Công Khai
-
Chương 20
“Under the Night” là địa điểm giải trí lớn nhất ở Thâm Thành, đồng thời cũng là nơi ẩn giấu nhiều điều bí ẩn nhất, bên ngoài thì sang trọng lộng lẫy, những tòa nhà khổng lồ đứng yên lặng một mình trong đêm, khiến người ta mơ mộng về một mộng cảnh tràn đầy hơi thở phàm nhân thế tục.
Một tuần chỉ mở cửa kinh doanh hai đêm, còn bình thường thì không một ai có thể ra vào.
Vào mỗi tối thứ 5 và thứ 7, đúng lúc 12 giờ 10 sẽ được mở cửa, những vị khách sẽ phải trải qua một loạt những sự thẩm tra khắt khe thì mới có thể đi vào.
Loại tiêu chuẩn khắt khe này càng khiến những người khác háo hức muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Tần Mang từ nhỏ đã được bảo vệ cực kỳ tốt, cũng bị chú nhỏ quản lý rất nghiêm ngặt, vậy nên cô rất ít khi đến những địa điểm giải trí như thế này.
Vũ trường rộng lớn, tràn ngập những bữa tiệc tùng sa đọa, trụy lạc, lúc này mọi người đang bị mê mẩn ngợp trong sự vàng son hoa lệ này, còn có người lắc lư, tay cầm theo ly rượu, những vòng khói thuốc mờ mờ ảo ào làm người không thể thoát khỏi.
“Anh trai cậu trang trí quán bar lộng lẫy sa hoa như này, đáng giá nha~”
Lúc Tần Mang đi theo Ổ Vũ Tây vào cửa, liền nhìn thấy một màn như vậy.
Nơi này là sản nghiệp trên danh nghĩa của Ổ Uyên, anh trai ruột Ổ Vũ Tây, như vậy cô ấy mới có thể đưa Tần Mang đến đây chơi vào bằng cửa sau.
“Hì hì, chủ đề lần này là vũ hội mặt nạ hóa trang, nếu không mình cũng không dám mang cậu tới đây. Mau đeo mặt nạ vào trước đi, mặc dù ở đây không cho chụp ảnh, nhưng cũng có rất nhiều người không biết giữ miệng. Dù sao thì hiện tại cậu cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng đấy!” Ổ Vũ Tây cầm một mặt nạ khổng tước đen tự mình đeo lên cho Tần Mang.
Tần Mang chậm rãi bước vào vũ hội với bộ sườn xám xinh đẹp ôm sát lấy thân hình yểu điệu thướt tha.
Cô giống như một tia nắng chói chang rơi vào chiếc ly rực rỡ đầy màu sắc.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lúc này chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo như sứ, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vẻ mặt tự nhiên lại điềm tĩnh, giống như một vị khách đã quen với khung cảnh này.
Ổ Vũ Tây há hốc miệng ngạc nhiên.
Tần Mang thản nhiên nhìn xung quanh: “Các em trai tiểu thịt tươi mới ra lò mà
cậu đã nói đâu?”
“Không phải cậu nói tối nay sẽ có buổi biểu diễn của các tiểu thịt tươi đó sao?”
Biểu diễn cái gì mà biểu diễn.
Rõ ràng chỉ vì người mẫu nam nên mới tới.
So với sự thản nhiên của Tần Mang, sự hưng phấn ban đầu của Ổ Vũ Tây đã tiêu tan đi phần nào, lý trí của cô bắt đầu quay trở về.
Nhất là khi nghe Tần Mang vừa bước vào đã muốn tìm các em trai thịt tươi.
Trong đầu lại hiện lại khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lẽo của chồng Tần Mang, cô không khỏi run cầm cập, luôn có cảm giác mang cô gái đã có chồng đến đây tìm trai có chút vô đạo đức.
“Cậu không sợ Hạ tổng….”
“Nghe đồn rằng, tính tình của vị kia cũng không tốt lắm đâu…..”
Thực tế, Ổ Vũ Tây chỉ mới tiếp xúc với Hạ Linh Tễ khi cô làm phù dâu trong đám cưới của Tần Mang.
Lúc đó cô đã sợ đến mức không dám nói với đối phương một câu nào.
Những gì cô biết chỉ giới hạn ở tin đồn và lời nói của Tần Mang.
“Mình sợ anh ấy?”
Tần Mang tùy tiện tìm một quầy bar gọi đồ uống, khóe môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhạo, đôi mắt quyến rũ câu nhân dưới chiếc mặt nạ lúc này mới chậm rãi ngước lên, lý do chính đáng nói: “Anh ấy không đối diễn với mình, mình chỉ có thể đi tìm người khác thôi.”
Nếu không làm sao cô có thể lấy được giải ảnh hậu?
Còn về việc đi khám bác sĩ.
Cô lại không có bệnh, khám bác sĩ cái mọe gì!
Nghĩ tới lời giải thích của Đào Đàm lúc đó, nụ cười lạnh của Tần Mang càng trở nên rõ ràng hơn.
Hạ Linh Tễ trông thì lịch thiệp lãnh đạm, nhưng thực chất lại độc đoán chuyên quyền từ trong xương cốt, anh sẽ không bao giờ hỏi cô có muốn không, mà anh mặc nhiên cảm thấy đó là những điều cô muốn.
Chẳng trách tối qua lại dễ dàng đáp ứng cô một cách nhanh chóng như vậy.
Hóa ra đó lại là một giao dịch.
“Có lẽ Hạ tổng chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của cậu thôi?”
Tần Mang duỗi tay ra sờ lên trán cô ấy: “Tiểu dưa hấu, cậu không sao chứ? Đang mơ ngủ à?”
“Hạ tổng nhà chúng ta ấy, mỗi ngày phải đảm bảo ngủ đủ 6,49 tiếng, nửa đêm bị mình đánh thức, lại “bận rộn” thêm hai tiếng đồng hồ, thời gian ngủ cực kỳ không đủ nha!”
Lo lắng cho cô?
Làm gì có chuyện đó.
Rõ ràng là sợ cô nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của anh mà thôi!
Từ “bận rộn” ngụ ý cực kỳ sâu sắc.
Là đệ nhất tiểu sắc nữ thâm niên nhiều năm, Ổ Vũ Tây nháy mắt đã hiểu ra: “Oa.”
“Không hổ danh là Hạ tổng, quá đỉnh, một lần tận hai tiếng!!”
Tần Mang đang chuẩn bị uống ly cocktail đã được pha chế xong, khi nghe được những lời này, suýt chút nữa sặc: “……”
Đem ra so với 5 phút của cô, Hạ Linh Tễ tận 2 tiếng.
Thật là quá đáng.
Không, phải là quá quá đáng!
Mọi phương diện đều bị anh áp chế.
Càng nghĩ thì càng tức giận.
Ngay cả những tiểu thịt tươi đẹp trai mềm mại cũng không thấy đâu!
Ổ Vũ Tây họ nhẹ một tiếng: “Đợi thêm tí nữa.”
*
Tầng 5 có một phòng riêng đang được hé cửa.
Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở đại sảnh tầng dưới.
Nhưng từ đại sảnh nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy những lan can cổ điển và tinh xảo, chứ hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên trong. Dường như hai không gian được ngăn cách, tầng dưới tràn đầy sức sống, ngợp trong vàng son hoa lệ, còn tầng trên thì tĩnh lặng và bình yên.
Nơi này là nơi ở của chủ nhân quán bar.
Lúc này, có hai người đàn ông với phong cách khác nhau đang ngồi đối diện nhau.
Trước mặt họ đang bày một ván cờ Tây Dương.
So với cờ vây, tất cả các bước đi đều phải được lên chiến lược và mục tiêu rõ ràng, nhưng Tây Dương lại có tính săn mồi công kích cao hơn.
Đây là trò tiêu khiển yêu thích nhất của Ổ Uyên.
Lúc này.
Có người đi lên lầu nói nhỏ vào tai Ổ Uyên điều gì đó.
Sau đó anh ta không dám nhìn, ngay lập tức liền rời đi.
Bầu không khí liền yên tĩnh trở lại.
Vài giây sau.
“Sao cậu lại đắc tội tiểu sư tử nóng tính kia rồi? Lại còn nhất định phải gọi cái gì mà người mẫu nam tiểu thịt tươi đẹp trai non mềm nữa chứ. Thần tiên các người đánh nhau, có thể buông tha cho phàm nhân nhỏ bé là mình được không?” Ổ Uyên cầm ly rượu lên, dáng vẻ trêu chọc nhìn về người đối diện.
Cái gì mà “phàm nhân nhỏ bé” trong miệng anh ta, hoàn toàn là khiêm tốn.
Xét cho cùng, Ổ Uyên được mệnh danh là vua của thế giới ngầm ở Thâm Thành, địa vị của anh ta ở trong giới kinh doanh cũng chỉ đứng sau Hạ Linh Tễ mà thôi.
Cái “phàm nhân” này, không biết có bao nhiêu thế lực khắp nơi đang nhìn chằm chằm anh ta, nhưng vẫn có thể như không có việc gì mà đứng vững ở khu vực thịnh vượng nhất Thâm Thành nhiều năm như vậy.
Hạ Linh Tễ được Ổ Uyên gọi tới.
Dù sao Ổ Uyên cũng không giống Ổ Vũ Tây, trơ mắt nhìn Tần Mang gây chuyện ở chỗ này.
Tần Mang bây giờ không giống như trước nữa, cô…hiện tại đang được che chở bảo vệ dưới đôi cánh của người trước mặt, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, thì họ Ổ nhà anh cũng không thể gánh chịu được.
Vì vậy, Ổ Uyên chân trước vừa đồng ý với em gái sẽ giúp Tần Mang tìm các người mẫu nam, chân sau liền đá người mẫu nam đi mà gọi chính thất tới.
Bên cạnh bình phong đính đá lộng lẫy, ánh sáng trắng rực rỡ phác thảo khuôn mặt thuần khiết của người đàn ông, khớp xương thon dài đang cầm một quân King, dường như thờ ơ mà chơi đùa với nó.
Tiểu sư tử nóng tính?
Nhớ đến vẻ mặt giận dữ thường ngày của cô.
Thật sự là danh xứng với thực.
“Người mẫu nam?”
Hạ Linh Tễ khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói ra ba chữ, thanh âm cuối còn đọng lại một chút ý vị thâm trường.
Ổ Uyên vuốt ve bật lửa, bật lên bật xuống hai cái cũng không mở hẳn ra, sau đó thuận tay ném lên bàn: “Mình mở cửa đón khách, không phân biệt giới tính, tất nhiên…..”
“Người chơi cũng tất nhiên cũng có cả nam cả nữ.”
“Nhìn thời gian…..chắc cũng sắp tới rồi đó.”
Vừa nói, anh ta vừa đẩy cánh cửa kính cách âm ra.
Căn phòng yên tĩnh ban đầu ngay lập tức tràn ngập tiếng reo hò ầm ĩ bên dưới.
Nói xong, anh ta đặt một chiếc mặt nạ khổng tước trắng lên bàn cờ.
Làm ngơ những quân cờ màu sắc rực rỡ trên mặt bàn, người đàn ông đặt đầu ngón tay lên phía mặt nạ trắng, chậm rãi đẩy về phía Hạ Linh Tễ: “Giữa vợ chồng, không có chuyện gì mà không giải quyết được.”
“Đặc biệt là đối với bạn nhỏ như tiểu sư tử Tần Mang nhà chúng ta.”
“Cực kỳ thích sự phấn kích.”
“Rầm—-”
Cùng với âm thanh giọng nói của Ổ Uyên là tiếng các quân cờ lần lượt rơi xuống.
Nghe thấy ngữ khí của Ổ Uyên khi nhắc đến Tần Mang.
Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng lạnh nhạt mà ngước mắt lên: “Bạn nhỏ nhà cậu?”
“Nhà cậu, nhà cậu.” Ổ Uyên cạn lời.
Một chút bí ẩn trầm thấp trong bầu không khí liền bị đập tan.
Chẳng trách Tần Mang lại nháo nhào muốn tìm các em người mẫu tiểu thịt tươi non mềm.
Người trẻ tuổi thì thích vui đùa tình thú, cái loại người lạnh lùng cao cao tại thượng như Hạ Linh Tễ, có thể chơi cùng Tần Mang cái gì mà tình thú được thì mới lạ đó.
Cũng không trách được vì sao Ổ Uyên không coi trọng cuộc liên hôn của bọn họ.
Dựa theo tính cách và tuổi tác của Tần Mang, nếu sau này thực sự gặp được người đàn ông mà cô thích, có thể cô sẽ hối hận vì quyết định kết hôn vội vàng này của mình.
Nhưng mà.
Ổ Uyên lắc ly rượu trong tay, nhìn thấy Hạ Linh Tễ cầm chiếc mặt nạ lên.
Nếu như bông hoa cao lãnh này thật sự có ý với tiểu sư tử kia, vậy thì sau này……
Hạ Linh Tễ đeo mặt nạ lên, huyết quản nổi rõ trên mu bàn tay, khắp nơi đều như đang viết sự lạnh lùng, cấm dục cùng bạc tình, những điều này khiến cho chiếc mặt nạ khổng tước kia cũng có chút khí chất thần tiên không thể chạm tới.
……
Tần Mang đã uống ba ly rượu.
Mặc dù tửu lượng của cô khá tốt, nhưng đôi mắt đen trong suốt lại chứa từng đợt sương mù nhè nhẹ: “Người đâu?”
Ổ Vũ Tây quay đầu nhìn trợ lý mà anh cô phái tới, thúc giục nói: “Người đâu?”
Trợ lý Dương vừa nhận được tin tức, lập tức nói: “Người đang đợi ở tầng 5 rồi ạ.”
Tầng 5?
Ổ Vũ Tây có chút hoang mang, đó không phải là địa bàn của anh cô sao?”
Trợ lý Dương: “Cô Tần không phải tìm người đến đối diễn sao, ở đây quá ồn nên không tiện. Vậy nên Ổ tổng đặc biệt để trống tầng 5 dành cho ngài.”
Có một số người đã chơi rất high rồi.
Nhảy nhót làm nóng người ở trung tâm sân khấu.
Đặc biệt chủ đề lần này là mặt nạ hóa trang, không ai nhận ra ai, mọi người lại càng chơi càng high.
Cô đã đến đây chơi được hơn tiếng rồi, nếu dựa theo mức độ nổi tiếng thường ngày của mình, có khả năng cao cô đã nhận được một chồng danh thiếp rồi.
Nhưng mà lần này, không có một cái nào.
Vị trí mà hai người ngồi trên quầy bar, khoảng cách ba mét, đừng nói có người đến bắt chuyện, một người đi qua lại cũng không có.
Tần Mang như suy nghĩ gì đó mà nhấp một ngụm Cocktail do bartender đặc biệt pha cho cô, hương vị tuyệt vời của brandy táo pha trộn với thảo mộc liền bùng nổ trong miệng.
Đầu óc lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.
Đúng lúc này, trợ lý Dương ung dung duỗi tay ra: “ Lúc này “người mẫu nam” đã ở tầng 5 chờ rồi ạ.”
“Cô Tần, mời đi bên này.”
Khi nhắc đến “người mẫu nam”, trợ lý Dương có khả năng quản lý biểu cảm rất xuất sắc, nhưng cũng khó có chút run rẩy.
Tần Mang không để ý đến anh ta, cúi đầu nhìn ly Cocktail vừa mới uống một ngụm, không nỡ bỏ đi.
Suy nghĩ vài giây.
Cô dứt khoát cầm ly rượu bước vào trong thang máy, chất lỏng màu hổ phách lay động dưới ánh đèn, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một quả anh đào đen nhỏ nhắn xinh đẹp, đang phát ra ánh sáng kỳ ảo.
Thang máy đi thẳng lên tầng 5.
Tần Mang giẫm lên giày cao gót, thân hình lắc lư mà đẩy cửa kính hé mở, bóng dáng mảnh khảnh bị ánh đèn kéo dài ra.
Ổ Vũ Tây đang định đi cùng.
Giây sau đó, cô bị một cánh tay kéo lại.
“Bang—-”
Trơ mắt nhìn cánh cửa đang khép lại trước mắt mình.
“Anh?”
“Sao anh lại ở đây?”
Ổ Vũ Tây có chút lảo đảo.
Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó, cô liền mở to đôi mắt hồ ly mà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, bỗng nhiên chuông cảnh báo vang lên: “Người mẫu nam không phải là anh đấy chứ?”
Chẳng trách hôm nay đến đây cứ có chút kỳ quái.
Không hề cảm giác được sự xa hoa trụy lạc thường ngày!
Ổ Uyên như nghĩ đến cái gì đó mà ánh mắt lóe lên rồi biến mất—-Tần Mang đã cầm ly Cocktail đó lên.
Khóe môi anh ta có chút ý tứ cong lên.
Hai vợ chồng liên hôn thương nghiệp này…quả thật có một cuộc sống thực sự thú vị nha.
Bỗng nhiên nghe được câu hỏi ngu ngốc của đứa em gái nhà mình: “Chồng cô ấy là ai?”
“Là Hạ Linh Tễ nha!”
“Thế Hạ Linh Tễ là ai?”
Ổ Vũ Tây bị hỏi tới ngơ ngác: “Hạ Linh Tễ là chồng của Tần Mang nha.”
Ổ Uyên: Thôi vậy, có ngốc hơn nữa thì cũng là em gái ruột.
“Hạ Linh Tễ chính là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Thâm Thành, chỉ cần cậu ý nguyện ý, thậm chí cậu ấy có thể nắm trong tay tương lai của tất cả mọi người.”
“Tần Mang chính là Hạ phu nhân mà cậu ấy cưới hỏi đàng hoàng, tương lai sẽ là nữ chủ nhân của Hạ gia, em dẫn cô ấy tới đây để tìm người mẫu nam vui chơi, em điên rồi sao?”
May mắn là hôm nay anh ta cũng ở đây.
Nếu không thì thật sự không biết đứa em gái ngốc này sẽ làm ra chuyện tốt gì nữa.
Hạ Linh Tễ chắc chắn sẽ không làm gì Tần Mang, nhưng….nhà họ Ổ bọn họ thì không chắc chắn.
Ổ Vũ Tây phản ứng rất nhanh, vô thức nhìn về phía cửa kính đã đóng lại.
Được làm từ chất liệu đặc biệt, ngoài khả năng cách âm ra, nhìn từ bên trong thì có thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy được bên trong.
“Hít……..”
“Em hôm nay cosplay thành con rắn à?” Ổ Uyên thắc mắc.
“Điều đó có nghĩa là!! “Người mẫu nam” bên trong kia là Hạ tổng?!”
“Aaaaaaaa!!! Quá lãng mạn rồi!!!!”
“Ôi chu choa mạ ơi, trời đất quỷ thần ơi, Hạ tổng quá biết cách chơi rồi!”
“Giống như “người mẫu nam x nữ khách làng chơi” play vậy!!”
Ổ Uyên cảm thấy có lẽ mình đã quá già, không thể hiểu trong đầu những bạn trẻ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.
Mỗi từ thì đều biết, nhưng ghép nó lại với nhau thì không có khả năng hiểu được nó.
Cuối cùng, anh ta xách theo em gái ngu ngốc đang định chuẩn bị mở cửa này rời khỏi đây.
Cửa kính có chất liệu đặc biệt.
Dù cô áp sát cả tai vào cửa rồi nhưng cũng không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào bên trong.
*
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, Tần Mang hơi giật mình một chút, sau đó vân đạm phong khinh xoay người lại.
Xuyên qua các chuỗi hạt lộng lẫy, ánh mắt cô rơi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đeo mặt nạ khổng tước đen.
Bộ trang phục quân phiệt tràn ngập khí chất, mang lại cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở.
Những chiếc lông vũ màu trắng lạnh lùng, phản chiếu ra đôi mắt xanh xám cực kỳ dễ nhận biết, điềm tĩnh và lãnh đạm, giống như một vị thần ngồi trên thần đàn, sẽ không vì bất cứ người phàm trần nào mà dừng bước.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ khổng tước đen của cô.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái dưới chiếc mặt nạ màu sắc trang nhã càng trở nên rạng rỡ ướt át hơn.
“Người mẫu nam?”
Tần Mang cầm ly rượu trong tay chậm rãi đi tới, giọng điệu kéo dài như đang ngâm trong rượu, phát ra hai chữ không rõ ý vị.
“Vẫn là cosplay à.”
“Ừm, thật sự vẫn là Ổ Uyên hiểu em. ”
Bộ trang phục quân phiệt rất giống nhau.
Mặc bộ trang phục này trên người Giang Hành Duyên, trong lòng Tần Mang không có chút dao động nào, nhưng mặc lên người vị này, cho dù anh có đeo mặt nạ đi chăng nữa, cũng đủ khiến cho cô rối loạn—–
Nhịp tim.
Cô không thích cái cảm giác không thể khống chế được này.
Đặc biệt là khi cô đang mất kiểm soát, còn đối phương thì vẫn cao cao tại thượng trên thần đàn, lãnh đạm mà ung dung.
Cô vô cùng muốn nhìn thấy tảng băng tan chảy, sương lạnh đông cứng, thần đàn sụp đổ.
Vậy nên, Tần Mang vén rèm châu sang một bên.
Những hạt châu hoa lệ lóng lánh uốn khúc dạt sang một bên, phát ra những âm thanh leng keng du dương, lay động đung đưa như một tấm sa mỏng bao trùm đất trời.
Khi Tần Mang nghiêng người, dùng lòng bàn tay chống lên đầu gối người đàn ông để ổn định trọng tâm, một tay cầm chất lỏng màu hổ phách đưa lên môi người đàn ông, nhẹ nhàng rót xuống.
Cho đến khi đôi môi mỏng của anh còn vương một chút ánh rượu.
Tần Mang dán gần vào tai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Anh có biết ly rượu Cocktail này có tên là gì không?”
Giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói ra một từ tiếng Anh tao nhã mà tự nhiên.
“Widow‘s Kiss”
Nụ hôn—-của góa phụ.
Lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô hiện lên một nụ cười ranh mãnh, tựa như trò đùa của mình đã thành công.
Thân người Hạ Linh Tễ hơi nâng lên, ánh mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào, nhưng lại đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh không xương của cô, ngăn cản cô làm đổ ly rượu ra.
“Hết giận chưa?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lãnh đạm, phảng phất như không bị trò đùa dai của cô làm cho tức giận.
Đây chính là lý do tại sao Tần Mang càng tức giận hơn.
Cô cười lạnh một tiếng, đặt mạnh ly rượu lên trên bàn phát ra âm thanh “cộp” một tiếng.
Chất lỏng bên trong hơi sóng sánh, bắn ra ngoài một chút.
Cô nhặt quả anh đào đã ngâm trong ly rượu lên và cắn một miếng, như thể đang cắn vào thịt người nào đó.
Sắc mặt vô cảm trả lời: “Không.”
“Vậy tại sao lại không muốn đi khám bác sĩ?”
Hạ Linh Tễ vẫn không tháo mặt nạ khổng tước trắng trên mặt xuống, hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến khung cảnh ái muội kiều diễm này.
“Thể chất của em có chút dị thường.”
Tần Mang nhíu mày, tay khẽ buông lỏng, lười biếng ngồi xuống ghế sofa đối diện, ngữ khí không quá vui vẻ: “Khám cũng vô dụng, sinh ra đã như vậy rồi.”
Khi còn nhỏ, vì nhiệt độ của cô luôn cao hơn người bình thường nên ngày nào cũng được chú nhỏ đưa đi kiểm tra, cô đã đi vô số những bệnh viện top đầu trong và ngoài nước, nhưng khi chẩn đoán kết quả thì đều nói rằng sinh ra đã như vậy rồi, không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cô.
Ký ức tuổi thơ của Tần Mang đa số là ở những bệnh viện với nhiều phong cách khác nhau.
Vì vậy dẫn tới kết quả là mỗi khi cô nhìn hoặc nghe thấy bệnh viện liền nảy sinh tâm lý kháng cự rất mạnh.
Xương ngón tay của người đàn ông ấn vào mép mặt nạ, vẻ mặt không rõ cảm xúc gì.
Sau đó lại hỏi thêm vài câu liên quan.
Tần Mang vốn muốn đối nghịch với anh.
Nhưng dưới ánh mắt của anh, cô liền dừng lại.
Thôi vậy.
Làm anh từ bỏ ý định đưa cô đi bệnh viện càng quan trọng hơn.
Vì vậy cô nhấn mạnh rằng thật sự mình không có bị bệnh.
Vài phút sau.
Hạ Linh Tễ quá nhàm chán, chán đến mức Tần Mang cảm thấy mặt nạ trên mặt cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, liền giơ tay muốn tháo nó ra.
“Mang về đi.”
Không ngờ, Hạ Linh Tễ lại thong thả ngước mắt lên, lời ít ý nhiều mà nói câu không liên quan gì đến chủ đề bọn họ đang nói.
Tần Mang tay đang cầm mặt nạ cũng khựng lại giây lát.
Cô cảm thấy mình không thể theo kịp tiết tấu suy nghĩ của người đàn ông này.
Cái đồ chơi này dùng để tán tỉnh nhau thôi.
Vẻ mặt anh trông bình tĩnh như một vị bác sĩ chuyên nghiệp đang kiểm tra sức khỏe của cô, vừa nho nhã vừa cấm dục, nhưng lúc này lại không cho phép cô cởi nó ra là có ý gì?
Tần Mang lúc này mới phát hiện, Hạ Linh Tễ vậy mà vẫn chưa cởi, chiếc mặt nạ khổng tước trắng vẫn đang đeo trên mặt, vẫn trước sau như một không một gợn sóng.
“Không phải em muốn đối diễn sao?”
Hạ Linh Tễ cầm ly rượu đặt trên kịch bản lên, chậm rãi hỏi: “Hay là lại không muốn đối nữa rồi?”
Sao lại đột ngột như vậy?
Tầm mắt Tần Mang nhìn theo động tác của anh liền rơi xuống kịch bản.
Trước đây cô bất cẩn vô tình để quên nó trong xe.
Không ngờ lại được Hạ Linh Tễ giữ lại hết.
Cái gì mà không muốn đối nữa, anh nói như kiểu cô là một kẻ hèn nhát, gặp chút khó khăn liền tránh né vậy.
Đối thì đối, ai sợ ai!
“Đối chứ!!”
Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi môi đỏ mọng và làn da trắng như tuyết của cô gái cũng học anh lời ít ý nhiều.
Cũng may là chưa có thay bộ sườn xám lụa tinh tế mà cô đặc biệt mặc cho bữa trưa nay.
Đúng lúc.
Cả hai đều mặc trang phục diễn.
Hạ Linh Tễ tùy ý lật từng trang kịch bản, các khớp xương cân đối, sạch sẽ và thon dài, đẹp đến mức làm những trang giấy kịch bản tầm thường đó cũng toát ra một cảm giác nghiêm túc.
Hạ Linh Tễ châm một điếu thuốc, những ngón tay dài lạnh như ngọc đang nghịch nghịch chiếc bật lửa kim loại, động tác lười biếng nhưng tràn đầy khí chất.
Chiếc áo khoác hơi hé mở để lộ vài chiếc cúc áo sơ mi bên dưới, hormone bùng nổ toát lên vẻ quyến rũ và hoang dã. Cùng với chiếc mặt nạ khổng tước mà anh đeo vừa lộng lẫy vừa thần bí, tạo nên sợ tương phản tột cùng.
Khiến Tần Mang lập tức nhập tâm vào [Kinh Hoa Cựu Mộng].
“Cho dù có ẩn nấp sau pháp luật cũng không sao. Tội ác rõ ràng đã khắc sâu vào xương tủy của chúng ta thì sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ được.”
Tần Mang đã sớm học thuộc lòng kịch bản nên đương nhiên biết những lời này của anh xuất phát từ kịch bản.
Nam nữ chính đang thảo luận về cách vạch trần tội ác của kẻ xấu để chiêu cáo thiên hạ.
Câu này là một câu kinh điển trong kịch bản.
Nhưng không ngờ anh lại bắt đầu thẳng thắn như vậy.
Sau đó ném bật lửa cho Tần Mang.
Tiếp theo của cốt truyện sẽ là nữ chính cầm lấy chiếc bật lửa của nam chính ném cho, bật lửa và châm thuốc, một bên hút thuốc, một bên tiếp tục đọc lời thoại.
Nào ngờ.
Bật lửa kim loại có một công tắc đặc thù, Tần Mang sau khi cầm lên mò mẫm nửa ngày nhưng cũng không tìm thấy.
Cô ngẩng đầu lên nói: “Sao lại không bật lửa lên được.”
Hạ Linh Tễ liếc tầm mắt nhìn đầu ngón tay của cô, ánh mắt đang mơ màng tối sầm trong nháy mắt: “Có thể là hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?”
Nhưng vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy anh bật được lên mà.
Tần Mang rất nhanh đã ý thức được, Hạ Linh Tễ không có đi theo kịch bản, mà anh là tự do phát huy.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, làm sao cô có thể thua được!!!
Tuy rằng cốt truyện đã đi quá xa, nhưng Tần Mang vẫn dùng ngón tay trắng nõn mềm mại cầm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy điếu thuốc: “Vậy làm sao em châm lửa được?”
Ném vấn đề này lại cho anh.
Cô muốn xem Hạ Linh Tễ sẽ trả lời như thế nào.
Người đàn ông đang đeo một chiếc mặt nạ lộng lẫy, có thể thấy rõ đường cong nửa dưới khuôn mặt hoàn mỹ, đôi môi mỏng khẽ mím thành một vòng cung rất nhẹ.
Đột nhiên, Hạ Linh Tễ đưa tay ra rút điếu thuốc chưa châm lửa trong tay cô.
Tần Mang theo bản năng mở miệng, vừa mới chuẩn bị định nói: “Anh….” làm gì?
Lời nói còn chưa nói xong.
Điếu thuốc đã bị Hạ Linh Tễ nhét vào giữa đôi môi đỏ mọng, chặn lời nói tiếp theo của cô.
Đôi mắt ngấn nước của Tần Mang hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức cắn điếu thuốc chưa cháy, đôi môi ẩm ướt như quả anh đào ngâm trong ly Cocktail hổ phách, tỏa ra ánh sáng ẩm ướt quyến rũ khiến người ta muốn hôn lên.
Giây tiếp theo.
Hạ Linh Tễ kẹp điếu thuốc của mình vào giữa đôi môi mỏng, chĩa tàn thuốc đang cháy về phía cô, khi điếu thuốc đang cháy tiếp xúc với điếu thuốc chưa cháy thì ánh lửa đột nhiên bùng lên và lan rộng, như thể trên đầu quả tim có ngọn lửa đang bắt đầu bùng cháy lan rộng ra đồng cỏ lớn.
Giọng nói của người đàn ông mơ hồ, giống như vị thần đang nỉ non bên tai, nhưng ngữ điệu lại quyến rũ đến cực điểm: “Châm thế này.”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Đối diễn play, mặt nạ play, tất cả đều get!!!
Một tuần chỉ mở cửa kinh doanh hai đêm, còn bình thường thì không một ai có thể ra vào.
Vào mỗi tối thứ 5 và thứ 7, đúng lúc 12 giờ 10 sẽ được mở cửa, những vị khách sẽ phải trải qua một loạt những sự thẩm tra khắt khe thì mới có thể đi vào.
Loại tiêu chuẩn khắt khe này càng khiến những người khác háo hức muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Tần Mang từ nhỏ đã được bảo vệ cực kỳ tốt, cũng bị chú nhỏ quản lý rất nghiêm ngặt, vậy nên cô rất ít khi đến những địa điểm giải trí như thế này.
Vũ trường rộng lớn, tràn ngập những bữa tiệc tùng sa đọa, trụy lạc, lúc này mọi người đang bị mê mẩn ngợp trong sự vàng son hoa lệ này, còn có người lắc lư, tay cầm theo ly rượu, những vòng khói thuốc mờ mờ ảo ào làm người không thể thoát khỏi.
“Anh trai cậu trang trí quán bar lộng lẫy sa hoa như này, đáng giá nha~”
Lúc Tần Mang đi theo Ổ Vũ Tây vào cửa, liền nhìn thấy một màn như vậy.
Nơi này là sản nghiệp trên danh nghĩa của Ổ Uyên, anh trai ruột Ổ Vũ Tây, như vậy cô ấy mới có thể đưa Tần Mang đến đây chơi vào bằng cửa sau.
“Hì hì, chủ đề lần này là vũ hội mặt nạ hóa trang, nếu không mình cũng không dám mang cậu tới đây. Mau đeo mặt nạ vào trước đi, mặc dù ở đây không cho chụp ảnh, nhưng cũng có rất nhiều người không biết giữ miệng. Dù sao thì hiện tại cậu cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng đấy!” Ổ Vũ Tây cầm một mặt nạ khổng tước đen tự mình đeo lên cho Tần Mang.
Tần Mang chậm rãi bước vào vũ hội với bộ sườn xám xinh đẹp ôm sát lấy thân hình yểu điệu thướt tha.
Cô giống như một tia nắng chói chang rơi vào chiếc ly rực rỡ đầy màu sắc.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lúc này chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo như sứ, khóe môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vẻ mặt tự nhiên lại điềm tĩnh, giống như một vị khách đã quen với khung cảnh này.
Ổ Vũ Tây há hốc miệng ngạc nhiên.
Tần Mang thản nhiên nhìn xung quanh: “Các em trai tiểu thịt tươi mới ra lò mà
cậu đã nói đâu?”
“Không phải cậu nói tối nay sẽ có buổi biểu diễn của các tiểu thịt tươi đó sao?”
Biểu diễn cái gì mà biểu diễn.
Rõ ràng chỉ vì người mẫu nam nên mới tới.
So với sự thản nhiên của Tần Mang, sự hưng phấn ban đầu của Ổ Vũ Tây đã tiêu tan đi phần nào, lý trí của cô bắt đầu quay trở về.
Nhất là khi nghe Tần Mang vừa bước vào đã muốn tìm các em trai thịt tươi.
Trong đầu lại hiện lại khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lẽo của chồng Tần Mang, cô không khỏi run cầm cập, luôn có cảm giác mang cô gái đã có chồng đến đây tìm trai có chút vô đạo đức.
“Cậu không sợ Hạ tổng….”
“Nghe đồn rằng, tính tình của vị kia cũng không tốt lắm đâu…..”
Thực tế, Ổ Vũ Tây chỉ mới tiếp xúc với Hạ Linh Tễ khi cô làm phù dâu trong đám cưới của Tần Mang.
Lúc đó cô đã sợ đến mức không dám nói với đối phương một câu nào.
Những gì cô biết chỉ giới hạn ở tin đồn và lời nói của Tần Mang.
“Mình sợ anh ấy?”
Tần Mang tùy tiện tìm một quầy bar gọi đồ uống, khóe môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhạo, đôi mắt quyến rũ câu nhân dưới chiếc mặt nạ lúc này mới chậm rãi ngước lên, lý do chính đáng nói: “Anh ấy không đối diễn với mình, mình chỉ có thể đi tìm người khác thôi.”
Nếu không làm sao cô có thể lấy được giải ảnh hậu?
Còn về việc đi khám bác sĩ.
Cô lại không có bệnh, khám bác sĩ cái mọe gì!
Nghĩ tới lời giải thích của Đào Đàm lúc đó, nụ cười lạnh của Tần Mang càng trở nên rõ ràng hơn.
Hạ Linh Tễ trông thì lịch thiệp lãnh đạm, nhưng thực chất lại độc đoán chuyên quyền từ trong xương cốt, anh sẽ không bao giờ hỏi cô có muốn không, mà anh mặc nhiên cảm thấy đó là những điều cô muốn.
Chẳng trách tối qua lại dễ dàng đáp ứng cô một cách nhanh chóng như vậy.
Hóa ra đó lại là một giao dịch.
“Có lẽ Hạ tổng chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của cậu thôi?”
Tần Mang duỗi tay ra sờ lên trán cô ấy: “Tiểu dưa hấu, cậu không sao chứ? Đang mơ ngủ à?”
“Hạ tổng nhà chúng ta ấy, mỗi ngày phải đảm bảo ngủ đủ 6,49 tiếng, nửa đêm bị mình đánh thức, lại “bận rộn” thêm hai tiếng đồng hồ, thời gian ngủ cực kỳ không đủ nha!”
Lo lắng cho cô?
Làm gì có chuyện đó.
Rõ ràng là sợ cô nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của anh mà thôi!
Từ “bận rộn” ngụ ý cực kỳ sâu sắc.
Là đệ nhất tiểu sắc nữ thâm niên nhiều năm, Ổ Vũ Tây nháy mắt đã hiểu ra: “Oa.”
“Không hổ danh là Hạ tổng, quá đỉnh, một lần tận hai tiếng!!”
Tần Mang đang chuẩn bị uống ly cocktail đã được pha chế xong, khi nghe được những lời này, suýt chút nữa sặc: “……”
Đem ra so với 5 phút của cô, Hạ Linh Tễ tận 2 tiếng.
Thật là quá đáng.
Không, phải là quá quá đáng!
Mọi phương diện đều bị anh áp chế.
Càng nghĩ thì càng tức giận.
Ngay cả những tiểu thịt tươi đẹp trai mềm mại cũng không thấy đâu!
Ổ Vũ Tây họ nhẹ một tiếng: “Đợi thêm tí nữa.”
*
Tầng 5 có một phòng riêng đang được hé cửa.
Từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ở đại sảnh tầng dưới.
Nhưng từ đại sảnh nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy những lan can cổ điển và tinh xảo, chứ hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên trong. Dường như hai không gian được ngăn cách, tầng dưới tràn đầy sức sống, ngợp trong vàng son hoa lệ, còn tầng trên thì tĩnh lặng và bình yên.
Nơi này là nơi ở của chủ nhân quán bar.
Lúc này, có hai người đàn ông với phong cách khác nhau đang ngồi đối diện nhau.
Trước mặt họ đang bày một ván cờ Tây Dương.
So với cờ vây, tất cả các bước đi đều phải được lên chiến lược và mục tiêu rõ ràng, nhưng Tây Dương lại có tính săn mồi công kích cao hơn.
Đây là trò tiêu khiển yêu thích nhất của Ổ Uyên.
Lúc này.
Có người đi lên lầu nói nhỏ vào tai Ổ Uyên điều gì đó.
Sau đó anh ta không dám nhìn, ngay lập tức liền rời đi.
Bầu không khí liền yên tĩnh trở lại.
Vài giây sau.
“Sao cậu lại đắc tội tiểu sư tử nóng tính kia rồi? Lại còn nhất định phải gọi cái gì mà người mẫu nam tiểu thịt tươi đẹp trai non mềm nữa chứ. Thần tiên các người đánh nhau, có thể buông tha cho phàm nhân nhỏ bé là mình được không?” Ổ Uyên cầm ly rượu lên, dáng vẻ trêu chọc nhìn về người đối diện.
Cái gì mà “phàm nhân nhỏ bé” trong miệng anh ta, hoàn toàn là khiêm tốn.
Xét cho cùng, Ổ Uyên được mệnh danh là vua của thế giới ngầm ở Thâm Thành, địa vị của anh ta ở trong giới kinh doanh cũng chỉ đứng sau Hạ Linh Tễ mà thôi.
Cái “phàm nhân” này, không biết có bao nhiêu thế lực khắp nơi đang nhìn chằm chằm anh ta, nhưng vẫn có thể như không có việc gì mà đứng vững ở khu vực thịnh vượng nhất Thâm Thành nhiều năm như vậy.
Hạ Linh Tễ được Ổ Uyên gọi tới.
Dù sao Ổ Uyên cũng không giống Ổ Vũ Tây, trơ mắt nhìn Tần Mang gây chuyện ở chỗ này.
Tần Mang bây giờ không giống như trước nữa, cô…hiện tại đang được che chở bảo vệ dưới đôi cánh của người trước mặt, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, thì họ Ổ nhà anh cũng không thể gánh chịu được.
Vì vậy, Ổ Uyên chân trước vừa đồng ý với em gái sẽ giúp Tần Mang tìm các người mẫu nam, chân sau liền đá người mẫu nam đi mà gọi chính thất tới.
Bên cạnh bình phong đính đá lộng lẫy, ánh sáng trắng rực rỡ phác thảo khuôn mặt thuần khiết của người đàn ông, khớp xương thon dài đang cầm một quân King, dường như thờ ơ mà chơi đùa với nó.
Tiểu sư tử nóng tính?
Nhớ đến vẻ mặt giận dữ thường ngày của cô.
Thật sự là danh xứng với thực.
“Người mẫu nam?”
Hạ Linh Tễ khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói ra ba chữ, thanh âm cuối còn đọng lại một chút ý vị thâm trường.
Ổ Uyên vuốt ve bật lửa, bật lên bật xuống hai cái cũng không mở hẳn ra, sau đó thuận tay ném lên bàn: “Mình mở cửa đón khách, không phân biệt giới tính, tất nhiên…..”
“Người chơi cũng tất nhiên cũng có cả nam cả nữ.”
“Nhìn thời gian…..chắc cũng sắp tới rồi đó.”
Vừa nói, anh ta vừa đẩy cánh cửa kính cách âm ra.
Căn phòng yên tĩnh ban đầu ngay lập tức tràn ngập tiếng reo hò ầm ĩ bên dưới.
Nói xong, anh ta đặt một chiếc mặt nạ khổng tước trắng lên bàn cờ.
Làm ngơ những quân cờ màu sắc rực rỡ trên mặt bàn, người đàn ông đặt đầu ngón tay lên phía mặt nạ trắng, chậm rãi đẩy về phía Hạ Linh Tễ: “Giữa vợ chồng, không có chuyện gì mà không giải quyết được.”
“Đặc biệt là đối với bạn nhỏ như tiểu sư tử Tần Mang nhà chúng ta.”
“Cực kỳ thích sự phấn kích.”
“Rầm—-”
Cùng với âm thanh giọng nói của Ổ Uyên là tiếng các quân cờ lần lượt rơi xuống.
Nghe thấy ngữ khí của Ổ Uyên khi nhắc đến Tần Mang.
Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng lạnh nhạt mà ngước mắt lên: “Bạn nhỏ nhà cậu?”
“Nhà cậu, nhà cậu.” Ổ Uyên cạn lời.
Một chút bí ẩn trầm thấp trong bầu không khí liền bị đập tan.
Chẳng trách Tần Mang lại nháo nhào muốn tìm các em người mẫu tiểu thịt tươi non mềm.
Người trẻ tuổi thì thích vui đùa tình thú, cái loại người lạnh lùng cao cao tại thượng như Hạ Linh Tễ, có thể chơi cùng Tần Mang cái gì mà tình thú được thì mới lạ đó.
Cũng không trách được vì sao Ổ Uyên không coi trọng cuộc liên hôn của bọn họ.
Dựa theo tính cách và tuổi tác của Tần Mang, nếu sau này thực sự gặp được người đàn ông mà cô thích, có thể cô sẽ hối hận vì quyết định kết hôn vội vàng này của mình.
Nhưng mà.
Ổ Uyên lắc ly rượu trong tay, nhìn thấy Hạ Linh Tễ cầm chiếc mặt nạ lên.
Nếu như bông hoa cao lãnh này thật sự có ý với tiểu sư tử kia, vậy thì sau này……
Hạ Linh Tễ đeo mặt nạ lên, huyết quản nổi rõ trên mu bàn tay, khắp nơi đều như đang viết sự lạnh lùng, cấm dục cùng bạc tình, những điều này khiến cho chiếc mặt nạ khổng tước kia cũng có chút khí chất thần tiên không thể chạm tới.
……
Tần Mang đã uống ba ly rượu.
Mặc dù tửu lượng của cô khá tốt, nhưng đôi mắt đen trong suốt lại chứa từng đợt sương mù nhè nhẹ: “Người đâu?”
Ổ Vũ Tây quay đầu nhìn trợ lý mà anh cô phái tới, thúc giục nói: “Người đâu?”
Trợ lý Dương vừa nhận được tin tức, lập tức nói: “Người đang đợi ở tầng 5 rồi ạ.”
Tầng 5?
Ổ Vũ Tây có chút hoang mang, đó không phải là địa bàn của anh cô sao?”
Trợ lý Dương: “Cô Tần không phải tìm người đến đối diễn sao, ở đây quá ồn nên không tiện. Vậy nên Ổ tổng đặc biệt để trống tầng 5 dành cho ngài.”
Có một số người đã chơi rất high rồi.
Nhảy nhót làm nóng người ở trung tâm sân khấu.
Đặc biệt chủ đề lần này là mặt nạ hóa trang, không ai nhận ra ai, mọi người lại càng chơi càng high.
Cô đã đến đây chơi được hơn tiếng rồi, nếu dựa theo mức độ nổi tiếng thường ngày của mình, có khả năng cao cô đã nhận được một chồng danh thiếp rồi.
Nhưng mà lần này, không có một cái nào.
Vị trí mà hai người ngồi trên quầy bar, khoảng cách ba mét, đừng nói có người đến bắt chuyện, một người đi qua lại cũng không có.
Tần Mang như suy nghĩ gì đó mà nhấp một ngụm Cocktail do bartender đặc biệt pha cho cô, hương vị tuyệt vời của brandy táo pha trộn với thảo mộc liền bùng nổ trong miệng.
Đầu óc lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.
Đúng lúc này, trợ lý Dương ung dung duỗi tay ra: “ Lúc này “người mẫu nam” đã ở tầng 5 chờ rồi ạ.”
“Cô Tần, mời đi bên này.”
Khi nhắc đến “người mẫu nam”, trợ lý Dương có khả năng quản lý biểu cảm rất xuất sắc, nhưng cũng khó có chút run rẩy.
Tần Mang không để ý đến anh ta, cúi đầu nhìn ly Cocktail vừa mới uống một ngụm, không nỡ bỏ đi.
Suy nghĩ vài giây.
Cô dứt khoát cầm ly rượu bước vào trong thang máy, chất lỏng màu hổ phách lay động dưới ánh đèn, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một quả anh đào đen nhỏ nhắn xinh đẹp, đang phát ra ánh sáng kỳ ảo.
Thang máy đi thẳng lên tầng 5.
Tần Mang giẫm lên giày cao gót, thân hình lắc lư mà đẩy cửa kính hé mở, bóng dáng mảnh khảnh bị ánh đèn kéo dài ra.
Ổ Vũ Tây đang định đi cùng.
Giây sau đó, cô bị một cánh tay kéo lại.
“Bang—-”
Trơ mắt nhìn cánh cửa đang khép lại trước mắt mình.
“Anh?”
“Sao anh lại ở đây?”
Ổ Vũ Tây có chút lảo đảo.
Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó, cô liền mở to đôi mắt hồ ly mà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, bỗng nhiên chuông cảnh báo vang lên: “Người mẫu nam không phải là anh đấy chứ?”
Chẳng trách hôm nay đến đây cứ có chút kỳ quái.
Không hề cảm giác được sự xa hoa trụy lạc thường ngày!
Ổ Uyên như nghĩ đến cái gì đó mà ánh mắt lóe lên rồi biến mất—-Tần Mang đã cầm ly Cocktail đó lên.
Khóe môi anh ta có chút ý tứ cong lên.
Hai vợ chồng liên hôn thương nghiệp này…quả thật có một cuộc sống thực sự thú vị nha.
Bỗng nhiên nghe được câu hỏi ngu ngốc của đứa em gái nhà mình: “Chồng cô ấy là ai?”
“Là Hạ Linh Tễ nha!”
“Thế Hạ Linh Tễ là ai?”
Ổ Vũ Tây bị hỏi tới ngơ ngác: “Hạ Linh Tễ là chồng của Tần Mang nha.”
Ổ Uyên: Thôi vậy, có ngốc hơn nữa thì cũng là em gái ruột.
“Hạ Linh Tễ chính là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Thâm Thành, chỉ cần cậu ý nguyện ý, thậm chí cậu ấy có thể nắm trong tay tương lai của tất cả mọi người.”
“Tần Mang chính là Hạ phu nhân mà cậu ấy cưới hỏi đàng hoàng, tương lai sẽ là nữ chủ nhân của Hạ gia, em dẫn cô ấy tới đây để tìm người mẫu nam vui chơi, em điên rồi sao?”
May mắn là hôm nay anh ta cũng ở đây.
Nếu không thì thật sự không biết đứa em gái ngốc này sẽ làm ra chuyện tốt gì nữa.
Hạ Linh Tễ chắc chắn sẽ không làm gì Tần Mang, nhưng….nhà họ Ổ bọn họ thì không chắc chắn.
Ổ Vũ Tây phản ứng rất nhanh, vô thức nhìn về phía cửa kính đã đóng lại.
Được làm từ chất liệu đặc biệt, ngoài khả năng cách âm ra, nhìn từ bên trong thì có thể nhìn thấy được bên ngoài, nhưng nhìn từ bên ngoài thì không thể thấy được bên trong.
“Hít……..”
“Em hôm nay cosplay thành con rắn à?” Ổ Uyên thắc mắc.
“Điều đó có nghĩa là!! “Người mẫu nam” bên trong kia là Hạ tổng?!”
“Aaaaaaaa!!! Quá lãng mạn rồi!!!!”
“Ôi chu choa mạ ơi, trời đất quỷ thần ơi, Hạ tổng quá biết cách chơi rồi!”
“Giống như “người mẫu nam x nữ khách làng chơi” play vậy!!”
Ổ Uyên cảm thấy có lẽ mình đã quá già, không thể hiểu trong đầu những bạn trẻ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa.
Mỗi từ thì đều biết, nhưng ghép nó lại với nhau thì không có khả năng hiểu được nó.
Cuối cùng, anh ta xách theo em gái ngu ngốc đang định chuẩn bị mở cửa này rời khỏi đây.
Cửa kính có chất liệu đặc biệt.
Dù cô áp sát cả tai vào cửa rồi nhưng cũng không thể nghe được bất cứ động tĩnh nào bên trong.
*
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, Tần Mang hơi giật mình một chút, sau đó vân đạm phong khinh xoay người lại.
Xuyên qua các chuỗi hạt lộng lẫy, ánh mắt cô rơi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đeo mặt nạ khổng tước đen.
Bộ trang phục quân phiệt tràn ngập khí chất, mang lại cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở.
Những chiếc lông vũ màu trắng lạnh lùng, phản chiếu ra đôi mắt xanh xám cực kỳ dễ nhận biết, điềm tĩnh và lãnh đạm, giống như một vị thần ngồi trên thần đàn, sẽ không vì bất cứ người phàm trần nào mà dừng bước.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ khổng tước đen của cô.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái dưới chiếc mặt nạ màu sắc trang nhã càng trở nên rạng rỡ ướt át hơn.
“Người mẫu nam?”
Tần Mang cầm ly rượu trong tay chậm rãi đi tới, giọng điệu kéo dài như đang ngâm trong rượu, phát ra hai chữ không rõ ý vị.
“Vẫn là cosplay à.”
“Ừm, thật sự vẫn là Ổ Uyên hiểu em. ”
Bộ trang phục quân phiệt rất giống nhau.
Mặc bộ trang phục này trên người Giang Hành Duyên, trong lòng Tần Mang không có chút dao động nào, nhưng mặc lên người vị này, cho dù anh có đeo mặt nạ đi chăng nữa, cũng đủ khiến cho cô rối loạn—–
Nhịp tim.
Cô không thích cái cảm giác không thể khống chế được này.
Đặc biệt là khi cô đang mất kiểm soát, còn đối phương thì vẫn cao cao tại thượng trên thần đàn, lãnh đạm mà ung dung.
Cô vô cùng muốn nhìn thấy tảng băng tan chảy, sương lạnh đông cứng, thần đàn sụp đổ.
Vậy nên, Tần Mang vén rèm châu sang một bên.
Những hạt châu hoa lệ lóng lánh uốn khúc dạt sang một bên, phát ra những âm thanh leng keng du dương, lay động đung đưa như một tấm sa mỏng bao trùm đất trời.
Khi Tần Mang nghiêng người, dùng lòng bàn tay chống lên đầu gối người đàn ông để ổn định trọng tâm, một tay cầm chất lỏng màu hổ phách đưa lên môi người đàn ông, nhẹ nhàng rót xuống.
Cho đến khi đôi môi mỏng của anh còn vương một chút ánh rượu.
Tần Mang dán gần vào tai anh, nhẹ giọng thì thầm: “Anh có biết ly rượu Cocktail này có tên là gì không?”
Giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói ra một từ tiếng Anh tao nhã mà tự nhiên.
“Widow‘s Kiss”
Nụ hôn—-của góa phụ.
Lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô hiện lên một nụ cười ranh mãnh, tựa như trò đùa của mình đã thành công.
Thân người Hạ Linh Tễ hơi nâng lên, ánh mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào, nhưng lại đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh không xương của cô, ngăn cản cô làm đổ ly rượu ra.
“Hết giận chưa?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lãnh đạm, phảng phất như không bị trò đùa dai của cô làm cho tức giận.
Đây chính là lý do tại sao Tần Mang càng tức giận hơn.
Cô cười lạnh một tiếng, đặt mạnh ly rượu lên trên bàn phát ra âm thanh “cộp” một tiếng.
Chất lỏng bên trong hơi sóng sánh, bắn ra ngoài một chút.
Cô nhặt quả anh đào đã ngâm trong ly rượu lên và cắn một miếng, như thể đang cắn vào thịt người nào đó.
Sắc mặt vô cảm trả lời: “Không.”
“Vậy tại sao lại không muốn đi khám bác sĩ?”
Hạ Linh Tễ vẫn không tháo mặt nạ khổng tước trắng trên mặt xuống, hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến khung cảnh ái muội kiều diễm này.
“Thể chất của em có chút dị thường.”
Tần Mang nhíu mày, tay khẽ buông lỏng, lười biếng ngồi xuống ghế sofa đối diện, ngữ khí không quá vui vẻ: “Khám cũng vô dụng, sinh ra đã như vậy rồi.”
Khi còn nhỏ, vì nhiệt độ của cô luôn cao hơn người bình thường nên ngày nào cũng được chú nhỏ đưa đi kiểm tra, cô đã đi vô số những bệnh viện top đầu trong và ngoài nước, nhưng khi chẩn đoán kết quả thì đều nói rằng sinh ra đã như vậy rồi, không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cô.
Ký ức tuổi thơ của Tần Mang đa số là ở những bệnh viện với nhiều phong cách khác nhau.
Vì vậy dẫn tới kết quả là mỗi khi cô nhìn hoặc nghe thấy bệnh viện liền nảy sinh tâm lý kháng cự rất mạnh.
Xương ngón tay của người đàn ông ấn vào mép mặt nạ, vẻ mặt không rõ cảm xúc gì.
Sau đó lại hỏi thêm vài câu liên quan.
Tần Mang vốn muốn đối nghịch với anh.
Nhưng dưới ánh mắt của anh, cô liền dừng lại.
Thôi vậy.
Làm anh từ bỏ ý định đưa cô đi bệnh viện càng quan trọng hơn.
Vì vậy cô nhấn mạnh rằng thật sự mình không có bị bệnh.
Vài phút sau.
Hạ Linh Tễ quá nhàm chán, chán đến mức Tần Mang cảm thấy mặt nạ trên mặt cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, liền giơ tay muốn tháo nó ra.
“Mang về đi.”
Không ngờ, Hạ Linh Tễ lại thong thả ngước mắt lên, lời ít ý nhiều mà nói câu không liên quan gì đến chủ đề bọn họ đang nói.
Tần Mang tay đang cầm mặt nạ cũng khựng lại giây lát.
Cô cảm thấy mình không thể theo kịp tiết tấu suy nghĩ của người đàn ông này.
Cái đồ chơi này dùng để tán tỉnh nhau thôi.
Vẻ mặt anh trông bình tĩnh như một vị bác sĩ chuyên nghiệp đang kiểm tra sức khỏe của cô, vừa nho nhã vừa cấm dục, nhưng lúc này lại không cho phép cô cởi nó ra là có ý gì?
Tần Mang lúc này mới phát hiện, Hạ Linh Tễ vậy mà vẫn chưa cởi, chiếc mặt nạ khổng tước trắng vẫn đang đeo trên mặt, vẫn trước sau như một không một gợn sóng.
“Không phải em muốn đối diễn sao?”
Hạ Linh Tễ cầm ly rượu đặt trên kịch bản lên, chậm rãi hỏi: “Hay là lại không muốn đối nữa rồi?”
Sao lại đột ngột như vậy?
Tầm mắt Tần Mang nhìn theo động tác của anh liền rơi xuống kịch bản.
Trước đây cô bất cẩn vô tình để quên nó trong xe.
Không ngờ lại được Hạ Linh Tễ giữ lại hết.
Cái gì mà không muốn đối nữa, anh nói như kiểu cô là một kẻ hèn nhát, gặp chút khó khăn liền tránh né vậy.
Đối thì đối, ai sợ ai!
“Đối chứ!!”
Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi môi đỏ mọng và làn da trắng như tuyết của cô gái cũng học anh lời ít ý nhiều.
Cũng may là chưa có thay bộ sườn xám lụa tinh tế mà cô đặc biệt mặc cho bữa trưa nay.
Đúng lúc.
Cả hai đều mặc trang phục diễn.
Hạ Linh Tễ tùy ý lật từng trang kịch bản, các khớp xương cân đối, sạch sẽ và thon dài, đẹp đến mức làm những trang giấy kịch bản tầm thường đó cũng toát ra một cảm giác nghiêm túc.
Hạ Linh Tễ châm một điếu thuốc, những ngón tay dài lạnh như ngọc đang nghịch nghịch chiếc bật lửa kim loại, động tác lười biếng nhưng tràn đầy khí chất.
Chiếc áo khoác hơi hé mở để lộ vài chiếc cúc áo sơ mi bên dưới, hormone bùng nổ toát lên vẻ quyến rũ và hoang dã. Cùng với chiếc mặt nạ khổng tước mà anh đeo vừa lộng lẫy vừa thần bí, tạo nên sợ tương phản tột cùng.
Khiến Tần Mang lập tức nhập tâm vào [Kinh Hoa Cựu Mộng].
“Cho dù có ẩn nấp sau pháp luật cũng không sao. Tội ác rõ ràng đã khắc sâu vào xương tủy của chúng ta thì sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ được.”
Tần Mang đã sớm học thuộc lòng kịch bản nên đương nhiên biết những lời này của anh xuất phát từ kịch bản.
Nam nữ chính đang thảo luận về cách vạch trần tội ác của kẻ xấu để chiêu cáo thiên hạ.
Câu này là một câu kinh điển trong kịch bản.
Nhưng không ngờ anh lại bắt đầu thẳng thắn như vậy.
Sau đó ném bật lửa cho Tần Mang.
Tiếp theo của cốt truyện sẽ là nữ chính cầm lấy chiếc bật lửa của nam chính ném cho, bật lửa và châm thuốc, một bên hút thuốc, một bên tiếp tục đọc lời thoại.
Nào ngờ.
Bật lửa kim loại có một công tắc đặc thù, Tần Mang sau khi cầm lên mò mẫm nửa ngày nhưng cũng không tìm thấy.
Cô ngẩng đầu lên nói: “Sao lại không bật lửa lên được.”
Hạ Linh Tễ liếc tầm mắt nhìn đầu ngón tay của cô, ánh mắt đang mơ màng tối sầm trong nháy mắt: “Có thể là hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?”
Nhưng vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy anh bật được lên mà.
Tần Mang rất nhanh đã ý thức được, Hạ Linh Tễ không có đi theo kịch bản, mà anh là tự do phát huy.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, làm sao cô có thể thua được!!!
Tuy rằng cốt truyện đã đi quá xa, nhưng Tần Mang vẫn dùng ngón tay trắng nõn mềm mại cầm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy điếu thuốc: “Vậy làm sao em châm lửa được?”
Ném vấn đề này lại cho anh.
Cô muốn xem Hạ Linh Tễ sẽ trả lời như thế nào.
Người đàn ông đang đeo một chiếc mặt nạ lộng lẫy, có thể thấy rõ đường cong nửa dưới khuôn mặt hoàn mỹ, đôi môi mỏng khẽ mím thành một vòng cung rất nhẹ.
Đột nhiên, Hạ Linh Tễ đưa tay ra rút điếu thuốc chưa châm lửa trong tay cô.
Tần Mang theo bản năng mở miệng, vừa mới chuẩn bị định nói: “Anh….” làm gì?
Lời nói còn chưa nói xong.
Điếu thuốc đã bị Hạ Linh Tễ nhét vào giữa đôi môi đỏ mọng, chặn lời nói tiếp theo của cô.
Đôi mắt ngấn nước của Tần Mang hiện lên vẻ kinh ngạc, vô thức cắn điếu thuốc chưa cháy, đôi môi ẩm ướt như quả anh đào ngâm trong ly Cocktail hổ phách, tỏa ra ánh sáng ẩm ướt quyến rũ khiến người ta muốn hôn lên.
Giây tiếp theo.
Hạ Linh Tễ kẹp điếu thuốc của mình vào giữa đôi môi mỏng, chĩa tàn thuốc đang cháy về phía cô, khi điếu thuốc đang cháy tiếp xúc với điếu thuốc chưa cháy thì ánh lửa đột nhiên bùng lên và lan rộng, như thể trên đầu quả tim có ngọn lửa đang bắt đầu bùng cháy lan rộng ra đồng cỏ lớn.
Giọng nói của người đàn ông mơ hồ, giống như vị thần đang nỉ non bên tai, nhưng ngữ điệu lại quyến rũ đến cực điểm: “Châm thế này.”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Đối diễn play, mặt nạ play, tất cả đều get!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook