Diệp Dục nằm trong nhóm 50 người cuối cùng đi ra. Thời điểm này hắn ta chật vật vô cùng, quần áo lộn xộn, trên người còn dính một vài vết máu, vừa ra tới bên ngoài hắn ta đã lạnh lùng ngồi xuống một góc rồi chuyên tâm điều khiển lại khí tức của bản thân, ai cũng không thèm để ý tới hắn ta. Bầu không khí xung quanh hắn ta lúc này dường như thấp hơn mấy độ, mọi người vì vậy đều theo bản năng mà tránh xa hắn ta.

“Nghe nói Diệp Dục là vì gặp được kỳ tích, tu vi tăng lên quá nhanh khiến cho hắn ta đạo tâm không xong.”Lâm Tử Lạc nhỏ giọng nói “Như vậy còn dễ tạo ra tâm ma nữa chứ.”

“Ta thấy hắn ta cũng không phải là gặp trúng vấn đề gì quá lớn a.” Bạch Mộc ngồi một góc ôm kiếm tùy ý nói. Hạ Xu ngồi bên cạnh nàng, Hạ Xu là người thứ hai mươi năm đi ra bên ngoài, tính ra thì nàng ta chỉ ra sau Lâm Tử Lạc có một người.

“Mà kể ra thì cho dù Diệp Dục hắn ta có bị tâm ma điều khiển hay chi phối đi chăng nữa thì chắc hẳn là hắn ta cũng mạnh hơn so với chúng ta hẳn một bậc a,”Hạ Xu thở dài nói, “Thiên tài toàn bộ đều là vậy sao.”

Trong thời gian bọn họ nói chuyện phiếm, hạng mục thi đấu đợt hai cũng đã xuất hiện.

Không ngờ lần này lại chính là cách thức thi đấu kinh điển nhất của tông môn đại bỉ, rút thăm để bắt cặp chiến đấu.

Đối thủ của Bạch Mộc là một vị kiếm tu trẻ tuổi thuộc phái Côn Luân, đối thủ của Hạ Xu thì lại là một vị âm tu của phái Thiên Âm Môn, và thật không thể nào ngờ trước được, đối thủ của Lâm Tử Lạc vậy mà lại là Diệp Dục.

Bạch Mộc nhìn vào đôi mắt hỗn loạn của hắn, vỗ vỗ bờ vai xem như an ủi, nói: “Cố gắng nén bi thương lại nha.”

Hạ Xu cũng tiến lên nói vài câu an ủi cho có lệ: “Lâm huynh à, dù cho huynh có thua Diệp Dục thì cũng đứng thứ ba của bảng xếp hạng rồi.”

Lâm Tử Lạc giở khóc giở cười, mà hắn ban đầu vốn cũng không có ý định giành được thắng lợi trong lần diễn ra tông môn đại bỉ này, mà hắn cũng chẳng thèm để ý đến việc bản thân hắn một ngày nào đó sẽ vang danh thiên hạ, vạn vạn người biết tới, cho nên cũng không quá tủi thân. Nhưng khi hắn vừa mới ngẩng đầu thì đã bắt gặp ngay cặp mắt lạnh như băng của Diệp Dục đang nhìn chằm chằm về phía mình, ánh mắt đó cực kỳ lạnh lẽo, giống y như đang nhìn kẻ thù vậy.



Lâm Tử Lạc: “?”

Hắn tiến đến bên tai Bạch Mộc, nhẹ giọng nói, “Ngươi xem ánh mắt mà hắn ta dùng để trừng ta kia kìa, cứ như là hắn ta bị ta cướp mất thê tử của hắn ta không bằng vậy, ta đã đắc tội gì với hắn ta rồi hay sao?”

Bạch Mộc trái lại không để trong lòng, nói: “Hắn ta từ trước đến nay vẫn luôn trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng đó mà, ngươi chỉ cần không để ý đến hắn ta là sẽ ổn ngay thôi.”

*

Ngay sau khi mọi người trở lại tâm ma ảo cảnh thì trận giao đấu cũng vừa lúc bắt đầu, vì Bạch Mộc là hạng nhất của tâm ma cho nên trận đấu so tài của nàng cùng với người kia cũng đặc biệt sớm hơn so với các đối thủ khác. Đối diện với nàng vừa hay cũng là một tiểu cô nương, tên gọi là Bùi Nhan, nàng ta chỉ vừa mới tiến vào Trúc Cơ Kì cách đây không lâu, cảnh giới vẫn còn chưa ổn định hẳn.

Chiêu thức mà nàng ta tung ra có tên gọi là “Phùng Xuân”, nhìn qua bề ngoài kiếm giống như một đóa hoa nhỏ, nhưng khi nàng ta vừa bắt đầu múa kiếm, thì đóa hoa ấy sẽ lập tức biến thành một thanh kiếm dài và sắc bén, uy lực của nó mỗi khi nàng ta xuất chiêu ra cũng được xem như là một loại kiếm pháp vô cùng vô cùng mạnh.

Nàng ta hướng về phía của Bạch Mộc mà chắp tay, hơi cúi người xuống một góc bốn mươi năm độ xem như lời chào hỏi rồi nói: “Bạch cô nương, kính trọng đã lâu.”

Bạch Mộc vội vàng hướng nàng ta đáp lễ.

Đường kiếm xuất ra của Bùi Nhan phải nói là cực kỳ tuyệt vời, xinh đẹp lại mau lẹ, ở thời điểm nàng ta múa kiếm, Phùng Xuân trên mỗi một cây đào đều giãn ra, như là một bông hoa xinh đẹp đang nở rộ ở dưới ánh mặt trời ấm áp giữa bầu trời xuân vậy, chính bởi vì như thế cho nên nó nghiễm nhiên lại có thể dễ dàng giấu mất đi cái sát ý đằng đằng ở phía sau. Mỗi một đường kiếm của nàng ta dường như đều đã trở thành một cây đào trưởng thành thực sự, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng ngày xuân không nói không rằng mà đem Bạch Mộc quây lại ở bên trong bức tường thành kiên cố được dựng lên bằng những cây đào cổ thụ ấy, nó vững chắc như thể chỉ cần có duy nhất một tia ánh nắng mặt trời có thể chiếu đến nơi đó, những tán lá đào và những bông hoa đào sắc bén kia liền ngay lập tức sẽ khép chặt lại, không để cho bất cứ một thứ gì xâm nhập trái phép vào bên trong dù chỉ là một hạt bụi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương