Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch)
Chapter 14 Hình như làm phản phái có hơi khó!

 

 

Chương 14 Hình như làm phản phái có hơi khó!

 

Trong lòng La Hồng có dự cảm không lành. Nhìn hai vị Sứ giả Đại Lý Tự đang khom lưng với mình, gương mặt La Hồng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Xin đừng nói như thế.”

“Bổn công tử chẳng làm gì cả, không phải bổn công tử!”

La Hồng vội vã xua tay.

Dạy dỗ?

Hắn đã làm gì đâu nào, dạy dỗ cái gì chứ?

Ba vị đó biến mất được một lúc thôi mà sao như biến thành người khác luôn vậy?

Đưa ngân phiếu cho mà còn không cần.

La Hồng bóp xấp ngân phiếu dày cộm trong tay giống như thể đang bóp một xấp cô đơn dày cộp, không biết nên để đi đâu. La Phong đã tuyên bố rõ là không nhận, mục đích hối lộ ngân phiếu của La Hồng là để xây dựng quan hệ với Sứ giả Đại Lý Tự, chứ không phải để đắc tội đối phương. Cho nên La Hồng không tiếp tục ép uổng thêm.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Có điều, bỗng nhiên La Hồng có cảm giác trống rỗng lạ kì giống như đã làm mất cả trăm triệu vậy. Nếu ba vị Sứ giả Đại Lý Tự nhận ngân phiếu của hắn thì kế hoạch phản phái chợt nảy ra trước khi đi lần này của La Hồng xem như thành công viên mãn, tội ác có thể không ngừng tăng cao, đủ để bẻ gãy chính nghĩa. Điều quan trọng nhất là có lẽ hắn sẽ có cơ hội được nhận phần thưởng trong Tưởng Lệ Trì!

Tuy nhiên... Bây giờ, nằm mơ đi!

Chẳng có cóc khỉ gì nữa.

La Hồng thở dài một hơi.

“May mà... Vẫn có Huyện lệnh lão gia nhận ngân phiếu.”

Cõi lòng La Hồng vui mừng được một chút, dù sao Lưu Huyện lệnh cũng là quan phụ mẫu của huyện An Bình, địa vị không phải thấp, ông ta nhận ngân phiếu rồi thì chắc cũng có thể tăng được kha khá điểm tội ác cho La Hồng.

Như vậy thì chuyến này cũng không phải là không có thu hoạch. Tuy nhiên, ngay lúc La Hồng vừa nghĩ đến việc đó, Lạc Phong lúc này đã khôi phục khí tức bình thường ngồi lại lên ghế, vẻ mặt có vài phần nghiêm khắc.

“Lạc Hồng công tử, đây là hai thuộc hạ cũng là đệ tử của ta, tuổi tác xấp xỉ với công tử. Ba người có thể làm quen một tí.”

“Tử Vi, Phương Chính.”

Lạc Phong giới thiệu với La Hồng. La Hồng gật đầu, mỉm cười tiện tay rút ra một tờ ngân phiếu rồi đưa sang như đang đưa một điếu thuốc ra mời, nhưng chỉ nhận được cái xua tay kiên định của hai bọn họ.

Bị từ chối lần nữa, gương mặt La Hồng tràn ngập vẻ mất mát. Nhưng hai người Tử Vi và Phương Chính lại thấy run rẩy trong lòng, Lạc Hồng công tử vẫn đang thăm dò bọn họ sao? May mà bọn họ đủ nhanh nhạy nên không mắc câu!

Sắc mặt Lạc Phong ôn hòa, sau khi xác định La Hồng không liên can gì đến tà túy, cộng thêm nỗi khiếp sợ do vị tiền bối cao nhân kia gây ra, hắn ta đối xử với La Hồng thân thiết hơn nhiều.

Lạc Phong ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nhìn nữ đệ tử mặc hắc y của mình.

“Tử Vi, gọi Lưu Huyện lệnh đó vào đi, nhớ lấy lời dạy dỗ của La công tử đấy, bảo Lưu Huyện lệnh nôn hết số đã nuốt ra đi.”

“Chúng ta là người làm quan... Phẩm hạnh là quan trọng nhất.”

“Rõ.”

Tử Vi gật đầu, nhấc tay lên rút thanh giới xích huyết sắc từ trong ống tay áo ra, nắm chặt trong bàn tay trắng nõn. Sau khi nghe xong lời Lạc Phong nói, gương mặt La Hồng bất giác biến sắc.

Nôn hết số đã nuốt ra?

Nuốt cái gì ra?

Các người... Đừng làm bậy!

Tuy nhiên, còn chưa đợi La Hồng lên tiếng ngăn cản, Tử Vi đã nhanh chóng lao ra khỏi hậu đường. Chẳng đến thời gian nửa chén trà Lưu Huyện lệnh và Chủ bạ Vương Long đã quay trở lại.

Lưu Huyện lệnh gương mặt tái xanh, Chủ bạ Vương Long thì vô cùng hoảng hốt. Tử Vi cầm một xấp ngân phiếu, đi đến bên cạnh La Hồng.

“Lạc Hồng công tử, xin nhận lấy.”

Tử Vi nở một nụ cười ngọt ngào với La Hồng. Đôi mắt La Hồng vô hồn, hắn chết lặng nhận ngân phiếu lại, đây chính là số ngân phiếu hắn dúi cho Lưu Huyện lệnh, bây giờ vật hoàn chủ cũ rồi.

“Bốp!”

Lạc Phong thình lình vỗ ghế, cầm vô số tờ ngân phiếu vứt về phía Chủ bạ Vương Long, xấp ngân phiếu bay tán loạn, phát ra tiếng loạt xoạt.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Nháy mắt, bầu không khí bên trong hậu đường trở nên lạnh lẽo, chiếc áo choàng đen đỏ trên người Lạc Phong tung bay dù không có gió, áp lực không nộ tự uy tỏa ra từ người hắn ta.

Phịch!

Chủ bạ Vương Long cảm giác đôi chân nhũn ra, quỳ sụp xuống mặt đất.

“Lén lút hối lộ quan viên, ngươi đã biết tội chưa?” 

Lạc Phong nghiêm nghị quát.

Chủ bạ Vương Long ngẩn người, tiêu chuẩn kép hả?

Sau đó, chợt nhớ ra thân phận của người trước mặt, hắn ta lập tức hoảng sợ vô cùng.

“Đại... Đại nhân tha mạng!”

“Giả Tư Đạo trêu ghẹo dân nữ nhà lành ngay giữa đường phố, tội ác tày trời, ngươi giải vây cho hắn ta, vu cáo La Hồng có liên quan đến tà túy hòng muốn mượn cơ hội này để báo thù, ngươi đã biết tội chưa?”

Lạc Phong lạnh mặt, uy áp tỏa ra càng lúc càng đáng sợ. Chủ bạ Vương Long dúi đầu xuống đất, không dám động đậy gì, tuy biết rõ Lạc Phong đang áp đặt tiêu chuẩn kép nhưng mà hắn ta không dám hoài nghi về cách làm việc của Đại Lý Tự.

“Lưu Huyện lệnh, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”

 Lạc Phong nghiêng đầu sang nhìn Lưu Huyện lệnh một cái, lạnh nhạt hỏi.

Lưu Huyện lệnh chắp tay, trong đôi mắt toát lên vẻ kinh ngạc, len lén nhìn La Hồng tay cầm ngân phiếu đang ngây ra như phỗng một cái.

Trước đây thái độ của Sứ giả Đại Lý Tự đâu phải thế này, rốt cuộc trong khoảng thời gian vừa rồi La Hồng đã làm những gì? Có thể khiến cho Sứ giả Đại Lý Tự thay đổi thái độ trước sau lớn đến thế này.

La phủ... La gia?

Dường như Lưu Huyện lệnh nhớ ra điều gì đó, đôi con ngươi bỗng nhiên co rút lại.

Nghĩ kỹ mới thấy ghê sợ!

Chủ bạ Vương Long bị áp giải xuống, nhốt vào trong địa lao, còn về phần phán tội như thế nào thì La Hồng chẳng biết nữa. Có điều, chắc chắn kết cục của hắn ta sẽ rất thảm, những món nợ cũ mà Chủ bạ Vương Long gây ra trong mấy năm nay đều bị lật tẩy và trở thành gông cùm trong việc hỏi tội. Vả lại, đến cả Giả Tư Đạo cũng bị liên lụy, có Bổ khoái đã đi tróc nã Giả Tư Đạo ngay trong đêm.

Lạc Phong điềm đạm trò chuyện rất nhiều với La Hồng. Tất nhiên, cũng nói đến chuyện La Hồng ở thôn Kê Sơn.

“Thôn Kê Sơn bị tàn sát cả thôn, tình trạng lúc chết vô cùng tàn nhẫn, ngay đến người già, trẻ em và nữ nhân đều không tha. Công tử từng đến thôn Kê Sơn, có thể cho Lạc mỗ biết công tử đã gặp được những điều gì ở thôn Kê Sơn không?”

Lạc Phong hỏi.

La Hồng thầm sợ hãi, trong trí nhớ của hắn đội thổ phỉ không hề tàn sát thôn làng.  

“Tà túy làm loạn sao?”

La Hồng hít sâu một hơi, hỏi lại.

Lạc Phong gật đầu, 

“Cái gọi là tà túy phần lớn đều là con người gây ra, do một số tà tu sa vào con đường tu hành hạ đẳng, lấy mạng người ra để tu luyện tà thuật.”

“Thật ra nếu như là tán tu tà đạo thì không đáng sợ, sợ là sợ những kẻ tà tu nhận chỉ thị của “Thiên Địa Tà Môn” cơ. Đây cũng là lý do vì sao vụ án lần này lại kinh động đến Đại Lý Tự.”

“Thiên Địa Tà Môn?”

La Hồng ngờ vực hỏi lại.

Lạc Phong mỉm cười, uống một ngụm trà. 

“Ba trăm năm trước, Đại Hạ Hoàng, Đại Chu Hoàng và Đại Sở Hoàng Tam Hoàng liên thủ càn quét các tông phái trên đời, chèn ép các tông phái suốt trăm năm khiến bọn họ khó lòng thở nổi. Đồng thời ép tất cả các môn phái nằm trong lãnh thổ của tam đại vương triều đều phải đăng ký cảnh giới trong sổ sách, chịu quản lý của vương triều.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Còn Thiên Địa Tà Môn là một tổ chức phi pháp chưa bao giờ được chính quyền ghi chép lại trong sổ sách, không chỉ ở Đại Hạ mà trong lãnh thổ Đại Sở và Đại Chu cũng có bóng dáng của Tà Môn.”

“Thật ra nói đến khí phái thì trên thực tế bọn chúng chỉ là những kẻ xấu xa giỏi ẩn náu mà thôi.”

“Công tử cũng không cần phải lo lắng.”

La Hồng gật đầu, Lạc Phong hỏi thăm thì hắn cũng chẳng có gì giấu giếm, bèn kể lại chuyện bản thân đụng trúng thổ phỉ thôn Kê Sơn. Lạc Phong nghe thấy thế liền lộ ra vẻ tiếc nuối, chuyện thổ phỉ xảy ra trước vụ án tàn sát thôn làng cho nên manh mối của La Hồng cũng đứt đoạn.

Tuy rằng không có được tin tức mình muốn nhưng Lạc Phong không tiếc nuối lắm. Khi Tử Vi và Phương Chính đưa La Hồng ra khỏi nha môn, La Hồng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Triệu Đông Hán đang đứng lặng im trong đêm đen.

“Công tử!”

Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng bước ra, vết sẹo trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Tử Vi và Phương Chính nhìn Triệu Đông Hán một cái, hai người hếch mũi lên rồi quay vào trong nha môn.

Bọn họ tôn kính La Hồng đó là vì phẩm chất cao cả của La Hồng và vị tiền bối thực lực thâm sâu khó lường đằng sau lưng La Hồng kia. Bọn họ là Sứ giả Đại Lý Tự nên tất nhiên sẽ không quá để tâm đến một hộ vệ nhỏ nhoi như Triệu Đông Hán.

Sao vẫn giăng khắp bầu trời đêm.

Trước cổng nha môn.

La Hồng vỗ xấp ngân phiếu vẫn dày cộm như trước, thở dài một hơi. Lần này chẳng biếu được tờ ngân phiếu nào, ngược lại còn kiếm được thêm mỹ danh.

Hình như, làm một phản phái còn khó hơn trong tưởng tượng của hắn nữa.

Nhiệm vụ nặng nề mà đường thì xa.

Lắc lắc đầu, La Hồng khoác chiếc trường sam lên, tâm trạng sa sút, có mấy phần cô đơn bước về phía La phủ.

Ánh trăng như sa.

Chiếu rọi cõi trần.

Kéo bóng lưng của hai người đang đi trên con đường vắng lặng dài ra mãi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương