Công Tử Lại Trở Thành Bại Gia Tử - Samyu
-
C1: Xin Chào Anh Địa Chủ Ca!
Báo tin tức đưa tin:
" Khoảng Ba giờ rạng sáng ngày hôm nay, trong quán rượu tại góc đường xx đã xảy ra một cuộc ẩu đả, theo lời nhân chứng kể lại, việc này là do hai người trẻ tuổi tranh giành tình nhân gây ra. Trong đó người bị trọng thương đã được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu, tình huống cụ thể hiện tại sẽ cập nhật theo số ra hôm sau.
Nhật báo xx.”
Lâm Tử Hoành lúc nghe được tin người em trai của mình vì tranh đoạt phụ nữ mà bị đánh đến nổi phải nhập viện thì đã là năm ngày sau đó, cũng là tròn nửa tháng kể từ khi cha chết rồi phân chia di sản cho hai anh em.
“Thật đúng là tác phong của nhị thiếu gia nhà chúng ta”
Lâm Tử Hoành từ nhỏ đối với người em trai không cùng huyết thống này quan hệ không thân mật, cậu ta là con riêng của người mẹ sau mà cha anh hết lòng yêu thương, anh sau khi tốt nghiệp trung học lại đi nước ngoài du học, du học trở về liền bắt đầu học quản lý chuyện của công ty, nhiều lần ngẫu nhiên nghe được thì cũng đều là chuyện Vũ Đằng trong trường gây ra tai họa gì đó, đánh người hoặc bị người đánh,… Dù sao những chuyện này đều do cha xử lý, anh cũng không muốn tự dưng mà đi tìm mất mặt.
Lâm gia tuy không phải gia đình giàu nhất hiện nay, nhưng cũng không phải là mấy loại nhà giàu mới nổi phất lên trong một đêm gì đó. Thật không hiểu nổi tên Vũ Đằng kia học đạo lý làm người như thế nào? Mỗi ngày chỉ biết dùng tiền bao nữ nhân, ăn chơi, nhậu nhẹt, bài bạc, gái gú, …thứ gì cũng chơi, chuyện gì cũng làm, chỉ là không làm chính sự. Người em trai như vậy, anh cũng thực không có đủ năng lực đi trông nom cho tốt, hơn nữa cũng không có cái ý định đó.
Cha hiện tại vừa chết, cái tên phá của kia liền nháo đòi chia tài sản. Hôm nay lại gây ra loại chuyện dọa người này, anh vẫn không thể không đi giải quyết cục diện rối rắm, cũng không biết kiếp trước anh đến tột cùng đã làm ra tội nghiệt gì khiến người người oán trách, để bây giờ mới có thể gặp đến một tên siêu cấp ăn chơi phá của như vậy.
Lái xe tới bệnh viện, đã là hơn mười hai giờ trưa, Lâm Tử Hoành cũng không phải muốn đi biểu diễn cái màn "anh em hòa thuận" gì đó, liền gọi trợ lí đi phân phó bệnh viện giữ bí mật chuyện này. Anh mới mang bộ mặt không cảm xúc theo sự dẫn đường của y tá tới phòng bệnh của Lâm Vũ Đằng. Đương nhiên anh cũng không chú ý tới ở trên mặt y tá lộ ra vẻ khó xử cùng một chút trách cứ.
Năm ngày nay, Vũ Đằng đã dần dần tỉnh táo lại kể từ sau lần đầu tiên mở mắt. Chuyện mà hiện tại cậu đang gặp phải có lẽ chính là điều đã được nhắc tới trong một câu nói của Phật gia: “Thân đã chết mà linh hồn bất diệt”. Hoàn cảnh lạ lẫm, con người lạ lẫm, còn có ngôn ngữ cùng thói quen sinh hoạt cũng lạ lẫm.
Thân thể hiện tại này của cậu suy yếu đến khó có thể tưởng tượng. Sức lực không đủ, các bộ phận trên thân thể cũng có vấn đề. Nếu như không điều dưỡng tốt, tất nhiên kết cục cuối cùng sẽ là chết sớm.
Trong mấy ngày nay, cậu hỏi thăm qua cô nương gọi “ y tá ” kia một vài vấn đề. Thì ra nơi mà cậu đang nằm được gọi là bệnh viện, cũng là nơi để xem bệnh.
Thỉnh thoảng trên bầu trời cũng sẽ có mấy thứ linh tinh gì đó bay qua bay lại, mặc dù không rõ, nhưng dưới ánh mắt thương hại của cô y tá, cậu cũng không nhẫn tâm hỏi đối phương đó là cái gì, chỉ là cậu không rõ, cậu có chỗ nào đáng để người ta phải thương hại?
Về sau đại phu (cách gọi của thời xưa nơi cậu ở) còn hỏi cậu một vài vấn đề. Cậu căn bản không biết thân thể này tên gọi là gì, tự nhiên là hỏi gì cũng không biết, cuối cùng bị phán là mất trí nhớ. Cậu không phải loại thư sinh cổ hủ nghèo kiết hủ lậu, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nói cho người khác biết mình không phải là ‘mình’, cho nên sau đó, cậu tỏ vẻ trầm mặc, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Cậu Vũ Đằng, cậu biết cái gì gọi là RMB (đồng nhân dân tệ) không?”
Lắc đầu.
“Cậu Vũ Đằng, cậu biết cái gì gọi là GDP không?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Cậu Vũ Đằng, cậu biết cái gì gọi là BMWs, Phantom không?”
Mãnh liệt lắc đầu.
Như vậy… Vũ Đằng, cậu biết chính mình tên là gì, trong nhà có những người nào không?”
Tiếp tục thành thật lắc đầu.
Cuối cùng rút ra được một kết luận là:
Lâm Vũ Đằng bởi vì não bộ bị tổn thương nghiêm trọng nên đại não xuất hiện trạng thái không thanh tỉnh, nói thẳng ra… thì là chỉ số thông minh giảm xuống, nhưng may mắn cậu ta còn biết chữ, chưa rơi hẳn xuống tình trạng nhược trí.
Bất quá cậu cũng biết được một tin tức vô cùng quan trọng, đó chính là hiện tại tên gọi của cậu là Lâm Vũ Đằng, cùng tên với trước đây của cậu, nghe nói trong nhà còn có một người anh trai, nhưng bởi vì chưa có gặp qua, nên cậu cũng không xác định được tính chân thực của thông tin. Chỉ là nếu có chút nào có thể khẳng định, thì phải là hiện tại cái thân thể này cùng huynh trưởng ( do bản thân Vũ Đằng là người thời xưa xuyên không nên cách gọi sẽ khác với hiện nay) của cậu ta bất hòa, bằng không, cảm tình giữa hai huynh đệ họ trong lúc này sao có thể không tốt như vậy.
Nghĩ tới quan hệ giữa cậu cùng với huynh trưởng trước kia, tuy không thân thiết bằng nhà dân chúng bình thường, nhưng cảm tình vẫn là không tệ, mà huynh trưởng đối với mình cũng cực kỳ tốt, rất nhiều chuyện đều có thể bỏ qua cho mình, chỉ là không nghĩ tới bây giờ, cảm tình giữa mình cùng thân nhân lại đạm mạc như thế.
Mấy ngày nay cậu nhờ y tá cô nương tìm một ít sách. Tuy có nhiều chỗ đọc không hiểu lắm, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy rất nhiều nội dung cũng có chút đạo lý.
Chỉ là cậu không rõ, trong mấy mẩu truyện dùng để giải trí, cả trai lẫn gái miệng đều la hét muốn tự do gì đó, rồi mỗi ngày đều nhắc tới tiền, phòng ở, mỹ nữ, dễ nhìn,… Nếu là thật sự muốn tự do, đến chỗ nào đó vắng vẻ ở ẩn không được sao? Hay là nói, chuyện nam nữ bây giờ vốn là như thế?
Điều kiện trong phòng bệnh rất không tồi. Ngồi ngoài cửa sổ đọc sách, Lâm Vũ Đằng chợt cảm thấy có chút buồn ngủ, khép lại sách trong tay, cầm lấy ly nước nhỏ đang đặt bên bàn, uống một ngụm. Đương nhiên, lúc trước cậu đối với cái cốc trong suốt óng ánh này biểu hiện ra một loại cảm giác rất thú vị, chỉ là không biết tại sao y tá cô nương lúc đối mặt với vẻ hiếu kỳ của mình thì… ánh mắt từ đồng tình đã biến thành niềm thương cảm sâu sắc, cứ như chính mình sắp sửa không còn trên nhân thế vậy.
Làm quân tử là không nên làm cho nữ tử khó xử, vì thế cậu bày ra một vẻ trầm mặc, trầm mặc đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Cậu có cảm giác… nếu như mình lại tiếp tục hỏi, y tá cô nương luôn chiếu cố mình kia sẽ lập tức khóc lên mất.
“Tôi thực không biết cậu từ bao giờ lại cảm thấy hứng thú với một cái cốc thủy tinh.”
Người tới mang vẻ giận dữ trên mặt, hiển nhiên đối với cậu rất bất mãn, ngay cả y tá cô nương đi theo bên cạnh anh ta cũng là vẻ mặt khúm núm. Xem ra người này hẳn là có chút thế lực, bất quá cho dù là cường hào ác bá nông thôn hay thế gia công tử, cũng không cần khó xử một nữ tử như vậy chứ?
Trong nội tâm mặc dù không hài lòng với người trước mắt, nhưng là… cậu sao có thể làm ra chuyện gì thất lễ được? Nhẹ nhàng buông chiếc cốc, đem sách đặt lên bàn nhỏ, đứng dậy sửa sang lại ống tay áo, cậu mới mỉm cười gật đầu: “Chào anh.” Sau đó duỗi ra một bàn tay trắng nõn, hình như cách vấn an ở đây chính là như thế.
Y tá nhìn thấy một màn này, khóe miệng run rẩy, có chút nghiêng đầu, bây giờ có thể cho nàng biến mất ngay khỏi đây được hay không?
Lâm Tử Hoành vẻ mặt kinh ngạc nhìn người em trai cứ như đang bị quỷ nhập này,rồi nghiêng đầu nhìn về phía y tá bên cạnh:
“Nó thật là đệ đệ của tôi sao?”
Y tá kiên định gật đầu:
“Không thể giả được.”
Em trai anh tuấn mê người ưu nhã chu đáo như vậy mà anh ta còn muốn không nhận? Kẻ có tiền quả nhiên rất lạnh lùng … rất lạnh lùng…
Lâm Tử Hoành nghi hoặc, người em trai không cùng huyết thống này của anh từ khi nào thì có thể làm ra loại động tác ưu nhã như vậy? Nói ra những lời lễ phép như vậy? Những lúc cấp bách, nó khi nào thì chìa tay ra trước mặt anh mà rõ ràng không phải là vì đòi tiền?!
Lâm Vũ Đằng có chút khó hiểu nhìn người nam nhân trước mắt này: “Anh không muốn cùng tôi bắt tay?”
“Tôi và cậu bắt tay cái gì?” Tử Hoành bắt đầu hoài nghi, chắc người em trai này bị hỏng hóc gì đó trong não, bằng không sao có thể nói ra mấy lời kinh hãi như thế.
Lâm Vũ Đằng thu tay lại, ánh mắt bắt bẻ nhìn dáng vẻ của người nam nhân trước mặt coi như không tồi kia, trong nội tâm quyết định tha thứ cho cái người vô lễ này. Dù sao lúc cậu đọc sách cũng đã biết đến, trình độ văn hóa của mỗi người trong quốc gia này không phải đều giống nhau, người này thất lễ như thế, có lẽ là do chịu quá ít giáo dục.
Chứng kiến người em trai này từ trước đến nay toàn là ăn chơi đàn đúm lại cho mình một ánh mắt tên gọi là ‘thương cảm’, người từ trước đến nay luôn nổi danh trầm ổn như Tử Hoành đột nhiên dâng trào một loại xúc động muốn nổi giận.
Đó là cái loại ánh mắt gì? Cái loại ánh mắt gì?!
Hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh:
“Chuyện lần này, cậu có giải thích gì không?”
“Giải thích cái gì?”
Vũ Đằng nghi hoặc nhìn về phía y tá đứng ở một bên đang giả vờ làm tượng điêu khắc, thấy bộ dáng cùng vẻ mặt có chút sợ hãi của nàng, đành phải ngồi xuống xe lăn, đem ánh mắt khó hiểu liếc về phía Tử Hoành.
Hai người một ngồi ở trong phòng, một ngồi trên ban công, mắt đối mắt nhìn nhau.
Tử Hoành khẽ nhíu mày, thu hồi ánh mắt hỏi y tá bên cạnh:
“Đây là có chuyện gì?”
Y tá mắt nhìn Vũ Đằng ngồi yên tĩnh ở một bên, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, giải thích nói:
“Là như thế này, Lâm tiên sinh, em của ngài bởi vì não bộ bị tổn thương, bác sĩ lúc chẩn đoán bệnh thì phát hiện cậu ấy mất trí nhớ.”
"Mất trí nhớ?”
Tử Hoành mày nhíu lại càng chặt hơn. Cái này cũng đâu phải phim thần tượng Hàn Quốc, kịch bản thật đúng là theo đường mòn khuôn sáo cũ rích, xuất hiện mất trí nhớ gì đó. Anh liếc mắt nhìn thiếu niên đang nghiêm chỉnh, lông mày đã căng nhíu lại đến mức có thể kẹp một con ruồi.
Cái này không phải mất trí nhớ, rõ ràng chắc là có con quỷ đã được giáo dưỡng tốt nào đó nhập vào người, cho dù tên em trai không biết làm việc đàng hoàng kia của anh, coi như là mất trí nhớ, cũng không có khả năng làm ra những động tác ưu nhã đến như thế kia được.
“Bác sĩ xác định là nó mất trí nhớ?”
Tử Hoành liếc qua thiếu niên lần nữa, lần này đối phương cho anh một cái mỉm cười lễ phép, chỉ là cái mỉm cười này làm cho Tử Hoành cảm thấy càng ngày càng có chút hoảng sợ. Cái tên ăn chơi phá của mà hiện ra vẻ mặt này, cũng quá đáng sợ đi.
“Lâm tiên sinh có nghi vấn gì sao?”
Đường cong 35° trên nụ cười của y tá đã hạ xuống còn 15°. Mặc kệ em trai của mình nằm viện gần một tuần còn chưa tính, bây giờ nghe đến cậu ấy mất trí nhớ, phản ứng đầu tiên lại không phải lo lắng mà là hoài nghi kết quả khám và chữa bệnh? Vị tổng tài tiên sinh này đến tột cùng là như thế nào chăm sóc em trai của mình đây ?
“Không có.”
Tử Hoành không mặn không nhạt liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi ở ban công còn đang mỉm cười:
“Các vị chăm sóc nó cho tốt, đến lúc xuất viện thì liên lạc với trợ lí của tôi, tôi sẽ kêu người tới đón nó xuất viện.”
Y tá mỉm cười gật đầu:
“Điều này là đương nhiên.”
Quả nhiên nam nhân có tiền lại đẹp trai cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu trái tim. Cô ánh mắt thương cảm nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên. Hiện tại cậu ta mất trí nhớ, lại có một người anh lạnh lùng vô tình như vậy, không biết quãng thời gian từ nay về sau phải vượt qua như thế nào.
Tử Hoành đi ra phòng bệnh, trợ lí đã sớm chờ ở cửa ra vào. Anh tiếp nhận báo cáo kiểm nghiệm mà trợ lí đưa cho, mở túi hồ sơ xem lướt qua một lần, quay đầu nhìn lại phía trong phòng bệnh. Thiếu niên đang mỉm cười cùng y tá nói gì đó. Nụ cười trên mặt lại có một loại ưu nhã nói không nên lời.
Nhíu nhíu mày, thật sự là vì mất trí nhớ sao?
Nhớ tới khoảng thời gian trước, tên nhóc kia hết ăn vạ lại làm ầm ĩ, vẻ mặt vặn vẹo đòi ra ở riêng, anh như thế nào cũng nghĩ không ra cái mặt thoạt nhìn chỉ làm cho người ta hận không thể cho một cái tát cũng sẽ có biểu tình thuận mắt như vậy, quả nhiên… vẫn là do quỷ nhập vào thân a.
Trợ lý thấy sếp nhà mình lộ ra biểu tình quay cuồng, bắt đầu ở đáy lòng cảm khái, Nhị thiếu gia trước khi mất trí nhớ chỉ có thể khiến tổng giám đốc nhíu mày, sau khi mất trí nhớ lại có thể làm cho tổng giám đốc mặt nhăn thành một cục, quả nhiên Nhị thiếu gia là nhân tài, vẫn luôn không ngừng thăng cấp, người bình thường ai dám đi trêu chọc tính tình của sếp như vậy?
Tử Hoành thầm nghĩ, nếu thực sự là mất trí nhớ, việc xem có đón nó đến biệt thự của mình hay không là một vấn đề. Nếu đón, là mình tự bức chết chính mình; không đón, thì mình cũng sẽ bị dư luận bức chết, tự sát hay bị giết kỳ thật cũng chẳng khác nhau là mấy
“Xin hỏi, người vừa tới là người phương nào?” Vũ Đằng rốt cục hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng. Cái người vô lễ kia nói mấy lời chẳng hiểu ra sao, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
Y tá lúc này mới nhớ tới chính mình vẫn chưa nói cho Lâm Vũ Đằng biết người đến là anh trai cậu, thay cho cậu một ly nước ấm sau mới nói:
“Đó là anh trai của cậu, Lâm Tử Hoành.”
“Anh ta là huynh trưởng của tôi?”
Vũ Đằng có chút ngoài ý muốn. Bộ dáng người kia cùng Vũ Đằng này tựa hồ cũng không giống nhau. Điều này thì bất đồng với cậu và huynh trưởng. Trong thành Lạc Dương, huynh trưởng lúc đi bên cạnh mình, mặc cho ai đều có thể nhận ra hai người bọn họ là huynh đệ.
Cậu đã từng nghe qua: Người người đều gọi cậu là công tử vô song, nhưng danh phong ấy cả hai vị công tử nổi tiếng của thành Lạc Dương đều không thèm đi tranh giành. Huynh trưởng dù sau khi thành thân, vẫn đối với cậu rất tốt, so với vị huynh trưởng hiện tại này, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Cái gọi là ‘có được tất có mất’, đại khái chính là như vậy a. Có được sinh mạng mới, lại mất đi toàn bộ quá khứ.
“Lâm tiên sinh vốn là nhà đầu tư bất động sản lớn nhất, cho nên trong nhà ngài ấy rất giàu có…” y tá giải thích gần nửa ngày, kết quả mấy chữ Lâm Vũ Đằng nghe được cũng chỉ có đầu tư bất động sản gì đó.
Thì ra là một chủ đất, khó trách tính tình không tốt, còn thất lễ như thế, Vũ Đằng gật đầu hiểu ra: Địa chủ sao? Khó tránh khỏi có một số người mang theo chút tục khí, cậu có thể giải thích được .
Ngồi ở trong xe, Tử Hoành đột nhiên cảm giác được trên người lạnh lẽo. Anh nghi hoặc nhìn ánh mặt trời chiếu sáng ngoài cửa xe, cái cảm giác ớn lạnh kỳ quái này phát ra từ đâu vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook