Công Chúa Thành Vương Phi
-
Chương 47: Thời gian thấm thoát trôi qua
Mặc dù mất vật đó khiến Bùi Nguyên Tu cảm thấy phiền muộn, nhưng lại nghĩ sau khi trở về kinh thành liền có cơ hội gặp người trong lòng, nên cũng cảm thấy có chút an ủi.
Nhưng, người tính không bằng trời tính.
Bùi Nguyên Tu ở kinh thành bồi hồi hai tháng, tìm các loại biện pháp vào Đông cung gặp Thái tử Lý Long Hựu. Vốn tính, Lung Nguyệt thân thiết với hai vị huynh trưởng, thể nào cũng đến Đông cung tìm Thái tử chơi đùa.
Nào ai ngờ, đã rất nhiều ngày rồi nàng chưa từng bước một bước vào Đông cung.
Mà Thái Tử Lý Long Hựu từ trước đến nay luôn chững chạc lại là người vô cùng yêu thương muội muội, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lung Nguyệt thì hắn sẽ không bao giờ để lộ ra, dù chỉ một chút.
Nhưng dựa vào hiểu biết của mình về Lý Long Tá, Bùi Nguyên Tu biết Lý Long Tá là người có tính tình hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, thường treo Lung Nguyệt ở bờ môi. Tuy rằng nhiều khi bị Lý Long Hựu bắt gặp sẽ bị ngăn cản, nhưng cũng đủ để an ủi trái tim của Bùi Nguyên Tu.
Lại tính cung yến Trừ Tịch, thể nào cũng được gặp cô gái nhỏ một lần.
Nhưng ông trời lại không cho Bùi Nguyên Tu một chút mặt mũi nào.
Lung Nguyệt bị thủy đậu rồi.
Thái hậu và Cẩn Hoàng hậu không ngủ không nghỉ, chăm sóc nàng suốt năm ngày. Thuận Khải Đế cũng không lâm triều, canh giữ ở điện Kinh Chập làm hôn quân đúng năm ngày.
Mặc dù dã khỏi, nhưng vì trên mặt vẫn còn để lại vài dấu vết mờ mờ, cô gái nhỏ thích chưng điện liền ở lại điện Kinh Chập, có nói thế nào cũng không ra ngoài.
Cung Yến đã không tham dự thì không cần nói đến tết Nguyên Tiêu, cô gái nhỏ lắc đầu như trống bỏi, người muốn ba hoa chích chòe như thế nào cũng được, nàng vẫn vững chắc như bàn đá, miệng nhỏ chỉ phu ra hai chữ: "Không đi!"
Ngưng ngọc cao được gọi là trân phẩm trừ sẹo, vì nó dùng những loại thảo dược quý hiếm, khó tìm thấy. Mặc dù được tiến công nhưng trong cung cũng chỉ có mười hộp. 'Hôn quân' Thuận Khải Đế vung cao tay, đưa toàn bộ đến chỗ Lung Nguyệt, để nàng dùng.
Ra giêng, dù cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Bùi Nguyên Tu cũng hiểu được tiền đồ vẫn quan trọng hơn.
Người làm phụ thân thương yêu khuê nữ kia nhất định sẽ không gả ái nữ cho hạng người vô năng.
Kiếp này, vì Bùi Nguyên Tu trọng sinh, có biến hóa. Lúc hắn trở lại Tây Cương, bên người lại có thêm một người có kinh nghiệm, Lý Long Tá.
Nhật Nguyệt lưu chuyển, Bạch Mã qua khe.
Đảo mắt một cái lại năm năm.
Tiểu nha đầu xinh đẹp búi hai búi tóc, bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, trổ mã thành tiểu giai nhân xinh đẹp.
Trong điện Kinh Chập.
"Công chúa, người thật sự muốn đi sao?" Tay Hoán Ngọc cầm một chiếc khăn màu xanh, Lung Nguyệt đi phía trước.
"Thật!" Lung Nguyệt ấn trán. "Đã cầu An Hoàng thúc cho ta một thân phận tú tài, tại sao không đi?"
Lung Nguyệt đi theo Đại cữu Minh Lý nghiên cứu học vấn, mấy năm nay đọc không ít sách.
Bây giờ lại nổi lên hứng thú, muốn giống như thí sinh kia đi thi một lần.
Dù sao người xuyên về từ hiện đại, tham gia khoa khảo để khảo nghiệm kiến thức là một lý do, phần lớn là do Lung Nguyệt vô cùng tò mò.
"Nô tỳ sai Tiểu Lộc Tử đi tìm Thái tử hoặc Anh Vương đi cùng người nhé?" Hoán Ngọc ở bên cạnh vừa hầu hạ Lung Nguyệt vừa nói: "Hơi to, nô tỳ đi sửa áo này một chút."
"Không cần sửa lại, ngày mai ta khoác áo bên ngoài nó là được, biểu ca Minh Hiên nói vùng đất thi huyện rất lạnh." Lung Nguyệt cột chắc đai lưng, ngồi trước gương trang điểm: "Mau chải đầu thư sinh để ta nhìn một cái."
Tiển Bích khéo tay, xõa búi tóc ban đầu của Lung Nguyệt, vài lần chải đã búi toàn bộ tóc của nàng lên đỉnh đầu, tạo thành một kiểu Bạch Ngọc Liên Hoa Quan.
Lung Nguyệt quay trái quay phải nhìn vào gương đầu, rồi hài lòng gật đầu, xoay người chắp tay nói với Tiển Bích: "Tiểu sinh cảm ơn..."
Tiển Bích cuống quýt tranh ra, oán trách nói: "Công chúa, ngài muốn nô tì tổn thọ sao?"
"Chỉ là vui đùa thôi, nhìn em kìa. Đào Châu, mau mau mang một ly trà nhỏ cho Tiển Bích cô nương, để an ủi nàng!" Lung Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiển Bích, nha đầu kia cái gì cũng tốt, chỉ là không thể đùa vui được.
"Nô tỳ không nhận nổi trà của chủ từ, chỉ cần sau này người không mang nô tỳ ra đùa là thương nô tỳ rồi! Hoán Ngọc tỷ tỷ hỏi người có muốn mời Thái tử hoặc Anh Vương cùng ngài đến đó không? Ngài cũng không trả lời." Tiển Bích bước lên phía trước, để Lung Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, khôi phục lại búi tóc nữ nhi.
"Đừng nói cho họ biết. Nếu Thái tử ca ca biết, thì chắc chắn sẽ ngăn cản ta. Nếu Tiểu ca biết thì nửa Hoàng cung này sẽ biết mất. Dù là ai thì Công chúa ta đều không đi được nữa."
Lung Nguyệt đứng dậy để Hoán Ngọc hầu hạ đổi cung trang, lại nói: "Sáng sớm mai, Triệt Nhi và biểu ca Minh Hiên đến giúp ta, các em yên tâm đi!"
Bốn đại nha đoàn cùng cau mày, đồng thanh nói: "Chính là Triệt thế tử đi cùng người cho nên nhóm nô tỳ mới không thể yên tâm đấy!"
Nhưng, người tính không bằng trời tính.
Bùi Nguyên Tu ở kinh thành bồi hồi hai tháng, tìm các loại biện pháp vào Đông cung gặp Thái tử Lý Long Hựu. Vốn tính, Lung Nguyệt thân thiết với hai vị huynh trưởng, thể nào cũng đến Đông cung tìm Thái tử chơi đùa.
Nào ai ngờ, đã rất nhiều ngày rồi nàng chưa từng bước một bước vào Đông cung.
Mà Thái Tử Lý Long Hựu từ trước đến nay luôn chững chạc lại là người vô cùng yêu thương muội muội, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lung Nguyệt thì hắn sẽ không bao giờ để lộ ra, dù chỉ một chút.
Nhưng dựa vào hiểu biết của mình về Lý Long Tá, Bùi Nguyên Tu biết Lý Long Tá là người có tính tình hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, thường treo Lung Nguyệt ở bờ môi. Tuy rằng nhiều khi bị Lý Long Hựu bắt gặp sẽ bị ngăn cản, nhưng cũng đủ để an ủi trái tim của Bùi Nguyên Tu.
Lại tính cung yến Trừ Tịch, thể nào cũng được gặp cô gái nhỏ một lần.
Nhưng ông trời lại không cho Bùi Nguyên Tu một chút mặt mũi nào.
Lung Nguyệt bị thủy đậu rồi.
Thái hậu và Cẩn Hoàng hậu không ngủ không nghỉ, chăm sóc nàng suốt năm ngày. Thuận Khải Đế cũng không lâm triều, canh giữ ở điện Kinh Chập làm hôn quân đúng năm ngày.
Mặc dù dã khỏi, nhưng vì trên mặt vẫn còn để lại vài dấu vết mờ mờ, cô gái nhỏ thích chưng điện liền ở lại điện Kinh Chập, có nói thế nào cũng không ra ngoài.
Cung Yến đã không tham dự thì không cần nói đến tết Nguyên Tiêu, cô gái nhỏ lắc đầu như trống bỏi, người muốn ba hoa chích chòe như thế nào cũng được, nàng vẫn vững chắc như bàn đá, miệng nhỏ chỉ phu ra hai chữ: "Không đi!"
Ngưng ngọc cao được gọi là trân phẩm trừ sẹo, vì nó dùng những loại thảo dược quý hiếm, khó tìm thấy. Mặc dù được tiến công nhưng trong cung cũng chỉ có mười hộp. 'Hôn quân' Thuận Khải Đế vung cao tay, đưa toàn bộ đến chỗ Lung Nguyệt, để nàng dùng.
Ra giêng, dù cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng Bùi Nguyên Tu cũng hiểu được tiền đồ vẫn quan trọng hơn.
Người làm phụ thân thương yêu khuê nữ kia nhất định sẽ không gả ái nữ cho hạng người vô năng.
Kiếp này, vì Bùi Nguyên Tu trọng sinh, có biến hóa. Lúc hắn trở lại Tây Cương, bên người lại có thêm một người có kinh nghiệm, Lý Long Tá.
Nhật Nguyệt lưu chuyển, Bạch Mã qua khe.
Đảo mắt một cái lại năm năm.
Tiểu nha đầu xinh đẹp búi hai búi tóc, bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, trổ mã thành tiểu giai nhân xinh đẹp.
Trong điện Kinh Chập.
"Công chúa, người thật sự muốn đi sao?" Tay Hoán Ngọc cầm một chiếc khăn màu xanh, Lung Nguyệt đi phía trước.
"Thật!" Lung Nguyệt ấn trán. "Đã cầu An Hoàng thúc cho ta một thân phận tú tài, tại sao không đi?"
Lung Nguyệt đi theo Đại cữu Minh Lý nghiên cứu học vấn, mấy năm nay đọc không ít sách.
Bây giờ lại nổi lên hứng thú, muốn giống như thí sinh kia đi thi một lần.
Dù sao người xuyên về từ hiện đại, tham gia khoa khảo để khảo nghiệm kiến thức là một lý do, phần lớn là do Lung Nguyệt vô cùng tò mò.
"Nô tỳ sai Tiểu Lộc Tử đi tìm Thái tử hoặc Anh Vương đi cùng người nhé?" Hoán Ngọc ở bên cạnh vừa hầu hạ Lung Nguyệt vừa nói: "Hơi to, nô tỳ đi sửa áo này một chút."
"Không cần sửa lại, ngày mai ta khoác áo bên ngoài nó là được, biểu ca Minh Hiên nói vùng đất thi huyện rất lạnh." Lung Nguyệt cột chắc đai lưng, ngồi trước gương trang điểm: "Mau chải đầu thư sinh để ta nhìn một cái."
Tiển Bích khéo tay, xõa búi tóc ban đầu của Lung Nguyệt, vài lần chải đã búi toàn bộ tóc của nàng lên đỉnh đầu, tạo thành một kiểu Bạch Ngọc Liên Hoa Quan.
Lung Nguyệt quay trái quay phải nhìn vào gương đầu, rồi hài lòng gật đầu, xoay người chắp tay nói với Tiển Bích: "Tiểu sinh cảm ơn..."
Tiển Bích cuống quýt tranh ra, oán trách nói: "Công chúa, ngài muốn nô tì tổn thọ sao?"
"Chỉ là vui đùa thôi, nhìn em kìa. Đào Châu, mau mau mang một ly trà nhỏ cho Tiển Bích cô nương, để an ủi nàng!" Lung Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiển Bích, nha đầu kia cái gì cũng tốt, chỉ là không thể đùa vui được.
"Nô tỳ không nhận nổi trà của chủ từ, chỉ cần sau này người không mang nô tỳ ra đùa là thương nô tỳ rồi! Hoán Ngọc tỷ tỷ hỏi người có muốn mời Thái tử hoặc Anh Vương cùng ngài đến đó không? Ngài cũng không trả lời." Tiển Bích bước lên phía trước, để Lung Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, khôi phục lại búi tóc nữ nhi.
"Đừng nói cho họ biết. Nếu Thái tử ca ca biết, thì chắc chắn sẽ ngăn cản ta. Nếu Tiểu ca biết thì nửa Hoàng cung này sẽ biết mất. Dù là ai thì Công chúa ta đều không đi được nữa."
Lung Nguyệt đứng dậy để Hoán Ngọc hầu hạ đổi cung trang, lại nói: "Sáng sớm mai, Triệt Nhi và biểu ca Minh Hiên đến giúp ta, các em yên tâm đi!"
Bốn đại nha đoàn cùng cau mày, đồng thanh nói: "Chính là Triệt thế tử đi cùng người cho nên nhóm nô tỳ mới không thể yên tâm đấy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook