Không biết vì lí do gì nhưng Bạch Mộc lại nghiễm nhiên cảm thấy có hơi sợ sợ bộ dạng này của Diệp Dục.

Nàng hơi trầm mặc một lúc không lâu, sau đó liền dùng hai tay đưa hộp điểm tâm đến trước mặt của Diệp Dục, ôn tồn nói: “Ngươi có muốn dùng bữa sáng hay không?”

Diệp Dục thu hồi thanh kiếm Toái Sương lại, tay hắn ta không chút kiêng nể mà xoa nắn cánh môi ướt át của Bạch Mộc. Cánh môi của nàng hôm nay đỏ hơn một chút so với mọi khi, có lẽ đã dùng son môi để tô điểm thêm rồi, khi nàng cười lên, cánh môi căng mọng và hồng hào như trái anh đào của nàng nhìn cứ giống như là bị người ta hôn đến sưng đỏ vậy.

“Ngươi thích ta sao?” Hắn ta mở miệng hỏi.

Bạch Mộc trong chốc lát liền cảm thấy khó mà nói được thành lời, nhưng nàng vẫn kiên trì đáp: “Ta đúng là có thích… ngươi.”

Ngón tay của Diệp Dục vẫn còn đang vuốt ve trên cánh môi của nàng, Bạch Mộc vừa mới nhấp môi hắn ta đã thuận thế đưa những đầu ngón tay của mình vào trong khoang miệng của nàng.

“Tốt lắm.” Diệp Dục đột nhiên cười lên một tiếng. Bình thường hắn ta chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài cả, nụ cười này của hắn ta quả thật rất đẹp, tựa như xuân về hoa nở vậy, nhưng cái khó hiểu ở đây chính là chính nụ cười đó vậy mà lại có thể khiến cho Bạch Mộc run rẩy cả người.

Hắn ta đứng dậy, gương mặt trở về lạnh nhạt như xưa rồi nói với nàng: “Đi thôi.”

Bạch Mộc ngoan ngoãn đi theo hắn, trong thâm tâm nàng đột nhiên có cảm giác ớn lạnh trước Diệp Dục, cảm giác này xuất hiện giống như trực giác của loài động vật nhỏ trước kẻ địch vậy.

Nàng đi theo Diệp Dục đến cửa viện liền thầm nghĩ muốn tạm biệt hắn ta như mọi khi nhưng không ngờ lại bị hắn ta nắm tay kéo lại: “Ngươi muốn đi đâu?”



“Ta…ta muốn đi về phòng của ta.” Bạch Mộc lắp ba lắp bắp mà đáp lại hắn ta. Nàng có thể cảm nhận được từng đầu ngón tay của Diệp Dục đang thô bạo mà vuốt ve cổ tay của nàng, ngón tay đè lên những đường mạch màu xanh lá, hắn ta tựa như rất thích thú, cứ lặp đi lặp lại động tác đó không ngừng.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

“Không phải ngươi nói ngươi thích ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi lại không muốn lên giường với ta à?” Hắn ta ơ thờ hỏi nàng.

Sao lại không muốn được chứ? Bạch Mộc tìm mọi cách để câu dẫn hắn ta trong một đoạn thời gian lâu như vậy còn không phải là bởi vì nàng muốn được lên giường với hắn ta hay sao? Nhưng nàng vừa mới làm cả đêm qua với Lâm Tử Lạc xong, hiện tại lưng đau eo mỏi, thử hỏi làm sao nàng có thể tiếp tục làm với Diệp Dục được cơ chứ?

Bạch Mộc im lặng một lát, sau đó nghĩ đến bộ dạng nước mắt lưng tròng của tiểu sư muội nàng liền dứt khoát đáp lại một câu: “Muốn.”

Nàng chỉ vừa mới nói dứt lời xong, Diệp Dục đã nhanh nhanh chóng chóng nắm lấy cánh tay của nàng mà kéo thẳng về phòng của mình. Diệp Dục là đại đệ tử của đại phái Côn Luân, đương nhiên phòng mà hắn ta ở cũng là phòng tốt nhất. Phòng của hắn ta phải nói là rất lớn, hơn nữa lại còn rất sạch sẽ, bên trong không có thêm bất cứ một thứ đồ dùng thừa thãi gì cả, trên bức tường to lớn cũng chỉ treo duy nhất một vỏ kiếm, nhìn qua căn phòng có vẻ cấm dục lại bén nhọn giống y như hắn ta.

Khi Bạch Mộc vẫn còn đang mải mê đánh giá căn phòng thì Diệp Dục đã cởi được một nửa số y phục trên người mình, để lộ ra cơ bắp săn chắc của hắn ta. Hắn ta thường xuyên rèn luyện nên đường cong trên người hiện lên rất rõ ràng, ngay cả cơ bụng cùng đường nhân ngư cũng đều rất đẹp. Bình thường nàng chỉ cảm thấy hắn ta rất lạnh nhạt nhưng sau khi thoát hết y phục thì trên người hắn ta lại toát ra một loại khí tức xâm lược vô cùng mạnh mẽ.

Kế hoạch của Bạch Mộc nghe thì rất hay nhưng đến khi thực chiến nàng lại chẳng áp dụng được gì cả. Nàng không quen làm cùng Diệp Dục nên cũng không dám làm bậy làm bạ, trước mặt hắn ta chỉ có thể cẩn thận ngồi lên ghế rồi nói chuyện từ từ: “Không bằng chúng ta tâm sự trước với nhau một lát đi?”

Diệp Dục bước đến chỗ nàng, hai cánh tay của hắn ta như hai gọng kìm ôm chặt lấy nàng, giây sau cả người Bạch Mộc đã ngã ở trên giường. Hắn ta cởi bỏ toàn bộ y phục của mình, nơi đó của hắn ta sớm đã cương cứng lên đến trướng đau, chống vào đùi non mềm mại của Bạch Mộc. Tay hắn ta tìm tòi trên miệng huyệt của nàng, sờ đến hoa huyệt ướt át sớm đã bị Lâm Tử Lạc dày vò của nàng liền với tay vào bên trong, thô bạo mà ma sát với thịt non bên trong. Hoa huyệt muốn ngăn chặn dị vật xâm nhập liền xoắn xuýt quấn chặt, dâm thủy cũng tiết ra nhanh chóng.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn ta nghiến răng nói: “Ban ngày ngươi nói thích ta, đến tối lại tìm nam nhân khác cùng nhau hoan ái là sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương