Công Chúa Thời Tiết
-
Chương 179
*Bệnh viện *
-Bác sĩ !Bác sĩ! Con gái chúng tôi hiện giờ sao rồi,nó có nghiêm trọng lắm không?
Bà Vương vội vàng túm lấy áo ông bác sĩ,giọng điệu đầy hốt hoảng, lo lắng.
-Ca phẫu thuật rất thành công,chỉ tiếc là lưỡi dao đâm quá sâu,tử cung đã bị tổn tổn thương,bệnh nhân có thể sau này...rất khó để sinh con.
-Ông nói cái gì?Bệnh viện mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy hả?Mau điều những bác sĩ giỏi nhất tới đây,mau cứu lấy con bé.Sam đáng thương của tôi.
Bà Vương khóc lấc lên,túm chặt lấy áo ông bác sĩ,may có ông Vương bên cạnh đỡ lấy mới tránh bị ngã xuống.
-Mình bình tĩnh lại đi.Con bé nó ăn ở có phúc,sẽ không có chuyện gì đâu.
-Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bệnh,mọi người có thể vào thăm sau.
Dứt lời ông bác sĩ vội vàng rời đi. Phụ nữ tây đúng là khỏe thật,ông mà ở lại lát nữa chắc chết mất.
Hắn ngồi đó,ánh mắt đầy trống rỗng.Những lời mà bác sĩ vừa nói hắn đều nghe được.Hải Anh vì cứu hắn mà mất đi quyền được làm mẹ ư?Là hắn,hắn đáng chết!
Hai vợ chồng ông Lâm chỉ biết nhìn nhau đầy tiếc nuối.Con dâu tương lai không thể sinh con cho bọn họ,vậy phải làm sao đây?
-Lâm Hoàng,cậu là thằng khốn,là cậu,nhất định là cậu đã hại con bé!
Như bừng tỉnh bà Vương thoát khỏi tay chồng lao tới đánh hắn tới tấp.
Hắn mặc kệ không né tránh, vì đây là do hắn,là hắn đã hại đời nhỏ.Bố mẹ hắn cũng muốn vào nói vài lời giúp hắn nhưng nghĩ đi nghĩ lại biết đâu nhờ chuyện này hắn lại ngoan ngoãn cưới Sam.
-Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi.Ai là Lâm Hoàng ,bệnh nhân phòng 202 muốn gặp.
Nghe ytá nói tất cả đều vội vàng tới phòng 202.
-Hoàng,cậu không sao chứ?Có bị thương ở đâu không?
Vừa nhìn thấy hắn nhỏ trưng ra bộ mặt đầy lo lắng.Đang tính ngồi dậy thì bị hắn đợ tay ngăn cản.
-Tớ không sao!Cậu đúng là nhỏ khờ,không dưng lao vào ngăn giúp tớ làm gì?
-Vì...cậu là chồng chưa cưới của tớ.
Nhỏ lí nhí,khuôn mặt khẽ ửng hồng,không dám nhìn vào ánh mắt hắn.
Ông bà Vương thấy con gái tỉnh lại thì rất muốn tới ôm ấp hỏi thăm nhưng thấy con gái đang bày ra khuôn mặt e thẹn với hắn thì đành nuốt lại.Đúng là con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà được lên đành gật đầu với ông bà Lâm một cái rồi ra ngoài nhường không gian riêng tư cho hai đứa.
-Hazzz,lần sau không cho phép liều mình như vậy nữa biết chưa?
-Nếu cậu gặp nguy hiểm thì tớ sẽ vẫn làm vậy!
Nhìn vào ánh mắt long lanh của nhỏ tim hắn chợt thắt lại.Cũng đến lúc hắn lên cất giữ đoạn tình cảm kia vào một góc của trái tim rồi.Đây mới là người con gái hắn cần chịu trách nhiệm về sau."Thiên Thiên,tình yêu của tớ,tạm biệt cậu!"
* * * * * *
-Phương,đóng cửa dùm tớ.
Cậu mỉm cười
-Đúng như các cậu đoán,tớ không phải con người.Tớ là quỷ,xứ thần tới từ bóng tối.
37 khuôn mặt tràn đầy vẻ bất ngờ.Trừ song Thiên vì đã biết trước,hắn và Hải Anh không có mặt ra ai cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.Họ đã thầm đoán thân phận của cậu nhưng lại không hề nghĩ tới đáp án này.
-Các cậu đừng có trưng ra bộ mặt thối ấy,tớ là quỷ,một con quỷ cực kì đẹp trai và hiền lành.Yên tâm đi, thức ăn của bọn tớ không phải là thịt người đâu.
Cậu hài hước nói,không quên tâng bốc bản thân.
Nếu là ngày thường đảm bảo đám tiểu quỷ không đánh cậu cũng liếc mắt khinh bỉ hay cười cậu rồi,nhưng hôm nay,họ không thể cười nổi.
-Một tin nữa,tớ cũng không muốn dấu thân phận trước các cậu.Tớ,Thiên và thầy Phong là thần tiên.
Nhỏ dứt lời như một trái bom cỡ lớn đánh vào đám tiểu quỷ.OMG,không phải họ đang nằm mơ chứ.
-Bác sĩ !Bác sĩ! Con gái chúng tôi hiện giờ sao rồi,nó có nghiêm trọng lắm không?
Bà Vương vội vàng túm lấy áo ông bác sĩ,giọng điệu đầy hốt hoảng, lo lắng.
-Ca phẫu thuật rất thành công,chỉ tiếc là lưỡi dao đâm quá sâu,tử cung đã bị tổn tổn thương,bệnh nhân có thể sau này...rất khó để sinh con.
-Ông nói cái gì?Bệnh viện mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy hả?Mau điều những bác sĩ giỏi nhất tới đây,mau cứu lấy con bé.Sam đáng thương của tôi.
Bà Vương khóc lấc lên,túm chặt lấy áo ông bác sĩ,may có ông Vương bên cạnh đỡ lấy mới tránh bị ngã xuống.
-Mình bình tĩnh lại đi.Con bé nó ăn ở có phúc,sẽ không có chuyện gì đâu.
-Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bệnh,mọi người có thể vào thăm sau.
Dứt lời ông bác sĩ vội vàng rời đi. Phụ nữ tây đúng là khỏe thật,ông mà ở lại lát nữa chắc chết mất.
Hắn ngồi đó,ánh mắt đầy trống rỗng.Những lời mà bác sĩ vừa nói hắn đều nghe được.Hải Anh vì cứu hắn mà mất đi quyền được làm mẹ ư?Là hắn,hắn đáng chết!
Hai vợ chồng ông Lâm chỉ biết nhìn nhau đầy tiếc nuối.Con dâu tương lai không thể sinh con cho bọn họ,vậy phải làm sao đây?
-Lâm Hoàng,cậu là thằng khốn,là cậu,nhất định là cậu đã hại con bé!
Như bừng tỉnh bà Vương thoát khỏi tay chồng lao tới đánh hắn tới tấp.
Hắn mặc kệ không né tránh, vì đây là do hắn,là hắn đã hại đời nhỏ.Bố mẹ hắn cũng muốn vào nói vài lời giúp hắn nhưng nghĩ đi nghĩ lại biết đâu nhờ chuyện này hắn lại ngoan ngoãn cưới Sam.
-Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi.Ai là Lâm Hoàng ,bệnh nhân phòng 202 muốn gặp.
Nghe ytá nói tất cả đều vội vàng tới phòng 202.
-Hoàng,cậu không sao chứ?Có bị thương ở đâu không?
Vừa nhìn thấy hắn nhỏ trưng ra bộ mặt đầy lo lắng.Đang tính ngồi dậy thì bị hắn đợ tay ngăn cản.
-Tớ không sao!Cậu đúng là nhỏ khờ,không dưng lao vào ngăn giúp tớ làm gì?
-Vì...cậu là chồng chưa cưới của tớ.
Nhỏ lí nhí,khuôn mặt khẽ ửng hồng,không dám nhìn vào ánh mắt hắn.
Ông bà Vương thấy con gái tỉnh lại thì rất muốn tới ôm ấp hỏi thăm nhưng thấy con gái đang bày ra khuôn mặt e thẹn với hắn thì đành nuốt lại.Đúng là con gái lớn rồi không thể giữ trong nhà được lên đành gật đầu với ông bà Lâm một cái rồi ra ngoài nhường không gian riêng tư cho hai đứa.
-Hazzz,lần sau không cho phép liều mình như vậy nữa biết chưa?
-Nếu cậu gặp nguy hiểm thì tớ sẽ vẫn làm vậy!
Nhìn vào ánh mắt long lanh của nhỏ tim hắn chợt thắt lại.Cũng đến lúc hắn lên cất giữ đoạn tình cảm kia vào một góc của trái tim rồi.Đây mới là người con gái hắn cần chịu trách nhiệm về sau."Thiên Thiên,tình yêu của tớ,tạm biệt cậu!"
* * * * * *
-Phương,đóng cửa dùm tớ.
Cậu mỉm cười
-Đúng như các cậu đoán,tớ không phải con người.Tớ là quỷ,xứ thần tới từ bóng tối.
37 khuôn mặt tràn đầy vẻ bất ngờ.Trừ song Thiên vì đã biết trước,hắn và Hải Anh không có mặt ra ai cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.Họ đã thầm đoán thân phận của cậu nhưng lại không hề nghĩ tới đáp án này.
-Các cậu đừng có trưng ra bộ mặt thối ấy,tớ là quỷ,một con quỷ cực kì đẹp trai và hiền lành.Yên tâm đi, thức ăn của bọn tớ không phải là thịt người đâu.
Cậu hài hước nói,không quên tâng bốc bản thân.
Nếu là ngày thường đảm bảo đám tiểu quỷ không đánh cậu cũng liếc mắt khinh bỉ hay cười cậu rồi,nhưng hôm nay,họ không thể cười nổi.
-Một tin nữa,tớ cũng không muốn dấu thân phận trước các cậu.Tớ,Thiên và thầy Phong là thần tiên.
Nhỏ dứt lời như một trái bom cỡ lớn đánh vào đám tiểu quỷ.OMG,không phải họ đang nằm mơ chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook