Nhìn thấy Lý Ngạn Ngọc bước nhanh rời đi, Khương Kỳ cảm thán nói: "Tiểu tử này tính tình thật giống Lư Viện, khích không được."

Nghiêm Tiêu Nghi giật ống tay áo Khương Kỳ một cái, sắc mặt không ngờ: "Nếu Thế tử biết Nhị điện hạ có địch ý với chàng thì vì sao còn muốn cố ý khích hắn?"

"Chơi vui mà? Bản thế tử cứ thích xem cái bộ dáng nín nhịn của hắn rõ ràng chán ghét chết bản Thế tử, còn phải rất cung kính gọi ta một tiếng biểu thúc." Khóe môi Khương Kỳ hơi ngửa, đáy mắt lóe ra tia đắc ý.


"Một cái Lư gia, một cái Nhị điện hạ. . ." Nghiêm Tiêu Nghi nhìn chằm chằm Khương Kỳ hỏi: "Thế tử, chàng có thể nói cho thiếp, chàng cố ý khiêu khích bọn họ như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Cũng đừng trả lời nói là bởi vì cao hứng, thiếp mặc dù đối với công việc trong triều không am hiểu mấy nhưng cũng biết đạo lí đối nhân xử thế, Thế tử chớ có cho rằng tùy ý mấy câu là có thể đuổi được thiếp."

"Vi phu khi nào tùy ý đuổi Nghi Nhi?" Khương Kỳ cười hỏi.

Đôi mày thanh tú của Nghiêm Tiêu Nghi cau lại, cáu giận nói: "Còn nói không có? Thế tử lúc này chính là đang lừa gạt thiếp, không muốn trả lời."

"Lá gan của vi phu có lớn hơn nữa cũng sao dám lừa gạt phu nhân của ta?" Khương Kỳ kêu oan.

Nghiêm Tiêu Nghi hờ hững liếc mắt, quay người muốn đi về. Khương Kỳ thấy thế, vội vàng giữ chặt nàng, lấy lòng cười nói: "Phu nhân chớ có tức giận, lời của vi phu thế như câu nào cũng là thật, còn xin phu nhân minh giám."

Hai tay bị Khương Kỳ nắm lấy, muốn đi là không thể. Nghiêm Tiêu Nghi rủ mắt, buồn bực nói: "Thì ra ở trong lòng Thế tử, thiếp là một người đảm đương không nổi, cần lừa gạt để đuổi ngu phụ như vậy."

"Sao dám?" Khương Kỳ biết rõ Nghiêm Tiêu Nghi có thể là giả vờ giận, nhưng hắn cũng không dám đặt cược, nếu như thật sự nổi giận, cần phải làm sao dỗ trở về đây!"Nghi Nhi, vì nàng là thê tử ta đã nhận định, bất kỳ nữ tử nào trên thế gian cũng không bằng một phần vạn Nghi Nhi, như thế nào lại coi nàng ngu phụ tầm thường? Câu hỏi nàng vừa hỏi, ta chưa bao giờ nói láo."



"Chẳng lẽ thật sự bởi vì thấy ngứa mắt, chơi vui cho nên thế tử muốn nhằm vào?" Nghiêm Tiêu Nghi vẫn như cũ không tin nhưng thấy Khương Kỳ không nói thì nàng đã biết có hỏi cũng không moi ra được cái gì.

"Sao có thể nói là bản thế tử nhằm vào bọn họ, vô luận Lư gia hay là Nhị điện hạ, nếu không phải bọn họ cố ý nhằm vào bản thế tử, bản thế tử sao có thể có thể để bọn họ vào mắt?" Khương Kỳ khinh thường nói.

Suy nghĩ cẩn thận, giống như lời Khương Kỳ nói, Nghiêm Tiêu Nghi cũng là không cách nào cãi lại. Giống như vừa rồi, cho dù là Khương Kỳ trên mặt thái độ không tốt, đáng nói lời nói cũng không có gì không ổn, nhưng lời nói của Nhị điện hạ kia còn có ý định châm ngòi nàng cùng Khương Kỳ, như thế cũng trách không được Khương Kỳ mở miệng đuổi người.

Biết mình vừa bị Khương Kỳ dùng mấy câu đẩy đi chỗ khác, Tiêu Nghi tất nhiên là ảo não, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Dù sao hùng hổ dọa người thật đúng là không phải sở trường của nàng, huống chi Khương Kỳ cũng không phải thật sự đang lừa gạt nàng, không nói thì không nói, nàng chỉ cần biết rằng Khương Kỳ không thích những người này là được.

Thấy Nghiêm Tiêu Nghi không nói lời nào, Khương Kỳ thử lên tiếng: "Nghi Nhi?"

"Thế tử có nguyên nhân của Thế tử vậy thiếp sẽ không hỏi thêm nữa. Chỉ là thế tử chớ có quên lời thiếp từng nói lúc trước." Nghiêm Tiêu Nghi nói.

Khương Kỳ gật đầu, chân thành nói: "Tất nhiên là nhớ kỹ, trong lòng vi phu thời thời khắc khắc đều ghi nhớ lời phu nhân, không dám có một tia lười biếng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Tiêu Nghi phiếm hồng, có chút buồn bực hành động không ngay thẳng này của Khương Kỳ, ngoan ngoãn ở trong miệng hắn vậy mà tất cả đều hóa thành lời tâm tình.

Hai tên hộ vệ ở sau lưng bọn họ vừa chú ý bốn phía động tĩnh đồng thời, nghe láng máng lời nói mượn gió bay tới, lòng tràn đầy bội phục. Nếu là bọn họ có bản sự lấy lòng nữ nhân này của thế tử cũng sẽ không như hiện tại không lấy được tức phụ.

Trải qua quấy rầy liên tục, Khương Kỳ không muốn nhìn thấy người nào tới quấy rầy bọn họ nữa, liền hướng rừng cây xa xa mà đi. Trong rừng mặc dù nhiều dã thú, nhưng dã thú cỡ lớn sớm đã bị đuổi vào chỗ sâu trong rừng. Còn cái khác, xung quanh rừng cây cứ hai mươi bước là có một Ngự Lâm quân trấn giữ, cho dù là có dã thú thoát ra, cũng có thể nhanh chóng bị đánh giết.

Hắn chỉ vào một tòa núi nhỏ bên trái rừng cây, nói ra: "Chờ đến khi diễn luyện xong, nàng và ta đi phía sau núi xem một chút đi!"

"Phía sau núi?" Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu: "Nơi đó có cái gì?"

"Có một cái hồ, xung quanh hồ còn có một rừng đào nhỏ. Nếu là mùa xuân, còn có thể nhìn thấy hoa đào, bây giờ chỉ có thể hái quả đào." Khương Kỳ cười nói.

Nghiêm Tiêu Nghi nói ra: "Thiếp còn nhớ trong rừng cũng có có hồ."

"Không giống, bên trong bãi săn dã thú đều sống dựa vào cái hồ kia, vạn nhất mãnh thú gì, phải làm nào?" Trước kia Khương Kỳ tất nhiên không sợ hãi nhưng bây giờ thân thể không bằng trước, hắn sợ không bảo vệ được Nghiêm Tiêu Nghi.

Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu, có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua khu rừng cách đó không xa. Lập tức, chỉ thấy nàng suýt nữa kêu lên sợ hãi: "Thế tử, trong rừng có cái gì!"

"Cái gì?" Khương Kỳ theo hướng nhìn của Nghiêm Tiêu Nghi nhìn sang, chỉ nhìn thấy bóng cây đen nghịt: "Nghi Nhi nhìn lầm rồi?"

Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu nói: "Mới vừa rồi, thiếp nhìn thấy có một cái ánh sáng ở giữa cây hiện lên."

Sắc mặt Khương Kỳ ngẩn ra, hỏi: "Nhưng có nhìn rõ là cái gì không?"


Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu không xác định nói: "Quá nhanh, nhìn không chính xác. Nhưng theo ánh sáng di động giống như có cái. . . Cái bóng."

Tối nay không gió, trong rừng này cũng là không có khỉ. . . Khương Kỳ ngẩng đầu quan sát bán nguyệt trên bầu trời, rồi nhìn rừng những trạm gác xung quanh rừng cây kia, như có điều suy nghĩ.

"Đi thôi! Chúng ta trở về." Khương Kỳ nói.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ vừa rồi còn rất hào hứng lại đột nhiên muốn trở về, vội hỏi: "Là có cái gì không đúng sao?"

"Không biết, nhưng là vì để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn nên đến đi nói với cha nương một tiếng." Khương Kỳ nói.

Ngự Lâm quân ngày ngoài mặt trực thuộc bệ hạ nhưng lại do mẫu thân quản thúc. Nghiêm Tiêu Nghi vừa rồi nhìn thấy nếu là người, vậy người này nhất định là có mưu đồ. Nếu lòng mang ác ý, cấu kết với người có dục vọng trở thành mối đe dọa của lần thu tiễn này hoặc là mục tiêu của đối phương là. . . Vậy Ngự Lâm quân nhất định là chịu tội khó thoát. Mẫu thân quản thúc chuyện phòng vệ cung thành, rất ít người biết nhưng nếu truyền đi thì sợ là mẫu thân cũng phải bị cuốn vào.

Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu nói: "Vậy chúng ta vẫn nhanh chóng trở về đi!" Nàng mặc dù không xác định hình bóng kia có phải một người hay không nhưng cẩn thận là hơn.

Nhận lấy dây cương trong tay hộ vệ, hai người trở mình lên ngựa, vung roi lập tức đi.

Trong màn đêm một nhóm bốn người hướng về nơi trú quân phi nhanh mà đi, tất nhiên là trên đường gặp phải những người còn chưa trở lại nơi trú quân, chẳng qua ở dưới bóng đêm cũng không có mấy người có thể thấy rõ đối phương là ai.

Đợi đến khi tới nơi trú quân, vì để tránh cho đám người chú ý nên bọn họ vẫn thả chậm tốc độ. Tiến vào nơi trú quân, Khương Kỳ để Nghiêm Tiêu Nghi về doanh trướng trước, hắn đi tìm Khương Văn Chính cùng Trưởng Công Chúa.

Nghiêm Tiêu Nghi lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Lúc này, Nghiêm Tiêu Nghi lại hi vọng là mình nhìn lầm.

Nghiêm Tiêu Nghi trở lại trong trướng, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh. Phái nha hoàn hầu hạ nàng đi nghỉ ngơi, ngồi một mình ở trong trướng , chờ đợi tin tức của Khương Kỳ. Thời gian dần trôi qua, ước chừng qua hai canh giờ, sắp đến đêm khuya, Khương Kỳ mới từ bên ngoài đi đến.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thoáng qua mành lều lại nhìn về phía Khương Kỳ."Sao rồi?"

Thấy Nghiêm Tiêu Nghi chưa thay quần áo, một mực chờ đợi mình, Khương Kỳ có chút đau lòng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt non mịn của nàng, an ủi: "Cha và nương đã có chủ ý, nàng và ta hiện tại an tâm nghỉ ngơi, ngày mai tự nhiên sẽ rõ."

Nghiêm Tiêu Nghi thấy Khương Kỳ một mặt nhẹ nhõm, nỗi lòng lo lắng cũng để xuống. Gọi Tiêm Nhu trực đêm bưng nước vào sau đó Nghiêm Tiêu Nghi thấm ướt khăn vải bông, vắt khô lau mặt cho Khương Kỳ.

"Thiếp lo lắng nếu là nhìn lầm, chẳng phải là. . ."

Khương Kỳ nhìn dáng vẻ xoắn xít của Nghiêm Tiêu Nghi, cười nói: "Yên tâm, cho dù là sai thì thế nào? Mọi thứ đều có cha mẹ chịu trách nhiệm rồi!"

Nghiêm Tiêu Nghi dừng tay lại, tức giận nói: "Nếu là sai, sao có thể để cha mẹ chịu trách nhiệm?"

“Cha mẹ thân là trưởng bối, đương nhiên là phải đội trời cho vãn bối chúng ta, chút chuyện nhỏ này làm sao gánh không được?" Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi tức giận, hai tay vòng lên eo nhỏ của nàng, lời nói càng thêm vô lại.


Nghiêm Tiêu Nghi đẩy Khương Kỳ ra, ném khăn vào chậu đồng, làm bắn ra một ít bọt nước, rơi trên mặt đất; "Thế tử còn đùa thiếp?"

Khương Kỳ cầm khăn bông vải kia ra vắt, giơ tay lên lau mặt cho Nghiêm Tiêu Nghi: "Nàng lo lắng, cha mẹ nơi đó tự nhiên cũng có thể nghĩ đến. Cho nên yên tâm đi, cho dù là Nghi Nhi nhìn lầm, nhưng liên quan đến an nguy bệ hạ, một chút cũng không thể chủ quan."

Sau khi Khương Kỳ lau xong tay cho Nghiêm Tiêu Nghi thì kéo nàng đến trước bàn trang điểm. Đứng ở phía sau gỡ trâm giúp nàng. Mái tóc dài đen nhánh thuận thế đổ xuống, rơi vào phía sau lưng mảnh khảnh của nàng.

Khương Kỳ cầm lược qua, cẩn thận lại cẩn thận chải mái tóc dài cho Nghiêm Tiêu Nghi. Trong tay xúc cảm thuận hoạt như tơ giống như dịu dàng xoa lên trái tim hắn.

Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ nói, khẽ thở dài: "Cũng là thiếp lo lắng vô ích."

"Sao có thể là lo lắng vô ích? Vi phu trở lại trướng, nhìn thấy nàng vẫn chờ vi phu, vi phu đau lòng sau đó lại vui vẻ." Khương Kỳ nói, dùng dây lụa buộc mái tóc dài của Nghiêm Tiêu Nghi lên.

Mượn gương đồng, Khương Kỳ nhìn khuôn mặt Nghiêm Tiêu Nghi, nói lời mỗi ngày đều muốn nói: "Thật là dễ nhìn."

Mặc dù nghe qua rất nhiều lần, nhưng nhìn trong gương đồng, ánh mắt Khương Kỳ nhìn mình qua kính, Nghiêm Tiêu Nghi vẫn như cũ lòng tràn đầy e lệ.

Nàng muốn nói: Thế tử cũng nhìn rất đẹp nhưng môi đỏ hé mở lại là nói không nên lời

Thật là mắc cỡ chết người ta rồi. . .

Ngày thứ hai.

Bệ hạ hạ chỉ, lệnh toàn bộ các doanh đóng quân tại bãi săn trong rừng cây đến đây diễn luyện, chờ đợi ý chỉ ngày sau. Trong lúc đó đám người tùy hành, không nhận được cho phép, bất kỳ người nào không cho phép bước vào trong rừng một bước.

Đám người tùy hành không rõ ràng cho lắm, nghĩ đến trước kia diễn luyện đều phải vào mười lăm tháng tám, lần này làm sao sớm như vậy liền bắt đầu chuẩn bị? Nhưng nghĩ tới lần này bệ hạ hạ chỉ để Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa mang binh giao đấu diễn luyện, bèn nghĩ chuyện này sợ không phải hai vị kia náo ra cái thiêu thân gì chứ?

Thế nhưng mặc dù khó hiểu nhưng cũng không có mấy người dám chạy tới chỗ bệ hạ chất vấn cái gì. Bãi săn cũng không phải chỉ có đi săn mới có thể chơi, hàng năm những tử đệ huân quý tùy hành kia cũng có phân đoạn tỷ thí của mình. Không thể đi săn vậy tỷ thí giữa đám tử đệ huân quý cũng sớm bắt đầu.

Đài quan thưởng* để dùng vừa giữa trưa đã dựng xong, bởi vì có động tĩnh đêm qua, Trưởng Công Chúa để cấm quân vây quanh đài quan thưởng kín không có một kẽ hở. Quan văn không biết chuyện gì, nhưng tùy hành quan võ lại là nhìn ra manh mối. Cho nên, cũng không ít người bắt đầu nghe ngóng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

*Quan thưởng: quan sát, thưởng thức


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương