Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly
-
Chương 53
Chẳng biết từ lúc nào, một chiếc nhuyễn kiệu lụa mỏng xanh biếc vô thanh vô tức lọt vào sơn cốc.
Người vừa tới có nội lực thâm sâu làm người ta kinh hãi.
Đến vào lúc này, chắc chắn cũng là vì Long Văn đao và Chu Thần châu. Hắn ngưng thần nín thở, cảnh giác chăm chú quan sát động tĩnh của đối phương.
“Khụ, khụ. . . . . .” Người trong kiệu đột nhiên ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh trong sơn cốc .
Cảnh Dạ nắm thật chặt Long Văn đao trong tay , thật vất vả mới có thể đoạt thánh vật về tay mình hắn tuyệt đối không dễ dàng chắp tay đem làm quà cho người ta.
Người trong kiệu vừa cúi đầu lại nở nụ cười , thở dài: “Ai, người đã già, không còn dùng được . . . . . .” Sau đó vươn một cánh tay có vẻ gầy gò, chậm rãi nhấc rèm vải lên, bước ra là một đôi giày thêu chỉ vàng, làm cho người ta tò mò về diện mạo của mình.
Nguyên lai là một lão nhân ử yếu khoảng năm sáu mươi tuổi. Thư Kỳ hơi lơ đễnh. Nhưng đảo mắt lại thấy sắc mặt của ba người bọn Cảnh Dạ rất trầm trọng.
Chỉ có Cố Viễn giống như không để ý đến ai,một chút sợ hãi cũng không có, nhàn rỗi mà chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Hắn là?” Thư Kỳ lôi kéo Cố Viễn hỏi.
“Tạ Đông Lâu.”
Hắn chính là Tạ Đông Lâu? Trong truyền thuyết lấy thúng úp voi, Tạ tướng? Thư Kỳ không khỏi nhìn lại hắn vài lần. Mặc dù nói thoạt nhìn thân thể hắn không tốt, giống như bộ dạng của một người bị bệnh, nhưng trong mắt hắn không che dấu được sự ngạo nghễ uy nghiêm, tự tin cùng thong dong, cả người không thể khinh thường.
Tạ Đông Lâu đứng đối diện với Cảnh Dạ, hai mắt lộ ra tinh quang, cười nói: “Đồ vật hãy lưu lại, các ngươi có thể đi rồi.”
Mặt Cảnh Dạ trầm xuống, nói : “Tạ tướng chẳng lẽ không biết hai thứ đồ này chính là thánh vật của Thiên Hồ Tộc chúng ta?” ?
Tạ Đông Lâu cũng không giận, tiếp tục cười nói: “Nay long thể Hoàng thượng không khỏe, cần Chu Thần châu làm thuốc dẫn. Cựu thần phụng mệnh của Thái Hậu tới lấy Bảo Châu. Nếu các ngươi không giao ra đây, thì ta sẽ tấu cùng Thái Hậu, thỉnh nàng cùng triều đình chấp thuận xuất binh san bằng Vân Mộng Trạch của các ngươi. Đến lúc đó ta muốn xem ngươi giữ Chu Thần châu lại làm cái gì.”
Cảnh Dạ cười ha hả: “Ta đang muốn nhìn xem sự kiêu ngạo của nhân loại rốt cuộc có thề làm nên bản sự gì?!”
Tạ Đông Lâu thuận tay rút một thanh đau từ bên người của một hắc y giáp sĩ, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái , nhân ảnh bay lên, liền hướng phía Cảnh Dạ tập kích.
Người đứng bên cạnh Cảnh Dạ, Tuyệt Phong trưởng lão ra tay đỡ một đao này. Lập tức hai người liền ngự phong mà đi, trên không trung tranh đấu liên tục.
Động tác của hai người quá nhanh, Thư Kỳ không nhìn rõ được chiêu thức của bọn hắn, chỉ có ánh kim quang cùng tiếng của hai thanh vũ khí va chạm vào nhau không ngừng truyền đến.
Chỉ chốc lát sau, Tuyệt Phong suy sụp rơi xuống đất. Cảnh Dạ thấy thế, ra tay giúp đỡ.
Sơ Vũ chạy đến nâng Tuyệt Phong dậy. Tuyệt Phong tự hồ bị trọng thương, hơi thở không thông nhìn thấy Cảnh Dạ đang giao chiến thì kêu: “Thiếu gia cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Cảnh Dạ bất quá trong vòng mấy chiêu đã bị thế tần công mãnh liệt của Tạ Đông Lâu làm cho liên tiếp lui về phía sau. Dù rằng trong tay hắn cầm là Long Văn đao, nhưng hiển nhiên cũng không phải là đối thủ của lão giả này.
Trong nháy mắt, Long Văn đao trong tay hắn đã bị Tạ Đông Lâu cướp, cổ cũng bị cánh tay trái khô gầy của lão nhân chế trụ.
“Thiếu gia!” Tuyệt Phong cùng Sơ Vũ đồng thời kinh hô.
Cảnh Dạ cố gắng trốn tránh, lại nhả không ra một chữ, trong mắt lộ vẻ phẫn hận.
Sơ Vũ lúc này đứng sau lưng Tạ Đông Lâu, liền bước ra phi thân lên, hướng phía sau lưng hắn đánh tới.
Tạ Đông Lâu cũng không thèm nhìn lại, nghe được tiếng gió phía sau, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chế trụ Cảnh Dạ quay nửa vòng, đem Cảnh Dạ nhắm ngay thế công của Sơ Vũ.
Sơ Vũ vừa thấy hắn dùng Cảnh Dạ làm tấm chắn, trong lòng cả kinh, động tác chậm lại, Tạ Đông Lâu liền nhân cơ hội xuất ra một chưởng, đem nàng đánh bay ra ngoài ba trượng.
Cảnh Dạ cũng thừa cơ hội này lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ , mạnh mẽ phản công hướng bụng của Tạ Đông Lâu đâm tới.
Tạ Đông Lâu không đề phòng, trúng một đao này.
Cảnh Dạ nhân cơ hội muốn thoát khỏi khống chế của hắn, lại bị Tạ Đông Lâu từ phía sau lưng hung hăng tặng một chưởng.
Tạ Đông Lâu cuống quít che vết thương ở bụng đang không ngừng chảy máu, chủy thủ đâm vào rất sâu, hắn không dám rút đao ra.
Tuyệt Phong đỡ lấy Cảnh Dạ, vận công truyền chân khí cho hắn. Sơ Vũ cũng đang bị thương nằm cách đó ba trượng, không thể động đậy.
Người vừa tới có nội lực thâm sâu làm người ta kinh hãi.
Đến vào lúc này, chắc chắn cũng là vì Long Văn đao và Chu Thần châu. Hắn ngưng thần nín thở, cảnh giác chăm chú quan sát động tĩnh của đối phương.
“Khụ, khụ. . . . . .” Người trong kiệu đột nhiên ho khan hai tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh trong sơn cốc .
Cảnh Dạ nắm thật chặt Long Văn đao trong tay , thật vất vả mới có thể đoạt thánh vật về tay mình hắn tuyệt đối không dễ dàng chắp tay đem làm quà cho người ta.
Người trong kiệu vừa cúi đầu lại nở nụ cười , thở dài: “Ai, người đã già, không còn dùng được . . . . . .” Sau đó vươn một cánh tay có vẻ gầy gò, chậm rãi nhấc rèm vải lên, bước ra là một đôi giày thêu chỉ vàng, làm cho người ta tò mò về diện mạo của mình.
Nguyên lai là một lão nhân ử yếu khoảng năm sáu mươi tuổi. Thư Kỳ hơi lơ đễnh. Nhưng đảo mắt lại thấy sắc mặt của ba người bọn Cảnh Dạ rất trầm trọng.
Chỉ có Cố Viễn giống như không để ý đến ai,một chút sợ hãi cũng không có, nhàn rỗi mà chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Hắn là?” Thư Kỳ lôi kéo Cố Viễn hỏi.
“Tạ Đông Lâu.”
Hắn chính là Tạ Đông Lâu? Trong truyền thuyết lấy thúng úp voi, Tạ tướng? Thư Kỳ không khỏi nhìn lại hắn vài lần. Mặc dù nói thoạt nhìn thân thể hắn không tốt, giống như bộ dạng của một người bị bệnh, nhưng trong mắt hắn không che dấu được sự ngạo nghễ uy nghiêm, tự tin cùng thong dong, cả người không thể khinh thường.
Tạ Đông Lâu đứng đối diện với Cảnh Dạ, hai mắt lộ ra tinh quang, cười nói: “Đồ vật hãy lưu lại, các ngươi có thể đi rồi.”
Mặt Cảnh Dạ trầm xuống, nói : “Tạ tướng chẳng lẽ không biết hai thứ đồ này chính là thánh vật của Thiên Hồ Tộc chúng ta?” ?
Tạ Đông Lâu cũng không giận, tiếp tục cười nói: “Nay long thể Hoàng thượng không khỏe, cần Chu Thần châu làm thuốc dẫn. Cựu thần phụng mệnh của Thái Hậu tới lấy Bảo Châu. Nếu các ngươi không giao ra đây, thì ta sẽ tấu cùng Thái Hậu, thỉnh nàng cùng triều đình chấp thuận xuất binh san bằng Vân Mộng Trạch của các ngươi. Đến lúc đó ta muốn xem ngươi giữ Chu Thần châu lại làm cái gì.”
Cảnh Dạ cười ha hả: “Ta đang muốn nhìn xem sự kiêu ngạo của nhân loại rốt cuộc có thề làm nên bản sự gì?!”
Tạ Đông Lâu thuận tay rút một thanh đau từ bên người của một hắc y giáp sĩ, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái , nhân ảnh bay lên, liền hướng phía Cảnh Dạ tập kích.
Người đứng bên cạnh Cảnh Dạ, Tuyệt Phong trưởng lão ra tay đỡ một đao này. Lập tức hai người liền ngự phong mà đi, trên không trung tranh đấu liên tục.
Động tác của hai người quá nhanh, Thư Kỳ không nhìn rõ được chiêu thức của bọn hắn, chỉ có ánh kim quang cùng tiếng của hai thanh vũ khí va chạm vào nhau không ngừng truyền đến.
Chỉ chốc lát sau, Tuyệt Phong suy sụp rơi xuống đất. Cảnh Dạ thấy thế, ra tay giúp đỡ.
Sơ Vũ chạy đến nâng Tuyệt Phong dậy. Tuyệt Phong tự hồ bị trọng thương, hơi thở không thông nhìn thấy Cảnh Dạ đang giao chiến thì kêu: “Thiếu gia cẩn thận!”
Vừa dứt lời, Cảnh Dạ bất quá trong vòng mấy chiêu đã bị thế tần công mãnh liệt của Tạ Đông Lâu làm cho liên tiếp lui về phía sau. Dù rằng trong tay hắn cầm là Long Văn đao, nhưng hiển nhiên cũng không phải là đối thủ của lão giả này.
Trong nháy mắt, Long Văn đao trong tay hắn đã bị Tạ Đông Lâu cướp, cổ cũng bị cánh tay trái khô gầy của lão nhân chế trụ.
“Thiếu gia!” Tuyệt Phong cùng Sơ Vũ đồng thời kinh hô.
Cảnh Dạ cố gắng trốn tránh, lại nhả không ra một chữ, trong mắt lộ vẻ phẫn hận.
Sơ Vũ lúc này đứng sau lưng Tạ Đông Lâu, liền bước ra phi thân lên, hướng phía sau lưng hắn đánh tới.
Tạ Đông Lâu cũng không thèm nhìn lại, nghe được tiếng gió phía sau, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chế trụ Cảnh Dạ quay nửa vòng, đem Cảnh Dạ nhắm ngay thế công của Sơ Vũ.
Sơ Vũ vừa thấy hắn dùng Cảnh Dạ làm tấm chắn, trong lòng cả kinh, động tác chậm lại, Tạ Đông Lâu liền nhân cơ hội xuất ra một chưởng, đem nàng đánh bay ra ngoài ba trượng.
Cảnh Dạ cũng thừa cơ hội này lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ , mạnh mẽ phản công hướng bụng của Tạ Đông Lâu đâm tới.
Tạ Đông Lâu không đề phòng, trúng một đao này.
Cảnh Dạ nhân cơ hội muốn thoát khỏi khống chế của hắn, lại bị Tạ Đông Lâu từ phía sau lưng hung hăng tặng một chưởng.
Tạ Đông Lâu cuống quít che vết thương ở bụng đang không ngừng chảy máu, chủy thủ đâm vào rất sâu, hắn không dám rút đao ra.
Tuyệt Phong đỡ lấy Cảnh Dạ, vận công truyền chân khí cho hắn. Sơ Vũ cũng đang bị thương nằm cách đó ba trượng, không thể động đậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook