Bạch Mộc nhịn một cái liền qua nửa canh giờ, nàng không dám kêu lớn tiếng, sợ xa phu bên ngoài nghe thấy, không thể làm gì khác là cắn áo mình, Lâm Tử Lạc đặt tay lên ngực nàng, xoa viên thịt nhỏ tinh tế phía trước thưởng thức, khiến cho đầu nhũ trở nên đỏ tươi, sưng thêm một vòng.

Cuối cùng hắn bắn toàn bộ vào trong tử cung nàng, Bạch Mộc bị cảm giác tinh dịch rót đầy kích thích cao trào thêm lần nữa, dâm thủy nàng nhiều như vậy, đều bị côn thịt ngăn lại ở trong bụng, hỗn hợp dịch thể lại, cảm giác trong bụng toàn là nước.

Bạch Mộc lần nữa bị làm mệt đến muốn ngất đi, ở trên xe bị Lâm Tử Lạc làm cho cao trào ba lần, phun dâm thủy khắp nơi, còn rơi thật nhiều nước mắt, vừa tức vừa mệt, nhịn không được nhìn chằm chằm Lâm Tử Lạc. Hắn đem côn thịt bán cương rút khỏi huyệt khẩu của nàng, dịch thể trắng đục không có thứ ngăn chặn liền chảy ra ngoài, đều bị Lâm Tử Lạc dùng khăn tay lau hết. Hắn thấy Bạch Mộc nhìn, liền thuần thục nhận sai.

“Ta sai rồi Mộc Mộc.” Hắn từ trong túi lấy ra một lá bùa, đặt lên trên khăn tay, khăn giống như bị nước làm ẩm ướt, hắn thành thạo giúp Bạch Mộc lau hết dịch thể ở huyệt khẩu: “Khi nãy, thực sự là nhịn không được, bỏ qua cho ta lần này đi.”

Bạch Mộc mặc kệ hắn, nhắm mắt để cho Lâm Tử Lạc tùy ý thanh tẩy thân thể giúp mình, trong lúc ngủ, cảm giác được Lâm Tử Lạc hôn huyệt khẩu của nàng một cái, cạy miệng huyệt liếm âm đế, động tác lưu luyến lại vồ vập. Cuối cùng, hắn dùng miệng đựng đầy mật dịch của nàng nói: “Bạch Mộc, nước của ngươi thật ngọt.”



Bạch Mộc lập tức đạp hắn một cước.

Bạch Mộc vô cùng hoài nghi cái người mà bị công pháp hợp hoan chết tiệt kia trói buộc dường như không phải là nàng mà phải là Lâm Tử Lạc mới đúng. Lâm Tử Lạc đối với chuyện này quả thực là thực tủy biết vị*, hắn ta ở trên xe ngựa từ đầu đến cuối vẫn luôn muốn quấn lấy cơ thể của nàng. Nhưng Bạch Mộc lại bởi vì muốn trốn tránh hắn ta, mà cuối cùng nàng lại đành phải co người mà nằm ngủ ở bên cạnh cánh cửa. Lúc tỉnh lại, nàng bỗng nhiên phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc đệm rất mềm và vô cùng êm ái, nhưng song song với đó là làn váy của nàng cư nhiên lại bị Lâm Tử Lạc kéo lên đến tận sườn eo, tay của hắn còn nắm chặt lấy cái chân của nàng, khao khát và điên cuồng liếm lấy hoa huyệt của nàng giống y như một tên nam nhân khát cuồng dục vọng mặc dù hắn ta đã làm qua chuyện đó cách đây vài ngày trước với nàng, rồi còn không ngần ngại mà uống vào trong miệng cái thứ chất lỏng chảy ra từ bên trong của nàng kia nữa.

(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen: chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.

Bạch Mộc tuy cảm thấy cực kỳ tức giận nhưng cả cơ thể của nàng lại như bất động mà không thể làm gì khác hơn ngoài việc mặc kệ hắn, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận rằng Lâm Tử Lạc học hỏi rất nhanh, đầu lưỡi ướt át của hắn cũng rất linh hoạt, nó cứ ở giữa hoa huyệt của nàng mà bày ra đủ các loại tư thế để thuận tiện cho việc liếm láp, mỗi lần hắn ta chạm đầu lưỡi của mình vào cơ thể của nàng thực sự là muốn khiến cho nàng phải run rẩy toàn thân, dâm thuỷ cũng vì như thế mà thi nhau tràn ra ngoài nhiều hơn nữa. Bạch Mộc cứ thế cắn chặt mu bàn tay của mình rồi âm thầm rớt nước mắt, thân thể của nàng phải nói là quá mức mẫn cảm, nơi đó của nàng khi bị hắn dùng khăn lông chà lau còn cảm nhận được sự sung sướng đến mức thiếu chút nữa là đạt tới đỉnh cao trào.

“Lâm Tử Lạc, ngươi không có việc gì khác để làm nữa hay sao?” Bạch Mộc nhanh chóng đoạt lấy chiếc khăn lông ở trong lòng bàn tay của hắn, tức giận mà tự mình lau lau cái phần đùi đã bị hắn làm bẩn kia, nơi đó của nàng giờ đã ướt nhẹp, lại còn lưu lại một dấu răng vô cùng rõ ràng của Lâm Tử Lạc nữa chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương