Còng tay tình yêu
-
Chương 27:
Chương 27: Muốn em đến phát điên (H)
Trans: Cam Đá
Trong bóng tối, Phó Thành lẳng lặng nhìn chăm chú gò má của người con gái, nhìn tới mức xuất thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm nhìn ban đêm của anh rất tốt, cho nên có thể nhìn ra được sự chuyển động bất ổn của nhãn cầu dưới mi mắt cô, đôi môi khô nóng hơi hé mở, thổi ra từng ngụm hơi nóng.
Gương mặt vừa dịu dàng vừa hung ác khắc nghiệt này, thoạt nhìn thật mong manh.
Anh cúi đầu cùng vẻ si mê, hôn vầng trán mướt mồ hôi của cô, "Ngủ thôi."
Hàng lông mi của Anh Hiền run rẩy, trái tim mềm nhũn. Cũng may cô vẫn luôn nhắm mắt, cho nên giật mình cũng sẽ không bị phát hiện.
Hai người họ đã hôn nhau rất nhiều lần, phía dưới cũng từng được anh hôn, anh liếm, vẻn vẹn một nụ hôn cực kỳ thuần khiết này là khiến cho tinh thần bất ổn nhất.
Đôi môi cô ú ớ chuyển động, nói ra câu gì đó, Phó Thành không nghe rõ, cúi người áp sát tai, "Chuyện gì?"
Cô nói: "Phó Thành, tôi muốn làm." Nói xong thì mở đôi mắt mịt mờ hơi nước nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Thành nín lặng trong thoáng chốc, nhưng chỉ là nói: "Không được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền bình tĩnh nhìn anh, thừa dịp lực chú ý của anh đều tập trung trên khuôn mặt mình, một bàn tay cách lớp vai quần bắt lấy món đồ thô to đã có dấu hiệu ngóc đầu tỉnh dậy, nói với giọng nũng nịu: "Chỗ này của anh đâu có nói như thế."
Nhìn đôi mắt người đàn ông lộ vẻ lúng túng, Anh Hiền không ngừng cố gắng, cắn vành tai anh dụ dỗ: "Gậy lại cứng rồi."
Gậy, lại, cô cố tình dùng hai chữ này, bởi vì biết anh sẽ có phản ứng.
Hơn nữa cô cũng không nói dối, quẩ thật món đồ trong bàn tay càng cứng hơn rồi.
Nhưng anh vẫn bắt lấy tay cô, không chút do dự cự tuyệt, "Không thể."
"Tại sao không thể?"
"Đừng quậy." Phó Thành kéo tay cô tránh khỏi bộ phận nhạy cảm của mình, "Nghỉ ngơi cho đàng hoàng."
Anh Hiền thành thật một hồi, lại lên tiếng: "Tôi muốn đi tắm."
"Không được." Phó Thành quả quyết bác bỏ.
Cô chính là chờ anh nói ra câu này đó nha, vì thế mở lời: "Vậy anh thoa thoa trên người giùm tôi một chút đi, mồ hôi đầy người thấy khó chịu."
Câu này cũng là thật, áo ngủ của cô sắp sửa ướt mồ hôi rồi, trên vùng trán lộ ra bên goài, trên phần cổ cũng lấm tấm đầy mồ hồi.
Phó Thành không có lý do từ chối, đứng dậy đi vào nhà tắm lấy khăn thấm ướt nước ấm, vắt gần khô ráo xong, quay về giường lau cổ giúp cô. Lau xong vùng da thịt lộ bên ngoài, anh hơi lưỡng lự, vén áo ngủ cô lên, bàn tay luồn từ phía dưới vào, nhẹ nhàng lau bầu ngực của cô.
Động tác của anh rất thành thạo, nhìn dáng vẻ không phải lần đầu tiên lau người giúp cho người khác, thế nên Anh Hiền mới hỏi: "Lúc trước anh từng giúp người khác lau người rồi?"
Phó Thành vô thức gật đầu, đối diện với ánh mắt khó phân biệt được cảm xúc của cô, mới chợt phản ứng lại, lời giải thích hơi lộ vẻ cứng nhắc: "Là giúp cho đồng đội bị thương."
Anh Hiền nhướng hàng chân mày làm ra vẻ như vô tội, trên mặt viết ra: Tôi đã nói gì chứ.
Trong quãng thời gian đó, Phó Thành đã đi nhúng khăn ướt hai lần, sau cùng mới lau tới phần chân cô. Quần lót ướt tới độ có thể vắt ra nước, ngón tay Phó Thành bất cẩn chạm trúng vệt nước dưới bắp đùi cô, động tác lập tức ngừng lại một lúc.
"Cái đó không phải là mồ hôi." Ánh mắt Anh Hiền sáng quắc nhìn anh, chụm hai chân lại, kẹp giữ bàn tay lề mề của anh, muốn anh cảm nhận bản thân mình ướt át nhiều bao nhiêu.
Cô kéo người anh xuống thấp chút, đưa đến bên bờ môi mình. Nhận ra anh từ chối, cô nói: "Tôi chỉ muốn hôn anh, không làm cái gì khác."
Câu nói này và câu "Anh chỉ cọ cọ chứ không đưa vào." không thể tin tưởng được y như nhau.
Bờ môi tiếp xúc thấm thoát trở thành răng môi giao hòa, hai người vội vã trao đổi nước bọt với nhau, đầu lưỡi khuấy đảo bên trong khoang miệng của nhau, hôn phát ra tiếng nước mờ ám.
Khăn tắm đã sớm không biết đi chỗ nào, Anh Hiền vẫn còn kẹp lại một bàn tay của Phó Thành, thừa lúc anh liếm cằm mình thì nói: "A... sờ tôi đi..."
Lí trí nói cho Phó Thành rằng anh nên từ chối, cô đã bị bệnh, không thể càn quấy như thế này, nhưng bàn tay vẫn phủ lên khu rừng cây âm u nơi riêng tư kia, ngón giữa cong lại, chà lên chà xuống khe hẹp ướt át kia.
"Ưm a..." Anh Hiền thở dốc, chủ động ưỡn cao thắt lưng, để ngón tay anh càng dán sát vào người mình hơn.
Ngón tay thon dài mấy lần muốn đút vào huyệt nhỏ, đầu ngón tay đã chọc vào phần miệng hoa huyệt, khi chỉ còn một khắc nữa là vượt qua cửa, lại quay trở lại vân vê đè ép hạt đậu.
Trái tim của Anh Hiền cũng lên xuống theo ngón tay anh, bị giày vò đến mức cận kề sụp đổ.
Cô càng khó chịu, dâm dịch càng nhiều, quả thật giống hệt như mất đi khống chế, chảy ướt dầm dề bàn tay của Phó Thành.
Anh Hiền rên rĩ thúc giục: "A, a... cắm vào đi... ưm, a..." âm thanh đó cực kỳ dâm đãng, làm người ta không thể chịu nổi.
Phó Thành kiềm chế khiến trán cộm lên gân xanh, nghiến răng một cái, rút tay ra, nắm giữ cơ thể đang uốn éo của cô: "Được rồi, không thể tiếp tục nữa."
Lúc này nói với cô là không thể tiếp tục nữa, Anh Hiền tức muốn bùng cháy, bụng dưới lại càng đau nhức hơn.
Người đàn ông này lấy đâu ra lắm sức lực khống chế vậy, lúc cố ý chọc anh tức giận cũng không tốn sức nhiều như này.
Cô hồi phục hơi thở hổn hển một lúc, làm ra vẻ thành thật ngoan ngoãn không nhúc nhích, "Được, tôi không nhúc nhích, anh buông tôi ra."
Bàn về gian xảo, Phó Thành làm gì có cửa trở thành đối thủ của cô.
Anh vừa buông tay một cái, Anh Hiền lập tức uốn éo trượt xuống dưới, mãi cho đến khi kéo được dây kéo quần của anh, thả gậy thịt đã ngóc đầu dậy, nhân cơ hội bất ngờ liếm một cái.
Đầu lưỡi mạnh mẽ quét qua quy đầu, rồi quay lại đè xuống lỗ sáo.
"Ư hự! Phó Thành bật ra tiếng rên, gậy thịt run rẩy dữ dội như có dòng điện, suýt chút nữa là đập trúng mũi cô.
Anh Hiền đang muốn cúi đầu thì bị anh bóp cằm giữ lại, "Cô làm gì thế!" Trong giọng nói có sự tức giận, có cả sự khó tin tưởng, còn có cả dục vọng đang chực chờ bùng nổ.
Anh Hiền hổn ha hổn hển, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn nói như thể chuyện đương nhiên: "Liếm anh đó, để cho anh phát điên, cho anh chịu không nổi, khiến anh không thể kìm chế mà chơi tôi." Nói xong thì lại muốn cúi đầu ngậm tiếp.
Đáy mắt Phó Thành tràn ngập sương mờ, răng hàm nghiến chặt sắp sửa nứt toác.
Anh đã phát điên, đã không chịu nổi, đã không còn kìm chế nổi muốn chơi cô, làm chết cô.
Anh dùng sức nơi cánh tay, đưa người kia quay lại bên dưới người mình, hai cẳng chân mềm nhũn kia lập tức bám víu vòng eo anh.
Anh Hiền dụ dỗ: "Không sao đâu, anh nhẹ một chút, chậm một chút là được."
Gân xanh Phó Thành gồ lên, khiêu khích đã đủ rồi lại bảo anh nhẹ một chút, chậm một chút.
Hai bàn tay nâng mông cô lên, quy đầu cứ dây dưa quanh miệng hoa huyệt đã nhớp nháp suốt một ngày, dính đầy nước của cô, thậm chí còn kéo ra được sợi mảnh rồi mới chậm rãi tiến vào.
Rốt cuộc vẫn nhẹ một chút, chậm một chút.
Cô đang sốt, bên trong hoa huyệt nóng hơn bình thường. Phó Thành bị làm nóng tới độ phải hít một hơi, quy đầu chèn vào trong hoa huyệt chật khít, đó nhận cảm giác bao bọc khắp bốn phương tám hướng, đi vào bên trong từng chút một.
Mỗi lần anh nhấp vào một chút, trong hang động bé xinh kia lại phun ra một luồng chất dịch, cảm giác giống như cô bị cắm cho tan chảy.
"Ư ư --" Hàng chân mày mảnh của Anh Hiền chau lại thật chặt, không nói rõ là khó chịu hay khoan khoái.
Động tác đưa đẩy ra vào của Phó Thành rất chậm, đa số thời gian là nằm bên trong người cô, đẩy những gân xanh gồ ghề trên thân gậy đè ép cọ xát vách thịt, hưởng thụ cảm giác co rút run rẩy của cô, sau đó lại thúc vào nơi sâu nhất với biên độ nhỏ.
Cơ thể Anh Hiền nhanh chóng thấm đẫm mồ hôi, cô yếu ớt rên rỉ, không còn cách nào khác đành hổn hển trong lòng người đàn ông. Khi đẩy vào quá sâu, cô mới cau mày hừ hừ một tiếng, bầu ngực đầy đặn lắc lư đung đưa.
Làn sóng ngực trắng sáng trong bóng tối vô cùng chói mắt, Phó Thành đỏ mắt, cúi đầu ngậm đỉnh nhũ hoa kia.
Nơi đó cũng có mồ hôi của cô, nếm vào có vị hơi mằn mặn, nhưng anh lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn ra sức hơn nữa.
Anh Hiền giữ đầu anh thở phì phò: "A... là của anh hết... a... đừng cắn..."
Sự kiềm chế anh nắm từ đầu tới cuối, mãi đến tận giây phút cuối cùng cũng không buông tha cô ra mà cắm vào cô.
Chỉ là, bên dưới đút vào rút ra có bao nhiêu nguội lạnh, thì mút mát đỉnh nhũ hoa của cô có bấy nhiêu lực mạnh.
Thần trí Anh Hiền hốt hoảng, thậm chí không thể phân biệt rõ cuối cùng đâu mới là anh, là sự dịu dàng kiềm chế bên dưới, hay là cái hung hăng mạnh bạo trên bầu ngực.
Lúc gần lên đỉnh, Anh Hiền vuốt ve lồng ngực túa đầy mồ hôi của anh, liên tục gọi tên anh: "A, a... Phó Thành... Phó Thành... nhanh chút, ư ư... sắp tới rồi, a..."
Thiếu chút nữa, chỉ cần anh làm mạnh thêm một chút, lại nhanh hơn chút thì cô đã đạt cơn cực khoái rồi.
Nhưng mà anh không chịu, thậm chí còn nắm lấy hạt đậu nở to của cô mà nhéo một cái thật mạnh.
"Ô --!" Anh Hiền thoáng run rẩy, rùng mình liên tục.
Cơn cực khoái đến quá sức dữ dội, cô thậm chí còn không có sức hét lên.
Nhưng người đàn ông vẫn đang nhẹ nhàng ra vào, vừa dịu dàng vừa ngang ngược xông thẳng vào con đường hầm thít chặt kia, mãi cho đến khi cô không còn sức lực để run rẩy nữa, ngồi phịch xuống người anh cùng một vũng nhớp nháp như bùn nhão. Phó Thành hổn hển hỏi: "Bao (cao su) ở đâu?"
Anh Hiền ngẩn ngơ cả nửa ngày rồi mới nhận ra anh đang hỏi chuyện gì: "Không có, a... chỗ tôi... không có..." Cô dùng cả tay và chân ôm lấy anh, hơi thở mong manh nói, "Không sao, ưm... bắn vào trong đi."
Phó Thành vốn sắp sửa bắn rồi, nghe thấy cô nũng nịu nói "bắn vào trong" bên tai mình, sút thì không nhịn nổi thật sự sẽ bắn vào trong.
Cùng lúc khi dục vọng xộc lên tận não còn có một suy nghĩ xoẹt qua: Trong nhà cô không có bao cao su.
Trong lòng dâng tràn một cảm giác khuây khỏa thần kỳ, Phó Thành đỡ lấy quy đầu rồi đè ép vào vòng ở bên trong, thật sự dự định đút vào đó thì đột nhiên cô gái kẹp chặt mật huyệt, quyết tâm giữ cho gậy thịt đang mắc kẹt và không buông tha cho anh, mông lại còn đẩy về trước một chút. Cảm giác khoái cảm mãnh liệt từ phía dưới quét qua toàn thân, lưng Phó Thành tê dại, bị kẹp như vậy rồi bắn ra.
Lại vì một thời gian dài không được xuất ra, tinh dịch vừa nhiều vừa đậm. Mật huyệt nhỏ bị gậy thịt chèn tới tận sâu trong cùng vẫn còn có thể chứa được, tinh dịch trắng đục bắn phụt phụt từ trong hoa huyệt văng ra ngoài, tung tóe khắp nơi, chẳng đỡ hơn là mấy so với khi bắn lên bụng dưới của cô.
Phó Thành hơi mất đi chút sức lực kiềm chế trong cú thúc cuối cùng, thúc thẳng vào người Anh Hiền, cả người cô tê dại, chỉ cảm thấy bụng giống như sắp sửa bị anh đâm thủng. Đầu óc đột nhiên trống rỗng, ánh mắt dần mơ hồ, cô lại lên đỉnh một lần nữa.
Đôi chân run lẩy bẩy của cô kẹp thắt lưng người đàn ông thật chặt, để mặc cho huyệt nhỏ co rút kịch liệt. Lớp da thịt non mềm đang bao bọc quanh lỗ sáo giãn ra, ngọ nguậy mút mát giống như cái miệng nhỏ, như thể muốn hút luôn cả linh hồn anh ra ngoài vậy, rồi lại nuốt sạch không chừa lại giọt nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook