Công Lược Boss Phản Diện
-
Quyển 7 - Chương 25: Xin chào học trưởng (25)
Lãnh Vong Ngạo Thiên bỗng giật mình, vội vàng dừng bước, cảnh giác nhìn hắn.
"Tôi đã biết. Hắn chắc chắn chơi ăn gian!"
"Bang chủ chúng ta xếp hạng nhất trên bảng PK đơn, làm sao mà không đánh lại hắn! Trừ lần đó ra làm gì còn lý do khác?"
"Tuyệt đối không sai được!"
"Nếu như vậy chúng ta cũng không cần khách khí, tất cả cùng lên đi!"
Thật là đê tiện. An Tình nhíu mày, không dám trì hoãn lập tức lấy ra dược bổ sung máu cấp cho Từ Từ San Hô. Nhìn mấy người kia đã giương cung bạt kiếm chạy tới phía Trăng Lạnh Không Thuyền, thanh máu mới tới 60% nhưng An Tình cũng bất chấp vọt lên.
"Tên này thật không biết xấu hổ."
"Chị Chanh, mau gọi thêm người bang hội tới!"
Ánh mắt Lãnh Vong Ngạo Thiên chợt lóe khi nhìn thấy khe hở của Trăng Lạnh Không thuyền, một kiếm nhanh chóng đâm tới——
"Phụt ——"
Trường kiếm cắm sâu vào thân thể, "Thắng!"
"Xoát xoát xoát!"
Trăng Lạnh Không Thuyền giống như khúc gỗ bị lãnh Vong Ngạo Thiên từng chút rút máu.
60%...
30%...
5%...
0%...
"Đinh!"
Thanh máu nháy mắt về 0——
"Thịch ——" Trăng lạnh Không Thuyền lúc đó giống như một cỗ thi thể ngã vật xuống mặt đất.
Lãnh Vong Ngạo Thiên từ từ cong khóe môi, rốt cuộc cũng buông vũ khí trên tay, khẽ cười thỏa mãn. Hắn đã nói làm sao có thể thất bại dưới hạng người vô danh này. Lãnh Vong Ngạo Thiên hoa lệ xoay người, tà áo bay bay, lần nữa rút kiếm vọt tới chỗ Từ Từ San Hô.
"Đi chết đi!"
Ánh sáng chợt lóe, lưỡi kiếm như muốn xuyên thủng thân mình nữ tử áo hồng.
"Oanh oanh oanh ——"
Đất rung núi lở, sương mù lần nữa bao phủ toàn màn hình. Một tia sáng lạnh chợt lóe lên, ánh sáng phản xạ chói mắt khiến lòng người phát lạnh, nơi đó là một thanh kiếm bén nhọn phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt. Lãnh Vong Ngạo Thiên vừa ngẩng đầu, lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng đã kề ngay cổ, cả người hắn cứng ngắc tại chỗ không cách nào chuyển động, xương sống cũng lạnh toát.
"Còn kịp, chưa tính muộn."
Người nọ mặc bộ giáp đen, mái tóc đen dài theo gió phấp phới, đồng tử sâu kín nhàn nhạt đảo qua đối phương. Mày kiếm hơi nâng, môi mỏng hơi mím, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ tỏa ra khí thế vương giả. Hắn đem thanh trường kiếm cực lớn gắt gao hạn chế hành động của Lãnh Vong Ngạo Thiên.
"Chết đi." Hắn đạm mạc gằn từng chữ.
Trên đầu ID: Đêm Trăng Không Sao.
Lúc này An Tình mới hiểu được lúc trước Tần Nguyên Ngăn nói "Đã đến lúc" là ý gì.
"Tôi đã biết. Hắn chắc chắn chơi ăn gian!"
"Bang chủ chúng ta xếp hạng nhất trên bảng PK đơn, làm sao mà không đánh lại hắn! Trừ lần đó ra làm gì còn lý do khác?"
"Tuyệt đối không sai được!"
"Nếu như vậy chúng ta cũng không cần khách khí, tất cả cùng lên đi!"
Thật là đê tiện. An Tình nhíu mày, không dám trì hoãn lập tức lấy ra dược bổ sung máu cấp cho Từ Từ San Hô. Nhìn mấy người kia đã giương cung bạt kiếm chạy tới phía Trăng Lạnh Không Thuyền, thanh máu mới tới 60% nhưng An Tình cũng bất chấp vọt lên.
"Tên này thật không biết xấu hổ."
"Chị Chanh, mau gọi thêm người bang hội tới!"
Ánh mắt Lãnh Vong Ngạo Thiên chợt lóe khi nhìn thấy khe hở của Trăng Lạnh Không thuyền, một kiếm nhanh chóng đâm tới——
"Phụt ——"
Trường kiếm cắm sâu vào thân thể, "Thắng!"
"Xoát xoát xoát!"
Trăng Lạnh Không Thuyền giống như khúc gỗ bị lãnh Vong Ngạo Thiên từng chút rút máu.
60%...
30%...
5%...
0%...
"Đinh!"
Thanh máu nháy mắt về 0——
"Thịch ——" Trăng lạnh Không Thuyền lúc đó giống như một cỗ thi thể ngã vật xuống mặt đất.
Lãnh Vong Ngạo Thiên từ từ cong khóe môi, rốt cuộc cũng buông vũ khí trên tay, khẽ cười thỏa mãn. Hắn đã nói làm sao có thể thất bại dưới hạng người vô danh này. Lãnh Vong Ngạo Thiên hoa lệ xoay người, tà áo bay bay, lần nữa rút kiếm vọt tới chỗ Từ Từ San Hô.
"Đi chết đi!"
Ánh sáng chợt lóe, lưỡi kiếm như muốn xuyên thủng thân mình nữ tử áo hồng.
"Oanh oanh oanh ——"
Đất rung núi lở, sương mù lần nữa bao phủ toàn màn hình. Một tia sáng lạnh chợt lóe lên, ánh sáng phản xạ chói mắt khiến lòng người phát lạnh, nơi đó là một thanh kiếm bén nhọn phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt. Lãnh Vong Ngạo Thiên vừa ngẩng đầu, lưỡi kiếm sắc bén lạnh băng đã kề ngay cổ, cả người hắn cứng ngắc tại chỗ không cách nào chuyển động, xương sống cũng lạnh toát.
"Còn kịp, chưa tính muộn."
Người nọ mặc bộ giáp đen, mái tóc đen dài theo gió phấp phới, đồng tử sâu kín nhàn nhạt đảo qua đối phương. Mày kiếm hơi nâng, môi mỏng hơi mím, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ tỏa ra khí thế vương giả. Hắn đem thanh trường kiếm cực lớn gắt gao hạn chế hành động của Lãnh Vong Ngạo Thiên.
"Chết đi." Hắn đạm mạc gằn từng chữ.
Trên đầu ID: Đêm Trăng Không Sao.
Lúc này An Tình mới hiểu được lúc trước Tần Nguyên Ngăn nói "Đã đến lúc" là ý gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook