Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 51: Tiểu tẩu Tĩnh Nhu

"Cô gái nhỏ, chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng của muội rồi!"

Người ôm Lung Nguyệt từ trên xe ngựa xuống chính là Lý Long Tá!

Hai chân Lung Nguyệt chạm đất, vừa đứng vững thì Hoán Ngọc, Tiển Bích vội vàng đi lên sửa sang lại y phục giúp nàng.

Đợi đến lúc xong xuôi, Lung Nguyệt nhỏ giọng nói với Lý Long Tá: "Tiểu ca đừng làm như vậy nữa, Cửu Nhi đã không còn là tiểu nha đầu nữa rồi!" Trong đôi phượng mâu thoáng hiện sự oán trách nhẹ nhàng, nhìn về phía Lý Long Tá. Lần nào từ trên xe ngựa xuống đều bị hắn xách xuống giống như bọc đồ vậy. Ngày thường nàng đều vô cùng cố gắng duy trì hình tượng đoan trang của công chúa, nhưng mà mỗi lần gặp tiểu ca thì đều bị phá hỏng đến không còn chút gì.

Lý Long Tá trêu ghẹo nàng: "Cũng chỉ là đứa nhỏ mười tuổi, thật sự đã xem mình như đại cô nương rồi sao!"

Lung Nguyệt không thèm nhìn hắn. Quay sang nhìn bóng ngựa đang dần tiếm về phía này, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm. Nàng khẽ nâng vạt váy, tiến lên hai bước, nhẹ phúc thân: "Tiểu tẩu tử!"

Người trên lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, kéo tay Lung Nguyệt nói: "Nếu biết muội muội đến đây, tẩu đã đến trước cửa đón rồi!"

Tiểu tẩu tử trong miệng Lung Nguyệt chính là Anh Vương phi của Lý Long Tá, cháu gái ruột dòng chính của Từ Lão nguyên soái, Từ Tĩnh Nhu.

Lúc trước lúc chưa thấy người chỉ nghe thấy tên, Lung Nguyệt còn tưởng phụ mẫu tẩu ấy lúc đặt tên hy vọng nữ nhi của mình sẽ trở thành tiểu thư khuê các lịch sự nhã nhặn ôn nhu. Lúc gặp người cũng thấy tự nhiên thanh thản, giơ tay nhấc chân vô cùng tương xứng với khuê danh, đậm chất cô nương gia.

Ai ngờ sau vài lần gặp mặt, vị tiểu tẩu tử này liền hiện nguyên hình thành nữ trượng phu giống như Bình Hoàng thẩm.

Lung Nguyệt còn nhớ được lúc bị lộ chân tướng, tiểu tẩu tử dùng giọng điệu như được đại xá: "Ai nha! Lộ rồi thì thôi! Cuối cùng cũng không cần gượng ép bản thân nữa!" Sau đó lại nói: "Có làm muội muội sợ không? Tẩu mang tính nết nam nhi, không thể sửa được."

Lung Nguyệt che miệng cười, dù sao tiểu ca nghịch ngợm nhà nàng cũng không thể tìm thê tử đoan chính thanh nhã giống như Thái tử phi được.

Toàn gia Từ Lão nguyên soái đều là tướng quân trên ngựa, Tiểu tẩu tử của Lung Nguyệt trời sinh tính tình tùy tiện, hồi chưa gả cũng không thân thiết với chúng tỷ muội, mà suốt ngày đi theo vài vị huynh trưởng múa đao lộng thương. Nữ nhi gia phải nữ công may vá, ngâm thơ vẽ tranh, không cái nào nàng ấy làm được cho ra hồn. Nhưng bàn đến đao mã công phu thì vô cùng tinh tường.

Từ Tĩnh Nhu tự giải thích bản thân: "Chỉ có người dữ dằn mới giày xéo bề ngoài của mình."

Lễ giáo của Đại Chiêu quốc với quý nữ không cởi mở giống như triều Đường, cũng không khắc nghiệt giống như triều Tống. Đương nhiên với cách nhìn của người xuyên không như Lung Nguyệt thì ánh mắt còn có chút khắt khe.

Nhưng mà cách lớn lên của nữ nhi ở Đại Chiêu quốc cũng được coi là rộng rãi rồi. Nếu không như vậy thì làm sao Lung Nguyệt có thể nữ giả nam trang đi thi? Cũng sẽ không thể có nữ trượng phu ra trận giết địch như Bình Vương phi.

Còn tiểu ca nàng cũng không thể gặp gỡ Từ Tĩnh Nhu ở Tây Cương, sau đó cưới về cho nàng một vị tẩu tử.

Lúc trước Từ Tĩnh Nhu vụng trộm giả nam trang tiến vào trong quân tìm tổ phụ của nàng ấy. Ai ngờ tổ phụ còn chưa gặp được đã bị lộ nhân bánh trước mặt Lý Long Tá. Hai oan gia thường xuyên qua lại, dần dần hợp mắt, sau đó bị Lý Long Tá lừa gạt hồi kinh, rồi làm Tiểu tẩu tử của Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang của tiểu tẩu tử, cười: "Chỉ là nhất thời có ý định thôi, nếu không phải Triệt Nhi...a?"

Lung Nguyệt chưa nói xong đã thấy Lý Long Triệt vụng trộm cưỡi Đích Lô, đạp chân khiến nó lao thẳng về phía trước, vội vàng nói với tiểu ca: "Tiểu ca mau đuổi theo đệ ấy đi, đệ ấy là đứa trẻ lỗ mãng không đáng tin, chớ để đệ ấy làm tổn hại bảo bối của Bình Hoàng thúc."

Lý Long Triệt thích nhất là cưỡi ngựa vượt rào cản, nhưng kỹ thật lại không tốt lắm, bình thường đều bị ngựa quật ngã.

Lý Long Tá chưa đợi Lung Nguyệt nói xong, đã xoay người nhảy lên ngựa, đuổi theo tiểu bá vương.

Hai con ngựa, một con vàng, một con đỏ, một trước một sau, tại lên một đường bụi mù mịt.

Bóng lưng mạnh mẽ khiến Lung Nguyệt không nhịn được mà hâm mộ.

"Muội muội muốn cưỡi ngựa không?" Từ Tĩnh Nhu nhìn thấu tâm tư của Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu. Nàng thích ngựa, nhưng cũng sợ nó. Kiếp trước từng bị ngựa kéo xe trong sơn cốc đá, cho nên kiếp này chỉ dám đứng xem từ xa.

"Nếu muốn học thì tẩu dạy muội. Đạp thanh năm sau muội cũng có thể 'cỏ dài chim bay, vó ngựa lưu hương' rồi."

"Thì ra tiểu tẩu tử cũng có thể xuất khẩu thành thơ, ngày thường đều cố tình che dấu."

Mặc dù Lung Nguyệt trêu ghẹo, nhưng cũng nghĩ dến dáng vẻ đẹp đẽ mà tiểu tẩu tử vừa mới vẽ ra, tâm liền động. Tưởng tượng bản thân mang dáng vẻ mạnh mẽ, giục ngựa phi về phía trước, gió xuân lướt qua mặt, không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Đôi phượng mâu trong veo như làn nước mùa thu khẽ chớp, nhìn Từ Tĩnh Nhu: "Vậy muội muội ở đây tạ ơn tiểu tẩu tử trước, sợ là sau này tiểu tẩu tử phải vất vả rồi."

Mấy huynh muội Lung nguyệt náo loạn ngự mã giám một hồi, thấy sắc trời không còn sớm liền khởi hành trở về cung.

Đến lúc sắp chia tay, bỗng nhiên Lý Long Tá tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Lung Nguyệt: "Năm ngày sau đừng sắp xếp hành trình khác, tiểu ca mang muội đi xem náo nhiệt!"

Nhìn thần sắc sáng lạn của tiểu ca nhà mình, Lung Nguyệt liền biết trận náo nhiệt này nhất định không nhỏ, vì thế cười gật đầu đồng ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương