Công Chúa Thời Tiết
-
Chương 166
-Dì Lâm tới sao không thông báo cho con biết trước.Để dì phải ngồi đợi con thật ngại quá!
Hải Anh hướng bà Lâm nở nụ cười ngượng ngùng.
-Con bé này thật là!Ta chỉ tiện đường rồi ghé qua thăm con luôn thôi.Mau lại đây ngồi đi!
Nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà Lâm,trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể.Tốt nhất là để bà ta xem nhẹ nhỏ rồi tới khi bà ta không đề phòng thì nhỏ sẽ lật ngược tình thế,gậy ông đập lưng ông.
-Tình cảm giữa con và Hoàng tới đâu rồi?Tốt đẹp cả chứ?
-Dạ,cũng chỉ là trên mức bạn bè chút thôi ạ!
-Cũng tốt!Hai đứa cứ từ từ mà bồi đắp tình cảm.Chú dì và pama con sẽ lo việc chọn ngày tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa.
Bà Lâm vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nhỏ,vẻ mặt tỏ ra vô cùng hiền từ.
-Con cảm ơn dì!
...
-Cái đồ lão quân keo kiệt,cho có vài viên đan dược mà lải nhải đủ điều.Đúng là vừa già vừa phiền phức.Cũng may mà mình nhanh tay nhanh mắt chộm được của lão thêm vài viên ninh đan và vài lọ tiên dược dùng để trị thương nữa nếu không thì đúng là lỗ vốn nặng rồi.
Thiên Hà vừa hạ phàm vừa lẩm bẩm,đã vậy còn cười rất đắc ý.Rất mau đã trở về tới nhà.
-Thiên,cậu mau đi nghỉ đi.Để tớ chăm sóc thầy là được rồi.Nhìn cậu tiều tuỵ như vậy lúc thầy tỉnh lại nhất định sẽ rất đau lòng.
-Tớ không mệt!Tớ có thể chăm sóc huynh ấy được mà.
Cô ngồi cạnh giường anh mở miệng.Nhìn sắc mặt đại huynh mà cô thấy đau lòng quá.Nếu cô không ngu ngốc đi theo người ta thì anh cũng không đến nỗi tức giận như vậy.Đều là tại cô!
Cậu phất tay một cái cô liền gục đầu vào giường anh mà ngủ.Đang tính đưa cô về phòng nghỉ ngơi thì bị phá ngang bởi tiếng đạp cửa.
-Đại huynh!
Thiên Hà đứng ngoài hành lang đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và cậu liền đẩy cửa xông vào.Nhìn người con trai đẹp như thiên xứ đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường mà nhỏ thấy đau lòng quá,cả phẫn hận nữa.Mới hai ngày thôi mà ai dám biến anh thành bộ dạng này.Còn khuôn mặt phờ phạc và đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều của Thiên nhi nữa.Là ai?Rút cuộc là ai dám tổn thương hai người họ.
-Tại sao đại huynh của tớ lại thành ra như vậy?Lúc tớ rời đi không phải là huynh ấy và Thiên nhi đều rất tốt sao?
Nhỏ hướng cậu chất vấn.
-Chuyện rất dài để sau tớ sẽ kể cho cậu nghe.Cậu mau mang đan dược cho thầy ăn vào trước đi.Chân khí của thầy bị tổn thương nặng,chúng ta cần phải mau chóng truyền nội lực cho thầy,giúp long châu hộ thể bình ổn chân khí.
-Được!Cậu đưa Thiên vào phòng trước đi.
Trong khi cậu bồng cô vào phòng nghỉ ngơi thì cô nhanh nhẹn đút đan dược vào miệng anh.Dùng sức đỡ anh ngồi thẳng dậy.
Hai luồng khí một đen một vàng truyền vào thân thể anh.Khói trắng toả ra từ đỉnh đầu,cả người anh ướt đẫm vì mồ hôi.
Hải Anh hướng bà Lâm nở nụ cười ngượng ngùng.
-Con bé này thật là!Ta chỉ tiện đường rồi ghé qua thăm con luôn thôi.Mau lại đây ngồi đi!
Nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà Lâm,trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể.Tốt nhất là để bà ta xem nhẹ nhỏ rồi tới khi bà ta không đề phòng thì nhỏ sẽ lật ngược tình thế,gậy ông đập lưng ông.
-Tình cảm giữa con và Hoàng tới đâu rồi?Tốt đẹp cả chứ?
-Dạ,cũng chỉ là trên mức bạn bè chút thôi ạ!
-Cũng tốt!Hai đứa cứ từ từ mà bồi đắp tình cảm.Chú dì và pama con sẽ lo việc chọn ngày tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa.
Bà Lâm vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nhỏ,vẻ mặt tỏ ra vô cùng hiền từ.
-Con cảm ơn dì!
...
-Cái đồ lão quân keo kiệt,cho có vài viên đan dược mà lải nhải đủ điều.Đúng là vừa già vừa phiền phức.Cũng may mà mình nhanh tay nhanh mắt chộm được của lão thêm vài viên ninh đan và vài lọ tiên dược dùng để trị thương nữa nếu không thì đúng là lỗ vốn nặng rồi.
Thiên Hà vừa hạ phàm vừa lẩm bẩm,đã vậy còn cười rất đắc ý.Rất mau đã trở về tới nhà.
-Thiên,cậu mau đi nghỉ đi.Để tớ chăm sóc thầy là được rồi.Nhìn cậu tiều tuỵ như vậy lúc thầy tỉnh lại nhất định sẽ rất đau lòng.
-Tớ không mệt!Tớ có thể chăm sóc huynh ấy được mà.
Cô ngồi cạnh giường anh mở miệng.Nhìn sắc mặt đại huynh mà cô thấy đau lòng quá.Nếu cô không ngu ngốc đi theo người ta thì anh cũng không đến nỗi tức giận như vậy.Đều là tại cô!
Cậu phất tay một cái cô liền gục đầu vào giường anh mà ngủ.Đang tính đưa cô về phòng nghỉ ngơi thì bị phá ngang bởi tiếng đạp cửa.
-Đại huynh!
Thiên Hà đứng ngoài hành lang đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và cậu liền đẩy cửa xông vào.Nhìn người con trai đẹp như thiên xứ đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường mà nhỏ thấy đau lòng quá,cả phẫn hận nữa.Mới hai ngày thôi mà ai dám biến anh thành bộ dạng này.Còn khuôn mặt phờ phạc và đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều của Thiên nhi nữa.Là ai?Rút cuộc là ai dám tổn thương hai người họ.
-Tại sao đại huynh của tớ lại thành ra như vậy?Lúc tớ rời đi không phải là huynh ấy và Thiên nhi đều rất tốt sao?
Nhỏ hướng cậu chất vấn.
-Chuyện rất dài để sau tớ sẽ kể cho cậu nghe.Cậu mau mang đan dược cho thầy ăn vào trước đi.Chân khí của thầy bị tổn thương nặng,chúng ta cần phải mau chóng truyền nội lực cho thầy,giúp long châu hộ thể bình ổn chân khí.
-Được!Cậu đưa Thiên vào phòng trước đi.
Trong khi cậu bồng cô vào phòng nghỉ ngơi thì cô nhanh nhẹn đút đan dược vào miệng anh.Dùng sức đỡ anh ngồi thẳng dậy.
Hai luồng khí một đen một vàng truyền vào thân thể anh.Khói trắng toả ra từ đỉnh đầu,cả người anh ướt đẫm vì mồ hôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook