nhưng đi chưa đi chưa được vài bước thì nó bảo- cho tôi xuống

hắn nhìn nó ngạc nhiên chất giọng lạnh lùng trong trẻo vừa quen thuộc nhưng điều quan trọng hơn là rõ ràng vừa nãy nó không còn thở tại sao bây giờ lại. Đang suy nghĩ nhưng nó đã lên tiếng trước cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn

-tôi có khả năng tự phục hồi. đó là lý do mọi người gọi tôi là quái vật nhưng từ nay về sau đừng đến gần tôi anh là đồ phiền phức

-(tại sao cô ta lại ghét mình đến thế trong khi có rất nhiều người tiếp cận mình vì mình giàu có, tiền tài, địa vị,... cô ta thật thú vị). đang chìm trong những dòng suy nghĩ thì nó lên tiếng khiến hắn phải giật mình

-tôi khác những người đó đừng đánh đồng tôi với họ.

(cô ta đọc được suy nghĩ của mình hay sao thế nhỉ)

-tôi đọc được suy nghĩ của anh nên từ bây giờ anh hãy tránh xa tôi ra. (tuy anh nó đã nhờ người phong ấn sức mạnh của nó nhưng vì nó quá mạnh và nó gần 15 tuổi nên năng lực của nó càng mạnh hơn gấp mấy lần)

rồi nó bỏ đi để lại hắn đằng sau. sau ngày hôm đó nó và hắn chỉ gặp nhau trong lớp (vì cùng bàn) ngoài ra họ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa nhưng những trò bắt nạt nó không hề dừng lại ngày đầu thì có dao lam trong hộc bàn và trong giày, ngày 2 thì ghế ngồi bị bôi keo, ngày 3 thì sách vở của nó nằm trong sọt rác,... cho đến một ngày nó bị đánh đập rất dã man máu nhuốm đỏ bộ đồng phục của trường khi tụi kia kéo đi hết nó mới bắt đầu khập khiển đứng dậy nhưng đi được một lúc thì nó ngất xỉu. Hắn đang trên đường đi học về thấy nó ban đầu hắn chờ coi thử nó có như lần trước có tự đứng dậy hay không nhưng khi nhận ra gương mặt của nó đang bắt đầu tái đi hắn vội xuống xe và đưa nó về nhà đưa nó lên phòng của hắn, hắn gọi bác sĩ đến. 15' sau bác sĩ đến chuẩn đoán là nó bị thiếu máu. sau đó hắn tiễn vị bác sĩ kia ra về rồi lên phòng chăm sóc cho nó, mà cũng lạ một kẻ khinh thường con gái như hắn giờ đây lại đưa nó về nhà còn chăm sóc cho nó đang suy nghĩ thì hắn nghe thấy tiếng nó gọi

-ba mẹ ơi đừng bỏ con mà

sau đó một giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nó đã khóc và nắm lấy tay hắn thật chặt, hắn ngạc nhiên hơn vì nó đã khóc tuy vỏ bọc bên ngoài nó là một con người lạnh lùng nhưng thực ra nó cũng chỉ là con gái chẳng qua là che cho mình một vỏ bọc thật hoàn hảo để không ai có thể thấy được con người thật sự mà thôi suy nghĩ một hồi hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. sáng hôm sau người đầu tiên tỉnh dậy là nó giật mình khi mình đang ở một căn phòng lạ và càng ngạc nhiên hơn khi bên cạnh là hắn. sau đó nhìn thấy tay mình đang nắm chặt tay hắn nó giật mình buông tay hắn ra. một lúc sau hắn cũng tỉnh dậy

-cô tỉnh rồi à

-anh đưa tôi về đây

-ừ

-(thoáng ngạc nhiên trong vài giây nhưng nó quay lại vẻ mặt lạnh lùng và hỏi) chẳng phải tôi bảo tránh xa tôi ra sao

-nếu tôi làm vậy cô đã chết ngoài đường rồi. tuy nhiên tô cũng không làm việc không công cô phải đáp ứng 1 điều kiện của tôi.

-điều kiện của anh là gì nhưng tôi nói trước trừ việc làm osin cho anh

-(suy nghĩ một lát) điều kiện của tôi là cô phải trở thành bạn gái của tôi cho đến khi tôi có người khác.

(liệu nó có đồng ý hay không hãy chờ chương sau)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương