Công Tử Biệt Tú (Dịch) ( FULL )
Chương 10: Oan gia ngõ hẹp (2)

Chương 10: Oan gia ngõ hẹp (2)

Lầu dưới Phẩm Phương các.

Lâm Tú ra khỏi thanh lâu, sau đó dừng bước, ngoảnh đầu nhìn một cái.

Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn đến nơi này, hi vọng rằng một ngày không xa, cô nương số khổ kia có thể thay đổi vận mệnh của nàng, chào đón cuộc sống mới.

Sau đó hắn xoay người, chuẩn bị về phủ.

Khi vừa quay mặt đi chỗ khác, trong mắt Lâm Tú chợt xuất hiện một bóng trắng.

Nàng đứng cách vài bước trước mặt Lâm Tú, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.

Nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ xuống, ngoại trừ Lâm Tú, tất cả người đi đường trong vòng mười thước đều chịu không nổi mà ôm chặt lấy y phục.

Cô gái áo trắng trước mặt chớp nhoáng đã túm lấy cổ áo Lâm Tú. Nhìn ánh mắt băng lãnh đến thấu xương của đối phương, Lâm Tú nuốt nước bọt, khó nhọc nói: “Nghe ta giải thích…”

Tiếng nói của hắn vừa mới vang lên, thì đầu của Hải Đường từ cửa sổ lầu hai nhô ra, nói với Lâm Tú: “Công tử, nhớ thường xuyên tới tìm ta nha. Ta không thu bạc của ngươi.”

Lâm Tú không có cách nào giải thích.

Sau một khắc, trước mắt của hắn bỗng nhiên sáng lên.

Hắn nhìn thấy cách chỗ hắn đứng chỉ có mấy bước chân, có mấy tên mặc áo giáp sắp đi đến nơi đây.

Đây là binh sĩ mặc giáp đi tuần, hắn không tin là ở trước mặt bọn họ, nữ nhân này lại đủ can đảm động thủ với hắn?

Lâm Tú bỗng nhiên phất phất tay với mấy tên vệ sĩ kia, lớn tiếng nói: “Cứu mạng, cứu mạng, có người hành hung bên đường!”

Mấy tên binh sĩ nghe vậy, lập tức nhanh chân đi tới bên này.

Kẻ nào lại to gan hành hung người khác tại Vương Đô?!

Người cầm đầu nổi giận nói một câu, vạt áo bỗng nhiên bị tên đồng bạn ở sau lưng lôi kéo, binh sĩ kia sắc mặt tái nhợt, run giọng nói: “Vị kia... hình... hình như là…”

“Hít!”

Sau khi người đi ở phía trước thấy rõ người “hành hung” kia thì hít sâu một hơi, lùi lại mấy bước.

Sau đó, hai người liếc nhau, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Ha ha, hôm nay thời tiết đẹp nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy…!”

“Nơi này không có chuyện gì, chúng ta đi sang phố bên kia đi.”

“Cùng nhau đi, cùng nhau đi.”

. . .

Mấy tên binh sĩ đi tuần lộn nhào chạy trốn, sau mấy hơi thở đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Lâm Tú nhìn đến trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Sau một đoạn thời gian, hắn đã hiểu được là xảy ra chuyện gì.

Rất hiển nhiên, cô gái áo trắng ở trước mắt không phải là người mà bọn hắn có thể trêu vào.

Lâm Tú thì càng không thể trêu vào.

Ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn về phía nữ tử áo trắng, phát hiện nét mặt của nàng càng thêm bất thiện.

Lâm Tú từ bỏ giãy dụa, thở sâu, nói ra: “Ta chỉ có một yêu cầu... đừng “ấy” ở chỗ này.

Một lát sau, tại một con hẻm nhỏ không người ở gần Phẩm Phương các…

Hai tay Lâm Tú bị vặn ngược lại, bị nữ tử áo trắng đè lên tường, hắn gian nan giải thích nói: “Đây quả thật là hiểu lầm, ta không có làm cái gì! Không tin ngươi đi hỏi các nàng…”

Nữ tử áo trắng lạnh lùng nói: “Đi thanh lâu lại không làm gì, ngươi cho rằng ta sẽ tin!”

“Ta phải đi làm chính sự đó!”

“Cái gì mà Trịnh thị với Vương thị, ai cũng không được!”

Lâm Tú: “…?!”

Nữ tử áo trắng càng thêm ra xức bóp tay Lâm Tú, cắn răng nói: “Đừng tưởng rằng có tờ hôn ước kia thì ngươi liền có thể cưới tỷ tỷ. Ta cho ngươi biết, sớm muộn gì ta cũng sẽ để phần hôn ước kia bị hủy bỏ?”

Khuôn mặt đang dán tường của Lâm Tú cứ thế cứng tại nơi đó.

? ? ?

Còn có chuyện tốt như thế này?

Hắn còn đang lo lắng làm thế nào mới có thể hủy bỏ phần hôn ước kia, nghe vậy lập tức nói: “Đây chính là ngươi nói, ai không hủy người đó là chó. Ngươi dám thề không? Hiện tại, lập tức, ngay bây giờ!!!”

“Đây là hôn ước do tổ phụ quyết định, mà tổ phụ đã qua đời, hôn ước tất nhiên không thể tính…”

Nữ tử áo trắng đang nói, bỗng nhiên giật mình: “A! Cái gì…”

Nữ tử áo trắng nhìn Lâm Tú, khó có thể tin: “Ngươi nói cái gì?”

Lúc nói chuyện, nàng đã buông tay Lâm Tú ra.

Lâm Tú muốn rèn sắt khi còn nóng, nói ra: “Ta cũng đã sớm muốn hủy bỏ phần hôn ước kia. Chọn ngày không bằng đụng ngày, nếu không hiện tại đi đến nhà ngươi, lập tức giải quyết luôn. Mà lát nữa ngươi làm hay ta làm?”

Lời còn chưa dứt, hắn lần nữa bị vặn ngược lại, đè mặt lên tường. Nữ tử áo trắng có vẻ không vui, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Lâm Tú ngu luôn.

Tượng đất cũng có ba phần lửa, hắn hơi dùng sức đã tránh thoát trói buộc, quay người lại, nổi giận mắng: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Ngươi có bị bệnh không!”

Lần này, nữ tử áo trắng không tức giận.

Nàng dùng một loại ánh mắt kỳ quái, nhìn Lâm Tú từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Ngươi tu Võ đạo?”

Hôm qua nàng đã phát hiện ra là khí lực của Lâm Tú lớn lạ thường. Vừa rồi, lúc hắn tránh thoát mình, cỗ lực lượng hắn bộc phát ra không thuộc về người bình thường.

Lâm Tú không có thức tỉnh dị thuật, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là tu luyện Võ đạo.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương