Hàn Nhạc cầm hai bầu rượu đi vào phòng Hách Khiếu Phong, hạ nhân đứng ngoài cửa vừa thấy hắn liền cúi người hành lễ:

- Tướng quân!

- Hách đại nhân đâu?

- Đại nhân... ngài ấy… - hạ nhân dường như khó nói thành lời, chắc chắn là chủ nhân có lệnh không tiếp bất kỳ người nào cho nên không đợi cho hạ nhân bẩm báo, Hàn Nhạc nói thẳng:

- Không cần báo, ta tự đi tìm hắn.

- Không được đâu tướng quân...

- Đã nói là tự bản tướng quân tự xông vào mà - hắn khoát tay đi nhanh tới phía nội viện.

Xuyên qua một đường cổng vòm vào nội viện, Hàn Nhạc giật mình vì ngổn ngang khắp nơi đều là thân cây bị đánh gãy, dường như nơi đây vừa trải qua một trận mưa gió lớn trông vô cùng thê thảm, nhìn kỹ trên mấy thân cây còn lưu lại chưởng ấn*.

*chưởng ấn: vết bàn tay dùng lực mạnh hằn lại

Tiếp tục đi vào phía trong, tới thư phòng, toàn bộ tranh họa, bàn ghế đều bị phá nát có chung số phận với nhưng cái cây ngoài kia. Hàn Nhạc lắc đầu, khi tìm tới phòng ngủ không thấy bóng dáng Hách đại ca đâu thì hắn đã biết nên đi đâu để tìm đại ca.

Hắn điểm chân, thân mình bay lên mái hiên, nơi có người hắn muốn tìm.

- Quả nhiên là huynh đanh uống rượu giải sầu một mình! - Hàn Nhạc đi lại gần hắn, ngồi phịch xuống khoanh hai chân lại.

Hách Khiếu Phong không nhìn Hàn Nhạc, tiếp tục uống rượu của mình, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Hàn Nhạc vụng trộm đánh giá Hách đại ca, hắn biết trong lòng đại ca rất buồn khổ, người yêu thương sắp phải gả cho một nam nhân khác, đây đúng là một đả kích đau đớn nhất.

- Vừa rồi đệ có đi bái kiến công chúa.

Thân thể Hách Khiếu Phong hơi hơi chấn động, biểu tình âm trầm cuối cùng cũng có phản ứng:

- Nàng… thế nào?

- Công chúa trông rất gầy yếu, tỳ nữ nói nàng ăn rất ít và cũng không đi ra khỏi cửa - Hàn Nhạc thở dài, vừa nói vừa chăm chú quan sát Hách đại ca thì phát hiện bàn tay đang nắm bình rượu siết chặt lại.

Hắn thực sự rất xem trọng nhân duyên của công chúa và Hách đại ca, ai ngờ hoàng thượng lại chấp nhận thỉnh cầu hòa thân của sứ thần của Thổ Phiên. Nhiều công chúa như vậy sao cứ phải chọn Văn Nhạc công chúa, thật không biết hoàng thượng nghĩ cái gì, sao ngài không chọn một phi tử nào đó chưa lâm hạnh rồi phong làm công chúa đưa đi hòa thân sao cứ muốn Văn Nhạc công chúa đi, cuối cùng lại chia rẽ một mối nhân duyên tốt đẹp.

- Đã gần một tháng rồi, đi thăm công chúa đi - Hàn Nhạc khuyên nhủ, kỳ thực đây chính là ý đồ của hắn. Cúc Hương và Khấu Nhi nhờ vả hắn tìm gặp Hách đại ca, thời gian không còn nhiều nữa, ngày hòa thân không còn xa nhưng Hách đại ca hẳn là nắm chắc có thể gặp mặt nàng.

- Đi cũng không thay đổi được gì, ngược lại càng làm cho nàng đau khổ, chi bằng không nhìn thấy thì hơn - thanh âm Hách Khiếu Phong khô khốc chua xót, không phải hắn không muốn nhìn thấy nàng mà là không thể đi được!

Hiện tại nàng chính là phi tử tương lai của Thổ Phiên vương, hắn chỉ sợ giữ nàng không được. Hắn rất muốn rũ bỏ tất cả rồi mang nàng đi ngao du thiên hạ nhưng hắn không làm được. Nếu hắn mang Dung Nhi đi thì việc hòa thân sẽ thất bại, tất nhiên sẽ làm cho Thổ Phiên tức giận, đến lúc đó sóng gió nổi lên nhất định sẽ phá vỡ cuộc sống thái bình thịnh thế trước mắt. Hắn không thể làm được! Đành phải mượn rượu tiêu sầu!

Hàn Nhạc chưa từng thấy Hách đại ca nản lòng như thế này, hắn rất muốn giúp đỡ nhưng hắn cũng hiểu bây giờ có nói gì cũng vô ích. Hoàng thượng hạ chỉ Văn Nhạc công chúa đi hòa thân là một sự thật không thể thay đổi, đây chính là một nỗi bi ai của những người sinh ra và lớn lên trong hoàng cung. Nếu đối tượng hoàng thượng tứ hôn là một vị đại quan thì còn có cơ hội cứu vãn nhưng đây lại là ngoại tộc dĩ nhiên nó biến thành quốc gia đại sự không thể nói đổi là đổi được.

Ngày mai hắn phải quay lại biên cương, trước lúc đi hắn hy vọng có thể cố hết sức mình mà khuyên nhủ Hách đại ca.

- Tỳ nữ nói suốt ngày nàng lấy nước mắt rửa mặt, Hách đại ca hay là…

Nháy mắt, bầu rượu trong tay bị Hách Khiếu Phong bóp vỡ làm cho Hàn Nhạc im bặt. Nhìn tới tay Hách đại ca nắm chặt thành quyền, bầu rượu bị vỡ đồng thời cắt vào da thịt, máu và rượu của chảy xuống, miệng vết thương mà đụng tới rượu thì nhất định sẽ rất đau, người bình thường tuyệt đối không chịu nổi. Hách đại ca vẫn để mặc cho máu chảy, cầm lấy bình rượu hắn mang tới đưa lên miệng, yên lặng uống.

Thôi thì cứ uống rượu đi! Hắn vỗ vỗ vai Hách đại ca rồi chính mình cũng cầm lên một bình rượu uống.

***

Trời chuyển mùa, gió sáng sớm mang theo hơi lạnh run người, Lý Vân Dung đứng ở cửa sổ, gió lách qua cửa sổ xông vào phòng. Cúc Hương vừa mở cửa đi vào thì liền phát hiện trong phòng thật lạnh.

- Công chúa, người đừng đứng ở cửa sổ nữa, sẽ lạnh đó - Cúc Hương đi lên, tới khi đứng bên cạnh công chúa nàng ấy sợ tới mức ngây dại - Công chúa! - Cúc Hương kinh hô thành tiếng.

Dung nhan tái nhợt của Lý Vân Dung che kín nước mắt, đôi mắt đã sưng đỏ chứng tỏ nàng khóc đã rất lâu rồi, cánh môi không hề có chút huyết sắc, trên mặt không có tức giận mà giống như chấp nhận buông xuôi một thứ gì đó. Cúc Hương chưa bao giờ thấy khuôn mặt công chúa tiều tụy như thế này.

- Công chúa! Công chúa! - Cúc Hương vội vàng la lên.

- Hắn không tới! - Lý Vân Dung vẫn đứng đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

- Công chúa?

- Cuối cùng thì hắn vẫn tàn nhẫn không chịu đến gặp ta. Hôm nay là ngày ta lên đường thế mà hắn ngay cả lần gặp mặt cuối cùng mà vẫn không chịu.

Nàng cảm thấy cơ thể rất lạnh, tim cũng lạnh, cứ thế mà đứng bất động, tùy ý để Cúc Hương khoác chiếc áo choàng lên người.

- Trời, công chúa… mặt của người rất lạnh, tay cũng lạnh, người… đã đứng ở đây bao lâu rồi? Chẳng lẽ cả đêm người không ngủ sao?

- Ta không ngủ được…

Mắt Cúc Hương cay xè, nàng đóng cửa sổ lại rồi kéo công chúa tới ngồi xuống giường:

- Công chúa, nô tỳ đi pha một ly trà nóng để người làm ấm cơ thể.

Cúc Hương chạy đi, không bao lâu thì Khấu Nhi cũng đến, các nàng pha nước ấm mang vào, dùng khăn nhúng nước ấm lau mặt giúp công chúa tẩy đi vệt nước mắt. Mấy ngày hôm nay công chúa không chịu ăn uống, ban đêm thì khóc nức nở, các nàng rất đau lòng nên đã tìm đến Hàn tướng quân nhờ giúp đỡ truyền lời nhưng Hách đại nhân vẫn không chịu xuất hiện.

Một công chúa tràn ngập sức sống và tinh thành phấn chấn đã không thấy, trước mặt các nàng là một công chúa thương tâm muốn chết. Hai nàng ôm lấy công chúa, họ muốn dùng nhiệt độ của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.

- Ta lạnh… không phải cơ thể mà là tim…

Lời nói thốt ra làm cho Cúc Hương bật khóc, hốc mắt Khấu Nhi cũng ươn ướt, cay nóng.

- Khấu Nhi… Cúc Hương… thì ra cảm giác hư không lại khiến cho người ta cô đơn, bất lực đến vậy, rốt cuộc thì ta cũng hiểu được cái gì là bi thương tới mức chết tâm rồi.

- Công chúa, người còn có bọn nô tỳ mà - Khấu Nhi cố nén dòng lệ chực tuôn ra, nàng không cho phép mình rơi lệ trước mặt công chúa.

Lý Vân Dung nhẹ nở một nụ cười thế nhưng nụ cười thực thống khổ, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều lo lắng đau đớn. Nàng lau khô nước mắt, nhắm mắt lại, khi một lần nữa mở mắt ra thì trong đáy mắt đã khôi phục vài điểm thần trí, thậm chí là lạnh lẽo như băng vậy.

- Đừng khóc, ta không sao, giúp ta trang điểm một chút, đừng làm chậm giờ lành.

- Công chúa…

- Yên tâm, nước mắt của ta đến hôm nay đã cạn rồi, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không vì hắn mà rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa. Nếu đây là điều hắn muốn thì ta sẽ thành toàn cho hắn.

Nàng hạ quyết tâm, tim nát, sẽ không nát thêm được nữa, khóc khô nước mắt, sẽ không còn giọt nào để rơi nữa. Bắt đầu từ hôm nay nàng sẽ làm cho chính mình sinh ra một lần nữa.

Mặc hỉ phục vào, đầu vấn lên gọn gàng, đeo những trang sức đẹp nhất.

Lý Vân Dung ngẩng đầu mà bước đi trên chính con đường mình đã lựa chọn.

Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, Thổ Phiên đưa đoàn người ngựa dâng sính lễ, của hồi môn gồm hoàng kim năm ngàn lượng, mấy trăm kiện vải vóc thượng hạng, Văn Nhạc công chúa được gả cho Thổ Phiên vương, thắt chặt tính hữu được an bang giữa hai nước.

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, nắng ấm trong lành, hoàng đế cùng hơn trăm đại quần thần tự mình tiễn chân Văn Nhạc công chúa xuất giá, thống lĩnh đại nhân Hách Khiếu Phong đã đứng ở trước cửa cung chờ giờ hoàng đạo.

Sau khi Văn Nhạc công chúa hướng hoàng huynh bái lễ thì được cung nữ nâng hạ xoay người, thảm đỏ được trải dài từ trong đại điện hoàng cung ta tận thềm ngoài cung. Từng bước nàng đi bách quan quần thần đều dập đầu quỳ lạy nàng. Lúc đi tới trước mặt Hách Khiếu Phong, chiếc khăn tay màu hồng trên tay nàng vô thức rơi xuống trước mặt hắn.

Hách Khiếu Phong chấn động, bất giác ngẩng đầu lên, ẩn dưới mạng che mặt màu đỏ kia là dung nhan tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp vạn phần, nhất thời cả người hắn cứng lại.

Nước mắt, từ đôi mắt trong trẻo đến lạnh lùng của nàng hai hàng lệ chảy xuống, lóe lên ánh sáng hại người ta đau lòng cho một sắc đẹp bi ai, nước mắt rơi xuống như vô số ánh sao lấp lánh, từng giọt từng giọt rớt trên mặt hắn.

Tuy rằng gần trong gang tấc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhưng sao cảm giác thật xa vời. Đối với hắn mà nói thì một cái liếc mắt chính là khổ hình lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Cung nữ nhặt chiếc khăn đặt vào tay nàng, nàng quay đầu nhìn về phía trước, chậm rãi hướng bên ngoài cung mà đi.

Hách Khiếu Phong vẫn cứng ngắc đứng đó, nước mắt của nàng hung hăng đâm vào tâm can hắn, so với đao kiếm thì đau đớn hơn rất nhiều, tất cả cứ thẳng tắp mà xuyên vào ngực hắn trong khi hắn không thể nào động đậy, kháng cự.

Đột nhiên hắn có cảm giác nàng sẽ biến mất, cảm giác này làm cho thân mình hắn chấn động mạnh, bất tri bất giác tay đã muốn vươn ra giữ lấy nàng.

- Thống lĩnh?

Phó thống lĩnh quỳ một bên khẽ gọi hắn, tay Hách Khiếu Phong còn chưa kịp đụng tới góc áo hỉ phục thì dừng lại, trong khi những người khác hoàn toàn không chú ý thì tay hắn đã thu về.

Thiếu chút nữa hắn đã mấy đi lý trí, hắn sớm đã hạ quyết tâm rồi không phải sao? Nàng đã không thuộc về hắn, cho dù tim có bị đao cắt thì hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt lại đem thứ tình yêu say đắm kia chôn sâu tận đáy lòng... vĩnh viễn...

Đoàn người hòa thân chầm chậm rời khỏi hoàng thành Trường An, mấy chục xe ngựa chở của hồi môn của công chúa do hoàng đế ban tặng nào vàng bạc châu báu, nào tơ lụa thượng hạng cùng mười người thị nữ. Từ hoàng cung, nhạc công khua chiêng gõ trống, thổi kèn tấu nhạc, đoàn người diễu trên đường Trường An hướng phía quan ngoại mà đi.

Đoàn người ngựa chở của hồi môn của công chúa đã nhiều mà còn có mấy trăm kỵ mã đi theo bảo vệ chậm rãi rời đi, khắp kinh thành vang động tiếng nhạc du dương, dân chúng đứng hai bên đường nhìn theo lá cờ bay phấp phới, một màu đỏ náo nhiệt cứ thế khuất dần…

Bên trong kiệu hoa, Lý Vân Dung ngồi im lặng trên đệm, ghế tựa được làm bằng gấm thêu hoa tinh xảo, nàng một thân hỷ phục hoàng tộc, đầu đội tú la ngạch. Sau khi ra khỏi cửa thành, nhạc công cùng đoàn nữ tỳ liền dừng lại.

Nửa tháng sau đoàn người hòa thân đã cách khá xa Trường An, một đường đi tới Tây vực. Ngồi trong kiệu hoa hoàng gia, Lý Vân Dung cùng hai tỳ nữ sủng ái nhất là Cúc Hương và Khấu Nhi đang bí mật bàn bạc.

- Tìm được cơ hội chúng ta liền trốn.

- Công chúa, người phải hiểu rằng nếu bỏ trốn chính là chống lại thánh chỉ - Khấu Nhi vẫn canh cánh điểm này nên nói ra để công chúa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

- Kêu bản công chúa gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt chính là muốn lấy mạng của ta! Ta tuyệt đối không cho mụ Trương Thục phi kia vừa lòng đẹp ý! - theo Giang công công nói thì sứ thần của Thổ Phiên tới cầu thân nhưng lại “điểm mặt chỉ tên” nàng thì nhất định chỉ có Trương Thục phi ở phía sau giở trò quỷ.

- Tay nải của ta đã chuẩn bị hết chưa?

- Dạ, đều đã chuẩn bị đầy đủ - Cúc Hương đáp rồi chỉ vào đống đồ.

- Cái gì thế này? Đồ ngốc ạ! Sao ta có thể mang nhiều thứ vậy chứ? Ta đang chạy trốn chứ có phải đi chơi đâu mà mang nhiều bọc hành lý vậy?

Cúc Hương và Khấu Nhi nhìn nhau cười rồi hổi bẩm công chúa:

- Đây là tay nải của công chúa còn hai cái kia là của bọn nô tỳ.

- Các ngươi? - nàng kinh ngạc nhìn hai người nô tỳ thân tín nhất.

- Công chúa đi thì nhất định Cúc Hương và Khấu Nhi sẽ đi theo rồi! - hai tỳ nữ kiên quyết nói.

Lý Vân Dung cảm động, lập tức lắc đầu:

- Không được, ta kháng chỉ trốn khỏi hôn ước, nếu hoàng thượng giáng tội thì ta là công chúa cho dù có bị bắt lại thì hắn cũng sẽ niệm tình huynh muội mà xử ý nhẹ tay... Còn các ngươi nhất định là bị khép tội chết!

- Bọn nô tỳ không sợ, chủ tử gặp nạn bọn nô tỳ sao có thể không quan tâm chứ? Chúng ta theo công chúa, cho dù phải chết cũng phải theo. Huống chi chức trách của chúng ta là bảo vệ công chúa, nếu không đi cùng công chúa mới gọi là đáng tội chết. Giang hồ hiểm ác, công chúa xuất thân hoàng tộc sớm được chiều chuộng chưa am hiểu chuyện giang hồ, nô tỳ và Cúc Hương xuất thân vốn là dân phố phường nên có chúng ta sẽ giúp được công chúa rất nhiều chuyện. Hơn nữa, công chúa nhẫn tâm bỏ chúng ta tới đại mạc xa xôi kia sao? Cho dù bị đẩy về cung thì thiếu công chúa, chúng ta sống còn có ý nghĩa gì chứ?

- Đúng vậy, chúng ta là người hầu hạ công chúa, bảo chúng ta đi hầu hạ hậu phi khác, chủ tử khác không phóng khoáng như người, nói không chừng còn bị Thục phi nương nương khi dễ, công chúa nhẫn tâm làm vậy sao?

Chung quy Lý Vân Dung vẫn bị thuyết phục, các nàng nhất định sẽ không tha cho Cúc Hương và Khấu Nhi, mà nếu ném hai nàng tới hoàng cung ở đại mạc lại càng không được. Xem ra, chỉ có cách cho các nàng ấy đi theo, dường như chỉ còn mỗi cách này thôi.

- Các ngươi phải hiểu được rằng lần này đi sẽ không có khả năng quay về cung.

- Chúng ta cầu còn không được nữa là. Hoàng cung thiếu công chúa sao có thể ở lại được? Dù cho vinh hoa phú quý thì cũng không bằng việc cùng công chúa dạo chơi tứ hải.

- Đúng vậy! Dạo chơi chốn giang hồ còn tốt hơn phải sống trong thâm cung nội viện suốt ngày chứng kiến phi tử, tỳ nữ tranh đoạt sủng ái.

- Được! Vậy ba người chúng ta tranh thủ lúc trời còn chưa sáng sẽ lẻn trốn đi, phải bí mật thần không biết quỷ không hay, đổi trắng thay đen! - Lý Vân Dung hăng hái vươn tay, Cúc Hương và Khấu Nhi hiểu ý cũng vươn tay đập vào mu bàn tay công chúa. Rất có khí khái của một buổi nghị sự...

Một người làm chuyện xấu đôi khi thấy chán, ba người cùng làm có bạn có bè xem ra kích thích hơn rất nhiều. Các nàng nhất trí đồng thuận, cùng dắt tay nhau tiến hành kế hoạch động trời đi khai sáng nên một tương lai hoàn toàn mới lạ ở phía trước.

***

Hắn sai lầm rồi!

Hoàn toàn sai lầm rồi!

Khuôn mặt Hách Khiếu Phong trắng bệch, trước mắt hắn là khe núi chất đầy xác người, máu nhuộm đỏ đất, trên đá và cây cỏ vấy máu, những đoạn tay chân bị chém đứt phơi trong đống cỏ rậm rạp... Nhìn qua có thể tưởng tượng được tình hình lúc ấy giao chiến kịch liệt tới mức nào.

Tin dữ được quan binh hồi báo về triều đình, đoàn người hòa thân của Đại Đường khi đi tới khe núi liền gặp toán cướp, số lượng người toán cướp khá đông, tên nào cũng lực lưỡng hiểm ác. Nghe nói chúng hoành hành trên con đường này đã rất lâu, chuyên chặn cướp các chuyến lạc đà đi buôn nhưng triều đình không ngờ toán cướp lại thay đổi mục tiêu ngồi chờ ở nơi này, hơn nữa ngay cả đoàn xe của triều đình cũng dám đánh cướp, chẳng những cướp đi đồ cưới của công chúa mà còn giết quan binh triều đình.

Đây là ông trời trừng phạt hắn, hắn không nên để cho nàng đi hòa thân, đáng ra hắn phải giữ lấy nàng mới đúng. Hắn thà mang tội danh bất trung, chống lại thánh chỉ chứ không muốn mất nàng.

Sai lầm rồi! Hắn thật sự sai lầm rồi!

Biết trước sẽ hối hận thì đừng làm, giờ có hối cũng kịp nữa!

- Thống lĩnh…

Phó thống lĩnh lặng lẽ đi theo Hách Khiếu Phong, hắn vừa lo lắng vừa e sợ đi bên cạnh lão đại, hắn chưa từng nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của lão đại như lúc này. Bọn họ chính là những người xuất chúng nhất trong đội ngự lâm quân, được tuyển chọn từ hàng vạn người để trở thành hộ vệ hoàng thành, gió tanh mưa máu sát phạt, tất cả bọn họ đều không xem vào mắt.

Nhưng... giờ phút này trong mắt thống lĩnh lại có sợ hãi cùng phẫn nộ, sự sợ hãi kia của thống lĩnh không phải vì khung cảnh thê thảm đầy máu và xác người chết mà giống như là mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Còn sự phẫn nộ thì làm cho toàn thân Hách thống lĩnh phát ra vô vàn âm hàn sát khí. Theo thống lĩnh nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ thấy hắn như thế này.

Bọn họ xếp thành đoàn theo thống lĩnh đi vào Mã Nguy cốc, một nhóm thủ hạ đang thu dọn đống thi thể còn một nhóm thì kiểm tra dấu vết để lại.

Một quân binh hồi báo:

- Bẩm báo thống lĩnh đại nhân, phía sau tảng đá thuộc hạ phát hiện áo của công…

Quân binh chưa nói xong thì bóng người Hách Khiếu Phong đã không thấy đâu. Mọi người chỉ nhìn thấy hắn điểm chân nhảy lên, từng bước đều đạp trên mấy tảng đá lớn chơi vơi, khinh công thực đáng sợ.

Mặt Hách Khiếu Phong không khác gì người chết, hai bàn tay siết chặt thành quyền, gân xanh nổi lên từng đường, mắt trừng nhìn hỉ phục dính đầy máu. Hách Khiếu Phong quỳ xuống cầm bộ hỉ phục đã bị đao kiếm chém rách tả tơi, nhìn tình trạng món đồ ra nông nỗi này... hắn thực sự không dám tưởng tượng nàng…

- Đại nhân, xem ra công chúa lành ít dữ nhiều… - phó thống lĩnh đi theo phía sau, hắn nơm nớp lo sợ quan sát gương mặt âm trầm của thống lĩnh.

Hách Khiếu Phong không nói gì, mắt vẫn chăm chăm vào hỉ phục.

Nàng thực sự đã chết? Không! Hắn không tin! Không phát hiện thi thể thì có lẽ người còn sống. Hắn đứng lên, cẩn thận đi kiểm tra từng xác người, mười thị nữ nằm trong số của hồi môn đã chết ba người, trong đó không có Dung Nhi và hai tỳ nữ bên cạnh.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không nhìn thấy xác thì hắn tuyệt đối không tin chuyện nàng không còn trên nhân thế là thật!

Hách Khiếu Phong đứng lên, ra lệnh cho một nhóm người ở lại thu lượm các thi thể sau đó phái hai người quay về hồi báo với hoàng thượng. Còn bản thân hắn cùng một nhóm binh lính đuổi theo hướng toán cướp bỏ trốn. Nếu thực sự Dung Nhi rơi vào tay bọn cướp tàn nhẫn thì hắn nhất định sẽ tìm nàng về, cho dù tay có nhuốm đầy máu cũng không quan tâm.

Xem ra, lúc này hắn phải dùng đến những người anh em trong giang hồ.

Hách Khiếu Phong nhảy lên lưng ngựa, chỉ huy binh lính thẳng tiến theo hướng được phỏng đoán là con đường rút lui của bọn cướp, hắn thúc ngựa chạy như bay mà đi. Trong lòng hắn không ngừng tuyên thệ với chính mình, nếu ông trời cho hắn một cơ hội để cho hắn tìm thấy người mà hắn yêu thương nhất thì hắn nguyện ý dùng cả sinh mạng này đổi lấy sự quan tâm của nàng, hắn chỉ cầu được nàng nhìn một cái, được nghe tiếng cười trong veo thanh thúy của nàng. Nếu ông trời cho hắn cơ hội, hắn thề, lúc này đây hắn sẽ từ bỏ tất thảy, kể cả tự tôn mà mang nàng đi cùng trời cuối đất, chỉ cần nàng vui vẻ dù phải lên núi xuống biển thì hắn cũng nguyện ý chấp nhận đi theo.

Hắn thề với chính mình, cho dù phải lên thiên đình hay xuống hoàng tuyền thì hắn nhất định phải tìm thấy nàng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương