: “Tri Ly, tối nay ngủ ở quán trọ này nàng nói có được không?”.
Thẩm Tri Ly: “…”
Phu xe thấy nàng không đáp, hồ nghi hỏi: “Sao thế, nàng không thích à?”.
Thẩm Tri Ly vội vàng kéo áo lại, ném một bình trà ra: “… Sao lại là ngươi? Sao lại là ngươi?! Sao lúc nào cũng là ngươi? Sao âm hồn ngươi không tan vậy hả?”.
Tô Trầm Triệt buồn buồn tủi tủi chỉ lộ nửa con mắt: “Tri Ly, nàng đi một mình ta không yên tâm”.
Thẩm Tri Ly tức giận: “Phu xe của ta đâu?!”.
Tô Trầm Triệt: “Ta cho ông ta tiền dưỡng lão rồi”.
Thẩm Tri Ly: “… Không thể nào! Ông ta là tâm phúc của ta, sao có thể…”.
Tô Trầm Triệt: “Ta cho ông ấy… hai lượng bạc”.
Thẩm Tri Ly mắt trợn tròn, lại ném một tách trà sang: “Chết tiệt, sao ngươi không cho ta!”.
Tô Trầm Triệt né chiếc tách, cười hiền lành: “Đến ta cũng là của nàng, ngân lượng dĩ nhiên…”, giọng nói đột ngột biến đổi, “Tri Ly, môi nàng bị sao thế?”.
Thẩm Tri Ly: “… Ta tự cắn rách môi mình”.
Tô Trầm Triệt vứt dây cương, chồm đến trước mặt Thẩm Tri Ly, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, xót xa nói: “Tri Ly, rốt cuộc là ai cắn nàng?”.
… Nàng nói dối mà ai cũng không tin là sao?!
Thẩm Tri Ly đẩy Tô Trầm Triệt ra: “Không liên quan gì đến ngươi…”.
Tô Trầm Triệt chăm chú nhìn môi của Thẩm Tri Ly, làm như không hề nghe lời nàng nói: “Tri Ly, ta có thể liếm không, liếm một chút sẽ đỡ hơn đó”.
Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp, đầy vẻ chờ đợi nhìn nàng.
Thẩm Tri Ly: “… Cút!!!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook