Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi
-
Chương 15
Woa, mái tóc đen xỏa dài trên đầu, kết hợp vòng cỏ xanh mướt thật giống như tiên nữ của núi rừng. Chu choa muốn hôn một cái quá đi. Nhìn quanh quả thật không thấy bóng dáng hai nam tỳ đâu, thiên thời địa lợi lại hợp nhân hòa, không hôn lúc này thỳ muốn đợi đến bao giờ.
Ta cúi người xuống trong đầu phân vân không biết nên hôn chổ nào đây, tóc thỳ chưa đủ đô, má thỳ giống như hôn em bé quá, hôn môi thỳ được được. Hắc hắc.
Đôi môi hồng nhạt thật hấp dẫn quá đi, tim ta đập thình thịch thình thịch như đang đi ăn trộm, môi ta vừa chạm môi Phạm Tĩnh thỳ cơ thể như bị một luồng điện chạy dọc khắp thân thể, sướng không tả nỗi.
Ở hiện đại thỳ moi đâu ra cơ hội này, gặp mỹ nhân còn khó huống chi là hôn môi, lòng ta vẫn thấy chưa đủ, bạo dạn lấy môi mút môi tiểu Tĩnh, lo lắng người đẹp tỉnh giấc, ta lại bị lãnh vô ảnh cước nên tiếc nuối dứt ra, ngắm nghía thêm một lát rồi sau người tiêu sái đi ra, bụng xẹp lép rồi, kiếm cơm ăn thôi. Chắc biểu ca đang ở nhà bếp.
Khi Trần Dương rời đi thỳ người đang ngủ trên giường cũng mở mắt, lấy tay kéo chiếc vòng cỏ xuống ngắm nhìn, sau đó đứng lên mở một chiếc hộp trang điểm ra, đổ hết trang sức lên bàn rồi để chiếc vòng cỏ vô, bỏ xuống lớp cuối cùng của rương hành lý.
" Trần Dương ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Những hành động của ngươi là vì có âm mưu hay là ngươi... Không thể nào." Phạm Tĩnh rối loạn suy nghĩ.
"Tiểu Xuyến, kêu ám vệ sau khi về thành liền theo giỏi, giám sát, báo cáo từng hành động của Trần Dương cho ta." Phạm Tĩnh âm trầm nói.
" Dạ." Không biết chủ cô làm gì mà khiến công tử sai ám vệ chuyên dùng để bảo vệ tính mạng chủ nhân, mà giờ lại dùng để theo dõi nhĩ, thật không đáng, ám vệ chỉ có hai thôi a. Tuy thắc mắc rất nhiều nhưng thấy mặt công tử không tốt nên tiểu Xuyến cũng chỉ có thể im lặng lui ra.
" Ngon thiệt, biểu ca nấu cơm thật ngon, ăn no mà vẫn còn thèm." Ta vui sướng khi được ăn ngon nói.
" Biểu muội toàn nói quá không, cơm với rau mà cũng nói như sơn hào hải vị." Phạm Tùy ngại ngùng nói, nhưng trong mắt không giấu được vui vẻ.
" Muội..." Ta đang tính chem gió thỳ chém cho trót, ai ngờ tiếng người la hét chói tai cắt ngang. Ta nhíu mày không vui, nhưng thấy mặt Phạm Tùy trắng bệt thỳ trong lòng hiểu rõ một hai.
Ta vừa được ăn cơm, với lại cũng thấy thương mến Phạm Tùy nên dứt khoát đứng lên. Đi về phía cửa, Phạm Tùy cũng sợ sệt đi theo sau.
Vừa đi đến nơi thỳ thấy một người đàn ông mặt trét phấn trắng bệt, môi tô son đỏ, đang chỉ chỏ nhà cửa, ta căng thẳng trong lòng, chã lẽ nương của Phạm Tùy đánh bạc luôn cả phủ đệ này rồi.
Rắc rối lớn rồi, trong lòng trăm sau ngàn chuyển nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẽ bình thản đi tới.
Người đàn ông thấy Phạm Tùy thỳ đang tính nói gì đó nhưng nhìn qua ta thỳ ánh mắt sáng lên. Soi lên soi xuống như đèn pha, ta cười thầm, tính đánh chủ ý lên ta chắc, nằm mơ đi ông già. Ta ngu nhưng chưa đến nổi để ai muốn ăn thỳ ăn.
" Tiểu Tùy, thật không ngờ bà con của con thật tuấn tú nho nhã a. Hôm nay bá phụ đến đây là vì nương con trước khi mất đã mượn của bá phụ một số tiền, giờ người mất, ta thấy trong nhà cũng chỉ có căn nhà là đáng giá thôi. Nhưng nếu bà con của con ở đây, ta cũng nói thật, thấy con đã mất đi nương phụ không ai nương tựa , bá phụ thật đau lòng. Nếu giờ hai bên kết thông gia thỳ đã là người thân, ta cũng sẽ giúp con kiếm được tấm chồng tốt, vị tiểu thư đây cũng có một phu thị hiền lương. Đây chả phải nhất cử lưỡng tiện ư." Người đàn ông như tú ông đây giả nhân nghĩa nói một lèo.
Ta mỉm cười ôn hòa cất giọng nói:" Thật đáng tiếc, ta đây đã cưới phu, hảo ý của bá phụ ta không dám nhận."
Người đàn ông sửng sốt sau đó cười xòa nói:" Đàn bà tam phu tứ thị là chuyện bình thường, con ta cũng không ngại làm quý thị đâu."
Ta hết nhẫn nại nói:" Cả đời này ta chỉ yêu và lấy duy nhất một người đó là phụ thị hiện nay của ta Phạm Tĩnh."
Người đàn ông cười chế giểu, xem thường nói:" Đàn bà ai chã nói như vậy, ruốc cuộc cũng có một đống đàn ông bên ngoài, thị thiếp thành đàn đó thôi."
Ta bảo người đàn ông đợi ta một lát, rồi đi nhanh về phía phòng Phạm Tĩnh.
Ta cúi người xuống trong đầu phân vân không biết nên hôn chổ nào đây, tóc thỳ chưa đủ đô, má thỳ giống như hôn em bé quá, hôn môi thỳ được được. Hắc hắc.
Đôi môi hồng nhạt thật hấp dẫn quá đi, tim ta đập thình thịch thình thịch như đang đi ăn trộm, môi ta vừa chạm môi Phạm Tĩnh thỳ cơ thể như bị một luồng điện chạy dọc khắp thân thể, sướng không tả nỗi.
Ở hiện đại thỳ moi đâu ra cơ hội này, gặp mỹ nhân còn khó huống chi là hôn môi, lòng ta vẫn thấy chưa đủ, bạo dạn lấy môi mút môi tiểu Tĩnh, lo lắng người đẹp tỉnh giấc, ta lại bị lãnh vô ảnh cước nên tiếc nuối dứt ra, ngắm nghía thêm một lát rồi sau người tiêu sái đi ra, bụng xẹp lép rồi, kiếm cơm ăn thôi. Chắc biểu ca đang ở nhà bếp.
Khi Trần Dương rời đi thỳ người đang ngủ trên giường cũng mở mắt, lấy tay kéo chiếc vòng cỏ xuống ngắm nhìn, sau đó đứng lên mở một chiếc hộp trang điểm ra, đổ hết trang sức lên bàn rồi để chiếc vòng cỏ vô, bỏ xuống lớp cuối cùng của rương hành lý.
" Trần Dương ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Những hành động của ngươi là vì có âm mưu hay là ngươi... Không thể nào." Phạm Tĩnh rối loạn suy nghĩ.
"Tiểu Xuyến, kêu ám vệ sau khi về thành liền theo giỏi, giám sát, báo cáo từng hành động của Trần Dương cho ta." Phạm Tĩnh âm trầm nói.
" Dạ." Không biết chủ cô làm gì mà khiến công tử sai ám vệ chuyên dùng để bảo vệ tính mạng chủ nhân, mà giờ lại dùng để theo dõi nhĩ, thật không đáng, ám vệ chỉ có hai thôi a. Tuy thắc mắc rất nhiều nhưng thấy mặt công tử không tốt nên tiểu Xuyến cũng chỉ có thể im lặng lui ra.
" Ngon thiệt, biểu ca nấu cơm thật ngon, ăn no mà vẫn còn thèm." Ta vui sướng khi được ăn ngon nói.
" Biểu muội toàn nói quá không, cơm với rau mà cũng nói như sơn hào hải vị." Phạm Tùy ngại ngùng nói, nhưng trong mắt không giấu được vui vẻ.
" Muội..." Ta đang tính chem gió thỳ chém cho trót, ai ngờ tiếng người la hét chói tai cắt ngang. Ta nhíu mày không vui, nhưng thấy mặt Phạm Tùy trắng bệt thỳ trong lòng hiểu rõ một hai.
Ta vừa được ăn cơm, với lại cũng thấy thương mến Phạm Tùy nên dứt khoát đứng lên. Đi về phía cửa, Phạm Tùy cũng sợ sệt đi theo sau.
Vừa đi đến nơi thỳ thấy một người đàn ông mặt trét phấn trắng bệt, môi tô son đỏ, đang chỉ chỏ nhà cửa, ta căng thẳng trong lòng, chã lẽ nương của Phạm Tùy đánh bạc luôn cả phủ đệ này rồi.
Rắc rối lớn rồi, trong lòng trăm sau ngàn chuyển nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẽ bình thản đi tới.
Người đàn ông thấy Phạm Tùy thỳ đang tính nói gì đó nhưng nhìn qua ta thỳ ánh mắt sáng lên. Soi lên soi xuống như đèn pha, ta cười thầm, tính đánh chủ ý lên ta chắc, nằm mơ đi ông già. Ta ngu nhưng chưa đến nổi để ai muốn ăn thỳ ăn.
" Tiểu Tùy, thật không ngờ bà con của con thật tuấn tú nho nhã a. Hôm nay bá phụ đến đây là vì nương con trước khi mất đã mượn của bá phụ một số tiền, giờ người mất, ta thấy trong nhà cũng chỉ có căn nhà là đáng giá thôi. Nhưng nếu bà con của con ở đây, ta cũng nói thật, thấy con đã mất đi nương phụ không ai nương tựa , bá phụ thật đau lòng. Nếu giờ hai bên kết thông gia thỳ đã là người thân, ta cũng sẽ giúp con kiếm được tấm chồng tốt, vị tiểu thư đây cũng có một phu thị hiền lương. Đây chả phải nhất cử lưỡng tiện ư." Người đàn ông như tú ông đây giả nhân nghĩa nói một lèo.
Ta mỉm cười ôn hòa cất giọng nói:" Thật đáng tiếc, ta đây đã cưới phu, hảo ý của bá phụ ta không dám nhận."
Người đàn ông sửng sốt sau đó cười xòa nói:" Đàn bà tam phu tứ thị là chuyện bình thường, con ta cũng không ngại làm quý thị đâu."
Ta hết nhẫn nại nói:" Cả đời này ta chỉ yêu và lấy duy nhất một người đó là phụ thị hiện nay của ta Phạm Tĩnh."
Người đàn ông cười chế giểu, xem thường nói:" Đàn bà ai chã nói như vậy, ruốc cuộc cũng có một đống đàn ông bên ngoài, thị thiếp thành đàn đó thôi."
Ta bảo người đàn ông đợi ta một lát, rồi đi nhanh về phía phòng Phạm Tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook