Công Khai
-
Chương 12
Ánh sáng trong căn phòng mờ nhạt ảm đạm.
Tần Mang hai tai như đánh trống, nhịp tim cũng đập thình thịch, mọi thứ đều bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Không biết là do tác dụng của rượu hay là lời nói mạnh mẽ và thẳng thắn của Hạ Linh Tễ.
Cô hoài nghi chính mình liệu có đang nghe nhầm hay không.
Nó hoàn toàn không giống tác phong hành xử của Hạ Linh Tễ chút nào.
Cô gái loạng choạng túm lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, cố gắng đứng thẳng dậy nhìn anh.
Theo chuyển động, dây áo trên bờ vai thon thả rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết thanh tú, nhưng cô không hề nhận ra mà nhìn thẳng vào đối phương.
Trong hơi thở có chút rượu vương vấn, quấn quanh lấy từng dây thần kinh.
“Anh thật là—Hạ Linh Tễ sao?”
Hạ Linh Tễ đợi cô trầm tư nửa ngày, nhưng không ngờ đối phương lại nói ra một câu như vậy.
Còn chưa kịp mở miệng trả lời.
Đột nhiên, mặt bên bị một đầu ngón tay hồng hào chọc chọc vào.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Con ngươi màu xanh xám lóe lên những dao động khác thường.
Tần Mang uống rượu xong, cơ thể vốn đã dễ nóng nên bây giờ càng giống một cái bếp lò nhỏ, lúc này đầu ngón tay áp vào làn da lạnh lẽo của người đàn ông, trong miệng không nhịn được phát ra âm thanh thoải mái: “Lạnh quá.”
Giây sau đó.
Cô lại tự sờ cằm mình, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông mà mình vừa chọc, trịnh trọng gật đầu: “Quả nhiên là giả.”
Vừa nói xong, lại có ý đồ chạm vào mặt anh lần nữa.
Thì thầm: “Đồ giả mà như thật vậy.”
Hạ Linh Tễ liếc nhìn bàn trà, chỉ còn lại nửa bình whisky, đôi môi mỏng hơi mím lại, lời ít ý nhiều: “Em say rồi.”
Lời nói này có thể coi như chọc vào điểm mẫn cảm của tiểu sư tử nào đó.
Tần Mang đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt mơ hồ tràn đầy sự trách cứ: “Ai say, bổn tiểu thư ngàn chén không say!”
Nói xong, buông tay đang túm lấy Hạ Linh Tễ ra, lại ngồi xuống, cầm nửa chai whisky còn lại lên, chuẩn bị rót vào miệng—–
Cố gắng làm cho “búp bê giả người” đang hoài nghi cô này nhìn cho rõ ràng.
Cô—-Tần Mang, có phải là rượu thần ngàn chén không say hay không!
Cái loại “rượu phàm trần” này hoàn toàn không thể khiến cô say được.
Động tác của cô cực nhanh.
May là trước khi rót vào miệng thì Hạ Linh Tễ đã kịp nắm lấy thân chai.
“Ào”
Rượu mạnh tràn từ miệng bình ra, toàn bộ đều đổ trên người Tần Mang.
Người đàn ông trước nay vẫn luôn bình tĩnh và khắc chế, vẻ mặt lúc này cũng nứt toạc ra trong chớp mắt.
Chiếc váy ngủ vốn đã mỏng và trong suốt, lúc này ướt sũng dính sát vào cơ thể duyên dáng lả lướt, như nốt chu sa trong tuyết, càng nhìn càng xinh đẹp.
Rượu trong suốt chảy xuống dọc theo hai chân trắng nõn của cô, lưu lại một vệt nước dài.
Thân hình quyến rũ kiều diễm, cùng với biểu cảm mơ màng của cô gái, làm cho sự ngây thơ đến cực điểm và phong tình cực hạn tạo thành một bức tranh mỹ nhân ướt át đẹp kinh tâm động phách.
Hạ Linh Tễ vô thức nắm lấy cổ tay mềm mại không xương của cô.
Tần Mang loạng choạng mà lao vào trong lòng anh.
Những ngón tay thon dài như được nghệ nhân tinh tế chạm khắc ra của người đàn ông lúc này cũng dính đầy rượu mạnh.
Lại bị cô gái trong ngực vùng vẫy loạn xạ, cọ ra đầy người.
Mùi thơm ngào ngạt của cô gái kết hợp cùng mùi rượu nồng như một cơn gió lôi cuốn mãnh liệt, hô hấp của Hạ Linh Tễ có chút không thông, người bị bệnh sạch sẽ như anh, lý trí thì muốn đẩy cô ra, nhưng ngón tay lại siết chặt lại.
Ánh mắt anh từ từ rơi xuống nốt ruồi đỏ đa tình mà quyến rũ người kia.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ thốt ra hai chữ, trầm mà khàn: “Tần Mang.”
Tần Mang đang hoài nghi nhân sinh, vì cô phát hiện, bóng đèn đã xếp thành một hàng, mi mắt chớp một cái, lại chớp thêm cái nữa.
Không hay biết mà kéo dài giọng điệu của mình: “Cái gì?”
Hạ Linh Tễ: “Em cọ ướt anh rồi.”
Tần Mang nghiêng đầu, sờ vào đôi chân còn ướt nhẹp, vẻ mặt vô tội mà ngáp một cái: “Em cũng ướt rồi.”
Động tác không kiêng nể gì.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ lướt qua đầu ngón tay ẩm ướt của cô, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đen tuyền đó.
Nghi ngờ cô cố ý làm như vậy.
Sau đó.
Đại tiểu thư liền vươn hai tay về phía anh, ôm chặt lấy người đàn ông như gấu koala, tự tin mà ra lệnh: “Anh làm ướt, mau rửa cho em!”
….
Lúc này.
Bên ngoài hành lang của phòng tổng thống, ánh đèn sáng rực, chiếu lên tấm thảm lộng lẫy mà cầu kỳ.
Bên cạnh bức tranh trên tường to lớn đầu màu sắc, hai chân Mạnh Thính tê dại, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm thư ký Tùng đang bất động ở cửa.
Bên cạnh thư ký Tùng là một chiếc vali màu đen, trông có vẻ rất đắt tiền.
Mí mắt Mạnh Thính có chút đau nhức, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng một tiếng trước nhìn thấy ông chủ lớn trong truyền thuyết kia ở đây, anh ta không khỏi nuốt khan.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng ngập ngừng hỏi: “Thư ký Tùng, tối nay Hạ tổng ở đâu?”
Ngay sau đó.
Cánh cửa phòng đang đóng kín đột nhiên được mở ra.
Mạnh Thính vô thức ngước mắt lên, thứ anh ta nhìn thấy là một người đàn ông thản nhiên mặc áo ngủ trắng của khách sạn, lông mày thanh tú lạnh lùng nghiêm nghị, nhàn nhạt quét qua bọn họ: “Mang vào đi.”
Mạnh Thính giật mình một cái!!!!!
Có phải là điều mà anh ta đang nghĩ không!!
Vậy vậy vậy—–
Chuyện hot search kia!!
Sau khi thư ký Tùng đẩy vali vào.
Anh ta còn vỗ vai Mạnh Thính đầy ẩn ý: “Đương nhiên là, cô Tần ở đâu, Hạ tổng chúng tôi sẽ ngủ ở đó.”
Hạ tổng từ trước đến nay luôn là người sống kỷ luật và quy củ, làm việc gì cũng có quy tắc riêng, rất ít khi có lịch trình nào nằm ngoài kiểm soát. Lần này lẽ ra anh đang ở Lăng Thành để xử lý công việc quan trọng, nhưng lại tới cơ sở điện ảnh và truyền hình Thanh Thành.
Nếu bình thường là bản thân anh lên hot search, dựa theo thủ đoạn đơn giản và thô bạo ngày xưa của Hạ tổng, có lẽ sẽ là chặn gỡ toàn bộ giống như bài viết trên diễn đàn lần trước.
Nhưng lần này có liên quan tới phu nhân, hiếm có khi cân nhắc nặng nhẹ.
Hàm ý trong đó, không cần phải nói nhiều.
*
8 giờ tối, các chủ đề liên quan đến Tần Mang vẫn tràn ngập trên Internet, nhiệt độ chưa từng giảm xuống.
Sau vài giờ qua đi, weibo của Tần Mang và weibo official của công ty đều không có động tĩnh gì, cư dân mạng đều cho rằng họn họ đang cố giả chết.
Tất cả official weibo của các thương hiệu, nhãn hàng từng hợp tác với Tần Mang cũng bị cư dân mạng để lại bình luận chửi rủa dưới bài đăng.
Yêu cầu bọn họ chấm dứt hợp đồng với Tần Mang.
Một số thương hiệu đã không chịu được áp lực mà công khai tuyên bố rằng hợp đồng của bọn họ đã hết hạn từ lâu.
Dư luận trên mạng có rất nhiều ý kiến nổi lên.
Ngay khi mọi người cảm thấy đau lòng cho đương sự bị đánh trên thuyền – Diêu Đinh, thì cô ta đã phát livestream ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông hơi xanh xao và hốc hác khiến cư dân mạng không khỏi xót xa.
Làn comment trên màn hình:
[Tần Mang đã xin lỗi chị chưa?]
Ánh mắt Diêu Đinh như ghim chặt vào đó, cố ý nói: “Tôi vừa nhìn thấy những tin nhắn của các bạn fans và cộng đồng mạng quan tâm đến tôi, liền lên đây báo bình an với mọi người.”
Mọi người đều hoài nghi cô ta bị Tần Mang dọa cho mất mật.
Sau đó lại liên tục tặng quà an ủi.
[Diêu Diêu đừng sợ, sau này có chúng em bảo vệ chị.]
[Đừng sợ, mạnh mẽ lên.]
[An toàn là tốt rồi.]
[Sao mà tốt được, Diêu Diêu bị dọa đến kinh hãi như vậy mà cho qua được sao?]
[Vì sao người bị hại lại không thể thoát ra, mà người gây hại lại vẫn có thể dương dương tự đắc nắm giữ tài nguyên hàng đầu giới giải trí, còn để tiểu hoa đán làm nền cho cô ta.]
Diêu Đinh giả vờ như không nhìn thấy.
Sau khi live được vài phút, lấy cớ sức khỏe không tốt, liền kết thúc.
Nhưng—-
Không lâu sau đó.
Chủ đề #Mời nghệ sĩ vô đạo đức Tần Mang công khai xin lỗi# lại bùng nổ.
“Tần Mang đã xin lỗi Diêu Đinh chưa? Chưa.”
“Tần Mang đã xin lỗi cô nhân viên bị cô ta bắt nạt chưa? Chưa.”
“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi.”
“@Kinh Họa Cựu Mộng official weibo, cái loại nghệ sĩ thất đức này, các người còn không nhanh chóng đuổi cô ta đi? Giữ lại để đón Tết à?”
“Yêu cầu đổi nữ chính của [Kinh Họa Cựu Mộng], bằng không chúng tôi sẽ cùng nhau tẩy chay phim.”
“Chết cười, cái loại bình hoa không có phẩm hạnh, chỉ có nhan sắc này, sao lại được chọn làm nữ chính cơ chứ?”
“Muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn kỹ thuật không có kỹ thuật, lúc nào cũng chỉ dựa vào khuôn mặt mà lấn át cái này cái kia, cái loại nghệ sĩ như con sâu làm rầu nồi canh này có thể cút khỏi giới giải trí hay không?”
“Hàng ngàn lá huyết thư mời nghệ sĩ vô đạo đức nào đó tuyên bố rút khỏi giới giải trí.”
“……”
Không chỉ đơn giản là các hot search tràn ngập chủ đề này như vậy, ngay cả weibo của Tần Mang cũng bị cư dân mạng bình luận liên tục đòi “xin lỗi.”
Fans của Tần Mang vẫn luôn cố gắng nói với mọi người: “Hãy cho Tần Mang một cơ hội để lên tiếng, cho dù là tội phạm giết người thì họ cũng có cơ hội kháng án cơ mà.”
“Tần Mang không phải là người như vậy, nhất định là có hiểu nhầm rồi.”
Nhưng tiếc là.
Đối mặt với sự ác ý đến từ khắp mọi nơi, số lượng fans lại quá ít ỏi, vậy nên những bình luận như vậy nhanh chóng chìm trong những bình luận chửi rủa.
“Kỹ năng diễn xuất của Diêu Đinh lúc nãy cũng khá tốt đấy.”
Trong phòng thay đồ của đoàn phim, Thẩm Uyển Âm vừa quay xong cảnh nữ hai đang tẩy trang, nhìn khuôn mặt đờ đẫn phản chiếu trong gương, cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
Vệ Thấm cười một tiếng: “Qua mấy ngày nữa, vai nữ chính sẽ là của em rồi.”
“Còn cái vai nữ hai này, sẽ tặng cho Diêu Đinh coi như phần thưởng.”
Vừa nói vừa thuận tay đẩy ipad qua: “Với tính cách của Tần Mang, để cô ta mở họp báo ra mặt xin lỗi còn khó hơn là lên trời.”
Thẩm Uyển Âm liếc nhìn hot search.
Tùy ý lướt vài cái, cô ta phát hiện vẫn còn có fans đang nói thay Tần Mang, cau mày nói: “Mua thêm thủy quân đi, đem những bình luận của fans cô ta đè xuống.”
“Được thôi.”
Phòng làm việc của bọn họ đã nuôi một số lượng lớn thủy quân, nên Vệ Thấm đồng ý một cách nhanh chóng.
Đơn giản là đuổi cùng giết tận.
Nhưng…..
Vệ Thấm cảm thấy có chút kỳ quái: Sao công ty Tần Mang không có một chút hành động nào, ít nhất cũng phải đăng bài làm sáng tỏ chứ.
Đây là không thèm giãy giụa nữa sao?
*
Lúc này, phòng tiếp khách bên trong phòng tổng thống của khách sạn.
Tùng Trăn mở đoạn video hoàn chỉnh được biên tập từ camera giám sát du thuyền đêm đó.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa màu đen trông có vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào màn hình máy tính—–
Chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp và lộng lẫy đang ngồi lặng lẽ trong góc, đó là một khung cảnh rực rỡ chói mắt.
Thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong bữa tiệc, thậm chí là còn có người theo đuổi.
Đầu ngón tay trắng như tuyết mân mê từng tấm danh thiếp, mang theo chút lười biếng và tùy ý nhưng lại khiến người ta lao vào như thiêu thân.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào khoảng hơn chục tấm danh thiếp giữa những ngón tay mảnh khảnh của cô gái.
Tùng Trăn ho nhẹ một tiếng: “Để đảm bảo an toàn cho du khách, ngoại trừ phòng vệ sinh, mọi ngóc ngách trên du thuyền đều có camera, cũng đã mời chuyên gia đọc khẩu hình miệng đến để phân tích đoạn hội thoại, phu…cô Tần lúc đó cũng xem như là phòng vệ chính đáng, hơn nữa cũng không thực sự gây tổn hại gì cho đối phương, ngược lại là cô Diêu vì ghen ghét nên đã cùng đồng bọn tung tin vu khống, thậm chí còn bị nghi ngờ là có hành vi đe dọa.”
“Một số video tung tin đồn cô Tần ỷ mạnh bắt nạt người cũng đã thu thập được bằng chứng.”
Thấy Hạ Linh Tễ vẫn còn im lặng, Tùng Trăn tiếp tục nói: “Còn có một số ông chủ trong ngành truyền thông muốn đích thân đến xin lỗi ngài.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, vừa đắng vừa lạnh không cảm nhận được mùi vị gì. Dưới ánh đèn, ngũ quan lạnh lùng đến mức giống như bóng dáng của một vị thần đắm mình xuống biển sâu, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, chỉ có đôi môi mỏng nhạt màu ướt đẫm, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của người phàm trần.
Mơ hồ nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phòng ngủ chính.
Hạ Linh Tễ chậm rãi đặt chiếc cốc xuống.
Đứng dậy, lạnh lùng nói một câu: “Không gặp, đưa video cho bọn họ.”
Cái gì nên làm.
Bọn họ là người biết rõ nhất.
Tần Mang bị nóng mà tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy, bốn phía xung quanh tối đen như mực.
Một giấc này, ngủ quá không an ổn chút nào.
Trong mơ như một có một cái hố đen muốn nuốt chửng lấy cô, sau đó những cái lỗ đen đó biến thành những hàng chữ dày đặc, tạo thành từng câu nghi ngờ, khinh thường và oán trách—
Tần Mang, vì sao cô muốn vào giới giải trí?
Tần Mang, vì sao cô không cút khỏi giới giải trí đi?
Tần Mang, ở đây không có người chào đón cô.
Bình hoa, bệnh tâm thần, không có tác phẩm, chiếm đoạt tài nguyên!
……
Từng câu từng chữ.
Dễ dàng xuyên thủng hàng tuyến phòng thủ và quấn chặt vào dây thần kinh của cô.
Nhất thời, Tần Mang cũng hoảng hốt, tại sao cô lại muốn vào giới giải trí nhỉ?
Không ngoan ngoãn làm đại tiểu thư hưởng muôn vàn sủng ái, sao lại phải chịu những sự sỉ nhục này.
Cuối cùng là gì sao?
Những thứ hỗn loạn trong đầu cô cuối cùng cũng ngưng tụ thành một hình dáng nho nhỏ.
Như nghĩ tới điều gì đó.
Tần Mang chân trần xuống giường, khi bàn chân chạm xuống đất liền run rẩy loạng choạng.
Tuy bước chân không vững, nhưng lại bước nhanh về phía tủ quần áo với mục đích rõ ràng, chiếc hộp nhỏ tinh xảo được nhét xuống đáy vali quần áo chính là thứ mà cô nhất định phải mang theo khi đi ra ngoài.
Một thứ còn quý giá hơn những viên ngọc trong phòng sưu tập ở nhà.
Cô cẩn thận mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một quyển số tay đơn giản và trang nhã, mang lại cảm giác hoài cổ.
Nhưng nó lại được cất giữ rất tốt.
Mở nút thắt bằng da, trên trang tiêu đề vẽ một “chiếc cúp” nhỏ, người vẽ không phải vẽ quá đẹp, nhưng lại có một chút nghịch ngợm, phía dưới sát chân cúp còn viết một dòng chữ non nớt nhưng nghiêm túc: Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất·Quan Nguyệt Yên.
Năm Tần Mang 7 tuổi, sau khi Quan Nguyệt Yên bị bệnh qua đời, ngoại trừ quyển nhật ký này do bà ấy để lại, tất cả những thứ còn lại đều bị người cha nghiêm minh của cô mang đi hết, không để lại bất cứ cái gì cho cô.
Quyển nhật ký này, cũng là do Tần Mang hai năm trước vô tình tìm được trong nhà cũ.
Thay vì nói đây là nhật ký, tốt hơn nên nói đây là quyển sổ ghi chép của diễn viên Quan Nguyệt Yên, ghi lại một số trải nghiệm và chấp niệm cả đời của bà ấy là giành được cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lúc trước, khi Tần Mang chuẩn bị tốt nghiệp, thầy hướng dẫn đã hỏi cô: Ước mơ tương lai của em là gì?
Khi đó cô là một tiểu thư giàu có, sinh ra đã ngậm thìa vàng và thừa kế vô số tài sản. Ngoài những lớp học kỹ năng cố định phải tham gia, cô không có bất cứ sở thích nào chứ đừng nói đến là ước mơ.
À, ngoại trừ việc sưu tầm các loại đá quý trên thế giới, tiêu tiền và phá của.
Thầy hướng dẫn nhìn cô cười, lại hỏi câu thứ hai: Em có muốn làm việc trong ngành tài chính không?
Lúc đầu chọn ngành này là do chú nhỏ của cô sắp xếp.
Tần Mang thế nào cũng được.
Tất nhiên, cô không muốn tuổi đời còn đang trẻ lại lao đầu vào làm việc trong lĩnh vực tài chính.
Tần Mang đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của thầy, làm ra vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Con người nhất định phải có ước mơ sao?”
Câu hỏi này đã khiến cô băn khoăn bấy lâu.
Cho đến khi xuất hiện quyển sổ ghi lại tình yêu của mẹ cô với nghề diễn viên, dường như mẹ đã sống để cháy hết cuộc đời mình cho diễn xuất.
Đáng tiếc, sức khỏe của Quan Nguyệt Yên không được tốt, bà không thể ở trường quay quá lâu để thực hiện những cảnh phim đòi hỏi cường độ cao. Vì vậy, đến lúc qua đời rồi vẫn chưa nhận được chiếc cúp ảnh hậu nào.
Tần Mang vào giới giải trí, hoàn toàn là một quyết định chớp nhoáng được đưa ra vào thời điểm đó.
Cô muốn mang về nhà chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà mẹ cô không có cơ hội giành được.
“Cạnh—”
Tần Mang nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn không động đậy.
Cô không có quên, cô nhớ Hạ Linh Tễ đã đến đây.
“Đứng lên.”
Hạ Linh Tễ nhìn thấy cô ngồi trên sàn, ôm quyển nhật ký đến phát ngốc, giọng nói trầm và từ tính của anh vang lên trong bóng tối.
Sau vài giây.
Tần Mang lúc này mới như là tiếp thu được tín hiệu của anh, chậm rãi đứng lên, quen thuộc với đôi mắt âm trầm ấy, dễ dàng nhìn thấy đôi mắt cực kỳ trầm tĩnh của người đàn ông phảng phất như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế giới này.
Đôi môi đỏ khẽ hé mở.
Giọng nói nhẹ nhàng lúc này mang theo một chút hoang mang: “Hạ Linh Tễ.”
“Anh nói, em có phải là không nên làm diễn viên không?”
Thân hình cao gầy của người đàn ông như đang Thẩm Uyển Âm vào tủ quần áo, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Tần Mang buồn rầu nói: “Em dường như cảm thấy mình không quá thích hợp ở trong cái giới này.”
Có vẻ như khi cô xuất hiện, đã phá vỡ một quy luật bất thành văn nào đó nên mới có thể bị cả giới giải trí nhắm tới, không một ai chào đón cô.
“Vậy thì sao, rút khỏi giới giải trí?”
“Em…..”
Tần Mang nghẹn lại, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại thẳng thắn như vậy.
Còn chưa nghĩ ra lời để phản bác.
Khuôn mặt nhỏ đã nghẹn đến mức đỏ ửng lên.
Hạ Linh Tễ không an ủi cô, ngược lại lạnh lùng nói: “Ồ, cô Tần có tấm lòng từ bi bác ái, đời này là đến để phổ độ chúng sinh.”
“????”
“Em khi nào thì……”
Đợi đã, rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì??
Cố ý chọc tức cô?
Lại còn nói kiểu kỳ kỳ quái quái nữa chứ?
Tần Mang bị rượu làm cho váng đầu quá lâu, đầu óc nhất thời chưa phản ứng lại kịp, bọn họ đang đứng rất gần nhau, chỉ cần cô nhón chân một cái là có thể hôn lên môi đối phương.
Còn đôi mắt xanh xám luôn sâu thẳm như biển sâu của anh lại không hề có chút giễu cợt nào, giống như mực nước biển tĩnh lặng và huyền bí, có thể chứa đựng vạn vật.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh như nước của cô gái dần bình tĩnh lại.
Cô hiểu những gì Hạ Linh Tễ nói.
Đúng vậy, cô không phải bước vào giới giải trí để phổ độ chúng sinh, nếu cô rời bỏ một cách nhục nhã như vậy, chẳng phải là thành toàn cho tâm nguyện của họ sao?
Ánh mắt Tần Mang có chút sáng lên.
Không còn sa sút như lúc trước nữa.
Trong phòng thay đồ chật hẹp.
Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng của người đàn ông tựa như đang tán gẫu: “Chỉ có thể đứng trên đỉnh cao thì em mới có tư cách quyết định ở lại hay không.”
Không đợi Tần Mang phản ứng lại.
Hạ Linh Tễ đã lướt qua cô và đi về phía phòng ngủ.
“Anh làm gì thế?”
“Đi ngủ.”
Tần Mang tức giận đuổi theo: “Anh còn có trái tim hay không vậy? Em đã bị cả giới giải trí bôi đen thành như vậy mà anh vẫn còn có tâm trạng đi ngủ!!!”
Người đàn ông hỏi lại: “Vậy em không buồn ngủ à?”
Tần Mang: “…..”
Đúng là buồn ngủ thật.
*
Hot search #Mời nghệ sĩ vô đạo đức Tần Mang công khai xin lỗi# đã bạo trong thời gian dài vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Bài đăng của Tần Mang trên weibo thông báo vào đoàn phim cách đây mấy hôm cũng đã nhận được hàng triệu bình luận mới những câu từ như “xin lỗi” “cút khỏi giới giải trí đi”.
Với một số lượng lớn thủy quân đẩy nhiệt, hướng gió trên internet ngày càng rõ ràng.
Mọi người đều cho rằng Tần Mang không chịu nổi áp lực nên sẽ đứng ra công khai xin lỗi, sau đó sẽ rút lui khỏi giới giải trí.
Ai ngờ, 12 giờ đêm.
Thật sự có người đứng ra xin lỗi, nhưng không phải là Tần Mang, mà là—–
Các đơn vị truyền thông và các tài khoản blogger lớn đã đi đầu trong việc gán cho Tần Mang cái danh là “nghệ sĩ vô đạo đức”.
Các bên truyền thông đầu tiên là xóa những video của Tần Mang về đánh nhau trên du thuyền, đồng thời cũng đăng bức thư xin lỗi do sếp viết tay kèm theo video xin lỗi.
Cư dân mạng còn chưa kịp phản ứng lại thì các blogger đã tập thể đăng tải tâm thư xin lỗi, thừa nhận mình đã nhận tiền để tung tin đồn và đổ thêm dầu vào lửa.
Quỳ xuống xin lỗi hoàn toàn.
“Đm, là tôi mù sao?”
“Hot search mọe nó lẽ là phải là—-Tần Mang nghệ sĩ vô đạo đức đứng ra xin lỗi, chứ không phải giới truyền thông vô đạo đức đứng ra xin lỗi?”
“……”
Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, các bên truyền thông lớn đã liên tiếp tung ra đoạn video giám sát đầy đủ về vụ đánh nhau trên du thuyền, thậm chí còn có bản sub kèm theo của chuyên gia đọc khẩu hình miệng nổi tiếng.
Đem chân tướng vạch trần ra rõ ràng chi tiết.
Đó là một nhóm nữ minh tinh tuyến mười tám ghen tỵ với sự nổi tiếng của Tần Mang, chặn cô ở phòng thay đồ, tung tin đồn ác ý về cô sau đó bị cô dạy cho một bài học.
Tần Mang lấy đâu ra kịch bản “kẻ phản diện điên khùng”, rõ ràng là kịch bản hả lòng hả dạ khi nữ chính phản kích lại kẻ ác mà.
Weibo vốn đã đang sôi động, lại một lần nữa bùng nổ lên.
Lúc này, những fans của Tần Mang đã thu thập được rất nhiều bình luận gán cho Tần Mang là “nghệ sĩ vô đạo đức” đề bắt nguồn từ đội thủy quân đã được đào tạo bài bản.
Dường như chính là muốn đẩy Tần Mang vào chỗ chết.
Mà tất cả những bình luận thắc mắc về vấn đề này cũng như bình luận bênh vực Tần Mang của fans đều bị báo cáo và xóa sạch.
Khi trên mạng tung ra video chân tướng của sự việc Tần Mang đánh người, đồng thời lúc đó—–
#Fans Tần Mang gửi tới Tần Mang một phong thư# cũng đã xuất hiện trên hot search.
Bức thư này vẫn luôn bị người nào đó âm thầm áp chế ngăn chặn lượt xem và chia sẻ.
Và thời điểm này.
Cuối cùng nó cũng đạt được sức nóng mà nó xứng đáng được có.
[Thư của các Tiểu Lưu Mang gửi tới Tần Mang:
Keigo Nakano đã từng viết trong tác phẩm [Ác Ý]: Sự hận thù của một số người thường không hề có lý do, họ tầm thường, bất tài, không có thiên phú. Vì vậy khi bạn xuất sắc, tài năng, lương thiện và hạnh phúc thì đều là có tội.
Cho nên họ không nghe những lời giải thích, không nhìn vào những nghi ngờ mà chúng em tìm ra mà đã lao vào kết tội chị, mong chị sẽ không bao giờ có cơ hội mở miệng giải thích nữa. Đơn giản là mỉm cười khi nhìn chị rơi xuống đáy vực, tiên nữ rơi xuống phàm trần.
Vậy nên, chị càng không cần sợ hãi, hãy sống một cuộc đời suôn sẻ thuận lợi, để bọn họ chứng kiến cảnh chị leo lên đỉnh cao của sự nghiệp rồi nhìn xuống những kẻ đê tiện nhỏ bé đó. Mà Tiểu Lưu Mang chúng em, là lá chắn không thể phá hủy, là ánh sáng luôn lấp lánh dõi theo chị, cho dù chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói, chúng em vẫn nguyện vĩnh viễn bảo vệ chị.
Khi ánh sáng chói chang chiếu vào những tầng mây đen, mây sẽ tan và mưa cũng tạnh, ánh sáng sẽ tỏa sáng muôn phương.
Tần Mang, chị nhất định sẽ tỏa sáng.]
Hình ảnh đi kèm là được cắt ra từ video ra mắt của cô.
Cô gái váy đỏ rực rỡ hơn cả nhật nguyệt, đang giẫm lên con sư tử trắng thần thánh, phảng phất như nữ thần giáng trần, thế nhân quy phục.
Đây chính là Tần Mang trong mắt bọn họ.
Luôn luôn tỏa sáng, kiêu hãnh và cao ngạo, sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Không có một chữ nào nhắc đến “sự tin tưởng”, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối.
Đó là sự tin tưởng chân thành và trong sáng của fans.
Chỉ trong một đêm, hướng gió thay đổi hoàn toàn.
Bóng ma và cái mác “nghệ sĩ vô đạo đức” trong mắt mọi người dường như đã biến mất.
Thay vào đó, vẫn là Tần Mang—tỏa sáng rực rỡ, nội tâm cao quý, tiên nữ cao cao tại thượng.
Ngày hôm sau.
Mạnh Thính mang tin đến tìm Tần Mang với tâm trạng hào hứng, không nhịn được mà tán thưởng: “Phải cảm ơn fans của em về bức thư này, nếu không cho dù đã làm sáng tỏ thì cũng sẽ tổn thương nguyên khí lớn đấy.”
Dù sao, một khi đã bị gắn cái mác “nghệ sĩ vô đạo đức” thì cũng rất khó có thể xóa bỏ trong mắt người qua đường.
Nhưng lần này.
Lại xoay ngược tình thế hoàn toàn.
Dù không hề tổn thất gì nhưng đồng thời còn nhận được một làn sóng thương tiếc và áy náy.
Khi đó, có khá nhiều người qua đường và cư dân mạng theo trào lưu mà chỉ trích cô.
Hai chân Tần Mang gác trên ghế sofa, trong tay là chiếc điện thoại cuối cùng Mạnh Thính cũng trả lại cho cô.
Nhưng vẫn còn một chút gì hơi choáng váng.
Khi cô đã nghĩ đến việc rời khỏi giới giải trí và trở về nhà để thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, thì sự việc này đã cứ vậy mà được giải quyết xong xuôi.
Trên thực tế đến tận bây giờ, cô vẫn luôn có cảm giác mình không thuộc về giới này.
Cho đến khi—–
Nhìn thấy bức thư kia của fans.
Tần Mang, người chưa từng khóc một nào từ khi việc này xảy ra, đột nhiên mắt cô trở nên đỏ ửng, hàng mi cong vút cũng có sự ẩm ướt.
Đọc đi đọc lại bức thư đó.
Nhìn đi nhìn lại bức ảnh đó.
Đó là cô trong mắt bọn họ.
Hóa ra từ khi mới ra mắt, cô đã tràn đầy khao khát với sự nghiệp diễn xuất này rồi.
Không chỉ đơn giản là giúp mẹ thực hiện được ước mơ dang dở.
Mà nhờ những những ghi chú của mẹ khi làm diễn viên, đã khiến cô có khao khát với nghề nghiệp này.
Một khi nảy mầm.
Thì sẽ trở thành một ước mơ.
Ước mơ của chính cô.
Mạnh Thính vui vẻ thưởng thức dư luận hiện tại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, em và Hạ tổng…..”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Đôi mắt đỏ hồng của Tần Mang sáng lên: “Em đi mở cửa.”
Nhất định là Hạ Linh Tễ, người đã ra khỏi nhà từ sớm kia!
Tối qua là cô hiểu nhầm, không ngờ tới người này lại không nói một lời mà giúp cô giải quyết một vấn đề lớn như vậy!
Nhất định phải cảm ơn anh thật tốt!
Chuyến công tác trước đó của Hạ Linh Tễ tới Lăng Thành vẫn chưa được giải quyết xong.
Hôm nay vốn có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng họp qua video không tiện, liền yêu cầu bọn họ ngồi thẳng máy bay tư nhân đến đây.
Lúc này ở bên ngoài hành lang.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen không chút cẩu thả, không hề có dáng vẻ lười biếng như tối qua, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng không thể xâm phạm.
Trong mắt Tần Mang, càng nhiều thêm sự thanh lãnh câu dẫn người ta.
Dù sao thì cô cũng đã quen với dáng vẻ này của anh trên giường rồi.
Vì vậy vừa mới mở cửa ra, trong mắt chỉ nhìn thấy anh, tự nhiên lao tới, ôm chặt lấy vòng eo quyến rũ khiến cô bị câu hồn đoạt phách kia không buông, nhón chân lên, nhắm mắt lại lưu loát liền mạch mà hôn lên đôi mỏng của anh.
Ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái trong ngực, vẻ lạnh lùng trong mắt của Hạ Linh Tễ tiêu tán đi một chút: “Bà Hạ, đây là đang chiếm tiện nghi của anh?”
“Nụ hôn của tiên nữ sao có thể gọi là chiếm tiện nghi!”
“Gọi là ban thưởng!”
Tần Mang lại dùng lực hôn thêm một cái nữa.
Muốn hôn liền hôn.
Tảng đá chôn vùi trong lòng cuối cùng cũng được lấy ra, Tần Mang vui vẻ như sư tử nhỏ, muốn phát tiết một chút.
Cho đến khi cô vô tình ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt của một nhóm người tinh anh mặc vest đi giày da phía sau Hạ Linh Tễ.
Một nhóm!
Không phải một người!
Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh nói: “Giới thiệu một chút, đây là vị phu nhân yêu thích điện ảnh nghệ thuật của tôi.”
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử mỉm cười: Em mọe nó còn thích xem phim “hành động” nữa đấy, anh có muốn giới thiệu tiếp không??
Tần Mang hai tai như đánh trống, nhịp tim cũng đập thình thịch, mọi thứ đều bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Không biết là do tác dụng của rượu hay là lời nói mạnh mẽ và thẳng thắn của Hạ Linh Tễ.
Cô hoài nghi chính mình liệu có đang nghe nhầm hay không.
Nó hoàn toàn không giống tác phong hành xử của Hạ Linh Tễ chút nào.
Cô gái loạng choạng túm lấy đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông, cố gắng đứng thẳng dậy nhìn anh.
Theo chuyển động, dây áo trên bờ vai thon thả rơi xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết thanh tú, nhưng cô không hề nhận ra mà nhìn thẳng vào đối phương.
Trong hơi thở có chút rượu vương vấn, quấn quanh lấy từng dây thần kinh.
“Anh thật là—Hạ Linh Tễ sao?”
Hạ Linh Tễ đợi cô trầm tư nửa ngày, nhưng không ngờ đối phương lại nói ra một câu như vậy.
Còn chưa kịp mở miệng trả lời.
Đột nhiên, mặt bên bị một đầu ngón tay hồng hào chọc chọc vào.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Con ngươi màu xanh xám lóe lên những dao động khác thường.
Tần Mang uống rượu xong, cơ thể vốn đã dễ nóng nên bây giờ càng giống một cái bếp lò nhỏ, lúc này đầu ngón tay áp vào làn da lạnh lẽo của người đàn ông, trong miệng không nhịn được phát ra âm thanh thoải mái: “Lạnh quá.”
Giây sau đó.
Cô lại tự sờ cằm mình, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người đàn ông mà mình vừa chọc, trịnh trọng gật đầu: “Quả nhiên là giả.”
Vừa nói xong, lại có ý đồ chạm vào mặt anh lần nữa.
Thì thầm: “Đồ giả mà như thật vậy.”
Hạ Linh Tễ liếc nhìn bàn trà, chỉ còn lại nửa bình whisky, đôi môi mỏng hơi mím lại, lời ít ý nhiều: “Em say rồi.”
Lời nói này có thể coi như chọc vào điểm mẫn cảm của tiểu sư tử nào đó.
Tần Mang đột nhiên mở to mắt, trong đôi mắt mơ hồ tràn đầy sự trách cứ: “Ai say, bổn tiểu thư ngàn chén không say!”
Nói xong, buông tay đang túm lấy Hạ Linh Tễ ra, lại ngồi xuống, cầm nửa chai whisky còn lại lên, chuẩn bị rót vào miệng—–
Cố gắng làm cho “búp bê giả người” đang hoài nghi cô này nhìn cho rõ ràng.
Cô—-Tần Mang, có phải là rượu thần ngàn chén không say hay không!
Cái loại “rượu phàm trần” này hoàn toàn không thể khiến cô say được.
Động tác của cô cực nhanh.
May là trước khi rót vào miệng thì Hạ Linh Tễ đã kịp nắm lấy thân chai.
“Ào”
Rượu mạnh tràn từ miệng bình ra, toàn bộ đều đổ trên người Tần Mang.
Người đàn ông trước nay vẫn luôn bình tĩnh và khắc chế, vẻ mặt lúc này cũng nứt toạc ra trong chớp mắt.
Chiếc váy ngủ vốn đã mỏng và trong suốt, lúc này ướt sũng dính sát vào cơ thể duyên dáng lả lướt, như nốt chu sa trong tuyết, càng nhìn càng xinh đẹp.
Rượu trong suốt chảy xuống dọc theo hai chân trắng nõn của cô, lưu lại một vệt nước dài.
Thân hình quyến rũ kiều diễm, cùng với biểu cảm mơ màng của cô gái, làm cho sự ngây thơ đến cực điểm và phong tình cực hạn tạo thành một bức tranh mỹ nhân ướt át đẹp kinh tâm động phách.
Hạ Linh Tễ vô thức nắm lấy cổ tay mềm mại không xương của cô.
Tần Mang loạng choạng mà lao vào trong lòng anh.
Những ngón tay thon dài như được nghệ nhân tinh tế chạm khắc ra của người đàn ông lúc này cũng dính đầy rượu mạnh.
Lại bị cô gái trong ngực vùng vẫy loạn xạ, cọ ra đầy người.
Mùi thơm ngào ngạt của cô gái kết hợp cùng mùi rượu nồng như một cơn gió lôi cuốn mãnh liệt, hô hấp của Hạ Linh Tễ có chút không thông, người bị bệnh sạch sẽ như anh, lý trí thì muốn đẩy cô ra, nhưng ngón tay lại siết chặt lại.
Ánh mắt anh từ từ rơi xuống nốt ruồi đỏ đa tình mà quyến rũ người kia.
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ thốt ra hai chữ, trầm mà khàn: “Tần Mang.”
Tần Mang đang hoài nghi nhân sinh, vì cô phát hiện, bóng đèn đã xếp thành một hàng, mi mắt chớp một cái, lại chớp thêm cái nữa.
Không hay biết mà kéo dài giọng điệu của mình: “Cái gì?”
Hạ Linh Tễ: “Em cọ ướt anh rồi.”
Tần Mang nghiêng đầu, sờ vào đôi chân còn ướt nhẹp, vẻ mặt vô tội mà ngáp một cái: “Em cũng ướt rồi.”
Động tác không kiêng nể gì.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ lướt qua đầu ngón tay ẩm ướt của cô, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đen tuyền đó.
Nghi ngờ cô cố ý làm như vậy.
Sau đó.
Đại tiểu thư liền vươn hai tay về phía anh, ôm chặt lấy người đàn ông như gấu koala, tự tin mà ra lệnh: “Anh làm ướt, mau rửa cho em!”
….
Lúc này.
Bên ngoài hành lang của phòng tổng thống, ánh đèn sáng rực, chiếu lên tấm thảm lộng lẫy mà cầu kỳ.
Bên cạnh bức tranh trên tường to lớn đầu màu sắc, hai chân Mạnh Thính tê dại, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm thư ký Tùng đang bất động ở cửa.
Bên cạnh thư ký Tùng là một chiếc vali màu đen, trông có vẻ rất đắt tiền.
Mí mắt Mạnh Thính có chút đau nhức, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh tượng một tiếng trước nhìn thấy ông chủ lớn trong truyền thuyết kia ở đây, anh ta không khỏi nuốt khan.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng ngập ngừng hỏi: “Thư ký Tùng, tối nay Hạ tổng ở đâu?”
Ngay sau đó.
Cánh cửa phòng đang đóng kín đột nhiên được mở ra.
Mạnh Thính vô thức ngước mắt lên, thứ anh ta nhìn thấy là một người đàn ông thản nhiên mặc áo ngủ trắng của khách sạn, lông mày thanh tú lạnh lùng nghiêm nghị, nhàn nhạt quét qua bọn họ: “Mang vào đi.”
Mạnh Thính giật mình một cái!!!!!
Có phải là điều mà anh ta đang nghĩ không!!
Vậy vậy vậy—–
Chuyện hot search kia!!
Sau khi thư ký Tùng đẩy vali vào.
Anh ta còn vỗ vai Mạnh Thính đầy ẩn ý: “Đương nhiên là, cô Tần ở đâu, Hạ tổng chúng tôi sẽ ngủ ở đó.”
Hạ tổng từ trước đến nay luôn là người sống kỷ luật và quy củ, làm việc gì cũng có quy tắc riêng, rất ít khi có lịch trình nào nằm ngoài kiểm soát. Lần này lẽ ra anh đang ở Lăng Thành để xử lý công việc quan trọng, nhưng lại tới cơ sở điện ảnh và truyền hình Thanh Thành.
Nếu bình thường là bản thân anh lên hot search, dựa theo thủ đoạn đơn giản và thô bạo ngày xưa của Hạ tổng, có lẽ sẽ là chặn gỡ toàn bộ giống như bài viết trên diễn đàn lần trước.
Nhưng lần này có liên quan tới phu nhân, hiếm có khi cân nhắc nặng nhẹ.
Hàm ý trong đó, không cần phải nói nhiều.
*
8 giờ tối, các chủ đề liên quan đến Tần Mang vẫn tràn ngập trên Internet, nhiệt độ chưa từng giảm xuống.
Sau vài giờ qua đi, weibo của Tần Mang và weibo official của công ty đều không có động tĩnh gì, cư dân mạng đều cho rằng họn họ đang cố giả chết.
Tất cả official weibo của các thương hiệu, nhãn hàng từng hợp tác với Tần Mang cũng bị cư dân mạng để lại bình luận chửi rủa dưới bài đăng.
Yêu cầu bọn họ chấm dứt hợp đồng với Tần Mang.
Một số thương hiệu đã không chịu được áp lực mà công khai tuyên bố rằng hợp đồng của bọn họ đã hết hạn từ lâu.
Dư luận trên mạng có rất nhiều ý kiến nổi lên.
Ngay khi mọi người cảm thấy đau lòng cho đương sự bị đánh trên thuyền – Diêu Đinh, thì cô ta đã phát livestream ngay lập tức, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông hơi xanh xao và hốc hác khiến cư dân mạng không khỏi xót xa.
Làn comment trên màn hình:
[Tần Mang đã xin lỗi chị chưa?]
Ánh mắt Diêu Đinh như ghim chặt vào đó, cố ý nói: “Tôi vừa nhìn thấy những tin nhắn của các bạn fans và cộng đồng mạng quan tâm đến tôi, liền lên đây báo bình an với mọi người.”
Mọi người đều hoài nghi cô ta bị Tần Mang dọa cho mất mật.
Sau đó lại liên tục tặng quà an ủi.
[Diêu Diêu đừng sợ, sau này có chúng em bảo vệ chị.]
[Đừng sợ, mạnh mẽ lên.]
[An toàn là tốt rồi.]
[Sao mà tốt được, Diêu Diêu bị dọa đến kinh hãi như vậy mà cho qua được sao?]
[Vì sao người bị hại lại không thể thoát ra, mà người gây hại lại vẫn có thể dương dương tự đắc nắm giữ tài nguyên hàng đầu giới giải trí, còn để tiểu hoa đán làm nền cho cô ta.]
Diêu Đinh giả vờ như không nhìn thấy.
Sau khi live được vài phút, lấy cớ sức khỏe không tốt, liền kết thúc.
Nhưng—-
Không lâu sau đó.
Chủ đề #Mời nghệ sĩ vô đạo đức Tần Mang công khai xin lỗi# lại bùng nổ.
“Tần Mang đã xin lỗi Diêu Đinh chưa? Chưa.”
“Tần Mang đã xin lỗi cô nhân viên bị cô ta bắt nạt chưa? Chưa.”
“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi.”
“@Kinh Họa Cựu Mộng official weibo, cái loại nghệ sĩ thất đức này, các người còn không nhanh chóng đuổi cô ta đi? Giữ lại để đón Tết à?”
“Yêu cầu đổi nữ chính của [Kinh Họa Cựu Mộng], bằng không chúng tôi sẽ cùng nhau tẩy chay phim.”
“Chết cười, cái loại bình hoa không có phẩm hạnh, chỉ có nhan sắc này, sao lại được chọn làm nữ chính cơ chứ?”
“Muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn kỹ thuật không có kỹ thuật, lúc nào cũng chỉ dựa vào khuôn mặt mà lấn át cái này cái kia, cái loại nghệ sĩ như con sâu làm rầu nồi canh này có thể cút khỏi giới giải trí hay không?”
“Hàng ngàn lá huyết thư mời nghệ sĩ vô đạo đức nào đó tuyên bố rút khỏi giới giải trí.”
“……”
Không chỉ đơn giản là các hot search tràn ngập chủ đề này như vậy, ngay cả weibo của Tần Mang cũng bị cư dân mạng bình luận liên tục đòi “xin lỗi.”
Fans của Tần Mang vẫn luôn cố gắng nói với mọi người: “Hãy cho Tần Mang một cơ hội để lên tiếng, cho dù là tội phạm giết người thì họ cũng có cơ hội kháng án cơ mà.”
“Tần Mang không phải là người như vậy, nhất định là có hiểu nhầm rồi.”
Nhưng tiếc là.
Đối mặt với sự ác ý đến từ khắp mọi nơi, số lượng fans lại quá ít ỏi, vậy nên những bình luận như vậy nhanh chóng chìm trong những bình luận chửi rủa.
“Kỹ năng diễn xuất của Diêu Đinh lúc nãy cũng khá tốt đấy.”
Trong phòng thay đồ của đoàn phim, Thẩm Uyển Âm vừa quay xong cảnh nữ hai đang tẩy trang, nhìn khuôn mặt đờ đẫn phản chiếu trong gương, cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
Vệ Thấm cười một tiếng: “Qua mấy ngày nữa, vai nữ chính sẽ là của em rồi.”
“Còn cái vai nữ hai này, sẽ tặng cho Diêu Đinh coi như phần thưởng.”
Vừa nói vừa thuận tay đẩy ipad qua: “Với tính cách của Tần Mang, để cô ta mở họp báo ra mặt xin lỗi còn khó hơn là lên trời.”
Thẩm Uyển Âm liếc nhìn hot search.
Tùy ý lướt vài cái, cô ta phát hiện vẫn còn có fans đang nói thay Tần Mang, cau mày nói: “Mua thêm thủy quân đi, đem những bình luận của fans cô ta đè xuống.”
“Được thôi.”
Phòng làm việc của bọn họ đã nuôi một số lượng lớn thủy quân, nên Vệ Thấm đồng ý một cách nhanh chóng.
Đơn giản là đuổi cùng giết tận.
Nhưng…..
Vệ Thấm cảm thấy có chút kỳ quái: Sao công ty Tần Mang không có một chút hành động nào, ít nhất cũng phải đăng bài làm sáng tỏ chứ.
Đây là không thèm giãy giụa nữa sao?
*
Lúc này, phòng tiếp khách bên trong phòng tổng thống của khách sạn.
Tùng Trăn mở đoạn video hoàn chỉnh được biên tập từ camera giám sát du thuyền đêm đó.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa màu đen trông có vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào màn hình máy tính—–
Chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp và lộng lẫy đang ngồi lặng lẽ trong góc, đó là một khung cảnh rực rỡ chói mắt.
Thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong bữa tiệc, thậm chí là còn có người theo đuổi.
Đầu ngón tay trắng như tuyết mân mê từng tấm danh thiếp, mang theo chút lười biếng và tùy ý nhưng lại khiến người ta lao vào như thiêu thân.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ rơi vào khoảng hơn chục tấm danh thiếp giữa những ngón tay mảnh khảnh của cô gái.
Tùng Trăn ho nhẹ một tiếng: “Để đảm bảo an toàn cho du khách, ngoại trừ phòng vệ sinh, mọi ngóc ngách trên du thuyền đều có camera, cũng đã mời chuyên gia đọc khẩu hình miệng đến để phân tích đoạn hội thoại, phu…cô Tần lúc đó cũng xem như là phòng vệ chính đáng, hơn nữa cũng không thực sự gây tổn hại gì cho đối phương, ngược lại là cô Diêu vì ghen ghét nên đã cùng đồng bọn tung tin vu khống, thậm chí còn bị nghi ngờ là có hành vi đe dọa.”
“Một số video tung tin đồn cô Tần ỷ mạnh bắt nạt người cũng đã thu thập được bằng chứng.”
Thấy Hạ Linh Tễ vẫn còn im lặng, Tùng Trăn tiếp tục nói: “Còn có một số ông chủ trong ngành truyền thông muốn đích thân đến xin lỗi ngài.”
Hạ Linh Tễ chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, vừa đắng vừa lạnh không cảm nhận được mùi vị gì. Dưới ánh đèn, ngũ quan lạnh lùng đến mức giống như bóng dáng của một vị thần đắm mình xuống biển sâu, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, chỉ có đôi môi mỏng nhạt màu ướt đẫm, cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ của người phàm trần.
Mơ hồ nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ phòng ngủ chính.
Hạ Linh Tễ chậm rãi đặt chiếc cốc xuống.
Đứng dậy, lạnh lùng nói một câu: “Không gặp, đưa video cho bọn họ.”
Cái gì nên làm.
Bọn họ là người biết rõ nhất.
Tần Mang bị nóng mà tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy, bốn phía xung quanh tối đen như mực.
Một giấc này, ngủ quá không an ổn chút nào.
Trong mơ như một có một cái hố đen muốn nuốt chửng lấy cô, sau đó những cái lỗ đen đó biến thành những hàng chữ dày đặc, tạo thành từng câu nghi ngờ, khinh thường và oán trách—
Tần Mang, vì sao cô muốn vào giới giải trí?
Tần Mang, vì sao cô không cút khỏi giới giải trí đi?
Tần Mang, ở đây không có người chào đón cô.
Bình hoa, bệnh tâm thần, không có tác phẩm, chiếm đoạt tài nguyên!
……
Từng câu từng chữ.
Dễ dàng xuyên thủng hàng tuyến phòng thủ và quấn chặt vào dây thần kinh của cô.
Nhất thời, Tần Mang cũng hoảng hốt, tại sao cô lại muốn vào giới giải trí nhỉ?
Không ngoan ngoãn làm đại tiểu thư hưởng muôn vàn sủng ái, sao lại phải chịu những sự sỉ nhục này.
Cuối cùng là gì sao?
Những thứ hỗn loạn trong đầu cô cuối cùng cũng ngưng tụ thành một hình dáng nho nhỏ.
Như nghĩ tới điều gì đó.
Tần Mang chân trần xuống giường, khi bàn chân chạm xuống đất liền run rẩy loạng choạng.
Tuy bước chân không vững, nhưng lại bước nhanh về phía tủ quần áo với mục đích rõ ràng, chiếc hộp nhỏ tinh xảo được nhét xuống đáy vali quần áo chính là thứ mà cô nhất định phải mang theo khi đi ra ngoài.
Một thứ còn quý giá hơn những viên ngọc trong phòng sưu tập ở nhà.
Cô cẩn thận mở chiếc hộp ra.
Bên trong là một quyển số tay đơn giản và trang nhã, mang lại cảm giác hoài cổ.
Nhưng nó lại được cất giữ rất tốt.
Mở nút thắt bằng da, trên trang tiêu đề vẽ một “chiếc cúp” nhỏ, người vẽ không phải vẽ quá đẹp, nhưng lại có một chút nghịch ngợm, phía dưới sát chân cúp còn viết một dòng chữ non nớt nhưng nghiêm túc: Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất·Quan Nguyệt Yên.
Năm Tần Mang 7 tuổi, sau khi Quan Nguyệt Yên bị bệnh qua đời, ngoại trừ quyển nhật ký này do bà ấy để lại, tất cả những thứ còn lại đều bị người cha nghiêm minh của cô mang đi hết, không để lại bất cứ cái gì cho cô.
Quyển nhật ký này, cũng là do Tần Mang hai năm trước vô tình tìm được trong nhà cũ.
Thay vì nói đây là nhật ký, tốt hơn nên nói đây là quyển sổ ghi chép của diễn viên Quan Nguyệt Yên, ghi lại một số trải nghiệm và chấp niệm cả đời của bà ấy là giành được cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lúc trước, khi Tần Mang chuẩn bị tốt nghiệp, thầy hướng dẫn đã hỏi cô: Ước mơ tương lai của em là gì?
Khi đó cô là một tiểu thư giàu có, sinh ra đã ngậm thìa vàng và thừa kế vô số tài sản. Ngoài những lớp học kỹ năng cố định phải tham gia, cô không có bất cứ sở thích nào chứ đừng nói đến là ước mơ.
À, ngoại trừ việc sưu tầm các loại đá quý trên thế giới, tiêu tiền và phá của.
Thầy hướng dẫn nhìn cô cười, lại hỏi câu thứ hai: Em có muốn làm việc trong ngành tài chính không?
Lúc đầu chọn ngành này là do chú nhỏ của cô sắp xếp.
Tần Mang thế nào cũng được.
Tất nhiên, cô không muốn tuổi đời còn đang trẻ lại lao đầu vào làm việc trong lĩnh vực tài chính.
Tần Mang đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của thầy, làm ra vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Con người nhất định phải có ước mơ sao?”
Câu hỏi này đã khiến cô băn khoăn bấy lâu.
Cho đến khi xuất hiện quyển sổ ghi lại tình yêu của mẹ cô với nghề diễn viên, dường như mẹ đã sống để cháy hết cuộc đời mình cho diễn xuất.
Đáng tiếc, sức khỏe của Quan Nguyệt Yên không được tốt, bà không thể ở trường quay quá lâu để thực hiện những cảnh phim đòi hỏi cường độ cao. Vì vậy, đến lúc qua đời rồi vẫn chưa nhận được chiếc cúp ảnh hậu nào.
Tần Mang vào giới giải trí, hoàn toàn là một quyết định chớp nhoáng được đưa ra vào thời điểm đó.
Cô muốn mang về nhà chiếc cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mà mẹ cô không có cơ hội giành được.
“Cạnh—”
Tần Mang nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn không động đậy.
Cô không có quên, cô nhớ Hạ Linh Tễ đã đến đây.
“Đứng lên.”
Hạ Linh Tễ nhìn thấy cô ngồi trên sàn, ôm quyển nhật ký đến phát ngốc, giọng nói trầm và từ tính của anh vang lên trong bóng tối.
Sau vài giây.
Tần Mang lúc này mới như là tiếp thu được tín hiệu của anh, chậm rãi đứng lên, quen thuộc với đôi mắt âm trầm ấy, dễ dàng nhìn thấy đôi mắt cực kỳ trầm tĩnh của người đàn ông phảng phất như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế giới này.
Đôi môi đỏ khẽ hé mở.
Giọng nói nhẹ nhàng lúc này mang theo một chút hoang mang: “Hạ Linh Tễ.”
“Anh nói, em có phải là không nên làm diễn viên không?”
Thân hình cao gầy của người đàn ông như đang Thẩm Uyển Âm vào tủ quần áo, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Tần Mang buồn rầu nói: “Em dường như cảm thấy mình không quá thích hợp ở trong cái giới này.”
Có vẻ như khi cô xuất hiện, đã phá vỡ một quy luật bất thành văn nào đó nên mới có thể bị cả giới giải trí nhắm tới, không một ai chào đón cô.
“Vậy thì sao, rút khỏi giới giải trí?”
“Em…..”
Tần Mang nghẹn lại, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại thẳng thắn như vậy.
Còn chưa nghĩ ra lời để phản bác.
Khuôn mặt nhỏ đã nghẹn đến mức đỏ ửng lên.
Hạ Linh Tễ không an ủi cô, ngược lại lạnh lùng nói: “Ồ, cô Tần có tấm lòng từ bi bác ái, đời này là đến để phổ độ chúng sinh.”
“????”
“Em khi nào thì……”
Đợi đã, rốt cuộc anh muốn nói cái quái gì??
Cố ý chọc tức cô?
Lại còn nói kiểu kỳ kỳ quái quái nữa chứ?
Tần Mang bị rượu làm cho váng đầu quá lâu, đầu óc nhất thời chưa phản ứng lại kịp, bọn họ đang đứng rất gần nhau, chỉ cần cô nhón chân một cái là có thể hôn lên môi đối phương.
Còn đôi mắt xanh xám luôn sâu thẳm như biển sâu của anh lại không hề có chút giễu cợt nào, giống như mực nước biển tĩnh lặng và huyền bí, có thể chứa đựng vạn vật.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh như nước của cô gái dần bình tĩnh lại.
Cô hiểu những gì Hạ Linh Tễ nói.
Đúng vậy, cô không phải bước vào giới giải trí để phổ độ chúng sinh, nếu cô rời bỏ một cách nhục nhã như vậy, chẳng phải là thành toàn cho tâm nguyện của họ sao?
Ánh mắt Tần Mang có chút sáng lên.
Không còn sa sút như lúc trước nữa.
Trong phòng thay đồ chật hẹp.
Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng của người đàn ông tựa như đang tán gẫu: “Chỉ có thể đứng trên đỉnh cao thì em mới có tư cách quyết định ở lại hay không.”
Không đợi Tần Mang phản ứng lại.
Hạ Linh Tễ đã lướt qua cô và đi về phía phòng ngủ.
“Anh làm gì thế?”
“Đi ngủ.”
Tần Mang tức giận đuổi theo: “Anh còn có trái tim hay không vậy? Em đã bị cả giới giải trí bôi đen thành như vậy mà anh vẫn còn có tâm trạng đi ngủ!!!”
Người đàn ông hỏi lại: “Vậy em không buồn ngủ à?”
Tần Mang: “…..”
Đúng là buồn ngủ thật.
*
Hot search #Mời nghệ sĩ vô đạo đức Tần Mang công khai xin lỗi# đã bạo trong thời gian dài vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Bài đăng của Tần Mang trên weibo thông báo vào đoàn phim cách đây mấy hôm cũng đã nhận được hàng triệu bình luận mới những câu từ như “xin lỗi” “cút khỏi giới giải trí đi”.
Với một số lượng lớn thủy quân đẩy nhiệt, hướng gió trên internet ngày càng rõ ràng.
Mọi người đều cho rằng Tần Mang không chịu nổi áp lực nên sẽ đứng ra công khai xin lỗi, sau đó sẽ rút lui khỏi giới giải trí.
Ai ngờ, 12 giờ đêm.
Thật sự có người đứng ra xin lỗi, nhưng không phải là Tần Mang, mà là—–
Các đơn vị truyền thông và các tài khoản blogger lớn đã đi đầu trong việc gán cho Tần Mang cái danh là “nghệ sĩ vô đạo đức”.
Các bên truyền thông đầu tiên là xóa những video của Tần Mang về đánh nhau trên du thuyền, đồng thời cũng đăng bức thư xin lỗi do sếp viết tay kèm theo video xin lỗi.
Cư dân mạng còn chưa kịp phản ứng lại thì các blogger đã tập thể đăng tải tâm thư xin lỗi, thừa nhận mình đã nhận tiền để tung tin đồn và đổ thêm dầu vào lửa.
Quỳ xuống xin lỗi hoàn toàn.
“Đm, là tôi mù sao?”
“Hot search mọe nó lẽ là phải là—-Tần Mang nghệ sĩ vô đạo đức đứng ra xin lỗi, chứ không phải giới truyền thông vô đạo đức đứng ra xin lỗi?”
“……”
Trước khi mọi người kịp phản ứng lại, các bên truyền thông lớn đã liên tiếp tung ra đoạn video giám sát đầy đủ về vụ đánh nhau trên du thuyền, thậm chí còn có bản sub kèm theo của chuyên gia đọc khẩu hình miệng nổi tiếng.
Đem chân tướng vạch trần ra rõ ràng chi tiết.
Đó là một nhóm nữ minh tinh tuyến mười tám ghen tỵ với sự nổi tiếng của Tần Mang, chặn cô ở phòng thay đồ, tung tin đồn ác ý về cô sau đó bị cô dạy cho một bài học.
Tần Mang lấy đâu ra kịch bản “kẻ phản diện điên khùng”, rõ ràng là kịch bản hả lòng hả dạ khi nữ chính phản kích lại kẻ ác mà.
Weibo vốn đã đang sôi động, lại một lần nữa bùng nổ lên.
Lúc này, những fans của Tần Mang đã thu thập được rất nhiều bình luận gán cho Tần Mang là “nghệ sĩ vô đạo đức” đề bắt nguồn từ đội thủy quân đã được đào tạo bài bản.
Dường như chính là muốn đẩy Tần Mang vào chỗ chết.
Mà tất cả những bình luận thắc mắc về vấn đề này cũng như bình luận bênh vực Tần Mang của fans đều bị báo cáo và xóa sạch.
Khi trên mạng tung ra video chân tướng của sự việc Tần Mang đánh người, đồng thời lúc đó—–
#Fans Tần Mang gửi tới Tần Mang một phong thư# cũng đã xuất hiện trên hot search.
Bức thư này vẫn luôn bị người nào đó âm thầm áp chế ngăn chặn lượt xem và chia sẻ.
Và thời điểm này.
Cuối cùng nó cũng đạt được sức nóng mà nó xứng đáng được có.
[Thư của các Tiểu Lưu Mang gửi tới Tần Mang:
Keigo Nakano đã từng viết trong tác phẩm [Ác Ý]: Sự hận thù của một số người thường không hề có lý do, họ tầm thường, bất tài, không có thiên phú. Vì vậy khi bạn xuất sắc, tài năng, lương thiện và hạnh phúc thì đều là có tội.
Cho nên họ không nghe những lời giải thích, không nhìn vào những nghi ngờ mà chúng em tìm ra mà đã lao vào kết tội chị, mong chị sẽ không bao giờ có cơ hội mở miệng giải thích nữa. Đơn giản là mỉm cười khi nhìn chị rơi xuống đáy vực, tiên nữ rơi xuống phàm trần.
Vậy nên, chị càng không cần sợ hãi, hãy sống một cuộc đời suôn sẻ thuận lợi, để bọn họ chứng kiến cảnh chị leo lên đỉnh cao của sự nghiệp rồi nhìn xuống những kẻ đê tiện nhỏ bé đó. Mà Tiểu Lưu Mang chúng em, là lá chắn không thể phá hủy, là ánh sáng luôn lấp lánh dõi theo chị, cho dù chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói, chúng em vẫn nguyện vĩnh viễn bảo vệ chị.
Khi ánh sáng chói chang chiếu vào những tầng mây đen, mây sẽ tan và mưa cũng tạnh, ánh sáng sẽ tỏa sáng muôn phương.
Tần Mang, chị nhất định sẽ tỏa sáng.]
Hình ảnh đi kèm là được cắt ra từ video ra mắt của cô.
Cô gái váy đỏ rực rỡ hơn cả nhật nguyệt, đang giẫm lên con sư tử trắng thần thánh, phảng phất như nữ thần giáng trần, thế nhân quy phục.
Đây chính là Tần Mang trong mắt bọn họ.
Luôn luôn tỏa sáng, kiêu hãnh và cao ngạo, sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Không có một chữ nào nhắc đến “sự tin tưởng”, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối.
Đó là sự tin tưởng chân thành và trong sáng của fans.
Chỉ trong một đêm, hướng gió thay đổi hoàn toàn.
Bóng ma và cái mác “nghệ sĩ vô đạo đức” trong mắt mọi người dường như đã biến mất.
Thay vào đó, vẫn là Tần Mang—tỏa sáng rực rỡ, nội tâm cao quý, tiên nữ cao cao tại thượng.
Ngày hôm sau.
Mạnh Thính mang tin đến tìm Tần Mang với tâm trạng hào hứng, không nhịn được mà tán thưởng: “Phải cảm ơn fans của em về bức thư này, nếu không cho dù đã làm sáng tỏ thì cũng sẽ tổn thương nguyên khí lớn đấy.”
Dù sao, một khi đã bị gắn cái mác “nghệ sĩ vô đạo đức” thì cũng rất khó có thể xóa bỏ trong mắt người qua đường.
Nhưng lần này.
Lại xoay ngược tình thế hoàn toàn.
Dù không hề tổn thất gì nhưng đồng thời còn nhận được một làn sóng thương tiếc và áy náy.
Khi đó, có khá nhiều người qua đường và cư dân mạng theo trào lưu mà chỉ trích cô.
Hai chân Tần Mang gác trên ghế sofa, trong tay là chiếc điện thoại cuối cùng Mạnh Thính cũng trả lại cho cô.
Nhưng vẫn còn một chút gì hơi choáng váng.
Khi cô đã nghĩ đến việc rời khỏi giới giải trí và trở về nhà để thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, thì sự việc này đã cứ vậy mà được giải quyết xong xuôi.
Trên thực tế đến tận bây giờ, cô vẫn luôn có cảm giác mình không thuộc về giới này.
Cho đến khi—–
Nhìn thấy bức thư kia của fans.
Tần Mang, người chưa từng khóc một nào từ khi việc này xảy ra, đột nhiên mắt cô trở nên đỏ ửng, hàng mi cong vút cũng có sự ẩm ướt.
Đọc đi đọc lại bức thư đó.
Nhìn đi nhìn lại bức ảnh đó.
Đó là cô trong mắt bọn họ.
Hóa ra từ khi mới ra mắt, cô đã tràn đầy khao khát với sự nghiệp diễn xuất này rồi.
Không chỉ đơn giản là giúp mẹ thực hiện được ước mơ dang dở.
Mà nhờ những những ghi chú của mẹ khi làm diễn viên, đã khiến cô có khao khát với nghề nghiệp này.
Một khi nảy mầm.
Thì sẽ trở thành một ước mơ.
Ước mơ của chính cô.
Mạnh Thính vui vẻ thưởng thức dư luận hiện tại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, em và Hạ tổng…..”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Đôi mắt đỏ hồng của Tần Mang sáng lên: “Em đi mở cửa.”
Nhất định là Hạ Linh Tễ, người đã ra khỏi nhà từ sớm kia!
Tối qua là cô hiểu nhầm, không ngờ tới người này lại không nói một lời mà giúp cô giải quyết một vấn đề lớn như vậy!
Nhất định phải cảm ơn anh thật tốt!
Chuyến công tác trước đó của Hạ Linh Tễ tới Lăng Thành vẫn chưa được giải quyết xong.
Hôm nay vốn có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng họp qua video không tiện, liền yêu cầu bọn họ ngồi thẳng máy bay tư nhân đến đây.
Lúc này ở bên ngoài hành lang.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen không chút cẩu thả, không hề có dáng vẻ lười biếng như tối qua, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng không thể xâm phạm.
Trong mắt Tần Mang, càng nhiều thêm sự thanh lãnh câu dẫn người ta.
Dù sao thì cô cũng đã quen với dáng vẻ này của anh trên giường rồi.
Vì vậy vừa mới mở cửa ra, trong mắt chỉ nhìn thấy anh, tự nhiên lao tới, ôm chặt lấy vòng eo quyến rũ khiến cô bị câu hồn đoạt phách kia không buông, nhón chân lên, nhắm mắt lại lưu loát liền mạch mà hôn lên đôi mỏng của anh.
Ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái trong ngực, vẻ lạnh lùng trong mắt của Hạ Linh Tễ tiêu tán đi một chút: “Bà Hạ, đây là đang chiếm tiện nghi của anh?”
“Nụ hôn của tiên nữ sao có thể gọi là chiếm tiện nghi!”
“Gọi là ban thưởng!”
Tần Mang lại dùng lực hôn thêm một cái nữa.
Muốn hôn liền hôn.
Tảng đá chôn vùi trong lòng cuối cùng cũng được lấy ra, Tần Mang vui vẻ như sư tử nhỏ, muốn phát tiết một chút.
Cho đến khi cô vô tình ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt của một nhóm người tinh anh mặc vest đi giày da phía sau Hạ Linh Tễ.
Một nhóm!
Không phải một người!
Hạ Linh Tễ vân đạm phong khinh nói: “Giới thiệu một chút, đây là vị phu nhân yêu thích điện ảnh nghệ thuật của tôi.”
—————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu sư tử mỉm cười: Em mọe nó còn thích xem phim “hành động” nữa đấy, anh có muốn giới thiệu tiếp không??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook