“Thật là như vậy sao?” Ảo ảnh hư vô bên người của Diệp Dục hỏi một cách kì quái: “Là do ngươi không thích thân cận với người khác hay là do chỉ có một người duy nhất kia mới có thể được phép ở bên cạnh của ngươi?”

Diệp Dục không đáp lại, hắn ta kiên quyết duy trì bộ dáng im lặng vốn có của mình mà tiếp tục đi về phía đỉnh núi tuyết.

“Là nàng nói thích ngươi trước.” Ảo ảnh vẫn đang thì thầm ở bên tai hắn ta: “Là do nàng ấy yêu ngươi trước, tại sao nàng có thể đứt gánh giữa đường mà bỏ rơi ngươi như vậy chứ? Tại sao nàng có thể bỏ mặc ngươi mà quay đi thích một người khác dễ dàng như vậy được chứ.”

“Nàng ấy chưa bao giờ thích ta.” Cuối cùng thì Diệp Dục cũng đã không còn chịu đựng nổi sự dày vò tâm lý này được nữa liền quyết định đáp lại ảo ảnh kia.

Sau khi hắn ta nói xong lại đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, hắn ta hơi hơi nhấp đôi môi khô khốc của mình một chút, chân vẫn không dừng bước mà kiên trì tiến lên.

“Nàng ấy chính xác là một đứa trẻ hư, nàng ấy đã lừa dối ngươi.” Ảo ảnh biến hóa thành một bộ dạng vô cùng thống khổ sau đó nó lại ra đề nghị với hắn ta rằng: “Sao ngươi không bắt nàng ấy đem về đây mà trói lại? Ngươi bắt nàng lại sau đó trói nàng ở đầu giường. Nàng xinh đẹp và mềm mại như vậy, lười biếng hệt như một con mèo nhỏ, tốt nhất nên để cho ngươi nuôi dưỡng giống như mèo vậy. Ngươi đeo cho nàng một sợi xích vàng ở trên chân, không để nàng chạy đi đâu hết, như vậy mỗi ngày ngươi đều có thể làm chuyện đó với nàng, để nàng mở chân ra mà hàm chứa đồ vật của ngươi ở bên trong. Nàng bị ngươi ức hiếp như vậy nhất định sẽ khóc nhưng nàng khóc lên trông mới đẹp mắt làm sao…”

Diệp Dục không muốn nói chuyện với ảo ảnh kia nữa.

“Đúng rồi!” Ảo ảnh đột nhiên hứng thú nói: “Không bằng ngươi khiến cho nàng ấy phải mang thai con của ngươi đi. Bụng lớn của nàng bị ngươi thao làm, ngực của nàng sẽ sinh sữa sau đó bị ngươi uống sạch, cứ như vậy rồi nàng nhất định sẽ đồng ý ở bên cạnh ngươi cả đời cho mà xem.”

“Ngươi mau câm miệng lại cho ta!” Diệp Dục chau mày lớn tiếng quát ảo ảnh.



“Nó” ngay lập tức biến mất. Âm thanh của Diệp Dục phiêu tán trong bầu không khí tĩnh lặng, phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi này. Hắn ta ngây ngẩn một hồi rồi bình tĩnh lại, vươn tay phủi sạch đi lớp tuyết đọng ở trên người, sau đó lại tiếp tục lên đường.

Ảo ảnh vừa rồi là tâm ma chưa hoàn thiện của hắn ta. Tu vi của hắn ta tăng lên quá nhanh cho nên căn cơ không ổn định mới nảy sinh ra loại tâm ma như vừa rồi, mà tâm ma này cũng đã bắt đầu quấy nhiễu hắn ta từ khi hắn ta ở trong ảo cảnh.

Giữa hắn ta và Bạch Mộc đã bị chú định sẽ phải quyết chiến một trận ở đây mà điều đó sẽ không vì bất kì thứ gì thay đổi.

Cuối cùng người dành được chiến thắng chung cuộc nhất định sẽ là hắn ta, chứ tuyệt đối không thể nào là nàng được.

Trên núi Côn Luân, cả một bầu trời đầy tuyết trắng rơi xuống không ngừng nghỉ một giây phút nào cả, phủ trắng cả một bầu trời, bởi vì bây giờ ở dưới chân núi đang bị khống chế, cho nên Bạch Mộc không có cách nào để có thể sử dụng ngự kiếm phi hành* được.

*Ngự Kiếm Phi Hành là kỹ năng dẫm lên bên trên của thân Kiếm mà bay lượn tự do khắp nơi ở trên bầu trời. Cấp bậc Tu Sĩ và cấp bậc của thanh Kiếm của thể phi hành ít nhất là từ bậc Tứ Phẩm trở lên.

Nàng rảnh rỗi sinh nông nổi, ngay ở lúc thời tiết còn đang cực kỳ khắc nghiệt như thế này lại cư nhiên lôi kéo Tùy Chu cùng đi dạo với mình, hai người bọn họ từng bước từng bước một lặng lẽ đi trên con đường nhỏ xuyên suốt ngọn núi. Từng cơn gió buốt lạnh đến thấu xương thổi qua mặt nàng khiến cho Bạch Mộc cảm thấy dường như khắp các cơ ở trên khuôn mặt của nàng đều sắp bị đông cứng lại hết đến nơi rồi.

“Thật sự không thể nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể trở nên khó khăn như vậy.” Bạch Mộc nhỏ giọng than trách: “Chuyện thi đấu này quả đúng là năm sau so với năm trước lại càng khó khăn hơn gấp bội, thế nhưng nó lại quá thu hút người khác, nếu như không phải bởi vì sư muội yêu dấu của ta muốn có được Hoàng Tuyền Thảo kia, thì ta đã sớm bỏ quyền thi đấu chán ngắt này từ lâu rồi cũng nên…… Leo núi trong khi gặp phải một trận bão tuyết lớn cấp độ max, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được hay sao?”

Tùy Chu im lặng mà kéo tay nàng, tay của hắn ta lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng ngay lúc này đôi tay ấy lại ấm áp đến lạ thường. Bàn tay lạnh như băng ấy dường như tự động ấm lên mỗi khi được Bạch Mộc nắm lấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương