Quý Thính bị tiếng sấm rền làm giật mình, nằm trên giường lầm bầm hỏi: “Sao vậy...”

“Trời mưa rồi.” Mục Dự Chi nhìn dáng vẻ say khướt của nàng, nhất thời có chút bất đắc dĩ: “Điện hạ, người thực sự không quay về sao?”

Quý Thính nhắm mắt lại không động đậy, giọng nói cũng có phần không tỉnh táo: “Không phải ngươi sợ nhất là ta sẽ quá để ý đến Thân Đồ Xuyên sao, ta không về mà còn không tốt?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tốt, nhưng ta sợ ngày mai người dậy sẽ hối hận.” Mục Dự Chi thong thả ngồi xuống bàn, các bảy, tám bước với nàng: “Dù nói thế nào thì hôm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của điện hạ, rượu giao bôi còn chưa uống, tốt nhất là vẫn nên trở về đi.”

Quý Thính nghe nhưng vẫn không chịu mở mắt ra, khóe môi hơi nhếch lên: “Không ngờ lại có một ngày nghe thấy Mục Dự Chi khuyên ta đến chỗ Thân Đồ Xuyên, ngươi không sợ hôm nay ta đi thì sau này càng không thể rời bỏ hắn sao?”

“Vậy phải xem điện hạ nghĩ thế nào, nếu thực sự hết lòng hết dạ với hắn, dù cho ở trong phòng ta cả đời cũng không thể rời bỏ hắn.” Vẻ mặt Mục Dự Chi ôn hòa, bình tĩnh: “Vì thế, trốn nhất thời có ích gì không?”

Quý Thính hơi khựng người, chậm rãi mở mắt ra: “Ta không có ý định trốn.”

“Ồ?” Mục Dự Chi nhướng mày.

Quý Thính cong môi, lại tiếp tục lười biếng: “Ta chỉ thực sự không muốn gặp hắn.”

Mục Dự Chi lẳng lặng nhìn nàng, ngay sau đó khẽ cười: “Cũng được, nếu điện hạ không muốn đi thì cứ ở chỗ ta, ta qua nhà kề ngủ một đêm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính ngáp một cái: “Ta cũng ngại làm tu hú chiếm tổ chim khách, ngươi ở lại đi, ta qua nhà kề.”

Mục Dự Chi dừng một chút: “Cả người điện hạ toàn là mùi rượu, đã ám căn phòng này của ta muốn bỏ luôn rồi, không cần gieo vạ sang nhà kề của ta nữa.”

“...Ta còn tưởng sao ngươi lại tốt thế, ngay cả phòng ngủ mà cũng có thể nhường cho ta, ai ngờ lại chê ta.” Quý Thính thật sự cạn lời.


Mục Dự Chi bật cười: “Điện hạ khát không? Muốn uống nước trà không?”

“Ừ.” Quý Thính cả người đều toát lên vẻ biếng nhác ngồi dậy, hôm nay nàng mặc bộ đồ và trang sức gần mười lăm cân, còn đãi khách từ trưa đến tối, mệt đến độ mỗi cái xương đều thất rã rời, chỉ ngồi lên thôi cũng tốn không ít sức lực.

Mục Dự Chi rót chén nước ấm, lại cho thêm một thìa mật ong, đứng dậy đưa đến bên giường, Quý Thính nhận lấy uống một nửa rồi vươn tay trả lại cho hắn ta, kết quả Mục Dự Chi vừa mới giơ tay ra nàng đã buông ra rồi, cái chén trực tiếp rơi xuống người Mục Dự Chi, áo bào đang yên đang lành ướt cả mảng lớn.

“Điện hạ người...” Mục Dự Chi vô cùng bất đắc dĩ.

Quý Thính ngượng ngùng nở nụ cười, thấy vui khi người làm ra việc này là bản thân nàng, nếu là Phù Vân thì không thể không bị một người thích sạch sẽ là hắn ta quở mắng một trận.

Quả nhiên Mục Dự Chi chẳng biết làm sao với nàng, chỉ cạn lời nhìn áo bào dính nhơn nhớt của mình.

Quý Thính vội nói: “Mau mau cởi ra, cẩn thận đừng để thấm vào bên trong.”

Mục Dự Chi mím môi, cuối cùng cũng khó mà chịu đựng nổi, lùi về sau vài bước, quay lưng với Quý Thính rồi cởi áo bào ra, tiện tay ném xuống đất, liếc mắt nói: “Hôm nay điện hạ mệt lắm rồi, mau đi nghỉ đi, ta không làm phiền nữa.”

Quý Thính đáp một tiếng, nhìn hắn ta đi khỏi rồi tiếp tục nằm xuống.

Mục Dự Chi vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, đang định đi sang nhà kề dọc theo hành lang thì đột nhiên chỗ cửa biệt viện có tiếng tranh cãi ầm ĩ truyền đến, hắn ta nhíu mày dừng bước, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn về phía nguồn gốc âm thanh.

Mưa vẫn đang rơi, sấm vang chớp giật khiến lòng người bực dọc nóng nảy, Thân Đồ Xuyên mặc kệ những người khác ngăn cản, lạnh lùng đi vào trong sân viện của Mục Dự Chi, nhìn thấy Mục Dự Chi y phục không ngay ngắn thì mắt tối sầm xuống.

Mới nãy Mục Dự Chi đã đoán ra là hắn rồi, thấy hắn đứng trong mưa cũng không bất ngờ, bình tĩnh hỏi một câu: “Không còn sớm nữa, phò mã gia không ở trong phòng nghỉ ngơi, tới chỗ ta làm gì?”

“Điện hạ đâu?” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt hỏi.


Khóe môi Mục Dự Chi cong lên nhưng ý cười không hề chạm tới đáy mắt: “Điện hạ đã nghỉ ngơi rồi.”

Dường như trời càng mưa dữ dội, Thân Đồ Xuyên không che ô, bộ hỉ bào ướt đẫm, nước mưa nhỏ xuống từ cằm, nhưng vì khí chất của hắn quá đỗi cao ngạo lạnh lùng nên không thấy nhếch nhác chút nào.

“Nàng ấy uống say, đi nhầm chỗ, bây giờ ta đến đón nàng.” Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc nói hết câu rồi nhấc chân đi vào phòng ngủ của Mục Dự Chi.

Khi hắn đi tới hành lang, Mục Dự Chi đưa tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Điện hạ uống rượu thật nhưng không say đến nỗi không biết mình ở đâu, phò mã gia vẫn nên quay về đi.”

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên vẻ tàn ác lạnh lùng, ngay sau đó định mặc kệ hắn ta ngăn cản đi vào bên trong, nhưng chưa đi được bước nàom, Chử Yến đột nhiên xuất hiện, nghiêm mặt ngăn trước cửa phòng ngủ.

“Ngươi cũng cản ta?” Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm Chử Yến.

Chử Yến bình thản: “Ty chức đã nói, chỉ cần Thân Đồ công tử còn là phò mã ngày nào thì ty sẽ không nhắm vào ngài ngày ấy, lúc này ngăn cản ngài thuộc chức trách của ta, điện hạ đã nghỉ ngơi rồi, mời phò mã gia về cho.”

“Ta muốn đưa nàng đi.” Thân Đồ Xuyên vẫn cố chấp như cũ.

Mục Dự Chi khẽ xì một tiếng: “Nếu Thân Đồ Xuyên muốn làm phu quân của điện hạ thì ngay từ đầu phải biết rằng điện hạ tuyệt đối không thể chỉ có một mình ngươi, không phải sao?”

Trong mắt Thân Đồ Xuyên như có núi băng vạn năm, hai tay trong áo dần siết chặt lại thành nắm đấm, Chử Yến cũng im lặng nắm chặt đao, nhất thời bầu không khí căng thẳng đến cực hạn.

“Ồn ào gì vậy hả?” Cửa phòng ngủ mở ra, Quý Thính mang theo ba phần men say đi ra, lúc tầm mắt của ba người đều tập trung lên mình, nàng không vui nhếch môi: “Vây hết ở đây làm gì? Khiến người ta ngủ cũng không được ngon.”

Chử Yến và Mục Dự Chi liếc mắt nhìn nhau, đều lùi về sau hai bước, chỉ có Thân Đồ Xuyên lạnh tanh đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Quý Thính.


Vẻ mặt Quý Thính không hề thay đổi chút nào, ngẩng đầu lên hỏi Thân Đồ Xuyên: “Ngươi không đi nghỉ đi, chạy tới đây làm gì?”

Giọng điệu nàng bình tĩnh như đang hỏi tối hắn ăn gì, không hề hỏng hốt, luống cuống khi hắn tìm tới, cứ như những gì nàng làm lúc này đều là chuyện đương nhiên.

Thân Đồ Xuyên nhìn xoáy vào nàng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Điện hạ thật sự không biết ta đến đây làm gì sao?”

Quý Thính dừng một chút: “Chẳng lẽ vừa nãy nha hoàn không đi nói với ngươi đêm nay bổn cung không về?”

“Nói rồi.” Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên lãnh đạm: “Vì thế điện hạ thật sự định trong đêm tân hôn, ngay cả rượu giao bôi cũng không uống với ta, trực tiếp ở lại phòng nam nhân khác?”

“Trao đổi hôn thư rồi, cũng bái đường, thành hôn, một chén rượu mà thôi, đáng để ngươi cố ý chạy tới đây hả?” Quý Thính có chút không kiên nhẫn, sau đó quét mắt nhìn Mục Dự Chi, Mục Dự Chi quay người đi mất.

Đầu ngón tay Thân Đồ Xuyên bấm sâu vào lòng bàn tay, lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh: “Điện hạ cảm thấy đó chỉ là chuyện một chén rượu thôi ư?”

“Nếu không thì sao?” Quý Thính hỏi ngược lại, hỏi xong dừng lại một lúc: “Vừa nãy các ngươi tranh cãi mấy câu, bổn cung đều nghe thấy cả, Dự Chi nói một câu rất đúng, bổn cung không giống những nữ tử khác, không thể một đời chỉ có một mình ngươi, không phải trước khi ngươi và bổn cung thành hôn ngươi đã biết rồi sao?”

Thân Đồ Xuyên chỉ nhìn chằm chằm vào nàng không nói gì.

Quý Thính cực kỳ không thích ánh mắt này của hắn, giống như hắn đang chịu ấm ức to lớn vậy, thấy hắn không nói gì, nàng dứt khoát quay người muốn đi về phòng ngủ, kết quả còn chưa quay đi, Thân Đồ Xuyên đã nắm chặt cổ tay nàng.

Chử Yến rút đao ra ngay tức khắc, lưỡi dao chỉ cách cổ tay Thân Đồ Xuyên một tấc, hắn ta lạnh lùng nói: “Buông điện hạ ra.”

Thân Đồ Xuyên làm như không nghe thấy, vẫn cứ nhìn chằm chằm Quý Thính, hồi lâu sau đột nhiên nghĩ rõ ràng điều gì đó, khàn giọng nói: “Ta cứ tưởng rằng nàng muốn thành hôn là vì muốn bắt đầu lại từ đầu với ta...”

Quý Thính thờ ơ: “Đúng là bắt đầu lại rồi, thành phu thê rồi còn gì, sao lại không phải bắt đầu lại từ đầu?

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên thoáng qua vẻ đau xót, một lúc sau nói một câu không lưu loát: “Ta có thể chấp nhận nàng có nam nhân khác, nhưng ít ra hôm nay, nàng nên đi cùng ta.”

Lời hắn vừa dứt, Quý Thính còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Mục Dự Chi đã quay lại, trong tay còn cầm hai ly rượu và một bình rượu.


Quý Thính quét mắt nhìn Chử Yến, Chử Yến lập tức thu đao lại, rót hai ly rượu với Mục Dự Chi, yên lặng bưng đến trước mặt hai người.

Quý Thính bình thản nhìn Thân Đồ Xuyên: “Ngươi cứ làm ầm lên với bổn cung cũng chỉ vì chưa uống rượu giao bôi, bây giờ có rượu rồi đây, ngươi và ta nhanh chóng uống cho xong, đừng làm lỡ giờ nghỉ ngơi của bổn cung.”

Lời nàng sắc bén như dao, đâm từng nhát này đến nhát khác lên người Thân Đồ Xuyên, mãi đến khi hắn máu me đầm đìa, máu thịt be bét, lại chẳng hề cảm thấy đau.

Cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng buông tay nàng ra, vẻ mặt và giọng điệu đều vô cùng bình tĩnh: “Nếu điện hạ không muốn uống thì không cần uống.”

Hắn nói xong thì quay người bước vào màn mưa, cơn mưa to làm nhòa đi bóng dáng hắn, Quý Thính lờ mờ nhìn thấy bả vai hắn xụ xuống. Tính hắn vốn như trúc, cho dù trải qua mưa to gió lớn cỡ nào vẫn kiên cường thẳng tắp, chỉ có lúc cha mẹ qua đời ở kiếp trước mới u ám tiều tụy.

Dáng vẻ lúc này của hắn khiến nàng nhớ tới hắn khi đó.

“Điện hạ, nếu thật sự muốn đi qua đó thì đi đi.” Mục Dự Chi chậm rãi cất lời.

Quý Thính hoàn hồn, cụp đôi mắt lạnh nhạt xuống nói: “Là hắn khăng khăng muốn vào phủ ta, nếu vào rồi thì phải chịu.” Nàng nói hết câu thì trở về phòng ngủ, đóng cửa lại ngay tức khắc.

Chử Yến nhìn Mục Dự Chi, im lặng chốt lát rồi hỏi: “Sao ta cảm thấy điện hạ cũng không vui?”

“Vui được mới là lạ.” Mục Dự Chi mím môi, cũng quay người đi về nhà kề, trong lòng Chử Yến càng không hiểu, cau mày canh giữ trước cửa phòng ngủ, vừa nãy có nhiều người chen chúc ở hành lang, trong nháy mắt chỉ còn lại mình hắn ta.

Quý Thính trở lại phòng, nằm xuống giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu toàn là bóng lưng Thân Đồ Xuyên rời đi, nàng vừa tự nói với mình đó đều là báo ứng vì hắn mưu tính đạp mình để trèo lên cao, vừa không kìm nén được sự không thoải mái trong lòng, cảm xúc trái ngược giằng co trong đầu, làm ầm lên khiến cả đêm nàng không ngủ.

Thân Đồ Xuyên cũng không ngủ, một mình hắn ở trong phòng tân hôn, giữ cho nến rồng phượng cháy thế là một đêm đã qua, khi trời nổi màu trắng bạc, đôi mắt nhìn cây nến mới hơi thả lỏng.

Mọi người nói nếu nến rồng phượng có thể cháy cả đêm trong đêm tân hôn thì đôi phu thê mới cưới sẽ ở bên nhau thật dài lâu, bây giờ nến của hắn đã cháy cả một đêm, điều đó cho thấy hắn và Quý Thính cũng sẽ có kết quả tốt đẹp.

Thân Đồ Xuyên như hoàn thành sứ mệnh gì đó, đứng dậy, nhưng vừa đứng lên mắt bỗng tối sầm xuống, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương