Công Ngọc
Chương 46: Bùn Nhão

"Chuyện Quân Vương khom lưng, phong lưu mà cũng ngớ ngẩn."

...

Lâm Kinh Phác sụp eo, chậm rãi nói: "Tiền vẫn có thể thu hồi, nói rõ Yến Hồng lấy bạc quốc khố tư lợi là vì sinh ý."

Ngụy Dịch mơ hồ cảm thấy eo nhỏ trong tay dần nhũn ra, không nỡ dùng sức, nói: "Sinh ý gì lớn đến thế, còn khiến ông ta cam lòng bỏ qua hai châu?"

"Nếu có thể thu tiền cứu mạng hai châu, vậy lần làm ăn này không lỗ vốn. Yến Hồng còn là thừa tướng, một bút của ông ta tất sẽ can hệ tới dân sinh bổn quốc, ví dụ như lương thực, cây thuốc lá, dầu hỏa, vải vóc, có điều kinh doanh trong thời gian ngắn, tiền bạc sẽ xoay vòng, cũng chẳng dễ dàng đến vậy." Lâm Kinh Phác nói.

Đốt cả một đêm, bấc đèn đã hóa thành tro tàn, trong điện không còn ai hầu hạ, Ngụy Dịch bèn đưa tay xốc chao đèn lên, dùng nhẫn áp tắt bấc đèn.

Không còn ánh nến, con chữ như tối sầm đi một chút.

Lâm Kinh Phác không thấy rõ, không thể làm gì khác hơn là ngước mắt lên nhìn Ngụy Dịch, thấy hắn đã đi tới bên băng ghế bốn chân, ngồi sát vào người mình.

Y cũng không dịch đi, đuôi lông mày hơi nhíu lại: "Ngươi lại không có chừng mực, muốn thành thật với ta?"

Ngụy Dịch nở nụ cười, nói: "Quả thực quốc khố không có tiền, chuyện này không quan trọng mấy, cũng chẳng tự thân sinh ra bạc trắng được. Những người trong Hộ Bộ đều thành tinh cả rồi, lỗ thủng có to hơn nữa cũng sẽ luôn có biện pháp lấp trở lại. Yến Hồng nắm giữ quốc khố, bạc là nhược điểm trẫm dùng để bắt ông ta, còn tiêu tốn không ít tâm lực. Có điều bây giờ, việc cấp bách là cứu tế."

Lâm Kinh Phác đặt bút xuống "Ngươi hiểu rất rõ."

Ngụy Dịch nhếch chân lên, nghiêng người nắm đôi vòng vàng trên tay y mà nghịch: "Đều là mạng người, trẫm không trì hoãn được. Khơi thông đường thủy, nhân mã chỉ cần nhanh chóng đuổi đến Lâm Châu, Duẫn Châu, lương thực cũng phải đuổi đến, đâu có chỗ nào là không cần tiền? Yến Hồng không quản đến sống chết của bọn họ, trẫm đây ngồi trên long ỷ cũng không thể ngồi yên không để ý đến."

Lỡ thêm một ngày, tình hình tai nạn sẽ càng hung hiểm thêm một phần. Tình thế hai châu nguy cấp, lại kéo dài nữa sẽ thành nước đổ khó hốt, hắn sợ Lâm Châu, Duẫn Châu sinh loạn.

Cổ tay Lâm Kinh Phác bị Ngụy Dịch chơi ra một vết đỏ mờ, y cụp mắt ôn hòa hỏi: "Nếu thu thập không đủ bạc, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Trẫm từng tra duyệt bút ký chống lũ Ân triều để lại, tính toán qua loa, dựa theo tình thế này, chỉ tính tiền cứu tế Duẫn Châu đã lên tới hai triệu lượng, hai châu là bốn triệu lượng, hoàn toàn còn chưa tính đến tiền bạc tu sửa ngày sau. Quốc khố quá nghèo, lúc này cũng chỉ có thể rút ra một triệu năm mươi lượng, trẫm tư tàng được thêm tám mươi vạn lượng, đến lúc đó đủ loại quan lại có quyên tiền cũng thất thất bát bát, về phần lỗ thủng còn lại..."

Tầm mắt Ngụy Dịch trắng trợn liếc lên trên: "Lâm Nhị gia có tiền mà."

Sắc mặt Lâm Kinh Phác bình tĩnh, dường như sớm đã đoán được tâm tư hắn.

Bây giờ quốc khố Khải triều hư không, triều đình cũng chẳng phải kẻ rỗng túi, không phải là không thu được nhiều bạc như vậy, nhưng Ngụy Dịch đang cần bạc gấp, còn phải điều động chuyển tiền tới hai châu.

Lâm Kinh Phác nhấc đôi cổ tay ửng hồng lên, nói: "Hai chiếc vòng vàng này là bảo bối, bán đi có thể được mười vạn lượng, coi như ta quyên."

Vòng vàng nạm phỉ thủy, điểm ngọc khảm móc câu. Khoảng thời gian trước, vì để Nội phủ có thể đánh ra đôi vòng quý đến thế này, Ngụy Dịch đã phí không ít tâm tư.

Đáy mắt Ngụy Dịch xẹt qua vẻ không thích, lực đạo nắm chặt cổ tay y lớn thêm mấy phần, thấp giọng khuyên bảo: "Đôi vòng tay này là tấm lòng thành của trẫm, không được bán."

"Bất kể là trói buộc người trên giường hay chỉ là đùa giỡn, chơi tận hứng là sẽ quên sạch sẽ, đâu có tâm ý gì đáng giá trân quý." Lâm Kinh Phác cười nhạt nói, nhưng cũng không lấy đôi vòng vàng xuống nữa: "Lại nói, có tiền cũng không thể cho không. Người chơi với ngươi, bạc cũng bị ngươi chơi, Ngụy Dịch, làm Hoàng Đế cũng không thể như vậy được đâu."

Ngụy Dịch cười dỗ y: "Bách tính hai châu sẽ nhớ kỹ công lao của ngươi."

"Chưa chắc họ đã muốn dư nghiệt tiền triều, muốn là muốn dùng danh nghĩa Đại Khải hộ thiên tai, bách tính sẽ càng cảm kích ân đức của Hoàng Đế bọn họ. Ngươi muốn mượn cớ này để tạo dựng uy đức, đúng là thời cơ tốt." Lâm Kinh Phác thẳng thắn đâm thủng cờ hiệu của hắn.

"Giữa ngươi và ta có quá nhiều tính toán, cùng lắm trẫm mượn ngươi." Ngụy Dịch lui một bước, khi nói chuyện khí tức còn du tẩu bên tai y: "Vậy một triệu lượng, nếu muốn giấy nợ, trẫm viết cho ngươi trước."

Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn hắn, thính tai đã đỏ bừng: "Ngươi giở công phu sư tử ngoạm, mượn một cái là một triệu lượng bạc, quả là đề cao ta."

"Hai châu theo sát Tam Quận, nếu hồng thủy này còn chẳng ngừng, sớm muộn gì Tam Quận cũng bị thiếu hụt, không phải ngươi không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh. Bây giờ cứu hai châu cũng là cứu Tam Quận, dừng tổn hại lại đúng lúc, bằng không chờ khi tình hình nghiêm trọng hơn mới bắt đầu tu bổ, vậy sẽ chẳng phải chỉ là một triệu lượng. Lại nói, một triệu lượng cũng chẳng là gì với ngươi, trẫm còn từng sờ đến thứ quý giá nhất của ngươi rồi."

Lâm Kinh Phác liếc hắn một cái, hậu tri hậu giác mới nghe được ý đùa giỡn trong lời nói của Ngụy Dịch, giữa chân mày hơi hạ xuống.

Dư đảng Lâm Ân dù chẳng còn triều đình, cũng không có thuế, nhưng tiền riêng trong túi Lâm Kinh Phác quả thực còn nhiều gấp mấy lần Ngụy Dịch.

Phía Nam giàu có đông đúc, những năm trước khi còn ở Tam Quận, y và huynh đệ Tam Ngô phân nhau không ít tiền lãi, Tào Vấn Thanh cũng có sản nghiệp trong kinh đô và những vùng lân cận, những cửa hàng Thân Đồ kia rải khắp Nam Bắc, đều có sinh ý. Thêm vào đó, trong triều ít nhiều cũng có chi sĩ hướng tâm về tiền triều, dốc cả gia sản giúp đỡ, tiền của An Tri Chấn cũng thường xuyên được dùng để ngầm vận chuyển hàng hóa về phía Nam.

Dư đảng Lâm Ân chưa bao giờ thiếu tiền, chỉ thiếu binh mã và thời cơ mà thôi.

Hiện nay tình hình báo nguy, Lâm Kinh Phác cũng muốn xuất lực cứu tế. Chẳng biết làm sao Lâm Châu và Duẫn Châu lại thuộc sự quản lý của triều đình, quan hệ giữa hai châu và Tam Quận cũng vô cùng vi diệu, đặc biệt là thứ sử Duẫn Châu Sầm Khiêm vẫn luôn canh phòng Tam Quận nghiêm ngặt, dù Lâm Kinh Phác có tiền cũng không chen lọt tay được.

Giờ khắc này, Ngụy Dịch mở miệng vay tiền cũng là đúng với mong muốn dưới đáy lòng y.

"Giấy nợ viết thế nào?" Lâm Kinh Phác xoi mói nhìn về phía Ngụy Dịch, mỉm cười như gió xuân: "Chẳng bằng ngươi dán giấy nợ vào trong đũng quần, về sau mỗi khi cởi quần sẽ lại nhớ kỹ món nợ này."

Ngụy Dịch cũng cười một tiếng, nắm lấy cổ tay y: "Cái gì ra cái đó, lên giường sao lại đề cập đến chuyện tiền bạc? Quá mất hứng."

"Nếu ngươi thiếu tiền ta, tốt nhất là nên cho ta sắc mặt tốt đi, Ngụy Dịch." Lâm Kinh Phác nhàn nhạt trào phúng.

Ngụy Dịch cũng cười nhận. Nhân phẩm hắn không tốt, nếu đổi lại thành Lâm Kinh Phác thiếu nợ hắn một triệu lượng, còn không biết hắn sẽ dằn vặt y đến thế nào.

Cuối cùng mưa dông ngoài trời cũng dừng lại, mây mở sương tan, có ánh nắng nhảy từ cửa cổ phía Đông vào, vừa đúng lúc mặt mày Lâm Kinh Phác nổi lên một tia đỏ ửng, khiến người nhìn chẳng khỏi si mê.

Sáng sớm như say.

Đã đến giờ Thìn, nhóm cung nhân nối đuôi nhau mà vào, hầu hạ Hoàng Đế thay y phục rửa mặt. Ngụy Dịch xua tay để bọn họ lui ra, chỉ chừa lại một bình trà nóng.

Hắn đề bút viết như đầu voi đuôi chuột, để lại giấy lên đùi Lâm Kinh Phác, nói: "Tiền này trẫm nhất thời không trả nổi, ngươi phải thư thả thêm mấy ngày."

"Dễ bàn, chuyện tiền nong không vội, quá mức thì có thể lấy long ỷ ra làm chỗ thế chân." Lâm Kinh Phác không nhanh không chậm cẩn thận thu giấy nợ kia lại, đi rót chén nước uống, dần dần đè ửng đỏ xuống: "Mà số tiền kia, ta không yên lòng giao cho triều thần Đại Khải các ngươi."

Ngụy Dịch sững sờ, bây giờ sắc mặt đã chìm hẳn xuống: "Làm sao, ngươi cũng muốn đi phía Nam?"

Lâm Kinh Phác gật đầu: "Ngươi biết rõ hơn ta, Yến Hồng sai Hồ Dật đi hai châu tra xét tình hình tai nạn, lại không nói liệu Hồ Dật có nghiêm cẩn thẩm tra tình hình tai nạn địa phương không. Chờ nửa tháng sau gã hồi kinh, triều đình lại đẩy chi phí ngân sách về lương thực phía Nam, vậy thì không kịp nữa rồi. Bạc cứu trợ nạn thiên tai lần này tuyệt đối không thể để rơi vào tay triều đình, nhất định phải có người thay ngươi qua đó."

Ngụy Dịch không lên tiếng, đầu ngón tay đánh vòng quanh nắp ấm trà.

Nửa năm trước, Ngũ Tu Hiền đã có ý muốn đón Lâm Kinh Phác về Tam Quận, sau cái chết của Lâm Bội Loan, Nam Bắc lại sinh ra hiềm khích. Lúc này Lâm Kinh Phác lao đến hai châu cứu tế, chuyện vướng tay vướng chân có thể không chỉ là vì tình hình tai nạn.

"Trẫm có thể để cho Ninh Vi Quân đi." Ngụy Dịch nhìn y, ánh mắt chẳng mấy rõ ràng: "Ngươi ở lại Nghiệp Kinh đi."

Lâm Kinh Phác thanh lãnh đối diện với tầm mắt của hắn: "Ninh Vi Quân là người của ngươi trong Hình Bộ, ngắn ngủi nửa năm đã thăng chức ba lần, bây giờ đã là quan viên tứ phẩm quan trọng, nếu lúc này muốn điều đi áp giải tiền bạc về phía Nam, quá mức gây chú ý. Coi như không phải Ninh Vi Quân, những quan chức còn lại mỗi ngày đều phải đi vào yết kiến quan sai nha môn, thiếu một người cũng không được, mỏng chỗ nào bút hướng về chỗ ấy, ngày mai đầy thành Nghiệp Kinh cũng sẽ biết được, nếu có người có tâm làm văn, ắt sẽ khó tránh khỏi huyên náo, xôn xao dư luận. Mà ta không phải quan chức Khải triều, cả ngày trốn trong Diễn Khánh điện của ngươi nửa bước không ra, chỉ cần lưu tâm khóa tin tức trong điện lại, người ngoài đâu ai nào biết thiếu đi một người?"

Đầu lưỡi Ngụy Dịch khàn khàn, ngữ khí lại có mấy phần bất chấp: "Ngàn dặm xa xôi, trẫm e sợ mỹ nhân khom lưng."

"Chuyện Quân Vương khom lưng, phong lưu mà cũng ngớ ngẩn."

Lâm Kinh Phác cười yếu ớt ngâm thơ, âm thầm xoa dịu hết thảy nghi kỵ của Ngụy Dịch, lại vững giọng ổn định nói: "Lâm Châu và Duẫn Châu giấu tình hình tai nạn không báo, nhất định là bị người trong Nghiệp Kinh sai khiến. Nếu Bắc Nam thông suốt, không thể chỉ điều tra Nghiệp Kinh. Ngụy Dịch, ta không riêng gì chỉ giúp ngươi đi đưa tiền."

Nắp ấm trà thình lình bị Ngụy Dịch hất văng lại đây. Hắn sửa lại áo màu minh hoàng một chút, dường như thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt vẫn tối tăm chẳng hề kiên nhẫn: "Nửa tháng. Trẫm một mình đợi ở Nghiệp Kinh, không chờ được quá lâu."

Lâm Kinh Phác đứng dậy, giấu đôi vòng vàng vào trong tay áo, thấy sắc mặt Ngụy Dịch lạnh như huyền thiết bèn nghiêng đầu qua hôn hắn một chút: "Thu lại lòng nghi ngờ vô dụng kia đi thôi. Nếu muốn chạy, ta đã chạy từ sớm, không cần phải chờ đến tận bây giờ."

Y rất ít khi chủ động, cái hôn này bù đắp được cả thiên ngôn vạn ngữ lúc biệt ly.

Ánh mắt chạm nhau phảng phất như băng hỏa hòa lẫn, tan thành một bãi bùn nhão chẳng rõ ràng.

Đầu óc Ngụy Dịch nhất thời mờ mịt một mảnh, keo kiệt nhắm mắt dù chỉ là một khắc mảy may, cuối cùng mạnh mẽ bóp lấy cằm Lâm Kinh Phác, lôi cả người y vào lòng.

Bùn nhão chẳng trát nổi lên tường, không thể làm gì hơn ngoài dính thành một đống, quấn siết lấy nhau trên giường mềm, một hồi một mất một còn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương