Công Tử Có Bệnh
-
Chương 8: Tiền sinh vương nợ
Công tử ngừng bút, cười nói:
"Y Y, qua đây, ta dạy nàng luyện chữ. Lần sau, giả cho giống hơn một chút."
Ta nghe vậy, lòng đã run lên, ngoài mặt còn cố tỏ ra bình thản, cúi đầu nói:
"Bẩm công tử, Y Y hiểu lòng công tử từ lâu đã yêu mến biểu tiểu thư, chẳng qua là câu nệ lễ giáo nên vẫn chưa bày tỏ. Y Y sốt ruột lo lắng cho chung thân đại sự của công tử, nên mới mạo muội tự ý làm như vậy. Y Y đã biết sai, xin công tử trách phạt."
Công tử nghe vậy, gác bút lên nghiên. Chàng đưa mắt nhìn ta, bỗng nhiên bật cười, trong mắt lại chẳng có tí vui vẻ nào.
Chàng khẽ nói:
"Y Y, đêm nay ta rất tức giận."
Ta giật mình. Công tử vốn là người ôn hòa nguội tính, tính cả hai kiếp, ta chưa từng trông thấy công tử tức giận với ai bao giờ. Lẽ nào chàng lại vì chuyện nhỏ như vậy mà giận ta? Vả lại, chẳng phải công tử tâm duyệt biểu tiểu thư hay sao? Chàng phải vui vẻ mới đúng, sao lại tức giận?
Ta rối rắm không hiểu, lại khom người nhận tội:
"Y Y biết tội, xin công tử trách phạt, muốn đánh muốn mắng, tùy ý công tử."
Dứt lời, ta chợt bị kéo mạnh một cái, ngã vào lòng công tử. Tiểu Bạch kinh sợ, vội phóng ra ngoài.
Công tử cúi đầu nhìn ta, cười hỏi:
"Y Y ỷ rằng ta không nỡ đánh nàng, cho nên mới không ngoan như vậy, phải không?"
Đánh ta? Công tử trước nay là người văn nhã nhỏ nhẹ, có việc gì đều nói bằng lý lẽ, từ bao giờ lại thô lỗ đến mức đánh người?
Ta đang kinh ngạc, đã bị công tử lật người xuống, đặt ta úp sấp trên chân chàng. Ta chưa kịp phản ứng gì, đã thấy mông tê rần.
Công tử đánh ta.
Lại còn đánh mông ta.
Tuy rằng không đau mấy, nhưng ta vừa thẹn vừa giận, trong đầu chợt nhớ tới kiếp trước, những khi ân ái, công tử thường thích vỗ nhẹ vào mông ta như thế, nói rằng là tình thú. Nhưng mà, kiếp này ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, công tử đối xử với ta như vậy, sau này làm sao còn mặt mũi gả cho người khác nữa?
Kiếp trước công tử đã vứt bỏ ta, kiếp này lại còn không cho ta rời đi, ta có ý tốt muốn tác thành cho chàng với biểu tiểu thư, lại bị trừng phạt khuất nhục như thế này...
Ta càng nghĩ càng thấy công tử vô lý xấu xa, càng thấy tủi thân, cái đau nhẹ cũng bị phóng đại thành đau như dao cắt, bất giác nước mắt rơi lã chã, òa khóc nức nở.
Dường như là ảo giác của ta, lực đánh trên tay của công tử càng lúc càng nhẹ đi, cuối cùng dừng hẳn. Chàng ôm ta ngồi dậy, để ta dựa vào lòng chàng, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng ta, dỗ dành:
"Thôi được rồi, ngoan, ngoan, không khóc nữa... Ta không đánh Y Y nữa, đừng khóc... Y Y còn khóc nữa, cả thư phòng sẽ bị nàng làm cho ngập lụt mất..."
Ta đưa tay dụi dụi mắt, liếc nhìn công tử, trong lòng tràn đầy oán khí.
Công tử thở dài, cọ cọ cằm vào trán ta, nói:
"Ai bảo nàng không ngoan, lại dám giả bút tích của ta viết thư cho biểu muội..."
"Nhưng mà công tử rõ ràng thích biểu tiểu thư..." Ta bất mãn cãi lại, giọng vẫn còn mấy phần nức nở.
Công tử lại thở dài, cốc nhẹ lên trán ta một cái, hỏi:
"Ai nói với Y Y là ta thích biểu muội?"
Ta ngơ ngác, thành thật đáp:
"Là... Là Y Y đoán... Công tử rất tốt với biểu tiểu thư, còn có..."
Còn có những chuyện kiếp trước.
Nhưng những lời này, ta không thể nói ra được.
Công tử nghe vậy, cười khổ nói:
"Y Y, nàng vẫn luôn thích đoán như vậy. Ta vẫn cho rằng tâm ý của mình đã thể hiện rất rõ, nhưng nàng lại..."
Công tử nhìn ta, ánh mắt đong đầy bi thương, hệt như ta mới là phụ lòng hán vừa bội bạc với chàng vậy.
Ta chẳng rõ đầu đuôi thế nào, chỉ im lặng giả vờ trầm tư chờ chàng nói tiếp.
Công tử nhìn ta đến mòn cả da mặt, mới thở dài lần thứ ba, lẩm bẩm:
"Thôi, bỏ đi, chuyện này vẫn là lỗi của ta. Về sau... Từ từ nàng sẽ hiểu..."
Nói đoạn, công tử lấy từ tay áo ra một cây trâm, đầu trâm đính mấy hạt đo đỏ.
Mắt của ta kiếp trước do thường may vá dưới ánh đèn dầu mà rất kém, bấy giờ tuy đã sống lại, nhưng có một thứ không thay đổi, đó là đôi mắt vẫn không tốt lắm. Thế nên, ta chưa kịp nhìn rõ trên cây trâm ấy là vật gì, công tử đã cài nó lên búi tóc ta, cười nói:
"Y Y cài cây trâm này đẹp lắm. Về sau cứ để như vậy, đừng tháo xuống."
Ta thầm nghĩ, công tử quý cây trâm này như vậy, ắt hẳn giá trị lắm. Sau khi ra phủ, ta có thể cầm nó đem đổi ngân lượng. Lại nhớ đến lần trước, công tử tặng cho ta một chiếc vòng phỉ thúy, ta nhờ A Kiều mang ra ngoài hỏi giá. Công tử biết được, liền răn dạy ta một hồi lâu.
Công tử quả là kẹo kiệt.
Dường như ánh mắt lập lòe ngân lượng vàng chóe của ta quá rõ ràng, công tử dở khóc dở cười, lại cốc nhẹ lên trán ta, nói:
"Đừng suy nghĩ linh tinh. Nếu Y Y cần ngân lượng, cứ nói với Lý quản gia, không được động tới cây trâm này, nhớ chưa?"
Ta tiu nghỉu gật gật đầu, cảm thấy công tử thật kỳ quái, lúc thì đánh ta, lúc thì tặng trâm cài cho ta.
Bấy giờ, công tử lại có vẻ rất hài lòng, nhẹ ôm ta vào lòng, vòng tay ôm lấy eo ta. Chàng tựa cằm vào hõm cổ ta, nhỏ giọng thì thầm:
"Đợi sau khi Y Y cập kê, gả cho ta được không?"
Ta thoáng ngẩn ngơ, rồi lại nhanh chóng tỉnh táo.
"Tạ ơn công tử. Chỉ tiếc là, Y Y phận mỏng, không có phần phúc đó. Y Y chỉ muốn sống một đời bình an giản dị, không muốn bị câu thúc trói buộc, càng không muốn trở thành thị thiếp trong hậu viện." Ta nhẹ đẩy công tử ra, bình tĩnh nói.
Công tử có vẻ kinh ngạc lắm, chắc là không ngờ ta lại dám từ chối chàng. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trước mặt công tử, ta luôn phục tùng ngoan ngoãn.
Chuyện duy nhất ta phản đối, lại là vì không muốn gả cho chàng.
Công tử ngẩn ra một lúc, mới khàn khàn nói:
"Không, không phải thị thiếp. Vị trí chính thê, thê tử kết tóc, từ đầu đến cuối ta vẫn luôn để lại cho Y Y. Chỉ có nàng mà thôi. Y Y có nguyện ý gả cho ta hay không?"
Ta sững sờ.
Tại sao lại như vậy?
Lý trí bảo rằng không thể tin lời nam nhân nói ra trong lúc nhất thời cao hứng, nhưng lòng lại khẽ dao động.
Chưa đợi ta đáp lời, công tử đã cười nhẹ một tiếng, nắm lấy tay ta, bảo:
"Vừa rồi chỉ là thông báo trước cho nàng hay thôi. Mặc kệ đồng ý hay không, nàng cũng không có quyền lựa chọn. Trừ ta ra, Y Y có thể gả cho ai?"
Ta cảm thấy, bệnh của công tử đã nặng đến độ thần trí mê sảng, nói năng hồ đồ.
Nhất dạ phu thê bách dạ ân, dù sao cũng từng có tình nghĩa một kiếp, ta không nỡ nhắc về bệnh tình của công tử, cứ mặc kệ cho chàng nói nhăng nói cuội.
Dù gì thì, ta cũng sắp rời đi rồi.
.........
Đêm đó, ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Giữa mông lung mơ hồ, ta nhìn thấy một phần mộ. Trên mộ đề bảy chữ to: Ái thê Liễu Thanh Y chi mộ.
Là ai? Ai lập bia mộ cho ta?
Ái thê? Ta đã gả cho ai?
Vừa lúc đó, ta nghe thấy một tiếng ngâm thê lương:
"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lượng
Tự nan vong."
Là ai đang ngâm bài từ điệu vong này?
Ta mơ mơ màng màng đi tới phía trước, chỉ thấy một bóng lưng cô độc tang thương. Không cách nào thấy được rõ mặt.
Mộng cảnh lại biến đổi.
Lúc này, ta trông thấy công tử. Công tử thích màu xanh, bình thường đều vận thanh y nhã nhặn, hiếm khi thấy chàng mặc bạch y như lúc này, cảm giác rất xuất trần thoát tục, nhưng lại có chút tang tóc.
Bấy giờ, công tử đang ngồi trước án thư.
Bất chợt, chàng gọi:
"Y Y, mực cạn rồi."
Ta quả thực là nô tính khó chừa, nghe vậy lập tức bước tới, toan mài mực giúp chàng. Kỳ lạ là, bàn tay ta lại xuyên qua thỏi mực, không cách nào chạm vào nó.
Công tử chờ hồi lâu, không chờ được người mài mực, chỉ nghe thấy tiếng A Kiều đáp:
"Bẩm công tử, Thanh Y tỷ tỷ đã tạ thế ba tháng rồi."
Công tử chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lát sau, công tử lại gọi:
"Y Y, trà lạnh rồi."
"..."
Ta cảm thấy trí nhớ của công tử thật kém. A Kiều nhất định là bị chàng làm phiền đến muốn điên lên, nhưng vẫn lễ phép đáp:
"Bẩm công tử, Thanh Y tỷ tỷ đã tạ thế ba tháng rồi."
Công tử chỉ gật gật đầu, rồi lại tiếp tục cúi xuống viết.
Đến khi trời sẫm tối, công tử mải mê viết, vẫn chưa thắp đèn. A Kiều không biết chạy đi đâu mất, ta thầm mắng trong lòng, thật là tắc trách, công tử viết chữ trong bóng tối như thế, lỡ đâu hỏng mắt thì sao?
Một lúc sau, tới khi trời đã tối đến mức không thể thấy gì để viết nữa, công tử mới dừng tay. Chàng ngẩng đầu, khẽ gọi:
"Y Y, trời tối rồi, sao còn chưa thắp đèn?"
Không có người đáp lời.
Công tử lại gọi, giọng có chút run run:
"Y Y..."
Mãi mãi, không còn ai đáp lại chàng.
Công tử cũng không thắp đèn, cứ ngồi lặng im như thế. Bởi vì trời quá tối, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt chàng.
Rất lâu sau, A Kiều mới chạy vào, vội thắp đèn lên.
Ta nhìn thấy, trang giấy trước mặt công tử, chữ đã nhòe đi trên giấy Tuyên.
............
@Tác giả: Ngược người ta mà hai nhân vật chính chưa khóc, mị đã khóc như cún. Khổ thân mị~
"Y Y, qua đây, ta dạy nàng luyện chữ. Lần sau, giả cho giống hơn một chút."
Ta nghe vậy, lòng đã run lên, ngoài mặt còn cố tỏ ra bình thản, cúi đầu nói:
"Bẩm công tử, Y Y hiểu lòng công tử từ lâu đã yêu mến biểu tiểu thư, chẳng qua là câu nệ lễ giáo nên vẫn chưa bày tỏ. Y Y sốt ruột lo lắng cho chung thân đại sự của công tử, nên mới mạo muội tự ý làm như vậy. Y Y đã biết sai, xin công tử trách phạt."
Công tử nghe vậy, gác bút lên nghiên. Chàng đưa mắt nhìn ta, bỗng nhiên bật cười, trong mắt lại chẳng có tí vui vẻ nào.
Chàng khẽ nói:
"Y Y, đêm nay ta rất tức giận."
Ta giật mình. Công tử vốn là người ôn hòa nguội tính, tính cả hai kiếp, ta chưa từng trông thấy công tử tức giận với ai bao giờ. Lẽ nào chàng lại vì chuyện nhỏ như vậy mà giận ta? Vả lại, chẳng phải công tử tâm duyệt biểu tiểu thư hay sao? Chàng phải vui vẻ mới đúng, sao lại tức giận?
Ta rối rắm không hiểu, lại khom người nhận tội:
"Y Y biết tội, xin công tử trách phạt, muốn đánh muốn mắng, tùy ý công tử."
Dứt lời, ta chợt bị kéo mạnh một cái, ngã vào lòng công tử. Tiểu Bạch kinh sợ, vội phóng ra ngoài.
Công tử cúi đầu nhìn ta, cười hỏi:
"Y Y ỷ rằng ta không nỡ đánh nàng, cho nên mới không ngoan như vậy, phải không?"
Đánh ta? Công tử trước nay là người văn nhã nhỏ nhẹ, có việc gì đều nói bằng lý lẽ, từ bao giờ lại thô lỗ đến mức đánh người?
Ta đang kinh ngạc, đã bị công tử lật người xuống, đặt ta úp sấp trên chân chàng. Ta chưa kịp phản ứng gì, đã thấy mông tê rần.
Công tử đánh ta.
Lại còn đánh mông ta.
Tuy rằng không đau mấy, nhưng ta vừa thẹn vừa giận, trong đầu chợt nhớ tới kiếp trước, những khi ân ái, công tử thường thích vỗ nhẹ vào mông ta như thế, nói rằng là tình thú. Nhưng mà, kiếp này ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, công tử đối xử với ta như vậy, sau này làm sao còn mặt mũi gả cho người khác nữa?
Kiếp trước công tử đã vứt bỏ ta, kiếp này lại còn không cho ta rời đi, ta có ý tốt muốn tác thành cho chàng với biểu tiểu thư, lại bị trừng phạt khuất nhục như thế này...
Ta càng nghĩ càng thấy công tử vô lý xấu xa, càng thấy tủi thân, cái đau nhẹ cũng bị phóng đại thành đau như dao cắt, bất giác nước mắt rơi lã chã, òa khóc nức nở.
Dường như là ảo giác của ta, lực đánh trên tay của công tử càng lúc càng nhẹ đi, cuối cùng dừng hẳn. Chàng ôm ta ngồi dậy, để ta dựa vào lòng chàng, đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng ta, dỗ dành:
"Thôi được rồi, ngoan, ngoan, không khóc nữa... Ta không đánh Y Y nữa, đừng khóc... Y Y còn khóc nữa, cả thư phòng sẽ bị nàng làm cho ngập lụt mất..."
Ta đưa tay dụi dụi mắt, liếc nhìn công tử, trong lòng tràn đầy oán khí.
Công tử thở dài, cọ cọ cằm vào trán ta, nói:
"Ai bảo nàng không ngoan, lại dám giả bút tích của ta viết thư cho biểu muội..."
"Nhưng mà công tử rõ ràng thích biểu tiểu thư..." Ta bất mãn cãi lại, giọng vẫn còn mấy phần nức nở.
Công tử lại thở dài, cốc nhẹ lên trán ta một cái, hỏi:
"Ai nói với Y Y là ta thích biểu muội?"
Ta ngơ ngác, thành thật đáp:
"Là... Là Y Y đoán... Công tử rất tốt với biểu tiểu thư, còn có..."
Còn có những chuyện kiếp trước.
Nhưng những lời này, ta không thể nói ra được.
Công tử nghe vậy, cười khổ nói:
"Y Y, nàng vẫn luôn thích đoán như vậy. Ta vẫn cho rằng tâm ý của mình đã thể hiện rất rõ, nhưng nàng lại..."
Công tử nhìn ta, ánh mắt đong đầy bi thương, hệt như ta mới là phụ lòng hán vừa bội bạc với chàng vậy.
Ta chẳng rõ đầu đuôi thế nào, chỉ im lặng giả vờ trầm tư chờ chàng nói tiếp.
Công tử nhìn ta đến mòn cả da mặt, mới thở dài lần thứ ba, lẩm bẩm:
"Thôi, bỏ đi, chuyện này vẫn là lỗi của ta. Về sau... Từ từ nàng sẽ hiểu..."
Nói đoạn, công tử lấy từ tay áo ra một cây trâm, đầu trâm đính mấy hạt đo đỏ.
Mắt của ta kiếp trước do thường may vá dưới ánh đèn dầu mà rất kém, bấy giờ tuy đã sống lại, nhưng có một thứ không thay đổi, đó là đôi mắt vẫn không tốt lắm. Thế nên, ta chưa kịp nhìn rõ trên cây trâm ấy là vật gì, công tử đã cài nó lên búi tóc ta, cười nói:
"Y Y cài cây trâm này đẹp lắm. Về sau cứ để như vậy, đừng tháo xuống."
Ta thầm nghĩ, công tử quý cây trâm này như vậy, ắt hẳn giá trị lắm. Sau khi ra phủ, ta có thể cầm nó đem đổi ngân lượng. Lại nhớ đến lần trước, công tử tặng cho ta một chiếc vòng phỉ thúy, ta nhờ A Kiều mang ra ngoài hỏi giá. Công tử biết được, liền răn dạy ta một hồi lâu.
Công tử quả là kẹo kiệt.
Dường như ánh mắt lập lòe ngân lượng vàng chóe của ta quá rõ ràng, công tử dở khóc dở cười, lại cốc nhẹ lên trán ta, nói:
"Đừng suy nghĩ linh tinh. Nếu Y Y cần ngân lượng, cứ nói với Lý quản gia, không được động tới cây trâm này, nhớ chưa?"
Ta tiu nghỉu gật gật đầu, cảm thấy công tử thật kỳ quái, lúc thì đánh ta, lúc thì tặng trâm cài cho ta.
Bấy giờ, công tử lại có vẻ rất hài lòng, nhẹ ôm ta vào lòng, vòng tay ôm lấy eo ta. Chàng tựa cằm vào hõm cổ ta, nhỏ giọng thì thầm:
"Đợi sau khi Y Y cập kê, gả cho ta được không?"
Ta thoáng ngẩn ngơ, rồi lại nhanh chóng tỉnh táo.
"Tạ ơn công tử. Chỉ tiếc là, Y Y phận mỏng, không có phần phúc đó. Y Y chỉ muốn sống một đời bình an giản dị, không muốn bị câu thúc trói buộc, càng không muốn trở thành thị thiếp trong hậu viện." Ta nhẹ đẩy công tử ra, bình tĩnh nói.
Công tử có vẻ kinh ngạc lắm, chắc là không ngờ ta lại dám từ chối chàng. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trước mặt công tử, ta luôn phục tùng ngoan ngoãn.
Chuyện duy nhất ta phản đối, lại là vì không muốn gả cho chàng.
Công tử ngẩn ra một lúc, mới khàn khàn nói:
"Không, không phải thị thiếp. Vị trí chính thê, thê tử kết tóc, từ đầu đến cuối ta vẫn luôn để lại cho Y Y. Chỉ có nàng mà thôi. Y Y có nguyện ý gả cho ta hay không?"
Ta sững sờ.
Tại sao lại như vậy?
Lý trí bảo rằng không thể tin lời nam nhân nói ra trong lúc nhất thời cao hứng, nhưng lòng lại khẽ dao động.
Chưa đợi ta đáp lời, công tử đã cười nhẹ một tiếng, nắm lấy tay ta, bảo:
"Vừa rồi chỉ là thông báo trước cho nàng hay thôi. Mặc kệ đồng ý hay không, nàng cũng không có quyền lựa chọn. Trừ ta ra, Y Y có thể gả cho ai?"
Ta cảm thấy, bệnh của công tử đã nặng đến độ thần trí mê sảng, nói năng hồ đồ.
Nhất dạ phu thê bách dạ ân, dù sao cũng từng có tình nghĩa một kiếp, ta không nỡ nhắc về bệnh tình của công tử, cứ mặc kệ cho chàng nói nhăng nói cuội.
Dù gì thì, ta cũng sắp rời đi rồi.
.........
Đêm đó, ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Giữa mông lung mơ hồ, ta nhìn thấy một phần mộ. Trên mộ đề bảy chữ to: Ái thê Liễu Thanh Y chi mộ.
Là ai? Ai lập bia mộ cho ta?
Ái thê? Ta đã gả cho ai?
Vừa lúc đó, ta nghe thấy một tiếng ngâm thê lương:
"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lượng
Tự nan vong."
Là ai đang ngâm bài từ điệu vong này?
Ta mơ mơ màng màng đi tới phía trước, chỉ thấy một bóng lưng cô độc tang thương. Không cách nào thấy được rõ mặt.
Mộng cảnh lại biến đổi.
Lúc này, ta trông thấy công tử. Công tử thích màu xanh, bình thường đều vận thanh y nhã nhặn, hiếm khi thấy chàng mặc bạch y như lúc này, cảm giác rất xuất trần thoát tục, nhưng lại có chút tang tóc.
Bấy giờ, công tử đang ngồi trước án thư.
Bất chợt, chàng gọi:
"Y Y, mực cạn rồi."
Ta quả thực là nô tính khó chừa, nghe vậy lập tức bước tới, toan mài mực giúp chàng. Kỳ lạ là, bàn tay ta lại xuyên qua thỏi mực, không cách nào chạm vào nó.
Công tử chờ hồi lâu, không chờ được người mài mực, chỉ nghe thấy tiếng A Kiều đáp:
"Bẩm công tử, Thanh Y tỷ tỷ đã tạ thế ba tháng rồi."
Công tử chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm.
Lát sau, công tử lại gọi:
"Y Y, trà lạnh rồi."
"..."
Ta cảm thấy trí nhớ của công tử thật kém. A Kiều nhất định là bị chàng làm phiền đến muốn điên lên, nhưng vẫn lễ phép đáp:
"Bẩm công tử, Thanh Y tỷ tỷ đã tạ thế ba tháng rồi."
Công tử chỉ gật gật đầu, rồi lại tiếp tục cúi xuống viết.
Đến khi trời sẫm tối, công tử mải mê viết, vẫn chưa thắp đèn. A Kiều không biết chạy đi đâu mất, ta thầm mắng trong lòng, thật là tắc trách, công tử viết chữ trong bóng tối như thế, lỡ đâu hỏng mắt thì sao?
Một lúc sau, tới khi trời đã tối đến mức không thể thấy gì để viết nữa, công tử mới dừng tay. Chàng ngẩng đầu, khẽ gọi:
"Y Y, trời tối rồi, sao còn chưa thắp đèn?"
Không có người đáp lời.
Công tử lại gọi, giọng có chút run run:
"Y Y..."
Mãi mãi, không còn ai đáp lại chàng.
Công tử cũng không thắp đèn, cứ ngồi lặng im như thế. Bởi vì trời quá tối, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt chàng.
Rất lâu sau, A Kiều mới chạy vào, vội thắp đèn lên.
Ta nhìn thấy, trang giấy trước mặt công tử, chữ đã nhòe đi trên giấy Tuyên.
............
@Tác giả: Ngược người ta mà hai nhân vật chính chưa khóc, mị đã khóc như cún. Khổ thân mị~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook