“Đen... Tại sao? Phía sau lưng trúng tên có thể khiến mặt biến thành màu đen?” Quý Thính cau mày.

Tên đầy tớ không trả lời được, chỉ biết cười gượng, vậy mà Phù Vân đã nghĩ giúp một lý do: “Không phải bị trúng độc đó chứ, hay là điện hạ đi xem thử đi?”

“Nếu mũi tên có độc thì phát tác từ lâu rồi, đã qua nhiều ngày như thế, bỗng nhiên mặt lại đen?” Quý Thính cũng không hiểu ra sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phù Vân ngờ vực: “Vậy thì ta cũng không biết, điện hạ, ta đi xem với người.”

“Vẫn nên để một mình điện hạ đi thì hơn.” Tên đầy tớ vội lên tiếng, nói xong thấy cả hai người đều nhìn mình thì chột dạ bổ sung một câu: “Phò mã gia tạm thời không muốn gặp người khác.”

Quý Thính và Phù Vân liếc mắt nhìn nhau, trong đầu cùng hiện ra một gương mặt đen hơn đáy nồi.

“Cũng phải, mặt đen như thế thì chắc chắn thấy mất thể diện, điện hạ đi một mình đi vậy.” Từ lúc Phù Vân nghe tin Thân Đồ Xuyên bị thương vì điện hạ thì thái độ đối với hắn tốt hơn rất nhiều.

Quý Thính khẽ gật đầu, đứng dậy đi theo tên đầy tớ tới phòng khách.

Trên đường, Quý Thính hỏi: “Gọi đại phu chưa?”

“Đại phu không có ích bằng điện hạ.” Tên đầy tớ úp mở, tăng nhanh bước chân.
Quý Thính hơi chẳng hiểu lời hắn nói có ý gì, nhưng chưa hỏi được thì hai người đã đi đến cửa phòng khách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


“Điện hạ mau vào đi, tiểu nhân ở đây chờ.” Tên đầy tớ vội nói.

Quý Thính đáp một tiếng, nhấc chân đi vào trong phòng. Thời tiết rất nóng, trong phòng lại không mở cửa sổ, mùi nến cháy và mùi thuốc hòa vào nhau khiến người ta có cảm giác vừa đè nén vừa u buồn.

Nàng nhíu mày lại, đi mở hai cái cửa sổ trên tường ra trước, đợi gió bên ngoài xua tan mùi trong phòng mới đi đến bên giường: “Bây giờ ngươi còn khó chịu không?”

Thân Đồ Xuyên nằm sấp không nói gì.

Quý Thính ngồi xuống bên cạnh hắn, lông mày vẫn luôn nhíu lại từ nãy chưa từng giãn ra: “Ngủ say rồi sao?”

Thân Đồ Xuyên vẫn không lên tiếng nhưng lỗ tai thì hơi động đậy. Quý Thính để ý thấy tai hắn thì không nhanh không chậm nói: “Nếu ngủ rồi thì ta không làm phiền nữa.”

Dứt lời, nàng giả vờ định rời khỏi, nhưng chưa đứng dậy, cổ tay nàng đã bị hắn nắm lấy, sau đó nghe hắn rầu rĩ nói: “Điện hạ đừng đi.”

“Cho ta xem nào, rốt cuộc tại sao mặt ngươi lại bị đen?” Quý Thính chậm rãi nói.

Thân Đồ Xuyên im một lúc, nhíu mày nghiêng qua phía nàng: “Mặt đen?”

Dưới ánh nến mờ nhạt, mặt hắn vô cùng sạch sẽ, không hề có xíu vết đen nào, Quý Thính khó hiểu: “Không đen mà, sao tên đầy tớ nói mặt ngươi bị đen, muốn ta đến xem thế nào?”

Thân Đồ Xuyên im lặng trong nháy mắt, mặt đen thật rồi.


Quý Thính nhìn hắn bỗng nhiên sầm mặt xuống thì hiểu ra tên đầy tớ nói mặt đen là có ý gì, thả lỏng người, cũng có chút dở khóc dở cười: “Nói đi, sao không vui rồi?”

“Điện hạ bỏ ta bị thương về kinh, là vì việc nước nên ta có thể hiểu được, nhưng hôm nay vất vả mãi mới quay lại, vốn nên ở cạnh ta nhưng nàng lại ở với Phù Vân, chẳng lẽ ta không nên tức giận sao?” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.

Quý Thính nhướng mày: “Chỉ có chút chuyện này?”

“Chút chuyện này còn chưa đủ?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.

Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Thân Đồ Xuyên, ngươi càng ngày càng kém rồi đó, còn so đo với một đứa trẻ nữa.”

“Nếu không so đo thì nói không chừng bây giờ điện hạ đã nghỉ luôn ở phòng hắn rồi.” Thân Đồ Xuyên nhắc đến chuyện này thì thấy hơi buồn phiền, mặc dù lần bị thương này đổi lại được cam kết ba năm không nạp thêm thị phu của nàng nhưng trong nhà vẫn còn mấy người, khiến hắn như bị nghẹn ở cổ họng.

Quý Thính liếc hắn một cái: “Ta có sương phòng của mình, sẽ không ở lại chỗ của hắn.”

“Trời không còn sớm nữa, nếu điện hạ đã đến rồi thì đừng nhớ nhung cái sương phòng đó của nàng nữa, chi bằng ở lại chỗ của ta đi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nghĩ một lúc, bổ sung thêm: “Nếu điện hạ nhất quyết muốn đi thì ta cũng không ngăn lại nổi, nhưng nếu đột nhiên nảy ra tật xấu gì đó, e là sẽ quấy nhiễu đến điện hạ.”

“Ngươi uy hiếp ta?” Quý Thính nheo mắt lại.

Thân Đồ Xuyên vô cùng bình tĩnh: “Không phải, ta đang cầu xin.”


Quý Thính dừng lại.

“Hai ngày điện hạ không ở đây, một mình ta ở Giao Huyền mở mắt ra chẳng có ai quen, phía sau lưng lại đau đớn, cả đêm chẳng ngủ được, bây giờ điện hạ trở về rồi, ta cứ nghĩ điện hạ có thể ở với ta.” Giọng Thân Đồ Xuyên thờ ơ nhưng lời nói ra lại vô cùng đáng thương.

Quý Thính im lặng một lúc, thoáng chút khó chịu: “Muốn ta ở lại thì khuyên nhủ đàng hoàng, kể khổ gì chứ.”

Nói vậy nhưng nàng vẫn cởi giày, trực tiếp quay người trèo vào bên trong hắn, trước khi nằm xuống còn không quên nhìn phần phát ban đỏ trên người hắn, đã không còn sưng đỏ như lần đầu tiên nàng thấy nữa thì yên tâm không ít: “Lúc nào đại phu đến thay thuốc thì bảo họ không cần băng bó lại nữa, chỉ cần đẩy hờ miếng vải lên vết thương là được, ngươi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi nên không đòi xuống giường, hơi che lên tránh bụi bẩn là được rồi.”

“Ngày mai đại phu sẽ đến thay thuốc, hay là điện hạ giúp ta nói đi.” Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng nói.

Quý Thính suy nghĩ một lát rồi đồng ý, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn: “Ngủ đi, nếu có chỗ nào không thoải mái thì gọi ta dậy, không cần lo nhiều.”

“Vâng, điện hạ.”

Gió bên ngoài không ngừng thổi vào trong phòng, dập tắt đèn nến trên bàn, trong phòng chìm vào bóng tối, người cũng yên tĩnh lại, không biết qua bao lâu đột nhiên Thân Đồ Xuyên hỏi: “Chúng ta phải ở Giao Huyền bao lâu nữa?”

“Thêm hai ngày nữa, hoàng thượng sẽ cử người đến mời.” Quý Thính nói qua loa, rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi.

Thân Đồ Xuyên cụp mắt: “Đến bây giờ thì vết thương của ta cũng khá ổn rồi, có thể di chuyển được, điện hạ phải nhớ dẫn ta theo đó, đừng để một mình ta lại.”

“Ngươi yên tâm trị thương đi, phải mấy ngày nữa chúng ta mới rời khỏi đây được.” Quý Thính xoay người suýt chút nữa đụng vào hắn, nhanh chóng dịch ra bên giường.

Thân Đồ Xuyên đắn đo một lúc, hiểu ý nàng nên thả lỏng, yên tâm đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ở Ngự Thư Phòng trong hoàng cung.


“Làm càn! Bọn họ đều làm càn!” Gân xanh trên thái dương Quý Văn nổi hết lên, đột nhiên hất hết tấu chương trên bàn xuống đất.

Lý Toàn sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống van nài: “Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!”

“Kẻ nào cũng muốn tạo phản, bảo trẫm làm sao bớt giận!” Quý Văn căm giận nói.

Lý Toàn quỳ trên mặt đất nhặt tấu chương rơi loạn lên, nhặt được mấy cái thì phát hiện nội dung trong đó đều của các võ tướng, nhất thời ông ta cũng líu lưỡi.

Từ khi trưởng công chúa điện hạ từ quan bỏ đi, võ tướng trong triều hết người này đến người khác cũng muốn đi theo, ban đầu hoàng thượng phê chuẩn, nhưng dần dần mất khống chế, buổi lâm triều hôm nay, bên phía võ tướng đã trống mất một nửa, hầu như số còn lại lần lượt dâng tấu muốn từ quan, cũng khó trách hoàng thượng lại nổi giận.

Trong lòng Lý Toàn hiểu rõ, lắp bắp thu dọn hết đồ lên rồi cẩn thận khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nếu không được thì mời điện hạ về đi, nói không chừng ngài ấy vừa quay lại thì các võ tướng cũng sẽ trở về.”

“E rằng nàng ấy đã dự đoán được tình hình hôm nay từ trước, chỉ chờ trẫm mời nàng ấy về.” Sắc mặt Quý Văn u ám, nắm tay nổi gân xanh: “Chẳng trách sau khi từ quan thì rời khỏi kinh đô ngay lập tức, chắc là muốn tìm lý do không giao Hổ Phù ra.”

“Nô tài cảm thấy điện hạ không phải loại người như thế, nghe nói phò mã gia bị thương nặng, ngài ấy đợi không kịp mới đi tìm phò mã.” Bình thường Quý Thính là một người hiền hậu, vốn dĩ Lý Toàn đã đồng ý nói giúp nàng, lại có thêm mối quan hệ với Thân Đồ Xuyên, bây giờ càng nói đỡ hơn: “Hoàng thượng ngẫm lại thật kỹ, mấy năm qua mặc dù điện hạ nắm quyền lớn nhưng đã từng vượt khuôn phép lần nào chưa? Tại sao lần này lại không nhịn được nữa?”

“Bởi vì trẫm xếp người vào quân doanh, đương nhiên nàng ấy không nhịn nổi rồi.” Quý Văn lạnh lùng nói.

Lý Toàn nuốt nước bọt: “Nhưng nô tài cảm thấy điện hạ chỉ đau lòng mà thôi.”

Quý Văn sầm mặt nhìn ông ta, ông ta vội vàng quỳ xuống rập đầu: “Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết! Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết!”

“Có lời gì thì nói, trẫm không trách ngươi.” Quý Văn không nhịn được nói.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương