Công Lược Lĩnh Chủ Thành Phố Ngầm Kia
-
Chương 57
Chiến tranh! Đánh quái! Xung phong!
Chơi trò chơi thì cái gì kích thích nhất, đương nhiên chính là hiện tại.
Có ai không thích đánh nhau đâu? Huống hồ hiện tại cái trò chơi này ngay cả vú em cũng không có, mỗi người đều đánh nhau bằng sức mạnh nguyên thủy, không muốn chiến đấu không phải là một người chơi tốt.
Dưới sự dẫn dắt của hai NPC Defa cùng Ezhan, các người chơi mỗi người được nhận một bộ thuốc giải bí dược.
Sau đó, bọn họ cầm những trang bị mới tinh, mới vừa được tinh luyện cường hóa xông lên.
Xuất phát cùng bọn họ còn có Gubonake.
Cốt Long hướng lên trời gào rống một tiếng vang dội, ngọn lửa linh hồn bùng nổ nhuộm ban ngày thành một màu tím.
Bên cạnh, Cốt Cốt nghe thấy âm thanh cha rồng của nó cũng thò đầu ra từ trong không gian anh linh.
Bùi Y dò hỏi Louis một chút: “Các hạ, có cho phép Cốt Cốt tham dự trận chiến này không?”
Sau khi được ác ma đỉnh cấp cho phép, Bùi Y hạ lệnh chiến đấu cho Cốt Cốt.
Lại là một tiếng rít gào của Cốt Long vang lên trên chiến trường, thanh âm này của Cốt Cốt còn thô hơn cả cha nó, trực tiếp dọa sợ ác ma cấp thấp và ngưu đầu nhân ở phía đối diện.
“Đây là Cốt Long cấp bậc gì? Thanh âm đáng sợ như vậy?”
Cự thú chiến tranh vô cùng kinh hoàng sau khi nghe thấy tiếng gào rống của hai con Cốt Long, mười mấy con ác ma dùng sức cũng không thể giữ chặt nó.
Quả cầu lửa ngừng lại.
Ezhan hô to: “Chính là bây giờ, xung phong!”
Các người chơi cận chiến đi theo chiến sĩ người lùn xông ra ngoài.
Defa mang theo đoàn pháp sư, ừm, hắn nghĩ là đoàn pháp sư, tiến hành một đợt phép thuần quần thể quy mô lớn.
Các người chơi phát hiện bọn họ không cần niệm chú đã tự động bắt đầu đọc, sau đó một cái võng điện lớn xuất hiện giăng giữa không trung.
Lôi điện màu tím lập lòe, hàng rào điện lật úp xuống dưới.
Một móng vuốt của Gubonake bắt lấy con cự thú chiến tranh kia cứu nó khỏi hàng rào điện.
Cốt Cốt chậm một bước, gầm rú một tiếng đầy hương vị đàn ông về phía cha nó.
Móng vuốt của Gubonake vung một cái, con cự thú chiến tranh kia đã ngã xuống từ trên trời, trên lưng rách ra một lỗ thủng lớn.
“Con trai đáng thương của ta, thanh âm của con khá là tục tằng so với tuổi tác của con đấy.”
Cốt Cốt: “Oa QAQ” Cốt Cốt bắt đầu sản xuất lũ.
Cự thú chiến tranh giãy giụa trong cái hố bị nó đập ra, nó thà chết dưới móng vuốt của Cốt Long còn hơn bị nước mắt của con Cốt Long này chết đuối! Đây không phù hợp với cách chết của một cự thú chiến tranh như nó!”
Quản gia tộc trong suốt lấy ra một cái thảm nhung thiên nga, Louis bọc Bùi Y vào trong thảm, giải phóng hai cánh.
Hắn vỗ cánh bay lên trời cao, nhìn xuống chiến hỏa bên dưới.
Nhóm chức nghiệp cận chiến đã đánh giáp lá cà.
Các người chơi ra sức chém quái nhỏ, cũng may ngoài ngưu đầu nhân ra thì trận chiến công thành lúc này không có quái nhỏ có hình dáng trông giống người chơi khác.
Đương nhiên, một số ít người chơi ngưu đầu nhân vẫn cứ cảm thấy rất khó để chơi.
“Đệt, ông đánh tôi làm gì? Quân mình a!”
Hơi một tí là sẽ bị đồng đội cho một nhát, trải nghiệm trò chơi của các người chơi ngưu đầu nhân liên tục giảm xuống.
“Trước kia đã nói với ông là đừng có chơi ngưu đầu nhân rồi mà.
Cái phiên bản này ngưu đầu nhân chính là trận doanh ác nha.”
“Là cái gì đã xúi ông hôm nay đăng nhập tài khoản phụ ngưu đầu nhân?”
“Đệt, tôi còn trông cậy vào việc trà trộn vào trong lòng địch.
Kết quả vì sao cả hai bên đều chém tôi.”
“Ngưu đầu nhân vĩnh viễn không thể nhận thua! A —” phân tâm trên chiến trường, người chơi này nằm liệt giữa đường.
Ngoại trừ cái này ra, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Cự thú chiến tranh dưới sự đá bóng của hai con Cốt Long, nhanh chóng nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Nhóm Cốt Long không có việc gì làm lại vỗ cánh ai về nhà nấy, chiến trường quá nhỏ, không có không gian cho bọn nó phát huy.
Bùi Y ngáp một cái: “Các hạ, hình như chúng ta đã khống chế được chiến trường.”
Louis: “Rõ ràng.”
Bùi Y: “Nếu quân đội của Ngưu Lãng Minh Qua đều là thực lực này thì hoàn toàn không cần lo lắng.” Mệt y trước đó còn tưởng rằng ác ma sừng trâu ít nhiều cũng là ứng cử viên của Ma Vương, thực lực chắc cũng mạnh như lực lượng phòng thủ của thành phố ngầm AB.
Kết quả, chỉ thế này?’
Bùi Y thậm chí cảm thấy lo lắng từ ban đầu của y cũng là một loại lãng phí.
Louis cười nhẹ ra tiếng: “Em nói rất đúng, quá để hắn ở trong lòng quả thực chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta.
Được rồi, ta nghĩ, chúng ta có thể trở về tiếp tục hưởng thụ suối nước nóng dưới lòng đất.”
————–
Chúng ta đều biết, đeo trang sức cho mị ma là một chuyện vừa đau khổ lại sung sướng.
Đặc biệt là, khi Louis chủ động.
Hình thức màu xanh lục đáng chết kia quả thực như một loại nguyền rủa như hình với bóng.
Louis cảm giác mình sắp nổ, lại vẫn không hề phập phồng.
Hắn mẹ nó còn cấm dục hơn cả đoàn xử nữ hiến tế cho Thần Quang Minh, điều này không hề ác ma chút nào.
Cái đùi thon dài của mị ma, cẳng chân trơn bóng, cổ thiên nga, cùng một tầng cơ bụng mỏng manh tinh xảo, không chỗ nào là không làm ma yêu thích không rời.
Sau đó đâu?
Sau đó đã không có.
Louis cảm thấy bây giờ mình đi khảo hạch đại thần quan là chuẩn không cần chỉnh, thế nhưng tưởng tượng đến Thần Quang Minh trong giả thiết lại nổi lên sự chán ghét theo bản năng.
Thôi bỏ đi, phe đối nghịch.
Tuy rằng phe đối nghịch này ngay cả hình ảnh cũng chưa được phác họa, một phe đối nghịch không có mặt mũi.
Bùi Y mặc vào mảnh vải hai mảnh màu đen, đây là quản gia tri kỷ chuẩn bị, nghe nói là làm theo yêu cầu xu hướng thời trang mới nhất của nhóm mị ma.
Chúng nó gần như có thể che khuất một mảnh nhỏ trước ngực mị ma và phần hông.
Quần, hoặc là đồ vật được gọi là quần, là mảnh vải trước sau được thêu sao sáu cánh màu vàng kim, cái này làm cho nó nhìn như là một cái váy.
Thế nhưng chỉ cần mị ma vừa đi đường là hai mảnh vải này sẽ hoàn toàn không che lấp được cặp chân thon dài thẳng tắp kia.
Đương nhiên, ngoại trừ quần áo cơ bản, trên người mị ma còn mang đầy trang sức linh tinh, mỗi một cái đều là Louis tự tay mang lên.
Bùi Y vốn định nhân lúc Louis mang đống trang sức này cho y thì cùng ác ma đỉnh cấp đến một đoạn giao lưu ***, nhưng làm y thất bại uể oải chính là Louis hoàn toàn không có một chút dao động nào.
Thật là một ác ma đỉnh cấp khó công lược.
Bùi Y đôi khi sẽ tự hỏi một ít vấn đề sâu sắc, đến tột cùng là y mị hoặc Louis, hay là Louis chơi y.
Vấn đề này vô cùng thâm ảo, Bùi Y đến bây giờ còn chưa suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng điều này không quan trọng, y còn trẻ, y có thể hao tổn cả trăm năm, ngàn năm với ác ma đỉnh cấp này.
Chỉ cần mị ma có nghị lực, cho dù là Thần Quang Minh cũng sẽ bị mị ma mê hoặc.
Đây hoàn toàn là sự thật mà cả dưới nền đất đều biết.
Quan trọng chính là, bình thường, không có con mị ma nào sẽ liều mạng với đối tượng bị mị hoặc.
Rừng rậm quá nhiều, vì sao lại phải thắt cổ trên một thân cây?
Thực hiển nhiên, Bùi Y đang chạy như điên về phương hướng này, có thể kéo trở về hay không, không biết.
———–
Các người chơi chiến đấu hăng hái suối một đêm.
Một đêm thời gian trong trò chơi.
Bọn họ thắng chiến tranh, cả quan chỉ huy và boss tinh anh cùng với một số lượng lớn quái nhỏ lười đếm đều bị tiêu diệt sạch.
Độ thuần thục kỹ năng của các chức nghiệp chiến đấu nhìn chung đều tăng lên, tuy rằng sửa trang bị cũng mất không ít tiền, nhưng các người chơi đều chơi vui vẻ.
Bọn họ đã đánh thắng một lần Boss tấn công, đương nhiên điều này không phải là điểm quan trọng.
Quan trọng là danh vọng a, độ hảo cảm của NPC a, tiền a, còn có quan trọng nhất, cấp bậc trang bị tăng lên.
Khi thương thành còn chưa bắt đầu bán thời trang thì mọi người cần cái gì? Chính là trang bị.
Trang bị quan trọng nhất là cái gì? Chính là phẩm chất.
Cho nên, khi bảy ánh trăng lại một lần nữa dâng lên, chiến trường không có người quét tước, thi thể của Boss tinh anh không có người thu dọn, thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm tràn đầy dấu vết chiến hỏa.
Các người chơi chen thành một đoàn ở chỗ của Iron để tăng lên phẩm chất trang bị.
Iron: “A, các cô gái, đám nhóc con, không cần gấp.
Nhìn xem thành phố ngầm của chúng ta, hẳn là phải quét tước sạch sẽ chiến trường đã.”
Mũ Đỏ đúng lúc chạy tới, roi trong tay xoẹt ra tiếng vang xé gió.
“Đều nhàn rỗi như vậy hả? Mau đi quét tước chiến trường! Khung cảnh tồi tàn như vậy thành chủ đại nhân sẽ tức giận!”
Các người chơi ủy khuất chạy đến quét tước chiến trường.
Iron nhân cơ hội đi về phía đại sảnh thành chủ.
Louis tâm tình vô cùng kém tiếp kiến Iron.
“Louis đại nhân tôn kính của tôi.” Iron nói: “Tôi tớ của ngài có một thỉnh cầu hèn mọn.”
Một tay Louis chống đầu, một tay tùy ý vẫy vẫy: “Ông nói đi.”
Iron nói: “Tôi có thể triệu tập một vài học đồ từ thành phố ngầm số 109 lại đây không? Sự nhiệt tình của các con dân mới của ngài đối với trang bị quá là mãnh liệt, chỉ dựa vào lực lượng của mình tôi sợ là không thể kịp thời hoàn thành nhu cầu tăng cấp trang bị của họ.
Người hầu trung thành của ngài vô cùng sợ hãi, trước khi cuộc chiến lần tới bắt đầu, tôi không thể hoàn thành công việc tăng lên phẩm chất của tất cả các chiến sĩ trong thành phố ngầm.”
Louis gật gật đầu: “Ông nói đúng, là ta không suy nghĩ đến vấn đề này.
Ta sẽ cho quản gia một mệnh lệnh, để hắn điều động đủ học đồ đến công tác cho ông cùng với các đạo sư kỹ năng khác.”
Iron cúi người một cái thật sâu: “A, chủ nhân vĩ đại của tôi, vô cùng cảm ơn sự thông cảm của ngài.”
Louis phất phất tay, để Iron nên làm gì thì làm.
Mà hắn cần ngồi trên vương tọa, tiếp tục tự hỏi kiếp sống của trình tự bị thiến.
Đây là hiện trạng bi thảm mà ngay cả đống ảnh nóng HĐ mà Server gửi đến cũng không thể cứu vớt.
“Ai.” Louis thở dài.
Server: “…… Cần thiết sao? Còn không phải chỉ là hình thức màu xanh lục?”
Louis: “Mi không hiểu, này liền giống như mi bị kiểm tra tu sửa được một nửa thì nhân viên chợt cắt đứt dây điện của mi vậy.”
“Trời má.” Server hoảng sợ hét lên một tiếng: “Tàn nhẫn như vậy!? Nhưng tại sao nhân viên kiểm tra lại muốn cắt dây điện của tôi? Thiếu một dây điện tôi không thể vận chuyển bình thường được, nhưng anh mở hình thức màu xanh lục thì cũng không có ảnh hưởng gì đặc biệt a.”
Louis tách khỏi sự kết nối với bạn, cũng từ chối liên kết với bạn trong vòng 24 giờ.
Khi mà Louis đang than ngắn thở dài đối với sinh hoạt hạnh phúc của mình thì Bùi Y đang vô cùng nhiệt tình viết thư cho đại ca.
Y bán trang bị kiếm lời không ít tiền, y đang chuẩn bị nhờ đại ca lại mua một đám trang bị cấp bậc hoàn mỹ nữa, sau đó tiền lời sẽ đầu nhập vào công cuộc xây dựng thành phố ngầm.
Y đã nghĩ kỹ rồi, có thành phố ngầm của Louis các hạ ở bên cạnh, có lẽ y sẽ không mời được con dân sẵn sàng đến ở lại lâu dài.
Nhưng mà y có thể làm hạng mục du lịch đến thành phố ngầm hẻo lánh.
Để con dân của mấy thành phố ngầm trung tâm bên dưới đến thành phố của y du lịch.
Xây mấy cái địa điểm du lịch tương đối mặt đất, sau đó bán hàng mỹ nghệ đặc sắc, trải nghiệm sinh hoạt ở thành phố ngầm biên giới.
Cái này có thể làm cho những cư dân đó cảm giác như được trở về thời kỳ hỗn loạn, để bọn họ sinh ra ảo giác mình rất mạnh, có thể sống ở thành phố ngầm xa xôi.
“Đúng vậy, mình hoàn toàn không cần thu hút con dân ở tầng thứ nhất, cũng không cần phải đi khai quật hai ngọn núi bên cạnh, ta chỉ cần làm hạng mục du lịch, chờ kiếm được đủ tiền thì lại đi thăng cấp trung tâm, mở thêm tầng thứ hai.”
Mị ma rất nhanh đã viết xong thư, gọi phi quạ đưa thư ra ngoài.
Sau khi đại ca mị ma ở Viêm Ngục Chi Thành xa xôi nhận được thư liền mở một cuộc họp gia tộc.
Phí Y: “Các anh em, em trai nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng đã suy nghĩ rõ ràng là cái thành phố ngầm nát đó của y không thể trở thành một thành phố tổng hợp.
Tuy y còn không bỏ cuộc về nhà, nhưng y thành công khai phá một hạng mục du lịch.
Cho nên, có ai sẵn sàng cùng y làm một buổi du lịch biên cảnh một ngày không?”
Hết chương 57..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook