Công Khai
-
Chương 27
Kể từ khi được Phó Diên đưa kịch bản [Phù Hoa], Tần Mang liền bắt đầu sự nghiệp giảm cân của mình.
Theo yêu cầu đối với nữ chính liễu yếu đào tơ, thì Tần Mang còn cần phải giảm thêm 5 cân* nữa, nhìn thì không tính là quá nhiều, nhưng đối với người có chỉ số cơ thể vốn đã gầy của Tần Mang mà nói thì cũng khá khó để giảm được.
*5 cân = 2,5kg
Ăn kiêng, tập luyện là điều cần thiết.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, ngoại trừ đọc kịch bản để hiểu hơn về nhân vật mới, thì Tần Mang còn tập trung vào việc ăn uống và luyện tập.
Hôm nay, trong phòng gym tầng 1 của trang viên Hoàn Hồ.
Ánh nắng buổi sáng sớm đặc biệt dễ chịu, chiếu xuyên qua cửa kính rơi vào thân ảnh cô gái đang tập yoga.
Tư thế của Tần Mang uyển chuyển tự nhiên, tựa như một con thiên nga trắng xinh đẹp mà kiêu hãnh.
Từ từ thở ra.
Giọng nói của Mạnh Thính truyền vào tai: “[Hồn Đêm] official weibo đã đăng bài, ngày mai sẽ có buổi họp báo khai máy.”
“Bây giờ mọi người đều đang thảo luận khi nào thì em sẽ vào đoàn.”
“Chậc chậc chậc, anh ta chính là muốn ép em vào đoàn mà.”
Mặc dù đã chấm dứt hợp đồng với Hạc Châu Entertainment nhưng không có nghĩa Tần Mang sẽ không liên quan gì đến [Hồn Đêm] nữa.
Lâm Trần Huyên cũng chính là vịn vào cớ này. Nên mới dám trực tiếp đăng bài công khai nhằm ép cô vào đoàn.
Mọi người đều biết cô đã ký hợp đồng với bộ phim mới của Lâm Trần Huyên, nếu lúc này tiết lộ rằng cô sẽ không tham gia, thì sẽ bị mọi người bàn tán rằng nếu ngay từ đầu đã không muốn diễn thì tại sao lại cùng nhau đi xem phim điện ảnh táo bạo làm gì.
Điều này cũng không thể giải thích được.
Tần Mang từ từ đứng dậy khỏi quả bóng yoga.
Chiếc váy tập bó sát phác họa lên thân hình lả lướt thanh tú của cô, toàn thân trắng nõn đến phát sáng, cô gạt đi phần tóc rối trên mặt rồi mới bước ra ngoài.
Không hề quan tâm tới chủ đề đó.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Nếu như Phó Diên nói có thể giải quyết thì cứ giao cho chị ấy làm đi.
Không nghĩ tới—-
Người giải quyết vốn không phải là Phó Diên.
Tần Mang lười biếng đi xuống cầu thang, chợt nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngồi trong phòng ăn.
Đôi mắt xinh đẹp lúc này chợt hiện lên một vẻ kinh ngạc, cô nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn chưa đi làm à?”
8 giờ rồi.
Không phù hợp với quy luật 6 giờ 30 thức dậy, 7 giờ đi làm của Hạ tổng nha.
Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh nói: “Không vội.”
Sau đó còn lịch sự mời: “Ăn chút gì không?”
Trước mặt Hạ Linh Tễ đang bày một bàn đồ ăn rực rỡ sắc màu.
Kiểu Trung kiểu Tây đều có cả, vừa tinh xảo lại vừa ngon miệng.
Tần Mang đấu tranh vài giây, nếu ăn một miếng này thì tất cả sự luyện tập sáng nay đều công cốc, cô giãy dụa cật lực quay mặt đi: “Tiên nữ….không đói.”
Nếu như Hạ Linh Tễ lại mời cô lần nữa.
Thì bổn tiên nữ sẽ miễn cường mà ăn cùng anh một ít.
Chỉ là ăn một chút chút thôi.
Vậy mà, Hạ Linh Tễ chỉ gật gật đầu mà không nói gì, cũng không có ý định mời cô ăn nữa.
Tần Mang: “……”
Cô chỉ đang khách khí có được không!!!
Vài phút sau.
Tần Mang ngồi đối diện anh, trước mặt không có gì cả.
Cô khoanh tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh đang một mình thưởng thức cả một bàn ăn thịnh soạn, lông mày thanh tú xinh đẹp dưới ánh nắng có vẻ hơi lạnh lùng.
Hạ Linh Tễ tuy bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn chằm chằm nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghiêm túc tự nhiên, bàn tay thon dài cầm dao dĩa chậm rãi ăn bữa sáng, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út phản chiếu một chút ánh sáng.
Bầu không khí lúc này bên trong phòng ăn thật yên tĩnh.
Lúc này quản gia cùng người hầu xuất hiện, đưa thêm đồ ăn cho Hạ Linh Tễ.
Cùng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông cũng có chút ngạc nhiên, lại kính cẩn nói: “Có cần tôi mang bữa sáng lên cho phu nhân không ạ?”
Tần Mang chân trước vừa nói không đói.
Chân sau tất nhiên không thể vả mặt chính mình.
Lúc này, Hạ Linh Tễ tùy ý nói: “Không cần, cho cô ấy một cốc sương mai* là được.”
*Nước lọc đó:))) Rất make color:)))
Quản gia: “Dạ?”
Hạ Linh Tễ lại nói từ từ: “Tiên nữ không ăn đồ ăn của người phàm trần.”
Tần Mang: ????
Đồ đàn ông chó này không kháy cô một câu thì sẽ chết à?
Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô như đang cười lạnh: “Sao anh không thắp hương cho em luôn đi.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi đặt dao dĩa xuống, nhấp một ngụm nước trong ly, đôi môi mỏng ánh lên chút nước khiến cho khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của anh càng trông hấp dẫn, quyến rũ hơn.
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng mà thuận nước đẩy thuyền: “Được thôi.”
“Có một người vợ tiên nữ không ăn đồ trần tục mà chỉ ăn hương hoa như cô Tần đây, quả là may mắn của Hạ mỗ.”
“May mắn cái gì?”
Mạnh Thính vừa xuống lầu không nghe được vế đầu tiên, nhưng lại nghe được vế sau liền theo bản năng hỏi lại.
Hỏi xong, anh ta mới phát hiện ra người mà mình hỏi vậy mà là Hạ tổng!
Mọe nó!
Hạ tổng sao vẫn còn ở đây!
Mạnh Thính chuẩn bị nói xin lỗi.
Thì lại nghe được Hạ Linh Tễ đứng lên, chỉnh lại cúc tay áo rồi đi ra ngoài, lời ít ý nhiều nói ba chữ: “Tiết kiệm tiền.”
Mạnh Thính nhìn thân ảnh của vị nhân vật lớn này rời đi, ngơ ngác đi về phía Tần Mang, miệng mấp máy, một lúc sau mới nói được nói được một câu: “Hạ tổng nhà em thật sự dễ gần đến không ngờ.”
Nghe đi.
Đường đường là một ông chủ có giá trị con người mấy trăm tỷ, vậy mà vẫn còn loại đức tính tốt như “tiết kiệm tiền” này.
Rất kính nể.
Tần Mang mỉm cười.
Chỉ vào bàn đồ ăn của Hạ Linh Tễ, gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Dựa vào tiêu chuẩn của bàn đồ ăn này, mang một phần giống hệt lên cho tôi.”
Nhất định không cho anh tiết kiệm tiền!!
Mạnh Thính giật mình hoảng sợ: “Tổ tông ơi!!”
“Ngài vẫn còn trong giai đoạn giảm cân đấy!!”
*
Lâm Trần Huyên không ngờ rằng Tần Mang sẽ không có động thái gì, xem ra cô thực sự không sợ fans biết cô sẽ không hợp tác với anh ta.
Cô chính là không sợ—
Lúc này trợ lý ngập ngừng hỏi: “Buổi họp báo khai máy ngày mai, còn tổ chức không ạ?”
Lâm Trần Huyên suy nghĩ rất lâu.
“Tổ chức đi.”
Vì bộ phim này, anh ta liền ép buộc làm khó người khác một lần vậy.
Chỉ cần quay bộ phim này, Tần Mang tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận.
Ngày hôm sau, buổi họp báo khai máy hoành tráng của [Hồn Đêm] chính thức được tổ chức, rất nhiều các cơ quan truyền thông được mời tới tham dự.
“Aiza, đến giờ này rồi, sao nam nữ chính vẫn còn chưa tới?”
“Là đến muộn thôi sao?”
“Tần Mang mấy tháng nay không có tham gia bất cứ sự kiện công khai nào, tôi vẫn đang chờ được chụp ảnh cô ấy đây.”
“Nghe nói nam chính Chu Tông cũng là do Lâm đ*o chọn lựa kỹ càng, kỹ thuật diễn xuất cũng đỉnh lắm.”
“Việc chọn lựa diễn viên này, chỉ có thể nói không hổ là Lâm đ*o.”
“……”
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi.
“Đến rồi đến rồi, Chu Tông đến rồi!”
“Tần Mang đâu?”
“Nam nữ chính không xuất hiện cùng nhau sao?”
Ngay khi xung quanh đang ồn ào.
Không ngờ Chu Tông lại vội vàng bước lên sân khấu, vẻ mặt trịnh trọng cầm micro, câu đầu tiên vậy mà là lời xin lỗi.
“Đạo diễn Lâm, thật xin lỗi, tôi muốn từ bỏ vai diễn trong bộ phim này.”
“Sự táo bạo quá lớn, trong lòng tôi vẫn không có cách nào để vượt qua rào cản này.”
“Vô cùng xin lỗi.”
Nói xong, anh ta cúi đầu 90 độ trước mặt Lâm Trần Huyên.
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Trần Huyên lập tức tối sầm lại.
Anh ta đã dự đoán ngày hôm nay sẽ không quá thuận lợi, ví dụ như Tần Mang tùy hứng cố ý vắng mặt, nhưng anh ta không ngờ rằng —vấn đề thật ra lại nằm ở nam diễn viên mà anh ta tin tưởng nhất.
Đây chính là nam diễn viên một tay anh ta nâng đỡ.
Bộ phim đầu tiên của Chu Tông năm đó, cũng chính là được anh ta chọn.
Qua nhiều năm, bọn họ vừa là thầy vừa là bạn.
Cả hiện trường đều trở nên hỗn loạn.
Chẳng có bên truyền thông nào còn để ý đến vì sao nữ chính còn chưa xuất hiện, mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào nút thắt giữa cặp đôi thầy trò này.
Trước mặt toàn bộ mọi người từ bỏ vai diễn!
Điều này như một cú tát, tát thẳng vào mặt Lâm Trần Huyên, không hề cho anh ta chút mặt mũi nào.
Sau đó.
Lâm Trần Huyên đen mặt rời khỏi địa điểm họp báo.
Topic thầy trò trở mặt thành thù đã trở thành chủ đề nóng nhất trong họp báo [Hồn Đêm] hôm nay.
Còn Tần Mang, nữ diễn viên đáng lẽ phải thu hút nhiệt độ cao nhất thì ngược lại trở nên vô hình—-
Rất thần kỳ.
…….
Từ buổi họp báo đó, Lâm Trần Huyên đã phát hiện ra sự nghiệp của mình bắt đầu bị hạn chế ở khắp mọi nơi, đặc biệt là bộ phim [Hồn Đêm], ban đầu là cả nam nữ chính đều từ chối quay phim, sau đó là ngay cả các đầu tư cũng đồng loạt rút vốn.
Ngoài ra, một bộ phim ở nước ngoài ban đầu dự kiến là chuẩn bị ra rạp nhưng cũng bị chặn giữa chừng, hỏi lý do thì nói là ngoài ý muốn.
Loại cảm giác không biết nguy hiểm đang rình rập ở đâu thật đáng sợ.
Người vốn không bao giờ thích đi giao lưu với người khác như Lâm Trần Huyên cũng không còn cách nào khác, phải nhờ người đi nghe ngóng hỏi thăm, sợ anh ta trong lúc vô ý đã đắc tội người lớn mặt nào.
Nhóm người vốn xưng là anh em thân thiết lúc này cũng dường như nhận được sự ám chỉ nào đó, đều cố gắng tránh xa anh ta nhất có thể.
Cuối cùng cũng có một người bạn mạo hiểm danh tính để tiết lộ cho anh ta một cái họ.
Lâm Trần Huyên không thể tin được.
Anh ta chưa bao giờ có thù oán gì với người này, vậy tại sao lại phải chèn ép anh ta?
Một tháng sau.
Phòng tiếp khách, tập đoàn Hạ Thị.
Ly trà trước mặt Lâm Trần Huyên đã được rót thêm 5 lần.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả mái tóc dài bảo bối nhất của mình mà anh ta cũng không thèm chăm sóc, lúc này, dưới ánh sáng những sợi tóc vốn luôn mềm mại và mượt mà cũng trở nên khô xơ.
Anh ta lại một lần nữa vuốt ve ly trà đã nguội lạnh, trầm ngâm suy nghĩ.
Trợ lý lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa kính đã đóng kín, nhỏ giọng nói: “Anh đã đợi 2 tiếng rồi.”
“Vị kia rốt cuộc có thân phận gì?”
Anh ta đã đi theo Lâm đ*o nhiều năm, bất luận là đi đến đâu cũng luôn được mọi người ủng hộ tung hô.
Đây là lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Lâm Trần Huyên không trả lời.
Anh ta đã đợi cả tháng trời mới hẹn gặp được vị này.
Cho dù có đợi mất bao lâu đi chăng nữa, thì anh ta cũng phải chờ.
Lời đồn trong giới không sai, nếu như là trước đây, cho dù Lâm đ*o có là một đạo diễn thiên tài nổi tiếng trong giới thì cũng không thể dễ dàng gặp được vị nhân vật tai to mặt lớn như Hạ Linh Tễ.
Lời nói của người bạn kia vẫn văng vẳng bên tai: “Khi gặp được vị này, đừng đưa ra lý do, cũng đừng giải thích, trước tiên cứ phải xin lỗi đã.”
Bộ phim đầu tiên của Lâm Trần Huyên khi ra mắt ở nước ngoài đã giành được giải thưởng đạo diễn danh giá nhất, sau này sự nghiệp của anh ta thuận buồm xuôi gió, nên tính khí vẫn kiêu ngạo như khi còn trẻ. Nhưng khoảng thời gian này đã nhiều lần chịu tổn thương, khiến tính khí của anh ta gần như bị mài nhẵn lại.
Không lâu sau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Trần Huyên đột nhiên ngước mặt lên nhìn—
Đập vào tầm mắt anh ta là một khuôn mặt có thể làm điên đảo chúng sinh.
Anh ta mắc bệnh nghề nghiệp, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy Hạ Linh Tễ rất phù hợp với vai nam chính trong bộ [Hồn Đêm].
Bí ẩn, cao quý.
Sâu không lường được.
Sau khi Hạ Linh Tễ ngồi vào ghế chủ tọa, ánh mắt rất lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: “3 phút.”
Rõ ràng khuôn mặt tươi sáng như hoa, vô cùng tuấn tú, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại giống như một thần thú cổ xưa ẩn lấp dưới biển sâu, khi anh tùy tiện liếc nhìn ai đó đều sẽ tràn ngập cảm giác lạnh thấu xương.
Như thể bọn họ đều là những con thí tốt, dễ dàng bị anh nắm quyền sinh tử trong tay.
Hẹn trước một tháng.
Chỉ có thể đổi lại 3 phút của anh.
Vậy mà lại không ai dám nói gì.
Lâm Trần Huyên ép mình phải bình tĩnh lại, thực hiện những gì mà người bạn kia đã nói trước đó: “Hạ tổng, tôi trước tiên muốn xin lỗi ngài, nếu như có chỗ nào vô tình mạo phạm đến ngài, mong ngài hãy thứ lỗi.”
Nói xong, anh ta đẩy bản hợp đồng chuyển nhượng đã được chuẩn bị từ lâu.
“Tôi nghe nói ngài thích máy bay trực thăng.”
“Xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi tùy ý vuốt ve chén trà, giọng nói lạnh lùng như suối mát: “Người bị mạo phạm lại không phải là Hạ mỗ.”
Lâm Trần Huyên vẻ mặt có chút cứng lại: “Vậy….”
Bầu không khí nháy mắt trở nên ngưng trệ.
Lúc này, Hạ Linh Tễ liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.
Mặt đồng hồ cao quý và khiêm tốn, nhưng đây lại là mẫu được đặc chế đặt làm riêng đặc biệt từ thương hiệu đồng hồ lâu đời nhất thế giới.
So với món quà bồi tội của Lâm Trần Huyên, cho dù có 10 cái máy bay trực thăng cũng không thể mua được chiếc đồng hồ này.
Lúc này, thư ký Tùng kính cẩn nhắc nhở: “Hết giờ rồi, Hạ tổng, ngài vẫn còn một cuộc họp đang chờ.”
Lâm Trần Huyên đứng dậy cùng lúc với Hạ Linh Tễ.
Không quan tâm đến điều gì mà nói: “Hạ tổng, rốt cuộc bộ phim của tôi đã mạo phạm đến cái gì?”
Hạ Linh Tễ nhàn nhã cài lại cúc tay áo, dáng vẻ tự nhiên, nghiêm túc.
Ẩn ý mà để lại một câu: “Phim của Lâm đ*o, Hạ mỗ cũng không có hứng thú.”
“Nhưng nữ chính anh lại cố tình chọn—-”
“Cạch!”
Tiếng cửa đóng khẽ vang lên.
Cũng phá vỡ suy nghĩ của Lâm Trần Huyên.
Không nhịn được cười khổ một tiếng, hóa ra là vì cô ấy.
Ngay đêm đó.
Lâm Trần Huyên trước nay vẫn luôn kiêu ngạo, đã đăng bài post đầu tiên trên weibo kể từ khi [Hồn Đêm] xảy ra sự cố.
Lâm Trần Huyên V: [Vì lý do cá nhân, bộ phim [Hồn Đêm] sẽ bị hoãn lại vô thời hạn, làm lãng phí thời gian của diễn viên Tần Mang và tất cả các nhân viên công tác khác. Tôi, Lâm Trần Huyên, xin lỗi mọi người.]
Bài post này đã dẫn đến một cuộc thảo luận sôi nổi.
Suy cho cùng thì vị này chính là Lâm Trần Huyên, một đạo diễn tài năng nhưng lại bị mọi người trong ngành phớt lờ.
Nhiệt độ này cũng nhanh chóng tiêu tan.
Fans Tần Mang cũng khá thất vọng, vì cô đã đánh mất một miếng bánh to như vậy.
Nào ngờ.
Không lâu sau đó.
Phòng làm việc mới của Tần Mang chính thức đăng bài.
Cô đã ký hợp đồng với bộ điện ảnh [Phù Hoa] cấp S+.
Từ khi chuyển sang làm việc với đoàn đội chuyên nghiệp hơn, sự nghiệp diễn xuất của Tần Mang đã thực sự đi vào quỹ đạo, toàn bộ tài nguyên mà cô nhận được đều là hàng đầu.
Mạnh Thính thậm chí còn nghĩ rằng Tần Mang phải vươn lên vị trí tuyến một thì mới có thể trở thành người đại ngôn cho thương hiệu trang sức hàng đầu quốc tế.
Nào ngờ trong khoảng thời gian này.
Rất nhiều những thương hiệu đều gửi trang sức mới tới cho cô.
Muốn Tần Mang đeo nó khi tham dự sự kiện, đồng thời cũng mời cô tham gia bữa tiệc “Đêm bất ngờ” dành cho khách hàng thân thiết của thương hiệu.
Làm gì có người phụ nữ nào lại không thích trang sức, đặc biệt là Tần Mang, người từ nhỏ đã thích sưu tầm đá quý.
Tần Mang cũng đã lâu không xuất hiện trước mắt công chúng.
Dù sao thì cô cũng được fans biết đến với nhan sắc đỉnh cao, đương nhiên cũng phải duy trì dáng vẻ xinh đẹp này để cọ mặt fans trong thời gian quay phim chứ.
Vẻ đẹp đỉnh cao có thể bị chôn vùi, nhưng vẻ đẹp đỉnh cao cộng với nguồn tài nguyên cao cấp chính là bước đệm để cô có thể nhanh chóng bước vào giới thời trang xa xỉ.
Bữa tiệc tối cực kỳ sang trọng.
Không ít những minh tinh đỉnh lưu cũng nhận được lời mời.
Tần Mang xuất hiện rực rỡ lộng lẫy trong chiếc váy cúp ngực có họa tiết hoa hợp hoan lấp lánh.
Trong lúc chờ đi thảm đỏ, cô đã gặp được Kỳ Nhung, ít nhất cũng còn có người quen thuộc với mình, cả hai đứng cùng nhau trò chuyện.
Kỳ Nhung đột nhiên kéo tay Tần Mang, kích động nói: “Cô nhìn đi, mau nhìn đi, kia chính là Đàn Quan Nam!”
Tần Mang ngước mắt lên.
Lọt vào tầm mắt là một người đàn ông cao ráo, đĩnh đạc, tuấn tú mặc vest và đi giày da.
Được bao quanh bởi nhiều ống kính, ánh sáng rạng rỡ, anh ta đang đứng trên thảm đỏ và vẫy tay chào mọi người.
Dẫn đến từng tiếng reo hò to nhỏ.
Có thể thấy anh ta là người có địa vị cao nhất trong bữa tiệc này.
Kỳ Nhung thì thầm vào tai cô: “Nếu có thể ngủ với anh ta thì tôi có chết cũng không hối tiếc.”
“Cô thấy sao?”
Lúc này.
Một chiếc xe Pullman màu đen dài sang trọng đỗ phía sau xe Đàn Quan Nam.
Biển số xe cũng cực kỳ quen thuộc.
Đó là chiếc thường đỗ ở bãi đậu xe ở nhà.
Tần Mang tùy ý hất tóc lên, nhướng mi, nhàn nhã nhìn qua.
Lúc này, cửa xe được người phụ trách chờ bên ngoài mở ra.
Đôi chân dài được bao trong chiếc quần tây đen vừa săn chắc vừa thẳng tắp, tỷ lệ thân hình hoàn hảo, không cần bất cứ phụ kiện cầu kỳ nào cũng có thể thấy được dáng vẻ cao quý và lịch lãm tự nhiên của anh, đôi mắt xanh xám sâu thẳm, cả người đều tràn đầy sự cấm dục, lạnh lùng mà quyến rũ.
Hạ Linh Tễ vốn đang nghe người bên cạnh nói, có lẽ anh cũng nhận ra được ánh mắt kia, chậm rãi ngước mắt lên—
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt gợn sóng quyến rũ của Tần Mang phía đối diện.
Rõ ràng chỉ vừa mới gặp nhau tối qua nhưng lúc này Tần Mang vẫn bị người đàn ông này quyến rũ đến mất hồn.
Nhìn nhau thoáng qua nửa giây.
Cô đột nhiên nói: “Nhìn thấy gì chưa?”
Kỳ Nhung: “Cái gì cơ?”
Đầu ngón tay Tần Mang chỉ chếch phía sau phía Đàn Quan Nam một chút—-
Cuối cùng dừng lại phía bên phải anh ta, lối vào VIP.
Người đàn ông đẹp trai bí ẩn bước xuống từ xe Pullman, đang được vây quanh bởi rất nhiều những vệ sĩ.
Tần Mang nhướn mi lên, từ từ nói: “Loại nhan sắc này, tôi mới miễn miễn cưỡng cưỡng ngủ một đêm.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng: Em có chắc là “miễn miễn cưỡng cưỡng”, chứ không phải là “vui sướng phát cuồng” chứ?
Theo yêu cầu đối với nữ chính liễu yếu đào tơ, thì Tần Mang còn cần phải giảm thêm 5 cân* nữa, nhìn thì không tính là quá nhiều, nhưng đối với người có chỉ số cơ thể vốn đã gầy của Tần Mang mà nói thì cũng khá khó để giảm được.
*5 cân = 2,5kg
Ăn kiêng, tập luyện là điều cần thiết.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, ngoại trừ đọc kịch bản để hiểu hơn về nhân vật mới, thì Tần Mang còn tập trung vào việc ăn uống và luyện tập.
Hôm nay, trong phòng gym tầng 1 của trang viên Hoàn Hồ.
Ánh nắng buổi sáng sớm đặc biệt dễ chịu, chiếu xuyên qua cửa kính rơi vào thân ảnh cô gái đang tập yoga.
Tư thế của Tần Mang uyển chuyển tự nhiên, tựa như một con thiên nga trắng xinh đẹp mà kiêu hãnh.
Từ từ thở ra.
Giọng nói của Mạnh Thính truyền vào tai: “[Hồn Đêm] official weibo đã đăng bài, ngày mai sẽ có buổi họp báo khai máy.”
“Bây giờ mọi người đều đang thảo luận khi nào thì em sẽ vào đoàn.”
“Chậc chậc chậc, anh ta chính là muốn ép em vào đoàn mà.”
Mặc dù đã chấm dứt hợp đồng với Hạc Châu Entertainment nhưng không có nghĩa Tần Mang sẽ không liên quan gì đến [Hồn Đêm] nữa.
Lâm Trần Huyên cũng chính là vịn vào cớ này. Nên mới dám trực tiếp đăng bài công khai nhằm ép cô vào đoàn.
Mọi người đều biết cô đã ký hợp đồng với bộ phim mới của Lâm Trần Huyên, nếu lúc này tiết lộ rằng cô sẽ không tham gia, thì sẽ bị mọi người bàn tán rằng nếu ngay từ đầu đã không muốn diễn thì tại sao lại cùng nhau đi xem phim điện ảnh táo bạo làm gì.
Điều này cũng không thể giải thích được.
Tần Mang từ từ đứng dậy khỏi quả bóng yoga.
Chiếc váy tập bó sát phác họa lên thân hình lả lướt thanh tú của cô, toàn thân trắng nõn đến phát sáng, cô gạt đi phần tóc rối trên mặt rồi mới bước ra ngoài.
Không hề quan tâm tới chủ đề đó.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Nếu như Phó Diên nói có thể giải quyết thì cứ giao cho chị ấy làm đi.
Không nghĩ tới—-
Người giải quyết vốn không phải là Phó Diên.
Tần Mang lười biếng đi xuống cầu thang, chợt nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngồi trong phòng ăn.
Đôi mắt xinh đẹp lúc này chợt hiện lên một vẻ kinh ngạc, cô nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn chưa đi làm à?”
8 giờ rồi.
Không phù hợp với quy luật 6 giờ 30 thức dậy, 7 giờ đi làm của Hạ tổng nha.
Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh nói: “Không vội.”
Sau đó còn lịch sự mời: “Ăn chút gì không?”
Trước mặt Hạ Linh Tễ đang bày một bàn đồ ăn rực rỡ sắc màu.
Kiểu Trung kiểu Tây đều có cả, vừa tinh xảo lại vừa ngon miệng.
Tần Mang đấu tranh vài giây, nếu ăn một miếng này thì tất cả sự luyện tập sáng nay đều công cốc, cô giãy dụa cật lực quay mặt đi: “Tiên nữ….không đói.”
Nếu như Hạ Linh Tễ lại mời cô lần nữa.
Thì bổn tiên nữ sẽ miễn cường mà ăn cùng anh một ít.
Chỉ là ăn một chút chút thôi.
Vậy mà, Hạ Linh Tễ chỉ gật gật đầu mà không nói gì, cũng không có ý định mời cô ăn nữa.
Tần Mang: “……”
Cô chỉ đang khách khí có được không!!!
Vài phút sau.
Tần Mang ngồi đối diện anh, trước mặt không có gì cả.
Cô khoanh tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh đang một mình thưởng thức cả một bàn ăn thịnh soạn, lông mày thanh tú xinh đẹp dưới ánh nắng có vẻ hơi lạnh lùng.
Hạ Linh Tễ tuy bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn chằm chằm nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ nghiêm túc tự nhiên, bàn tay thon dài cầm dao dĩa chậm rãi ăn bữa sáng, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út phản chiếu một chút ánh sáng.
Bầu không khí lúc này bên trong phòng ăn thật yên tĩnh.
Lúc này quản gia cùng người hầu xuất hiện, đưa thêm đồ ăn cho Hạ Linh Tễ.
Cùng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Ông cũng có chút ngạc nhiên, lại kính cẩn nói: “Có cần tôi mang bữa sáng lên cho phu nhân không ạ?”
Tần Mang chân trước vừa nói không đói.
Chân sau tất nhiên không thể vả mặt chính mình.
Lúc này, Hạ Linh Tễ tùy ý nói: “Không cần, cho cô ấy một cốc sương mai* là được.”
*Nước lọc đó:))) Rất make color:)))
Quản gia: “Dạ?”
Hạ Linh Tễ lại nói từ từ: “Tiên nữ không ăn đồ ăn của người phàm trần.”
Tần Mang: ????
Đồ đàn ông chó này không kháy cô một câu thì sẽ chết à?
Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô như đang cười lạnh: “Sao anh không thắp hương cho em luôn đi.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi đặt dao dĩa xuống, nhấp một ngụm nước trong ly, đôi môi mỏng ánh lên chút nước khiến cho khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của anh càng trông hấp dẫn, quyến rũ hơn.
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng mà thuận nước đẩy thuyền: “Được thôi.”
“Có một người vợ tiên nữ không ăn đồ trần tục mà chỉ ăn hương hoa như cô Tần đây, quả là may mắn của Hạ mỗ.”
“May mắn cái gì?”
Mạnh Thính vừa xuống lầu không nghe được vế đầu tiên, nhưng lại nghe được vế sau liền theo bản năng hỏi lại.
Hỏi xong, anh ta mới phát hiện ra người mà mình hỏi vậy mà là Hạ tổng!
Mọe nó!
Hạ tổng sao vẫn còn ở đây!
Mạnh Thính chuẩn bị nói xin lỗi.
Thì lại nghe được Hạ Linh Tễ đứng lên, chỉnh lại cúc tay áo rồi đi ra ngoài, lời ít ý nhiều nói ba chữ: “Tiết kiệm tiền.”
Mạnh Thính nhìn thân ảnh của vị nhân vật lớn này rời đi, ngơ ngác đi về phía Tần Mang, miệng mấp máy, một lúc sau mới nói được nói được một câu: “Hạ tổng nhà em thật sự dễ gần đến không ngờ.”
Nghe đi.
Đường đường là một ông chủ có giá trị con người mấy trăm tỷ, vậy mà vẫn còn loại đức tính tốt như “tiết kiệm tiền” này.
Rất kính nể.
Tần Mang mỉm cười.
Chỉ vào bàn đồ ăn của Hạ Linh Tễ, gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Dựa vào tiêu chuẩn của bàn đồ ăn này, mang một phần giống hệt lên cho tôi.”
Nhất định không cho anh tiết kiệm tiền!!
Mạnh Thính giật mình hoảng sợ: “Tổ tông ơi!!”
“Ngài vẫn còn trong giai đoạn giảm cân đấy!!”
*
Lâm Trần Huyên không ngờ rằng Tần Mang sẽ không có động thái gì, xem ra cô thực sự không sợ fans biết cô sẽ không hợp tác với anh ta.
Cô chính là không sợ—
Lúc này trợ lý ngập ngừng hỏi: “Buổi họp báo khai máy ngày mai, còn tổ chức không ạ?”
Lâm Trần Huyên suy nghĩ rất lâu.
“Tổ chức đi.”
Vì bộ phim này, anh ta liền ép buộc làm khó người khác một lần vậy.
Chỉ cần quay bộ phim này, Tần Mang tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận.
Ngày hôm sau, buổi họp báo khai máy hoành tráng của [Hồn Đêm] chính thức được tổ chức, rất nhiều các cơ quan truyền thông được mời tới tham dự.
“Aiza, đến giờ này rồi, sao nam nữ chính vẫn còn chưa tới?”
“Là đến muộn thôi sao?”
“Tần Mang mấy tháng nay không có tham gia bất cứ sự kiện công khai nào, tôi vẫn đang chờ được chụp ảnh cô ấy đây.”
“Nghe nói nam chính Chu Tông cũng là do Lâm đ*o chọn lựa kỹ càng, kỹ thuật diễn xuất cũng đỉnh lắm.”
“Việc chọn lựa diễn viên này, chỉ có thể nói không hổ là Lâm đ*o.”
“……”
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi.
“Đến rồi đến rồi, Chu Tông đến rồi!”
“Tần Mang đâu?”
“Nam nữ chính không xuất hiện cùng nhau sao?”
Ngay khi xung quanh đang ồn ào.
Không ngờ Chu Tông lại vội vàng bước lên sân khấu, vẻ mặt trịnh trọng cầm micro, câu đầu tiên vậy mà là lời xin lỗi.
“Đạo diễn Lâm, thật xin lỗi, tôi muốn từ bỏ vai diễn trong bộ phim này.”
“Sự táo bạo quá lớn, trong lòng tôi vẫn không có cách nào để vượt qua rào cản này.”
“Vô cùng xin lỗi.”
Nói xong, anh ta cúi đầu 90 độ trước mặt Lâm Trần Huyên.
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Trần Huyên lập tức tối sầm lại.
Anh ta đã dự đoán ngày hôm nay sẽ không quá thuận lợi, ví dụ như Tần Mang tùy hứng cố ý vắng mặt, nhưng anh ta không ngờ rằng —vấn đề thật ra lại nằm ở nam diễn viên mà anh ta tin tưởng nhất.
Đây chính là nam diễn viên một tay anh ta nâng đỡ.
Bộ phim đầu tiên của Chu Tông năm đó, cũng chính là được anh ta chọn.
Qua nhiều năm, bọn họ vừa là thầy vừa là bạn.
Cả hiện trường đều trở nên hỗn loạn.
Chẳng có bên truyền thông nào còn để ý đến vì sao nữ chính còn chưa xuất hiện, mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào nút thắt giữa cặp đôi thầy trò này.
Trước mặt toàn bộ mọi người từ bỏ vai diễn!
Điều này như một cú tát, tát thẳng vào mặt Lâm Trần Huyên, không hề cho anh ta chút mặt mũi nào.
Sau đó.
Lâm Trần Huyên đen mặt rời khỏi địa điểm họp báo.
Topic thầy trò trở mặt thành thù đã trở thành chủ đề nóng nhất trong họp báo [Hồn Đêm] hôm nay.
Còn Tần Mang, nữ diễn viên đáng lẽ phải thu hút nhiệt độ cao nhất thì ngược lại trở nên vô hình—-
Rất thần kỳ.
…….
Từ buổi họp báo đó, Lâm Trần Huyên đã phát hiện ra sự nghiệp của mình bắt đầu bị hạn chế ở khắp mọi nơi, đặc biệt là bộ phim [Hồn Đêm], ban đầu là cả nam nữ chính đều từ chối quay phim, sau đó là ngay cả các đầu tư cũng đồng loạt rút vốn.
Ngoài ra, một bộ phim ở nước ngoài ban đầu dự kiến là chuẩn bị ra rạp nhưng cũng bị chặn giữa chừng, hỏi lý do thì nói là ngoài ý muốn.
Loại cảm giác không biết nguy hiểm đang rình rập ở đâu thật đáng sợ.
Người vốn không bao giờ thích đi giao lưu với người khác như Lâm Trần Huyên cũng không còn cách nào khác, phải nhờ người đi nghe ngóng hỏi thăm, sợ anh ta trong lúc vô ý đã đắc tội người lớn mặt nào.
Nhóm người vốn xưng là anh em thân thiết lúc này cũng dường như nhận được sự ám chỉ nào đó, đều cố gắng tránh xa anh ta nhất có thể.
Cuối cùng cũng có một người bạn mạo hiểm danh tính để tiết lộ cho anh ta một cái họ.
Lâm Trần Huyên không thể tin được.
Anh ta chưa bao giờ có thù oán gì với người này, vậy tại sao lại phải chèn ép anh ta?
Một tháng sau.
Phòng tiếp khách, tập đoàn Hạ Thị.
Ly trà trước mặt Lâm Trần Huyên đã được rót thêm 5 lần.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả mái tóc dài bảo bối nhất của mình mà anh ta cũng không thèm chăm sóc, lúc này, dưới ánh sáng những sợi tóc vốn luôn mềm mại và mượt mà cũng trở nên khô xơ.
Anh ta lại một lần nữa vuốt ve ly trà đã nguội lạnh, trầm ngâm suy nghĩ.
Trợ lý lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa kính đã đóng kín, nhỏ giọng nói: “Anh đã đợi 2 tiếng rồi.”
“Vị kia rốt cuộc có thân phận gì?”
Anh ta đã đi theo Lâm đ*o nhiều năm, bất luận là đi đến đâu cũng luôn được mọi người ủng hộ tung hô.
Đây là lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Lâm Trần Huyên không trả lời.
Anh ta đã đợi cả tháng trời mới hẹn gặp được vị này.
Cho dù có đợi mất bao lâu đi chăng nữa, thì anh ta cũng phải chờ.
Lời đồn trong giới không sai, nếu như là trước đây, cho dù Lâm đ*o có là một đạo diễn thiên tài nổi tiếng trong giới thì cũng không thể dễ dàng gặp được vị nhân vật tai to mặt lớn như Hạ Linh Tễ.
Lời nói của người bạn kia vẫn văng vẳng bên tai: “Khi gặp được vị này, đừng đưa ra lý do, cũng đừng giải thích, trước tiên cứ phải xin lỗi đã.”
Bộ phim đầu tiên của Lâm Trần Huyên khi ra mắt ở nước ngoài đã giành được giải thưởng đạo diễn danh giá nhất, sau này sự nghiệp của anh ta thuận buồm xuôi gió, nên tính khí vẫn kiêu ngạo như khi còn trẻ. Nhưng khoảng thời gian này đã nhiều lần chịu tổn thương, khiến tính khí của anh ta gần như bị mài nhẵn lại.
Không lâu sau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Lâm Trần Huyên đột nhiên ngước mặt lên nhìn—
Đập vào tầm mắt anh ta là một khuôn mặt có thể làm điên đảo chúng sinh.
Anh ta mắc bệnh nghề nghiệp, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy Hạ Linh Tễ rất phù hợp với vai nam chính trong bộ [Hồn Đêm].
Bí ẩn, cao quý.
Sâu không lường được.
Sau khi Hạ Linh Tễ ngồi vào ghế chủ tọa, ánh mắt rất lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: “3 phút.”
Rõ ràng khuôn mặt tươi sáng như hoa, vô cùng tuấn tú, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại giống như một thần thú cổ xưa ẩn lấp dưới biển sâu, khi anh tùy tiện liếc nhìn ai đó đều sẽ tràn ngập cảm giác lạnh thấu xương.
Như thể bọn họ đều là những con thí tốt, dễ dàng bị anh nắm quyền sinh tử trong tay.
Hẹn trước một tháng.
Chỉ có thể đổi lại 3 phút của anh.
Vậy mà lại không ai dám nói gì.
Lâm Trần Huyên ép mình phải bình tĩnh lại, thực hiện những gì mà người bạn kia đã nói trước đó: “Hạ tổng, tôi trước tiên muốn xin lỗi ngài, nếu như có chỗ nào vô tình mạo phạm đến ngài, mong ngài hãy thứ lỗi.”
Nói xong, anh ta đẩy bản hợp đồng chuyển nhượng đã được chuẩn bị từ lâu.
“Tôi nghe nói ngài thích máy bay trực thăng.”
“Xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi tùy ý vuốt ve chén trà, giọng nói lạnh lùng như suối mát: “Người bị mạo phạm lại không phải là Hạ mỗ.”
Lâm Trần Huyên vẻ mặt có chút cứng lại: “Vậy….”
Bầu không khí nháy mắt trở nên ngưng trệ.
Lúc này, Hạ Linh Tễ liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.
Mặt đồng hồ cao quý và khiêm tốn, nhưng đây lại là mẫu được đặc chế đặt làm riêng đặc biệt từ thương hiệu đồng hồ lâu đời nhất thế giới.
So với món quà bồi tội của Lâm Trần Huyên, cho dù có 10 cái máy bay trực thăng cũng không thể mua được chiếc đồng hồ này.
Lúc này, thư ký Tùng kính cẩn nhắc nhở: “Hết giờ rồi, Hạ tổng, ngài vẫn còn một cuộc họp đang chờ.”
Lâm Trần Huyên đứng dậy cùng lúc với Hạ Linh Tễ.
Không quan tâm đến điều gì mà nói: “Hạ tổng, rốt cuộc bộ phim của tôi đã mạo phạm đến cái gì?”
Hạ Linh Tễ nhàn nhã cài lại cúc tay áo, dáng vẻ tự nhiên, nghiêm túc.
Ẩn ý mà để lại một câu: “Phim của Lâm đ*o, Hạ mỗ cũng không có hứng thú.”
“Nhưng nữ chính anh lại cố tình chọn—-”
“Cạch!”
Tiếng cửa đóng khẽ vang lên.
Cũng phá vỡ suy nghĩ của Lâm Trần Huyên.
Không nhịn được cười khổ một tiếng, hóa ra là vì cô ấy.
Ngay đêm đó.
Lâm Trần Huyên trước nay vẫn luôn kiêu ngạo, đã đăng bài post đầu tiên trên weibo kể từ khi [Hồn Đêm] xảy ra sự cố.
Lâm Trần Huyên V: [Vì lý do cá nhân, bộ phim [Hồn Đêm] sẽ bị hoãn lại vô thời hạn, làm lãng phí thời gian của diễn viên Tần Mang và tất cả các nhân viên công tác khác. Tôi, Lâm Trần Huyên, xin lỗi mọi người.]
Bài post này đã dẫn đến một cuộc thảo luận sôi nổi.
Suy cho cùng thì vị này chính là Lâm Trần Huyên, một đạo diễn tài năng nhưng lại bị mọi người trong ngành phớt lờ.
Nhiệt độ này cũng nhanh chóng tiêu tan.
Fans Tần Mang cũng khá thất vọng, vì cô đã đánh mất một miếng bánh to như vậy.
Nào ngờ.
Không lâu sau đó.
Phòng làm việc mới của Tần Mang chính thức đăng bài.
Cô đã ký hợp đồng với bộ điện ảnh [Phù Hoa] cấp S+.
Từ khi chuyển sang làm việc với đoàn đội chuyên nghiệp hơn, sự nghiệp diễn xuất của Tần Mang đã thực sự đi vào quỹ đạo, toàn bộ tài nguyên mà cô nhận được đều là hàng đầu.
Mạnh Thính thậm chí còn nghĩ rằng Tần Mang phải vươn lên vị trí tuyến một thì mới có thể trở thành người đại ngôn cho thương hiệu trang sức hàng đầu quốc tế.
Nào ngờ trong khoảng thời gian này.
Rất nhiều những thương hiệu đều gửi trang sức mới tới cho cô.
Muốn Tần Mang đeo nó khi tham dự sự kiện, đồng thời cũng mời cô tham gia bữa tiệc “Đêm bất ngờ” dành cho khách hàng thân thiết của thương hiệu.
Làm gì có người phụ nữ nào lại không thích trang sức, đặc biệt là Tần Mang, người từ nhỏ đã thích sưu tầm đá quý.
Tần Mang cũng đã lâu không xuất hiện trước mắt công chúng.
Dù sao thì cô cũng được fans biết đến với nhan sắc đỉnh cao, đương nhiên cũng phải duy trì dáng vẻ xinh đẹp này để cọ mặt fans trong thời gian quay phim chứ.
Vẻ đẹp đỉnh cao có thể bị chôn vùi, nhưng vẻ đẹp đỉnh cao cộng với nguồn tài nguyên cao cấp chính là bước đệm để cô có thể nhanh chóng bước vào giới thời trang xa xỉ.
Bữa tiệc tối cực kỳ sang trọng.
Không ít những minh tinh đỉnh lưu cũng nhận được lời mời.
Tần Mang xuất hiện rực rỡ lộng lẫy trong chiếc váy cúp ngực có họa tiết hoa hợp hoan lấp lánh.
Trong lúc chờ đi thảm đỏ, cô đã gặp được Kỳ Nhung, ít nhất cũng còn có người quen thuộc với mình, cả hai đứng cùng nhau trò chuyện.
Kỳ Nhung đột nhiên kéo tay Tần Mang, kích động nói: “Cô nhìn đi, mau nhìn đi, kia chính là Đàn Quan Nam!”
Tần Mang ngước mắt lên.
Lọt vào tầm mắt là một người đàn ông cao ráo, đĩnh đạc, tuấn tú mặc vest và đi giày da.
Được bao quanh bởi nhiều ống kính, ánh sáng rạng rỡ, anh ta đang đứng trên thảm đỏ và vẫy tay chào mọi người.
Dẫn đến từng tiếng reo hò to nhỏ.
Có thể thấy anh ta là người có địa vị cao nhất trong bữa tiệc này.
Kỳ Nhung thì thầm vào tai cô: “Nếu có thể ngủ với anh ta thì tôi có chết cũng không hối tiếc.”
“Cô thấy sao?”
Lúc này.
Một chiếc xe Pullman màu đen dài sang trọng đỗ phía sau xe Đàn Quan Nam.
Biển số xe cũng cực kỳ quen thuộc.
Đó là chiếc thường đỗ ở bãi đậu xe ở nhà.
Tần Mang tùy ý hất tóc lên, nhướng mi, nhàn nhã nhìn qua.
Lúc này, cửa xe được người phụ trách chờ bên ngoài mở ra.
Đôi chân dài được bao trong chiếc quần tây đen vừa săn chắc vừa thẳng tắp, tỷ lệ thân hình hoàn hảo, không cần bất cứ phụ kiện cầu kỳ nào cũng có thể thấy được dáng vẻ cao quý và lịch lãm tự nhiên của anh, đôi mắt xanh xám sâu thẳm, cả người đều tràn đầy sự cấm dục, lạnh lùng mà quyến rũ.
Hạ Linh Tễ vốn đang nghe người bên cạnh nói, có lẽ anh cũng nhận ra được ánh mắt kia, chậm rãi ngước mắt lên—
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt gợn sóng quyến rũ của Tần Mang phía đối diện.
Rõ ràng chỉ vừa mới gặp nhau tối qua nhưng lúc này Tần Mang vẫn bị người đàn ông này quyến rũ đến mất hồn.
Nhìn nhau thoáng qua nửa giây.
Cô đột nhiên nói: “Nhìn thấy gì chưa?”
Kỳ Nhung: “Cái gì cơ?”
Đầu ngón tay Tần Mang chỉ chếch phía sau phía Đàn Quan Nam một chút—-
Cuối cùng dừng lại phía bên phải anh ta, lối vào VIP.
Người đàn ông đẹp trai bí ẩn bước xuống từ xe Pullman, đang được vây quanh bởi rất nhiều những vệ sĩ.
Tần Mang nhướn mi lên, từ từ nói: “Loại nhan sắc này, tôi mới miễn miễn cưỡng cưỡng ngủ một đêm.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tổng: Em có chắc là “miễn miễn cưỡng cưỡng”, chứ không phải là “vui sướng phát cuồng” chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook